Chương 8. Viên đường thứ 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: luyang

Mắt to là kiểu bắt nạt kẻ yếu sợ chủ mạnh, bình thường cũng chỉ dám nói xấu sau lưng người khác, trước mặt họ đều là lời ninh nọt. Hơn nữa cô ta cũng chỉ là một nghệ sĩ tuyến bốn, làm sao có thể so với Lạc Mông.

Lúc này nhìn thấy Lạc Mông, Mắt to có chút chột dạ, vẻ kiêu ngạo nhất thời cũng bị ly rượu kia dập tắt.

Nhưng Khương Tụng Hân thì không như vậy.

Địa vị của cô ta vốn là ngang bằng Lạc Mông, sau lưng cô ta cũng có người nâng, đương nhiên sẽ không sợ Lạc Mông.

Vừa rồi Mắt to bị hắt rượu, Khương Tụng Hân một chút cũng không để ý, lúc này tràn ngập trào phúng: "Tôi còn tưởng là ai! Hóa ra là nữ thần độn ngực Lạc Mông của chúng ta."

Lạc Mông nâng mắt nhìn cô ta, trong mắt chứa đầy sự bất cần, "Sao nào? Cô cũng muốn thử rửa mặt bằng rượu?"

Khương Tụng Hân cười, "Tôi nào dám uống rượu của nữ thần cô!"

Lạc Mông đảo mắt, quay người đỡ Tuệ Tuệ đứng dậy.

Sau khi xác định Tuệ Tuệ không có việc gì, Lạc Mông chuẩn bị rời đi, lại cảm thấy cổ bỗng dưng mát lạnh. Khăn lụa như lông vũ mềm mại, nhẹ nhàng rơi xuống, cô theo bản năng lấy tay che cổ.

Vừa nãy vì gấp gáp đến giúp Tuệ Tuệ nên thắt khăn vội vàng, chỉ tùy tiện thắt một cái.

Khương Tụng Hân nhìn thấy cái thắt cẩu thả kia, cảm thấy kỳ quái.

Những lúc như tối nay, mọi người đều tỉ mỉ trang điểm, không có ai tùy tiện như thế kia cả, huống chi Lạc Mông là nữ minh tinh hay muốn dùng sự xinh đẹp của mình ép đám hoa thơm cỏ lạ kia. Vậy chỉ có một khả năng, chính là cái khăn kia là tạm thời quàng lên.

Nhưng một ngày nóng như thế, tại sao lại phải quàng khăn? Không thể hiểu được.

Vì thế Khương Tụng Hân thừa dịp Lạc Mông khom lưng đỡ Tuệ Tuệ, nhẹ nhàng kéo rời cái khăn kia.

Nhìn thấy hành động vô thức của Lạc Mông, ý cười của Khương Tụng Hân càng sâu, "Cổ của cô sao vậy? Lẽ nào ngực là giả, giờ cả cổ cũng là giả?"

Lạc Mông sợ vết muỗi cắn sẽ làm người khác hiểu lầm, nên cũng lười để ý cô ta, không nhẫn nại nói: "Liên quan gì đến cô?"

Khương Tụng Hậm ý thức được điều gì, kinh ngạc nói: "Trời ơi! Sẽ không phải là dấu hôn chứ?"

Loại thời điểm này, Lạc Mông thanh minh cũng không phải, không thanh minh cũng không phải.

Trong khi tiến thoái lưỡng nan, trên cổ đột nhiên được một cái gì đó trùm lên. Cô cúi đầu, một cái cà vạt màu xám treo trên cổ mình. Lại xoay đầu, thấy Đường Dục Sinh đang đứng cạnh mình.

Hôm nay cả người anh là bộ vest màu đen, quần áo rất vừa thân, làm nổi bật dáng người thẳng tắp. Lúc này đôi mắt thâm thúy kia đang nhìn cô, nhẹ nhàng gật đầu.

Cà vạt vẫn còn lưu lại nhiệt độ của anh, một mảnh ấm áp bao quanh cổ cô, vừa ngứa vừa ấm. Mà không có cà vạt, áo sơ mi trắng được mở ra hai hàng cúc.

Khương Tụng Hân liếc nhìn Đường Dục Sinh, có lẽ bị thu hút bởi khí chất anh tuấn tao nhã của người đàn ông trước mặt, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Nhưng cô ta cũng rất nhanh trấn tĩnh lại, tức giận hỏi: "Anh là ai?"

Đường Dục Sinh tiến về phía trước một bước, đứng song song với Lạc Mông.

Tầm mắt của anh hướng về Khương Tụng Hân, đôi mắt không biết lúc nào đã hiện lên sự sắc bén. Anh nhẹ rũ mắt, âm thanh lạnh nhạt, nghiêm túc nói hươu nói vượn: "Trợ lý."

"Cái gì?" Vẻ mặt Khương Tụng Hân mờ mịt nhìn anh.

Anh có chút nhẫn nại, mặt không biến sắc giải thích: "Trợ lý của tiểu thư Lạc Mông."

Lạc Mông: "...."

Khương Tụng Hân: "..."

Trong những năm này, mắt Khương Tụng Hân lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào Lạc Mông. Dù cô có một động tĩnh nhỏ, cô ta cũng là người đầu tiên biết. Nay đột nhiên xuất hiện một trợ lý mới mà cô ta chưa từng gặp qua, nhìn rất quý phái, khí chất xuất trần, không giống như xuất thân từ một gia đình bình thường.

Cô ta ngờ vực, nhưng lại ngại không biết ra thân phận của người đàn ông trước mặt này, rốt cuộc vẫn là không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Trong giây lát, Lạc Mông liền hiểu được dụng ý của Đường Dục Sinh.

Cô cầm lấy nút thắt cà vạt, nhẹ nhàng kéo một cái, cà vạt buộc chặt vào cổ, vừa đúng che đi những vết đỏ kia.

Cuối cùng cũng không cần lo nghĩ về nó, Lạc Mông có thể yên tâm giáo huấn người phụ nữ không coi ai ra gì trước mắt.

Lạc Mông cười nhẹ, từ trên xuống dưới đánh giá Khương Tụng Hân, vừa lắc đầu vừa nói: "Chậc chậc, miếng độn ngực của cô hôm nay không ổn, nhìn khuôn ngực vừa nhỏ vừa xấu."

Khương Tụng Hân vô thức che kín ngực.

Lạc Mông lại nói: " Về vấn đề độn ngực, vẫn là tôi có nhiều kinh nghiệm hơn, tôi phải dạy cô chút. Quan trọng là không được mua hàng dởm, miếng độn này thật sự không được. Đôi lần trước tôi làm rớt ấy, là đặc biệt mua từ Pháp về, hàng hiệu được thiết kế thủ công đấy. Lần sau tôi bảo trợ lý tặng cô một đôi, thế này bộ ngực của cô mới đẹp." Nói xong, cô quay đầu nói với Đường Dục Sinh, "Anh nhớ ghi lại, lần sau tặng Khương tiểu thư một đôi."

Đường Dục Sinh phối hợp gật đầu, "Đã rõ, bà chủ."

Khương Tụng Hân tức trắng mặt, vừa muốn mở miệng, Lạc Mông lại cười phất tay, nói: "Đừng, ngàn lần đừng khách khí với tôi! Con người tôi không có ưu điểm nào khác, chỉ có nhiệt tình hiếu khách."

Khương Tụng Hân: "..."

Câu này sao lại quen tai như vậy, Đường Dục Sinh nâng mắt, có chút muốn cười.

Không để ý đến khuôn mặt đang vặn vẹo của Khương Tụng Hân, Tuệ Tuệ bỗng nhiên nói: "Chị Mông, không phải chị nói muốn đi xem cảnh đêm sao?"

"Hả?" Lạc Mông do dự ba giây mới phản ứng lại, nói: "Đúng rồi!"

Tuệ Tuệ nói: "Vậy chúng ta đi thôi."

Mấy người họ quay người rời đi, không thèm để ý vẻ mặt khó coi của Khương Tụng Hân và Mắt to.

Khương Tụng Hân nhìn bóng lưng của họ, cười lạnh, quay đầu nhìn Mắt to, "Còn không đi? Ở lại đây cho mất mặt à?"

Đến sân thượng ở lầu hai, Lạc Mông mới dừng bước.

Cô xoay người, nhìn Tuệ Tuệ, nghiêm khắc phê bình: "Cô ta bắt nạt em, em liền tùy ý cô ta sao?"

Tuệ Tuệ cắn môi im lặng.

Lạc Mông lại nói: "Lúc đầu chị đã dạy em thế nào?"

Tuệ Tuệ nhỏ giọng trả lời: " Người không đụng ta, ta không đụng người. Người mà đụng ta, ta phải diệt chín tộc nhà họ."

Lạc Mông bị Tuệ Tuệ làm cho tức đến bật cười, " Em trái lại học thuộc khá trơn tru đó."

Tuệ Tuệ dẩu môi cười lên, "Chị Mông, chị đừng trách em mữa, Đường tiến sĩ vẫn ở đây kìa!" Cô ấy dừng một chút lại nói, "Em sang bên kia trước đợi chị, hai người nói chuyện đi."

Đường Dục Sinh ra tay cứu nguy, trong lòng Lạc Mông rất cảm kích, chút oán hận buổi sáng đã biến mất không chút tung tích. Nhìn thấy Đường Dục Sinh sắp đi, Lạc Mông ở đằng sau kêu anh: "Anh đi đâu vậy? Không ngắm cảnh đêm sao?"

Đêm nay trời rất nhiều mây, che đi phần lớn ánh sao. Ngửa đầu chỉ nhìn thấy một ảnh đen kịt, xem được cái khỉ gì!

Lạc Mông cười gượng gạo, đi đến phía trước. Cơ thể anh hơi nghiêng, âm thầm lùi một bước.

Lạc Mông bĩu môi cười, "Này, anh đừng trốn tôi chứ. Chuyện chiều này, tôi xin lỗi anh được chưa?"

Đường Dục Sinh không tỏ ý kiến gì.

Lạc Mông lại cười hỏi: "Tại sao vừa nãy lại giúp tôi?"

Đường Dục Sinh đưa lưng về phía ánh sáng, Lạc Mông không nhìn rõ vẻ mặt của anh, chỉ nghe thấy âm thanh lành lạnh trong đêm tối truyền vào tai: "Bởi vì cô ta không lịch sự."

Lạc Mông: "..."

Lạc Mông nhìn anh, bỗng nhiên ý thức được vừa nãy có bao nhiêu quỷ dị.

Trước mặt Đường Dục Sinh, cô thế mà lại nói mình có nhiều kinh nghiệm về động ngực, còn muốn đem tặng Khương Tụng Hân, thật sự xấu hổ đến không còn bạn bè rồi!

Mặt cô đỏ lên, ho nhẹ, chuyển đề tài: "Hôm nay sao anh lại ở đây?"

"Tôi thay Dịch Tiên Triên đến."

Lạc Mông đã hiểu, lại hỏi: "Vậy từ lúc nào mà anh nhìn thấy tôi?"

Anh trầm ngâm, như là nhớ lại tình cảnh ban nãy. Qua một lúc mới mở miệng, ngữ khí sâu thẳm: "Tôi là tổ tông của cô, không tồi..."

Lạc Mông: "..."

Nói xong, Đường Dục Sinh trực tiếp đi vào phòng tiệc đầy tiếng ồn ào.

Lạc Mông nhìn bóng lưng đã đi xa của anh, cầm lấy cà vạt đặt lên chóp mũi ngửi. Là mùi của cây tuyết tùng, rất giống người đàn ông kia, vừa lạnh lùng vừa ấm áp, kết hợp mâu thuẫn.

Một lát sau, Tuệ Tuệ trở lại, nhìn thấy một mình Lạc Mông đứng trên sân thượng, hỏi: "Chị Mông, Đường tiến sĩ đi rồi?"

Lạc Mông gật đầu.

Vẻ mặt Tuệ Tuệ si mê: "Vừa nãy Đường tiến sĩ thật sự quá ngầu!"

Lạc Mông dùng vai đẩy Tuệ Tuệ, "Em không có tim sao? Vừa nãy chị không ngầu sao?"

Tuệ Tuệ cười, " Chị đương nhiên có rồi, nhưng Đường tiến sĩ đứng ở đó, liền khiến người khác cảm thấy vô cùng cao quý."

Lạc Mông nhớ lại bộ dạng ban nãy của Đường Dục Sinh, cong môi nói: "Miễn cưỡng có đi." Qua một lúc, cô lấy lại tinh thần, lại nói, "Đi thôi, về nhà. Cái bữa tiệc rách này chán ngắt."

-----

Tiệc sinh nhật kết thúc, Khương Tụng Hân lập tức bảo người quản lý đi điều tra xem Lạc Mông tìm trợ lý mới khi nào.

Khởi Nam nói: "Đã tra qua rồi, Đường Dục Sinh, làm về nghiên cứu khoa học, không phải là trợ lý mới gì cả. Chắc là lúc đó muốn giúp Lạc Mông giải vây."

"Làm nghiên cứu?" Khương Tụng Hân im lặng suy tư, lại nói: "Thoạt nhìn anh ta rất quen thuộc với Lạc Mông. Nếu đã như vậy, không bằng chị..."

Khởi Nam biết ý tứ của Khương Tụng Hân, đơn giản là muốn biến chuyện của Đường Dục Sinh và Lạc Mông thành thị phi. Đối với nghệ sĩ thần tượng bọn họ, yêu đương là điều tối kỵ.

Khởi Nam lập tức phủ định: "Không được."

"Tại sao?"

Khởi Nam giải thích: "Tụng Hân, Đường Dục Sinh là con trai của Đường Quốc Thuận."

"Đường Quốc Thuận?" Khương Tụng Hân đang trong bộ nhớ tìm cái tên này, "Là trùm bất động sản?"

Khởi Nam gật đầu, "Nghe nói là anh ta không muốn thừa kế gia nghiệp, mà một mực hứng thú với nghiên cứu. Tụng Hân, thân phận của Đường Quốc Thuận như thế nào chứ, chúng ta đắc tội không nổi."

Khương Tụng Hân tức đến nghiến răng, "Cái này cũng không được, cái kia cũng không xong. Vậy tối nay em chỉ có thể ngậm bồ hòn sao?"

Khởi Nam nói: "Đừng nóng vội, vài ngày nữa không phải Lạc Mông phải quay quảng cáo hay sao? Chị nghe nói đạo diễn là Phương Bằng. Anh ta một lòng si mê em, đến lúc đó còn sợ không có cơ hội dạy dỗ cô ta hay sao?

-----

Buổi tối Lạc Mông về đến nhà, tháo cà vạt xuống.

Trên cà vạt màu xám là những đường hoa văn được in tỉ mỉ. Thắt cả buổi tối, cà vạt lúc này có chút nhăn nheo, cô dùng tay nhẹ nhàng vuốt phẳng.

Nghĩ đến cảnh tưởng tối nay, cô lắc đầu. Con người Đường Dục Sinh này, cô càng ngày càng không hiểu.

Sau khi tắm rửa, Lạc Mông vừa nằm xuống liền ngủ mất. Nhưng trong mộng luôn không yên.

Cô mơ thấy Đường Dục Sinh đứng trước mặt mình, hai tay giữ chặt vai cô, vẻ mặt bá đạo nói: " Cởi khăn ra, tôi cắn cho cô một dấu hình khác."

Cô lơ mơ hỏi: "Hình gì cơ?"

Đường Dục Sinh tà mị cười, " Dâu tây."

Cô khiếp sợ: "Đùa gì vậy?"

Anh không trả lời.

Không đợi cô phản ứng lại, Đường Dục Sinh đã cởi khăn của cô ra, sau đó ôm lấy cô, ở trên cổ nhẹ nhàng cắn một cái.

Trong phút chốt, như một dòng điện chạy qua, một cảm xúc đau đớn cùng ấm nóng truyền khắp toàn thân.

Lạc Mông đột nhiên bừng tỉnh, lấy tay sờ cổ. Trong phòng nhiệt độ phù hợp, nhưng lúc này trên cổ toàn là mồ hôi, ướt át cùng hơi lạnh.

Cô bỗng nhiên xuất hiện chút xấu hổ cùng sự hoảng hốt.

CMN, cô thế mà lại mộng xuân! Đối tượng còn là Đường Dục Sinh.

Thật là muốn điên rồi!

Tác giả có lời muốn nói: Đường Dục Sinh: Vị cô nương này, em một chút cũng không biết về mị lực của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro