Chương 22: Hợp tác (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Thanh tỷ

Chương 22: Hợp tác (1)

Lam Nguyên một đường chạy về tới nhà, trực tiếp bổ nhào lên người anh trai nhà mình, thở không ra hơi, đứt quãng phun ra mấy từ: "Thần y! Dược cao! Hàng vỉa hè!"

"Cái gì cơ? Từ từ nói." Lam Ấn hoàn toàn nghe không rõ, ôm ngược lại em trai nhà mình, sợ hắn té ngã.

Lam Nguyên hít sâu, kín đáo đưa dược cao trong tay cho Lam Ấn: "Đi dạo phố ở bên ngoài, gặp được một sạp hàng, dược cao bày bán rất giống Chỉ Huyết Cao."

Lam Ấn giật mình, nhận lấy hộp trúc nhanh chóng mở ra, đầu ngón tay quệt lấy một chút dược đặt ở dưới chóp mũi ngửi. Mấy ngày nay, hắn thường xuyên quan sát dược sư nghiên cứu dược cao, rất quen thuộc với xúc cảm mùi thơm của Chỉ Huyết Cao. Hắn có thể khẳng định, đây đúng là Đường Môn Chỉ Huyết Cao!

"Thật sự là Chỉ Huyết Cao. Sạp hàng ở nơi nào? Mau dẫn anh đi!" Lam Ấn gấp gáp nói.

Lam Nguyên thở dốc, nói không ra lời.

Lam Ấn dứt khoát cõng em trai lên lưng: "Không cần lên tiếng, chỉ cần chỉ đường." Lam Nguyên nâng tay, Lam Ấn đi theo hướng hắn chỉ, chạy vội ra ngoài.

Nhưng mà, vẫn chậm.

Lúc chạy tới nơi, chỉ thấy Tề Hoan che cổ đang bị người khiêng đi, xung quanh đứng đầy một vòng người

Lam Ấn thả em trai nhà mình xuống, tùy tiện tìm một người đang vây xem bắt chuyện: "Có chuyện gì xảy ra thế?"

Người nó có vẻ tính tình không được tốt lắm: "Không nhìn thấy có drama à?"

Lam Ấn trực tiếp móc ra một tờ tiền một trăm: "Nói rõ ràng mọi chuyện, gia còn có thưởng."

Ánh mắt người nọ sáng lên, mừng khấp khởi nhận lấy, lời nói chuyện cũng thân thiết hơn nhiều: "Người anh em tới muộn, không biết không sao. Vừa rồi Tề thiếu dẫn người tìm một chủ sạp bán hàng gây khó dễ, nghĩ muốn mời đối phương theo về một chuyến. Người ta không chịu, trực tiếp đánh nhau. Cô gái kia rất tàn nhẫn, thừa dịp Tề thiếu không chú ý, không nói hai lời rạch cổ của hắn. Máu bắt phụt ra, tôi đứng xa thế này mà nhìn cũng thấy hoảng."

Lam Nguyên ở bên cạnh nghe vậy, hỏi: "Là một cô gái trẻ tuổi, phía sau có một người đàn ông đi theo. Hai người đều mặc quần áo màu đen, đúng không?"

"Đúng đúng, không sai, chính là hai người bọn họ. Một thân đồ đen, giống như hai kẻ sát tinh vậy."

Lam Ấn lại đưa cho người nọ một trăm điểm tín dụng, hàng lông mày nhíu chặt. Không chỉ Triệu Dân, hiện tại ngay cả Tề gia cũng bắt đầu nhúng tay?

Đậu má, sớm không tìm phiền phức, muộn không tìm phiền phức, lại cứ đợi đến lúc em trai nhà hắn rốt cuộc tìm được chính chủ, Tề gia bắt đầu càn rỡ quấy nhiễu.

Lam Ấn có ý định ngáng chân Tề gia, cho bọn hắn chút giáo huấn, nhưng nghĩ lại, ngộ nhỡ tìm không thấy chủ cửa hàng, về sau cần dược phẩm còn phải đến Tề gia cầu dược, chỉ có thể tạm thời dập tắt tâm tư.

***

Trong thư phòng, mặt Tề Hưng còn đen hơn so với đáy nồi, trầm giọng lên tiếng hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"

Đối phương cấp năm và cấp hai, tổng cộng có hai người. Bên mình cấp năm, cấp bốn, cấp ba, là ba người, nhân số chiếm ưu thế, thực lực chiếm ưu thế, vậy mà đánh không lại! Trò đùa gì thế!

Hứa Giai Tuệ đang muốn mở miệng, Tề Hoan vượt lên trước một bước: "Đều do cô ta vô dụng. Nếu không phải cô ta đánh không lại hộ vệ của dược sư kia, chúng ta làm sao có thể thất bại?"

Gân xanh của Hứa Giai Tuệ nổi lên, muốn giội nước bẩn lên người, tốt xấu gì cũng nên nói sau lưng người ta chứ? Cô ta còn đứng lù lù ở đây đã bắt đầu bôi đen cô rồi.

"Câm miệng, Vương Giao cậu nói." Đức hạnh của con trai ông ta như nào, Tề Hưng rất rõ, lập tức hỏi thăm những người khác.

Vương Giao sao lại không nghe ra ý tứ của Tề Hoan, rõ ràng là muốn để Hứa Giai Tuệ cõng nồi. Tề Hoan không sợ Hứa Giai Tuệ, nhưng một tiểu nhân vật như gã, không dám đắc tội võ giả cấp năm.

Vì vậy, gã trả lời: "Tôi tìm người truyền tin về cho Tề gia, lúc quay lại vừa vặn trông thấy nữ dược sư kia dùng dao găm cắt cổ Tề thiếu. Những chuyện khác, tôi cũng không rõ lắm."

"Thành sự không có, bại sự có thừa!" Tề Hưng bỗng nhiên cầm chén trà trên bàn ném lên người Tề Hoan, hiển nhiên rất tức giận: "Võ giả cấp ba bị võ giả cấp hai bắt làm con tin, một thằng đàn ông đánh không lại phụ nữ, đúng là có tiền đồ!"

Tề Hoan không dám tránh, gắng gượng chống đỡ, khẩn trương lấy tay che cổ, cổ họng kêu rên mấy tiếng, sau đó vì bản thân cãi lại: "Nếu như Hứa Giai Tuệ đánh thắng người ta, con cũng sẽ không lo lắng cô ta nhìn loạn xung quanh!"

"Mày câm miệng." Tề Hưng nhìn vết thương trên cổ con trai, cố nén tức giận đầy người: "Ở nhà nghỉ ngơi một tháng, trong lúc đó không cho phép ra ngoài, an phận ở nhà cho ta."

Tề Hoan rụt cổ một cái, không dám nói nữa.

Không dễ dàng mới tìm được tên dược sư vô danh kia, lại trơ mắt nhìn người ta chạy mất. Bây giờ rút dây động rừng, về sau đối phương có phòng bị, sẽ chỉ càng khó bắt.

Không có dược cao của tên dược sư vô danh kia, Chỉ Huyết Tán của Tề gia chính là đệ nhất tinh cầu.

Dược sư kia còn sống bị Tề gia bắt cũng được, chết cũng được, nhưng duy chỉ có không thể ở bên ngoài sống tự do tự tại.

Ánh mắt Tề Hưng biến ảo khó lường, lúc lâu, ông ta chậm rãi mở miệng: "Hai người mấy ngày nay vất vả chút, cần phải bắt được đôi nam nữ kia. Sau khi chuyện thành, tất có thưởng lớn."

"Không vất vả." Trong mắt Hứa Giai Tuệ lộ ra sự si mê. Vì Tề Hưng, cô ta làm gì cũng đều sẵn lòng.

Vương Giao lại càng cuống quít gật đầu, nhưng thật ra trong lòng gã đã âm thầm hối hận vì lội vào vũng nước đục này.

Không nghĩ tới ba người vây đánh còn để cho người chạy mất, giờ phút này chỉ có thể lo lắng suông sợ bị trả thù. Nhớ tới thủ đoạn của cô nàng kia, thân thể kìm lòng không được bắt đầu phát run.

Gã khẽ cắn môi, chuyện đến nước này, gã đã không có đường lui, chỉ có tìm được cô gái kia mới có đường sống.

***

Thật vất vả trốn về tới nhà, Đường Hân vừa ngồi trên ghế thở dốc, vừa từ trong hàm răng hung dữ nặn ra mấy chữ "Tề, gia"!

Đã rất lâu rồi cô không bị thua thiệt lớn như vậy.

Nghiêm Hạo nhíu mày: "Tề gia có dược sư đệ nhất tinh cầu, những nhà khác hoặc nhiều hoặc ít sẽ cho Tề gia mấy phần mặt mũi. Sắp tới, chúng ta tốt nhất nên tránh đầu gió."

Đường Hân tức thì tức, nhưng suy nghĩ vẫn rất rõ ràng: "Những người khác không phải là bởi vì có nhu cầu với dược phẩm cho nên mới khách khí với Tề gia à? Nếu như tôi thay thế Tề gia thì sao?"

Nào có đơn giản như vậy.

Nghiêm Hạo nhắc nhở: "Tề gia tùy tiện liền phái ra võ giả cấp năm, thuộc hạ dưới tay hẳn là còn có người giỏi khác. Hơn nữa, nếu như Chỉ Huyết Cao bị những người khác phát hiện, chỉ sợ cũng sẽ dây dưa."

Ngón trỏ của Đường Hân khẽ gõ trên mặt bàn, sau một lúc trầm ngâm, khẽ cười một tiếng: "Tôi đã nghĩ ra cách, là một biện pháp tốt nhất lao vĩnh dật*."

(*nhất lao vĩnh dật: một lần vất vả cả đời nhàn nhã)

Vừa nói, cô vừa lặng lẽ quan sát Nghiêm Hạo.

Bởi vì có kinh nghiệm khi còn bé bị vứt bỏ, cô luôn không tự chủ giữ lại chút thủ đoạn riêng của bản thân.

Trong thời khắc nguy hiểm nhất, Nghiêm Hạo cũng không vứt bỏ cô một mình chạy trốn, hẳn là có thể tín nhiệm nhỉ?

Mấy ngày sau đó, Đường Hân một ngày ba bữa thay đổi đa dạng dược thiện cho Nghiêm Hạo. Buổi sáng một bữa trừ bệnh, buổi trưa một bữa cường thân kiện thể, buổi tối một bữa ôn dưỡng kinh mạch, nếu như ban đêm đói bụng, còn có thể làm thêm bữa ăn khuya.

Vẻn vẹn năm ngày, Nghiêm Hạo đột phá trở thành võ giả cấp sáu.

Đường Hân cũng không nhàn rỗi, ngoài thời gian làm dược thiện, cô tự giam mình trong phòng chế dược.

Sau khi Nghiêm Hạo đột phá, Đường Hân liền đuổi anh ra ngoài mua dược liệu, thuận tiện đem Chỉ Huyết Cao đã chế xong đẩy mạnh tiêu thụ trên Tinh Võng.

Lại qua năm ngày, Đường Hân tinh thần phấn chấn mở cửa ra khỏi phòng, nói cho Nghiêm Hạo: "Thời điểm phản kích đã đến."

Nghiêm Hạo mờ mịt. Võ giả cấp sáu tuy lợi hại, nhưng trong lòng anh rất rõ, còn chưa tới mức có thể xưng bá tinh cầu. Chủ tử định làm thế nào?

Sau đó, anh nhìn thấy Đường Hân bắt đầu liên lạc với những khách hàng đã mua hàng của bọn họ trên Tinh Võng.

Nghiêm Hạo không nhịn được tò mò. Anh biết người bán khi gửi hàng đi có thể không điền một vài thông tin cá nhân nhạy cảm, nhưng người nhận hàng nhất định phải để lại phương thức liên lạc thì bên vận chuyển mới có thể gửi hàng tới tay họ.

Nhưng chủ tử chủ động tìm khách hàng làm gì? Không phải nên tránh bọn họ à?

Lúc Triệu Dân nhận được cửa sổ truyền tin của Đường Hân thì khá kinh ngạc: "Chủ cửa hàng Đường Môn trên Tinh Võng? Cô muốn bán phương thuốc Chỉ Huyết Cao?"

"Đúng." Đường Hân trả lời dứt khoát.

Cô đã suy nghĩ kỹ, nếu như nói những người khác tìm cô là vì cạy miệng của cô hỏi ra phương thuốc, như vậy Tề gia tìm cô đại khái là vì muốn khiến cô vĩnh viễn im lặng.

Đem Chỉ Huyết Cao bán cho gia tộc khác, để tự bọn hắn sản xuất dược cao, bọn hắn sẽ không giống như hiện tại nơi nơi đều bị Tề gia quản chế.

Mà cô, cũng sẽ thuận lợi thoát khỏi khốn cảnh trước mắt —— Tề gia có bản lĩnh đối phó cô, nhưng có năng lực đối phó mười mấy gia tộc to to nhỏ nhỏ ư?

Sau khi những người khác biết được phương thuốc, coi như Tề gia cố tình tìm cô gây phiền phức, cũng không có thời gian.

Dù sao trong đầu cô có mấy trăm phương thuốc, loại có hiệu quả trị liệu giống như Chỉ Huyết Cao cô có bảy, tám cái. Bán đi phương thuốc Chỉ Huyết Cao, cô hoàn toàn không đau lòng tẹo nào.

Nhưng đối với Tề gia mà nói, đả kích này hẳn không nhỏ.

Gia tộc khác tự sản xuất dược cao, giá rẻ mà hiệu quả so với Tề gia còn tốt hơn, uy tín của Tề gia sẽ bị hao tổn.

Mặt khác, cô tìm hiểu qua dược phẩm của Tề gia chủng loại mặc dù nhiều, nhưng tập trung chủ yếu vào ba loại dược phẩm theo thứ tự là Chỉ Huyết Tán, thuốc giải độc và dịch dinh dưỡng.

Trong đó, kiếm lợi nhiều nhất chính là Chỉ Huyết Tán, lượng tiêu thụ mỗi tháng đặc biệt lớn.

Nổi danh nhất là dịch dinh dưỡng. Nghe nói đây là phương thuốc Tề Hưng tự sáng tạo, sản lượng một tháng chỉ có 20 bình, không phải khách quý của tiệm thuốc Tề gia thì không cách nào mua được.

Tuy nói dịch dinh dưỡng có tiếng lớn, hiệu quả tốt, uống xong có thể không ngừng cải thiện thể chất con người, ôn dưỡng kinh mạch, nhưng sản lượng quá ít. Tề gia còn giữ lại một phần dùng riêng, người bình thường tiếp xúc không đến.

Chỉ Huyết Tán đi theo con đường phân khúc trung cao cấp, nhóm người tiêu thụ chủ yếu là các gia tộc. Đợi nhà khác có thể tự mình sản xuất dược cao, ai còn để lý Tề gia?

Về phần thuốc giải độc nha...

Đường Hân cười tủm tỉm, trịnh trọng đàng hoàng nói hươu nói vượn với người ở bên kia cửa sổ truyền tin: "Tôi bình thường thích đọc xem cổ tịch, tình cờ phát hiện hai phương thuốc cổ truyền. Một cái trong đó là Chỉ Huyết Cao, một cái khác là thuốc giải độc. Có điều trình độ của tôi tương đối kém, chỉ có thể phối thành Chỉ Huyết Cao. Nếu như anh sẵn lòng mua, hai phương thuốc đều có thể bán cho anh."

"Một cô gái yếu đuối như tôi giữ hai phương thuốc này rất không an toàn. Đoạn thời gian trước, có người bởi vì Chỉ Huyết Cao mà đặc biệt tìm tôi gây phiền phức, mấy ngày nay đến cửa cũng không dám ra ngoài, cho nên tôi cần tìm người hợp tác."

Triệu Dân trầm mặc, đây là cơ hội, cũng có thể là cạm bẫy: "Tại sao chọn tôi?" Hắn nhớ tới suy đoán trước đó của mình, quả nhiên là gần đây mới phát hiện ra phương thuốc.

Đường Hân giải thích: "Tùy tiện chọn. Tôi định bán phương thuốc cho mười gia tộc, anh vừa vặn là người từng mua đồ trong tiệm tôi, liên hệ với anh cũng khá thuận tiện."

"..." Lý do này nghe rất có đạo lý.

Vốn cho rằng là tìm hắn mua đứt, hóa ra người ta căn bản không phải ý đó.

Triệu Dân cũng an tâm hơn. Giá mua đứt so với giá mua một phần chênh lệch khá nhiều, coi như bị lừa cũng không sợ.

Hắn lại tò mò: "Nếu như tôi sợ bị lừa, không mua thì sao?"

"Không thể nào! Tôi mặc cho anh tùy tiện để lại đánh giá kém trên cửa hàng của mình, còn vẫn gửi hàng như thường cho anh, anh còn không tin tôi?" Đường Hân kinh ngạc.

Triệu Dân im lặng. Tuy hắn chỉ là thuận miệng hỏi một câu, cũng không phải ý không tin, nhưng giọng điệu như điều đương nhiên này là sao hở?

"Hai phương thuốc có thể tách ra mua, coi như chỉ mua một cái cũng được."

"Tôi nghĩ, hẳn là cô sẽ không để cho tôi nhìn phương thuốc trước rồi mới trả tiền nhỉ?" Triệu Dân hỏi.

"Đó là đương nhiên, nhìn qua rồi anh còn cần mua làm gì." Trả tiền trước, sau đó giao phương thuốc, điều này Đường Hân rất kiên trì.

Triệu Dân cười khổ, hóa ra hắn cũng có lúc bó tay hết cách.

"Tôi muốn phương thuốc Chỉ Huyết Cao, đọc số thẻ ngân hàng Liên Bang đi."

Đường Hân nhếch khóe môi, vừa ra trận đã thắng lớn. Cô thuận miệng đọc ra một chuỗi con số, cũng báo giá cả.

Triệu Dân tính tính, giá phương thuốc cũng không đắt, trực tiếp đồng ý.

Đường Hân nói tiếp: "Sau khi tôi nhận được tiền sẽ gửi chuyển phát nhanh phương thuốc qua cho anh. Vậy nhé, hợp tác vui vẻ."

Sau khi ngắt kết nối, trên mặt Triệu Dân lộ ra nụ cười nghiền ngẫm. Hắn nghe nói đoạn thời gian trước Tề thiếu bị một người phụ nữ rạch một đường ở cổ. Lại nhìn hành động hiện tại của chủ cửa hàng, rõ ràng là muốn khiến cho Tề gia không được dễ chịu.

"Chỉ Huyết Cao, thuốc giải độc... Tề gia phách lối nhiều năm như vậy, lúc này đá trúng thiết bản rồi." Triệu Dân tự lẩm bẩm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro