Chương 21: Kết oán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Thanh tỷ

Đường Hân rơi vào xoắn xuýt. Hai khách hàng trên Tinh Võng thoạt nhìn đều là xuất thân từ gia đình giàu có, không thiếu tiền. Người như thế cao thủ sẽ có rất nhiều, chỉ dựa vào một mình Nghiêm Hạo đoán chừng đánh không lại, hay là tranh thủ thời gian chuồn đi trước?

Đồng thời, trong nội tâm cô lại có chút bi phẫn. Một mình Chỉ Huyết Cao thôi cũng đã có người tìm tới cửa, chẳng lẽ cô chỉ có thể trốn ở phía sau màn, bán hàng thông qua Tinh Võng?

Nghiêm Hạo dường như nhìn ra sự bất an của cô, vụng về an ủi: "Sau khi chữa khỏi vết thương cũ, tôi hình như sắp chạm đến ngưỡng cửa cấp sáu. Chờ tôi mạnh lên, cũng không cần sợ bọn họ."

Coi như trở thành võ giả cấp sáu, một đám hổ sói cắn tới, cũng chỉ có thể tránh đi. Người nhà giàu chơi chính là quần ẩu, ai thèm cùng ngươi chơi solo. Trừ khi thực lực có thể nghiền ép đối phương, mới có thể một chọi nhiều.

Đường Hân uể oải đứng lên: "Quên đi, dọn dẹp một chút rồi về thôi, tránh đầu sóng ngọn gió quan trọng hơn."

"Ở chỗ đó, chính là hai người bọn họ!"

Nơi xa truyền đến một tiếng rống to, Đường Hân chỉ coi là tìm người khác.

Đến khi phát hiện có người đứng ở trước mặt mình, cô mới ngẩng đầu, có chút ngoài ý muốn: "Là anh? Giáo huấn lần trước vẫn chưa đủ? Lại muốn hiến thân nghiệm thuốc?"

Vương Giao nghe vậy khẽ run, không kìm được nhớ tới tình cảnh con dao dăm khua khua trên người mình.

Ánh mắt của gã khẽ đảo, quay đầu liền nhìn thấy người phụ nữ trung niên áo trắng bên cạnh, chợt cảm thấy yên tâm hơn chút.

Cùng đi với gã có hai người, một là người phụ nữ áo trắng Hứa Giai Tuệ, cũng chính là võ giả cấp năm mà Tề Hưng đặc biệt phái đi theo gã. Một người khác là Tề thiếu nháo loạn ầm ĩ, nhất định phải đi theo.

Vương Giao không nghĩ tới vận khí tốt như vậy, ngày đầu tiên đi ra ngoài đã gặp ngay được người cần tìm.

Gã âm thầm động viên bản thân, đối diện chỉ có một tên võ giả cấp năm và một tên trình độ không đáng nhắc tới, còn phía gã có một cấp năm, một cấp bốn, một cấp ba, nghĩ thế nào cũng thấy chiến thắng sẽ nghiêng về bên gã.

Thế là Vương Giao cứng cổ trả lời: "Chủ tử nhà tôi muốn gặp cô, biết điều thì nên chủ động đi với tôi một chuyến."

Đường Hân hơi nheo mắt, coi cô là đồ ngốc à? Đi còn có thể về được sao?

"Chủ tử nhà anh là ai? Muốn gặp tôi như vậy sao lại không tự mình tới? Một chút cũng không có thành ý gì cả." Vừa nói, Đường Hân vừa chắp một tay ra sau lưng, không tiếng động ra hiệu cho Nghiêm Hạo. Cấp bậc của đối phương thế nào?

"Cấp năm, cấp bốn, cấp ba." Nghiêm Hạo thấp giọng nói.

Đáy lòng Đường Hân chợt lạnh, đánh không lại nha.

Cho dù một mình cấp năm đấu với Nghiêm Hạo, hai người khác tiến lên chế phục cô, hay là cấp năm cấp bốn cùng nhau đối phó Nghiêm Hạo, cấp ba đối phó cô thì tình huống nào cũng đều là bọn cô thua.

Từ lúc đến Hoàng Sa Tinh, cô ỷ vào giá trị vũ lực của Nghiêm Hạo cao mà quét ngang, hiện tại rốt cuộc đến phiên hai người bọn họ bị người ta dùng vũ lực uy hiếp?

Tầm mắt Đường Hân đảo qua ba người đối diện, liệu trong số bọn họ có ai sẽ chủ động nói muốn đánh solo không nhỉ?

Hứa Giai Tuệ đột nhiên dâng lên tức giận: "Chủ tử chính là dược sư đệ nhất của Hoàng Sa Tinh, để ngài đích thân tới gặp ngươi? Hừ, còn thật sự coi mình là nhân vật lớn à, nếu đã không chịu đi một chuyến, vậy thì đánh gãy chân, tìm người khiêng ngươi trở về."

Hứa Giai Tuệ mến mộ Tề Hưng đã lâu, nếu không cũng không cam tâm tình nguyện làm việc cho ông ta. Chỉ là Tề Hưng luôn không đáp lại. Nhưng ngay cả như vậy, Hứa Giai Tuệ cũng không nghe nổi người khác nói nói xấu Tề Hưng.

"Đừng mà." Hứa Giai Tuệ vừa định xông lên đã bị Tề Hoan ngăn lại: "Một cô gái xinh đẹp như thế, đánh gãy chân rất đáng tiếc. Cô đối phó tên đàn ông kia, tôi đi ngăn cô ấy, trước kéo dài thời gian. Vương Giao, tìm người nhét ít tiền, để cho người ta về Tề gia báo tin. Gọi thêm vài người tới, cùng nhau bắt hai người họ về."

"..." Đường Hân mặt không biểu tình, vậy mà thật sự 1vs1. Đối phương nhiều hơn một người, còn ngại nhân thủ không đủ, định từ trong nhà gọi thêm vài người tới. Hắn lớn tiếng nói ra kế hoạch như thế, hoàn toàn không lo lắng bọn cô nghe thấy à? Là cảm thấy hai người bọn cô trốn không thoát ư?

"Được." Hứa Giai Tuệ nhịn xuống lửa giận, xông về phía Nghiêm Hạo.

Rất nhanh, hai người ngươi tới ta đi, đã được vài hiệp.

Dù sao cũng là võ giả cấp năm, hai người vừa đánh vừa có mục đích di chuyển ra xa, nếu ra tay ở gần dễ dàng lỡ tay làm ngộ thương đồng đội.

Vương Giao cầm một trăm điểm tín dụng Tề Hoan cho đi xung quanh tìm chân chạy việc.

Những người bày sạp bán hàng ở phụ cận, khi Hứa Giai Tuệ nói muốn đánh gãy chân Đường Hân đã sớm nhao nhao tránh đi. Hơn nữa, do sợ chuốc lấy phiền phức đã chạy khá xa, tìm được chỗ an toàn mới thò đầu ra nhìn quanh, muốn hóng drama.

Một trăm điểm tín dụng, chỉ cần chạy đến Tề gia nói mấy câu, khoản tiền này rất có lời, không ít người nguyện ý nhận việc.

Tề Hoan ung dung bước chậm đến trước mặt Đường Hân, lúc cách cô khoảng năm bước thì dừng lại, lộ ra nụ cười nhẹ: "Dù sao cũng chạy không thoát, không bằng cô ngoan ngoãn một chút, cũng đỡ phải ăn khổ?"

Đường Hân cúi đầu trầm tư, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt có phần né tránh, rụt rè nói: "Các người thật sự chỉ muốn tôi đi một chuyến, nói xong sẽ thả tôi đi?"

Trong lòng Tề Hoan tức cười, hắn nói vậy cô liền tin? Đúng là ngu xuẩn.

Trên mặt lại bày ra vẻ nghiêm mặt, nói: "Đương nhiên, chỉ là nói chuyện mấy câu."

Sau đó, hắn nhìn thoáng qua hai bóng dáng đang quấn lấy nhau nơi xa, cố ý lớn tiếng nói: "Người kia là hộ vệ của cô à? Tôi thấy không an toàn chút nào, nói không chừng hắn ta nhìn tình huống bất lợi, bỏ lại cô một mình chạy trước thì sao? Nhân lúc tôi dễ tính đồng ý nói chuyện nhẹ nhàng với cô thì ngoan ngoãn theo tôi đi. Có tôi ở đây, cô sẽ không có việc gì."

Đường Hân cắn môi dưới, không nói lời nào. Qua hồi lâu, dường như cô đã hạ quyết định, một tay chỉ Nghiêm Hạo và Hứa Giai Tuệ: "Anh bảo người của anh dừng tay đi."

Tề Hoan vui mừng: "Cô đồng ý đi với tôi sớm thì hai bên hoàn toàn không cần thiết phải động thủ rồi."

Hắn quay đầu lớn tiếng nói với Hứa Giai Tuệ: "Không cần đánh nữa, cô ấy đồng ý theo rồi."

Nghiêm Hạo dừng tay trước, kinh ngạc nhìn chủ tử. Chẳng lẽ cô không biết, một đi không trở lại à?

Vừa quay đầu lại liền trông thấy chủ tử nháy mắt với mình.

"..." Hình như anh đã hiểu gì đó, bước nhanh đến bên cạnh chủ tử nhà mình.

Hứa Giai Tuệ đứng nguyên tại chỗ hít thở sâu, trong lòng chấn kinh.

Hứa Giai Tuệ tấn thăng lên cấp năm đã lâu, theo lý hai người đều là võ giả cấp năm, hẳn là cô ta chiếm ưu thế mới đúng. Nhưng cô ta càng đánh càng kinh hãi, thực lực của đối phương sâu không lường được, ẩn ẩn sắp vượt qua cấp năm. Anh ta mới bao nhiêu tuổi mà đã sờ đến cánh cửa cấp sáu?

Đường Hân liếc mắt nhìn quanh.

Vương Giao vừa tìm được người qua đường đưa tin, không vội quay lại.

Hứa Giai Tuệ hơi thở dốc, đứng nguyên tại chỗ nghỉ ngơi.

Còn Tề Hoan đang nghiêng đầu gọi Hứa Giai Tuệ: "Ở đó làm cái gì? Còn không mau qua đây?"

Mà hộ vệ của cô, đã nhanh chóng đi đến bên cạnh cô.

Đường Hân bỗng nhiên xông tới túm lấy Tề Hoan, bàn tay trống rỗng đột nhiên xuất hiện một con dao găm, trôi chảy vạch một đường trên động mạch cổ của Tề Hoan, máu lập tức chảy ra.

Nói đến con dao găm này, không thể không nói thêm vài câu. Chuyện là vào một ngày đẹp trời nào đó, lúc cô rút dao găm giấu trong boots ra thì đột nhiên bừng tỉnh. Con dao này nếu cô đặt ở trong không gian, lúc cần lấy ra không phải dễ dàng hơn à? Tại sao còn muốn giấu trong boots làm gì?

Đây hoàn toàn là thói quen cũ lúc trước khi chưa được trang bị thêm nhẫn không gian.

Sau đó cô mới vỗ đùi, phát hiện bản thân bị tư duy theo quán tính cũ hố, từ đó mới đổi thành cất dao găm trong nhẫn không gian.

Tề Hoan che lấy cổ, nghiêng nghiêng người ngã xuống, ngón tay chỉ vào Đường Hân, nói không ra lời. Nhìn lại, Nghiêm Hạo cũng đã đứng ngay bên cạnh hắn ta rồi!

Nghiêm Hạo đúng lúc đuổi tới, có phần cạn lời: "Tôi cứ nghĩ để tôi tới chế trụ hắn ta." Nào ngờ chủ tử còn ra tay nhanh hơn anh.

Đường Hân cười, trong tươi cười có giảo hoạt, còn mang theo chút đắc ý: "Coi như không có anh, tôi dựa vào chính mình cũng có thể thắng."

Sự tình đột ngột xoay chuyển, Hứa Giai Tuệ giật mình, lập tức muốn xông tới.

"Đừng qua đây, dám tới tôi liền giết hắn." Đường Hân liếc thấy hành động của Hứa Giai Tuệ, lập tức lớn tiếng cảnh cáo.

Vương Giao hoàn toàn ngây người.

Tại sao gã mới rời đi không bao lâu, vừa quay lại, phe mình vốn hoàn toàn chiếm ưu thế, lại biến thành có con tin trong tay đối phương?

Xác định đã nắm vững lợi thế, Đường Hân liền có tâm tư lải nhải mấy câu với Tề Hoan.

"Có phải anh cảm thấy đối thủ của mình là phái nữ, còn là một tên cấp hai, cho nên không đáng đề phòng? Kẻ địch chỉ cách mấy bước chân, vậy mà anh dám quay đầu không nhìn, đúng là hoàn toàn không để tôi vào mắt nhỉ."

"Yên tâm, tôi là dược sư, rất rõ ràng kết cấu cơ thể người. Vết thương cắt ra nhìn thì máu chảy rất nghiêm trọng, nhưng thật ra có thể chống đỡ ba phút, tạm thời anh sẽ không có việc gì."

"Anh thật là ngu. Trong ba người thì anh có tiếng nói nhất, thực lực cũng kém nhất, chỉ cần bắt anh, hai người kia chẳng phải không có cách nào ra tay à? Sự thật rõ ràng như vậy, thế nhưng anh cũng chả thèm giấu giếm thân phận của mình, nghênh ngang nói ra tính toán của bản thân, nói ra hai người bọn họ nghe lời anh."

"Võ lực của anh thấp nhất, thân phận lại cao nhất, không tính toán anh thì tính toán ai?"

"Nếu như anh thay chỗ với Vương Giao, tự mình chạy đi tìm người đưa tin, Vương Giao lưu lại đối phó tôi, tôi cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp chạy trốn."

"Có điều anh làm cũng đúng, một thiếu gia như anh đương nhiên là phải ở nguyên tại chỗ chờ thuộc hạ làm thỏa đáng mọi việc, sao có thể để mình làm chân chạy, còn thuộc hạ ở lại đây chờ?"

"Cũng may anh ngốc, bằng không tôi rất khó tìm cơ hội chạy thoát."

Từng câu từng chữ giống như là đao kiếm, hung hăng cắm vào trong lòng Tề Hoan. Tay hắn run rẩy, tức giận đến mức máu chảy gia tốc.

Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, người hắn cho rằng hoàn toàn không có sức đánh trả, ở thời điểm mấu chốt nhất lại thay đổi cục diện.

Cấp ba, cấp bốn, cấp năm, thế mà để một tên cấp hai nắm mũi dẫn đi, nói ra đúng là trò cười cho người khác.

"Hít sâu. Cảm xúc còn tiếp tục kích động như vậy, anh sẽ không chịu được đến ba phút đâu." Đường Hân tiếp tục ở một bên châm chọc.

Tề Hoan ra sức nói với bản thân, mạng là của mình, chờ sau khi thoát khỏi nguy hiểm rồi lại tìm cô ta tính sổ.

Giờ phút này nhìn lại Đường Hân, tuy khuôn mặt cô rất xinh đẹp, nhưng trong đầu Tề Hoan chỉ nghĩ đến bốn chữ "xà hạt mỹ nhân".

"Túm lấy hắn." Đường Hân phân phó Nghiêm Hạo, sau đó hướng Hứa Giai Tuệ lớn tiếng nói: "Không muốn hắn chết thì cách xa xa chút, đợi sau khi chúng tôi rời đi, tự nhiên sẽ thả hắn."

Sắc mặt Hứa Giai Tuệ khó coi, cô ta ra ngoài cùng Tề Hoan, kết quả để cho Tề Hoan bị người ta cắt cổ. Không bắt được hung thủ, sao cô ta có thể giải thích với Tề Hưng? Tề Hoan dù có ngu, cũng là con trai duy nhất của Tề Hưng!

Nếu như khăng khăng lưu hai người họ lại, Tề Hoan có thể sẽ mất máu không cứu nổi! Trước mắt bao người...

Vẻ mặt Hứa Giai Tuệ biến ảo khó lường, cuối cùng làm ra quyết định: "Tôi để hai người rời đi, nhưng sau khi an toàn, nhất định phải cam đoan Tề Hoan còn sống."

Đường Hân cười đến thoải mái: "Cô có lợi thế gì để nói điều kiện với tôi? Biện pháp duy nhất của cô chỉ có gửi gắm hy vọng tôi sẽ tuân thủ ước định mà thôi. Mau nhường đường. Hay là cô đang giả vờ do dự, kéo dài thêm chút thời gian, để nhìn xem hắn ta có mất máu quá nhiều mà chết hay không?"

Lời này có ý là, nếu như Hứa Giai Tuệ không mau tránh đường, chính là cố ý đẩy Tề Hoan vào đường chết.

Hứa Giai Tuệ đành phải nhanh chóng tránh sang một bên.

Nghiêm Hạo túm lấy Tề Hoan, Đường Hân theo sát bên cạnh hai người, nhanh chóng rời đi.

Không phải đi thẳng về nhà, mà là lượn quanh một vòng lớn, đến một đầu ngõ.

Đợi sau khi xác định đã an toàn, Đường Hân ném dược cao cho Tề Hoan để chính hắn tự bôi thuốc.

Hai người thì tiến vào trong ngõ nhỏ, bảy ngoặt tám rẽ, rất nhanh biến mất không thấy bóng dáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro