Chương 9. Viên đường thứ 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: luyang

Hôm sau tỉnh lại, vết muỗi đốt đã tan đi không ít, cũng không nhìn ra dấu vết gì. Lạc Mông lúc này mới yên tâm, cầm lấy cà vạt để vào túi, vội vã rời khỏi nhà.

Đến Bối Khang, từ xa đã thấy Sét Đánh chào hỏi: "Chào buổi sáng, nữ thần."

"Chào buổi sáng."

Sét Đánh cầm một túi đồ ăn sáng để lên bàn cô, "Chị ăn sáng chưa? Tùy ý chọn đi."

Sáng nay cô không để Tuệ Tuệ đến đón, tự mình lái xe đến, đúng là chưa có ăn sáng. Lúc này bụng đã phát ra tiếng sôi. Lạc Mông lật đồ trong túi, lấy ra một cái bánh sandwich, vừa bóc vừa hỏi: "Ai mua đó? Túi to như vậy."

"Lão đại đó, " Sét Đánh vừa uống sữa vừa nói, " Ngày nào anh ấy cũng mua cho chúng em."

"Tại sao?"

Sét Đánh cười: "Còn có thể tại sao, chính là lão đại yêu bọn em thôi."

Lạc Mông cắn một miếng sandwich, hương vị tươi mới của trứng gà lan ra trong miệng. Cô nhìn một vòng, sau đó hỏi: "Sét Đánh, phát tôi bộ quần áo làm việc đi."

Sét Đánh ngạc nhiên, "Hôm qua lão đại chưa đưa cho chị sao? Ai, lão đại cũng quá sơ ý rồi."

Lạc Mông không giải thích, cùng Sét Đánh đến phòng dự trữ lĩnh một bộ mới.

Sau hôm qua cô đã rút ra được bài học, không dám tự tiện cắt nữa, mà sẽ thành thật mặc lấy bộ quần áo "không hình thù mộc mạc" này.

Khi Lạc Mông bước vào văn phòng, Đường Dục Sinh nhìn bộ dạng kín mít từ đầu tới chân của cô, miệng vô thức nhiếch lên.

"Làm sao vậy?" Anh hỏi.

Xuân mộng ngày hôm qua vẫn còn rõ ràng trong đầu, Lạc Mông bỗng nhiên không dám nhìn anh, buông mắt, đưa cà vạt đã cuốn gọn gàng cho anh, "Ngày hôm qua, cảm ơn anh."

Anh nhận lấy cà vạt, tiện tay bỏ vào ngăn kép. Lại ngẩng đầu, thấy cô vẫn đứng tại đó, hỏi: "Vẫn còn việc gì sao?"

Lạc Mông lấy điện thoại ra, cười hì hì nói: "Đường tiến sĩ, hay là chúng ta kết bạn wechat đi, sao này có việc thì tiện liên lạc."

Đường Dục Sinh không tỏ thái độ gì, lấy điện thoại mở ra mã QR.

Lạc Mông dùng điện thoại quét mã QR của Đường Dục Sinh, mới phát hiện tên wechat của anh rất đơn giản, là "YS Đường". Bấm vào thêm bạn, Lạc Mông mới nhớ đến tên wechat của mình. Sau đó muốn ngừng nhưng đã không kịp rồi, lời mời đã được gửi đi.

" Thiếu nữ xinh đẹp tràn đầy tiên khí đẹp nhất vũ trụ vô địch thiên hạ...."

Đường Dục Sinh chậm rãi đọc tên wechat của cô, nhíu mày.

Cô cười gượng hai tiếng, mở miệng chính là nói hươu nói vượn: "Thầy bói nói rồi, tên dài may mắn."

Đường Dục Sinh: "..."

Hôm nay Đường Dục Sinh không mang Lạc Mông đến phòng kính hút muỗi nữa, mà để Thái Hậu giải thích các kiến thức lý luận cơ bản về muỗi cho cô nghe."

Lạc Mông từ nhỏ đã không thích đọc sách.

Lúc trước đi học, lên lớp không phải lơ là bài giảng thì là ngủ gật, không dễ dàng gì mới tốt nghiệp cấp 3. Sau này cũng không biết giẫm vào vận cứt chó gì, thi đỗ học viện hí kịch, dựa vào khả năng diễn suất bẩm sinh cuối cùng cũng thuận lợi tốt nghiệp.

Nay phải đối mặt với đống lý luận khô khan này, còn chuyên nghiên cứu về muỗi, cô mới nghe được lúc thì lập tức buồn ngủ rồi.

Thái Hậu cũng là lần đầu tiên giảng bài cho người khác, vốn dĩ tràn ngập nhiệt tình cùng tự tin, không nghĩ đến Lạc Mông ngáp hết cái này đến cái khác. Cậu cố gắng không để Lạc Mông ảnh hưởng đến khả năng phát huy của mình, giảng bài vẫn hết sức sôi nổi.

Lạc Mông ngồi trong phòng họp, một câu Thái Hậu nói cô cũng không nghe vào. Chỉ thấy cơn buồn ngủ cứ ập đến, mí mắt điên cuồng đánh nhau, đầu nặng không ngừng hôn mặt bàn.

Mắt cô vô thức nhắm lại, qua một lúc lại đột nhiên mở ra, ra vẻ rất nghiêm túc nhìn cậu: "Thái Hậu, sao lại không giảng nữa vậy?"

Trán Thái Hậu xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, vẻ mặt u sầu: "Nữ thần, em giảng chỗ nào không tốt vậy? Đây là lần đầu tiên em giảng bài cho người khác, không có kinh nghiệm gì cả. Chị nói cho em nghe để em cải thiện."

Lạc Mông lại ngáp một cái, mặt mơ màng nhìn cậu, "Không có à, cậu giảng rất tốt."

"Vậy tại sao chị lại ngủ rồi?"

"Cái này không liên quan đến cậu, là hôm qua tôi ngủ muộn quá."

"Vậy được rồi," Thái Hậu cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở một hơi, "Hay là chị nghỉ một lúc trước? Lát nữa chúng ta lại giảng tiếp."

Lạc Mông gật đầu, sau đó nằm sấp xuống bàn, nháy mắt tiến vào mộng đẹp.

Không biết đã ngủ bao lâu, cô cuối cùng cũng tỉnh lại, lười biếng duỗi thắt lưng, vừa ngẩng đầu liền thấy Đường Dục Sinh đang ngồi ở đối diện.

Anh đang cúi đầu viết gì đó, lưng thẳng tắp, lông mi dài rũ xuống.

Cảm nhận được động tĩnh của cô, Đường Dục Sinh cũng chẳng ngẩng đầu, "Ngủ ngon không?"

Âm thanh không chút cảm xúc, nghe không ra là quan tâm chân thành hay là châm chọc.

"Khá ngon." Cô ngáp một cái rồi lại vặn eo.

Đường Dục Sinh bỏ bút xuống, khép sổ, sau đó đứng dậy, từ trên cao nhìn cô: "Hay là tôi mua một chiếc giường cho cô."

Có lẽ do vừa mới ngủ dậy, âm thanh của anh rót vào trong tai, luôn cảm thấy vừa trầm thấp mà xa xôi.

Lạc Mông lúc này mới hiểu ra, người này đang châm chọc cô. Cô cũng không tức giận, thuận theo lời anh: "Được đó, phải là loại giường mềm ấy, tốt nhất là có cả chăn tơ tằm."

"...."

Đường Dục Sinh khẽ hừ một tiếng, " Tôi thấy Lạc tiểu thư vẫn là nhanh trở về quay phim đi, chỗ này không phù hợp với cô."

Hôm qua thì đem quần áo cắt ngắn, này lại ngủ trong giờ học, làm gì có chút dáng vẻ nào của người làm nghiên cứu.

Lạc Mông từ từ đứng dậy, " Ý gì? Đuổi tôi đi?"

Giọng anh vẫn vững vàng, ánh mắt xa cách, "Tôi sợ cô không chịu được khó khăn."

Nghe vậy, Lạc Mông cười, "Đường tiên sinh chắc vẫn chưa hiểu tôi rồi, sự chịu đựng của tôi là tốt nhất. Cả cái giới giải trí này, ai cũng biết biệt hiệu của tôi là "Cô gái liều mạng"!

Câu này không phải là giả.

Những năm này, Lạc Mông không có bối cảnh cùng người chống lưng, đều là sự kiên trì cùng dẻo dai không bao giờ chịu thua, từ một người vô danh từng bước một trở thành nữ minh tinh nổi tiếng.

"Hơn nữa," Cô mỉm cười ngọt nào, thần bí nói, "Lý tưởng từ nhỏ của tôi là làm nhà khoa học, tôi đặc biệt thích nghiên cứu."

"Vậy tốt." Hai tay Đường Dục Sinh chống lên mặt bàn, mắt nhìn thẳng cô, lại kêu một cái tên khác: "Thái Hậu."

Chỉ trong chốt lát, Thái Hậu tiến vào phòng họp, "Lão đại, sao vậy?"

"Nếu Lạc tiểu tư đã không nghe vào lý luận, vậy thì đưa cô ấy đến sắp xếp thiết bị thí nghiệm đi."

Lạc Mông thở vào nhẹ nhõm.

Chỉ cần không bắt cô học, làm cái gì cũng được.

"Sắp xếp đồ là sở trường của tôi." Cô vỗ ngực bảo đảm, "Yên tâm đi, tôi đảm bảo sẽ sắp xếp gọn gàng ngăn nắp cho anh."

Nhưng sau khi Lạc Mông nhìn thấy thiết bị thí nghiệm, hoàn toàn ngơ rồi --- trong phòng dự trữ, trên mặt đất chất đống màn chống muỗi như là một núi nhỏ.

Mệnh lệnh của Đường Dục Sinh từ trên đỉnh đầu truyền xuống: "Cô đem giặt sạch đống màn chống muỗi này đi."

Lạc Mông mở to mắt, đáy mắt không thể che dấu được sự kinh ngạc: "Màn chống muỗi....là thiết bị thí nghiệm sao?"

Đường Dục Sinh cười một tiếng, chậm rãi giải thích: " Muỗi trong phòng nghiên cứu của chúng ta phát huy vai trò quan trọng. Mà màn chống muỗi lại là cái mấu chốt để đào tạo muỗi. Vật quan trọng như vậy, tại sao lại không thể coi là thiết bị thí nghiệm?"

Ngữ khí của anh từ từ chậm rãi, như thể chính cô đang cố tình gây sự.

Chút hảo cảm với anh tối qua trong chốt lát bay sạch. Đây rõ ràng là khiêu khích trắng trợn, làm trong lòng Lạc Mông nghẹn một bụng tức giận., mà mỗi câu anh nói lại một mực có lý, khiến cô không thể phản bác.

"Vậy đào tạo muỗi cũng không cần nhiều màn như vậy chứ?" Cô nén giận hỏi.

Khóe miệng Đường Dục Sinh nhếch lên, rất nhanh lại thu lại, "Đây là số lượng của nửa năm."

Lạc Mông: "???"

Thái Hậu gãi đầu giải thích: "Nữ thần, chúng em có chút lười, vì về nửa năm không giặt."

Lạc Mông: "..."

Ngữ khí của Đường Dục Sinh hiếm khi nhẹ nhàng: "Lần sau chúng tôi sẽ chú ý."

Lạc Mông: "Vẫn còn lần sau?"

Đường Dục Sinh: "Dù sao tiến trình nghiên cứu của chúng tôi rất nhanh. Cô phải theo kịp tiết tấu của chúng tôi."

Lạc Mông: "..."

Lạc Mông khóc không ra nước mắt, chỗ màn này ít cũng phải trăm cái, giặt nhiều như vậy không phải lấy mạng cô sao?"

Sau khi Đường Dục Sinh rời đi, Lạc Mông hỏi Thái Hậu: "Tại sao không dùng máy giặt?"

"Những cái màn này đều là dùng vật liệu đặc biệt làm ra, lão đại sợ dùng máy giặt làm hỏng chúng, vì thế trước nay đều là giặt tay."

Lạc Mông trợn mắt, " Là anh ta keo kiệt."

Mặt Thái Hậu đầy vẻ áy náy, "Xin lỗi nữ thần, chị vừa đến liền bắt chị làm việc này. Lão đại thực ra có chút nghiêm khắc, nhưng con người anh ấy rất tốt."

"Không sao, tôi không so đo với anh ta." Cô vỗ vai Thái Hậu, "Không phải là giặt màn sao! Sợ gì chứ."

Con người Lạc Mông vốn lạc quan.

Những năm này, sự nghiệp lên xuống, cô thường đứng mũi chịu sào, không ngừng bị mắng. Nhưng cô vẫn không để tâm, mỗi ngày vẫn là vui tươi hớn hở. Muốn mắng cứ việc, dù sao cô vừa đẹp vừa nổi tiếng lại có tiền. Chính nhờ chút lạc quan này, giúp cô đi đến được ngày hôm nay.

Sau khi thầm mắng Đường Dục Sinh mấy câu, câu búi tóc lên thành đuôi ngựa, yên tâm đi giặt đống màn.

Chỗ màn này kích thước khác nhau, có cái thì giống như màn dùng trong nhà, có cái lại nhỏ bằng nửa bộ quần áo.

Công ty có bồn chuyên dụng để giặt màn, cô đeo găng tay lên, cầm màn bỏ vào bồn, bắt đầu công việc giặt giũ vất vả của công nhân nữ.

Màn không bẩn lắm, giặt cũng không tốn sức, chỉ là tại các ngóc ngách có các xác muỗi bị ẩn đi, phải dùng tay lấy đi từng con một.

Nhiều năm như vậy, trừ việc quay phim, các việc trong cuộc sống của cô đều do Tuệ Tuệ ôm hết, nào đó làm qua việc tay chân như thế này. Cô thở hổn hển làm cả một buổi sáng, cũng chỉ giặt được hơn chục cái đã mệt đến không thể đứng thẳng.

Gần đến buổi trưa, bụng đã sôi sùng sục. Cô dựa vào tường nghỉ ngơi, vừa bóp eo vừa gọi điện cho Tuệ Tuệ mua mười hai phần cơm hộp mang đến công ty. Tuệ Tuệ tốt bụng nhắc cô, thiếu một phần cơm.

Cô thản nhiên nói: "Chị biết. Nhưng có người không muốn mua cho."

Nói là cơm hộp, thực ra là suất cơm trưa giới hạn của một nhà hàng nổi tiếng nào đó trong Giang Thành. Bởi vì do đầu bếp Michelin nấu, vì thế ngày thường cần xếp hàng hai tiếng mới mua được.

Khi Tuệ Tuệ cầm hộp cơm đến công ty thì cũng đúng giờ ăn.

Người trong tổ nghiên cứu 3 nhìn suất cơm thịnh soạn, không nhịn được kinh ngạc: " Oa, cái này rất khó mua được đó!"

Sét Đánh cũng khen theo: "Nữ thần chính là khác biệt, mua cơm hộp cũng mỹ vị như vậy."

Mọi người đều quây thành vòng tròn trong phòng hộp, hưng phấn ăn cơm.

Bọn họ gần như đều quên mất vẫn còn sự tồn tại của một người trong văn phòng.

Tác giả có điều muốn nói: Đường Dục Sinh cầm dao nămmươi thước: Bà xã ăn cơm không cho tôi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro