Chương 12: Khách hàng thứ nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Thanh tỷ

Sáng sớm, Lam Ấn ở trong sân luyện võ.

Từng cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo không khí mát lạnh. Thế nhưng ngay cả như vậy cũng không thể thổi khô một thân nóng bức của hắn. Quần áo trên người sớm đã ướt nhẹp, mồ hôi trên trán không ngừng nhỏ giọt rơi xuống, suýt chút chảy vào mắt hắn.

"Hô..." Động tác cuối cùng hoàn thành, Lam Ấn cầm lấy khăn mặt trên kệ, lau qua đầu tóc bị mồ hôi thấm ướt.

Trưởng tử Lam gia không chỉ đại biểu cho vinh quang, còn mang ý nghĩa trách nhiệm không thể từ chối. Chỉ có không ngừng mạnh lên, mới có thể mang đến cho Lam gia tương lai càng sáng lạn hơn.

"Chuyển phát nhanh của Lam Nguyên, mời ra ký nhận." Ngoài cửa có shipper gào lên.

Lam Ấn bật cười, em trai bảo bối lại ở trên Tinh Võng mua đồ.

Lam Ẩn ký xong chữ ký như rồng bay phượng của mình, shipper lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho hắn.

Lam Ấn hơi giật mình, cái hộp này có chút nhỏ.

Cầm hộp đi vào nhà, Lam Ấn trực tiếp ném hộp lên giường em trai nhà mình: "Tỉnh, chuyển phát nhanh của em đến."

Lam Nguyên nằm trên giường uốn éo người, xoa xoa mắt: "Gì?"

"Mặt trời chiếu đến mông rồi, còn chưa chịu dậy?" Lam Ấn đi đến trước tủ, chuẩn bị tắm rửa thay quần áo. Trên người toàn là mồ hôi, dinh dính có chút khó chịu, phải đi tắm một cái.

"Chuyển phát nhanh của em!" Lam Nguyên chưa tỉnh ngủ, ngây người nhìn trần nhà vài giây mới phản ứng kịp, kêu lên một tiếng sợ hãi, lập tức từ ngồi bật dậy, ôm cái hộp nhỏ không buông.

"Cái gì đấy? Sao ôm như bảo bối vậy." Lam Ấn thuận miệng hỏi một câu.

Lam Nguyên trong lòng vui rạo rực, vẻ mặt lại tỏ ra nghiêm túc: "Là dược cao Thần y chế ra, hiệu quả rất tốt."

"..." Lam Ấn dừng động tác trên tay, tỏ vẻ mình không nghe rõ: "Cái gì cơ?"

"Đường Môn Chỉ Huyết Cao! Chủ cửa hàng là một Thần y, đồ bán rất đắt, mất gần nửa tháng tiền tiêu vặt của em." Nâng cái hộp trên tay, Lam Nguyên đau như bị xẻo mất miếng thịt. Một tháng tiền tiêu vặt của hắn mới có một ngàn điểm tín dụng, bình thường hắn mua không ít đồ linh tinh trên Tinh Võng. Sau khi mua xong dược cao, số tiền dư lại trong thẻ chả còn bao nhiêu.

Lam Ấn nhịn không được khóe miệng co giật, mở miệng hỏi em trai: "Sao em nhìn ra chủ quán là Thần y?"

Lam Nguyên liếc mắt: "Trong cửa hàng có viết, chủ quán là Thần y."

Lam Ấn tiếp tục hỏi: "Làm sao em biết dược cao có hiệu quả tốt?"

Khuôn mặt mập mạp xoắn xuýt: "Nếu như là Thần y làm, hiệu quả chắc chắn sẽ không kém. Đáng tiếc chủ quán không đăng ảnh chụp cụ thể, nếu không đã có thể nhìn xem nó là dạng gì."

Đột nhiên, ánh mắt hắn sáng lên, vỗ vỗ hộp nhỏ trong ngực: "Không phải dược cao đã được đưa tới rồi à? Mở ra xem là biết."

Lam Ấn cười ha ha hai tiếng, sau đó lạnh mặt: "Đừng mở, giữ nguyên đai nguyên kiện trả về đi. Em bị người ta lừa rồi."

Lam Nguyên không phục: "Anh nhìn cũng chưa nhìn, làm sao biết em bị lừa?"

Lam Ấn thầm than, em trai ngốc nhà mình không cần kế thừa gia nghiệp, cả ngày chơi bời, bị cha mẹ làm hư. Cho nên với trí thông minh này, hoàn toàn không giống như cùng một mẹ sinh ra với hắn.

"Chủ quán lấy tên là Thần y em liền tin? Bỏ ra gần nửa tháng tiền tiêu vặt, không phải bị hố thì là gì? Có ai khác mua qua chưa?"

Lam Nguyên không hé răng. Nghe anh trai nhà mình nói như vậy, dường như đúng là có chút không đúng lắm.

"Vậy, vậy mở ra xem thử, dùng không tốt thì trả lại?"

Lam Ấn bóp ấn đường: "Ngộ nhỡ người bán nói em đã dùng qua, không cho trả hàng thì sao?"

Lam Nguyên khẽ cắn môi: "Cùng lắm thì không trả, trực tiếp cho chủ quán bình luận kém. Dù sao cũng chỉ là gần nửa tháng tiền tiêu vặt, nhịn một chút, tháng sau lại có tiền."

"Tùy em."

Lam Nguyên cẩn thận vặn lắp, vừa mở hộp ra xem, lập tức tâm lạnh một nửa. Hộp vuông vức, vốn cũng không lớn, mở ra xem, hộp trúc bên trong còn muốn nhỏ hơn, có thể đựng được bao nhiêu dược cao chứ?

Lam Ấn không lên tiếng đả kích nữa, hiện thực bày ra trước mặt em trai ngốc đã đủ tàn khốc, ngược lại an ủi: "Được rồi, coi như bỏ ra món tiền nhỏ mua một bài học kinh nghiệm, lần sau đừng có tái phạm sai lầm ngốc nghếch này nữa."

Hai mắt Lam Nguyên đẫm lệ. Tuy ngoài miệng hắn nói rất lẫm liệt, kỳ thật trong lòng vô cùng xót số tiền tiêu vặt này. Ai bảo giao diện giới thiệu viết tốt như vậy làm gì, đúng lúc hắn lại muốn mua dược cho anh trai, nếu không hắn sẽ không mắc lừa dễ dàng vậy đâu. Hiện tại đồ đến tay không tốt như hắn nghĩ, hắn không cách nào nói rõ, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ.

Dù sao cũng đã bóc, dứt khoát mở ra xem thử một chút vậy. Lam Nguyên nghĩ thế, trên tay hơi dùng sức, mở nắp hộp trúc ra.

Trong nháy mắt, một cỗ mùi thơm nhàn nhạt tản ra trong phòng.

Lam Nguyên tự lẩm bẩm: "Mùi hương rất dễ ngửi."

Tiểu mập mạp đột nhiên nảy ra ý tưởng: "Không bằng coi dược cao này thành hương liệu mà dùng cũng được. Bốn trăm điểm tín dụng mua một hộp hương liệu mùi vị không tệ, cũng không tính là đắt."

Lam Ấn bước dài vọt tới trước mặt em trai, đoạt lấy hộp trúc đặt dưới mũi cẩn thận ngửi.

"Làm sao vậy? Anh thích mùi hương này à?" Tiểu mập mạp mờ mịt.

Lam Ấn cau mày, tại sao khi hắn ngửi được mùi hương này tinh thần liền cảm thấy khoan khoái dễ chịu?

"Thử dược cao một chút." Dứt lời, Lam Ấn dùng ngón tay trỏ quệt một chút dược cao trong hộp, bôi lên khuỷu tay.

Hai ngày trước lúc hắn tỷ võ với người ta thì bị ngộ thương, tuy đã rắc thuốc cầm máu Chỉ Huyết Tán của Tề gia, nhưng miệng vết thương vẫn chưa lành, đụng một cái là sẽ lại chảy máu. Vừa rồi hắn luyện võ vận động mạnh, vết thương đã bị nứt ra.

"A?" Lam Nguyên giật mình: "Sao anh lại trực tiếp thoa lên, ngộ nhớ là hàng giả, tùy tiện bôi lên không phải sẽ khiến vết thương chuyển biến xấu sao? Hả?"

Lam Ấn nhìn khuỷu tay mình trợn tròn mắt, vết thương vừa rồi còn đang chảy máu, chỉ bôi sơ qua chút dược cao, còn chưa kịp xoa đều đã lập tức cảm thấy chỗ vết thương truyền đến cảm giác mát lạnh, máu trong nháy mắt ngừng chảy. Không chỉ có thế, miệng vết thương còn xuất hiện lớp da non mỏng, nhìn qua vết thương gần như đã khép miệng.

"Em chưa tỉnh ngủ ư, hay là hoa mắt?" Tiểu mập mạp nhìn giường, lại nhìn khuỷu tay của anh trai nhà mình, cảm thấy có khả năng là mình chưa tỉnh ngủ, còn đang nằm mơ.

"Mơ cái gì mà mơ, máu vừa chảy còn dính trên da đây này." Lam Ấn nghiêng khuỷu tay cho em trai nhìn, phía trên có mấy vết máu màu đỏ sậm, đã khô.

Nói thì nói như thế, nhưng thật ra trong lòng Lam Ấn cũng vô cùng kinh ngạc. Do dự một chút, hắn làm một việc rất không phù hợp với thân phận của mình — đem dược cao còn chưa kịp bôi trên tay cẩn thận phết lại vào trong hộp trúc. Đồng thời trong lòng ảo não, sớm biết dược cao dùng tốt như vậy, hắn sẽ không một lần lấy nhiều như vậy.

"Đừng ngủ nữa, rời giường rời giường. Mau mở giao diện cửa hàng mua dược cao ra cho anh xem một chút." Lam Ấn thúc giục nói.

Lam Nguyên khó có được một lần trông thấy anh trai cuống như thế, lập tức không dám nằm ỳ, trở mình một cái đứng lên, đi đến trước màn sáng trong phòng, tìm lịch sử mua sắm: "Chính là mua ở cửa hàng này. Lời giới thiệu về sản phẩm được nói vô cùng tốt, cho nên em chưa có xem kỹ."

Nói xong Lam Nguyên nhường chỗ cho Lam Ấn.

Lam Ấn lướt xem một lượt từ đầu đến cuối, cau mày: "Cửa hàng mới mở cửa hôm qua? Tên là Đường Môn? Sao anh chưa từng nghe nói qua nhỉ."

Lam Ấn lại tìm đến giao diện giới thiệu sản phẩm, phía dưới viết: "Chỉ Huyết Cao, hóa hủ sinh cơ, tăng nhanh tốc độ khôi phục vết thương, hiệu quả trị liệu cấp một! Đồ tốt ai dùng người đó biết!"

"..." Lam Ấn có chút 囧.

Nếu như trước đó chưa dùng dược cao, hắn trông thấy dòng giới thiệu kiểu này, lập tức ấn x không giải thích. Đồng thời trong lòng sẽ cười thầm chủ quán khoác lác, không biết khiêm tốn hàm súc một chút. Nhưng mà dùng qua dược cao rồi nhìn lại đoạn giới thiệu này, Lam Ấn biết, đây không phải khoác lác, không phải quảng cáo giả, đây là lời nói thật.

Lam Ấn quay đầu nhìn em trai, nghĩ thầm, có lẽ chỉ có gia hỏa không có đầu óc này mới có thể tin tưởng dạng quảng cáo không theo lẽ thường này. Người ngốc có phúc của người ngốc!

Lam Nguyên bị nhìn đến sởn cả gai ốc, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, nhỏ giọng hỏi: "Anh, sao vậy?"

Lam Ấn xoa xoa đầu tổ chim của em trai, tức giận nói: "Em nhặt được đại tiện nghi."

"A?" Lam Nguyên vừa mừng vừa sợ: "Dược cao là thật?"

Lam Ấn cười khổ, bôi lên vết thương lập tức thấy hiệu quả, dược cao đâu chỉ là thật, hiệu quả còn tốt kinh người. Nghĩ lại, bốn trăm điểm tín dụng cùng không phải mất oan.

Đột nhiên, Lam Ấn nghĩ đến một vấn đề, nhanh chóng kích vào màn sáng, ánh mắt ngưng lại: "Còn có hơn năm mươi hộp dược cao." Hắn quay đầu hỏi em trai: "Em còn tiền để dành không?"

"Toàn, toàn bộ tiêu hết rồi." Lam Nguyên ấp úng nói. Anh trai rất không thích hắn tiêu xài phung phí, đoán chừng lại sắp bị mắng rồi

Nghĩ nghĩ, Lam Nguyên cầm hộp trúc trên tay đưa cho anh trai: "Nếu đã dùng tốt, dược cao tặng cho anh."

Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm*, thu dược cao của hắn, coi như muốn mắng chắc cũng không thể mắng quá hung, đúng không? Tiểu mập mạp lạc quan nghĩ.

(*ăn của người ta thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn; hưởng lợi từ người khác, đến lúc cần thì phải mở miệng nói tốt giúp người ta.)

Nói em trai nhà hắn ngốc, thời khắc mấu chốt nó rất thông minh, nói nó cơ trí, thường xuyên lại hồ đồ không rõ. Lam Ấn nhận lấy hộp trúc, trong lòng thở dài: "Anh không phải muốn mắng em. Dược cao dùng rất tốt, anh muốn hai người chúng ta góp tiền, cố gắng ôm hết hàng về."

Lam Nguyên xoắn xuýt: "Nhưng mà, nhưng mà em không có tiền."

"Quên đi." Lam Ấn thao tác trên giao diện, đang định dùng tài khoản của mình đặt mua, nhưng chợt nhớ đến một chuyện, nói: "Em đến, lấy tài khoản của em đặt mua, trả tiền dùng thẻ của anh."

"Tại sao phải phiền toái như vậy?" Lam Nguyên tuy là một bảo bảo hiếu kỳ, nhưng lại vô cùng nghe lời. Hỏi thì hỏi vậy, nhưng trên tay vẫn thao tác đăng nhập vào tài khoản của mình

Lam Ấn nhàn nhạt trả lời: "Bên ngoài có một đống người nhìn chằm chằm anh. Nếu như anh lấy tài khoản của mình mua, không quá ba ngày, toàn bộ thành đều biết dược cao của cửa hàng này là đồ tốt. Còn em không giống, em thích mua mấy đồ vật ly kỳ cổ quái, coi như mua nhiều, người ta cũng chỉ nghĩ là hàng giả."

". . ." Anh trai sẽ không phải đang đi lòng vòng mắng hắn ngu xuẩn đấy chứ?

Lam Ấn thân là trưởng tử Lam gia, tiền tiêu vặt so với em trai thì nhiều hơn nhiều, nhưng tiêu xài cũng rất nhanh hết. Bình thường hắn mua dược của Tề gia, trong nhà tích trữ không ít, tiền mặt trên tay không đủ.

"Tiền trên tay chỉ đủ mua sáu hộp, đặt trước đã rồi tính." Lam Ấn nhíu mày: "Chút nữa anh sẽ xin thêm phụ thân một khoản tiền, tốt nhất là ôm hết dược cao của cửa hàng này về."

Lam Ấn có chút phát sầu, tuy hắn là người thừa kế Lam gia tương lai, nhưng muốn xin một khoản tiền vẫn phải làm theo quy trình cố định của gia tộc. Nói không chừng khi xin được tiền tới tay, món ăn cũng đã lạnh.

Thế là, Lam Nguyên vừa đặt xong đơn hàng thứ hai, khiếp sợ nhìn anh trai nhà mình: "Thật sự phải viết bình luận như vậy sao? Quá, quá mất mặt. . ."

Lam Ấn gõ trán em trai: "Không viết như thế, làm sao ôm hết được hàng? Ngoan, viết theo lời anh nói." Ngộ nhỡ có người thứ hai đặt hàng trên giao diện thì sao? Không thể không phòng!

Lam Nguyên vẻ mặt như đưa đám, ngộ nhỡ bị người quen biết trông thấy những lời này, hắn còn mặt mũi nào gặp người!

Nhưng mà anh trai đứng ở bên cạnh, Lam Nguyên chỉ có thể chịu đựng huyết lệ, dựa theo lời anh trai nói gõ xuống từng chữ bình luận. Gõ xong, hắn căn bản không dám nhìn lại lần thứ hai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro