01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tục ngữ có câu "Một lần mang thai ngốc ba năm", nhưng khi nhìn trộm sếp một cái, Jeong Jihoon thầm nghĩ câu nói này chắc chắn không áp dụng được cho ông chủ của mình.

Trong phòng họp ánh sáng lờ mờ, vừa vặn che khuất đi những ánh mắt đang đổ dồn về phía Han Wangho.

Là tâm điểm của mọi ánh nhìn, đương sự lại chẳng bận tâm, chỉ khoanh hai tay trước ngực, ung dung nhìn chằm chằm màn hình, ánh sáng nhạt màu xanh lam thấu vào sâu trong đôi mắt cậu, ẩn chứa một chút lạnh lẽo.

Sống lưng lạnh toát, Jeong Jihoon có tật giật mình thu hồi ánh mắt.

Lạ thật? Han Wangho rõ ràng mới sinh con trai tuần trước, nhưng thần sắc sao lại trông đáng sợ hơn cả trước khi nghỉ thai sản?

Chẳng lẽ...... Do quá mệt?

Jeong Jihoon cúi đầu trầm ngâm, không khỏi nhớ lại lúc nhận được tin Han Wangho sinh con thuận lợi, cha con bình an, toàn bộ công ty trên dưới vui buồn lẫn lộn.

Niềm vui, là chúc phúc cho sự ra đời của sinh linh mới.

Lo, là sợ hãi trước sự trở lại của ác ma.

Biết được ngày Han Wangho quay lại làm việc, tất cả nhân viên trong công ty đều không hẹn mà cùng nghĩ một điều.

Những ngày tốt đẹp đến đây là kết thúc.

Jeong Jihoon lén lút đảo mắt quanh phòng, quả nhiên, sắc mặt mọi người đều giống hệt hắn, ai nấy đều căng như dây đàn, thậm chí uống nước, thở cũng run rẩy, sợ dẫn lửa thiêu thân.

Không nhịn được nữa.

Hai chân không ngừng lắc lư biểu hiện nội tâm vô cùng lo lắng của hắn, Jeong Jihoon giương mắt nhìn trời, bàng quang sắp vỡ khiến hắn không thể nghĩ được gì khác.

Chỉ cần đứng dậy, chạy một đoạn ngắn là có thể giải thoát... nhưng hắn không dám.

Tại sao nên uống nhiều nước trước khi họp? Ai đã hạ nhiệt độ phòng họp xuống thấp như vậy? Đèn kéo quân của cuộc đời nhanh chóng lướt qua trước mắt Jeong Jihoon, cho thấy độ nhẫn nại của hắn đã đạt tới điểm giới hạn!

Trong lòng không ngừng hét lên "Làm việc có quan trọng bằng sĩ diện đâu?", Jeong Jihoon quyết tâm hít một hơi thật sâu, chân đá ra sau, định đứng dậy - đột nhiên, một luồng ánh sáng dịu nhẹ chiếu xuống, đem không gian làm người ta hít thở không thông xé mở một vết nứt.

Thư ký của Han Wangho đẩy cửa bước vào.

Mọi người nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên và biết ơn.

"Giám đốc Han!" Người đến lại hoàn toàn không để ý, chỉ vội vàng đi đến bên cạnh Han Wangho, cúi đầu thì thầm vào tai sếp, khiến người khác không khỏi tò mò.

Nói xong, cô lùi sang một bên, im lặng chờ Han Wangho quyết định.

Ánh sáng mông lung, khiến Jeong Jihoon không thấy rõ khuôn mặt Han Wangho, lại mơ hồ bắt được chân mày đối phương hơi nhướng lên. Sự việc xảy ra đột ngột, hắn thậm chí đã quên bản thân vẫn đang trong giai đoạn nước sôi lửa bỏng.

"Hôm nay họp đến đây thôi, tôi có chuyện quan trọng cần xử lý."

Trong nháy mắt, Han Wangho đã phân công xong những việc còn dang dở và yêu cầu các bộ phận liên quan báo cáo vào một ngày khác.

"Jeong Jihoon." Đồng thời, Han Wangho từ trên cao nhìn xuống Jeong Jihoon, "Cậu giải quyết hậu quả."

Hai chân hắn co rúm lại, nỗi lo lắng lại ập đến, Jeong Jihoon gật đầu lung tung: "Được, được. Giám đốc Han, đi thong thả!"

Giống như một đám học sinh đột nhiên bị chủ nhiệm lớp bất ngờ kiểm tra, cho đến khi tiếng bước chân đi xa hoàn toàn biến mất ở trong phòng, mọi người mới như vừa tỉnh mộng ngồi phịch trên ghế, thở phào nhẹ nhõm.

—— Ôi mẹ ơi!

Không biết ai khởi xướng, cả phòng họp ồn ào náo loạn.

"Ông Ryu, ông nói xem chuyện gì có thể khiến Giám đốc Han của chúng ta vội vã như vậy? Chẳng lẽ công ty đã xảy ra chuyện...?

"Xì xì xì! Ông đừng nói bậy! Tôi còn muốn ở đây cho đến khi nghỉ hưu cơ!"

"Chậc, tôi chỉ đùa thôi mà! Nói thật, mặc dù tôi lớn tuổi hơn Giám đốc Han một giáp, lại là Alpha, nhưng ở trước mặt Giám đốc Han lại giống như một đứa cháu trai..."

"Quản lý Wang, ông đừng than phiền nữa... Hôm nay lên bục trình bày, chân tôi run như cầy sấy, suýt nữa thì đứng không vững."

Mọi người lảm nhảm nửa ngày vẫn không tìm ra lời giải đáp, đành phải chuyển hướng câu chuyện sang Jeong Jihoon.

"Này, Jeong tổng, cậu nói xem..."

"Tan họp!!!"

Tiếng kéo ghế, đẩy bàn, mọi âm thanh tạp âm đột ngột dừng lại. Trước ánh mắt tò mò của mọi người, Jeong Jihoon nhắm nghiền mắt, môi mím chặt, lưng còng, bước đi nhỏ vụn rất gượng gạo ra ngoài.

"......"

Lãnh đạo và người thừa kế của lãnh đạo vừa đi, để lại đám thuộc hạ nhìn nhau, ánh mắt giao lưu trong im lặng, đạt được một sự đồng thuận:

Công ty chúng ta, hình như thật sự sắp xong đời rồi.

Cạch cạch, cạch cạch.

Tiếng chân chạm đất đều đều, chậm rãi, âm thanh vang vọng trong hành lang trống trải.

"Giám đốc Han, tôi đã sắp xếp nhân viên, mời luật sư Kim vào phòng làm việc của anh!" Thư ký nhíu mày, điện thoại còn chưa kịp cúp, liên tục báo cáo tình hình với Han Wangho.

"Ừ."

Nhìn chăm chú vào điện thoại chưa được kết nối trên màn hình, bước chân của Han Wangho càng lúc càng nhanh, khiến nội tâm thư ký không ngừng kêu khổ, nhận mệnh vừa đi vừa chạy.

Ha ha......

Ông chủ chợt dừng chân làm cho thư ký trở tay không kịp, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, cô hít một hơi thật sâu, xoay người lại một cách cứng nhắc.

Từ đầu đến cuối Han Wangho chưa từng phát hiện động tĩnh phía sau, khóe miệng hơi nhếch lên.

"Lee Sanghyuk, là tôi." Cuộc gọi bắt đầu tính giờ, Han Wangho nâng điện thoại di động tới bên tai, giọng điệu mềm mại khiến thư ký lảo đảo lần nữa, suýt nữa ngã sấp xuống.

Này này này, sao nói hôn nhân bất hòa mà?!

Không đợi đối phương trả lời, Han Wangho tiếp theo mở miệng nói: "Tối nay tôi nấu cơm, anh muốn ăn cái gì?"

"...... Han Wangho." Đầu dây bên kia không nhanh không chậm trả lời, ngữ điệu điềm tĩnh, vừa vặn xoa dịu sự hỗn loạn trong ngực Han Wangho.

Bởi vậy mặc dù những lời tiếp theo cậu không thích nghe, nhưng cũng không quá để tâm.

"Nếu cậu có bất kỳ ý kiến gì về nội dung trong thỏa thuận ly hôn, vui lòng liên lạc trực tiếp với luật sư Kim." Đối phương dừng một chút, trầm giọng nói, "Đừng tìm tôi, cũng đừng gọi nữa."

Câu trả lời không liên quan đến vấn đề, thậm chí còn hơi tàn nhẫn.

Nhưng điều này cũng không làm cho Han Wangho sinh lòng không vui, ngược lại cậu cười nhẹ một tiếng, dặn dò: "Dự báo thời tiết nói hai tieng nữa sẽ mưa, nếu như anh muốn ra ngoài, nhớ mang theo ô."

Nắm lấy khoảng trống yên lặng của đối phương, cậu lại bổ sung: "Mưa to gió lạnh, đừng để bị cảm lạnh."

Tiếng thở mũi dần dần nặng nề truyền qua điện thoại, hơi bị méo mó. Han Wangho gần như có thể tưởng tượng ra hình ảnh Lee Sanghyuk siết chặt ngón tay, nhíu mày.

Nghĩ vậy, tâm tư xấu xa trong lòng cậu thôi thúc cậu trêu chọc đối phương thêm vài câu, khóe môi vừa khẽ hé mở thì bị một mệnh lệnh cứng rắn ngăn lại.

"Bức tranh, trả lại cho tôi."

"Tút" một tiếng, đối phương dứt khoát kết thúc cuộc trò chuyện này.

Vừa tinh tế nhớ lại lời nói nghiến răng nghiến lợi kia, Han Wangho liền cất điện thoại túi áo. Thẳng đến khi bước chân dừng lại trước cửa phòng làm việc, cậu mới miễn cưỡng nín cười.

Một giây trước, ông chủ nhà mình còn đang nói chuyện với bạn đời với vẻ mặt ôn hòa. Giờ khắc này, lại trở về vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm nghị. Cảnh tượng này đã không còn khiến thư ký bàng hoàng.

Tiền khó kiếm, phân khó ăn. Hai tay đặt trước bụng, cô cung kính nhắc nhở: "Giám đốc Han, luật sư Kim ở bên trong chờ anh."

"Ra ngoài đi."

Ném ra một câu phân phó không mặn không nhạt, Han Wangho trực tiếp đẩy cửa vào.

Tiếng kẽo kẹt nhỏ bé khiến một người trong phòng quay đầu nhìn, nhìn rõ người đến, anh vội vàng đứng dậy, cúi đầu thật sâu, "Anh Han, anh, anh khỏe chứ! Tôi là Kim Haneul, người phụ trách vụ này!"

"Rất hân hạnh." Han Wangho bắt tay đối phương, rồi nhướn mày, những người không liên quan còn lại đều tự giác đi ra ngoài, âm thầm thở dài một hơi.

Được phép ngồi, Kim Haneul lập tức lau mồ hôi trên trán, ổn định giọng nói: "Chắc là anh Han cũng đã biết, mục đích lần này tôi đến đây, chủ yếu là thay mặt anh Lee Sanghyuk đưa đơn ly hôn cho anh."

Một tờ giấy in đầy chữ đen đặc được đặt trên bàn, nhưng Han Wangho lười đến mức không thèm liếc nhìn.

"Lee Sanghyuk đã nói gì?" Cậu hỏi.

Thành thật mà nói, Kim Haneul thật sự không rõ, một vụ ly hôn lớn như vậy, sao lại rơi vào tay một tân binh mới vào nghề chưa đầy ba năm như hắn chứ!

Cho dù người của văn phòng luật nhao nhao trêu chọc, nói hắn là nhặt được chiếc bánh từ trên trời rơi xuống, nhưng Kim Haneul lại cảm thấy mình vô tình giẫm phải một quả chuối, nếu không cẩn thận sẽ bị ngã sấp mặt! Vụ ly hôn của ông trùm kinh doanh, ai nhận ai đều khổ.

Người ngồi đối diện hắn, cử chỉ điệu bộ đều toát ra khí chất bẩm sinh, không giận mà uy.

Hơn nữa ánh mắt lạnh nhạt kia nhẹ nhàng lướt qua, đã khiến hắn tê cứng răng, đành phải kiên trì giải thích: "Anh Lee nói, tài sản sau hôn nhân đều thuộc về anh, anh ấy chỉ muốn tranh giành quyền nuôi con."

"Vậy sao." Hai chân giao nhau, Han Wangho giơ ngón tay, chậm rãi chạm vào khuỷu tay.

Trước khi ra khỏi nhà sáng nay, Lee Sanghyuk đã né tránh nụ hôn của cậu.

Có lẽ người yêu của cậu, người luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh, lần này thực sự rất tức giận.

"Năm phút trước, tôi mới biết được Lee Sanghyuk có ý ly hôn với tôi." Han Wangho vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út, giọng điệu nhẹ nhàng, "Dù thế nào đi nữa, tôi cũng không thể đồng ý ly hôn."

Càng không có khả năng để cho Lee Sanghyuk cao chạy xa bay.

Sự việc diễn biến đến bước này, hoàn toàn trùng khớp với những gì người được ủy quyền dự đoán! Kim Haneul lập tức tự tin, uống hết trà, theo kịch bản diễn tiếp: "Anh Han, mong anh hiểu rằng, hôn nhân không phải là vở kịch độc diễn của một người."

"Thái độ bạn đời của anh rất kiên quyết với chuyện ly hôn."

"Theo lời anh Lee, công việc của anh rất bận rộn và thường xuyên thức khuya dậy sớm, có vẻ như anh đang gặp khó khăn trong việc thực hiện nghĩa vụ của một người cha và sẽ gây ra nhiều ảnh hưởng xấu đến sự phát triển lành mạnh của con mình."

Luật sư thở hổn hển, tiếp tục thao thao bất tuyệt, "Đương nhiên, lo lắng của anh tôi cũng hiểu. Kết thúc một cuộc hôn nhân, tất nhiên sẽ mang đến đau xót cho cả gia đình."

"Anh Lee nói anh ấy cũng không có ý định tái hôn, hứa hẹn sẽ một mình nuôi nấng đứa nhỏ khôn lớn, cũng tuyệt đối không ngăn cản anh đến thăm con!"

Bài phát biểu hùng hồn như sấm sét, Kim Haneul hối hận vì không ghi lại toàn bộ cuộc đàm phán này, để sau này có thể khoe khoang và hồi tưởng.

"Cốc cốc cốc."

Ngay khi Kim Haneul đang đắm chìm trong màn trình diễn đầy tự hào, lại bị hai tiếng gõ đánh thức.

Khán giả duy nhất không bình luận gì về bài phát biểu đó, chỉ gõ lên mặt bàn, nheo mắt hỏi: "Đó là tất cả những gì Lee Sanghyuk nói?"

Khí thế từ tầng mây rơi xuống lòng đất, mồ hôi chưa khô lại một lần nữa chảy ra, Kim Haneul lau nó lên đầu gối, ngượng ngùng cười, "Anh Lee còn nói...... không thể tin tưởng anh như lúc trước, chia tay sẽ tốt cho cả hai."

Tốt, hơn?

Trái tim không thể tránh khỏi co thắt lại, Han Wangho rũ mi xuống.

Thấy đối phương chậm chạp không trả lời, Kim Haneul không còn cách nào khác, chậm rãi lấy giấy bút từ trong túi ra, thăm dò nói: "Anh Han, bên tôi đưa ra lý do ly hôn như trên. Nếu anh có lời gì muốn truyền đạt cho anh Lee, tôi rất vui lòng làm thay cho anh."

"Cảm ơn."

Han Wangho nới lỏng cà vạt, không chút để ý mở miệng: "Phiền anh thay tôi hỏi anh ấy một tiếng, tối nay ăn thịt chua ngọt có được không?"

"Xoẹt——"

Đầu bút xẹt qua mặt giấy, kéo ra một âm thanh chói tai bén nhọn.

Thịt, thịt chua ngọt? Kim Haneul há hốc mồm, cứng nhắc xoay cổ gỉ sét, đối diện với cái gật đầu không thể chối cãi của Han Wangho.

Thật lâu sau, hắn mới khó khăn nói ra một câu: "Hả?"

Bộ nì hoàn rùi nên mn ko phải chờ lâu đâu nà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro