Chap 11 + 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 11

THPT M

- Tiểu thư Kwon Soo Ah, lâu rồi không gặp.

1 đám nữ sinh đứng chặn Soo Ah lại. Nhỏ sợ hãi cúi đầu không đáp. 1 con đẩy mạnh vai nhỏ:

- Này, câm hay sao mà không biết chào lại hả, Đại-Tiểu-Thư?

Soo Ah ngã mạnh xuống sàn nhà, nhỏ cắn răng chịu đau:

- Các cậu…muốn gì ??

- Tao thích câu này đấy. Đưa hết tiền tiêu vặt đây!

Soo Ah lấy trong cặp ra một xấp tiền, run rẩy đưa cho bọn kia.

- Ngoan đấy! Lần sau cứ định kì thì tự động đưa cho chị biết chưa?

Ả đầu đàn cúi xuống giật tóc Soo Ah, gằn từng chữ. Rồi cả đám hả hê bước đi.

- Hey b*tches!

Chúng quay đầu lại. Mắt trợn ngược cả lên.

- Đứa nào chán sống đấy ??

Hiểu Thuyên từ trên cây nhảy phóc xuống. Tiến đến gần lũ kia.

- Trời, là chị hai Eunji.

- Ôi phen này gặp ma rồi!

- Tiêu rồi!

- ……

Tiếng xì xào vang lên. Eunji tiến sát đến chỗ con đầu đàn vừa la to câu kia.

- Tao có gọi tên tụi bây sao? Là chúng mày tự nhận thôi.

Ả không nói được tiếng nào. 1 phần cũng nể sợ danh tiếng trong trường của nó, nên cô ta chọn cách rút êm, chỉ lườm đến lé mắt rồi quay người bỏ đi.

- Khoan. Người đi tiền ở lại!

Đám đó khựng lại. Vài nhỏ bắt đầu run run. Sel (con đầu đàn) có vẻ chỉ mới nghe danh nó thôi, nên cô ta có vẻ không…ngán.

- Không trả thì sao?

Vừa nói ả vừa nghênh cao cái đầu. Đáng buồn là dù nghểnh cách mấy Sel cũng không tài nào cao ngang tầm với Eunji được. Nó hỉ mũi cười:

- Không trả?? Không-được-đâu!

Dứt lời, 1 cú đấm giáng thẳng vào mặt Sel. Nếu là bình thường chắc nó không bạo lực đến thế đâu, nhưng thật không may khi cô ta lại hỏi câu mà nó căm nhất. Vì thế…quất luôn.

Sel ôm chặt lấy mũi, đầu choáng váng không tài nào đứng dậy nổi. Nó nhìn đám tay chân:

- Tiền đâu?

Một nhỏ nhanh chóng chạy lên, 2 tay kính cẩn đưa tiền cho nó. Eunji nhếch miệng:

- Còn thiếu.

Bọn kia nhìn nhau:

- Dạ…đây là tất cả tiền lúc nãy rồi đấy ạ…

- Còn tiền của tụi bây đâu ?

Nó hỏi tỉnh bơ. Lũ kia đơ hết cả người. Nhưng cũng phải ngậm ngùi dâng tiền cho nó. Eunji cầm đống tiền trong tay, lòng hả hê:

- Biến đi trước khi chị lột luôn quần áo của tụi mày!

Nó vừa đếm tiền vừa nói. Bọn kia nhanh chóng chạy biến, không quên kéo theo Sel.

- Này!

Nó đưa trả cho Gim tiền của nhỏ.

- Cám..ơn.

Nhỏ ngước đôi mắt đỏ hoe lên nói

- Đi nào! Tớ đãi cậu.

Eunji lôi tuột Soo Ah đi, không cần biết người ta đồng ý hay không.

Trên bàn ăn bày bao nhiêu là món ngon. Eunji nhìn với con mắt sáng rỡ, nó đang rất đói, lại được ăn một bữa free thế kia, khiến cho nước miếng chỉ chực chảy ra ngoài. Nó cầm nĩa lên, chuẩn bị lao vô chén.

- Chuyện lần trước bạn hỏi…còn hiệu lực không ???

Nó đè não ra nghĩ.

- Chuyện gì ?

- À…ùm…là đề nghị kết bạn.

Soo Ah ngập ngừng, mồ hôi ướt cả trán, cố gắng nói.

- À, đương nhiên là còn.

Nó mỉm cười đáp.

- Vậy..bạn muốn gì?

Nó mở to mắt ngạc nhiên. Vì những “người bạn” trước của Soo Ah toàn là loại người lợi dụng, luôn đòi hỏi nhỏ làm này làm kia, mượn tiền rồi vòi quà đủ thứ. Họ nói với nhỏ rằng đó là cái giá của tình bạn, điều này khiến cho Soo Ah rất sợ kết bạn với bất cứ ai. Vì thế khi Eunji đề nghị làm bạn, nhỏ đã từ chối.

Eunji nheo mắt một lúc, rồi tủm tỉm cười:

- Làm osin cho tớ, ok?

Soo Ah có hơi bất ngờ. Rồi nhỏ khẽ gật, đôi mắt cụp xuống thoáng thất vọng. Nhỏ vẫn nghĩ có lẽ Eunji sẽ khác...

- Từ nay cậu cứ gọi mình là Eunji.

Nó cười híp mắt. Rồi vào lại tư thế “xông trận”, “đánh phá” bàn ăn thảm thương.

Lúc đó. Có tiếng bàn tán xì xào ở bàn bên. Nó chợt bị thu hút bởi đề tài hấp dẫn. Bèn dỏng tai lên nghe…

………

- Chồng, cơm trưa đây!

Nó chạy vào nhà, hét ầm lên:

- Sao hôm nay thịnh soạn quá vậy? Cô ăn cắp à?

Won Geun nhìn nó, mặt đầy hoài nghi. Eunji không hề cảm thấy bị xúc phạm, nó cười tươi:

- Đồ free đó.

Rồi đột nhiên mặt tối sầm, giật phắt bao đồ ăn lại:

- Không ăn thì thôi.

Jung Eunji thật khó nắm bắt cảm xúc mà. Hắn mặc kệ, quen với tính cách rối loạn cảm xúc của nó rồi. Cho dù đây là đồ nó ăn cắp đi chăng nữa, thịnh soạn như vậy, có khi hắn còn bảo nó cứ tiếp tục trộm nữa ấy chứ!

- Àh chồng iu này, tối nay, anh tự lo bữa tối nha!

Nó mom men lại gần, lay lay tay hắn.

- Cô đi đâu? Ở nhà nấu cơm. Cấm gây chuyện!

Won Geun vẫn chăm chú coi TV, không thèm liếc nhìn nó.

- Thôi, hôm nay thôi, hôm nay thôi, hôm nay thôi, hôm nay thôiiiiiiiii....

- Dẹp đi. Từ ngày cưới cô xong tôi có bữa nào được ăn tối tử tế đâu. Ngày nào cũng bị rượt đến khuya mới về đến nhà. Dẹp dẹp dẹp điiiiiiiiii

Hắn không vừa, hét lại, vẻ mặt cương quyết. Lần này hắn không chiều nó nữa.

Eunji bực bội, dậm chân, uể oải bước lên phòng. Hắn nhìn theo, cười đắc chí.

Tối

Won Geun ở ngoài sân chơi với Baekie. Eunji ở trên phòng.

Đoạn dây thừng từ cửa sổ phòng nó được luồn ra ngoài chạm đất. Nó soi mình trong gương. Tự hài lòng. Rồi đeo bao tay bằng da màu đen vào, đeo thêm cái balo nhỏ, rồi trèo người qua cửa sổ, đu xuống.

- Không cho bà đi, bà cứ đi!

Nó cười hỉ hả, hướng về phía Won Geun, giơ động tác như chào cờ.

Chân vừa chạm đất an toàn, nó hí hửng quay người leo qua hàng rào. Ai ngờ...

- Ui da!

Eunji đụng trúng một người đang trèo ngược qua nhà nó.

- Trộmmmmmmmmm

Ji Soo định hét lên, thì ngay lập tức bị nó bịt miệng lại. Nhìn kĩ, cậu mới nhận ra nó:

- Ji Ji, làm gì vậy?

- Không gì.

- Ah hahaha, trốn đi chơi à?

Nghe giọng cười đê tiện của Ji Soo là nó biết hắn sắp mách lẻo với gã chồng rồi. Cả 2 lại đang đứng bên ngoài hàng rào, nó không thể huýt sáo gọi Baekie đến tha tên xúi quẩy này đi chỗ khác được. Nó đành ngậm ngùi hỏi:

- Anh muốn gì ?

- Đi theo, hohoho...

- Đi!

Eunji nhanh chóng quay đi. Ji Soo hí hửng bước theo. Cậu đâu ngờ, nó đang nhoẻn miệng cười.

Trường THPT M

- Hi Soo Ah!

Eunji vẫy tay khi thấy Soo Ah đứng đợi ở cổng. Ji Soo cũng giơ 2 ngón tay lên cười với nhỏ. Soo Ah đỏ mặt, chỉ khẽ gật đầu.

Nó đứng trước mặt 2 đứa kia, dõng dạc nói:

- Sáng nay bất cẩn để quên chìa khóa nhà nên bây giờ phải vào trường lấy lại, kẻo không may lọt vào tay kẻ gian thì khổ. Lý do tớ mang theo Soo Ah vì cậu là osin của tớ, phải đi với tớ trong những trường hợp như thế này. Còn anh, dù là bất đắc dĩ, nhưng bây giờ anh đảm nhiệm trọng trách bảo vệ tụi em, tiên phong trong những tình huống nguy cấp. Đã rõ chưa?

Ji Soo phủi phủi tay tỏ vẻ khinh thường. Soo Ah ngoan ngoãn gật đầu.

Eunji lấy đà, phóng qua tường. Ji Soo và Soo Ah…mở cừa bước vào.

- Cửa mở không đi.

Nó mặc kệ lời của Ji Soo. Lôi trong túi 2 cây đèn pin ra, rồi bước vào trường.

- Đi tìm chìa khóa mà anh tưởng em đi giết người đấy. Mặc đồ như con hâm!!!

Chả là Eunji mặc nguyên bộ đồ bó màu đen như trong mấy phim hành động mà nó xem, nó vẫn khao khát một ngày nào đó sẽ được mặc giống vậy, nên hoàn toàn chẳng quan tâm đến lời chế giễu của Ji Soo.

Hành lang trường vừa đen vừa dài. Tụi nó có cảm giác đi mãi không hết. Khắp nơi chỉ vang vọng tiếng bước chân nhè nhẹ. Khung cảnh này thật khiến người ta hãi.

- Nghe nói trường M nổi tiếng có nhiều ma.

Ji Soo đột nhiên nói.

- Nhiều học sinh vào trường ban đêm đã gặp nhiều chuyện kì quái…

Ji Soo vẫn thao thao.

- ….nghe kể có vài người còn bị mất tích một cách bí ẩn…

Giọng của Ji Soo tự nhiên cứ đều đều, ngang phè, nghe thật rợn. Eunji đang xăm xăm dẫn đầu, nghe Ji Soo nói thì…teo dần. Riết rồi đi giữa 2 người kia khi nào không hay.

- Nghe nói số 3 không tốt, người ở giữa thường gặp nạn lắm…

Eunji run hết cả người. Trên đời này nó sợ nhất là ma, đêm khuya vào trường là nó đã hạ quyết tâm ghê lắm rồi, vậy mà xui xẻo thế nào lại vô tình dính tên lắm mồm này.

- Anh im đi!

Nó bấu vào tay Ji Soo. Cậu im. Hành lang lại tiếp tục vọng lại tiếng bước chân nhỏ nhẹ, đều đều. Bỗng Ji Soo dừng lại, khuôn mặt nghiêm túc.

- Này..nghe xem, có tiếng bước chân khác.

2 đứa con gái gần teo hết rồi. Im lặng dỏng tai lên nghe.

- Làm gì có tiếng gì!

Nó bực bội đánh Ji Soo một phát, rọi rọi đèn pin về phía hành lang đen ngòm đó.

- Rõ ràng có mà..đó đó, nghe đi nghe đi!

Lại dỏng tai lên nghe.

Có….tiếng khóc. Của một người con gái. Lông trong người Eunji gần như dựng ngược hết lên. Soo Ah ôm chặt tay nó, mắt đã đỏ hoe. Tiếng khóc ngày một to, và…gần hơn.

Soo Ah cũng gần như bật khóc theo. Eunji đột nhiên như người mất hồn, đơ ra, rồi nó từ từ quay sang Ji Soo, đưa tay lên…bóp cổ cậu.

- Này thì giỡn!

Nó bóp cổ Ji Soo, lắc qua lắc lại dữ dội, Ji Soo thở khò khè, mắt trợn ngược lên.

- Anh thua, anh thuaaaa.

Vừa hét Ji Soovừa bỏ tay vô túi lôi chiếc điện thoại ra nhấn nút 'Stop'. Tiếng khóc im bặt.

Eunji bỏ tay xuống, liếc Ji Soo đến cháy mắt. Rồi lại xăm xăm đi trước.

Đến một ngã tư, nó lia đèn hết bên này đến bên kia. Mặt đăm chiêu suy nghĩ.

- Này Soo Ah, đi đường nào?

Soo Ah nhìn láo liên, rồi run run chỉ về bên trái.

Thế là chúng nó quẹo trái. Lại 1 hành lang dài đằng đẵng khác. Đang bước đi trong im lặng, thì đột nhiên trong một phòng học phía trước văng ra 1 trái bóng. Tiếng bóng đập đều đều xuống sàn nghe rợn cả gáy. Eunji lập tức khựng lại. Liếc sang Ji Soo, thấy cậu cũng bất ngờ, nó biết không phải cậu bày trò rồi.

- Đi thôi!

Eunji nói chắc nịch, rồi quay người đi... ngược lại.

- Chỉ…có đường này là dẫn đến đó thôi.

Soo Ah khe khẽ nói. Nó dừng lại, miệng nói bậy bạ gì đó. Rồi bất chợt đi nhanh về phía phòng học đó. Còn cách 10 mấy bước chân nữa. Eunji đứng lại, cả người bất động, chỉ có miệng là hoạt động.

- Ji Soo, Ji Soo, đến đây!

- Sao? Không đến.

- Gì? Anh phải bảo vệ tụi em mà. Đã thề rồi!

- Thề? Hồi nào?

- Đừng nói nhiều nữa, mau đến cứu em đi!

Eunji nói mà chẳng dám quay mặt lại. Trong phim ma hay có mấy tình tiết nhân vật quay mặt lại hay đụng mặt ma mà, nên nó sợ. Ji Soo đút tay vào túi quần, thong thả bước đến bên cạnh nó.

- Lúc nãy sung lắm mà!

- Teo.

Nó đáp gọn lọn, rồi nấp sau lưng Ji Soo, đẩy đẩy cậu bước về phía trước. Soo Ah từ lúc nào cũng chạy nhanh lại, nấp sau lưng nó. Ji Soo tuy bình thản là thế nhưng thật ra cậu cũng sợ chết đi được. Ji Soo nhích từng bước nhỏ xíu, chậm chạp.

- Nhanh đi!

Nó cứ liên tục thúc người cậu. Đến rồi, đến chỗ trái bóng rồi. Tụi nó chẳng ai dám đụng vào, đi vòng qua, lúc đi ngang cửa lớp học đó, cũng chẳng dám nhìn vào.

- Vào đây chơi. Vào đây chơiiiiii

Một tiếng trẻ con lanh lảnh vang lên. Chân tụi nó bỗng nặng trịch, người đơ ra cứng ngắc. Mồ hôi chảy đầm đìa. Soo Ah bấu Eunji. Nó bấu Ji Soo. Cậu đau quá, gắt khẽ:

- Đau, bỏ tay ra coi!

- Nhưng teo quá!

- Tiếng em bị gì vậy?

- Đang nín thở.

Ji Soo đảo mắt, hét lên:

- Bị điên à, có phải cương thi đâu mà nín thở, nó là ma mà.

Ji Soo khua tay loạn xạ, chỉ đại về một phía. Nó thấy thế cũng gân cổ gào lên:

- Tự nhiên hét lên thế làm gì, sao biết nó là…

Theo phản xạ, nó nhìn theo hướng chỉ của Ji Soo, thì thấy…

- Đứa……đứa..bé….kìaaaaaa

- Nghe giọng cũng biết là trẻ…hả? vừa….nói..gìiiii

Ji Soo lao láo lên giọng, rồi đột nhiên cũng liếc nhìn theo hướng nhìn của nó. Mặt cắt không còn giọt máu.

- Nó kìa nó kìa nó kìa…

- Aaaaaaaaaaaa

- Nó đến kìa!

- Cứu tôi vớiiii!

- Chồng ơiiiiiii!

3 đứa thay nhau hét tán loạn cả lên, chạy trối chết.

Chạy được một đoạn khá xa. Ji Soo ôm lấy ngực thở hồng hộc, quay sang Soo Ah:

- Em chạy cũng nhanh phết!

- Bị ma rượt sao không chạy nhanh được.

Cậu cười. Quay lại phía sau không thấy ai đuổi theo, cả 2 thở phào. Đột nhiên, như nhớ ra gì đó, cả 2 cùng nhìn nhau đồng thanh:

- Eunji đâu ?

Eunji hiện giờ đang chui rúc ở một xó xỉnh khác. Chạy điên cuồng một lúc mới nhận ra mình bị lạc, sợ quá nó đành phải trốn. Được một lúc rồi thấy không ổn, không lẽ cứ ngồi chờ chết? Nó ghét nhất là như vậy, nên liều mình đi tiếp. Nói đi tiếp chứ thật ra nó đang đi về phía cổng trường. Teo quá rồi còn tiếp gì nữa, cứ phóng đại ra khỏi cái trường quái quỷ này rồi tính tiếp. Còn 2 đứa kia, bức quá 24h sau báo cảnh sát đến hốt xác tụi nó thôi. Nó ấn thang máy đi xuống, phần vì mỏi chân phần vì sợ phải đi cầu thang lộp bộp.

Cửa thang máy mở. Nó nhìn quanh, rồi miễn cưỡng bước vào. Thang máy đóng.

Trở lại với 2 người kia. Soo Ah mắt hoe đỏ, lo lắng cho nó. Còn Ji Soo thì mò đường đi ra cổng trường, mảy may chẳng chút lo lắng.

- À, đơn giản thế mà không biết.

Ji Soo thốt lên, rồi kéo tuột Soo Ah đến…nhà vệ sinh.

- Đến…đây làm gì ?

Nhỏ rụt rè hỏi. Ji Soo ngồi thong dong trên bồn rửa mặt, nói:

- Đợi.

Một bàn tay xô cửa nhà vệ sinh thô bạo. Khuôn mặt lo lắng xuất hiện:

- Cô ta đâu ?

- Không biết. Lạc rồi.

- Sao lúc nãy trong điện thoại không nói ?

- Không thích.

Won Geun chỉ muốn đấm chết tên Ji Soo này. Kệ, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, lần sau lôi thằng này đến nhà làm mồi cho Baekie. Vừa chạy đi tìm Eunji, Won Geun không ngừng lo lắng: “Con quỷ đó sợ ma như thế, chắc chắn đang rất sợ”

Khi thang máy đi được nửa phút thì chợt khựng lại, không đi nữa. Nó biết thang máy đã bị mất điện, nhấn nút khẩn cấp chẳng thấy ai trả lời. Cứ ở đây chờ thì có chết vì thiếu không khí thôi. Nó ra sức mở cánh cửa thang máy ra. Đến khi bàn tay tứa máu thì cuối cùng cũng mở được. Nó lách người chui ra. Nhìn đi nhìn lại. Chết tiệt, vẫn là tầng lúc nãy.

Nó bực bội đá chân vào tường thì có tiếng rơi vỡ. Nó giật bắn người. Là những dụng cụ thể dục. Eunji từ từ tiến lại, rồi chợt mắt nó sáng lên, miệng hét:

- Được cứu rồi!

Một tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chẳng thấy tăm hơi nó đâu. Won Geun đứng chống tay vào tường, thở hổn hển. Trường này không to, nhưng lại có nhiều nghách. “Con quỷ đó rốt cuộc chết rú ở đâu chứ?”

Tiếng động trong đêm tĩnh mịch truyền đến, rõ ràng, sống động. Hắn nín thở, trường này âm u thật. Ji Soo ngồi bệt xuống sàn.

- Không ngờ chỉ vì chùm chìa khóa mà Ji Ji dám nửa đêm vào trường. Biết nơi đây âm khí thế thì ở nhà quách cho xong.

Won Geun cũng dựa người vào tường:

- Ai biểu ham… Khoan...mày nói cô ta để quên chìa khóa nhà?

- Ừ, theo lời của “ấy” thì là thế!

- Cô ta..làm gì có chìa khóa nhà?

- Gì cơ?

- Con quỷ ấy toàn trèo tường leo cửa sổ vào thôi.

- Vậy…

Cả 2 chàng trai dừng lại, mắt nhìn sang Soo Ah.

- Ơ…chuyện là...

Nhỏ đành cúi đầu, lí nhí kể.

Sáng nay

- Nghe nói linh nghiệm lắm.

- Con Hei thử qua rồi, quen đến giờ luôn ấy!

- Mấy con bạn tao cũng làm thử rồi, tuy không lâu nhưng quen được thời gian cũng xếp vào hàng kỉ lục rồi!

- Nghe đâu đi vào đêm khuya mới linh.

- Ừ, bên nhau suốt đời luôn ấy!

- Nhưng eo ơi ai dám đi vào giờ đó chứ?

- Này!

Eunji từ bàn bên cạnh lao vào, làm mấy nhỏ kia giật bắn người.

- À, chị hai, có chuyện gì thế ạ ?

Mấy nhỏ đó sợ sệt hỏi:

- Đang nói chuyện gì vậy ?

- À…chuyện đồn đại ấy mà.

Nó cắm phập chiếc nĩa dính chặt xuống bàn. Một nhỏ run bắn, lắp bắp nói:

- Là chuyện về “bức tường hạnh phúc” của trường mình. Nghe nói ai ghi tên mình và người mình yêu lên đó thì sẽ được ở bên nhau.

- Nếu ghi vào ban ngày thì chỉ hiệu lực nhiều lắm là 6 tháng, càng về đêm thì thời gian bên nhau càng tăng, và đến 12h đêm thì là suốt đời.

Một nhỏ khác chen vào nói tiếp.

Nó nghe, nhai nuốt từng từ một. Đôi mắt ánh chút hào hứng khó hiểu. Nó quay sang Soo Ah, xoa xoa tay nói:

- Soo Ah, tối nay chúng ta có chuyện đại sự phải làm...

- Chuyện là vậy đó.

Soo Ah nhẹ giọng kết thúc. Won Geun im lặng. Trong lòng dấy lên một thứ cảm giác rất lạ.

- Trường này hay có cái tiếng đó nhỉ ?

Ji Soo vừa nói vừa xoa xoa 2 vai. Won Geun cũng dỏng tai nghe. Hắn chợt cảm thấy gai người. Hình như, cái tiếng đó…ngay trên đầu hắn. Won Geun ngước lên. Giật cả mình. Eunji đang nhìn xuống, vẫy hắn liên tục, miệng kêu lớn:

- Chồng ơiiiiiii.

Rồi nó còn nói gì nữa, nhưng hắn không nghe:

- Nói cái gì ?

- ……

- Hả ??

Nó đã rút mặt vào. Hắn đứng ngớ ra, trong đầu sắp xếp lại những gì lúc nãy nó hét.

- Hình như là…..đỡ em nhé. Cái gì?

Hắn giật bắn người, ngước lại lên thì đã thấy 1 bóng người lao ra ngoài, nhảy xuống.

Eunji ngã nhào vào vòng tay của Won Geun. Hắn vã cả mồ hôi, còn nó thì thích thú ôm lấy cổ hắn.

- Chồng đến rồi!

Nó ôm chặt quá, hắn không tài nào gỡ ra được. 2 người cứ nằm ra đất như vậy. Nhưng rồi hắn dùng hết sức gỡ tay nó ra.

- Cô điên à? Có biết nguy hiểm lắm không?

- Có sao đâu, có dây thừng mà, lại còn..có chồng nữa!

Nó lè lưỡi đáp. Hắn bỗng chốc thấy tim đập nhanh. Hắng giọng lại:

- Lần sau cô còn kiếm mấy chuyện nhảm nhí để làm thì chết với tôi!

Nghe đến đó thì nó xụ mặt xuống. Đúng rồi. Chưa ghi tên vào bức tường được nữa. Chuyến này coi như công cốc.

- Này tay bị quái gì thế ?

- Không gì, xướt nhẹ thôi!

Nó lúc này mới chú ý đến bàn tay, đau lắm, nhưng vẫn nhe răng ra cười với hắn. Won Geun nhìn nó, xót xa. Hắn bất giác đưa tay lên lau vài vết bẩn trên mặt Eunji, rồi xé tay áo ra băng tạm bàn tay cho nó. Sau đó cầm tay nó kéo đi.

Eunji nhìn Won Geun, mỉm cười vui sướng. Chuyến đi này, cũng không hẳn là không có thu hoạch. 4 đứa với 4 tâm trạng thất thiểu lê về.

- Không biết đứa bé đó….là ai?

- Ma chứ ai nữa?

- Em không tin là có ma.

- Thế lúc nãy đứa nào la toáng lên là ma?

- Tại anh làm em hoảng.

- Nhát chết mà nói gì.

- ……

Vừa đi vừa cãi nhau ỏm tỏm. Bất chợt chúng nó nhìn thấy mấy bóng người thụp thùi nấp sau bụi rậm.

Vốn bản tính nhiều chuyện, Eunji và... Ji Soo chạy đến lôi chúng ra.

- Dám theo dõi bà à?

- Chị hai, xin tha mạng!

- Hử? A ha đây chẳng phải là mấy bóng ma của câu lạc bộ kinh dị hay sao?

- Vâng..vâng..xin chị tha cho chúng em!

Nó giật phắt cái bảng trong tay bọn đó.

- Đây là cái gì? A, thì ra mà tụi mày, dám hù dọa chị hả mấy thằng nhãi kia!

Nó hét lên, đập nát bảng điều khiển.

- Dạ dạ tụi em đâu dám, chẳng là tối nay hội họp, vừa hay thấy bóng dáng thiên thần của chị thấp thoáng trong trường nên..tụi em muốn…'say hello' thôi.

- Câm đi. Lẻo mép này!

Vừa nói nó vừa lấy sợi dây thừng lúc nãy trối gô bọn kia lại, cột vào cây.

- Kĩ xảo cũng ghê đấy, đứa bé kia đâu, kêu nó ra đây!

- Ơ dạ, đứa bé nào ạ?

- Thằng bé đứng cuối hành lang ấy.

- Sao ạ, haha chị cứ thích đùa, tụi em làm gì có thuê mướn thằng bé nào.

Cả 3 đứa như đứng tim. Vậy chứ đứa bé đó…Không dám nghĩ tiếp nữa. Tụi nó nhanh chóng bước ra khỏi trường.

Đương nhiên trước khi đi, nó không quên mỗi thằng một viên thuốc. Thuốc tiêu chảy thôi mà...

- Này sao cô có thứ thuốc đó trong người vậy ?

- Đề phòng bảo vệ thôi!

Thật may cho tay bảo vệ.

- Chị hai, thả chúng em ra đi!

- Chị hai à....

- Chúng em không dám nữa đâu!

- …không dám nữa đâu mà chị haiiiii.

- Ai cứu chúng tôi vớiiiii!

Chap 12

- Mình thấy…hay là về đi!

Soo Ah e dè nói. Eunji vẫn vô tư bước đi.

- Đã đến đây rồi, đi 1 vòng tham quan đi!

Chẳng là mấy hôm nay ở trường buồn chán, nó bỗng nổi hứng muốn qua trường của chồng chơi. Biết Won Geun thế nào cũng xua đuổi nên nó lén hắn đi. Nói lý do buồn chán chứ thật ra nó muốn qua xem có đứa con gái nào dám đụng đến chồng nó hay không thôi, vì Won Geun vốn rất được hâm mộ mà.

- Nhưng bây giờ đang giờ học, chúng ta đi như thế này, nếu bị bắt gặp thì…

- Thì cứ nói là mình đi vệ sinh.

Không biết bằng cách nào mà Eunji kiếm được 2 bộ đồng phục nữ trường N, nên mặc nhiên tụi nó trà trộn vào rất dễ dàng. Lang thang 1 hồi thì đến giờ ăn trưa, nó mừng húm, lôi Soo Ah đến nhà ăn.

- Chào đàn anh.

Một con nhỏ xinh xắn đến bàn của Won Geun, mỉm cười cúi chào rồi tự nhiên ngồi xuống. Ji Soo lơ đễnh nhìn đâu đó, không quan tâm, còn hắn thì gằn giọng:

- Biến đi!

- Kìa anh, có người ăn chung sẽ vui hơn chứ!

Con nhỏ nói như 2 người đã quen thân lắm, vẫn mặc dầy ngồi đó. Won Geun đưa mặt đến gần cô ta. Nhỏ đỏ mặt cười. Hắn ghé sát tai thì thầm:

- Đồng phục dơ rồi.

Cô ta bất ngờ, nhìn xuống bộ đồng phục, vẫn sạch sẽ tươm tất.

Khay cơm của cô ta đột nhiên đổ ập xuống, giờ mới thật sự bẩn đây. Won Geun nhếch miệng đứng dậy, đút tay vào túi quần ung dung bước đi. Lúc Won Geun và Ji Soo đã ra khỏi nhà ăn, Eunji không nhịn được, cười phá lên. Chồng nó thật giỏi!

Cả nhà ăn quay sang nhìn nó, có lẽ nó không học trường này nên không biết, con nhỏ vừa nãy chính là chị hai của trường, vì thế lúc nãy chẳng ai dám hó hé gì, chỉ cắm cúi ăn.

Cô ta mặt đỏ gay, bước đến bàn của nó, đập mạnh tay xuống:

- Con khốn kia, dám cười tao hả?

- Chứ ở đây còn ai buồn cười hơn cô?

Nó vẫn hồn nhiên nói, vẻ mặt bỡn cợt thách thức.

Doll mặt hầm hầm, hất đổ bàn ăn của nó. Cả phòng ăn im phăng phắt, nín thở chờ xem phim hay. Eunji khoanh tay ngồi yên, thản nhiên nhìn cảnh trước mắt, đôi mắt có chút tiếc rẻ. Rồi nó đứng lên, thở dài:

- Tôi nghĩ cô nên đi thay đồ đi, hôi quá!

Nó nói, tặng kèm Doll cái cười đểu rồi quay người bước đi. Nhỏ Doll điên tiết lên rồi, vớ 1 khay thức ăn ném vào nó. Bộ đồng phục “chùa” lãnh hết. Cả phòng ăn cười rộ lên.

Eunji khựng lại. Soo Ah mặt tái xanh, kéo kéo tay nó ý là hãy bỏ đi.

- Con khốn này đúng là chán sống rồi mà...

Soo Ah mở to mắt nhìn Doll, rồi lắc lắc đầu. Chết cô rồi!

Nó khẽ mỉm cười. Không còn lý do gì để nhân từ nữa. Nó bước nhanh ra ngoài, Doll khinh khỉnh cười theo sau, cô ta quay người bước về phía phòng thay đồ.

Một đống rác được đổ từ đầu đến chân của Doll, cô ta chưa kịp định thần thì tiếp tục bị nguyên thùng rác úp lên người. Không dừng lại ở đó, Eunji lấy gậy đập vào 2 bên, Doll quáng, bước đi loạng choạng, miệng không ngừng hét lên, nó đẩy thẳng cô ta vào nhà bếp của trường, tất cả đồ ăn nhanh chóng ám mùi hết.

- Cho nín ăn hết.

Eunji đạp Doll ngã vào nồi súp, rồi đẩy cửa bước lại ra phòng ăn. Lúc này cả trường đều nhìn nó, có ánh nhìn bất bình, có sợ sệt, có khinh bỉ, vài người thấy hết phim hay thì tiếp tục cười đùa ăn tiếp.

Eunji chau mày, một suy nghĩ duy nhất hiện lên, nó ghét cái trường chết tiệt này. Đi đến phía cửa, nó ngước nhìn lại:

- Ta không ăn được thì tụi bây cũng đừng hòng ăn!

Nó đấm mạnh vào tường, tiếng kiếng vỡ loảng xoảng, sau đó nó gạt công tắc xuống, chuông báo cháy vang lên, những vòi nước trên trần nhà phun ra xối xả.

Nó cười hả hê:

- Cho chừa tội dám cười ta!

2 vợ chồng ác như nhau.

- Hình như tiếng còi báo cháy.

Ji Soo nhíu mày lắng nghe. Won Geun không quan tâm, vẫn tựa người vào lan can sân thượng. Ji Soo nhún vai rồi nhìn xuống. Có 1 đám con trai tụ tập ở dưới, là đàn anh lớp 12, họ lập ra cả 1 băng đảng, đánh người không ghê tay.

Ji Soo thấy từ xa có 2 bóng người đang đi về phía đó.

- Này, đó chẳng phải là Ji Ji sao?

Won Geun cũng quay mặt nhìn xuống, đúng là con nhỏ đó!

- Vậy ra tiếng huyên náo lúc nãy là do con quỷ đó gây ra.

- Xem ra vợ mày sắp đụng độ đám đàn anh đây, có chuyện hay xem rồi.

Eunji vừa đi vừa thích thú ngửi chiếc áo thể dục, bộ đồ này là nó trộm từ tủ của Won Geun.

- Này bé con, có chuyện gì mà vui thế?

Một giọng cười vang lên, nó ngước lên nhìn, là một đám học sinh mặc đồng phục lôi thôi nhếch nhác, nhìn cũng biết chẳng phải dân hiền lành gì. Nó liếc nhìn phù hiệu, mỉm cười:

- Chẳng can gì đến đàn anh đâu.

Tên vừa cất tiếng lúc nãy bước lên, thảy điếu thuốc hút dở xuống đất, lấy chân di di:

- Nhưng anh đây muốn biết lý do, được không?

Tuy hỏi nhưng giọng điệu như bức cung.

- Không.

Nó cũng không thích dài dòng, không chần chừ nói lại.

Một bên má của Eunji bỏng rát, từ môi rỉ ra chút máu. Tên đó cười:

- Không muốn ăn thêm cái tát nữa thì nói chuyện nên biết điều một chút, cô em.

Nó đưa tay lên quẹt máu. Rồi nhanh như cắt đấm ngay vào mũi của gã kia.

- Nói chuyện với rác rưởi, không cần kiêng nể.

Nó cười rồi đá thêm một phát vào hạ bộ của gã. Đám xung quanh trừng mắt lên, vây chặt lấy nó, 2 tên giữ chặt tay nó lại không cho nhúc nhích, một tên cầm gậy bước đến, di di cây gậy lên thái dương của Eunji:

- Em có cá tính lắm, nhưng cũng phải biết mình biết ta, hỗn xược là không tốt, để hôm nay tụi anh sửa nết lại cho cưng.

Nó cười khinh khỉnh, rồi nhổ nước bọt vào mặt gã:

- Không đến lượt mày dạy dỗ tao đâu.

Gã tức giận, vung gậy lên, nhắm thẳng vào đầu nó.

- Đại ca tới!

Một tên la lớn, lập tức bọn chúng dạt sang 2 bên, chừa ra một lối đi. Một dáng người chầm chậm tiến vào. Eunji nhìn chằm chằm vào người đó, anh cũng nhìn lại nó, đôi mắt lạnh căm. Nó lập tức cụp mắt xuống, lảng tránh. Một tên đàn em cất tiếng nói:

- Đại ca, chúng em đang trị tội nó vì tội vô lễ.

Shin lướt mắt ra xa, quay người bước đi, giọng nhẹ tênh:

- Tiếp tục đi!

Đám đàn em cúi chào. Eunji nhìn theo, ánh mắt đau thương. Tên cầm gậy tiếp tục nói lằng nhằng gì đó, nhưng nó không còn để lọt lỗ tai nữa, khuôn mặt cứ đờ đẫn.

Một loạt các thứ tiếng vang lên, khi nó bừng tỉnh, thì thấy xung quanh đã là một bãi chiến trường, thân người nằm lê lết như rạ.

- Chồng!

Nó chạy đến ôm tay Eunji, hắn chẳng mất công phản ứng như mọi khi nữa:

- Cô đến đây làm gì?

- Chơi.

- Đây là trường học không phải công viên.

Nó bật cười khanh khách:

- Anh mà cũng nói được câu này sao?

Hắn đỏ bừng mặt, biết nó cười nhạo mình, vì hắn cũng có coi đây là trường học đâu, toàn vào chơi.

- Xem cô lại đưa tôi thứ phiền phức gì đây này?

Won Geun chỉ tay vào đám nằm la liệt dưới đất.

- Tôi đâu nhờ anh cứu đâu.

Hắn đuối lý, không cãi được, đành lôi Ji Soo ra trút bực bội:

- Đấy, đã bảo cô ta là thứ vô ơn mà mày cứ muốn giúp!

- Chẳng phải lúc đó mày lo gần chết hay sao, tao nói để kích mày thôi...

Won Geun tức nghẹn. Thằng bạn phản phúc, thật uổng cơm nuôi hắn.

Eunji thích thú, sáp đến gần hắn:

- Thiệt hả? Lo gần chết thiệt hả?

Hắn không đáp, quay mặt đi làm lơ, nó bật cười:

- Có…chuyện gì vậy?

Lúc này Soo Ah mới từ nhà vệ sinh bước ra, trông thấy đống hỗn độn thì lo lắng hỏi.

- Àhkhông có gì đâu. Tự tử tập thể ý mà.

Eunji cười cười. Vừa lúc chuông báo hết giờ nghỉ trưa vang lên, nó kéo Soo Ah đi về hướng cổng trường:

- Được rồi chúng ta về thôi!

Được vài bước thì nó khựng lại, chạy ngược về chỗ Won Geun đứng, nhón chân hôn nhanh lên má của hắn:

- Tối gặp nhé!

Rồi không để hắn kịp phản ứng gì, nó vẫy tay chào rồi chạy nhanh đi. Won Geun đứng đơ ra một lúc cho đến khi Ji Soo ghé sát vào tai hắn thì thầm:

- Yêu rồi!!!

- Im đi!

Hắn xoay người bước đi. Môi khẽ nở nụ cười.

Ra đến cổng, Eunji bảo Soo Ah hãy về trước đi, còn nó thì quay ngược vào trong, chạy như ma đuổi về phía sân sau của trường. Cchạy lòng vòng 1 hồi, cuối cùng nó cũng tìm thấy...

- Anh.

Eunji khẽ gọi, nhưng Shin vẫn bước đi dửng dưng.

- Cha mẹ không liên lạc được với anh. Họ nhờ em chuyển lời: họ rất lo cho anh, Shin.

Shin dừng lại. Nó chạy ra trước mặt anh:

- Hãy dọn về nhà đi anh!

Từ ngày Eunji cưới, Shin cũng dọn khỏi nhà. Anh rất hiếm khi đến trường, nên muốn gặp mặt hoàn toàn không dễ.

Đôi mắt sắc lạnh của Shin nhìn xoáy vào nó.

- Nhà? Cô đã cướp mất “nhà” của tôi rồi, nhớ chứ?

Shin quay người bước tiếp. Eunji bàng hoàng một lúc, rồi nó nhìn dáng đi xa dần của anh trai, nước mắt khẽ rơi:

- Em...xin lỗi, Shin!!

●•●

Support my story :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro