P2-Chap 1.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó gấp cái laptop màn hình đã tối thui lại. Việc quan sát qua màn hình laptop khiến nó không thể giúp Ellie và Jersey trong việc giám định lại viên đá. Chỉ còn cách là tự mình cầm lấy rồi săm soi mới biết nó có phải đồ thật không.

Tiếng thở dài lặng lẽ buông ra, nghiêng đầu sang một bên tựa vào vai người ngồi cạnh rồi đung đưa hai chân, ngồi vắt vẻo trên cành cây thế này mát thật.

Trong khi nó thích thú với hoàn cảnh hiện tại thì người ngồi cạnh chẳng thích tẹo nào, khi không ban đêm lại ngồi trên cây ôm laptop kia chứ? Kiến này, muỗi này, sâu này...ớn chết được!

- Em có vấn đề ở não không mà tự dưng leo lên đây ngồi? Kiến cắn hết cả người anh rồi đây! - Hắn ngồi một bên nhăn nhó.

- Anh đừng có càu nhàu...thích thì xuống xe mà ngồi hưởng điều hoà ấy, có ai bảo anh lên đây với em đâu chứ? - Nó bặm môi, ngồi bật dậy quay sang trừng mắt nhìn hắn.

- Nhưng để em ngồi trên đây một mình không an tâm. Nhỡ té thì sao? - Hắn phản bác ngay làm nó cứng miệng.

Sợ...sợ nó té? Hắn đùa à? Nó đường đường là đệ nhất sát thủ đấy, chẳng lẽ lại để thiên hạ cười vào mặt vì té cây? Nó mà bị té cây dễ thế thì đã không leo lên được tới vị trí ngày hôm nay rồi.

- Anh thật là! Mất cả hứng ngắm cảnh, đi xuống! - Nó bực dọc cáu gắt, một tay ôm laptop nhảy thẳng xuống dưới.

- Taeyeon! - Hắn gọi với theo rồi cũng vội vã nhảy xuống. Gương mặt, giọng nói cùng điệu bộ ấy...giận thật rồi!

Nó dùng dằng bỏ đi vào xe ngồi trước chẳng thèm ngoái đầu đáp trả lại một tiếng. Dám nói thế chả khác nào là đang khinh thường nó kia chứ? Lại còn dám bảo là não nó có vấn đề...ashiii...tức quá mà!

Ai bảo nó khi không lại ngồi trên cây chứ? Ngồi trong xe ghế dựa bọc da, máy điều hoà thổi mát lạnh sướng chết trong khi ngồi trên cành cây khô cứng cùng thời tiếc nóng muốn giết người. Nó cũng có điên đâu mà làm vậy? Chỉ là...ngồi trên cây cao thì tầm quan sát sẽ rộng, nó sẽ dễ dàng quan sát mọi việc diễn ra trước cổng và trong khuôn viên toà dinh thự kia hơn.

Hắn đã không chịu thông thì thôi, còn dám bảo...

Á...tức, tức, tức...Đúng là tức muốn hộc máu mà!

Đăng nhẹ nhàng mở cửa xe ngồi vào ghế lái, tự cảm thấy bản thân mình hôm nay may mắn. Đã chọc giận nó thì thôi, nó mà ngồi vào ghế lái chắc không thể biết được chặn đường về sắp tới hắn sẽ xuống địa phủ mấy lần? Còn nhớ một lần làm nhiệm vụ, mục tiêu đã chọc giận nó điên lên. Hậu quả là lúc về nó chở hắn phòng như bay trên moto, thắng gấp, cua gấp mấy lần đến mà đáng sợ.

Bản thân hắn cũng là một tay lái lụa nên nói với mọi người là mình sợ tốc độ chắc không ai tin. Thật sự, tốc độ thì hắn không sợ, chỉ riêng tốc độ củaTaeyeon là khiến hắn bủn rủn tay chân, đổ mồ hôi lạnh. (Hoan hô Tae tỷ...J)

Liếc mắt qua thấy ánh mắt bình tĩnh của nó, lông tơ sau ót bỗng nhiên dựng đứng hết cả. Vốn dĩ ánh mắt bình tĩnh ấy là thứ luôn dùng để che mắt mọi người, che đi sự giận giữ, bốc hoả và cả suy nghĩ của ban thân. Phen này chết chắc! (Cho anh chừa cái tội nói xáu Tae tỷ của em!!!)

- Tae...yeon... - Hắn đè giọng, kéo kéo tay áo nó.

- ... - Không trả lời, nó chỉ quay sang, mày nhướn lên một bên kiểu muốn hỏi hắn là có chuyện gì.

- Giận anh? - Hắn chớp mắt, mặt ngây thơ còn hơn cáo già. (so sánh cực hay)

- ... - Nó không đáp cũng không nhìn.

- Taeyeon à...anh xin lỗi mà. Tha lỗi cho anh, là tại lúc đó bị kiến cắn đau quá nên anh mới bực tức mà trút vô em...anh... - Hăn gãi đầu đầy ăn năn. (Công nhận...biết lấy lí do thật...)

- Anh? Kiến cắn? Anh đang kể chuyện cười ai nghe thế? - Nó mặt mày méo xệch. Một thân khổ luyện trở thành sát thủ chuyên nghiệp lại vì mấy con kiến cắn mà nổi khùng? Ôi trời ơi...

- Hì...anh có kể chuyện cười gì cho ai đâu. Tha lỗi cho anh, lần sau không dám nữa! - Hắn lay tay nó như con nít.

- Hừ... - Nó nhăn mặt rồi lại thở dài. Cái tên này...

Đúng lúc đó, bốn con người kia đã thoát khỏi dinh thự gọn gang đứng trước cửa xe của nó, gõ vào tấm kính.

- Sao? - Nó hạ cửa kính xuống, chống tay, hất mặt hỏi.

- Đây...xem thử đi. - Sunny lấy ra chiếc hộp bọc nhung, thảy cho nó.

Nó chụp lấy chiếc hộp đang bay về phía mình, nhanh tay mở ra. Một viên đá tuyệt đẹp! Tất cả mọi thứ đều không có gì để nói. Từ độ trong, kích thước, khối lượng...tất cả đều hoản hảo!

- Thế nào? - Tiffany hào hứng chen vô.

- Ừm...đúng...đồ thật nhưng...đây không phải là Black Wings. - Nó hơi chau mày rồi lại thở dài, cất viên đá trả lại vào hộp.

- Sao? - Chanyeol cùng với Lay nheo mắt. Không phải? Thế sao lại gọi nó là đồ thật?

- Haiz...biết ngay mà... - Sunny lắc đầu.

- Có nói cũng không tin được là viên đá lại bị lấy sang tới tận đây. - Tiffany bĩu môi khinh thường. Ngay từ đầu nhỏ đã có chút nghi ngờ. Viên đá này đang nằm trong két sát của Tịnh Cát ở Nhật Bản, sao lại có thể đùng một cái bay sang Anh quốc được?

Tuy nhiên khi nghe tin có người bảo thấy viên đá ở đây thì cả đám dù có nghi ngờ cũng cuốn gói lên đường xem thử. Dù sao cũng là một tia hy vọng, lỡ như viên đá thật ở đây thì sao?

- Nhưng sao em biết nó không phải Black Wings? - Hắn nhìn viên đá. Rõ ràng là giống với tấm ảnh hắn từng nhìn.

- Thiếu kí hiệu trên viên đá. - Nó liếm nhẹ môi dưới.

- Kí hiệu? - Cả đám cùng đồng thanh.

- Ờ...hình con bướm được khác lên, cỡ bằng cái móng tay á. - Nó gật gù.

- Nhưng sao lại là hình con bướm? - Trang day day hai huyệt thái dương.

- Bởi vì đó là...biểu tượng của Jessica . Là Bướm Đêm.

- Nhưng tại sao lại là chị ấy? - Hắn cảm thấy có gì đó không ổn.

- Haiz...thật ra, viên đá đó là chính thầy đã khắc lên kí hiệu, thầy quyết định sau này sẽ dùng nó làm quà cưới cho chị Jessica . - Nó thở dài.

- Qùa cưới sao? Rõ ràng viên đá chỉ giao cho người của dòng họ giữ. Chẳng lẽ... - Vi cắn môi.

- Ờ...dù Danny không thích Jessica đi chăng nữa thì thầy đã định chị ấy là con dâu rồi. Chuyện này chỉ có tao biết, đến hai người họ còn không hay mà. - Nó gật đầu.

Cả đám chìm vào im lặng. Hai người đó vốn được định sẵn sẽ phải kết hôn, thế mà bây giờ lại cùng nhau ngụp lặng trong bể tình trớ trêu. Một kẻ đứng sau luôn hướng nhìn người đứng trước, mà người đứng trước lại chẳng bao giờ để tâm ngoảnh mặt nhìn về kẻ đứng sau. Thật là trớ trêu. Đúng là cuộc đời...

- Thôi...về! Đứng đây làm gì. Mọi người ra sân bay về nước trước đi, em ngày mai sẽ bay về sau. - Nó phẩy tay.

- Sao mai mới về? - Tiffany huých nhẹ tay nó.

- Còn chút việc cần làm. Cần gặp người đó đã... - Nó nháy mắt, miệng nhếch lên.

- Hử? Thế thì đi đi rồi mai về sau. Cho tao gửi lời hỏi thăm. - Tiffany gật đầu rồi quay ngoắt đi về xe mình, tay kéo theo Chanyeol đang ngu ngơ.

- Chị cũng thế, nói là khi nào đến thôi nôi, chị sẽ tới dự cùng với quà mừng. - Sunny cười nhẹ với nó rồi cũng đi về xe.

- Vâng. Đi đường cẩn thận. - Nó gật đầu.

Sunny với Tiffany không ngoảnh lại, chỉ giơ tay lên vẫy vẫy. Hai chiếc siêu xe kia cũng nhanh chóng rời đi trong màn đêm và ánh đèn đường.

- Chở em về biệt thự rồi anh ra sân bay sau được không? - Nó nghiêng đầu nhìn hắn.

- Được, nhưng em muốn thăm ai? - Hắn nhấn ga cho chiếc xe vọt đi.

- Một người quen thôi, là phụ nữ 1 con, anh không cần phải lo em đi gặp trai đâu. - Nó miệng hơi cười.

- Ai bảo anh ghen? - Hắn phản bác ngay.

Nó cũng không nói gì nữa, chỉ ngồi tựa vào ghế rồi nhìn ra bên ngoài. Thời gian trôi nhanh quá, mới đó mà đã một năm trôi qua rồi. Bọn hắn đã gia nhập tổ chức, trở thành một phần tử không thể thiếu cũng được một năm.

Nếu một năm đã trôi qua nhanh đến vậy thì chắc 7 tháng để ngày đó đến chẳng cũng mau thôi nhỉ?

...

Một đêm không ngủ.

Nó lết thết đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân và nhìn đôi mắt đã thâm đen của mình trong gương. Qủa thật nó rất khâm phục chính bản thân mình. Đã 4 đêm không ngủ...cũng may là nó vốn đã quen, không thì gục lâu rồi. Suốt cả bốn ngày chỉ ngủ được nhiều lắm là 3 tiếng, nó sắp kiệt sức mất!

Chung quy cũng tại KK gần đây có rất nhiều đối tác tìm đến kí hợp đồng, thêm vào đó là một vài dự án mới mang tầm ảnh hưởng lớn mà Sooyoung không kịp xoay sở. Thế là nó phải nhúng tay.

Vừa xem xong được 2 cái hợp đồng ngước mắt lên đã thấy 9g hơn rồi. Thời gian mới đó mà trôi qua nhanh thật. Nó đang suy nghĩ không biết lũ kia về tới nước an toàn chưa?

Đang vừa suy nghĩ vừa đánh răng, chuông điện thoại nó reo. Vội vàng làm cho nhanh rồi cuốn cuồn chạy ra, là hắn gọi. Mới nhắc đã thấy rồi, cái tụi lâu la này thật khiến người khác sợ!

"Alo...em đây." - Nó nhấc máy.

"Taeyeon...em dậy rồi à?" - Hắn dịu dàng hỏi thăm.

"Không." - Nó thẳng thắn đáp.

"Sao thế? Lại thức làm việc nữa sao?" - Hắn cau mày tự hỏi công việc đâu mà nó làm nhiều thế? Ba hôm trước là đã có hắn phụ chung một tay, làm mệt lả người mà tận hôm nay vẫn còn?

"Ưm...còn vài hợp đồng cần xem. Mà mọi người về tới nơi chưa?" - Nó lảng vấn đề. Nó biết nếu cứ tiếp tục nói thể nào hắn cũng lại mắng nó cho xem.

"Vừa đáp đây, đi chuyên cơ riêng nên nhanh hơn bình thường."

"Vậy anh về nhà nghỉ ngơi đi. Đêm qua thức khuya làm nhiệm vụ rồi còn ngồi máy bay cả chặn đường như thế, sẽ suy nhược mất!" - Nó lo lắng.

"Không sao...anh không yếu thế đâu. Mà em tính khi nào bay về nước? Anh bắt đầu cảm thấy nhớ em rồi đây này." - Hắn nheo mắt cười gian một cái, bất quá là nó không thể nhìn thấy được nụ cười đó.

"Hừ...không có em ở đó anh tranh thủ đi tìm mấy con bồ cũ thì có, nhớ cái gì? Anh mà léng phéng trong lúc không có mặt em đi..." - Nó nghiến răng ken két.

"Hơ...em đánh giá anh cao quá rồi đó...anh sao mà dám..." - Hắn cười gượng.

"Biết thân biết phận thế là tốt. Anh mà dám thì...không chỉ con nhỏ đó bị em tru di cửu tộc mà cũng đem anh đi thiến đấy!" - Nó đe doạ.

"Thôi thôi...anh xin. Em làm gì con đó cũng được nhưng em mà đi thiến anh thì sao được? Em muốn lấy một ông chồng không thể sinh con sao?"

"Hừ...ai nói sẽ lấy anh? Mà anh bảo em cứ việc xử con nhỏ ấy...tức là có phải không? Anh dám đi lăng nhăng với con nào?" - Nó bốc hoạ quát lớn vào điện thoại.

"Bình tĩnh bình tĩnh...anh chỉ nói thế thôi chứ nào có. Em phải tin anh, anh vô cùng trong sạch." - Hắn cười khổ thầm than trong lòng.

"Ai chứ lũ mấy người khó tin à..." - Tiếng Tiffany đứng cạnh đó nghe cuộc nói chuyện của nó và hắn chen vào. Nhỏ còn lạ gì? Nói Luhan thì con tin được chứ hắn, Lay cho đến Chanyeol vốn dĩ là playboy mà. Sát gái không có giới hạn luôn ấy chứ. Nói nghe cũng đủ biết nhỏ đang lườm Chanyeol cháy da rồi.

"Em nói thế là sao? Anh có làm gì đâu mà lườm anh?" - GiọngChanyeol oang oang lên phản đối. Cậu thừa thông minh để hiểu mục tiêu trong câu nói của Tiffany là ai.

"Hừ...anh liệu hồn đi." - Tiffany quát lớn.

Bật cười. Nó thật không tưởng tượng nổi cái tính trẻ con của tụi này lớn vậy, đã vậy máu ghen còn cao nữa chứ? Nó biết là Tiffany mạnh miệng thế thôi chứ tin Chanyeol sái cả cổ. Vả lại có cho tiền Chanyeol cũng chẳng dám tìm nhỏ khác, tính mạng quan trọng, tới nó còn không tưởng tượng nổi lúc Tiffany ghen lên sẽ làm những chuyện kinh khủng gì nữa làChanyeol . Phòng bị vẫn hơn.

"Chậc...thôi em tắt đây. Phải đi công việc nữa, kẻo lại không kịp chuyến bay. Hẹn sáng mai gặp anh." - Nó tặc lưỡi.

"Ưm...nhớ ăn uống cẩn thận, chăm sức khoẻ cho kĩ đấy. Về mà sụt mất kí lô nào là biết tay anh." - Hắn hăm he dặn dò kĩ lưỡng. (Anh này làm quá...nhịn thêm ngày nữa về để cho anh kiểm thì chị ấy cũng chẳng sụt được kí nào đâu...J)

"Dạ...em biết, biết..." - Nó thở dài, lo thừa thật nhưng cũng thấy ấm lòng.

"Ưm...vậy bye em...yêu nhiều." - Hắn mỉm cười nhẹ nhàng.

"Vâng...yêu anh, bye." - Nó nhẹ nhàng trả lời rồi tắt ngay máy.

Day day hai huyệt thái dương, nó lại cảm thấy đau đầu. Chắc là do thức đêm nhiều, thiếu ngủ, cộng thêm việc nó ăn uống không điều độ nên đâm ra như thế.

Lục lọi một hồi trong hộc tủ, nó tìm thấy hai viên thuốc giảm đau rồi cho vào miệng, uống một ngụm nước nuốt trôi xuống cổ họng. Có chút vị đắng vươn lại trên cuốn lưỡi.

Nhanh chóng thay đồ, nó xuống gara đảo mắt một vòng rồi leo lên chiếc Ferrari màu đỏ máu. Giờ cũng tầm 10g rồi, nhanh chóng đến gặp người đó xong, nó còn phải ghé sang trụ sở KK bàn giao lại một số chuyện với Sooyoung . Hai giờ là lên máy bay, thời gian ít thế, sợ không kịp.

...

Phanh xe trước cửa một toà nhà lớn, nó chậm rãi ngước mắt lên nhìn rồi thở một hơi dài. Nó ghét mùi công sở! Thực tranh giành và ngột ngạt.

Vò vò mái tóc dài màu hung đỏ xoăn lọn, vẻ đẹp của nó khiến biết bao người đi ngang qua phải kinh ngạc. So với một năm trước, gương mặt cùng phong thái đều không thay đổi, thứ khác xa với ngày xưa chính là sự trưởng thành và trái tim. Nó ấm hơn nhưng cũng sắc đá hơn. Bộ não kia bây giờ còn vượt bậc hơn ngày xưa nữa!

Gõ ngón tay xuống mặt bàn lát đá hoa cương, nó giương đôi mắt bất cần cùng chút lơ đãng của mình lên nhìn chị tiếp tân:

- Tổng giám đốc, cô ấy tới chưa?

- Rồi ạ...xin hỏi cô có hẹn trước? - Chị nhân viên gật nhẹ đầu.

- Không có...nói với chị ấy Taeyeon tìm. - Nó phất tay.

- Vậy xin cô chờ chút. - Chị tiếp tân lắng nghe kĩ lưỡng rồi trả lời, tay nhấc điện thoại nội bộ.

Nó cũng chẳng thèm để ý mà nhòm ngó xung quanh một chút, trong đầu lo nghĩ vẩn vơ gì đó mà chính bản thân cũng chẳng rõ. Thật sự lúc này trong lòng có dợn lên chút sóng, trong đầu bỗng dưng hiện ra câu hỏi: "Sao chị ấy có thể chấp nhận được?"

Nhận thấy được suy nghĩ ngu ngốc của mình, nó tự đánh vào trán một cái. Hỏi gì kì cục! Chính bản thân cũng biết rõ câu trả lời là gì mà sao vẫn thắc mắc? Nếu thật sự người đó yêu đến mức chết đi sống lại thì bấy nhiêu vẫn cảm thấy chưa đủ. Bản thân cũng trong tình trạng đó một thời gian nên hiểu rất rõ cảm giác là thế nào.

Đau, chua xót, hận...nhưng bị chữ yêu đánh gục tất cả. Dù bị người ta ruồng rẫy, chán ghét đến mức nào vẫn một lòng yêu trọn vẹn. Biết người phụ ta, biết ta xót người nhưng tình nguyện đem dâng hết tất cả. Đó là ngu ngốc hay là vì tình yêu cao cả?

Hít sâu một hơi, tự trách bản thân. Đó là chuyện người ta, nó lấy đâu ra cái quyền để soi xét chứ? Chỉ là có chút chút xót thay và...đồng cảm thôi!

- Tổng giảm đốc bảo cô cứ vào phòng cô ấy. - Chị tiếp tân quay lại nói với nó.

- Hửm? Cảm ơn. - Nó hơi nhướn mày lên rồi cũng gật đầu trả lời.

Quay lưng lại bước về phía thang máy, trong đầu nó vẫn còn suy nghĩ rất nhiều.

...

"Cạch"

Nó đẩy cánh cửa gỗ có gắn bảng "tổng giám đốc" mà bước vào, không thèm gõ cửa thông báo lấy một tiếng.

- Vào phòng người khác mà không gõ cửa là bất lịch sự đấy! - Một giọng nói cao vút nhưng lạnh tanh vang lên.

- Chậc...toàn là người nhà với nhau cả, câu nệ tiểu tiết làm gì? - Nó tặc lưỡi.

- Nói hay nhỉ? - Cô gái không ngẩn đầu lên nhưng cũng hơi liếc nó.

- Vâng...vả lại nói chuyện mà không nhìn người khác cũng là bất lịch sự đấy.

- Thì đã nói rồi còn gì, người với nhau cả, mấy cái tiểu tiết quan tâm làm gì?

- Chị! - Nó gầm lên, tức tối.

- Sao? - Cô gái buông bút xuống ngước lên nhìn nó.

Gương mặt tuyệt mĩ đẹp bởi nét trưởng thành, cứng rắn, ánh mắt kiên định cùng phong thái bình tĩnh. Tất cả những đường nét so với lần cuối cùng nó nhìn thấy không khác nhau là bao, nếu có khác thì chính là vết thương đã nứt toạt trong tim cùng với một khởi đầu mới của cuộc đời - bước lên thiên chức làm mẹ!

- Haiz...Jessica à...em lặn lội thế này sang thăm chị, không hỏi thăm em lấy được một câu hay sao mà đã vội đá đểu thế? - Nó thở dài, phồng má giận dỗi.

- Chị không quan tâm. Vả lại nguyên nhân em sang đây đâu phải thăm chị? Là tìm "chìa khoá" cơ mà? -Jessica chẹp miệng.

- Hửm? Chuyện "chìa khoá" lan tới tận đây rồi hả? - Nó nhướn mắt.

- Tất nhiên, chuyện tổ chức thì chị cũng có một phần trách nhiệm, cho dù không tham gia nhưng ít nhất cũng phải nắm bắt thông tin. -Jessica thật thà gật đầu.

- Ừm...mà kể ra đúng là đáng tiếc thật. Hết Sooyoung rồi lại đến chị xin nghỉ vô thời hạn, đúng là tổn thất lớn cho tổ chức. Thiết nghĩ đến lúc cả Tứ ma nữ cùng Tứ hộ vệ tụi em giải nghệ còn đáng tiếc tới mức nào nhỉ? - Nó chống cằm và bắt đầu..."tự kỉ".

- Em phải cảm ơn vì chị và Sooyoung đã hy sinh "nhượng" lại "đất diễn" cho mấy đứa chứ? - Jessica cười đùa.

- Không ham! - Nó trừng mắt.

- Hahaha.... - Jessica bật cười ha hả.

- Chị có biết từ lúc chị đi công việc đổ dồn lên đầu em nhiều đến mức nào không? Đến mức em phải nghỉ học ở Kingdom mới có thời gian giải quyết hết mớ rắc rối ấy đấy! - Nó nhăn mặt cau mày, tâm tình càng lúc càng xấu.

- Chị đi thì công việc có tăng lên bao nhiêu đâu? Chưa kể nhóm em tận 8 người, chia nhau làm không được à? - Jessica tỏ thái độ khi dễ.

- Nghe hay nhỉ? Bình thường một tháng chỉ có đôi ba vụ, từ lúc Sooyoung đi cũng tăng thêm vài vụ, rồi đến chị nữa cũng thêm vài vụ. Chị có biết là bây giờ một tháng em phải gánh ít nhất mười vụ không? Em biết em thông mình nhưng không có thừa chất xám để đầu tư mãi vào đó! - Nó nghiến răng.

- Haiz...nhiều vụ thì tăng lương tháng, em phải biết là nghỉ ngơi thì chị mất hẳn khoản lương ấy không? Mà sau mỗi vụ, tiền thưởng cũng đâu ít? - Jessica hất mặt.

- Chị còn dám nói? - Nó trừng mắt.

- Ha...thôi...dù sao chị cũng cần thời gian nghỉ ngơi, khi nào ổn chị sẽ quay lại. Em cố gắng gánh thêm hai năm nữa giúp chị. - Jessica nài nỉ nhìn nó.

- Hay nhỉ? Hai năm nữa? Chị giết em luôn đi! - Nó hét.

- Xin lỗi đã làm phiền em nhưng giúp chị đi!

- Hừ...nếu không nể mặt chị là chị của anh ta thì chị chết với em! - Nó nghiến răng lẩm nhẩm không nói lớn.

- Sao? Em nói gì? - Jessica nhướn mày, tai cố dỏng lên nghe.

- Không có...

- Thế thì tốt...với lại nghe chị dặn này, vì tính chất công việc nên em phải tiếp xúc nhiều với thằng em trai chị. Chị biết nó đẹp trai, có tài nhưng tuyệt đối em phải tránh xa nó ra. Càng không liên quan nhiều đến nó càng tốt.

- Hử? Bộ anh ta bị bệnh gì sao? - Nó chớp chớp mắt ngây thơ hỏi. Có thể vì Jessica không để ý nên không phát hiện nơi đáy mắt kia gợn lên chút xao động.

- Không...chỉ là chị dặn trước. Nam với nữ tiếp xúc lâu ngày sẽ dễ sinh ra tình cảm, mà chị lại không muốn em dây vào nó. - Jessica thở dài. Căn bản chỉ là tất cả vẫn chưa thể nhìn nhận rõ vấn đề này, vẫn chưa phát hiện (trừ Tiffany). Cứ mỗi lần thấy nó với hắn hay đi chung thì cũng nghi ngờ mà hỏi, đáp lại chỉ là ánh mắt rất bình thường của nó, nói: "Là bạn bình thường thôi, tại có một vài sở thích giống nhau nên mới thân."

Dù sao nói gì thì nói, là cái bọn ngốc ấy không nhớ rằng kẻ trước mặt là một diễn viên giỏi tới chừng nào. Tài ứng phó như thần và gương mặt lúc nào cũng tỏ vẻ bình thản, ít khi nào lo lắng chính là một phần giúp cho nét giả vờ kia giống như thật.

- Làm gì có...em chỉ được cái nói linh tinh! Chị tự thấy rằng dính dáng với những người đẹp trai rất phiền phức...vì họ...sớm muộn cũng tổn thương chính chúng ta. - Jessica nhăn mặt, càng nói về sau càng trầm giọng.

- Hi...chị đừng lo, chuyện của em, em tự giải quyết được. Em sẽ không để ai tổn thương mình, sẽ bắt họ trả giá. - Nó cười, có chút gượng. Trả giá? Nói nghe dễ thật!

- Nhưng chị...

- Đừng lo...sẽ không! Em hứa. Mà sức khoẻ Jung Yi gần đây thế nào rồi? - Nó cắt ngang rồi lảng sang vấn đề khác.

- Hửm? Con bé do sinh non nên sức khoẻ yếu hơn những đứa khác. Cũng sinh được gần ba tháng rồi nên cũng dần ổn định, tăng cân đều. Nói chung là tình hình hiện tại không cần phải lo lắng nhiều. - Jessica dịu dàng nói, ánh mắt ánh lên vài tia ôn nhu.

- Vậy còn chuyện cha nó? Chị không tính... - Nó đảo mắt một vòng rồi hỏi, nói được chưa xong một câu thì ngưng lại nhìn sắc mặt Jessica dò xét.

- Sao? Em nói tiếp đi, chị không sao. - Jessica lắc đầu, hơi cười. Để có thể bình thản như vậy, chị đã phải tập chịu đựng với nỗi đau rất lớn đến mức có thể che giấu đi một cách hoàn hảo.

- Chị không tính nói cho anh ấy biết về sự có mặt của đứa nhỏ? - Nó hít sâu rồi thở mạnh ra một hơi.

- Anh ta...là cha của Jung Yi nên...anh ta có quyền được biết! Đó chính là lý do chị để họ của anh ta cho con bé: Lưu Nguyệt Ân(tên tiếng việt). Chị cũng không chặn thông tin về nó, cũng không làm bất cứ điều gì phủ nhận về sự tồn tại của con bé...chỉ là nếu anh ta tìm hiểu thì sẽ biết. Còn không mãi mãi anh ta cũng chẳng thể biết được anh ta từng có một đứa con. - Jessica cắn nhẹ môi một cái, hai ngón tay vô thức vuốt vuốt chóp mũi đã bắt đầu cay cay của mình.

- Sao chị không nói thẳng?

- Để làm gì? Trước khi rời khỏi, chị đã nói là sẽ không làm phiền anh ta nữa, không để anh ta thấy mặt chị nữa. Đem con bé quay về chẳng khác nào để anh ta khinh thường, nói chị muốn níu kéo? - Jessica cười lạnh.

- Anh ấy đâu phải người như thế? - Nó cau mày, phản đối.

- Nhưng chị vẫn không muốn. Anh ấy là người có trách nhiệm, nhất định sẽ cưới chị vì con bé nhưng...chị không muốn Jung Yi sống trong một căn nhà mà ngay chính cả cha ruột nó còn không để mẹ nó vào trong lòng. Như thế thà không có cha còn hơn. -Jessica nhếch môi cười đầy chua chát nét, nét chán ghét lẫn đau thương hiện rõ trong mắt.

- Vậy là chị chấp nhận đề con bé bị người ta nói là không cha sao?

- ... - Ropez chợt im lặng, bản thân rơi vào một khoảng trầm tư. Điều này...không phải là chị không nghỉ đến. Đó là sớm muộn, chị cũng sợ con bé bị người ta nói là thứ con rơi, là đứa không cha lắm chứ nhưng mà...so với việc có một người cha không thương yêu nó thật lòng thì...

- Em...không có tư cách gì để khuyên chị. Chỉ là em muốn chị sẽ hạnh phúc còn quyết đính thế nào trong tương lai, chỉ có chị là hiểu rõ. - Nó ngập ngừng.

- ...

- Còn đây...em nghĩ chị nên giữ thứ này. Nó nằm trong tay em lúc này là vô cùng nguy hiểm. - Nó thấy Jessica im lặng thì lấy trong túi xách ra một chiếc hộp bọc nhung màu tím, khá giống với chiếc hộp mà Sunny dùng để đựng viên Black Wings vừa trộm tối qua, có điều là khác màu.

Jessica nhanh tay đón lấy. Cái gì thế nhỉ? Bình thường thì mọi thứ nằm trong tay nó sẽ là an toàn nhất, vậy thì thứ gì mà ngay cả chính bản thân nó cũng không tự tin rằng mình sẽ giữ tốt?

Mở cái hộp, Jessica suýt nữa đánh rớt nó.

- Sao...lại...lại là... - Jessica cứng đờ cả khuôn mặt.

- Là của chị mà, lúc này bọn họ chắc cũng đang săn lùng nó. Chị cũng hiểu bọn họ thông minh, chắc chắn không dễ dàng tin em cùng thầy làm mất, nhất định sẽ lục kĩ chỗ em. Trong khi đó, họ không biết được nơi chị đang ở, chị giữ sẽ an toàn hơn. - Nó nhanh miệng giải thích.

- Nhưng sao lại là của chị? "Chìa khoá" là của em!?! - Jessica nhíu mày.

- Chủ nhân thật sự của nó vốn là con dâu tương lại của Lưu gia, mà trong khi đó thầy đã định chị là con dâu rồi thì tất nhiên, viên Black Wings thật sự này là của chị chứ?

- Con dâu?

- Phải...là thầy định, viên đá là của hồi môn đấy. Giữ cho kĩ. - Nó hăm he.

- Nhưng... -Jessica tính lên tiếng phản bác nhưng nó lại cắt ngang.

- Đừng nói nữa. Em biết là chị muốn nói gì. Những chuyện đó cứ để thời gian trả lời, việc hiện tại của chị chỉ là chăm sóc Jung Yi thật tốt là giữ thật kĩ viên đá. Chị cũng hiểu là viên đá này quan trong thế nào mà? Black Wings không chỉ là vật gia truyền của Lưu gia mà còn là tử thần của cả nhân loại. - Nó chậm rãi nói tiếp.

- ...

Khóe miệng Jessica hơi giật giật. Sao những chuyện này chị không biết, lại chưa từng nghe qua? Thật sự là quá bất ngờ.

Lấy viên đá từ trong hộp ra ngắm nghía thật kĩ, không khí chìm vào im lặng. Cả hai chỉ im lặng và suy nghĩ mặc cho thời gian cứ lặng lẽ trôi qua cho tới lúc nó rời khỏi toà nhà.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro