Chương 13: Khách hàng thứ hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Thanh tỷ

Mặc dù bán được một hộp dược cao, nhưng mà trước khi người mua xác nhận đã nhận được hàng thì Đường Hân sẽ không thu được tiền hàng. Thế là, Nghiêm Hạo đi săn, Đường Hân nướng thịt, hai người ở ngoài thành qua một đêm.

Lần này, Nghiêm Hạo chủ động ngồi một bên chờ cơm, không từ chối thịt nướng sau khi được Đường Hân thêm nguyên liệu. Ăn ăn ăn, quả nhiên cảm thấy bắp chân phải so với trước đó tốt hơn một chút.

Ăn xong, Đường Hân ngồi vững vàng trên cây nhắm mắt ngủ, không một tiếng phàn nàn oán hận.

Nghiêm Hạo thấy vậy hơi nhướn mày. Hắn từng được huấn luyện đặc biệt về những kỹ xảo sinh tồn nơi hoang dã, ở ngoài dã ngoại như cá gặp nước, không nghĩ tới chủ tử cũng có thể chịu khổ.

Đường Hân rốt cuộc tìm được người khách hàng đầu tiên, ban đêm lúc ngủ vô cùng an tâm, thậm chí khó được làm một giấc mộng đẹp. Trong mộng, khách hàng vô cùng kinh ngạc về dược hiệu của dược cao, nói cho thất đại cô bát đại di, kéo người nhà đến tranh nhau mua, trong nháy mắt mua hết hàng tồn.

Nghĩ đến chỗ vui vẻ, Đường Hân ngăn không được ý cười, khóe miệng giương đến càng ngày càng cao, sau đó tỉnh giấc.

Trông thấy đống lửa nhóm phía dưới, Đường Hân lấy lại tinh thần, hơi thất vọng: "Hóa ra là mộng." Cúi đầu xem thông báo, cả người trong nháy mắt thanh tỉnh.

Thông báo có hai tin nhắn mới. Một là tin tức từ thẻ Liên Bang, báo cho cô biết có tiền chuyển đến. Một tin khác là đơn đặt hàng mới của cửa hàng, khách hàng muốn mua thêm sáu hộp dược cao nữa.

Đường Hân xem đi xem lại hai tin nhắn này, nhìn khoảng hơn mười lần, nụ cười bên môi căn bản không ngăn lại được.

Nghiêm Hạo đi bắt thịt thú rừng ở phụ cận trở về, trông thấy nụ cười ngốc nghếch giống như nhặt được vàng của chủ tử, nói thầm trong lòng, cửa hàng vừa khai trương, người đã vui mừng đến choáng váng rồi?

Khóe mắt Đường Hân thoáng nhìn thấy Nghiêm Hạo trở về, kích động hào hứng báo tin vui: "Người mua xác định thu được hàng, đã chuyển khoản rồi, còn đặt mua thêm sáu hộp!"

Nghiêm Hạo nửa ngày phun ra một câu, không thể tin được: "Đặt thêm sáu hộp?" Người mua không phải ngốc, mà là điên rồi?

Anh cứ cho rằng người mua nhận được đồ thật sẽ cảm thấy giá bốn trăm điểm tín dụng quá hố cha, rất có thể sẽ trực tiếp chọn trả hàng. Chủ tử chốt thành công được một đơn đặt hàng thì vô cùng vui vẻ, anh không có ý tốt nói thẳng, bán được đi không có nghĩa là giao dịch kết thúc, còn có thể bị trả hàng.

Đường Hân nghe nói như vậy, cả người tỉnh táo lại. Cô nghĩ, đúng thế, mới bán có mấy hộp dược cao, ngay cả số lẻ trước kia cũng không sánh nổi, cô vui vẻ như vậy làm gì? Nghĩ đến đây, cô không khỏi phỉ nhổ chính mình, sa đọa!

"Làm sao lại chỉ đặt trước sáu hộp? Nếu thích, không phải nên nghĩ biện pháp mua hết sao?" Đường Hân nói thầm.

Nghiêm Hạo luôn cho rằng bản thân mình khi giải quyết công việc không sợ hãi, cảm tình đạm mạc. Nhưng mà ngây người cạnh tân chủ tử mấy ngày, gương mặt lạnh như băng của anh cũng không nhịn được lộ ra các loại biểu lộ. Ví dụ như giờ khắc này, anh vô cùng xúc động muốn trợn trắng mắt.

Dược cao có thể bán ra đã rất tốt rồi, thế mà chủ nhân còn trông cậy vào người mua ngu xuẩn kia mua hết hàng tồn, nghĩ cũng hay quá nhỉ. Huống hồ...

Nghiêm Hạo đưa thịt thú rừng cho đầu bếp: "Ăn cơm trước, đợi lát nữa chúng ta đi tập đoàn A Ly nhìn xem người mua đánh giá như thế nào về sản phẩm."

"Ý kiến hay, vừa vặn mang theo đơn đặt hàng mới gửi luôn một thể." Đường Hân nhận lấy thịt thú rừng, tinh thần nhiệt tình hăng hái. Cửa hàng rốt cuộc cũng có sinh ý rồi.

Nghiêm Hạo rủ mí mắt, che đi con ngươi đen nhánh. Người mua là một kẻ ngốc thì cũng thôi đi, chỉ sợ đối phương là người không thiếu tiền, nhận được hàng nhưng không hài lòng, cho nên mua nhiều thêm mấy món sản phẩm, sau đó đều đánh giá một sao, cố tình trả thù. Phải biết rằng, sau khi nhận được năm mươi cái bình luận, nếu số lượng khách hàng đánh giá không hài lòng chiếm ba phần, thì cửa hàng sẽ vĩnh viễn bị đóng cửa.

Lui một bước mà nói, cho dù người mua không cho năm mươi lần bình luận kém. Nhưng cửa hàng tổng cộng bán được bảy sản phẩm, toàn bộ bị đánh giá một sao, còn ai nguyện ý ghé thăm? Cửa hàng không ma nào thèm ngó khác gì bị đóng cửa?

Cửa hàng trên Tinh Võng có thông tin cá nhân của chủ cửa hàng, vì vậy mỗi một người chỉ có thể mở được một cửa hàng trên Tinh Võng. Nếu như Đường Môn bị chỉnh cho sập tiệm, chủ tử sẽ không còn cách nào để mở cửa hàng khác trên Tinh Võng.

Nghiêm Hạo liếc mắt nhìn chủ tử nhà mình, cô đang vui tươi hớn hở nướng thịt, có lẽ là đang tưởng tượng tới tương lai tốt đẹp sau này. Anh không khỏi cảm khái một câu, không biết gì là hạnh phúc nhất.

Nghiêm Hạo thầm quyết định, ngộ nhỡ chuyện thật sự phát triển như anh đã dự đoán, anh chỉ có thể tự mình đi một chuyến. Tin tưởng khi anh tìm đến nhà người mua, cùng người mua giải thích đôi câu, hẳn là đối phương sẽ đồng ý đổi bình luận kém thành bình luận tốt.

Nghiêm Hạo cho rằng mình đã làm xong công tác chuẩn bị, anh bình tĩnh ăn cơm.

Tiến vào tập đoàn A Ly, nhìn chủ tử mở màn sáng lên, cảm thấy sẽ không còn chuyện gì có thể khiến cho anh động dung. Nhưng mà lúc tận mắt đọc được đánh giá của người mua, anh thật sự không khống chế nổi biểu cảm trên mặt, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

Chỉ là nhìn cách hành văn trong khu bình luận, anh cảm thấy thật xấu hổ, vô cùng muốn rời ánh mắt đi. Nhưng mà Đường Hân ở bên cạnh lại tràn đầy thích thú đọc từng dòng từng chữ bình luận lên.

"Thần y Đại Đại, tôi là fan cuồng của người! Tôi đã nhận được dược cao, phải nói là dùng cực cực tốt! Lớn như vậy rồi mà tôi chưa từng thấy qua dược cao nào thần kỳ lại dùng tốt như vậy! Quả là thế gian hiếm thấy! Không hổ là Thần y đại đại! Cái gì Tề gia Chỉ Huyết Tán, Mã gia Kim Sang Dược, căn bản đều kém Đường Môn Chỉ Huyết Cao! Cho đến bây giờ, khi dùng dược cao của Thần y, tôi mới biết được dược phẩm hay dùng trước kia thua kém nhiều thế nào! Đại Đại chú ý nhé, cửa sổ giao diện sản phẩm miêu tả quá hàm súc khiêm tốn, hại tôi suýt chút nữa bỏ lỡ bảo bối tốt như vậy! Đề nghị sửa chữa. Đại Đại, tôi đã say mê Đường Môn, quyết định về sau chỉ dùng sản phẩm của Đường gia! Giao diện yết giá quá tiện nghi, coi như tăng gấp đôi bán cũng đều siêu cấp có lời. Về sau làm ơn nhất định phải mở rộng chủng loại dược phẩm nha, bởi vì dùng qua dược cao của Đường Môn, nhìn lại cũng chướng mắt những sản phẩm của nhà khác!"

Đường Hân một hơi đọc xong, lập tức tâm tình sảng khoái, lôi kéo Nghiêm Hạo nhìn bình luận: "Anh nhìn xem, người mua này thật tinh mắt, lại còn vô cùng thành thật vô cùng đáng yêu!"

Nghiêm Hạo liều mạng giãy dụa, không, anh muốn không nhìn. Anh đi dạo Tinh Võng nhiều năm như vậy, chưa từng thấy qua bình luận nào buồn nôn như vậy.

Lúc này anh mới biết chủ tử đổi tên chủ cửa hàng thành "Thần y". Còn trên tường cửa sổ giao diện giới thiệu dược cao xém chút không trực tiếp viết hai chữ "Thần dược". Người mua lại còn nói giao diện sản phẩm miêu tả quá hàm súc khiêm tốn! Anh vô cùng hoài nghi lúc người mua nhận được hàng thì phát hiện mình bị lừa gạt, sau đó phải che giấu lương tâm viết đánh giá tốt, hy vọng những người khác cũng bị hố như mình.

Thậm chí, ngay cả cho điểm cũng cho max điểm năm sao!

Đường Hân đọc xong một lần vẫn chưa thỏa mãn, rốt cuộc cô cũng tìm về được mấy phần tự tin của Dược sư đệ nhất: "Ánh mắt người mua này không tệ, lại là khách hàng đầu tiên của cửa hàng, lần này phá lệ tặng hắn thêm một hộp."

Nghiêm Hạo đột nhiên cảm thấy không thích hợp, nghi ngờ nhìn chủ tử, không phải cô định tìm người xoát đơn* đấy chứ? Quá không chuyên nghiệp rồi!

(Cửa hàng trả tiền cho những người đóng giả làm và sử dụng các phương pháp mua sắm giả để cải thiện thứ hạng và doanh thu của cửa hàng trực tuyến để đạt được doanh số và lời khen ngợi, nhằm thu hút các khách hàng chân chính.)

Sau đó, anh nhìn thấy Đường Hân chạy đông chạy tây, không tìm được nhân viên công tác gửi chuyển phát nhanh. Hiển nhiên cô ấy đã quên quá trình gửi chuyển phát nhanh.

Nghiêm Hạo bật cười, chủ tử học được loại kỹ năng cao cấp như xoát đơn, anh đại khái có thể ở trong vũ trụ tự do bay lượn. Tuy rằng mọi người đều biết võ giả đẳng cấp cao nhất cấp chín tiến vào vũ trụ, cũng chỉ có một chữ "chết".

Huống hồ lúc khách hàng đặt đơn anh có ở bên cạnh, vừa mở bán hàng đã có đơn tới tay, chủ tử căn bản không có thời gian liên hệ người xoát đơn.

Nghiêm Hạo đi lên trước, lại một lần nữa tay nắm tay dạy cô thao tác, trong đầu thì loạn thành một đoàn.

Anh cẩn thận suy nghĩ kỹ, cảm thấy mãi vẫn chưa thông. Nếu như muốn cho bình luận kém để cửa hàng phải đóng cửa, biện phát sáng suốt nhất hẳn là tạm thời không đánh giá, sau đó lại mua số lượng lớn, chờ nhận được nhóm hàng thứ hai thì toàn bộ cho bình luận kém một sao. Bởi vì người mua đầu tiên cho bình luận kém một sao, người bán có quyền hủy đơn đặt hàng thứ hai (vì sợ mua về xong lại cho bình luận kém một sao, tích dần 3/5 thì bị bắt đóng cửa).

Thế nhưng người mua cho năm sao, đánh giá còn viết rất tốt. Nếu như hắn cho rằng mình bị lừa, nghĩ muốn dẫn dụ những người khác làm chuyện ngu ngốc giống như hắn, một cái đánh giá tốt là đủ rồi, tại sao còn muốn mua thêm sáu hộp?

Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy rất kỳ quái.

Đợi đến khi gửi xong hàng đi, anh hỏi: "Người mua tại sao lại đặt thêm?"

Đường Hân chớp chớp mắt, tựa hồ cảm thấy vấn đề này rất kỳ quái: "Sau khi sử dụng dược cao thấy hiện quả tốt tiếp tục đặt thêm, không phải chuyện rất bình thường ư?"

Nghiêm Hạo im lặng.

Ý tứ của chủ tử là, người mua nhận được dược cao, sau khi dùng thử thì vô cùng hài lòng, viết bình luận là bởi vì thật lòng yêu thích. Với lại dược cao tốt như vậy, người ta không kịp chờ đợi muốn mua thêm để ở trong nhà.

Phân tích rất có đạo lý, nghĩ như vậy, chỗ khó hiểu liền thông.

Thông cái gì mà thông! Nghiêm Hạo mặt đơ, cảm thấy phân tích này vô cùng nhảm nhí.

Anh ăn thịt nướng hai ngày, vết thương cũ tuy có chuyển biến tốt, nhưng chuyện này chỉ có thể chứng minh Đường Hân biết chút y thuật. Biết chút y thuật với Thần y, khoảng cách phải nói là rất rất rất xa. Rốt cuộc dược cao có hiệu quả như thế nào mà có thể khiến cho người ta kinh diễm như vậy? Thật muốn tìm cơ hội thử một chút.

Cùng lúc đó, có một người khác cũng đang nhìn chằm chằm bình luận này. Chỗ khác biệt chính là hắn nhận ra id bình luận.

Đây không phải tài khoản của Lam Nguyên, đứa em trai bại gia của Lam Ấn à? Triệu Dân vẻ mặt không chút thay đổi, hắn không nghĩ tới bản thân nhàm chán đi dạo Tinh Võng sẽ phát hiện ra một cái bình luận như này. Lam Nguyên trúng tà à? Hôm nào gặp có thể dựa vào chuyện này chế giễu Lam Ấn một phen, để hắn ta tìm người đến trừ tà cho em trai mình.

Triệu Dân đang muốn đóng giao diện, ngón tay trong lúc vô tình lại chạm vào cửa sổ giao diện một cái. Sau khi trông thấy ghi chép mua sắm mới nhất, ánh mắt của hắn ngưng lại, vẻ mặt lập tức nghiêm túc.

Lam Nguyên lại mua sáu hộp dược cao? Không đúng! Có vấn đề!

Lam gia tương lai sẽ do Lam Ấn kế thừa, cho nên Lam Nguyên hoàn toàn là được nuôi thả. Mỗi ngày vui chơi giải trí, ăn uống tiệc tùng, khắp nơi tìm vui. Thế nhưng Lam Nguyên dù sao cũng không phải người thừa kế tương lai của Lam gia, cho nên tiền tiêu vặt mỗi tháng đều có hạn, lại thêm tính xài tiền như nước, chắc chắn không có tiền tích kiệm.

Khóe môi Triệu Dân cong lên một nụ cười tà, tự mình lầm bầm: "Vậy thì càng kì quái. Lam Nguyên lấy ở đâu ra tiền mà mua tận sáu hộp dược cao? Tính sơ qua, tổng cộng hết hai nghìn bốn trăm điểm tín dụng. Đã thế, hiện tại đang là giữa tháng, tiền trong tay tối thiểu cũng đã tiêu hết một nửa. Coi như đầu tháng vừa lĩnh tiền tiêu vặt, thì một tháng Lam Nguyên làm gì có nhiều tiền như vậy? Mà thật sự có nhiều như thế, làm sao tên ngốc Lam Nguyên lại chịu tiêu hết toàn bộ số tiền vào một thứ?"

Triệu Dân nhanh chóng ý thức được, trong đây chắc chắn có gì đó cổ quái.

Lạ hơn nữa là, Lam Nguyên thích ăn uống, chán ghét luyện võ, đối với bản nhân Lam Nguyên mà nói, dược cao không phát huy được tác dụng gì. Tiêu số tiền lớn mua đồ không dùng được về làm gì? Lam Nguyên đúng là một tên bại gia, thế nhưng thật sự không phải là kẻ ngu không hiểu được điều này.

"Trừ khi..." Trong mắt Triệu Dân lóe lên một tia tinh quang: "Là mua hộ cho người khác." Nếu thật là như vậy, "người khác" này rất dễ dàng đoán ra được, chắc chắn là anh trai của Lam Nguyên, Lam Ấn.

"Để em trai mua hộ là bởi vì sợ bản thân dùng tài khoản mua sắm sẽ gây chú ý cho người khác? Đến mức đó sao?" Triệu Dân vuốt cằm, mắt híp lại: "Cho bình luận cũng rất khéo. Chỉ Huyết Tán của Tề gia, Kim Sang Dược của Mã gia, hai thứ này cũng dám lấy ra so sánh, không sợ đắc tội Tề gia, Mã gia sao? Phải biết, Tề gia có Dược sư lợi hại nhất Hoàng Sa Tinh, Mã gia là gia tộc Dược sư nổi danh nhất trên tinh cầu có giao dịch qua lại với Hoàng Sa Tinh."

"Tôi ngược lại muốn nhìn xem, dược cao mà Lam Ấn nhìn trúng rốt cuộc tốt bao nhiêu." Triệu Dân nhanh chóng đặt mua ba hộp.

Hắn hoàn toàn không lo lắng tài khoản của mình sẽ bị người quen biết nhận ra. Hắn vẫn luôn tuyên bố với người xung quanh, hắn không thích mua sắm trên Tinh Võng, không ai biết hắn có tài khoản Tinh Võng. Sự thật cũng đúng như thế, hắn rất ít lên Tinh Võng mua sắm, lúc ngẫu nhiên cảm thấy nhàm chán mới hiếm thấy hắn mò lên xem.

Lại thêm hắn để biệt danh là "Hoàng Sa Tinh 0619", có rất nhiều người dùng lựa chọn lấy tên Hoàng Sa Tinh, sau đó là đủ loại chữ số phía sau làm biệt danh. Hắn chìm trong đám người đó, tài khoản này thật sự nhìn không ra một điểm đáng chú ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro