Chap 9 + 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 9

Sáng hôm sau.

- Áaaaaaa

Won Geun nhăn mặt, bịt tai, sáng sớm con nhỏ này lại bày trò gì đây.

- Áaaaaaaaaaaaaaaa

Rốt cuộc không chịu nổi, hắn phải bò dậy, đến lúc này mới nhận ra là suốt đêm qua mình ngủ trên hành lang. Hắn bước đến cầu thang chỗ Eunji đang hét. Đưa tay vịn miệng nó lại.

- Im coi, lại chuyện gì nữa đây?

Eunji đưa tay chỉ về phía phòng khách, trên sàn nhà, một người con trai lõa lồ đang nằm sấp ở giữa phòng, dáng vẻ như đã chết.

Won Geun thở dài, quên mất thằng chết tiệt này. Hắn quay sang liếc nó, rồi bước đến chỗ Ji Soo. Hắn thật sự chẳng muốn nhìn gần cái người kia, mặt quay đi chỗ khác, hắn lấy chân đạp đạp Ji Soo.

- Dậy, dậy.

Đã 5 phút trôi qua mà Ji Soo vẫn nằm lì đó, không nhúc nhích.

Một chiếc giẻ bay đến, đắp lên người Ji Soo, che vừa đủ những chỗ cần che.

- Hay là chết rồi?

Eunji đứng sau lưng Won Geun nói, mặt hơi tái, nhưng rất nhanh, một nụ cười nở trên môi.

- Tuyệt, thì ra cảm giác giết người là thế này.

Won Geun nhướng mày nhìn nó, những người điên như nhỏ này thật sự quá nguy hiểm. Nó quay sang hắn, níu níu áo.

- Phi tang xác thôi!

- Nó chưa chết.

- Nhưng nãy giờ hắn có nhúc nhích đâu.

- Thì sao ?

- Nghĩa là chết rồi.

- Sao cô lên được cấp 3 hay vậy?

Hắn thở dài ngao ngán, quay lại với cái xác kia. Giật mình.

- Tỉnh rồi à?

Ji Soo đã ngồi dậy từ lúc nào, đang mải mê ngắm cái giẻ rách, trong đầu thắc mắc tại sao bản thân lại trần trụi như thế này.

- Ôi chán...

Eunji xùy một tiếng rồi bỏ lên lầu. Won Geun lấy chân đạp Ji Soo một phát xong cũng bỏ đi. Ji Soo ngáp dài, rồi cũng lết xuống bếp lục đồ ăn, tỉnh bơ. 3 tên này thiệt là hết nói...

Hôm nay chủ nhật nên tụi nó không cần phải đi học. Lúc Won Geun tắm rửa thay đồ xong, xuống lầu thì Ji Soo đã về rồi, còn Eunji thì đi đâu chẳng biết, hắn cũng chẳng quan tâm.

Dọn đến đây 3 ngày rồi mà giờ hắn mới có dịp ngắm ngôi nhà. Tất cả nội thất đều mang một màu trắng toát, ngoài mặt đều được làm bằng kính, có thể nhìn ra cánh đồng bao la bên kia con đường.

Won Geun đứng bên cửa kính, ngước nhìn bầu trời, hôm nay trời rất đẹp, thêm vào đó là sự yên tĩnh, khiến hắn cảm thấy thật thư thái, dọn đến đây xem ra cũng không đến nỗi nào, hắn nhắm khẽ mắt nhấm nháp chút bình yên.

- Chồngggggg

Lại đến rồi đây! Won Geun bực bội mở mắt ra, thấy Eunji đang lạch bạch chạy vào.

- Xem này, là quà cưới bố mẹ gửi.

Nó giơ giơ phong thư lên, bên ngoài có gia huy của nhà họ Lee.

"Hai con thân yêu !!!
Căn nhà và chuyến du lịch này là quà cưới của bố mẹ. Sống hạnh phúc nhé!"

Vậy đó. Thư chỉ vọn vẹn có 2 dòng thế thôi. Eunji thích thú cầm 2 tấm vé lên, mắt sáng rỡ. Won Geun cũng tò mò nhìn vào. Là một chuyến đi suối nước nóng.

Thôi. Lần này xong rồi...

Vì thứ 4 là hết hạn nên tụi nó quyết định cúp học 2 ngày để đi.

Sáng thứ 2

Eunji đeo balo du lịch, phóng xuống lầu.

- Chồng à, nhanh đi! Sắp trễ xe buýt rồi.

Won Geun chậm chạp bước xuống, thờ ơ nói:

- Thì sao, tôi lại không đi xe buýt.

- Chứ đi bằng cái gì?

Vừa dứt lời, chiếc xe vàng chóe lòe loẹt đã đậu ngay trước cổng. Nó bước đến bên cửa xe, cúi đầu xuống nói với Ji Soo:

- Cho mượn xe sao? Thật tốt bụng quá!

- Tôi thích suối nước nóng lắm!

Ji Soo đáp lại bằng một câu chẳng ăn nhập gì, nhưng như thế cũng đủ hiểu rồi. Nó quay sang hắn, lúc này đang mở cửa xe.

- Thật sao ?????

Nhìn khuôn mặt đau khổ của nó, hắn nhếch miệng cười. Eunji bực bội thảy balo ra ghế sau, đang sắp chui vào xe thì...

- Bạn…bạn gì ơi!

Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên, Eunji quay người lại nhìn. À, là Soo Ah, cô bạn lần trước được nó cứu, và từ chối làm bạn với nó.

- Có chuyện gì sao ??

- À..lần trước bạn làm rớt cái này, hôm nay bạn không có đi học nên mình đem đến trả.

Soo Ah xòe bàn tay ra, trong đó là chiếc móc khóa nhỏ rất xinh xắn, khắc địa chỉ ngôi nhà mới này và ngày cưới, là nó đã đặt làm để kỉ niệm.

Eunji cầm lấy móc khóa, miệng nở nụ cười tươi:

- A cám ơn bạn.

Soo Ah khẽ gật rồi quay người bước đi. Lúc đó, nó nảy ra một ý tưởng...

- Này khoan về đã, tụi mình đang tính đi du lịch, thiếu một người đây, cậu đi chung luôn đi!

Eunji nói một lèo, không kịp để Soo Ah nói lại, đã đẩy nhỏ vào xe, trên xe cũng toàn những người không thích dây dưa, nên người vừa lên đủ là phóng đi luôn.

Suối nước nóng thẳng tiến.

Đó là một khu suối nước nóng tọa lạc trên núi cao, mới khai trương chưa bao lâu nên vẫn chưa đông khách. Lúc tụi nó đến, người quản lí đon đả ra chào mừng. Đó là một bà già lụ khụ, nhưng xem ra thần kinh vẫn rất minh mẫn. Bà cầm 2 tấm vé, gật gù nói:

- 2 tấm vé này chỉ thuê được một phòng thôi, nhưng để mừng khai trương thì nhà nghỉ chúng tôi sẽ khuyến mãi cho các vị...

Won Geun nghe vậy mừng thầm trong bụng, vậy là không cần phải ở chung phòng với con người nguy hiểm kia rồi.

Bà già quản lý dẫn tụi nó đến phòng nghỉ.

- Đây là phòng của 4 vị.

Tưởng gì, hóa ra cũng vẫn là 4 đứa 1 phòng.

- Này bà già, có nhầm không vậy, khuyến mãi gì đâu?

Hắn bực bội gắt.

- Chàng trai trẻ, ta mới 79 tuổi thôi, đừng gọi là bà già chứ. Với lại căn phòng này chính là khuyến mãi còn gì, không thấy nó rộng hơn những phòng khác hay sao.

Bà Oh trả lời, rồi quay người bước về lại phía quầy.

- Ô ngủ chung càng tốt chứ sao!

- Phải, tao thích ngủ chung lắm.

Eunji và Ji Soo hào hứng xách balo vào phòng, Won Geun “điên cuồng” nhìn 2 con người kia, miễn cưỡng bước vào, còn Soo Ah vẫn rụt rè đứng tần ngần ở cửa.

- Soo Ah, vào đi! Đừng ngại! người quen cả thôi.

Nó kéo nhỏ vào trong, giới thiệu nhanh.

- Đây là chồng tớ, Lee Won Geun, còn đây... Hừ, là kì đà.

- Vâng, cứ gọi tôi là anh Ji Soo đẹp trai.

Vừa dứt lời, Ji Soo đã bị ngay 2 cái balo quăng trúng mặt.

Đến trưa, khi ăn cơm xong, cả bọn kháo nhau đi tắm.

- Chúng ta đi tắm lộ thiên đi!

Eunji quay sang Won Geun, hào hứng nói.

- Tắm tập thể ???

- Ừ ừ.

- Dẹp đi!

Ji Soo chống cằm, mặt đê tiện nói:

- Sao vậy, mày có khiếm khuyết cơ thể nào muốn giấu sao ?

Won Geun chẳng buồn liếc cậu, cũng chẳng thèm đáp.

- Vậy tôi với Ji Ji đi vậy.

Nói rồi 2 đứa nó tung tăng đi về hướng nhà tắm lộ thiên.

Won Geun thấy khó chịu. Tên bạn 75 của hắn với cô vợ 35 sẽ làm gì ở cái nhà tắm đó đây, không được, dù sao cũng mang tiếng là chồng cô ta, hắn mà không đi thì mọi người sẽ cười chê Lee Won Geun. Nghĩ vậy, hắn cũng chạy về hướng đó.

Nhưng đương nhiên, hắn chạy về hướng đó không phải để tắm chung, chỉ để kéo cô vợ của mình đi thôi. Trước khi bị kéo đi, Eunji ngoảnh đầu lại, giơ ngón cái lên và nháy mắt với Ji Soo.

Won Geun kéo nó ra phía sau nhà trọ, nơi có một thác nước nóng đổ xuống, làm hơi nước bốc mù mịt cả một vùng. Eunji thích thú reo lên trước cảnh đó. Won Geun chợt hỏi:

- Tại sao cô lại thích gọi tôi là chồng ?

- Vì anh thật sự là chồng của tôi.

- Đây chẳng qua chỉ là 1 cuộc hôn nhân ngoài mong muốn. Tại sao lại coi chuyện này nghiêm túc như vậy?

- Vì tôi nghĩ, tôi thật sự thích anh rồi.

Hắn hơi ngạc nhiên:

- Lúc đầu chẳng phải cô rất ghét tôi đó sao? Thay đổi nhanh thật!

Eunji nhìn khuôn mặt có chút giễu cợt của Won Geun, đáp rất nghiêm túc:

- Đừng coi đây là trò đùa, tôi không chơi đùa với tình cảm.

Nó hơi ngừng một chút, hướng mắt về phía thác đổ.

- …Cuộc sống của tôi, vốn không cho phép tôi chần chừ, tôi buộc phải quyết định nhanh hơn người khác, ngay khi tôi xác định được là thích anh, thì nhất định tôi sẽ theo đuổi anh tới cùng, cố gắng hết sức mình làm tất cả những gì có thể để anh đón nhận tình cảm đó, vì…tôi không có thời gian để nhìn lại hay hối tiếc…

Hơi nước làm hạn chế tầm nhìn, khiến cho khuôn mặt của Eunji nhòe đi, đôi mắt càng thêm buồn đau. Thần không ngờ, nó lại thích hắn, vả lại còn rất nghiêm túc, không phải lần đầu tiên được tỏ tình, nhưng cảm giác lần này thật lạ, có chút căng thẳng và…vui.

Đang mải suy nghĩ, lúc định thần lại đã thấy nó đứng trước mặt từ lúc nào. Đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào hắn:

- …Vì thế cho nên…anh chết chắc rồi!

Nói xong, nó cười gian đến lạnh sống lưng, quay người bước vào trong, để hắn đứng với nỗi sợ vô hình.

Tối

Trong phòng. Mỗi người một việc. Soo Ah cứ ngồi nhìn điện thoại. Eunji thì chơi laptop. Won Geun chơi game. Ji Soo đọc tạp chí.

Cửa phòng mở ra. Là bà Oh quản lý.

- Ta chưa thấy cái đám nào đi du lịch chán như thế này, thanh niên thời nay thật chẳng có sức sống gì.

Vừa nói bà vừa lắc đầu, rồi đặt chăn ga nệm gối xuống.

- Bà à, sao toàn nệm đôi không vậy?

- Chứ 4 đứa bây không phải 2 cặp sao. Thôi đừng tưởng ta thế mà không biết, chúng bây đã gì gì nhau chứ gì, giới trẻ thời nay toàn thế, ta đưa nệm đôi là hợp ý tụi bây lắm rồi còn gì.

- Chà, cháu tưởng người già nghĩ khác chứ, không ngờ bà cũng phóng túng quá!

Ji Soo xoa xoa cằm nói, lập tức ăn một gậy của bả.

- Ta mới 79, cấm gọi ta là người già.

- Bà à, nếu bà đã nghĩ thế thì cho tụi cháu phòng riêng luôn đi!

Eunji khoác tay Won Geun nói.

- Phòng của ta không cho free.

Nói xong bà đóng cửa đi ra. Nó xụ mặt xuống, thôi kệ, miễn ngủ chung là được rồi.

- Tôi và cô ngủ chung, vậy cô tính để bạn cô ngủ chung với nó à?

Won Geun đắc ý nói, chỉ chỉ Soo Ah và Ji Soo. Eunji nhíu mày suy nghĩ, Soo Ah thì xanh mặt.

- Vậy chúng ta bốc thăm đi!

Không biết từ lúc nào Ji Soo đã làm xong thùng bốc thăm, đưa đến từng người. Ai tinh ý có thể nhận ra ánh nhìn vô cùng gian xảo của Eunji và Ji Soo. Và kết quả chung cuộc là:

Won Geun - Eunji ; Soo Ah - Ji Soo.

Eunji cầm lá thăm, đắc chí cười to, rồi nó đến vỗ vai Soo Ah:

- Đừng lo! Hắn bống đó. Hắn chỉ thích chồng mình thôi, yên tâm đi!

Nhìn mặt Soo Ah nhợt nhạt, nó cũng thấy tội nghiệp, dù sao chính nó đã đẩy nhỏ vào hoàn cảnh này. Eunji lôi trong đống hành lý ra con dao bấm.

- Đây, nếu hắn động đến cậu thì cứ đâm mấy nhát.

- Ơ…ơ..lỡ chết người thì sao?

- Chết bỏ.

Nó đáp tỉnh bơ, kèm theo đó là nụ cười khuyến khích. Lúc này Ji Soo đã ngủ say, Won Geun cũng trùm mền kín mít.

Đèn tắt

Eunji phóng vào nệm, kéo mền ra, Won Geun đã ngủ say mất rồi. Nó nhìn khuôn mặt lúc ngủ của hắn, đây không phải là lần đầu tiên nó ngắm, nhưng vẫn phải ngẩn người giây lát, thật sự nó rất thích khuôn mặt lúc hắn say ngủ, trông đáng yêu và bình yên như một đứa trẻ, khiến người khác vừa yêu thích vừa ngưỡng mộ. Nó tự hỏi hắn đang mơ gì, có mơ thấy nó không, nó chợt nhích đến sát hắn, áp mặt vào khuôn ngực rắn chắc, vòng tay ôm chặt hắn, khẽ mỉm cười.

Ở đầu bên kia

Soo Ah lạnh run nhưng chỉ dám cắn răng nhịn, vì Ji Soo đã dành hết mền và đã lăn ra ngủ say. Gim vốn là một cô gái rất nhút nhát, không dám phản bác ai câu nào, càng không dám cự cãi lại, từ lâu nhỏ đã đánh mất chính kiến của mình, cũng chính vì tính cách nhút nhát hiền lành đó mà từ khi cấp 2, Soo Ah đã luôn bị các bạn ăn hiếp. Những chuyện như bị trấn lột tiền, cặp sách, hộp bút, cơm hộp…và cả việc sáng hôm đó Eunji thấy nữa, đều là chuyện cơm bữa. Nhà Soo Ah giàu thật, nhưng lại chẳng ai quan tâm nhỏ cả, chỉ biết thảy tiền cho nhỏ thôi, bằng chứng là hôm nay bị Eunji lôi đi bất ngờ, cho đến tối khuya như bây giờ vẫn không có cú điện thoại hỏi thăm nào.

Nghĩ đến đây, nhỏ bật chợt nắm chặt điện thoại, mím môi khóc khẽ. Bỗng, nhỏ chợt thấy ấm hẳn, nhìn kĩ lại, thì ra có ai đắp mền cho nhỏ. Soo Ah quay sang, thấy Ji Soo hướng lưng về phía mình, nhỏ nói khẽ:

- Cám ơn.

Sáng thứ 3

Eunji thức dậy từ sớm, rón rén đi đến chỗ hồ nước nóng có thác đổ. Điệu bộ rón rén cộng thêm chiếc máy ảnh trên tay, trông nó giống y như tên biến thái thứ thiệt.

Nó tiến lại gần phía hồ, có bóng người. Eunji mỉm cười đắc chí, tiến đến gần hơn, hơi nước tỏa mù mịt che dấu nó rất tốt. Nó cầm máy ảnh lên, hướng về phía người kia chụp lia lịa, miệng cười hí hửng:

- Mình sẽ dùng những tấm hình này uy hiếp hắn, bắt hắn phải yêu thương mình, hahahaha...

Eunji hí hửng, chẳng là qua điều tra nó biết hắn thích đi tắm buổi sớm, và cũng qua điều tra nó biết hắn thích tắm ở đây.

Sau khi chụp đã đời, nó thò mặt ra, cười to nói.

- Nghe đây, tôi đã có những bức ảnh anh lõa thể rồi, khôn hồn thì ra sức yêu thương chiều chuộng tôi đi! Hahahaha...

- Ơ…ơ được được.

Eunji kinh ngạc, tiếng thằng chồng sao già thế kia, nó định thần nhìn kĩ lại, hơi nước dần bay đi, để lộ một nỗi kinh hoàng.

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

Eunji che mặt lại, hét to:

- Ông…ông là ai??

Một lão già nào đó nhìn vô cùng 35 đang đối diện với nó, có vẻ thích thú với câu uy hiếp vừa nãy.

- Hahahhaha...

Eunji quay lưng lại, thấy nguyên nhân phát ra tiếng cười, là Ji Soo với thằng chồng nó.

Nó hiểu ra, hằn học nhìn Ji Soo:

- Anh chơi tôi?

Ji Soo nhún nhún vai. Thì ra là các nguồn điều tra của nó đều là từ Ji Soo - tên bạn thân đê tiện của gã chồng.

- Đừng hòng có được poster của Mr.Z nhá!

Nó hét lên, thì ra phần thưởng là poster của thần tượng. Ji Soo lại nhún nhún tỏ vẻ bất cần, lúc này...

- Rất tiếc tôi ra giá cao hơn cô rồi.

Vừa nói Won Geun vừa ném cho Ji Soo một vật, là huy hiệu có hình Mr.Z, rồi hắn giơ tấm hình chụp lúc Eunji kinh ngạc khi thấy ông già, lúc đó miệng nó há tó, mắt như muốn rớt cả ra ngoài, nói tóm lại là trông vô cùng ngu đần. Nó tức ói máu, chạy bổ đến cướp lại, tiện chân đạp Ji Soo xuống nước.

- Này huy hiệu đó không ướt nước nóng được đâu.

Vừa chạy Won Geun vừa ngoảnh lại nói. Ji Soo sững sờ nhìn hình Mr.Z tan theo nước. Cậu nhìn Eunji, trong lòng tràn ngập lửa hận. Nó cũng quay lại nhìn cậu, lè lưỡi trêu: “đáng đời quân phản bội”

Thế là nhà nghỉ có một cuộc rượt đuổi ra trò. Lúc chạy đuổi đến khu nhà sau. Bỗng nhiên Won Geun khựng lại, Eunji mất đà đụng sầm vào hắn, Ji Soo đằng sau cũng lao vào 2 đứa.

Một tiếng động long trời nổ ra, chiếc bình chứa nước lạnh đổ, nước tràn ra hết sân. Bà chủ nói cái bình khổng lổ nhưng để chông chênh vậy vì do phong thủy, không ngờ vì việc đó đã dẫn đến “bi kịch” ngày hôm nay. Sức chứa của cái bình đó đúng là kinh khủng, không những làm ngập vườn sau mà còn ngập luôn cả quán trọ.

Vậy là rốt cuộc, 2 ngày nghỉ ngơi của tụi nó trở thành một tuần lao động khổ sai cho nhà nghỉ, không những làm việc không công mà còn phải nghe bà già Oh rủa xả suốt ngày. Trong suốt thời gian đó thì 3 đứa nó cứ đổ lỗi cho nhau, xì đểu nhau đủ thứ, nói chung không khí làm việc vô cùng sôi nổi náo nhiệt, chỉ có Soo Ah dù là bị oan nhưng vẫn chăm chỉ ngoan ngoãn im lặng làm việc.

Haizz... Đúng là một kì nghỉ đáng nhớ.

Chap 10

Tan học, Won Geun lê thân về nhà, nằm dài trên ghế sofa. Không hiểu sao dạo này hắn hay ở nhà, không bay nhảy như trước nữa. Chắc tại con vợ phiền phức kia nên hắn phải ở nhà thường xuyên để giám sát nếu không một ngày nào đó ngôi nhà này cũng chỉ còn đống tro tàn thì khổ.

Nhắc đến vợ, không biết Eunji lại la cà ở đâu mà giờ này chưa về. Vừa lúc đó thì tiếng mở cổng vang lên, kèm theo đó là tiếng của nó:

- Nào nào ngoan nào, vào đi vào đi!

Hắn thắc mắc ngồi dậy, cô ta lại bày trò gì thế không biết. Hắn bước ra, kinh ngạc...

- Cái gì thế ?

- Nhìn không biết sao, cún con đó.

Eunji hồn nhiên trả lời rồi cười tít mắt. Won Geun nhìn chăm chăm vào con “cún con” của nó. Con chó rất đẹp, lông trắng muốt, đặc biệt đôi mắt nó bên màu lục bên màu nâu, và đặc biệt hơn nữa là kích cỡ của nó, hoàn toàn không nhỏ tý nào, nếu không muốn nói là khổng lồ, mới ngồi thôi mà con chó đã cao gần ngang vai của Eunji rồi.

Won Geun đi đến bên con chó, nó liếm liếm hắn, hắn cũng thích thú vuốt bộ lông trắng mượt mà, sự thật là hắn thích chó. Eunji thấy hắn thích cũng rất vui, mon men đến bên hắn nói:

- Mình nuôi nó nhá, nhá?

Thằn khựng lại:

- Không cần đi học à? Để nó 1 mình ở nhà ai coi, rồi còn tiểu tiện này nọ nữa. Không được!

- Thì mình dạy nó, có sao đâu, đi mà đi mà, chồnggggggggggg....

Hắn muốn sởn cả gai óc với cái giọng năn nỉ của nó, rồi con chó cứ liếm liếm hắn như cầu xin, thế là hắn đành miễn cưỡng gật đầu. Nó nhảy cẫng lên sung sướng, lao đến ôm chặt cổ hắn, hắn bực bội kéo nó ra:

- Nó ị là cô hốt đấy!

Eunji gật đầu lia lịa, cười khoái chí. Nó quay sang vuốt ve con chó:

- Từ nay em sẽ sống ở đây nhé, Baekieeee!

Con chó quẫy đuôi mừng rỡ.

- Này nó trắng thế mà gọi là Baekie à?

(*Baek = đen)

- Thì có sao, thế mới đặc biệt chứ!

Hắn không nói nữa, quay người bước vào nhà. Eunji tiếp tục vuốt ve Baekie, thì thầm nói:

- Baekie ngoan, từ nay ở nhà làm bảo vệ, không cho tên biến thái đó bước vào cửa nửa bước, có biết chưa?

Vừa nói xong thì Eunji cười ha hả. Thì ra mục đích thực sự của nó là ngăn không cho Ji Soo đến nhà, vì nó điều tra được cậu rất sợ chó, có Baekie rồi, nó tha hồ làm chuyện “đại sự” mà không sợ Ji Soo đến quấy nhiễu nữa.

- Này, đói.

Won Geun ở trong hét vọng ra ngoài. Nó tỉnh cơn mơ, lật đật chạy vào bếp nấu cơm trưa.

- Lại là mì gói à ?

Hắn ngán ngẩm nhìn tô mì. Tưởng lấy vợ rồi sẽ được ăn những bữa cơm gia đình ấm áp này nọ, ai ngờ suốt tuần nay toàn phải nuốt mì mà sống. Hắn cũng chả dám ca thán nhiều, vì nếu đòi nó nấu bữa cơm đúng nghĩa thì e lại cháy nhà mất.

Đang đói meo, chưa kịp cầm đũa lên thì lại có người đến, Eunji rủa thầm, đi ra mở cổng, rồi nó chợt cảm thấy có 1 luồng khí khó chịu xộc đến, không cần hỏi nó cũng biết đằng sau cánh cổng là ai.

Nó mở cửa ra, Ji Soo nhăn răng ra cười với nó, tay xách một hộp đồ ăn thơm phức. Từ sau dạo tắm suối nước nóng, gần như ngày nào Ji Soo cũng lết xác qua, một ngày 2, 3 lần. Đó là lý do vì sao Eunji đem Baekie về nuôi.

Nó cười khinh khỉnh nhìn Ji Soo, đon đả mời vào. Thấy thái độ nó khác thường, Ji Soo cảnh giác, chơi bấy nhiêu lâu cũng đủ để cậu biết tính của nó rồi.

- Ji Ji hôm nay lại làm gì mờ ám à ?

- Hahaha, phải đó.

Nói rồi nó quay người vô trong, huýt gió. Lập tức Ji Soo thấy một con chó khổng lồ chạy bổ ra, cậu hoảng sợ la oai oái. Baekie chỉ còn 1 bước là nhảy lên người Ji Soo rồi, Eunji nhanh chóng giữ nó lại:

- Đây là Baekie.

Rồi nó quay sang vuốt Baekie, chỉ vào Ji Soo:

- Còn đây là tên biến thái đó, em đã nhớ mùi chưa ?

Ji Soo lau giọt mồ hôi trên trán, mặt vẫn tỉnh bơ bơ nói:

- Ji Ji, em thật đê tiện!

Nó nhếch môi cười, rồi xòe tay ra:

- Đưa thức ăn đây!

Ji Soo đưa hộp thức ăn cho nó, sở dĩ cậu ngoan ngoãn thế vì biết nếu không đưa thể nào nó cũng thả Baekie ra, thôi thì nhịn lần này vậy. Eunji nhe răng ra cười rồi đóng sầm cửa lại. Nó chạy vào sung sướng nói:

- Chồng ơi, có đồ ăn rồi này!

- Ai đem đến đấy ?

- Kì đà.

Won Geun biết nó nhắc đến ai, cũng thừa biết Ji Soo sợ chó, đó cũng là lý do hắn đồng ý nuôi Baekie.

Buổi chiều

Eunji đòi dắt Baekie đi dạo, rồi kéo Won Geun đi cùng luôn. Ra đến công viên, ai cũng nhìn tụi nó, vì Baekie gây chú ý quá cơ mà, và còn vì Won Geun rất đẹp trai nữa. Nhiều đứa con gái muốn đến gần làm quen nhưng Baekie cứ gừ gừ, thế là sợ quá chẳng ai dám đến bắt chuyện. Eunji nở nụ cười, vuốt ve Baekie:

- Em làm tốt lắm! Cứ thế phát huy, cần thì cứ táp luôn, không phải ngán.

Hắn cũng quá quen với nó rồi, nghe không thấy sợ nữa mà trái lại còn thấy buồn cười.

- Sao cô có tiền mua Baekie vậy ?

Won Geun chợt thấy thắc mắc. Eunji lơ đễnh đáp:

- Không, nhặt đấy.

- Nhặt ?

Loại chó hiếm như Baekie đi lung tung ngoài đường thì đã bị người khác bắt từ lâu rồi, sao đến lượt nó nhặt chứ. Lúc này Won Geunmới thấy trên cổ Baekie có cái vòng cổ. Hắn quay sang nó. Nó quay đi nhìn chỗ khác, gương mặt đầy vẻ tội lỗi. Mặt hắn tối sầm lại:

- Cô-ăn-cắp-nó?

- Gì mà ăn cắp, là giải thoát nó khỏi bọn khốn đó…

- Đại ca, con nhỏ đó kìa, còn có Bạch Khuyển của anh nữa.

Eunji chưa kịp nói xong thì nghe tiếng hô hoán của ai vang lên, nó quay lại nhìn thì thấy cả một băng đang tiến về phía mình. Won Geun cũng quay lại, rồi nhìn nó:

- Àh…là bọn khốn đó đấy mà!

Hắn thở dài, muốn một tay bóp chết nó cho xong, nhưng rồi kìm lại, hắn cầm tay nó chạy nhanh khỏi công viên, không quên huýt gió một tiếng, thế là Baekie cũng lao đi theo.

Thế là một nam một nữ một chó bị một đám người rượt đuổi phía sau, tiếng la ó rộn lên khắp các con đường.

- Sao từ lúc quen cô lúc nào cũng phải chạy hết thế này ?

Won Geun vừa thở hồng hộc vừa nói. Eunji không đáp, chỉ nhăn răng ra cười. Chạy độ 1 tiếng thì tụi nó cắt được đuôi, nhanh chóng núp tạm chỗ nào đó. Eunji ngồi sụp xuống thở lấy thở để, bỗng nó kêu lên:

- Baekie chảy máu rồi này!

1 chân của Baekie có vết băng bó, máu đã rỉ ra ướt tấm băng.

- Em ráng chịu đau chút nhé! Về nhà chị sẽ băng lại cho.

Rồi nó quay sang hắn.

- Này, cõng nó đi!

- Cái gì?

- Chứ Baekie bị thương thế sao đi được chứ?

- Nó bự thế sao tôi cõng nổi?

Nó bực bội dặm chân, nguýt hắn:

- Hừ con trai gì mà yếu quá!

Won Geun cũng chẳng buồn cãi lại con điên vô lý này. Hắn nhìn quanh rồi mắt chợt sáng lên. Hắn tiến đến bên 1 chiếc xe đẩy, loại có 2 bánh để chở rôm rạ như ở quê, Eunji như hiểu ý, nó giúp hắn đỡ Baekie lên chiếc xe, rồi cả 2 đẩy Baekie đi. Lúc này tụi nó mới nhận ra, không biết đây là cái chỗ quái nào, hình như là đã chạy ra khỏi cả thành phố, chỉ thấy lác đác vài ngôi nhà lụp xụp, đường bụi bay mù mịt, không thấy chiếc xe nào chạy ngang, cũng chẳng thấy bóng người nào.

Bây giờ thì tốt rồi, trời đã tối, 2 đứa nó đói mốc meo, phải đẩy thêm con chó to như sư tử, lại phải canh chừng cái bọn lúc nãy. Đi được một đoạn thì cả 2 ngồi bò ra. Cũng có vài xe chạy ngang nhưng không chiếc nào dừng lại vì ngại con chó to.

Cả 2 đứa nó đều bực bội lắm rồi, chỉ thiếu điều quay sang **** rủa nhau thôi, vừa may có một chiếc xe đang chạy lại, thế là có chỗ xả tức. Won Geun nhặt cục đá lên ném vào chiếc xe, Eunji thì hét lên:

- Bể bánh xe kìa tên chết tiệt kia!

Từ nãy đến giờ tụi nó đều chơi trò này,không ngờ lần này có chút mới mẻ. Chiếc xe kia dừng lại, một người đàn ông xuống xem xét, rồi một người đàn bà khác bước xuống, rồi lại thêm mấy người nữa. Tụi nó kinh ngạc, chiếc xe nhỏ thế mà sao chứa được nhiều người kinh, khi định thần lại thì trong đầu của tụi nó chỉ có duy nhất một chữ : CHẠY

Thế là lại chạy bán mạng, nhưng lần này còn đẩy thêm một con chó to nữa. Cả gia đình kia la hét chữi rủa, liên tục ném tất cả những thứ có trong tay về phía tụi nó. Không ngờ nhà này còn sung hơn đám ban nãy, rượt bao dai.

Đến đoạn dốc, cả 2 đều đã kiệt sức, đoạn dốc lại xuất hiện bất ngờ, khiến 2 đứa nó không kịp giữ chặt chiếc xe, thế là chiếc xe chở Baekie cứ thế không phanh. Eunji hét lên, rượt theo, Won Geun cũng hoảng hồn lao theo. Ai ngờ nó vấp cục đá, nên mặc nhiên lăn theo chiếc xe luôn, Won Geun khựng lại kinh ngạc, rồi hắn phá ra cười. Không ngờ cười dữ quá, trượt chân rơi tự do theo nó luôn...

Không biết là may mắn hay tới số, cuối đoạn dốc là 1 con sông. Chiếc xe đẩy, con chó, nó và hắn đều rơi thẳng xuống sông.

- Aaaa mau cứu Baekie!

Won Geun ráng lết chút sức tàn bơi đến phía Baekie, kéo nó lên bờ, Eunji ở phía sau nhấc mông Baekie, phụ hắn đẩy vào. Vào đến bờ, cả 3 nằm vật ra thở. Đầu con dốc, bà mẹ trong gia đình đó hét lớn:

- Cho chừa chơi ngu nhá, lần sau đừng có mà dây vào nhà bà!

Eunji cũng không vừa, đứng lên hét lại:

- Này bà già kia, xe có trầy xướt gì đâu mà đuổi giết tụi này ghê thế. Tôi nhớ số xe của bà rồi đấy, lần sau cho nổ banh luôn!

- Aaa con nha đầu này, đúng là điếc không sợ súng mà! Cả nhà đâu, giết nó!

Sau tiếng gào, đám người đó lao xuống con dốc. Bà mẹ mặt mũi dữ tợn chạy nhanh nhất. Eunji điếng người lùi lại. Won Geun bật dậy cốc đầu nó. Nó ôm đầu hét lớn cốt cho đám đó nghe thấy:

- Ngon nhào vô! Bà đây cũng không ngán đâu.

- Cô không ngán tôi ngán.

Hắn nói câu gỏn lọn rồi đẩy nó xuống sông, mục đích là để đám người đó xử nó, trong khi hắn và Baekie chạy thoát thân.

- Này này, cả nhà chúng ta sống chết có nhau mà, chồnggggggggg....

Eunji giãy giụa dưới nước, nhưng hắn và Baekie đã chạy biến, trước khi khuất dạng hắn không quên quay đầu lè lưỡi nhìn nó. Eunji không có thời gian tức giận nữa, nó nhanh chóng bơi vào bờ chạy theo, vì đám người kia đã gần xuống hết dốc rồi.

Trong một ngày bị rượt đến 2 lần, lần nào cũng bán mạng mà chạy, thật là kỉ niệm nhớ đời.

Đến nửa đêm thì tụi nó lết được đến cửa nhà. Không còn đủ sức bò vào nhà, cả 3 ngủ ở sân luôn. Trước khi xỉu vì kiệt sức, Won Geun ráng phun ra 1 câu:

- Hận…tôi hận cô, Jung Eunji.

Nó cũng ráng ngóc đầu lên trả lời:

- Vâng, em cũng yêu anh.

Hắn bực bội không thèm nói nữa, Baekie nằm phía trên liếm liếm hắn, Won Geun mỉm cười vuốt ve Baekie.

- Sao cô trộm được nó vậy ?

- Sao cơ? À, cho liều thuốc vô đồ ăn của bọn kia là xong.

- Này sao cô có nhiều thuốc thế ? Hàng cấm không đấy. Liệu hồn đi, hôm nào cớm hốt bỏ tù rục xương cho biết.

Nó nhún nhún vai không quan tâm. Hắn cũng im lặng, ngước nhìn bầu trời đầy sao, nghĩ lại về ngày hôm nay, thấy cũng thú vị. Từ khi quen nó, hắn cứ phải chạy. Chạy khỏi tên Ji Soo bị trúng thuốc, chạy khỏi đám người bị nó cướp mất con chó, chạy khỏi gia đình dữ dằn kia, dù chạy đến điên người nhưng cuối cùng hắn đều thoát, chỉ duy nhất tháo chạy khỏi nó là hắn vẫn chưa thoát được. Thôi thì trường kì chiến đấu vậy, liếc sang Eunji, thấy nó đã ngủ khì từ lúc nào, hàng mi cong lim dim, đôi môi hồng chúm chím lâu lâu cứ tủm tỉm cười, trông rất đáng yêu. Tim hắn đập lệch một nhịp, nhưng nhanh chóng, Won Geun đưa chân đạp nó lăn sang chỗ khác, rồi nhếch miệng cười thích chí.
Thế là một ngày “săn đuổi” kết thúc. Chỉ tội cho Baekie, ngày đầu tiên mà đã thê thảm thế này...

●•●

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro