Chương 102: Mãnh hổ rơi lệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ này khắc này Xa Thần tình nguyện bị Lận Châu ăn thịt.

Anh... Bụng của anh cảm thấy thật khó chịu.

Cả người đều khó chịu.

Kim Mân nhìn Xa Thần một cái, không nói chuyện, cầm mớ quả hạch xoay người rời đi.

Xa Thần đứng nguyên tại chỗ, ngậm chặt miệng, âm thầm rơi lệ trong gió.

Vu Lam nhìn thấy toàn bộ sự việc, thấy Kim Mân đi về phía mình, đưa cho cô mấy cái quả hạch, cô cười hì hì nhận lấy, cắn cắn, "Đạo diễn, anh trêu ghẹo anh ấy nga. Hamster các anh chỉ khi trữ thức ăn mới để đồ ăn ở túi má."

Kim Mân ném vào miệng một quả hạch, giọng điệu bình đạm, "Rất thú vị không phải sao?"

Vu Lam: "..." Ha, quả nhiên có thể làm bạn tốt với ảnh đế Lận thì tâm địa đều sẽ không lương thiện.

*

Lận Châu bỏ rơi người đại diện của mình mà đi tới bên cạnh Diệp Phù Dư.

Tiểu cô nương đưa lưng về phía anh, đang cùng Hồ Ngọc Thiến nói cái gì đó, căn bản không chú ý tới phía sau có người tới gần.

Hồ Ngọc Thiến vừa thấy Lận Châu thì hai mắt sáng trưng như đèn pha.

Nghe tình báo từ Xa Thần, anh ít nhiều biết được thì ra Hồ Ngọc Thiến là fans của mình.

Vì chuyện này, anh không chút bủn xỉn nhìn Hồ Ngọc Thiến, lộ ra một nụ cười ôn hòa.

Fan não tàn đu-idol-mãnh-hổ Thiến lập tức bị nụ cười này mê hoặc, đầu óc choáng váng, vô thức giơ tay vẫy vẫy với Lận Châu, "Anh Lận, buổi chiều mát mẻ."

Diệp Phù Dư bỗng dưng quay đầu, thiếu chút nữa đụng phải lồng ngực của Lận Châu.

Lận Châu nhíu mày, theo bản năng duỗi tay đỡ bả vai tiểu cô nương.

Lúc này mới phát hiện hai người họ bất tri bất giác đã dựa gần như vậy.

Xấu hổ tằng hắng một tiếng, lui về sau một bước, kéo ra khoảng cách an toàn, anh chớp mắt, vẻ mặt vô tội, "Người đại diện kia của tôi hôm nay ngược đãi nghệ sĩ, ngay cả nước cũng không cho tôi uống, chỗ mấy cô còn nước không?"

Đu-idol-mãnh-hổ Hồ Ngọc Thiến vừa nghe, lập tức xoay người tìm nước.

Mà Diệp Phù Dư đứng ở tại chỗ nhíu mày, thân mình nhích qua bên cạnh một bước, lướt qua Lận Châu, nhìn Xa Thần đang ở bên kia, "Anh lại bắt nạt Xa Thần?"

Lận Châu vươn một ngón tay chọt chọt tiểu cô nương, sau khi xác định từ góc độ của cô không nhìn tới chỗ con chồn trắng kia, giọng điệu bình thường, "Sao lại nói thế, nhìn tôi giống cái loại yêu tinh như vậy?"

Diệp Phù Dư lắc đầu, "Không giống."

Khóe miệng Lận Châu nhếch lên một vòng cung, còn chưa kịp đồng ý với cô, Diệp Phù Dư đã mỉm cười tiếp tục nói, "Anh chính là như vậy."

Lận Châu: "..."

Anh thu lại ý cười, mắt nhìn quanh một vòng phim trường, phát hiện mọi người đều đang vội, một bàn tay ấn trên trái cô, mặt không cảm xúc nói: "Tiểu hồ ly, cho cô một cơ hội, cô nói lại lần nữa xem. Nếu làm tôi không hài lòng, bây giờ tôi liền ăn cô."

Vừa dứt lời, Hồ Ngọc Thiến kiếm được nước rồi cũng lại đây.

Nghe đến câu cuối, hai mắt cô càng sáng, "Ăn trên giường?"

Lận Châu: "..."

Diệp Phù Dư: "..."

Tốc độ này... còn nhanh và ổn định hơn tàu cao tốc.

Lận Châu thật xứng danh Lận lão cẩu da mặt dày hơn bức tường, chỉ tốn vỏn vẹn một giây đã khôi phục như cũ.

Cầm lấy nước suối trong tay Hồ Ngọc Thiến, anh lễ phép mỉm cười, "Nghe nói cô Hồ là fans của tôi, đúng lúc chỗ tôi còn có mấy tấm ảnh có chữ ký, đều tặng cho cô Hồ đây vậy."

Cái đuôi hổ của Hồ Ngọc Thiến mém chút nhếch lên tới, chờ Lận Châu đi khỏi, ôm cánh tay Diệp Phù Dư, bắt đầu gào thét.

"Ô ô ô anh Lận quá tốt bụng. Chị cảm động quá, mãnh hổ sắp rơi lệ rồi."

Diệp Phù Dư: "..."

---
Editor có lời muốn nói:

Sắp vào mùa thi cử rồi nhờ, tình hình học tập của mọi người thế nào rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro