P2-Chap 2 : Valentine và tờ giấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng buổi sáng len qua ô cửa kính, hắt vào gương mặt thanh tú đang ngủ ngon trên giường. Hơi thở đều đều, mi cong đôi lúc rung nhẹ, làn da trắng mịn, môi đỏ mọng tự nhiên...đúng là một nhan sắc hiếm có. Thật sự nét đẹp kia khiến cho đàn ông khó kìm được lòng.

Mày thanh tú bỗng dưng hơi chau lại, gượng mặt mỗi lúc biểu hiện nét khó chịu càng rõ ràng. Rõ là do nắng!

- Ưm... - Nó cựa người, mắt nhắm mắt mở ra lười nhác nhìn xung quanh.

Đáng ra nó chưa tỉnh nhưng thật sự, nắng chói quá khiến nó không thể không mở mắt. Liếc một con mắt qua cái đồng hồ, mới hơn 8g sáng. Còn sớm chán!

Nó hơi bĩu môi rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp. Bốn đêm kia chưa ngủ, giờ giải quyết xong hết công việc rồi thì nó phải ngủ bù cho đã.

Hửm? Cái gì thế này?

Nó vừa nhắm mắt lại thì lại bất chợt hé mắt ra. Nó về nhà lúc nào nhỉ? Rõ ràng tối qua vừa xuống sân bay thì nó gặp hắn rồi lên xe trở về. Tỉnh dậy đã thấy là nằm trên giường?

Là hắn đem nó lên phòng?

Lại cựa người một cái, hơi giật mình, vòng eo nó bị siết chặt lại. Đến lúc này nó mới để ý đến hơi thở nóng ấm phả vào trong cổ mình. Mày hơi nhíu lại nhưng lại dãn ra, xem việc đó dường như rất bình thường.

Tay nắm chặt lấy cánh tay đang ôm chặt eo của mình, nó nhẹ nhàng xoay người lại đối mặt với người phía sau. Khuôn mặt ngước lên nhìn người đó, nó không khỏi mỉm cười một cái đầy dịu dàng.

Là hắn!

Hơi thở trầm ổn, cảm giác ngọt ngào cùng an toàn, mùi hương quen thuộc trên người đàn ông này làm nó cảm thấy có chút "nghiện". Cũng phải thôi...từ nhỏ tới lớn, ngoài papa và anh trai, nó tiếp xúc với ai cũng không gần gũi như vậy. Chỉ có hắn là nằm trong trường hợp "cá biệt" xíu!

Vòng hai tay ôm thắt lưng hắn, nó dúi đầu mình vào khuôn ngực chắc chắn kia, thoả mãn hít hà mùi hương quen thuộc rồi nhắm mắt lại, ngủ tiếp. Nó thật sự chưa muốn thức dậy lúc này.

Hắn cảm thấy một vòng tay ấm áp ôm lấy thân mình thì he hé mắt ra nhìn. Thấy gương mặt nhắm nghiền mắt ngủ ngon cùng với điệu bộ vùi đầu vào lòng hắn an ổn như con mèo con của nó thì chỉ cười nhẹ rồi lại nhắm mắt lại ngủ tiếp. Vòng tay dường như siết lại chặt hơn. (May cho hai anh chị là chị Tiffany đã dọn sang nhà anh Chanyeol chơi vài tháng nay nên anh Baekhyun mới dám vác mặt sang đây ngủ ké đấy chứ! Thế mà có mấy hôm mới sáng sớm cái lũ ấy đã đến tìm làm nó bấn loạn tìm chỗ giấu hắn đi rồi nhanh chóng đuổi khách...chậc chậc...tội nghiệp!)

...

Nó đang nằm ngủ mê man, tay vô thức vòng sang bên kia tìm "cái gối ôm 37 độ" của mình thì trống trơn. Nhăn trán nhíu mày, nó đột ngột tỉnh giấc.

Ngồi bật dậy, nó nhìn sang bên cạnh. Không thấy một ai, kể cả chỗ nằm ấy hiện tại cũng đã lạnh rồi. Chứng tỏ hắn rời giường cũng được khá lâu.

Đảo mắt khắp phòng, nó đặt chân xuống giường thì chuông điện thoại chợt reo:

"Alo..." – Nó cất chất giọng ngái ngủ, khàn khàn nhưng đáng yêu, có phần mềm dịu.

"Dậy rồi hả Taeyeon?" – Hắn nhẹ nhàng hỏi thăm nó.

"Vâng...mới thức thôi, tại không thấy anh..." – Nó nheo mắt lại, chu chu mỏ ra nói.

"Hì...xem ra em xem anh như gối ôm thật rồi." – Hắn nhăn nhở, trong lòng cảm thấy cao hứng.

"Vâng...không có anh không ngủ được." – Nó phụng phịu trả lời.

"Thế cũng được, anh tình nguyện làm gối ôm cho em suốt đời đồng ý không?" – Hắn chẹp miệng rồi cười ranh mãnh.

"Tất nhiên là đồng ý. Anh cả đời chỉ được làm gối ôm của em thôi." – Nó rất nhanh đồng ý mà không biết rằng mình vừa bị lừa một cách trắng trợn. (Haiz...Chị đồng ý sẽ ôm ảnh ngủ suốt đời chẳng khác nào đồng ý chị là sẽ gả cho anh ý?)

"Anh rất vui khi nghe điều đó." – Hắn cười gian.

"Ưm...mà anh đi đâu vậy?"

"À...đi công việc chút thôi, sẽ về sớm mà nên em đừng có lo."

"Vâng...thế thôi anh lo công việc đi, xong rồi về. Đừng lo cho em." – Nó cười nhăn răng, mắt sáng lên thấy rõ.

"Ưm...vậy thôi anh có việc rồi. Bye em yêu." – Hắn dịu dàng nói với nó.

"Dạ...bye anh." – Nó nhanh nhảu trả lời rồi cúp máy cái "rụp".

Gương mặt ngái ngủ đáng yêu lúc đầu bỗng dưng biến mất, thay vào đó là nụ cười gian trá trên gương mặt.

Ngước lên nhìn đồng hồ, nó suýt té giường. Nó ngủ cả ngày tới 9g tối?

Sau một loạt các biểu hiện khó đỡ trên gương mặt, nó mới vặn vẹo người một chút để dãn gân cốt. Đúng lúc đó, chuông điên thoại lại reo lên.

"Alo...chuyện gì?" – Nó ngáp dài trả lời. Hôm nay là ngày gì mà nhiều người đến tìm nó thế nhỉ?

"Hehe...Taeyeon ơi. Chanyeol đi đâu rồi, bảo là đi công việc. Tụi mình ra bar chơi đi. Tao bị lão Chanyeol cầm tù bốn tháng nay rồi, chịu không nổi!" – Tiffany hí hửng, giọng nói dường rất hào hứng.

"Được đấy! Tao cũng tính gọi tụi tụi bây đây...mấy người này đồng tâm hiệp lực giam lỏng tụi mình ở nhà hay sao ấy. Tao thèm Vodka!" – Nó tán thanh ngay lập tức.

"Ưm...thế thì chuẩn bị nhanh nhanh đi rồi tao sang đón mày. Mày gọi luôn hai người kia đi nhé!" –Tiffany cười mản nguyệt rồi tắt máy đi sửa soạn.

Buông điện thoại xuống, nó vui vẻ đi thay đồ. Bốn tháng rồi bị bốn "ông chồng cà tưng" cấm cung làm tụi nó ngứa ngáy muốn chết! Tụi nó vốn náo nhiệt, sôi động thì làm sao chịu nỗi cái cảnh suốt ngày ở nhà chứ? Nguyên do cũng tại mấy anh chàng phát tiết thích ăn giấm chua thôi. Ai bảo mỗi lần tụi nó đến bar đều trở thành tâm điểm, bốc lửa đến thế chứ?

Đảm bảo đêm nay sẽ là một đêm làm loạn cả thành phố!

...

"Kịt..."

Tiffany phanh chiếc xe thể thao màu đỏ chói mắt của mình lại trước cửa bar Vegas. Thật sự là không biết phải dùng từ ngữ nào để diễn tả được vẻ mặt của Tiffany. Có hứng khởi, có nôn nao, có phấn khích...thậm chí có một chút...nhớ nhung!

- Mày dẹp cái ánh mắt đó đi giùm tao. Có nghĩ lại tao cũng không biết là giữa bar và Chanyeol, mày thích bên nào hơn. – Nó cau có nhìn Tiffany, thật sự có cần làm quá lên thế không?

- Hừ...tất nhiên là tuỳ thời. – Tiffany hất mặt lên.

- Chậc... - Nó tặc lưỡi, bĩu môi quay đầu đi. Cũng may là chỉ có nó nghe thấy thôi chứ mà tên Chanyeol chứng kiến được, đảm bảo thể nào cũng "tăng cường kiểm soát", không thoát được mà trốn đi đâu chơi nữa!

Đúng lúc đó, một chiếc Lamborghini màu trắng đỗ lại bên cạnh chiếc xe thể thao màu đỏ của Tiffany. Yoona vui vẻ cùng Sunny bước xuống, tiến về phía 2 người.

- Haiz...chậm đấy nhá! – Tiffany chống nạnh nhìn cả hai.

- Hừ...nếu không phải tại kẹt đèn đỏ phải đứng lại thì đừng có mơ mà mày đến trước được! – Yoona trừng mắt. Thật ra mọi chuyện đều là do trước khi đi,Tiffanyvới Yoona cùng nhau cá cược xem ai đến trước thì thắng, phần thưởng là toàn bộ chi phí tối nay người thua đều phải chi hết cho nên Yoona mới đâm ra cáu gắt. Gì chứ đi với cái lũ quỷ này, tiền bỏ ra không ít nha. Tính đi tính lại thì cũng đủ để cô nàng đi du lịch một phen xa xỉ.

- Thế sao không vượt đèn đỏ luôn mà chạy? – Nó nheo mắt, hơi cười nhìn Yoona.

- Mày tưởng đây là đâu? Hàn Quốc xe đông như kiến, tao không muốn vào viện sớm, còn tốn tiền hơn. – Yoona trừng mắt với nó.

Đến lúc này tự dưng nó cảm thấy hình như Yoona ngày càng hổ báo hơn thì phải? Tính cách không còn trẻ con cho lắm mặc dù đôi lúc thì vẫn còn như thế nhưng mà...dường như ngày càng đanh đá hơn. Ngẫm lại tự dưng lại thấy tội nghiệp ông anh trai!

Sunny lúc này đứng một bên ngồi nghe thì xen ngang. Yoona thua cũng như Sunny thua, hai chị em cũng như chung tiền mà? Em mất tiền cũng là chị mất tiền thôi.

- Thôi...đi vào đi. Chị biết chị đẹp, đủ làm mọi người nhìn nên chị không muốn bị mọi người chú ý hơn nữa đâu à!

Ba người còn lại bỗng dưng khựng người, đồng loạt hướng ánh mắt về phía Sunny, biểu tình thật khó đỡ!

- À...thôi thôi...cũng chẳng có gì. Vào, vào nhanh! – Sunny bỗng chốc ngượng chín mặt, tự dưng nhìn như thế.

Ba người còn lại bỗng dưng nhíu mày. Thay đổi nhanh như chong chóng. Nó bỗng dưng ngước mắt nhìn lên trời, rõ ràng thời tiết hôm nay cũng không tới nỗi nào, không đến mức thất thường mà sao thần kinh của Trang lại bị chạm thế này?

Khẽ thở dài, nó lắc lắc đầu bó tay rồi dẫn đầu bước vào bar.

Vừa đẩy cánh cửa, tiếng nhạc ầm ĩ như đập một phát vào tai, có chút không quen. Đưa mũi lên ngửi, nó hít hà một làn hơi mang mùi rượu thơm ngát, lẫn vào đó có chút khói thuốc cũng dễ khiến người ta say.

Oa...mùi rượu thơm thật! Đã hơn bốn tháng nó không uống rượu, tự dưng bản thân lại cảm thấy thèm ghê gớm! Ngẫm ngẫm lại cũng thấy chắc nó bị nghiện thật rồi!

- Chị! – Zun đang đứng ở quầy bar quan sát thì thấy bốn đứa nó.

- A...nhóc đấy hả? Gần đây có chuyện gì xảy ra không? – Tiffany hí hửng.

- Ưm...cũng không có gì. Từ dạo đó đến nay các bang đều chung sống ôn hoà với nhau. Đặc biệt là mọi người đều e sợ Killing với Monster, trong lúc hai bang gần như có thâm tình liên kết lại khiến không ít người không dám tạo phản.

- Tốt...tụi đấy làm phản thì cũng chẳng có gì, chỉ là hơi cực vì phải giải quyết hâu sự mà bọn chúng gây ra thôi. – Yoona hài lòng.

- Hì...mà sao lâu quá không thấy mấy chị ghé? – Zun chớp chớp mắt hỏi, điều này thật sự là cậu nhóc thắc mắc mấy tháng này. Gì chứ chẳng lẽ Zun lại không hiểu tính mấy bà chị mình? Ít nhất một tuần phải ghé bar một lần, thế mà lần này hơn bốn tháng rồi vẫn chưa thấy mặt, tự hỏi không biết mấy chị công việc gì mà nhiều thế?

- ... - Một câu hỏi, cả bốn con người còn đang vui vẻ lập tức khựng lại ngay, nét biểu cảm trên gương mặt dường như cúng đờ.

- Sao thế ạ? Không lẽ em không nên hỏi? – Zun nhìn bốn đứa bằng ánh mắt e dè.

- Không phải, cũng chẳng phải là nói không được. Thật ra là bị...cầm tù! – Tiffany đảo mắt một vòng rồi chẹp miệng, hàng lông mày chau lại thấy rõ.

- Cầm...tù? – Zun dường như muốn bật ngửa. Thật sự lại không nghĩ đến sức công phá của hai từ đó ghê gớm đến vậy.

- Em đừng có làm như gặp ma như thế có được không? – Sunny im lặng nãy giờ cũng bắt đầu cau có.

- Nhưng rốt cuộc...là thế nào? Em không tin với khả năng của mấy chị lại có thể bị bắt đi...cầm...cầm tù... - Zun nhăn mặt, cụm từ đó thật mới lạ và khó phát âm.

- Thì tại bốn cái tên của Monster chứ ai! Hứ! – Tiffany dậm mạnh chân, lửa bốc lên đỉnh đầu không ít.

- ... - Zun vẫn thộn mặt ra, thật không tiêu hóa nổi.

- Thu lại bộ mặt ấy. – Yoona bình thường rất dịu dàng với Zun mà hôm nay cũng không tránh khỏi bực tức với biểu cảm của cậu nhóc, tặng một cái "bốp" vào đầu Zun.

- Au... - Zun ôm đầu.

- Em biết nhiêu đó được rồi. Đừng có hỏi việc này nữa, tụi này cũng không ngán việc tiếp nhóc một chặng xuống dưới. – Nó vỗ vỗ vai Zun rồi chỉ ngón tay xuống đất.

- Híc...dạ... - Zun xụ mặt xuống hẳn, trong lòng thầm nhủ sau bữa nay phải tìm mấy anh bên Monster chỉ giáo thêm.

- Lấy chị 2 chai Vodka lạnh. Còn tụi mày. – Nó nói tiếp rồi quay sang nhìn ba người còn lại.

- Whisky. – Tiffany hờ hững.

- Ơm...gì nhỉ? XO nhé! – Yoona nhăn trán rồi nở nụ cười.

- Không! – Tất cả đồng thanh, kể cả Zun.

- Hử? Tụi mày ích kỉ...thì thôi, Calvados. – Yoona xụ mặt, phụng phịu giận dỗi.

- Được...lấy cho Yoona Calvados đi, chị thì Brandy Collins. – Sunny gật đầu hài lòng, cứ tưởng cô em gái mà uống XO thật thì...không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

- Vậy mấy chị tìm chỗ ngồi đi. – Zun chạy đi ngay. Nếu như cậu nhóc nhớ không lầm thì...mấy anh Monster đang trong phòng Vip2 thì phải? :))

...

Phòng Vip2

Trong một căn phòng của bar có bốn chàng trai đẹp như tượng tạc ngồi nói chuyện với nhau, dường như có chuyện gì đó rất quan trọng cần thảo luận.

- Mày tính làm thế thật? – Luhan thoáng giật mình, đứng bật dậy trợn tròn mắt.

- Ừ...dù gì ngày đó cũng sắp tới. Tao cũng hưởng những ngày tháng hạnh phúc cuối cùng. Dù thắng hay bại, đến lúc đó tao cũng không hối hận. – Lay cười nhẹ, ánh mắt ánh lên tia nhìn ấm áp nhưng kiên định.

- Cũng phải. Sunny năm nay 19, mày cũng 20 rồi còn gì? Nhưng không tính tổ chức lớn à? – Chanyeol gật gù.

- Không...sau khi mọi chuyện kết thúc thì mới tổ chức. – Lay lắc nhẹ đầu.

- Tao không phản đối, hạnh phúc của mày, mày tự quyết định. – Hắn nhún vai, ngồi ngả ra sau ghế sofa.

- Cảm ơn đã ủng hộ. – Lay cười hiền.

- Ừ...

...

"Choang..."

Nó ném chai Vodka vừa hết vào bức tường. Tự dưng uống xong một chai thì thoã hết cơn nghiện...có điều lại cảm thấy có chút buồn bực.

- Mày sao thế? Không khoẻ? – Tiffany ngồi nhịp chân, ánh mắt lơ đãng như thể không chú tâm vào câu hỏi, tay cầm ly Whisky đưa lên miệng.

- Có chút gì đó hơi khó chịu. Chẳng biết là sao? Là có gì đó bất an... - Nó hơi nheo.

- Chắc lại sắp có chuyện xảy ra. – Sunny thở dài.

- Nói cũng phải...thời gian qua im hơi lặng tiếng cũng lâu quá rồi. Đúng vào thời điểm này bọn họ rục rịch chuẩn bị cũng chẳng có gì là bất ngờ. – Yoona tỏ vẻ lơ đãng.

- Vậy mọi chuyện thế nào rồi? – Tiffany buông ly rượu xuống ngã người ra sau ghế.

- Ổn...vẫn theo đúng kế hoạch đề ra, không có bất cứ phát sinh ngoài ý muốn nào. Chúng ta...chỉ cần đi bước cuối cùng nữa thôi... - Nó khui chai Vodka thứ hai.

- Vậy tính khi nào bắt đầu tiến hành bước cuối cùng đó? – Tiffany hỏi tiếp.

- Bây giờ. Gọi thằng Zun vào. – Nó hất mặt.

Một lúc sau, Zun mở cửa bước vào. Trước khi tiến vào trong còn cẩn thận đứng lại dặn dò hai người ngoài cửa căn chừng cẩn mật, không cho bất cứ ai tiến vào phòng.

- Mấy chị gọi em? – Zun ngồi xuống đối diện nó.

- Chứ nhóc nghĩ ai? – Trang nghiêng đầu.

- Thế có việc gì cần em làm ạ?

- Ưm...biết nói sao đây ta? Việc này phải để con Taeyeon trực tiếp phân phó em thôi. Tụi chị không chắc là nắm rõ được suy nghĩ của nó. Muốn hỏi gì thì hỏi nó ấy! – Tiffany hất mặt về phía nó đang ngồi nhịp chân uống rượu.

- Có việc gì quan trọng lắm sao chị? – Zun hơi e dè hỏi nó.

- Phải. Việc này có vẻ khá vất vả cho em, tuy nhiên nó cũng là một cơ hội rèn luyện bản thân. – Nó gật đầu.

- Có việc gì thì chị cứ nói, em theo chị bao nhiêu năm, được chính bàn tay chị huấn luyện thì không lẽ thấy khó khăn lại chạy trốn?

- Tốt...vậy trong vòng hai tuần. Em nghe cho rõ, là hai tuần! Em hãy chọn ra trong bang chúng ta 300 người mạnh nhất, tất nhiên phải loại trừ những thành phần không tận tâm nhé, rồi tranh thủ sang Nhật. – Nó hài long.

- Nhật? Về đó... - Zun nhướn mắt.

- Em sẽ phải phối hợp với Sooyoung , ngoài ra còn có một người nữa... - Nó nói đến đây thì ngưng lại, nhìn Zun.

- Là Linda? – Zun cười gượng.

- Phải. Mục đích là huấn luyện số người đem sang của em, của Sooyoung và số có sẵn tại Nhật. Tổng công 1200 người sẽ luyện tập. Thời gian là 6 tháng. Sáu tháng sau chị sẽ đích thân sang kiểm tra. Em cũng phải tham gia tập luyện.

- Nhưng sao lại còn có cô ấy? – Zun cuối đầu.

- Đừng xen tình cảm của em vào công việc. Linda có mặt tại đó vì chị ta là quản lí của bang tại Nhật. – Yoona xen vào một câu.

- Hừ...thật không tưởng... - Zun cười nhạt.

- Còn có thứ khác còn không tưởng hơn. Người trực tiếp huấn luyện em và các thành viên trong bang sẽ là Linda vàYoona, ngoài ra đôi lúc còn có Jessica.

- Huấn luyện? Linda căn bản không đánh lại em. – Zun nhíu mày tỏ rõ sự không hài lòng.

- Đến lúc đó rồi em sẽ hiểu lí do chị sắp xếp như vậy, còn bây giờ thì đừng phàn nàn. Linda có thứ đặc biệt mà em không thắng nổi.

- ... - Zun không trả lời, trong long có chút gì đó rất...bối rối? Còn có hồi hộp nữa chứ.

- Em đi chuẩn bị mọi việc đi. Không có nhiều thời gian. – Sunny thấy tình trạng im lặng này kéo dài mãi cũng không hay nên cắt đứt khoảng không gian khó chịu ấy.

- Vâng...thế thôi em ra trước sắp xếp. – Zun không nói nhiều, trực tiếp đứng dậy đi nhanh ra ngoài, không ngoái đầu lại lấy một cái.

"Cạch"

Khi cánh cửa vừa khép lại, mọi thứ lại trở nên im lặng.

Thật sự, nó hiểu cảm giác của Zun lúc này là thế nào. Đó cũng giống như lúc nó còn đang ở Nhật trước khi sang Hàn Quốc cách đây hơn 1 năm trước. Đối mặt với người mình yêu thương đã lâu không gặp cùng với trở ngại tâm lí lớn chính là thứ ngăn cản quyết định lúc đó của nó.

- Sau em lại để Zun đi? Chị thấy ý kiến này không hay đâu. Thằng bé chưa chuẩn bị được tâm lí đối mặt. – Sunny nhìn nó, cất tiếng hỏi.

- Hừ...mềm yếu như thế không đáng làm đàn ông. Chuyện gặp mặt không sớm thì muộn, cũng đâu thể tránh? Sớm chút cũng tốt, giải quyết hết mọi chuyện trước khi đấu sẽ tập trung hơn. – Nó cười lạnh.

- Nhưng làm sao em chắc được mọi thứ trong 6 tháng sẽ được giải quyết? – Sunny không khỏi nhăn nhó mặt mũi.

- Cứ chờ rồi xem. – Nó không trả lời thẳng vấn đề, chỉ nói như thế rồi tiếp tục uống rượu.

Sunny nhíu nhíu mày rồi quay sang nhìn Yoona cùng Tiffany. Đáp lại cô chỉ là hai cái nhún vai chứng tỏ mình cũng chẳng biết, Sunny chỉ biết thở dài.

Đúng là suy nghĩ của nó lúc nào cũng khác với mọi người mà!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro