3.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không khí có chút xấu hổ. Tô Chỉ tùy lúc đáp lời, hai người  đi trong sân thể dục nhiều vòng. Cậu nam sinh kia nhìn rõ hứng thú của cô nghĩ cách khoe ra mị lực bản thân, nói được một lúc thì giảng cho cô bài chuyên ngành.

Tô Chỉ có chút cạn lời nghe xem anh ta nói cái gì. Mắt nhìn di động sắp 10 giờ, cô dừng bước tỏ ý muốn đi.
Nam sinh kia sửng sốt nhìn nhìn thời gian gật đầu một cách bất đắc dĩ, có chút thất vọng.

Tô Chỉ bước chân nhan nhẹn. Cậu con trai kia có chút thân sĩ đi theo phía sau cô muốn đưa cô trở về.

Tô Chỉ theo thói quen đi về phía rừng cây nhỏ, nhìn một góc xa xa, bước chân chậm chút.

Cô xoay người nở nụ cười đuổi nam sinh đi, bước chân nhẹ nhàng thở ra, không ngừng đi về bên này.

Anh ngồi kia, nghe được tiếng bước chân, cũng không ngẩng đầu lên.

“Hi.” Tô Chỉ phía sau anh gọi một tiếng qua ngồi cạnh anh.

“Hôm nay còn ngắm phong cảnh hả?"

Nam sinh nghiêng đầu nhìn cô một cái, ném xuống đá, nói: “Cô hẹn hò xong rồi?”

Tô Chỉ sửng sốt, quay đầu nhìn xuống. A, bị anh bắt gặp.

“Đúng vậy.” Tô Chỉ gật đầu cười nói.

“Cô không thích cậu ta?” Anh quay đầu hỏi.

“Hả? Vì sao nói vậy?”

“Không phải cô không cho đưa về ký túc xá còn gì?” Anh ném tiếp hòn đá.

“Đúng vậy, bởi vì anh đó.”

Nam sinh sửng sốt, đầu hướng mặt hồ,  nâng mắt lên nhìn cô.

“Đó, anh nhìn đi .” Tô Chỉ cầm tay mở ra. Lộ ra một đống đồ bên trong.

"Anh không phải bảo tôi đưa kim chỉ sao, tôi đưa cho anh."

Cô cười nói lại chớp chớp mắt.

Anh sửng sốt nhìn cô một cái, đứng dậy đi đến bên kia, sờ soạng xuống, lúc ra cầm trong tay một cành cây  dài.

Tô Chỉ giúp anh chiếu đèn pin, nhìn mười ngón tay mảnh dài cử động dưới nguồn sáng.

"Đôi tay này thật đẹp mắt." Tô Chỉ âm thầm nghĩ. Cô không nhịn xuống được ngừng quan sát kim chỉ trên tay, ngẩng đầu nhìn mặt anh.

Con ngươi anh hơi rũ, xương mặt gần như hoàn mỹ. Làn da anh rất trắng,  hình môi hơi mỏng. Không giống với các nam sinh khác chỉ có một khí chất trên người, anh cho người ta một cảm giác thanh cao mà khôn khéo, sắc bén mà nhu hòa, yên lặng gần như lạnh nhạt. Chạm vào gương mặt kia, người giống cô bị người hoài nghi có tính lạnh nhạt đều không kiểm soát được bị hấp dẫn một chút.

Trên tay anh làm việc một cách chuyên chú, Tô Chỉ từ nhìn trộm biến thành to gan nhìn chăm chú.

Anh đột nhiên ngẩng đầu, tầm mắt đối diện nhìn thẳng mắt cô.

Nhìn lướt qua rồi bỏ, anh nhấp môi cười thấp thấp một tiếng.

“Đẹp sao?” Anh hỏi nhẹ nhàng bâng quơ.

Tô Chỉ mặt đỏ lên.

“Cô vừa nhìn lâu như vậy, cảm thấy thế nào? Tôi, đẹp sao?”

“Khụ, giống nhau giống nhau, đại khái cũng vậy.” Tô Chỉ quay đầu đi, mở miệng tự do.

“À, vậy bạn học của cô nói rất đúng. Mắt cô đúng là có vấn đề.”

Tô Chỉ: “……”

Cô đột nhiên cảm giác hình tượng người này có chút thay đổi rồi.

"Cô xem, tôi chuẩn bị tốt rồi! Thấy sao?” Anh nghiêng đầu hỏi, giơ lên cành cây được buộc trong tay.

Tô Chỉ nhìn qua. Nhánh cây được buộc tinh tế quấn quanh, dưới đáy còn có châm bị bẻ cong.
“Lưỡi câu?” Cô nhướn mày.
“Ừ.” Anh "hừ" một chút, tiếp tục buộc cần câu.
“Anh không phải muốn câu cá chắc?" Tô Chỉ cất cao giọng.

“Anh điên à?”

Tô Chỉ không thể tin được nhìn người này. Quá kỳ lạ, buổi tối trốn sang bên này câu cá.

“Ừ, không phải cô sắp đóng cổng sao?” Anh đột nhiên mở miệng liếc mắt, đôi mắt Tô Chỉ có chút ngốc.

“Trở về đi. Mai có thể mang thêm ít thịt gì đó không? Không có mồi câu hơi khó"

.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro