Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Notes của tác giả:
Viết xong chợt nhận ra xp của mình hỏng bét quá, không biết mọi người có thể chấp nhận được không... Tóm lại phần sau có một đoạn hơi lôi, những bạn không chịu được xin vui lòng tự bỏ qua orz

"Không hiểu nổi," Lee Sanghyuk nhìn giao diện hiển thị trên máy tính, phàn nàn với Jang Gyeonghwan bên cạnh, "Nếu đã là cuộc thi ẩn danh thì tại sao lại phải điền ID, tất cả mọi người đều để ẩn danh không phải là được rồi à."

"Ẩn danh có nghĩa là không công khai tên thật, mặc dù nếu như phía trên yêu cầu thì bên ban tổ chức cũng không thể không cung cấp," Jang Gyeonghwan nhún vai, "Đã nghĩ kỹ nên đặt cái gì chưa? Anh nhớ Sanghyuk vẫn luôn dùng một cái ID, nhưng lần này không thể nhập tiếng Hàn mà phải không?"

Bae Junsik vội vàng bước vào phòng khách đã được sáu chàng trai sửa sang thành phòng làm việc, cầu thang gỗ dưới chân vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, "Quao ~ Bên ngoài lạnh quá, tôi vừa mới gặp một cô gái Hàn Quốc chưa từng thấy qua bao giờ ở ngoài, trông dễ thương lắm ấy."

"Ồ? Tên cô ấy là gì vậy?" Lee Jaewan ngáp một cái rồi bước ra khỏi phòng tắm, đeo cặp kính để ở trên bàn sách lên.

"A," Bae Junsik hít hít chóp mũi bị đông cứng đến đỏ rực của mình, nhỏ giọng nói, "Không dám hỏi."
.
"Hửm, vậy cậu nói cái gì?"

"Thật là, ngắm nghía người ta thì có làm gì sai đâu. Cậu vừa thức dậy có phải không? Nhìn mặt là biết ngay mà. Ai bảo cậu đợi đến dl mới nộp bài tập?" Bae Junsik cởi khăn quàng cổ và găng tay ra, treo áo khoác lên ghế ngồi của mình, "Phải rồi, tôi gặp anh Seongung và anh Jihoon ở trường, bọn họ nói tổ chức một Party Giáng Sinh cho du học sinh Hàn Quốc, mọi người có đi không?"

"Đi chứ, tôi đã hẹn với bạn rồi." Lee Jaewan nói.

"Đương nhiên rồi, Sanghyuk có đi không?" Jang Gyeonghwan quay đầu nhìn Lee Sanghyuk vẫn còn nhăn nhó với màn hình máy tính, thuận tay đẩy tay anh ra, giải cứu những móng tay bị cắn lộn xộn hết cả lên ra khỏi miệng anh.

"Không đi." Bốn người trong phòng đồng thanh, sau đó phá lên cười trước ánh mắt ngạc nhiên của Lee Sanghyuk.

"Được rồi, mỗi lần anh rủ cậu ra ngoài chơi cậu đều nói không đi, nhưng hôm nay là đêm Giáng Sinh mà, ra ngoài hít thở không khí trong lành đi," Jang Gyeonghwan đề nghị, "Không cần lo lắng không có đồ gì để mặc, dù sao thì đây cũng chỉ là một buổi tụ tập cỡ nhỏ giữa những người đồng bào, mặc đơn giản một chút sẽ không dễ bị người lạ tiếp cận."

"Được rồi." Lee Sanghyuk tạm thời thả lỏng miệng, anh nhìn chằm chằm vào thông tin đăng ký gần như đã hoàn thành trên trang web, ngón tay ngây thơ gõ vài lần trên bàn phím, điền vào mục cuối cùng —— Bạn muốn sử dụng tên gì để tham gia cuộc thi lần này:

F, A, K, E, R.

Faker.

Cảm ơn em đã giới thiệu, ăn rất ngon, bữa cơm này anh mời, cũng chúc các em dùng bữa vui vẻ.

Màu tóc rất đẹp, giống idol.

Lee Sanghyuk nhanh chóng viết hai câu lên giấy, ngòi bút bỗng nhiên dừng lại trên không trung một lúc lâu.

Anh có nên ký tên không nhỉ? Nếu ký tên thì nên viết cái gì? Suy cho cùng chỉ có Peanut nói với Faker rằng ở quận Gangnam có một quán lẩu Trung Quốc rất ngon, nhưng Han Wangho không biết Faker, Lee Sanghyuk cũng không biết Peanut.

Nhưng cậu là một đứa trẻ nhạy cảm, lỡ như không ký tên làm cậu sợ hãi thì phải làm sao bây giờ? Lee Sanghyuk mím môi, mức độ phân vân không thua gì lần đầu tiên anh viết ID.

Lee Sanghyuk đưa tờ giấy cho nhân viên thu ngân ở quầy lễ tân, "Lát nữa khi khách hàng ở bàn trong góc đến thanh toán, xin giúp tôi chuyển tờ giấy này cho chàng trai tóc màu xám, cảm ơn." Nói xong, anh xoay người rời đi, biến mất trong bóng đêm mờ mịt.

Sau lần cúp điện thoại với Han Wangho, Lee Sanghyuk đã trải qua những ngày tháng đầy thăng trầm. Ban đầu anh còn muốn bịt tai trộm chuông dùng danh tính Faker để liên lạc với Peanut, nhưng cũng kể từ sau đó, Peanut không bao giờ livestream, thậm chí không đăng bất kỳ dòng trạng thái nào nữa. Nếu như không phải lúc nào tài khoản kia vẫn luôn ở đó, Lee Sanghyuk thậm chí còn nghi ngờ rằng mọi thứ về Peanut chỉ là một giấc mơ mà anh tạo ra mà thôi.

Lee Sanghyuk bước đến phòng gym. Anh không có tí tế bào vận động nào cả, nhưng thói quen xấu suốt ngày ngồi trong văn phòng buộc anh thỉnh thoảng phải tập thể dục một chút, hôm nay cũng vậy. Lee Sanghyuk đi bộ trên máy chạy bộ suốt một tiếng, sau đó quay trở lại phòng thay đồ, lấy điện thoại ra thì thấy trên đó thông báo có tin nhắn mới.

[Peanut98: Cảm ơn anh đã mời em và các bạn ăn lẩu]

Lời ám chỉ gần như ngả bài này suýt chút nữa đã khiến Lee Sanghyuk trở tay không kịp —— Mặc dù anh xem như đã xác định Han Wangho và Peanut là cùng một người. Anh không vội vã đi tắm rửa, mà đứng trước tủ đồ của mình soạn tin nhắn qua lại, cuối cùng chỉ gửi một câu trả lời đơn giản nhất:

[Fekar: Không có gì.]

Đối phương trả lời nhanh đến bất ngờ, [Peanut98: Tối nay anh có muốn gọi điện thoại cho em không? ]

[Fekar: Đợi anh một tiếng. ] Gửi xong, anh vội vàng đặt điện thoại xuống, như thể đó là một con quỷ có thể chiếm lấy trái tim con người. Tay không tự chủ được mà khẽ run rẩy, Lee Sanghyuk nắm chặt tay thành nắm đấm, hít một hơi thật sâu.

Anh từng nghe một quảng cáo, nói rằng trong hoàn cảnh bình thường, trái tim của con người có kích thước gần bằng nắm đấm của họ, trước đây anh không nghĩ như vậy, nhưng bây giờ lại đột nhiên tin chắc vào điều đó.

Bởi vì giống như đôi tay đang run lên vì phấn khích, trái tim trong lồng ngực của anh cũng đang đập rộn ràng, hân hoan, rung động.

Đây là lần đầu tiên Lee Sanghyuk háo hức trở về căn biệt thự một mình anh ở, mặc dù nơi đó cũng không có ai chờ đợi anh, một số đồ đạc đơn giản đứng lặng im trong bóng tối.

Lee Sanghyuk bật đèn hành lang bằng bộ điều khiển chính ở cửa, tùy ý ném ba lô lên ghế sô pha trong phòng khách, gần như chạy một đường chạy chậm về phòng mình trên tầng hai. Ban ngày nhân viên làm theo giờ đã đến đây, Lee Sanghyuk nằm trên giường, một "Mùi hương của nắng"tràn vào khoang mũi khiến anh hít một hơi thật sâu đầy hoài niệm.

Anh đương nhiên biết đó là mùi của xác chết và phân của những con bọ ve sau khi chúng chết dưới nắng, có thể nói là khác xa so với ấn tượng mà ánh sáng mặt trời mang lại, nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn không muốn thay đổi câu nói sai lầm của mình, bởi vì nó cũng đã khắc sâu vào trí nhớ của anh, trong số ít đó có mùi của mẹ.

Lee Sanghyuk nằm lì trên giường ngẩn ngơ một lúc, sau đó mới từ từ đứng dậy, cầm lấy tai nghe trên tủ đầu giường bấm điện thoại gọi cho Peanut.

Điện thoại chỉ vang lên một tiếng thì đã được kết nối, một âm thanh xen lẫn tiếng nức nở truyền qua tai Lee Sanghyuk. Cảm giác đờ đẫn vừa quấn lấy anh đã bị quét sạch sành sanh, toàn bộ cơ bắp trên người căng thẳng theo bản năng, "... Peanut?" Anh thử gọi tên cậu một tiếng.

"Hừ ưm..." Giọng mũi nâng lên nghe như đáp lại, lại giống như dụ dỗ, khiến một ngọn lửa không tên trong lòng Lee Sanghyuk bùng lên. Vì vừa mới tắm rửa xong, nên hiện tại cả tinh thần lẫn cơ thể đều rất thả lỏng —— Lee Sanghyuk vừa tìm cách biện minh cho hành vi đáng xấu hổ của mình, vừa nằm lỳ trên giường, nhẹ nhàng cọ sát vào tấm ga trải giường mới thay.

"Không được... A... Chỉ lộ mặt là không được..."

Khi nghe đến đó, Lee Sanghyuk mới nhận ra đối phương đang livestream, anh vội vàng mở trang web mà mình chưa truy cập suốt một tháng qua, nhìn thấy một cảnh tượng mà cả đời này anh không bao giờ quên được.

Mặc dù toàn bộ màn hình đều đánh Censored, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một hình ảnh mờ ảo —— Chính xác mà nói là nửa người dưới. Nhờ vào cảnh nền đen tuyền và áo hoodie màu xám nửa người trên, có thể thấy rõ côn thịt màu đỏ thẫm dựng đứng trong không khí, một dải ruy băng màu đỏ tươi quấn lộn xộn quanh cán, hai đầu ruy băng giao nhau ở phần gốc cột thành một cái nơ con bướm xinh đẹp. Đùi và bắp chân cũng bị trói chặt, bị ép thành hình chữ M, để lộ khe mông trắng như tuyết bị tình dục nhuộm một tầng đỏ ửng, bởi vì kích thích mà không ngừng co rút lại, ở giữa hai chân kẹp lấy một vật màu đen, còn đẩy ra ngoài một sợi dây màu tím, phần đuôi biến mất trong bàn tay cậu đang nhét trong tay áo hoodie.

"A... Điên rồi... Thật sự... Ha ha... Không chịu nổi nữa, ô..." âm thanh lần lượt lọt vào tai Lee Sanghyuk hai lần, anh sững sờ tắt tiếng livestream, chỉ nghe âm thanh giọng nói trong điện thoại. Có lẽ là do vị trí của thiết bị thu âm khác nhau, nên âm thanh trong phòng livestream có độ chấn động rất mạnh mẽ và tiếng nước òm ọp òm ọp, trong khi có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển đã được khử tiếng ồn trong điện thoại.

"Rất khó chịu sao... Tại sao phải làm loại chuyện này?" Cổ họng Lee Sanghyuk trở nên căng thẳng, khàn khàn không giống như giọng nói thường ngày của anh.

"Không phải...A, ha ha, rất thoải mái... Sắp điên mất," Peanut đứt quãng đáp lại, "Bởi vì đã lâu rồi em không livestream... Cho nên... A... Phải bị mọi người trừng phạt... Mới được..."

Lee Sanghyuk mở mưa đạn vào thời gian thực, những yêu cầu khác nhau trong các tin nhắn bắt mắt khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng đỏ mặt tía tai, "Nếu anh khen thưởng nhiều hơn những người khác, em có thể nghe anh không?" Lee Sanghyuk hỏi.

"Cũng được, nhưng..." Han Wangho dụi dụi đôi mắt đã nhòe đi vì nước mắt, đột nhiên nhìn thấy một tin nhắn mới rất bắt mắt, màu đỏ đậm nhất:

[Freak: Tắt live đi, chỉ làm cho anh xem thôi]

"Năm trăm vạn... A... Điên rồi sao?" Han Wangho hít mũi một cái, nước mắt trước đó vẫn luôn quanh quẩn trong hai hốc mắt không hề báo trước chảy dài trên khuôn mặt nóng bỏng, cậu buộc mình phải lấy lại tinh thần, cười khổ, "Xin lỗi, ưm... Có vẻ như... Buổi livestream phải đóng rồi, vậy hôm nay cứ như vậy trước đi... Lần sau lại..."

Khi phần mềm live stream đóng, Han Wangho nặng nề ngã xuống giường, "Muốn xem không?" Cậu mở miệng run rẩy cởi dảy ruy băng trên dương vật ra, hỏi một khán giả duy nhất có thể nghe thấy giọng nói của cậu.

"Không cần," Lee Sanghyuk dừng lại một chút, "Nhưng em có thể tiếp tục làm, anh đang nghe đây."

"Anh là cái tên làm cho người ta chán ghét." Trong giọng nói của Han Wangho mang theo tiếng khóc nức nở, cậu nhắm mắt lại, vừa nhấn nút điều khiển trứng rung trong tay ở mức cao nhất, vừa xoa nắn quy đầu nhạy cảm. Khoái cảm mãnh liệt đẩy cậu lên mây, cậu không tự chủ được nâng eo mông lên cao, trước mắt chợt lóe một luồng ánh sáng trắng, cậu không khỏi phát ra một tiếng rên rỉ the thé.

"A, ha ha... Đi... Sang... Ô..." Cậu suýt gọi tên của Lee Sanghyuk, nhưng cũng may cậu đã kịp ngậm miệng lại, biến thành tiếng nghẹn ngào triền miên.

Mọi âm thanh đều nhỏ dần theo tiếng cao trào, chỉ còn lại tiếng thở dốc mệt mỏi, Faker ở đầu bên kia điện thoại không nói một lời nào, "Tại sao lại làm như vậy?" Han Wangho vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo hỏi lại.

"Anh... Không biết, chỉ cảm thấy nên làm thế," Giọng Faker nghe có vẻ buồn rầu, anh có chút chần chừ hỏi: "So với cái này, em có khóc không?"

"Đó là bởi vì quá thoải mái, hiện tượng sinh lý mà thôi." Han Wangho lau sạch cơ thể mình, cởi hết đạo cụ đặt lên tủ đầu giường, cởi áo hoodie dính đầy tinh dịch trên người ra, lại ngã xuống giường lần nữa.

"Ồ."

"Ha, cứ như vậy thôi sao?" Khi cơn hưng phấn nhanh chóng rút đi, cảm giác khó chịu trong lòng Han Wangho lại mạnh mẽ trỗi dậy, cậu gần như cam chịu phát tiết bất mãn trong lòng, "Cái tên này thật đúng là không quan tâm đến bất cứ thứ gì cả... Cái gì cũng không biết, cảm thấy em đang làm chuyện không tốt nên muốn ngăn cản em đúng không? Vì đạo đức nghề nghiệp của một giáo viên sao? Thôi đủ rồi, rõ ràng anh là một kẻ đạo đức giả chỉ học sinh gọi hai tiếng thôi cũng đã cương cứng rồi."

Lee Sanghyuk im lặng lắng nghe lời chỉ trích của Han Wangho, mỗi câu nói đều như một lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim anh —— Giống như những gì anh làm cũng đã làm tổn thương Han Wangho vậy. Anh sắp xếp lại suy nghĩ của mình, đợi hô hấp của Han Wangho dần dần ổn định, anh mới chậm rãi mở miệng: "Có lẽ bây giờ em không muốn nghe, nhưng trước tiên anh muốn xin lỗi em, xin lỗi."

"Giải thích quá nhiều thì có vẻ giống như anh đang bào chữa cho mình, vậy nên đúng là bởi vì em mà anh sinh ra xúc động tình dục, anh đúng thật cũng không phải là một giáo viên tốt có đạo đức nghề nghiệp. Nhưng có một điều, hy vọng em không nên hiểu lầm," Lee Sanghyuk hít một hơi thật sâu, giọng nói bình tĩnh của anh giống như đang nói một vấn đề không liên quan gì đến mình vậy, "Hôm nay anh lấy tư cách là 'Faker' gọi điện thoại cho em, xem livestream của em. Không phải vì anh cảm thấy điều đó là đồi phong bại tục, cũng không phải vì nghĩa vụ ràng buộc của một giáo viên là quản lý và giáo dục học sinh. Mà là bởi vì, anh tưởng tượng hàng trăm hàng ngàn người đàn ông trên thế giới này xuyên qua màn hình theo dõi em dùng cơ thể của mình lấy lòng bọn họ. Thậm chí rất nhiều người, không, có lẽ là tất cả mọi người, cũng sẽ giống như anh, bởi vì thân thể xinh đẹp của em, giọng nói của em, vì em mà cương, anh cảm thấy... Rất khó chịu, lại có chút tức giận —— Cho dù anh không có quyền chi phối cơ thể của em, cũng không có bất kỳ lý do gì để quản lý em, nhưng anh nghĩ mình nên làm chút gì đó, ít nhất là giấu em ở một nơi mà không ai có thể nhìn thấy em."

"Về phần giáo viên của em, Lee Sanghyuk —— Thật ra hôm nay anh gọi cho em là muốn nói cái này, nhân tiện xin lỗi em vì đã che giấu thân phận —— Anh ấy vẫn nhớ những tác phẩm em đã làm, làm tốt lắm đó, gần như không có chỗ nào cần phải cải thiện, anh ấy cảm thấy em rất thông minh, cho nên hy vọng em có thể đến lớp, đã lâu rồi anh ấy không gặp em, sắp quên mất em trông như thế nào rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro