Chương 14: Tranh mua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Thanh tỷ

Mặc dù dược cao trên Tinh Võng bán được không tệ, Đường Hân vẫn lựa chọn tiếp tục ở ngoài thành bày sạp.

Lão Hắc nghe thấy vừa mở cửa hàng liền có người mua dược cao, cả kinh đến tròng mắt cũng sắp rớt ra ngoài.

Lão không thể tin được, hỏi lại nhiều lần: "Một hộp dược cao yết giá bốn trăm điểm tín dụng? Có người mua? Không chỉ mua một lần, lần thứ hai còn mua tận sáu hộp?"

Đường Hân lười biếng phơi nắng, có doanh thu kiếm được từ Tinh Võng, cô không còn sốt ruột muốn tìm Bá Nhạc ở hiện thực nữa.

"Không phải tôi đã nói rồi sao, ba trăm là giá bán hạ giá. Nếu không phải vì mở rộng thị trường tiêu thụ, để cho người ta dùng thử trước, bình thường yết giá phải là năm trăm."

"..." Lão Hắc nói không ra lời, cảm thấy thế giới quan từ nhỏ tới già của mình bị cọ rửa một lần, có chút không rõ giá trị quan của kẻ có tiền: "Vậy, có phải sau này dự định không bày sạp bán nữa?"

"Sau khi kiếm được tiền, dự định thuê một cửa hàng bán thuốc ở trong thành." Đường Hân tính toán, bày sạp bán hàng ven đường cấp bậc quá thấp, hơn nữa rất ảnh hưởng tới hình tượng. Cô vô cùng nghiêm túc hoài nghi, có lẽ bởi vì bày hàng bán ở vỉa hè, cho nên trước đó người ta mới nhìn cũng không thèm nhìn dược cao của cô!

Trước mắt, tiền bán hàng qua Tinh Võng vẫn chưa được chuyển tới thẻ Liên Bang, đợi tiền tới tay, cô sẽ mở một cửa hàng trong thành.

Cô hoàn toàn không nghĩ sẽ dựa vào bán hàng qua Tinh Võng để tiêu thụ dược cao, số lượng dược cao cô luyện chế ra hiện tại cung không đủ cầu, chẳng phải có thể đem ra đấu giá, người trả giá cao liền được?

Lông mày lão Hắc cau chặt, có chút phát sầu. Từ khi hai người dọa Vương Giao sợ bỏ chạy, người phụ cận khó có được mấy ngày cuộc sống an ổn, luôn ngóng trông ngày tốt như này có thể lâu một chút. Chờ hai người rời đi, nói không chừng lại quay lại sinh hoạt ngươi truy ta đuổi đầy phấn khích trước đây.

Lão chần chừ một lúc, móc ra dược cao trước đó Đường Hân đưa: "Hộp dược cao này ta không dùng đến, tiểu cô nương nhìn xem có thể bày bán trong cửa hàng của cô hay không? Không cần nhiều, tính ta hai trăm điểm tín dụng là được, số còn lại đều thuộc về cô."

Đường Hân cũng không tức giận, nhận lấy: "Được thì được, nhưng ông quyết định kỹ rồi? Bây giờ hối hận vẫn còn kịp."

Lão Hắc mừng rỡ, vội vàng khoát tay: "Sẽ không sẽ không, làm sao lại hối hận. Hai trăm điểm tín dụng, nên thỏa mãn. Vốn là dược cô đưa ta, căn bản không mất tiền." Lão chẳng qua chỉ cho hai người chai nước, với bó củi, đổi lấy hai trăm điểm tín dụng, còn có cái gì không vừa lòng?

Đường Hân đáp ứng.

Đột nhiên cửa sổ truyền tin có tiếng thông báo vang lên, Đường Hân nhanh chóng kiểm tra: "Vận khí của ông thật tốt, có người vừa đặt mua ba hộp, tôi liền tính một hộp trong đó là của ông nhé."

Ba hộp? Một ngàn hai trăm điểm tín dụng? Tiền bên trên Tinh Võng dễ kiếm như vậy sao?

Lão Hắc mờ mịt, bắt đầu suy nghĩ xem mình có nên lên Tinh Võng mở cửa bán hàng không.

Nghiêm Hạo thoáng nhìn qua lão Hắc, lắc đầu thở dài.

Chủ tử mở cửa hàng thật không tầm thường, ngay cả khách hàng đến cửa hàng mua sắm cũng rất kỳ quái, dù sao anh nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông.

Cửa hàng vừa khai trương, doanh thu mỗi ngày hơn một nghìn điểm tín dụng, lấy ra hù người bình thường, có lẽ là muốn người ta từ đây hoài nghi nhân sinh.

Không biết lần này khách hàng lại cho bình luận kỳ ba như thế nào đây. (Chỗ này Nghiêm Hạo tưởng là khách hàng đầu tiên nhận được đơn hàng thứ 2 rồi và đặt mua thêm đơn thứ 3.)

Song, nằm ngoài dự tính của Nghiêm Hạo, tới tập đoàn A Ly, anh phát hiện đơn hàng mới là của một ID khác, người khách quen đầu tiên chưa ký nhận cũng chưa cho bình luận.

Nghiêm Hạo nhịn không được nhìn lại một lần tên cửa hàng trên Tinh Võng và giao diện giới thiệu sản phẩm. Chẳng nhẽ lời lẽ miêu tả như thế này đặc biệt có lực hấp dẫn đối với thổ hào? Vậy mà không bị người ta mắng là có bệnh thần kinh, Nghiêm Hạo thật sự phục rồi.

Đường Hân bình chân như vại, vô cùng tự tin nói: "Khách hàng này nhất định là người quen của vị khách hàng thứ nhất, thấy dược cao hiệu quả tốt cho nên giới thiệu lên vòng bạn bè, do đó sẽ có những người khác tới đặt mua thử. Chờ đấy, về sau khẳng định sẽ có càng nhiều người chạy tới cửa hàng mua dược."

Cô đoán đúng mở đầu, nhưng không đoán đúng kết cục...

Hai người quả thật là người quen, nhưng đối phương chỉ muốn mua về cho bản thân dùng, hoàn toàn không có dự định tuyên truyền ra ngoài.

Buổi sáng đặt hàng, buổi chiều đã nhận được hàng chuyển phát, tốc độ thật nhanh.

Triệu Dân bóc kiện hàng ra, nhíu mày. Một hộp lớn, bên trong có ba hộp trúc nhỏ. Một hộp dược cao nhỏ như vậy mà dám bán bốn trăm điểm tín dụng, hắn ngược lại muốn xem xem chủ cửa hàng dựa vào cái gì.

Triệu Dân dùng móng tay nhẹ nhàng rạch một đường trên cánh tay, lập tức trên cánh tay xuất hiện một vết thương dài khoảng năm xen-ti-mét, máu tươi chảy ra.

Vẻ mặt Triệu Dân như thường, chậm rãi mở hộp trúc, trong nháy mắt một cỗ mùi thơm tỏa ra.

Hắn lấy dược cao bôi lên vết thương, vết thương truyền đến cảm giác mát lạnh, máu lập tức ngừng chảy.

Triệu Dân âm thầm kinh hãi: "Khó trách tiểu tử Lam Ấn kia phải nhờ người mua dược cao, quả thực dùng rất tốt. Nếu như bị người khác biết..."

Hắn hơi động não, lập tức có thể tưởng tượng ra được tình cảnh cả đám người nhào tới ôm bắp đùi chủ cửa hàng.

Không được! Triệu Dân bỗng nhiên lắc đầu, số lượng dược cao hiện trên cửa sổ giao diện chỉ còn bốn mươi mấy hộp. Ngộ nhỡ thật sự có người khác tới đoạt, cho dù là hắn thì cũng không nắm chắc có thể cướp được bao nhiêu, nhất định phải phong tỏa tin tức.

Triệu Dân xoa cằm nhìn chằm chằm bình luận của Lam Nguyên mà ngẩn người, trong lòng nảy ra chủ ý.

Lam Ấn vì muốn xin tiền phụ thân, nói ra chuyện về dược cao, sau đó bị kéo đi làm thí nghiệm. Trong lòng của hắn thật bất đắc dĩ, sao không thể cho hắn mượn tiền trước, chờ hắn quay lại mua rồi từ từ thí nghiệm?

May mắn hắn có phòng ngừa trước, hôm qua để Lam Nguyên viết đánh giá có chút khoa trương, hẳn là sẽ không có người muốn mua.

Nhân lúc nghỉ ngơi, Lam Ấn vội vàng lên Tinh Võng ghé cửa hàng ngó qua một chút. Chỉ một cái liếc mắt, hắn xém chút nữa thổ huyết ra ngoài.

Là ai làm? Mua ba hộp dược cao, cho ba cái bình luận kém một sao! Viết ba cái bình luận, theo thứ tự là "Kém cỏi", "Giá cả cao", "Không có hiệu quả".

Mịa nó, đã thế vẫn còn mặt mũi một hơi mua hai mươi lăm hộp!

Lam Ấn liếc mắt liền nhìn ra, chủ bình luận này cũng có suy nghĩ giống hắn. Đơn giản chỉ là vì dược cao hiệu quả quá tốt, không hi vọng người khác tới cùng mình cướp, thế là cố ý cho bình luận kém.

Nhưng mà đánh giá đạt mốc năm mươi lần, điểm số đánh giá không hài lòng chiếm ba phần thì cửa hàng sẽ bị đóng cửa, vĩnh viễn không thể mở bán lại!

Bản thân Lam Ấn không rõ lắm quy tắc trên Tinh Võng, nhưng hắn có một em trai cuồng mua sắm. Lúc đầu khi hắn muốn cho bình luận kém một sao, em trai hắn đã ngăn cản hắn như thế.

Hắn hi vọng độc chiếm dược cao, chứ không phải muốn khiến cửa hàng nhà người ta đóng cửa, để ai cũng không mua được!

Lam Ấn nhìn nhìn bình luận, trong lòng vô cùng bất an, hắn rất hoài nghi tên khách hàng thứ hai ngu xuẩn này không biết quy tắc của Tinh Võng.

Ngươi ngốc thì cũng đừng có mua nhiều như thế chứ!

Lam Ấn gấp gáp, bất chất hết trực tiếp đi tìm Lam phụ: "Phụ thân, ta biết ngài là vì lý do an toàn cho nên cần làm nhiều lần thí nghiệm. Nhưng bây giờ tình huống khẩn cấp, ngài không quyết định nhanh, đồ liền bị người ta mua hết!"

Đến lúc đó coi như đem dược hiệu của dược cao kiểm tra ra rõ rõ ràng ràng thì có ích gì? Biết được dược tính, trên tay còn có dược sao?

Lam phụ giật mình: "Không phải nói sẽ không có tên ngốc nào đến mua à?"

Lam Ấn cảm thấy rất bất đắc dĩ: "Con cho rằng sẽ không có người ngốc như vậy, nhưng bây giờ vấn đề là người ta đã mua. Nếu như người vừa mua giờ phút này cũng đang gom tiền, hoặc lại có thêm người ngốc đặt mua thì... Phụ thân, xin ngài mau chóng đưa ra quyết định."

"Mua đi, chỗ còn lại đều mua hết." Chỉ chốc lát, Lam phụ nói ra quyết định: "Tuy không rõ nguyên lý của nó, nhưng hiệu quả thấy được."

Lam Ấn mừng rỡ, thẻ Liên Bang nhận được tiền liền lập tức đi tìm Lam Nguyên, mua toàn bộ dược cao còn lại về nhà.

Đồng thời, hắn còn đặc biệt dặn dò em trai, nhất định phải viết rõ quy định sau khi đánh giá đạt năm mươi lần, điểm số đánh giá kém cao hơn 3/5 sẽ phải đóng cửa hàng vĩnh viễn vào bên trong bình luận, để tên ngốc lầu dưới trông thấy.

Lam Ấn có chút lo lắng, ở trong bình luận cố ý nói rõ quy định của Tinh Võng, lại dùng món tiền lớn mua sắm, người thông minh có lẽ sẽ từ đó ngửi được mùi không tầm thường.

Thế nhưng không có cách nào khác, tên khách hàng thứ hai kia đã mua tổng cộng hai mươi tám hộp, số lượng dược cao hắn mua được không nhiều hơn đối phương. Nếu như tên khách hàng thứ hai kia đều cho bình luận kém một sao, coi như hắn toàn bộ đều cho năm sao, đánh giá không hài lòng đạt 3/5, vẫn sẽ đóng cửa!

Đến lúc đó không có chỗ mua dược, hắn khóc tiếng mán luôn!

Lam Ấn tự an ủi mình, coi như người chú ý tới cửa hàng có nhiều hơn một chút, nhưng tối thiểu còn đỡ hơn tranh đoạt với toàn bộ người trên Hoàng Sa Tinh.

Chỉ là thật đáng tiếc, mỗi lần người bán gửi hàng đi đều điền địa chỉ của tập đoàn A Ly, nếu không hắn đã tìm tới cửa gặp mặt đối phương nói chuyện rồi.

Đây nhất định là một ngày đổi mới thế giới quan.

Khi biết được vị khách hàng thứ hai đặt thêm hai mươi lăm hộp, trong lòng Nghiêm Hạo không có chút gợn sóng nào, bởi vì anh cảm thấy mình đang nằm mơ. Không bao lâu, vị khách hàng thứ nhất đã mua hết số lượng dược cao còn lại trong cửa hàng.

Anh nghĩ thầm, xem đi, quả nhiên là chuyện chỉ trong mộng mới có thể xảy ra.

Đường Hân cực kỳ hài lòng, đây mới là cô —— phong thái của Dược sư đệ nhất Tinh tế.

"Hàng tồn đã bán hết hoàn toàn rồi, đợi khách hàng xác nhận nhận được hàng, trên tay sẽ có hơn hai vạn (20000) điểm tín dụng. Trước mắt chỉ có bốn nghìn, nhưng tạm thời đủ xài."

Hơn hai vạn điểm tín dụng? Giấc mộng này còn rất chân thực, tính toán cũng tính được thật chuẩn. Nghiêm Hạo có chút ngẩn ngơ không phân biệt được thực hư.

Một bên khác, Đường Hân chuyển khoản trước hai nghìn điểm tín dụng vào thẻ Liên Bang cho Nghiêm Hạo. Cô đã sớm muốn làm như vậy, đáng tiếc trên người không dư dả.

Nghiêm Hạo nhận được thông báo nhắc nhở, rốt cuộc thanh tỉnh. Anh cũng không thể đồng thời nghe nhầm nhìn nhầm: "Chuyển tiền cho tôi làm gì?"

Đường Hân nghiêm nghị nói: "Tiền lương tháng này của anh. Nếu đã là hộ vệ riêng của tôi, vậy thù lao đương nhiên là do tôi mỗi tháng trả cho anh."

"Không phải đã nói làm hộ vệ cho cô ba năm, cô thả tôi tự do sao?" Nghiêm Hạo giận tái mặt, chẳng lẽ cô muốn đổi ý?

"Đúng vậy." Đường Hân cười tủm tỉm: "Chuyện đó với việc lĩnh lương không xung đột. Tiền chiếu cố, đến hẹn anh vẫn có thể rời đi."

Thu mua lòng người! Tuyệt đối là thu mua lòng người!

Trong nội tâm Nghiêm Hạo sóng ngầm phun trào, anh thầm khuyên bảo mình, không thể bị cô làm dao động. Bi ai là, anh hình như bị thu mua rồi.

Vốn cho rằng làm không công cho cô ba năm đổi lấy tự do sau này, không nghĩ tới làm hộ vệ còn có tiền lương-phúc lợi-chiếu cố. Xem xét lại, ước định chỉ có hiệu lực ba năm, căn bản không đáng kể chút nào.

Nghiêm Hạo chợt nhớ tới lời chủ tử nói thời điểm ký khế ước, cô chân chính muốn chỉ là sự trung thành của anh.

Nghiêm Hạo quyết định sẽ đối xử với chủ tử nhà mình tốt một chút.

Bước thứ nhất, tin tưởng chủ tử nhà mình là Thần y, bắt đầu.

Mặc dù việc này...thật không dễ dàng.

Nghiêm Hạo nhìn màn sáng, vị khách hàng thứ hai cho ba bình luận kém một sao, nhưng lại mua thêm hai mươi lăm hộp, sẽ không phải là mua về nhà rồi cho bình luận kém, làm cửa hàng phải đóng cửa chứ?

Đường Hân không nghĩ như vậy, cô đối với trình độ chế dược của mình vô cùng tự tin, tuyệt không có khả năng giống như trong bình luận đánh giá.

Lúc này, cô có chút hứng thú lướt xem bình luận: "Chậc chậc, vì muốn độc chiếm dược cao, che giấu lương tâm cho bình luận kém. Nông cạn! Ngây thơ!"

Nghiêm Hạo nghĩ thầm, những thứ khác không nói, nhưng lòng tự tin của chủ tử nhà mình thật sự không phải lớn vừa đâu.

Tiếp tục nhìn xuống, vị khách hàng thứ nhất gửi tới bình luận mới. Ngoài thổi phồng, tâng bốc Thần y như trước, còn đặc biệt tăng thêm vài câu có nội dung mới: "Sau khi đánh giá đủ năm mươi lần, nếu như điểm đánh giá tốt của chủ quán nhỏ hơn 3, cửa hàng sẽ tự động đóng cửa, đóng cửa vĩnh viễn! Tên ngốc lầu trên kia, ngươi có biết không đấy! Ngươi có biết không hả? Ta đoán ngươi không biết chứ gì! Tức chết mà!"

Nghiêm Hạo sững sờ.

Nhìn ngữ khí vị khách thứ nhất, hình như vô cùng sốt ruột, rất lo lắng cửa hàng sẽ bị đóng cửa. Đối phương còn kết luận vị khách hàng thứ hai không biết quy tắc của Tinh Võng, mới có thể cho hết bình luận kém một sao, chứ không phải bởi vì hàng thật sự kém.

Chẳng lẽ dược hiệu của dược cao thật sự tốt như vậy, tốt đến mức người ta không tiếc đánh giá sai, chỉ vì muốn đề phòng có người đến tranh đoạt?

Nghiêm Hạo lâm vào trầm tư.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro