Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại là một ngày thứ hai bình thường khác, Lee Sanghyuk bước vào lớp học, anh theo thói quen quét mắt qua những chiếc ghế trống trong lớp —— So với bình thường thiếu mất một cái.

Cậu đã đến, nhưng...

"...Chào buổi sáng các bạn học," Lee Sanghyuk lên tiếng chào hỏi bọn nhỏ trong lớp học, sau một tháng ngắn ngủi, dường như anh đã thành thạo hơn nhiều so với lúc bắt đầu, "Theo như đã hứa ở tiết học trước, lần này chúng ta sẽ làm một bài kiểm tra nhỏ, để tham khảo điểm số bình thường của các em, xin nghiêm túc làm bài, đừng có ngủ gật nhé."

Không có gì phải nghi ngờ, Han Wangho hoàn toàn không viết ra được một câu hỏi nào, nhưng may mắn có câu hỏi trắc nghiệm, cậu chọn ngẫu nhiên một vài câu hỏi, điền đầy vào chỗ trống, khi đến câu hỏi trả lời, cậu thật sự không thể làm gì được nữa, chỉ có thể điền đại mấy chữ vào ô trả lời cho xong chuyện.

Câu thứ nhất: Anh là cái tên xấu xa.

Câu thứ hai: Không ai nói cho em biết là có bài kiểm tra mà.

Câu thứ ba: Sớm biết vậy đã không đến rồi.

Câu thứ tư: Khó quá đi thôi... Chẳng biết gì cả ㅠㅠ

Ban đầu Han Wangho định sau giờ học sẽ đi tìm Lee Sanghyuk, nhưng ngay khi giờ học kết thúc, có rất nhiều học sinh vây quanh anh, mồm năm miệng mười hỏi Lee Sanghyuk nhiều loại câu hỏi khác nhau. Han Wangho lặng lẽ đứng ở cuối hàng, mãi cho đến khi học sinh cuối cùng rời khỏi lớp học, Han Wangho mới từ từ đi về phía trước bục giảng: "Giáo sư Lee..." Cậu cúi đầu, giọng nói rất nhỏ, giống như một bạn nhỏ mắc lỗi căng thẳng vặn xoắn ngón tay.

"Vừa đúng lúc, tôi cũng muốn tìm em," Lee Sanghyuk đi xuống bục giảng, cầm pad dùng cho công việc, "'Anh là cái tên xấu xa.' là đang làm nũng với tôi đó hả? Làm nũng cũng không cho em qua đâu, những câu hỏi này đều được máy tự động chấm điểm, sai chính là sai."

"Không, chờ đã..." Han Wangho đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt mở to, nhưng Lee Sanghyuk vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, tiếp tục giơ pad lên nhỏ giọng đọc:

"'Không ai nói cho em biết là có bài kiểm tra mà.' Tiết trước tôi đã nói qua rồi, vì sao em còn không nghe thấy?"

"'Sớm biết vậy đã không đến rồi.' Nếu có giấy phép xin nghỉ thì đưa cho tôi, không thì coi như em cúp cua."

"'Khó quá đi thôi... Chẳng biết gì cả, khóc khóc." Nghe giảng đàng hoàng là biết ngay ấy mà, sau này nhớ nghiêm túc hơn trong giờ học."

Bị phơi bày công khai như vậy chắc chắn không phải chuyện dễ chịu gì, nhưng đúng là Han Wangho đã làm sai trước, "Em xin lỗi..." Cậu nhỏ giọng nói.

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ xinh của Han Wangho đỏ bừng, Lee Sanghyuk cũng cảm thấy mình làm hơi quá. Nhưng anh vốn là một giáo viên nghiêm khắc, không nên vì tình cảm cá nhân mà nhân nhượng hay cố tình làm khó một ai, "Không, tôi cũng xin lỗi em, là tôi quá đáng. Nhưng bài làm và bài kiểm tra của các em đều phải lưu lại, nếu có một ngày bài kiểm tra bị người ta nhìn thấy... Sẽ không tốt lắm."

"À... Em xin lỗi..."

Bầu không khí trong lớp giảm xuống đến mức đóng băng khi cả hai thay phiên nhau xin lỗi, Lee Sanghyuk cũng không biết phải làm sao để xoa dịu bầu không khí này, anh chỉ biết nói những câu chuyện cười nhạt nhẽo: "Vậy còn em, bạn học Han Wangho, tìm tôi có chuyện gì sao?" Dưới tiếng chuông học kết thúc, Lee Sanghyuk hỏi.

"Em... Bây giờ nghĩ lại hay là thôi đi, cảm giác làm phiền thầy nhiều quá..."

"Không có gì đâu," Lee Sanghyuk do dự một lúc, "Như vậy đi, em theo tôi đến văn phòng."

Mặc dù Han Wangho có chút kháng cự, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo Lee Sanghyuk đến văn phòng. Cậu đang tò mò không biết có chuyện gì mà không thể nói trong lớp học được, chỉ nghe thấy Lee Sanghyuk nói: "Vậy chúng ta trao đổi điều kiện nhé."

"Hả?"

"Giống như đã nói trước đó, em có thể 'Làm phiền' tôi một chuyện, nhưng cũng phải thực hiện một điều ước của tôi."

Han Wangho ngẩng đầu lên, có chút khó hiểu nhìn Lee Sanghyuk, lại phát hiện trên làn da nhợt nhạt ốm yếu nhiều năm của anh hiện lên một lớp ửng hồng. Giống như lo sợ đối phương sẽ không đồng ý, anh lại bổ sung thêm một câu: "...Không phải với tư cách là một giáo sư, mà là Lee Sanghyuk —— Một người như em thấy đấy, một người đàn ông rất bình thường thôi."

Cho dù không phải là giáo sư trẻ nhất của một trường đại học danh tiếng, trong bộ áo len giản dị mặc trong nhà, trông như một đàn anh đại học, Lee Sanghyuk cũng tuyệt đối không thể được gọi là "Đàn ông bình thường". Lần đầu tiên Han Wangho bước vào biệt thự của Lee Sanghyuk, trong lòng cậu cảm thán.

"Được rồi, đến đây đi," Lee Sanghyuk dẫn Han Wangho vào phòng làm việc trên tầng hai, bảo Han Wangho để đồ lên một chiếc bàn sách màu vàng nhạt, "Em ngồi ở đây đi, từ giờ vị trí này sẽ là của em. Có mang máy tính theo không?"

"Có." Han Wangho lấy máy tính và sách giáo khoa trong cặp ra, đặt lên bàn sách.

"Được rồi, bài thi cuối kỳ sẽ giống như bài kiểm tra lần trước, nhưng ngoài câu hỏi trắc nghiệm và câu trả lời ngắn ra, cuối cùng còn có một câu hỏi tự luận, yêu cầu các em tự viết một đoạn chương trình dựa trên đề bài," Lee Sanghyuk đẩy chiếc ghế bên cạnh bàn sách gỗ sang phía bên cạnh Han Wangho để cậu ngồi xuống, "Vậy bắt đầu thôi, dạy học bù cho em chắc sẽ không mất nhiều thời gian đâu."

Thực ra kéo dài lâu hơn một chút cũng không sao cả. Han Wangho âm thầm kháng nghị trong lòng.

Đây là lần đầu tiên Han Wangho nghe Lee Sanghyuk giảng bài. Giọng nói sắc bén lạnh lùng của anh không ngừng vang lên bên tai, giải thích từng điểm kiến ​​thức một cách rõ ràng và chi tiết, hoàn hảo như sách giáo khoa, nhưng cũng nhàm chán như sách giáo khoa. Han Wangho chưa bao giờ thích phong cách giảng dạy cứng nhắc này, nhưng cậu cũng không muốn bị Lee Sanghyuk xem như đồ đần, cho nên buộc phải cố gắng hết sức hiểu nội dung mà Lee Sanghyuk đang nói.

Học bổ túc buổi tối nhanh chóng kết thúc, "Kết thúc, hôm nay đến đây thôi. Thời gian còn khá sớm... Nhưng anh vẫn nên đưa em về đi, trời tối em tự về nhà không an toàn lắm." Lee Sanghyuk vừa nói vừa đứng dậy, đi đến bên cạnh cửa sổ sát đất duỗi lưng một cái.

Giống như con mèo vậy, Han Wangho nhìn bóng lưng duỗi dài của Lee Sanghyuk, không hiểu tại sao lại nghĩ đến năm con mèo trong nhà mình.

"Không không, em vốn đã chiếm quá nhiều thời gian nghỉ ngơi của thầy rồi, em tự bắt xe về nhà được mà." Han Wangho cất cặp sách xong xuôi, nhưng lại trông thấy Lee Sanghyuk đang đứng ở cửa phòng, dường như đang suy nghĩ gì đó.

"Thế này đi, em ở nhà anh, ngày mai anh sẽ đưa em đến trường, hoặc bây giờ anh lái xe chở em về nhà, chọn một trong hai." Lee Sanghyuk nghiêm túc nói, kìm nén khóe miệng đang muốn nhếch lên.

Trong nháy đó, Han Wangho muốn nói "Em muốn ở nhà anh", nhưng suy nghĩ này nhanh chóng bị cậu gạt bỏ. Không nói đến cậu và Lee Sanghyuk không có mối quan hệ nào ngoại trừ thầy trò, nhưng nghĩ tới hình ảnh ngày mai Lee Sanghyuk lái xe đưa cậu đến trường... Nếu như bị người khác nhìn thấy, cho dù nghĩ như thế nào cũng đều không ổn lắm nhỉ?

Lee Sanghyuk có chút thích thú nhìn vẻ mặt không chắc chắn của Han Wangho, dường như cuối cùng cậu cũng đã hạ quyết tâm gì đó: "Vậy làm phiền giáo sư, đưa em về nhà với ạ." Nói xong, cậu lách qua người Lee Sanghyuk chui ra ngoài, không hề nhận ra rằng mình đang đi quá nhanh.

"Phụt..." Lee Sanghyuk bật cười, đi theo phía sau Han Wangho xuống lầu, "Không phải đã nói rồi sao? Bây giờ không cần coi anh là giáo sư đâu."

"Như vậy sao được." Han Wangho bước ra khỏi biệt thự, xe của Lee Sanghyuk đã dừng ở cửa.

"Em cũng không nhỏ hơn anh là bao, anh nghe Junsik nói," Lee Sanghyuk mở khóa xe, lên xe cùng Han Wangho, "Sau này em lại đến đây... Cứ gọi anh là anh cũng được."

"Ồ."

"Hả?"

"...Anh."

"Ngoan lắm," Lee Sanghyuk nhìn thấy Han Wangho vì một câu xưng hô mà đỏ mặt, trong lòng anh trở nên nhẹ nhõm, giọng nói cũng mang theo một chút tươi cười, "Anh nói này, em còn chưa nói cho anh biết, anh nên đưa em đi đâu nữa đó."

Ngu chết mất... Han Wangho ước gì dưới đất có một cái khe nứt để cậu có thể chui vào. Cậu cẩn thận nhập địa chỉ nhà mình vào hệ thống định vị trên xe, giống như cây xấu hổ cuộn tròn trên ghế lái phụ, lại không để ý rằng Lee Sanghyuk đã thuận tay lưu địa chỉ của mình.

Suốt chặng đường không nói một lời nào, Lee Sanghyuk lái xe rất nhanh, chưa đầy hai mươi phút đã đưa Han Wangho về đến nhà, "Nhà em ở tầng mấy? Sau khi em về nhà, bật đèn lên, rồi gọi điện cho anh báo bình an được chứ." Lee Sanghyuk hỏi.

Thật sự cần thiết sao, cậu cũng không phải một cô gái yếu đuối, hơn nữa còn từng làm lính. Nhưng đối diện với ánh mắt quan tâm của Lee Sanghyuk, Han Wangho như bị bỏng rụt trở về, "Tầng bảy bên phải."

"Được rồi, đi đi." Lee Sanghyuk mở khóa an toàn cửa xe, đưa mắt nhìn Han Wangho chạy vào tòa nhà đơn vị, anh cũng thả lỏng bàn tay ướt đẫm mồ hôi đang cầm vô lăng ra. Trước đây anh cảm thấy không cần thiết, nhưng có vẻ như đã đến lúc phải mua bọc chống trượt vô lăng rồi nhỉ? Dù sao sau này chắc là anh sẽ còn rất nhiều cơ hội đưa Han Wangho về nhà mà.

Ngay khi anh đang suy nghĩ vớ vẩn, cửa sổ mà anh nhìn chằm chằm bắt đầu sáng đèn, cùng lúc đó một bóng người nhỏ bé xuất hiện trước cửa sổ, điện thoại di động của Lee Sanghyuk reo lên, "Alo, về đến nhà chưa?" Lee Sanghyuk nhận điện thoại hỏi.

"Vâng, đến rồi ạ," Bóng người nhỏ bé chuyển động, như đang vẫy tay với Lee Sanghyuk, "Giáo sư... Không, anh, anh về đi, đã muộn lắm rồi."

"Ừ, em cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi." Lee Sanghyuk đang chuẩn bị cúp điện thoại, lại nghe thấy Han Wangho kêu lên "Khoan khoan", "Sao vậy? Còn chuyện gì nữa không?"

"Anh... Nếu như em muốn gọi anh, thì anh sẽ gọi em là gì... Em, em chỉ hơi tò mò một chút thôi, không nói cũng không sao, nếu không muốn trả lời thì quên nó đi, xin anh đó."

Nghe Han Wangho cuống quýt giải thích, dường như Lee Sanghyuk có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt hốt hoảng của cậu, mặt sẽ đỏ lên sao? Không biết nữa, nhưng mặt Lee Sanghyuk đã đỏ bừng, nhịp tim cũng đập thình thịch rồi. Lee Sanghyuk nắm tay đặt lên lồng ngực mình, dường như chỉ có đè lại nó như thế này, trái tim mới có thể ở yên trong người anh, "Không, không sao cả." Lee Sanghyuk hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nói: "Chúc ngủ ngon...Wangho."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro