Chap 13 + 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 13 - ĐẶT BIỆT DANH

Một buổi sáng chủ nhật đẹp trời. Trong một căn nhà xinh xắn, người vợ đang chuẩn bị bữa sáng, người chồng ngồi ghế sopha đọc báo. Thật là một cảnh tượng yên bình, 1 bức tranh gia đình đẹp đẽ.

Nhưng nếu để ý kĩ, sẽ thấy mặt cả 2 đều rất căng thẳng.

Won Geu ném tờ báo xuống ghế, phóng bật ra cửa. Eunji nhanh như cắt lao ra ôm lấy eo hắn kéo vào.

- Buông ra!

- Không, anh dám bỏ tôi lại hả, đừng hòng!

- Nhưng họ là cha mẹ cô mà.

- Họ nói là đến thăm chúng-ta, chúng ta đó.

- Khônggg, tôi không muốn, buông ra buông ra.

Bức trang đẹp đẽ trong phút chốc bị đạp đổ không thương tiếc. Giờ nhìn 2 người đó xem, chẳng chút gì giống vợ chồng trẻ mới cưới. Đó cũng là lý do tụi nó sợ cha mẹ đến. Cha mẹ của Won Geun thì không sao, nhưng của Eunji thì khác, vì 2 ông bà vẫn nghĩ 2 đứa nó có tình cảm từ trước nên mới đồng ý cho cưới. Đây vốn dĩ là một dịp rất tốt cho Won Geun, vì có khi biết được sự thật, cha mẹ Eunji sẽ bắt 2 đứa ly hôn, thế là hắn được giải thoát. Nhưng chẳng ngờ chuyện đến tai Mama Lee, nên tối qua hắn đã nhận được chỉ thị: Nếu làm cho ông bà thông gia nghi ngờ thì rất đơn giản, cuốn xéo khỏi nhà ngay lập tức. Và Won Geun rất rõ mẹ mình, bà không bao giờ nói suông.

Nghĩa là khi cha mẹ vợ đến, hắn và nó phải đóng vai đôi vợ chồng hạnh phúc. Eo. Nghĩ đến đó thôi hắn đã phát buồn nôn.

- Này tôi nghĩ mình phải thay đổi cách xưng hô, gọi là anh-em hay vợ-chồng gì đó.

- Dẹp đi!

- Vậy thì phải có biệt danh.

- Biệt danh để làm gì?
- Không coi phim àh, yêu nhau người ta hay gọi bằng biệt danh còn gì.

- Được rồi. Gọi cô là đười ươi, thấy thế nào?

- .....

- Khỉ đột?

- ...

- Tinh tinh?

- Này, là gọi yêu đấy, không phải gọi đểu nhau đâu. Gọi tôi là Ngốc đi!

- Ngu thì có.

- Thiên thần?

- Buồn nôn.

- Gấu iu?

- Rõ tởm..

- ...

- Joe?

- Hở? Nghĩa là gì??

- Có coi bộ phim hôm qua không?? Con khỉ đột tên Joe..

Chiếc gối bay đáp ngay trúng mặt Won Geun.

- Biệt danh thì phải đặt cho đúng chứ, gọi bằng mấy cái tên sến rợn và phi sự thật kia tôi ngứa họng không gọi nổi.

- Nhưng có cần gọi là khỉ đột không?

- Ơ hay tôi đâu có gọi cô là khỉ đột. Là Joe, Joe đó, nghe cũng hay đó chứ.

- Nhưng nghe men quá!

- Cô tường mình nữ tính lắm chắc.

- Nhưng...

- Còn ý kiến nữa thì dẹp!

Hắn quay mặt đi vẻ cương quyết. Eunji bực bội dậm chân. Dáng vẻ này nghĩa là chấp nhận rồi đấy. Hắn lén mỉm cười đắc thắng.

- Rồi, vậy gọi anh là gì đây??

- Khỏi!

- Ừ tôi cũng chẳng có cái biệt danh nào đủ xấu xí để miêu tả con người đê tiện của anh, gọi tên vậy.

Chuông cửa kêu, tụi nó giật mình, nhìn đồng hồ thì đã 9 giờ rồi. 2 đứa nó hoảng lên. Chưa chuẩn bị gì hết, cơm nước quần áo nhà cửa đều vô cùng bê bối.

Ông bà Jung đứng đợi ngoài cửa giật mình, tiếng trả lời đâu không thấy mà chỉ nghe một loạt tiếng động kì lạ. Bà Jung hơi lo lắng, đưa tay nhấn chuông cửa lần nữa.

Thì vừa lúc Won Geun đi ra mở cửa. Eunji cũng chạy ù ra ôm lấy cha mẹ.

- Ôi nhớ 2 người quá!

Bà Jung cốc nhẹ trán nó rồi mỉm cười. Sau đó họ vào nhà.

- Ơ, gần trưa rồi mà con chưa nấu cơm à?

- Dạ.. Ờ.. Hehe..

- Hỏi chơi thôi chứ tôi rành cô quá mà. Nè, mẹ có làm sẵn thức ăn rồi đây!

- Yeahh, mẹ tuyệt nhất!

Eunji ôm lấy cổ mẹ, rồi cả 2 mẹ con vào bếp chuẩn bị bữa trưa, Won Geun cũng bị nó lôi vào bếp làm sai vặt luôn.

Sau một lúc om sòm ồn ào, cuối cùng bà Jung phải đuổi 2 cái đứa phiền phức kia ra.

Và chỉ sau 5 phút bữa ăn đã sẵn sàng.

4 người ngồi vào bàn ăn mà 2 đứa nó không ngừng liếc xéo nhau (2 anh chị phải đóng cảnh vợ chồng tình tứ đó T.T). Eunji gắp miếng bò, Won Geun cũng gắp trúng miếng đó, không ai nhường ai, tụi nó cứ lấy đũa chọt chọt nhau. Lúc sau chợt nhớ ra cha mẹ đang nhìn mình, mới cười giả lả chuyển sự chú ý.

- À đũa của con bị "kẹt" vào miếng thịt, haha - Lý lẽ của Eunji.

- Con biết khỉ..à không Joe thích ăn thịt bò nên "cố" gắp cho cô ấy - Lý lẽ của Won Geun.

Ông bà Jung cũng không nói gì. Bữa cơm tiếp tục.

Ăn xong, bà Jung bắt nó đi rữa chén, đương nhiên hắn cũng không thoát được. Thế là trong bếp lại ỳ xèo.

- Anh rửa nước, lau khô rồi sắp lên kệ!

- Sao tôi phải làm nhiều vậy, cô đi mà làm!

- Tôi rửa xà bông rồi.

- Vậy để tôi rửa xà bông.

- Không, tôi thích xà bông.

- Vậy hả, này thì thích.

Vừa nói Won Geun vừa trét bọt bong bóng lên mặt Eunji.

- Hahahha, Joe có râu (ý hắn muốn nói là khỉ đột có râu)

- Anh..dám, chết này!

Nó đưa cả 2 bàn tay đầy xà phòng bôi lên mặt hắn. Rồi cuộc chiến xà phòng khai hỏa.

- Này, 2 đứa làm cái quái gì thế???

Bà Jung bàng hoàng la lên, cảnh tượng trước mặt thật thê thảm, cả nhà bếp toàn xà phòng, 2 đứa nó cũng được phủ xà phòng từ đầu đến chân, đang nhe răng cười với bà.

Rốt cuộc cũng là bà Jung xắng tay lên rửa chén, Eunji lạch bạch chạy ra vườn tưới cây. Won Geun thì được ông Jung gọi ra sân sau. Không khí im lặng. Đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện riêng với ba vợ. Mặc dù chỉ là trên danh nghĩa thôi (vì hắn đâu phải vì yêu nó nên mới cưới), nhưng hắn cũng thấy căng thẳng lạ thường.

- 2 đứa kết hôn được bao lâu rồi???

- Dạ.. tuần sau nữa là được 1 tháng.

- Ừm.., tiểu Eunji không ăn hiếp con chứ?

"Sao ạ? Đương nhiên là có rồi ạ, con bị cô ta làm cho thê thảm lắm, cha mau đem cô ta về đi!"

Thực lòng hắn rất muốn gào lên câu đó, nhưng mà, "chỉ thị"...híc

- Dạ không có ạ!

- Vậy thì tốt, con nhỏ đó cứng đầu, bướng bỉnh, lại hay bày trò chọc phá người khác, ta đã hi vọng sau khi lấy chồng nó sẽ đỡ hơn.

"Không hề" - suy nghĩ của hắn.

Ông Jung dừng lại một chút, rồi nói tiếp:

- Ngày mai 2 chúng ta sẽ đi chuyến chữa bệnh từ thiện ở Mexico, có lẽ...khá lâu sau mới trở về Hàn Quốc. Ta mong con sẽ chăm sóc Eunji thật tốt.

- Dạ vâng, đó là trách nhiệm của con - nói vậy chứ trong lòng hắn gào thét dữ dội.

- Con gái của ta..từ lúc chào đời đã chịu sự bất công, ta thật sự không ngờ có ngày được thấy nó cưới chồng, ta chỉ muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho nó, và con, chính là điều tốt đẹp ấy. Won Geun ta biết con không yêu Eunji, nhưng..hãy chờ một thời gian nữa, có được không??

Won Geun hơi bất ngờ, không ngờ cha Eunji đã biết (đóng kịch "đạt" quá mà == ). Hắn còn chưa biết phải trả lời thế nào thì một tiếng cười vang lên thu hút lấy sự chú ý của hắn.

Eunji đang thích thú tưới cây, đây là công việc mà nó thích làm nhất, mỗi lần như vậy nó lại hất vòi nước lên cao tưởng tượng như trời đang mưa.

Won Geun nhìn dáng vẻ khoái chí "đáng ghét" đó, khẽ mỉm cười.

- Có lẽ cha nói đúng, con không kết hôn vì yêu Joe (gọi nãy giờ quen miệng rồi), nhưng..con nghĩ con có thể thích ứng được với cô ấy trong một thời gian dài. Vì thế cha mẹ cứ yên tâm đi từ thiện, con sẽ chăm sóc thật tốt Joe của con.

Tiễn cha mẹ về rồi cả 2 ngồi xuống thở phào. Cuộc viếng thăm này cũng không đáng sợ lắm, nó thở phào vì nếu cha mẹ biết sự thật chắc chắn bắt nó ly hôn, đó là điều nó không-muốn-nhất. Còn hắn thở phào vì không cần phải cuốn gói khỏi nhà. Chưa ngồi thở được bao lâu thì chuông cửa lại kêu.

- Đến rồi đến đến rồi làm quái gì mà nhấn liên tục thế?

Eunji vừa lầm bầm vừa ra mở cửa. Đứng sau cánh cửa là một cô gái có lẽ trạc tuổi nó, rất xinh đẹp, trên tay ôm một con chó nhỏ. Cô ta nhìn nó, nghểnh mặt nói:

- Đây là nhà cô à?

- Không lẽ nhà cô?

- Nói chuyện với người khác vậy đó hả, đúng là vô văn hóa!

Cô ta chưa nói xong thì cánh cửa đã đóng sầm lại, Eunji chẳng rảnh đâu mà nghe.

- Này này này..

Cô ả kia vừa gào vừa nhấn chuông liên tiếp.

- Hư chuông nhà tôi là cô nhả tiền ra đền đấy!

Nó bực bội gắt vào mặt cô ta. Thấy ồn ào nên Won Geun cũng ra coi. Vừa thấy hắn, ả kia đã tròn mắt ngẩn ngơ.

- Ai đấy??

- Mụ điên nào đó.

Ả lập tức nhìn sang nó, đôi mắt thay đổi 180 độ.

- Cô mới là điên đấy. Có phải lúc nãy cô vừa xịt nước lung tung không, có biết trúng tôi không, xem đi, bộ đầm hàng hiệu của tôi bị ướt hết rồi này.
- Trúng cô à? Xin lỗi.

Nó nhún nhún vai, nói một cách hời hợt. Nếu ả cư xử đàng hoàng chút thì nó đã không tỏ thái độ thế này.

Vừa lúc cánh cửa lại định khép lại, thì một bàn tay lập tức chặn lại. Một bàn tay da ngăm to tướng, từ bàn tay này có thế thấy được nhiều điều, rằng chủ nhân của nó là một người đàn ông lực lưỡng khá lớn tuổi, và ông ta, đang rất tức giận..

CHAP 14.1 - ĐỪNG GÂY CHUYỆN VỚI LEE GIA

Won Geun và Eunji ngưỡng cổ lên nhìn. Mắt muốn lộn ngược ra ngoài khi thấy một người đàn ông vạm vỡ đứng trước mặt. À không phải nói là khổng lồ mới phải. Làn da nâu bóng, khuôn ngực săn chắc, cơ bắp cuồn cuộn. Bàn tay bị cửa đập vào dường như không hề hấn gì.

-Trời ơi có phải người không v...

Won Geun đưa tay bịt miệng Eunji lại, bắt nó nuốt ngược vế còn lại xuống. Hắn không sợ người đàn ông to lớn kia, chỉ là muốn tránh rắc rối.

-Xin lỗi.

Buông câu xin lỗi nhạt nhẽo, Won Geun toan đóng cửa lại lần nữa thì người đàn ông đó lên tiếng, giọng trầm đục dữ tợn:

-Ăn hiếp bảo bối của tao một câu xin lỗi là xong sao?

Won Geun nheo mắt, khoanh tay trước ngực, còn Eunji thì ra vẻ kinh ngạc:

-Bảo bối? Chú nói con chó này là bảo bối của chú sao?

Rồi nó không ngần ngại chỉ thẳng vào con nhỏ mặt đang đắc ý kia, khiến cô ta nhanh chóng chuyển sang tức điên. Vẻ ngạc nhiên khoa trương của Eunji khiến Won Geun nhếch miệng cười. Thấy thái độ 2 đứa nó như vậy, người đàn ông nắm tay thành nấm đấm, hướng thẳng mặt Eunji.

"Bộp"

Nhưng rất nhanh, Won Geun đưa tay ra đỡ lại, kéo Eunji ra sau hắn:

-Là đàn ông không nên đánh con gái.

-Nó dám xúc phạm bảo bối của tao, tao có quyền.

-Này tôi xúc phạm hồi nào?

Eunji từ phía sau còn cố nhoi người ra cãi, con nhỏ kia giận tím mặt la lên:

-Còn chối, lúc nãy mày bảo tao là..

-Không lẽ chỉ vào chó lại nói là mèo sao?

-Đấy..

-Thế thứ cô đang bế trên tay là gì???

Lúc này cô ta nghẹn họng, nhìn xuống con chó nhỏ mình đang bế mà nãy giờ quên mất, mặt nhỏ chuyển sang đỏ lựng vì xấu hổ. Người đàn ông cũng không hơn gì, chiếu tia nhìn tức tối vào Won Geun, hắn nhếch mép cười. Ông ta hạ nấm đấm xuống, đuổi theo "bảo bối" đã tức tưởi chạy về nhà.

Đóng cửa lại, Eunji nằm bò ra cười sặc sụa. Không ngờ hàng xóm của nó lại thú vị đến thế, xem ra lại sắp bày trò rồi đây. Won Geun liếc nhìn dáng người quằn quại dười sàn vì cười, lắc đầu ngồi xuống sopha, hối hận vì những gì nói với "ba vợ" lúc nãy.

Buổi chiều tiết trời mát mẻ, Eunji xách vỉ nướng ra sân làm một bữa BBQ. Chỉ lát sau, mùi thịt nướng thơm phức đã lôi kéo được Won Geun từ giường ngủ đi xuống. Gì chứ nướng thịt thì Eunji cũng biết đôi chút, kĩ thuật không tệ. Nhìn những xiên thịt vàng đượm ngon mắt, Won Geun như chẳng để ý xung quanh nữa bay vào chén luôn. Eunji hả hê, cuối cùng hắn cũng biết được tài nấu nướng của nó rồi..

"Ào"

Bỗng một thau nước không biết từ đâu dội thẳng lên người tụi nó. Cả khu vực BBQ và cả 3 mạng, là Eunji, Won Geun và Baekie, ướt từ trên xuống dưới.

-Ôi xin lỗi, tôi lỡ tay không ngờ lại văng sang bên này, thôi 2 người ăn vui vẻ nhé!

Tiếng nói lảnh lót từ tường bên kia chợt vọng sang, kèm theo là tiếng cười hả hê.

Hoàn cảnh này chính xác là dịch sát nghĩa câu "bị tạt gáo nước lạnh vào mặt".

Nhìn miếng thịt đã gần kề ngay miệng, còn chưa kịp chạm môi vào giờ đây đã ướt sũng, tất cả những xiên thịt còn lại cũng chung số phận, Thần như sôi gan lên, lần đầu tiên, lần đầu tiên hắn được ăn một bữa đàng hoàng tử tế, vả lại nhìn sơ cũng đủ biết Thuyên đã lấy hết thịt trong tủ lạnh ra nướng toàn bộ rồi, còn đâu lương thực để ăn nữa...

Eunji ghì chặt tay. Công trình nấu ăn của nó xem như hỏng hết. Lần đầu tiên, lần đầu tiên nó thực hiện bổn phận của một người vợ là nấu đồ ăn ngon cho chồng ăn, vậy mà..., vả lại hắn còn chưa kịp thường thức tài nướng thịt của nó để mà khen nữa chứ.

Còn một điều rất quan trọng, cả Won Geun và Eunji từ khi sống với nhau, do quá thiếu thốn lương thực đã trở thành 2 kẻ vô cùng cuồng đồ ăn, hỏi Ji Soo thì biết, và 2 đứa nó, thích nhất chính là...thịt nướng.

Trời bỗng chuyển sang một màu u ám. Từng hạt mưa bắt đầu rơi nặng trĩu. 2 đứa nó thừ người ra một lúc, không ai nói với ai câu nào, im lặng và ngoan ngoãn, bước vào nhà..

**

Nửa đêm,

Mưa vẫn rơi rả rích.

Từ trong ngôi nhà trắng, 2 bóng đen đội mưa gió lén lút đứng bên bờ tường.

-Lần này sẽ cho chúng biết tay!

Eunji vừa cố bám víu vừa nguyền rủa. Won Geun đứng kế bên, đảo mắt rồi kéo nó xuống.

-Lần này phải làm theo kế hoạch của tôi!

-Sao cơ??? Không không.. tôi muốn tự tay xử cơ.

Eunji giãy nãy lên phản đối.

-Tôi có nói không cho cô tham gia không? Chỉ là..

-..là sao????

Won Geun mỉm cười bí hiểm, cúi sát xuống nói nhỏ với nó:

-Tôi sẽ cho cô biết thế nào mới gọi là trả đũa.

Lee Won Geun tuyệt đối không phải là người hay đùa. Jung Eunji hay thích nghịch phá, Ji Soo thì ưa trêu chọc người nên ai cũng đều quá quen thuộc với những trò quậy của 2 tụi nó. Còn Won Geun thì lúc nào cũng lạnh nhạt đừng một bên, nhưng một khi hắn đã "chơi", thì phải chơi lớn, "chơi đến cùng" và "chơi đến tàn" mới thôi.

Nhìn khuôn mặt tà ác của gã chồng, Eunji cũng cảm thấy hơi rợn. Chưa lần nào Won Geun hăng hái như trong vụ này, xem ra lần này 2 người kia chạm đúng dây rồi.

Nhưng rồi cũng rất nhanh, ánh mắt Eunji ánh lên vẻ thích thú, khuôn mặt cũng trở nên tà đạo.

-Ok. Kế hoạch là gì?

CHAP 14.2 - ĐỪNG GÂY CHUYỆN VỚI DƯƠNG GIA

Sáng hôm sau

Lại một ngày thứ 2 đẹp trời, trời xanh gió mát nắng chan hòa, và đây quả là một ngày đáng ghi nhận khi 2 tên lười biếng kia không nằm ườn trên giường (hoặc trên nền nhà, sân vườn, ghế sopha, hành lang vv...) như mọi khi, mà đã vô cùng chỉnh tề trong bộ đồng phục. Cả 2 sau khi lót bụng, tất nhiên vẫn là mì gói, thì bước ra ngoài khóa cửa. Khi bước qua ngôi nhà màu xanh da trời bên cạnh, 2 người không hẹn mà cùng dừng lại, Won Geun đưa đồng hồ lên nhìn, nhếch miệng cười:

-Showtime!

-Rengggggggggggggggggg

-Gì vậy???

-Aaaaaaaaaaaaaaaaa

-Cái quái gì thế này????????

Tiếng chuông báo cháy vang lên phá vỡ khung cảnh bình yên của buổi sáng, kèm theo đó là một loạt âm thanh kêu gào giận dữ. Won Geun và Eunji cười hả hê, đi thẳng đến trạm xe không hề ngoái nhìn lại một lần.

Vòi nước chữa cháy tự động "đánh hơi" thấy mùi khói nên vô tư xả nước ra. Nếu bình thường thì có lẽ cũng không gì to tát, nhưng đằng này đây lại là nước...sơn màu xanh chuối. Kết quả chắc không cần kể cũng biết, toàn bộ nội thật, tường nhà và hiện vật trong nhà đều được sơn mới lại hết, kể cả cặp đôi đang ôm nhau ngủ say sưa trên giường. 2 vị chủ nhà "may mắn" vừa kinh hoảng vừa tức giận, trước mắt là tắt cài vòi đáng chết, rồi bước vào nhà tắm rửa trôi vết sơn trước khi nó khô và dính vào người.

-Oh my God, what the????? (Trời ơi, chuyện gì thế này????)

Lại có tiếng hét. Chủ nhà bước ra từ phòng tắm, những vệt sơn xanh chuối đã biến mất, thay vào đó là một màu cam từ đầu phủ đều đến cuối. Cả 2 điên tiết lên vặn thử tất cả các vòi nước trong nhà, và tá hỏa nhận ra mỗi vòi là một màu khác nhau, kể cà bể bơi, bể cá, nước uống trong tủ lạnh, nước tưới cây...

-Có chuyện quái gì vậy??? Sao toàn bộ vòi nước nhà tôi đều là sơn vậy????

-Xin lỗi ông nhưng chúng tôi không biết.

-Không biết? Các người đang giỡn sao? Công tác quản lý của các người để làm cảnh sao? Cho người đến sữa chữa và bồi thường ngay lập tức.

-Thành thật xin lỗi nhưng đường dây nước không thuộc quyền quản lý của chúng tôi, trong bản hợp đồng đã ghi rõ những tổn thất hư hại trong thời hạn thuê thì chủ nhà, tức ông, phải chịu trách nhiệm toàn bộ, nghĩa là, chính ông mới là người phải bồi thường cho chúng tôi.

-Cái...gì? Đang giỡn sao? Không sữa chữa lại còn bắt tôi bồi thường lại, đừng mơ nhé!

-#%$#%#

-@$#

-Làm tốt lắm!

Won Geun dập điện thoại, khoái chí nhìn 2 dáng người kì dị phủ sơn sặc sỡ phía xa đang loáng quáng chạy vội đến nhà vệ sinh công cộng. Eunji đứng kế bên cười bò, quả không uổng công nó và hắn đổ sơn vào bồn chứa nước và sửa đường ống nước suốt đêm qua, cũng may hôm qua cơn mưa to đã át đi những tiếng ồn của tụi nó. Sau đó Won Geun gọi đến công ty thủy điện và yêu cầu ngừng cung cấp nước cho ngôi nhà. Với quyền lực của mình, Won Geun dư sức làm điều đó, và công việc cuối cùng là để cây nến sắp cháy hết lên một tờ giấy. Sau đó chỉ còn là vấn đề thời gian.

Eunji vỗ vỗ vai Won Geun:

-Chồng à, không tồi!

-Còn phải nói, chồng cô là ai chứ. Mà này đã bảo không được gọi tôi như vậy mà!

Eunji hoàn toàn không để câu nói của Won Geun lọt lỗ tai, vẫn vui vẻ với cái viễn tưởng gì đó nhỏ vừa nghĩ ra, rồi ôm lấy tay Won Geun, tựa đầu vào vai hắn cười thích thú.

-Xê ra!

-Không!

Đáp gọn lỏn, mặc cho Won Geun vùng vẫy, Eunji vẫn lì lợm bám dính vào cánh tay săn chắc. Won Geun thở dài, để mặc..

Chiều

Chưa kịp đặt chân bước vào nhà thì một cuộc gặp hoàn toàn có thể đoán trước được đã đến.

-Thằng khốn, mày dám chơi tao..

Gã đàn ông to lớn giận dữ gằn từng chữ, Won Geun vẫn thản nhiên xoay xoay chùm chìa khóa trong tay, mỉm cười:

-Ông đang nói gì?

-Còn giả điên? Mày hại bảo bối và tao ra nông nỗi này, phá nát cả nhà của tao...

Lúc này Won Geun mới để ý đến vẻ ngoài của gã, nhếch nhác, thê thảm, dù đã cố tẩy rửa nhưng làn da vẫn tim tím như xác chết.

-....bây giờ baby của tao không dám bước ra khỏi nhà nửa bước, cái công ty chết tiệt thì cứ đòi bồi thường, tất cà là tại mày, hôm nay tao không giết mày thì thật không đáng làm người.

Won Geun bật cười.

-Gieo gió gặt bão, quy luật của tự nhiên thôi. Nếu muốn giết, cứ tự nhiên, nhưng nhớ phải chắc chắn rằng tôi đã chết. Vì nếu không, tôi nhất định trả lại ông gấp ngàn lần.

Gã hơi lạnh sống lưng, lùi lại vài bước. Nhìn thằng nhãi trước mặt, gã có thể dễ dàng đè bẹt hắn, nhưng từ hắn lại toát ra một hàn khí rất đáng sợ. Thần nói không phải không đúng, gã mới chỉ tạt nước hắn thôi mà giờ như thân tàn ma dại, không biết động vào hắn thì sẽ còn như thế nào. Giết? Gã đời nào dám làm, chỉ là dọa suông thôi.

Thôi thì nhịn, coi như xui xẻo, việc cấp thiết trước mắt là tiếp tục tắm và cuốn xéo ra khỏi đây, tránh xa cập vợ chồng đáng sợ này.

-Anh và gã ta nói gì thế?

-Không có gì.

-Hắn có cho anh ăn đấm không?

-Không.

-Chán vậy?

-Nói nhiều quá đi làm cơm đi.

Eunji bĩu môi bước vào bếp, nói làm cơm cho oai chứ thật ra lại là thức ăn chế biến sẵn. Eunji chuẩn bị bàn ăn xong xuôi thì gọi Won Geun vào. Eunji cầm đũa lên, định gắp thức ăn, nhưng rồi khựng lại, chống cằm ngồi nhìn Won Geun đang ăn ngon lành. Mái tóc nâu rối rất hợp với từng đường nét trên khuôn mặt nam tính. Bàn tay có vài vết xước, chắc là lại đánh nhau. Eunji hơi chau mày, rồi lén thở dài trách móc. Nhỏ cứ ngồi nhìn như vậy cho đến khi Won Geun bất chợt buông đũa xuống.

-Sao không ăn nữa đi? - Eunji ngạc nhiên hỏi.

-Vậy sao cô không ăn?

-Đang có hứng làm chuyện khác.

-Chứ không phải cô lại bỏ thuốc vào đống thức ăn này chứ?

Won Geun nhướng mày lên hỏi, khuôn mặt đầy vẻ cảnh giác, Eunji không để ý, vui vẻ lắc đầu. Won Geun hơi ngạc nhiên, nhưng hắn không nghi ngờ nó nữa, cầm đũa lên ăn tiếp, vừa ăn vừa nói:

-Này Joe, không phải đang giản cân đấy chứ?

-Sao cơ? Không hề.

-Bọn con gái nhịn ăn là chỉ vì chuyện vớ vẩn đó thôi.

-Đã bảo là không mà.

-Cứ yên tâm ăn đi, tôi không chê vợ mập đâu!

-Này sao..Hả? Gì cơ?

Eunji sắp điên lên thì mắt đột nhiên sáng rỡ, Won Geun giật mình, hắn nói sai gì sao?

-Anh vừa...gọi tôi là vợ sao?

-Vậy không phải à?

-Không không, ý tôi là phải, ơ không, à không phải chứ, aizzz nói chung là phải, tôi chính là vợ anh, hihi.

-Có cần phản ứng thế không?

-Vì..đây là lần đầu anh thừa nhận tôi là vợ anh.

Won Geun nhìn Eunji, sao hắn nghe trong câu nói có chút buồn. Hắn gắp miếng bò thật to, đưa tận miệng nó:

-Nè ăn đi, tôi không thích vợ gầy đâu!

Eunji cười híp mắt, há miệng ngậm lấy miếng thịt, nhai trong sung sướng.

-Này!

-Gì?

Eunji bất chợt chồm người về phía Won Geun, hắn vẫn vừa ăn vừa thản nhiên đáp lại.

-Tôi ngày càng thích anh rồi.

Won Geun khựng người, ho sặc sụa.

-Nói cái quái gì vậy?

-Tôi ngày càng thích anh rồi.

Won Geun mở to mắt. Mặt sắp chuyển sang đỏ, hắn vội vàng đứng bật dậy, bỏ đi lên lầu.

-Không nghe gì hết.

Eunji vừa chạy theo vừa gọi í ới, liên tục nhắc lại câu vừa nãy. Won Geun chạy nhanh vào nhà vệ sinh, khóa trái cửa lại, thở phào vỉ đã tránh mặt được nó, vì nếu để Eunji thấy bộ dạng bây giờ của hắn, thì thật mất mặt. Won Geun chống tay trên bồn rửa, tạt nước lạnh vào mặt. Trái với suy nghĩ khi nghe Eunji tỏ tình hắn sẽ thấy đáng sợ như thế nào thì bây giờ, hắn lại cảm thấy tim đập thật mạnh, giống với hồi ở suối nước nóng vậy, có chút..vui. Áp tay lên lồng ngực mình, Won Geun nghĩ thầm, có lẽ, hắn....điên rồi.

Trường trung học phổ thông N

-Này, tôi đã cấm cô đến đây rồi mà!

-Chỉ đến dạo vài vòng thôi mà.

-Thề không gây chuyện đi!

-Ừ tôi thề.

-Thôi quên đi, lời thề chẳng giá trị.

Won Geun nói chặn họng Eunji, nó liếc hắn, lè lưỡi rồi ngoảnh mặt đi không chấp. Hắn cũng chẳng muốn để ý đến nó nữa.

-Thôi cho xin đi vợ chồng sao cãi nhau hoài thế?

Cái giọng bỡn cợt này ngoài Ji Soo ra thì còn ai nữa, cậu cười tươi như hoa đến khoác vai 2 đứa nó.

-Kì đà, sao lần nào đến trường cũng gặp anh vậy?

-Ơ Eunji à, là anh phải hỏi em mới phải, sao lần nào anh đến TRƯỜNG ANH cũng gặp em hết vậy?

-Em đến giám sát chồng không được sao?

-Ồ được chứ, rất hoan nghênh!

-Sao trường này không nuôi chó nhỉ?

-Jung Eunji, ý em là gì đây?

Để mặc cho 2 tên kia tán chuyện nhảm nhí, Won Geun đút tay vào túi bước đi một nước, trong lòng có chút không vui.

Rầm

-Ui!

Một giọng con gái dịu dàng vang lên, Won Geun dừng lại chút, không thèm đỡ cô ta dậy dù mình là người đâm phải. Eunji và Ji Soo ngừng cãi khi nghe tiếng kêu, Eunji chạy lại toan đỡ, còn Won Geun thì dợm bước đi.

-Đây là lời chào sau 3 năm của anh sao?

Vẫn là giọng nói mượt mà ấy, nhưng lần này Won Geun như bị điện giật, đứng khựng lại. Vẻ kinh ngạc càng hiện rõ khi người con gái đó phủi người đứng dậy, vuốt mái tóc dài óng mượt sang một bên, khuôn mặt thanh tú hiện ra cùng với nụ cười làm say lòng người.

-Chào, đã lâu không gặp.

Eunji quan sát Won Geun, lòng có chút lo lắng. Chỉ qua vài lời nói và biểu hiện thôi, nó củng thừa biết chuyện gì đang xảy ra. Ôi Chúa ơi, Eunji than thầm trong lòng, cuối cùng tình huống phổ biến nhất trong truyện và phim cũng đã xảy ra với nó. Tình địch xuất hiện rồi!

Ji Soo đứng nhìn cảnh tượng đó, uể oải lắc đầu:

-Mệt rồi đây!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro