Chương 20: Vô tình gặp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Thanh tỷ

Vương Giao cứng nhắc đứng ở một bên, ngừng thở.

Gã nghe người tới nói, có người của Tề gia tìm mình, còn tưởng rằng là Tề thiếu, không nghĩ tới tiến vào thư phòng, phát hiện là Tề Hưng! Trò đùa này có hơi lớn rồi đấy!

Dược sư đệ nhất Hoàng Sa Tinh, võ giả cấp năm, ông chủ hiệu thuốc Tề gia. Ba cái danh hiệu chia ra rơi xuống người gã, đến một cái gã cũng ứng phó không nổi, càng đừng nhắc đến phiên bản vip ba cái hợp một đang ở trước mặt.

Nghĩ đến đây, Vương Giao lại nhích dần về góc xó xỉnh trong phòng, rất sợ trong lúc vô tình đắc tội vị đại gia này.

"Con trai tôi hôm qua từ chỗ cậu cầm đi một hộp dược cao, đúng không?" Tề Hưng chậm rãi mở miệng.

Vì dược cao mà tìm gã? Vương Giao liền giật mình: "Đúng là có việc này ạ."

"Dược cao ở đâu ra?"

Khuôn mặt Vương Giao co rúm, lại không dám không đáp, nhắm mắt nói: "Bị người cứng rắn nhét cho."

Cứng rắn nhét cho? Tề Hưng dùng giọng điệu ra lệnh nói: "Thuật lại sự việc từ đầu tới đuôi một lần cho tôi nghe."

Vương Giao lập tức kể lại việc gã ra ngoài thành thu phí bảo kê không thành, rồi bị ép mua nói lại một lần.

Ba trăm điểm tín dụng? Giá cả rất rẻ, tại sao phải cứng rắn nhét cho?

Tề Hưng suy tư một lát, hỏi: "Người bây giờ còn ở ngoài thành không?"

"Không biết ạ, đã lâu không đi qua đó." Vương Giao kiên trì trả lời. Từ sau khi bị dọa sợ, cho dù phải đi đường xa gã cũng không muốn đi cái cửa thành kia. Dù sao tổng cộng có bốn cái cửa thành cơ mà, vẫn có thể ra vào rất thuận tiện.

"Mấy ngày nay cậu ở lại Tề gia, bao ăn bao ở, mỗi ngày đều thanh toán tiền lương cho cậu. Tôi muốn cậu mang người đi dạo khắp nơi trong ngoài thành, đến khi tìm được người kia mới thôi."

Vương Giao nghe vậy mừng rỡ, gã đã sớm muốn báo thù!

Không đầy một phút, gã lại bắt đầu do dự: "Bán dược cao là một nam một nữ. Nữ chỉ có cấp hai, nhưng nam rất lợi hại, thoáng cái đã có thể chế phục tôi, hẳn là trình độ cấp năm."

Tề Hưng nhíu mày, võ giả cao nhất của Hoàng Sa Tinh là cấp bảy. Cấp năm đến cấp bảy, mỗi một người ông ta đều biết, chưa từng nghe nói qua bên trong đám võ giả cấp 5 có ai có thể chế dược.

"Chuyện này không cần lo lắng, tôi sẽ phái võ giả cấp năm đi cùng cậu."

"Dược cao không có cách nào trả lại cho cậu, nhưng cậu có thể tới cửa hàng thuốc của Tề gia lĩnh năm bình Chỉ Huyết Tán, coi như đền bù. Mặt khác, nếu như cậu có thể giúp tôi tìm được đôi nam nữ kia..." Tề Hưng nhìn chằm chằm Vương Giao, gằn từng chữ: "Tất, có, thưởng, lớn."

Vương Giao nghe xong liền như được đánh máu gà, trong nháy mắt khích động hẳn nên. Chỉ cần có tiền, những thứ khác đi gặp quỷ hết đi!

Lúc này gã vỗ ngực cam đoan: "Tôi nhất định sẽ tìm được bọn họ."

***

Trải qua mấy ngày nghiên cứu địa hình, Đường Hân đã chọn được vị trí tốt để bày sạp bán hàng. Khoảng cách với chỗ ở không xa không gần, lượng người đi lại nhiều, người xung quanh đều là cấp hai cấp ba, các phương diện đều rất phù hợp.

Sáng sớm, cô dẫn theo hộ vệ và mười hộp dược cao chạy tới chiếm trước vị trí. Khi đến nơi may mắn không có ai đang ngồi, Đường Hân nhanh chóng trải vải mở quầy.

"Mới tới?" Cô gái trẻ tuổi quầy bên cạnh quan sát một lúc, bỗng nhiên mở miệng hỏi.

"Đúng vậy, lính mới, sau này mong chiếu cố nhiều hơn." Đường Hân cười đáp.

Cô gái thở dài: "Người mới không hiểu chuyện, mau thu đồ đạc lại rồi đứng lên đi. Đội hộ vệ lập tức sẽ tới thu thuế."

Đường Hân ngơ ngác: "Nộp thuế không phải dựa theo lượng giao dịch à? Sáng sớm còn chưa kịp khai trương, đã phải nộp thuế?"

"Nể mặt chúng ta đều là con gái với nhau nên tôi mới nhắc nhở cô, nếu không tôi cũng lười lắm miệng. Tên gọi là thuế, nhưng thật ra là phí chỗ ngồi, một chỗ ngồi bày sạp bán hàng mỗi ngày như này là hai mươi điểm tín dụng. Sau khi giao cho đội hộ vệ, bọn hắn sẽ cho cô một cái chứng từ, mặt trên có ghi ngày tháng, chứng minh cô hôm nay đã nộp phí. Nếu không, buổi sáng bày sạp bán hàng một chỗ, buổi chiều lại bày sạp bán hàng chỗ khác, trốn thuế lọt thuế quá dễ dàng." Cô gái nói.

"Vậy cũng không nhất thiết phải thu đồ chứ? Dù sao tôi sẽ nộp phí chỗ ngồi." Đường Hân mê mang.

Cô gái hừ lạnh một tiếng: "Còn không phải bởi vì có người ỷ vào mình nhiều tiền, đồng ý cho đội hộ vệ thêm chút tiền trà nước? Nếu như có người nhìn trúng vị trí của cô, ngoại trừ phí chỗ ngồi, lén đưa thêm chút tiền cho đội hộ vệ, cho dù cô nộp hai mươi điểm tín dụng, người ta cũng không cho cô tiếp tục bày sạp ở chỗ này."

Đường Hân im lặng nuốt nước bọt, bày cái sạp bán hàng thôi cũng nhiều trò như vậy à.

Hết cách, cô đành thành thành thật thật thu đồ lại, đứng đấy nói chuyện phiếm: "Không phải nói Hoàng Sa Tinh là địa phương nhỏ, không có thế lực của Liên Bang à? Đội hộ vệ là như thế nào?"

Cô gái kỳ quái nhìn Đường Hân một cái: "Nơi khác tới? Hoàng Sa Tinh không có quân đội Liên Bang, thuế hàng năm lại là một số tiền lớn không có ai thu, đây sao không phải là miếng bánh thơm ngon khiến người khác nhớ thương được chứ? Thế là mấy nhà có năng lực chủ động liên hợp lại, tổ chức ra đội hộ vệ. Nghe thì giống với đội hộ vệ của Liên Bang, thực tế hoàn toàn không phải một giục. Tiền vẫn theo đó mà cầm, sự tình lại mặc kệ không quản. Trên đường có người đánh nhau thì mặc cho bọn họ đánh, chờ đánh xong, đội hộ vệ chỉ ra mặt thu dọn tàn cuộc."

Còn đội hộ vệ chính quy của Liên Bang thì ngược lại, là danh xứng với thực mà quản chuyện. Mặc kệ ai ở trên đường phố đánh nhau ẩu đả, bắt hết cả lại.

"Cảm ơn." Biết những việc này đối với cô rất có ích. Đường Hân nói tiếng cảm ơn, thuận tiện ném qua một tấm thẻ hai mươi điểm tín dụng, biểu thị cảm ơn.

Cô gái tiếp được tấm thẻ kim loại, nhìn giá trị một chút, sắc mặt dịu đi mấy phần. Không nghĩ tới người mới rất thức thời, không uổng công cô lắm miệng nhắc nhở.

"Chứng từ đội hộ vệ đưa cho cô nhất định phải cất kỹ, đội hộ vệ một ngày phải đi dạo bảy tám lần, không nhận mặt, chỉ nhận chứng từ. Nếu như mất chứng từ sẽ phải nộp phí thêm lần nữa lấy chứng từ mới mới có thể tiếp tục bày sạp bán hàng, bằng không liền lăn."

Đường Hân líu lưỡi: "Nếu một ngày mà làm mất chứng từ mấy lần, không phải sẽ tốn không ít tiền à?"

Cô gái cười lạnh: "Không sai, đều là một lũ thèm tiền, nếu không lấy đâu ra cái chủ ý độc như thế."

Làm nửa ngày, vẫn là nắm đấm cứng chính là lão đại.

Giờ phút này, Đường Hân đặc biệt cảm thấy may mắn khi chọn võ giả cấp năm làm hộ vệ: "Tôi trông cậy vào anh cả đó."

"Yên tâm." Nghiêm Hạo thản nhiên nói.

Lời mặc dù không nhiều, nhưng anh vừa đứng sau lưng cô, cảm giác an toàn tự nhiên sinh ra.

Nhưng vận khí của Đường Hân không tệ, nộp hai mươi điểm tín dụng, đội hộ vệ cho tờ giấy có đóng con dấu, không nhiều lời liền rời đi.

Đường Hân suy đoán, có lẽ không ai để ý vị trí này của cô.

Sau khi đội hộ vệ đi, cô yên tâm trải rộng tấm vải, bắt đầu bày sạp bán hàng.

Chưa được mấy phút, Nghiêm Hạo nhịn không được hỏi: "Cô không sợ dẫn tới sự chú ý của người khác à?"

Dù sao trong hiện thực cùng trên Tinh Võng không giống nhau, trên Tinh Võng rất khó biết thân phận thật của chủ cửa hàng, còn trong hiện thực lại có thể bắt được người. Kể từ khi biết chủ tử nhà mình là thần y, anh có chút bận tâm.

"Sợ chứ." Đường Hân trả lời không chút do dự: "Cho nên tôi chỉ bán một loại thuốc, thuốc khác không dám lấy ra. Ngộ nhỡ người ta đỏ mắt, muốn bắt tôi về nghiêm hình tra tấn hỏi phương thuốc thì sao?"

Nghiêm Hạo không còn gì để nói. Chủ tử đại khái cảm thấy chỉ bán một loại thuốc, sẽ không gây ra chú ý quá lớn.

"Có thể có người phát hiện ra Chỉ Huyết Cao, muốn tìm tới cửa."

"Chỉ bán một loại thuốc còn muốn tìm tôi gây phiền phức, chắc là bọn hắn ăn no rỗi việc đến hoảng, ánh mắt quá nông cạn?" Đường Hân trợn mắt, càng nghĩ càng tức giận: "Còn có để cho người ta sống qua ngày hay không? Tôi đã rụt đuôi lại làm người rồi, chỉ bán thuốc chữa thương cơ bản nhất. Không bán thuốc, chẳng lẽ hai chúng ta uống gió tây bắc qua ngày? An ổn xếp hàng mua thuốc coi như xong, nếu như có người dám tới cửa gây chuyện phiền phức, tôi cũng không phải người dễ chọc."

"Bán thuốc của cô đi, có tôi ở đây." Nghiêm Hạo nhàn nhạt nói.

Anh bắt đầu cảm thấy ở lại Hoàng Sa Tinh có lẽ là trong cái họa có cái may. Hoàng Sa Tinh là địa phương xa xôi, kinh tế có độ chênh lệch nhất định, cao thủ cũng sẽ không nhiều lắm.

Đường Hân nói thầm trong lòng. Bây giờ nói thì êm tai, hy vọng thời điểm gặp phải nguy hiểm, lời nói ra khỏi miệng có thể làm được mới tốt.

Có kinh nghiệm bày sạp bán hàng thảm thương ở ngoài thành, trong lòng Đường Hân đã làm tốt chuẩn bị kháng chiến trường kỳ, không trông chờ vào một hai ngày đã có người tới cửa nữa.

Cho nên khi có người đứng ở trước mặt cô, lúc hỏi về dược cao đang bày bán, cô ngược lại vừa kinh ngạc xen lẫn kích động, nói không ra lời.

Đối phương thấy cô không trả lời, lại hỏi một lần nữa: "Đây là thứ gì?"

Đường Hân kịp phản ứng lại, vội vàng đáp: "Chỉ Huyết Cao, dùng rất tốt."

Người kia tiếp tục hỏi: "Tôi có thể lấy một hộp mở ra xem không?"

Đường Hân gật đầu: "Được chứ."

Người kia tùy tiện chọn một hộp, cẩn thận từng li từng tí mở ra. Vừa nhìn, lập tức ngây người.

Màu sắc dược cao này, còn có mùi hương, sao lại giống Đường Môn Chỉ Huyết Cao bán trên Tinh Võng thế nhỉ?

Người tới chính là Lam Nguyên.

Liên tiếp ngồi trước màn sáng mấy ngày, không đến vài phút lại phải load lại trang web cập nhật tình hình, cho dù là người thích Tinh Võng như hắn cũng không chịu được, trông thấy ánh sáng màn liền muốn nôn.

Nghe nói anh trai đạt thành hiệp nghị với một người mua khác, dược cao vừa lên kệ hàng, hai nhà mỗi người một nửa. Lam Nguyên nghe vậy reo hò một tiếng, hắn không cần tiếp tục ngồi yên trước màn sáng nữa!

Anh trai thấy hắn vất vả mấy ngày, quả thực cũng giúp đỡ được nhiều, hiếm khi đại phát thiện tâm, cho hắn năm nghìn điểm tín dụng tiêu vặt, coi như khen thưởng.

Lam Nguyên cầm điểm tín dụng, không muốn tiếp tục lướt xem màn sáng, sợ mình sẽ nôn ra, dứt khoát đứng dậy đi ra ngoài dạo phố.

Tình cờ đi qua sạp hàng của Đường Hân, lúc lướt qua, hắn vừa vặn thoáng nhìn, sau đó nhịn không được dừng bước, hộp trúc kia hình như có chút quen mắt? Không, quá giống rồi, hoàn toàn là từ một khuôn in ra.

Vì vậy lúc này hắn mới mở lời hỏi.

"Bao nhiêu tiền một hộp?" Lam Nguyên hỏi.

"Ba trăm điểm tín dụng."

Kỳ quái, sao còn rẻ hơn so với trên Tinh Võng vậy? Nên mua hay không đây? Trên khuôn mặt bụ bẫm của Lam Nguyên là sự xoắn xuýt do dự.

"Giá cả rất phải chăng, đi ngang qua đừng bỏ lỡ." Đường Hân thêm câu chào hàng.

Nếu thứ này là hàng thật, ngược lại không đắt. Nhưng nếu như hắn một lần mua hết tất cả dược cao, không biết có dọa chủ quán chạy mất hay không nhỉ?

Mấy ngày nay Lam Nguyên bị anh trai bắt làm chân lao động, thỉnh thoảng lại nghe anh trai nói dông nói dài, chủ cửa hàng Đường Môn giống như hồ ly, ẩn núp rất giỏi, một chút dấu vết đều không lưu lại.

Có rồi! Lam Nguyên nghĩ ra một biện pháp hay, hắn giả bộ nhăn mặt nói: "Đồ tôi muốn mua, nhưng tôi không mang nhiều tiền như vậy. Thế này nhé, tôi lấy trước một hộp, giờ lập tức trở về lấy tiền. Cô ở đây chờ một lát, tôi đi nhanh quay lại liền."

Lam Nguyên thầm nghĩ, mua trước một hộp về kiểm tra, nếu như dược cao thật sự giống nhau, lập tức liền dẫn theo anh trai cùng tới. Nếu như không phải, nhìn thử hiệu quả xem thế nào. Hữu dụng thì lại mua hai hộp, vô dụng thì mua một hộp. Cùng lắm cũng chỉ lãng phí một chút tiền.

Từ khi hắn trong lúc vô tình tìm được Đường Môn Chỉ Huyết Cao, anh trai không tiếp tục nói hắn là đồ bại gia nữa. Ngược lại còn khen hắn, nói nếu như có thể tìm được đồ tốt, tốn chút tiền cũng là đáng giá.

Trước mắt không phải chỉ là tốn chút tiền lẻ thôi sao, lại có cơ hội gặp được cơ duyên mới.

Thật sự là quá thông minh! Chính hắn cũng bội phục chính mình, làm sao lại nghĩ ra chủ ý hay như thế? Còn không hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Đường Hân kỳ quái nhìn hắn, đồng ý: "Được, nhưng tôi sẽ không đợi ở đây quá lâu, nắm chắc thời gian."

"Được." Lam Nguyên đáp ứng, nhanh chóng móc tiền ra, cầm lấy dược cao lập tức chạy về nhà.

"Từ vẻ mặt đã thấy không đúng rồi, nghĩ lừa gạt ai vậy." Nhìn bóng lưng Lam Nguyên rời đi, Đường Hân tự lẩm bẩm: "Không mặc cả, dường như là nhận biết dược cao, nhưng cái này không nói, chỉ việc mình nói nắm chắc thời gian, thế mà người này không phản bác, trực tiếp chạy như bay, hẳn là đang muốn mua được càng nhiều dược cao."

"Chắc là khách hàng trên Tinh Võng tìm đến cửa." Nghiêm Hạo nhắc nhở.

Đường Hân mờ mịt, chẳng lẽ bị Nghiêm Hạo nói trúng rồi? Cô chỉ bán mỗi Chỉ Huyết Cao, người khác cũng muốn tìm cô nói chuyện?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro