chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       "Hi vọng anh có thể về cùng tôi, tới thăm Thế Huân."

      Huân vừa dứt lời, vẻ lo lắng và bối rối thoáng hiện trong đôi mắt trong trẻo của Lộc Hàm, rồi lại nhanh chóng biến mất.

      "Cậu muốn tôi tới thăm Thế Huân?" Khuôn mặt lộ vẻ nghi hoặc và khó hiểu, Lộc Hàm ráng quên đi chút bối rối vừa rồi. "Cậu bảo cậu là Huân, vậy, cậu với Thế Huân là..."

    "Anh em." Huân tiếp lời: "Huân là anh trai tôi."

      "Lộc Hàm, tôi thật sự mong anh có thể tới thăm anh ấy." Huân lại nài nỉ.

     "Thế Huân bị sao thế? Với lại, tại sao tôi nhất định phải tới gặp anh ấy?" Thật ra, trong lòng Lộc Hàm chỉ muốn nghe đáp án của câu hỏi thứ nhất.

    "... Sáng nay Huân bị ngất trong phòng làm việc, do bệnh tim tái phát." Sắc mặt Huân lập tức trở nên căng thẳng. Mặc dù giờ đã qua cơn nguy hiểm nhưng khi nhớ lại cậu vẫn thấy sợ.

    Bệnh tim?! Câu trả lời của cậu khiến Lộc Hàm nhíu mày —— Thế Huân bị bệnh tim? Sao trước giờ cậu không biết?

     Đột nhiên nhớ lại, hai ngày trước khi hai người gặp mặt, sắc mặt Thế Huân đã tái nhợt. Có điều khi đó chuyện anh phải dùng xe lăn để di chuyển khiến cậu kinh ngạc, nên mới bỏ qua chi tiết đó.

      Nhớ tới đôi chân của Thế Huân, Lộc Hàm lại cảm thấy lòng mình đau nhói. Xem ra, trong hai năm mình mất tích, ở bên này cũng xảy ra rất nhiều chuyện.

     "... Được không? Anh tới thăm anh ấy được không?" Huân không biết Thế Huân liệu đã tỉnh lại hay chưa, cậu nghĩ, để người đầu tiên anh thấy sau khi tỉnh lại là Lộc Hàm cũng không phải quyết định tồi.

    "Ừ." Lộc Hàm gật đầu. Cậu cũng muốn biết rõ một số chuyện.

    Bước qua khoảng sân vườn phía trước quen thuộc, giữa ánh mắt ngạc nhiên của những người làm, Lộc Hàm theo sát Bạch Hiền, bước thẳng vào phòng khách rộng lớn.

     Năm đó cậu còn không kịp nói lời từ biệt cuối cùng với toà biệt thự được xây nơi lưng chừng núi này. Thế nhưng tin rằng không lâu trong tương lai, cậu sẽ lại chính thức bước vào nơi đây.

     Cánh cửa phòng ngủ được mở ra từ phía trong, một người đàn ông cao lớn anh tuấn đi về phía hai người.

     "Huân tỉnh chưa?" Huân nhỏ giọng hỏi.

       "Vừa mới tỉnh." Nói xong, Xán Liệt lặng lẽ liếc mắt sang quan sát Lộc Hàm đang đứng bên cạnh một chút rồi mới gật đầu chào cậu.

    Lộc Hàm gật đầu chào lại, đồng thời âm thầm quát sát mối quan hệ của hai người trước mặt, thật khó để diễn tả cho rõ, có vẻ thật thân thiết và quen thuộc.

    Về phần Xán Liệt, cậu chỉ gặp anh một lần hồi mấy năm trước. Khi đó anh đã có hai thân phận, vừa là bạn của Thế Huân vừa là bạn trai của Huân, chỉ có điều anh thường sống ở nước ngoài nên cơ hội gặp mặt cũng không nhiều. Thấy sự ăn ý vô hình giữa anh và Huân, không biết quan hệ giữa họ giờ có tiến triển thêm chút nào hay không nữa.

  "Lộc Hàm, mình vào thôi."

   "Ừ."

       Đứng tại chỗ nhìn hai người một trước một sau bước vào phòng ngủ Thế Huân, thần sắc Xán Liệt thoáng hiện vẻ căng thẳng.

      Nhớ lại lần trước, cũng là lần duy nhất anh gặp Lộc Hàm, cảm giác cậu tạo cho anh là một chàng trai dịu dàng như làn nước. Khuôn mặt nhã nhặn, lịch sự, hiền lành, điềm tĩnh như tỏa ra quầng sáng hiền hòa, khiến người ta thấy thật ấm áp. Thế nhưng, ngay lúc vừa rồi, anh lại cảm thấy vẻ lạnh nhạt trên người cậu, cho dù là trong ánh mắt hay vẻ mặt.

      Có lẽ do mất trí nhớ thôi. Xán Liệt thầm nghĩ trong lòng, tự giải thích lý do thay đổi của Lộc Hàm.

      Trong gian phòng mịt mờ tăm tối, tấm thảm lông dài và mềm mại đã được thay thế bởi sàn nhà bằng phẳng nhẵn bóng, tấm rèm cửa sổ nặng nề phủ xuống, xuyên qua khe cửa có thể thấy ánh mặt trời tươi sáng ngoài sân.

     Ngay khi bước vào trong phòng, trái tim Lộc Hàm lập tức đập nhanh hẳn. Một mùi hương đã lâu không gặp nhưng lại khiến người ta thấy thật quen thuộc không chút dấu hiệu xông thẳng vào mũi cậu.

—— đó là mùi hương của riêng Thế Huân.

     Len lén xiết chặt bàn tay đang run lên nhè nhẹ, Lộc Hàm nhẹ nhàng bước chậm lại, cố gắng điều chỉnh nhịp thở.

   Sau đó, cậu theo Bạch Hiền, tới bên giường.

     Người trên giường đang nằm đó thật an tĩnh, ánh sáng quá mờ mịt, không cách nào thấy rõ, nhưng cậu lại như nghe thấy tiếng thở rất nhỏ của anh, từng tiếng từng tiếng một, rõ tới mức lạ kỳ.

     Tỉnh lại trong cơn mê, cảm giác đau đớn khiến người ta hít thở không thông như đã biến mất, Thế Huân nằm đó không chút sức lực, nhắm mắt nghỉ ngơi.

    Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra rồi lại khép lại. Anh nghe thấy tiếng bước chân rón rén, khẽ khàng, bước thẳng tới đầu giường mình.

     "Huân?" Anh mở mắt ra, song lại bất ngờ thấy hai bóng người. Chàng trai đứng sau lưng Huân, cho dù không thấy rõ dung mạo nhưng những đường nét quen thuộc cũng lập tức khiến những ngón tay che dưới tấm chăn của anh khẽ xiết lại.

    "Vâng, em đây." Thấy Thế Huân tỉnh lại, Huân bước ra phía cửa sổ.

"Soạt!" Rèm cửa bị kéo mở, ánh nắng lập tức tràn vào qua khung cửa sổ.

    Thế Huân theo phản xạ nghiêng đầu, nheo mắt lại.

    Bệnh tim! Đứng bên giường, nhờ ánh nắng từ ngoài tràn vào, khi thấy rõ người trên giường, những lời Bạch Hiền nói lúc trước đột nhiên dâng trào trong đầu Lộc Hàm.

     Đây là Thế Huân. Hai năm không gặp, Thế Huân đã thay đổi rất nhiều, thay đổi theo hướng mà cậu không tưởng tượng nổi.

    Anh nằm trên giường, mái róc rối bời, con mắt khép hờ, mặt không còn chút máu, ngay cả đôi môi cũng nhợt nhạt tới mức khiến cậu kinh hãi.

       Nhìn khuôn mặt điển trai song không còn chút sinh khí kia, tấm chăn trắng tinh ôm vòng quanh những đường nét mỏng manh, Lộc Hàm cảm thấy trái tim mình lại đau âm ỉ từng cơn, không cách nào ngừng lại.

     "Lộc Hàm, anh ở lại đây nhé, tôi ra lấy cho anh cốc nước." Cố tình để lại không gian riêng cho hai người, Bạch Hiền liếc mắt nhìn Thế Huân đang im lặng, nhẹ nhàng bước ra cửa.

   Quả nhiên, là cậu ấy!

     Đôi mắt đang cố thích ứng với ánh sáng vẫn chưa mở nhưng bên tai đã vang lên giọng nói của Huân, Thế Huân thầm thở dài một tiếng, từ từ mở mắt ra, quay sang nhìn khuôn mặt thanh tú bên cạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro