Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

SangHyeok trở nên bận rộn trong công việc.

HyukKyu thường xuyên bận rộn ở văn phòng và thường xuyên buồn chán ở nhà. Một loạt suy nghĩ mới xuất hiện. Hôn tôi lần nữa nhé? Hôn tôi lần nữa một cách tốt hơn. Nhiều hơn. Mọi lúc. Ôm lấy tôi trên mặt bàn bếp bằng đá cẩm thạch lạ mắt? Ôm tôi. Ôm tôi.

Họ không thực sự nói về nó. Những cuộc nói chyện nhỏ, có. Gặp gỡ ngắn ngủi trong gian bếp, cậu đã ăn gì chưa? Một lần, SangHyeok trượt tay xuống lưng cậu khi họ lướt qua nhau trên hành lang, nhẹ nhàng như lông hồng, và HyukKyu vẫn tiếp tục nghĩ về điều đó hàng giờ sau đó.

Cậu lo lắng về việc cậu đang thể hiện rõ ràng như thế nào. Bởi vì cậu rất muốn SangHyeok nên điều đó đã định hình cách cậu nói chuyện với anh. Cách cậu bước đi. Mọi thứ. Cậu đang cố gắng hết sức để mình không cuốn vào sự lãng mạn mơ hồ này nhưng cậu cảm thấy ít nhất mình có quyền biết liệu cách anh hôn cậu có ý nghĩ thực sự nào đằng sau nó hay không. Sanghyeok dường như không muốn giải thích gì cả.

Cậu vẫn đổ mồ hôi khi từ bên ngoài bước vào. Tấm thảm yoga ẩm ướt và đang phơi khô trên sân thượng, đó là nơi cậu đã dành nửa giờ qua để giữ một tư thế plank giữa những bài tập ngớ ngẫn khác chỉ để cái lưng ngu ngốc của cậu không bị co cứng.

Nước tràn xuống khóe miệng khi cậu gần như uống cả một cốc. Nó trộn lẫn với mồ hôi trên cổ cậu và cậu vẫn đang phân vân giữa việc tắm hay uống cà phê khi SangHyeok bước vào. Lúc đó là hai giờ chiều ngày thứ Bảy và Sanghyeok đã xắn tay áo sơ mi lên. Xong rồi.

"Chào" anh nói.

"Ừm. Chào. Còn sớm?" Nó bật ra như một câu hỏi. Cậu cảm thấy SangHyeok đang tiến lại gần mình và khi cậu nhìn sang, anh đang dựa vào quầy bếp. Miệng anh nhếch lên thành một nụ cười.

"Vì thế. Tôi không trốn tránh cậu nhưng bây giờ tôi đã làm xong mọi việc rồi. Tôi thực sự có nhiều cuộc họp phải làm trong tuần này. Tôi rất xin lỗi."

Có lẽ SangHyeok muốn nói chuyện. Mọi thứ quay trở lại với cậu, một cuộn phim quay chậm đang dần tua lại. Bây giờ cậu đã biết SangHyeok hôn như thế nào, máy pha cà phê bỗng trở thành thứ hấp dẫn nhất trên thế giới. Và có vẻ như bây giờ cậu không thể ngăn mình hỏi, rằng cậu biết mình có thể làm được.

"Vậy," HyukKyu giơ cái ray lọc lên gần máy xay cà phê. Hỏi trong tiếng ồn. "Cậu... cậu có biết không? Hay tối hôm đó cậu chỉ thử vận may thôi?"

SangHyeok không ngần ngại, dường như không bối rối về những gì HyukKyu muốn ở anh. "Tôi nghĩ tôi biết. Ít nhất tôi muốn tự thuyết phục bản thân về điều này."

"Cái gì?" HyukKyu đặt ray lọc xuống. Cà phê tràn ra đen xì trên mặt bàn xám nhạt.

SangHyeok nắm lấy cổ tay HyukKyu. Ngón tay cái cảm nhận mạch đập của cậu, ngay bên dưới chiếc vòng tay. Gần đây, HyukKyu dường như quên mất mình đang đeo nó. Nó đã trở thành một phần của cậu.

"Cách cậu nhìn... như thể muốn tôi cúi xuống quầy bếp. Đó thực sự là điều cậu muốn, đúng không?"

"SangHyeok-ah", HyukKyu hít một hơi đầy nhẫn nhịn. "Điều đó thật xấu tính, cậu biết đấy."

"Giống như cậu muốn, phải không?" SangHyeok đột nhiên đứng sau cậu, ép cậu vào quầy. Xương hông chạm vào đá cẩm thạch, "Phải không, HyukKyu-ah?"

"Tôi-tôi thật..." cậu phản đối qua nhịp tim đập ầm ầm bên tai mình.

"Tôi không quan tâm."

Hơi nóng đang bung ra như tơ ở đâu đó bên dưới xương ức của cậu. HyukKyu cố gắng quay lại nhưng SangHyeok không bỏ cuộc. Cậu quyết định quay đầu sang một bên chỉ để nhìn thấy khuôn mặt của SangHyeok. Nhưng SangHyeok đặt môi mình lên da HyukKyu và cậu quên mất ý định đó, mí mắt khép lại gần như vô tình. Sanghyeok di chuyển lên má HyukKyu, lần lượt hôn, hôn, hôn. SangHyeok như đang làm trò đùa với khuôn mặt của cậu.

"Chúa ơi", HyukKyu nói. "Cậu không bao giờ làm được điều gì mà tôi mong đợi."

"Đó không phải là điều tốt sao?"

HyukKyu nín thở. Bàn tay của Sanghyeok ở bên dưới áo sơ mi của cậu. Chạm vào làn da ẩm ướt.

"Bây giờ."

"Giờ thì sao?"

"Tôi sẽ đi tắm. Và hoặc là cậu đợi tôi trên giường.", HyukKyu thoát khỏi vòng tay của SangHyeok và bắt đầu bước lùi ra khỏi bếp. "Hoặc là không làm vậy. Làm tôi ngạc nhiên."

----------

HyukKyu thực hiện các chuyển động. Ngón giữa, nước, chất bôi trơn giữa những ngón tay. Sữa tắm, nhưng bỏ qua kem dưỡng da vì có lẽ cậu sắp đổ mồ hôi. Cậu nghĩ, khi mở cửa phòng ngủ, nguồn năng lượng căng thẳng tràn ngập trong cậu là hoàn toàn có cơ sở.

Nhưng SangHyeok đang nằm trên giường cậu. Cởi trần, kiên nhẫn, tồi tệ cho sức khỏe của HyukKyu. HyukKyu đánh rơi chiếc khăn tắm của mình ở cửa.

Mắt SangHyeok mở to khi HyukKyu bước lại gần. Anh ngồi dậy. "Chà, cậu có mong đợi điều này không?"

"Ừm không. Nghĩ là cậu cũng nên dán một cái nơ lên ​​trán hay gì đó."

Mặt SangHyeok nhăn lại vì cười. Anh kéo HyukKyu ngồi vào giữa hai chân mình, một cảm giác deja-vu như tuần trước.

"Những thứ này đang khiến tôi phát điên.", anh trượt tay lên đùi HyukKyu, "Đã khiến tôi phát điên trong nhiều tuần."

"Thật sự? Tôi không để ý."

"Ừm, tôi rất kín đáo."

Những ngón tay của anh cố ý kéo lê, lướt qua làn da mềm mại ngay nơi mông chạm vào đùi, trượt lên và gần như trêu chọc HyukKyu. Cậu bám vào đôi vai ấm áp của Sanghyeok khi miệng cậu há hốc.

"Bây giờ tôi không cần phải kín đáo nữa à?"

"Không" HyukKyu nói.

Không, anh không cần phải làm thế. Và HyukKyu cũng không cần phải kín đáo về cách cậu muốn anh, về cách SangHyeok đặt tay lên cơ thể cậu khiến cậu xao lãng, về cách mà SangHyeok muốn cậu. Cậu hít hết không khí trong phòng và có thể trôi đi theo nó, đó là vì cách anh nhẹ nhàng.

"Hãy nằm xuống."

Trước sự dỗ dành của SangHyeok, đôi tay kiên quyết của anh đặt HyukKyu nằm xuống, chân cậu cong và dang sang một bên khi SangHyeok ngồi xuống cạnh cậu, để anh đặt đùi mình lên đùi cậu.

Cậu lại cảm thấy mũi Sanghyeok chạm vào xương gò má mình, đôi môi hé mở lướt qua làn da cậu, nhưng nó khiến HyukKyu run rẩy trong vòng tay anh, khao khát. Cậu nghiêng đầu muốn hôn, mắt vẫn nhắm và SangHyeok cúi xuống, đặt môi mình lên môi HyukKyu, nhẹ nhàng và lặng lẽ.

"SangHyeok ah," HyukKyu nói, cuối cùng cũng sẵn sàng thừa nhận điều đó với SangHyeok sau khi không ngừng suy nghĩ lung tung trong đầu.

"Ừm."

"Muốn anh làm em."

Cậu cảm thấy hơi thở của SangHyeok nghẹn lại: "Ừm. Đúng vậy."

HyukKyu đưa tay chạm vào Sanghyeok.

"Em đã tự chạm vào mình?"

"Một chút, ừm" - HyukKyu thở ra. Lòng cậu cảm thấy bất an.

"Em đang nghĩ về cái gì vậy?" - SangHyeok nói, đưa một ngón tay vào trong. Nó khiến HyukKyu theo phản xạ siết chặt trước khi từ từ thả lỏng dưới sự điều khiển cẩn thận của tay SangHyeok. Cậu là một mớ hỗn độn rùng mình trong vòng tay của anh.

"Em nghĩ sao?"

"Mm, anh dang rộng hai chân của em ra và chen vào giữa chúng à?"

Ngón tay của SangHyeok biến mất, rồi trở lại khi ướt hơn, và HyukKyu nhấc chân lên cao hơn trên đùi SangHyeok để anh có thể dễ dàng với tới và chỉ là...

Thoa gel bôi trơn, đưa một ngón tay vào trong cậu lần nữa, ánh mắt SangHyeok vẫn tối tăm và cẩn thận nhìn cậu. Khuôn mặt của HyukKyu nhăn lại khi SangHyeok đưa thêm một ngón tay khác vào hoa huyệt của cậu. Cậu hít một hơi thật sâu và SangHyeok cướp nó đi bằng môi anh và ấn hai ngón tay vào bên trong cậu. Anh chiếm lấy môi cậu đến nỗi HyukKyu hầu như không còn đủ sự chú ý để tập trung vào việc cậu đang được anh mở rộng.

Anh hôn cậu một cách lộn xộn, cách mà những nụ hôn tuyệt vời diễn ra, cách anh khiến HyukKyu không bao giờ muốn rời xa anh nữa. Cách họ phù hợp với nhau. Những hơi thở gấp gáp của cậu trước sự im lặng nhẹ nhàng của SangHyeok. Đó là cảm giác của nó. Như thể SangHyeok đang ra lệnh cho cậu im lặng bằng miệng, bằng ngón tay, tay kia nhẹ nhàng đặt trên má HyukKyu. Như nói rằng không sao đâu, em có anh rồi, ngay cả khi không có từ nào được thốt ra.

Và có thứ gì đó... không phải là không thể chịu nổi, nhưng chắc chắn còn hơn thế nữa, chỉ vậy thôi. Nhiều hơn. Từng tấc da thịt của HyukKyu gần như bừng cháy, nước bọt chảy ra nơi khóe miệng và môi SangHyeok lướt qua tai cậu.

"Không sao đâu" - anh nói và HyukKyu nghĩ rằng cậu sẽ rên rỉ để đáp lại. Cậu muốn nó, muốn điều này đến mức cậu run lên vì nó. Toàn bộ cơ thể cậu đang bốc cháy.

Và phần này chắc chắn cậu sẽ nhớ.

"Em nghĩ em có thể chịu được không?" - SangHyeok hỏi.

"Ưm. Ừm em có thể, chỉ là..."

Anh rời khỏi cơ thể của HyukKyu, và HyukKyu nắm chặt chiếc gối ở hai bên đầu, nhìn chằm chằm lên trần nhà, đầu óc mơ hồ. Toàn thân đỏ ửng. SangHyeok quay lại ngay sau đó, trần trụi và cương cứng, đeo bao cao su bằng một tay, bôi gel bôi trơn lên nó, và HyukKyu gần như không thể vượt qua được điều này. SangHyeok quỳ gối tiến lại gần và HyukKyu như một sợi dây sống động, lắc lư và cố gắng nâng hông lên.

"Như thế này?" SangHyeok nói.

"Như thế này. Thích mọi thứ. Bất cứ nơi nào. Em..." HyukKyu cố gắng diễn giải trong rối loạn.

Và SangHyeok chỉ cười nhẹ và nắm đùi HyukKyu kéo về phía mình. Đôi chân của HyukKyu mở ra, chấp nhận. Anh cúi xuống và đặt môi mình lên môi HyukKyu, ấm áp và mềm mại, khuấy đảo không thương tiếc, ghim chặt cậu vào nệm. Và hông của anh...

"SangHyeok ah," HyukKyu nói khi SangHyeok vùi mình vào trong. Điều đó chậm rãi, thử thách độ mềm dẻo của cơ thể HyukKyu và không giống như cách anh đã nói trước đó. Điều này thật chết tiệt, ngoại trừ việc nó vẫn quá nhẹ nhàng, giống như SangHyeok đang kìm chế bản thân và trái tim HyukKyu gần như vỡ vụn vì nó, đến mức cậu không chắc mình có thể chịu đựng được hay không.

"Ổn không?" - SangHyeok hỏi, anh thậm chí còn dám hỏi và HyukKyu gần như nổi điên, gần như quát mắng anh trước khi SangHyeok vùi trọn dương vật của mình vào bên trong cậu.

"Ổn. Chết tiệt.", cậu thở hắt ra, nắm lấy tóc SangHyeok lần nữ, "Muốn cảm nhận anh trong nhiều ngày."

Và, ôi. Có lẽ quá thành thật, nhưng nó khiến SangHyeok nhướn mày rồi thẳng lưng, khuỵa đầu gối lên giường làm điểm tựa để anh có thể giữ chặt đùi HyukKyu và ra vào một cách chính xác.

Anh dùng một lực đẩy hông vào, ban đầu ngắn và nông, sau đó là những cú đâm dài khiến cả chiếc giường lung lay, cảm giác đầu giường sẽ đập vào tường nếu giường không cố định chặt trên tường bằng ốc vít. Và HyukKyu để tâm trí mình trống rỗng với điều đó, nâng hông của mình lên cho đến khi SangHyeok chạm vào bên trong cậu vừa phải.

Một chân của HyukKyu vắt qua vai SangHyeok, làn da trắng trẻo bỏng rát dưới những cú chạm của anh. Mồ hôi từ thái dương trượt dần xuống cổ, bôi trơn mọi sự tiếp xúc giữa cơ thể họ cho đến khi gần như không thể chịu đựng được.

Và tất nhiên SangHyeok làm như thế này. Giống như làm với mọi thứ. Xem xét cách HyukKyu phản ứng với anh.

Anh biết cách điều khiển cơ thể mình, hông di chuyển không ngừng, sức bền của anh kích thích cảm giác của HyukKyu lên mức cao mới, đôi tay mạnh mẽ của anh  lướt qua bất cứ nơi nào mà HyukKyu để anh chạm vào. Vượt xa cả giới hạn khiến cậu hưng phấn.

HyukKyu liên tục gọi tên của Sanghyeok trong từng hơi thở ngắt quãng.

"Làm ơn, Sanghyeok" - cậu nghe thấy mình thở hổn hển.

"Cái gì cơ?"

"Em sắp...", Mạch cậu đang đập dồn dập ở mọi nơi mềm mại trên cơ thể, sau đôi mắt, màng nhĩ và khuỷu tay, bụng dưới của cậu, "Xin... xin anh đấy."

SangHyeok ngừng di chuyển hoàn toàn bên trong cậu, giữ nguyên một chỗ trước khi anh bắt đầu lắc lư, những chuyển động nhỏ nhặt tạo ra áp lực cực kỳ điên cuồng lên tuyến tiền liệt của cậu.

"Vậy thì đến đi."

Khi HyukKyu suy nghĩ lại và sắp xếp các chi tiết theo thứ tự, cậu sẽ không biết điều gì thực sự làm cậu đạt đến đỉnh điểm. Cho dù là giọng nói của SangHyeok hay điều gì đó đằng sau giọng nói của anh.

Anh đến cao trào - trong một cơn sóng nhạy cảm và khoái cảm mạnh mẽ đến mức tầm nhìn của cậu trở nên trắng xóa, cổ họng nghẹn lại và ngón chân co quắp lại. Và anh cứ tiếp tục. Cảm giác lâng lâng cảm thấy vô cùng dễ chịu và tuyệt vời.

"Đến thôi." SangHyeok nói nhẹ nhàng, để cậu vượt qua sự rung chuyển của hông mình.

"Mm, anh..."

"Ừ. Thật tuyệt."

Hông SangHyeok đang co giật. Qua đôi mắt mờ ảo, HyukKyu có thể thấy anh đang nghiến răng và cậu biết SangHyeok chắc chắn đang khao khát được giống như HyukKyu đã làm và vì thế cậu rướn người ôm lấy anh.

"Bên trong. Anh có thể... SangHyeok ah... anh có thể làm điều đó ở bên trong."

"Oh, chết tiệt." SangHyeok rên rỉ.

Cậu khuyến khích SangHyeok cho đến khi anh xuất tinh, quấn chặt anh bằng đùi và cánh tay vòng qua cổ anh. Nếu SangHyeok tiếp tục, cậu nghĩ rằng anh sẽ có thể xuất tinh lần nữa, có lẽ, cậu không biết, nhưng toàn bộ cơ thể anh đầy sức sống. Với cách cậu nhận thấy hơi thở của SangHyeok ngày càng nhanh hơn và từng tiếng rên rỉ kéo dài, từ sâu trong lồng ngực anh.

Có cảm giác như Sanghyeok đang cố gắng đưa toàn bộ bản thân hòa làm một với HyukKyu. Anh cắn xuống vai cậu với tiếng rên trầm thấp, thở hổn hển khi hông anh giật nhẹ vì xuất tinh.

"Chúa ơi", SangHyeok lẩm bẩm khi vùi đầu vào cổ cậu, "Mẹ kiếp."

HyukKyu thở dài: "Lại khá bất ngờ đấy, Lee Sanghyeok-ssi."

Tiếng cười của SangHyeok giữ cậu không rơi vào giấc mộng suốt vài giờ sau đó.

----------

Cơn mưa đến không báo trước.

SangHyeok mang công việc ra sân làm. Lần cuối cùng HyukKyu nhìn thấy anh chúi mũi vào một cuốn sách dày cộp, đeo kính và mặc áo phông trắng có cổ rộng đến mức HyukKyu có thể nhìn thấy hết ngực anh.

Cậu có cuốn sách của riêng mình, mỏng gấp đôi cuốn sách ưa thích của SangHyeok. Nắng chiều muộn như nhảy nhót trên làn da cậu. Làn gió nhẹ ru cậu vào giấc ngủ.

Đầu tiên, những đám mây bắt đầu che khuất mặt trời và sau đó bóng của SangHyeok che phủ HyukKyu khi cậu đang nằm trên bãi cỏ.

"Muốn ăn dâu tây không?"

HyukKyu mở miệng. "Ừm."

Khi SangHyeok quỳ xuống bên cạnh, anh đặt cả bát lên bụng HyukKyu và đưa một quả dâu tây vào miệng cậu. Chúng ngọt ngào và vẫn hơi ẩm sau khi rửa. SangHyeok có vết đỏ ở sống mũi và trên má - trước đó anh đã tắm nắng.

Ngày tháng dường như dài vô tận.

Đó là câu chuyện lãng mạn vào mùa hè trong giấc mơ của HyukKyu, ngoại trừ việc đây là kiểu chuyện tình lâu dài hay gì đó. Ít nhất là cậu hy vọng.


Anh để HyukKyu cắn một miếng và ăn hết phần còn lại của dâu tây, đôi môi bĩu ra. Chúa ơi, anh thực sự làm người khác phải đau lòng một cách không công bằng.

"Này" - HyukKyu phản đối. Giọt đầu tiên rơi xuống bên má cậu.

SangHyeok dường như không để ý, anh để mình bị cái tay nắm áo của HyukKyu kéo xuống, vẫn cười khi HyukKyu cố gắng lấy đi quả dâu tây ra khỏi miệng anh. Nó thật ngọt ngào.

"Lời khen dành cho đầu bếp", HyukKyu nói và một giọt nước khác rơi xuống trán, tiếp theo là ba giọt liên tiếp lên cánh tay cậu, "Trời bắt đầu mưa."

HyukKyu cố gắng đứng dậy nhưng lần này SangHyeok là người không bỏ cuộc và đưa đôi môi tinh nghịch của mình đến gần HyukKyu trong khi hai tay giữ chặt quai hàm của cậu. Điều sống động nhất mà HyukKyu từng cảm nhận được... lưỡi của SangHyeok len vào mạnh mẻ và cơn mưa đột ngột, không ngừng bao phủ khắp người họ.

"Những lợi ích của việc nấu ăn tại nhà. Em có thể hôn đầu bếp", Sanghyeok nói và ngửa đầu lên trời, "Có thể nói là bắt đầu."

Hyeokgyu cố gắng cầm lấy những quả dâu tây và bảo vệ cuốn sách của mình cùng lúc trong khi SangHyeok không nỗ lực giúp đỡ khi cậu kéo anh đứng dậy.

"Bây giờ chúng ta đều gọi bất cứ thứ gì là 'nấu ăn' à?"


"Ừm. Cuối cùng thì em có cho phép anh làm bếp phó không?

SangHyeok ôm lấy eo cậu. Mưa không thực sự lạnh, nó mang lại cảm giác sảng khoái sau cái nắng và cái nóng ẩm trong vài ngày. Tuy nhiên, HyukKyu chưa bao giờ thích mưa. Quần áo của cậu dán chặt vào người và nặng nề. Cuốn sách của cậu đã bị hủy hoại.

"Em sẽ làm vậy nếu anh để em vào trong."

SangHyeok cười lớn.

"SangHyeok", HyukKyu cố gắng. Vòng tay ôm chặt cậu thật mạnh mẽ, "SangHyeok ah."

Nhượng bộ, cậu quay lại và cố gắng bĩu môi. Lông mày của SangHyeok làm một cử chỉ phức tạp trên trán anh trước khi anh chạm vào lông mày của HyukKyu một cách trìu mến.

"Em thật xinh đẹp" - SangHyeok nói, tự tin và chắc chắn.

Thú vị. Đúng như những gì HyukKyu đang nghĩ. Cậu đánh vào ngực anh ta bằng cuốn sách bị hỏng. "Shhh. Lee SangHyeok-ssi, anh biết gì chứ?"

"Anh biết. Anh gọi cho Chúa và Người đã nói với anh. Khi em đang đứng quanh bếp cố gắng quyết định xem nên đặt cái chảo đã rửa sạch ở đâu. Dễ thương. Em với công việc làm vườn ngớ ngẩn của mình. Cách em bước đi. Mọi thứ em làm đều mang lại cho em sự khác biệt. Còn có gì nữa?"


Người chồng hoàn hảo ngu ngốc và những lời nói của anh ta. Bây giờ SangHyeok dường như chỉ đang nói vậy thôi. Nó gần như khiến HyukKyu bật cười, bởi vì cậu biết không ai có thể dễ dàng nhìn thấy SangHyeok như thế này.

"Chúng ta thực sự nên vào trong," - cậu nói thay vì: mọi thứ đều ở đây, với anh.

"Chúng ta không nên làm vậy. Thực ra, anh nghĩ chúng ta nên ở ngoài này", SangHyeok kéo cậu lại gần đến mức không còn khoảng cách, "Chỉ như thế này."

Tóc của SangHyeok bết vào trán anh, những dòng nước va chạm và hòa vào nhau chảy xuống mặt và anh mỉm cười với nó, trông thật sống động. Điều đó khiến HyukKyu luôn muốn ở bên anh, gần gũi với anh.

Anh ấy thật ngốc nghếch. HyukKyu muốn ở bên anh mãi mãi.

SangHyeok hôn cậu giữa cơn mưa mùa hè. Không có mùa xuân, không có mùa hè, không có mưa. Chỉ một sự cuồng nhiệt lạ lùng, rực rỡ lấp đầy trái tim HyukKyu.

----------


Năm tháng là một chu kỳ.

Hoa nở vào đầu tháng 9 và HyukKyu vạch ra những kế hoạch chi tiết với công việc làm vườn. Nếu muốn thấy nó nở hoa vào mùa xuân, cậu cần phải bắt đầu sớm.

Mùa thu kéo dài vô tận và cái lạnh khiến HyukKyu không kịp chuẩn bị trước, cậu nghĩ mình sẽ có nhiều thời gian hơn. Nhưng không quan trọng. Ngày tháng trôi qua trong mờ ảo đầy niềm vui. HyukKyu hẹn hò với chồng mình.

SangHyeok luôn là một hằng số, không thay đổi. Bàn tay anh luôn ấm áp và luôn ở bên HyukKyu. Anh để cho HyukKyu run lên trong lòng anh trong suốt mùa đông.

----------


Ngược lại cũng vậy, HyukKyu yêu Sanghyeok như thế này đây. Trong bóng tối của căn phòng, đầu anh tựa vào bụng HyukKyu, nằm trong vòng tay ấm áp của HyukKyu.

"Anh biết đấy, chúng ta chưa thực sự đi hưởng tuần trăng mật. Em nhớ ánh nắng."

"Vậy em muốn đi đâu? Okinawa? Đi du thuyền qua vùng biển Ấn Độ Dương?

HyukKyu cảm thấy áp lực tăng lên trong cổ họng. Cậu vòng tay ôm lấy SangHyeok chặt hơn.

"Em yêu anh, Lee SangHyeok."

"Tất cả chỉ vì lời hứa về chiếc du thuyền riêng của anh à?", SangHyeok cười thầm trong chiếc áo hoodie của HyukKyu nhưng sau đó lại lùi lại nhìn cậu, ánh mắt nghiêm túc, "Anh biết. Anh đã biết được một thời gian. Có lý do tại sao không?"

HyukKyu hít một hơi. "Có lẻ là trách nhiệm. Đó là thứ duy nhất, không có thứ nào khác. Một cái gì đó em đã chọn cho mình. Giống như khi em nhìn thấy khu vườn trống rỗng và nghĩ, oh, em muốn thấy thứ gì đó lớn lên. Và sau đó, tình yêu đến, và em chấp nhận nó. Mong rằng em không phải là người duy nhất."

"Không phải vậy."


SangHyeok trông giống chồng của HyukKyu, đúng là vậy. Đẹp trai, dù còn có phần hốc hác bên dưới đôi mắt, hơi ngốc nghếch, theo cách mà HyukKyu bây giờ biết mình có thể có được.

"Hãy nói với em rằng anh yêu em đi, Sanghyeok."

Và, còn gì nữa không?

"Anh yêu em, HyukKyu", SangyHyeok không ngần ngại. "Sẽ luôn là như vậy."

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro