chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Nhìn Ngô Thế Huân ngại ngùng, cố gượng dậy, Lộc Hàm cố nén cơn xúc động muốn tới giúp của mình, ngồi xuống chiếc ghế bên giường.

    Ngồi tựa người vào đầu giường, Ngô Thế Huân khép chặt đôi mắt, cố xua tan cơn choáng váng vì ráng ngồi dậy. Lúc mở mắt ra lại phát hiện Lộc Hàm ở bên cạnh đang chăm chú nhìn mình.

    "Sao em lại tới đây?" Ngô Thế Huân nhìn về phía cậu, hỏi với giọng hơi khàn khàn.

      "Bạch Hiền nói anh mắc bệnh, muốn tôi tới thăm anh." Vô tình hay cố ý, Lộc Hàm kể cho Ngô Thế Huân như định nói đây không phải suy nghĩ của cậu. Nhưng lúc này, thần sắc tiều tụy của anh khiến cậu không nhịn được hỏi tiếp:

    "... Anh thấy sao rồi?"

      "Đã không sao." Cố gắng quên đi cảm giác co rút đau đớn ở lưng, Ngô Thế Huân lắc đầu.

    Khóe miệng hơi cong lên một khoảng rất khó nhận ra, Lộc Hàm nhẹ nhàng gật đầu.

      Nhất thời hai người đều im lặng, bầu không khí trong phòng có phần áp bức và nặng nề.

     Tránh không nhìn khuôn mặt của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm cố chuyển ánh mắt, lại vừa khéo dời sang đôi chân của anh. Cho dù được che phủ dưới tấm chăn nhưng vẫn không giấu nổi vẻ suy yếu, đôi chân đó, lại cả chiếc xe lăn bằng kim loại đặt bên giường thi thoảng lại phản xạ lại ánh sáng, đều như những mũi châm đâm thẳng vào mắt khiến cậu cảm thấy đau nhói khiến.

   ... Không được mềm lòng!

    Cậu thầm xiết chặt tay vịn, tự nhắc nhở trong lòng.

      Cho dù đôi chân anh bị thương trong lần bắt cóc đó đúng như suy nghĩ của mình, vậy cũng chỉ vì Bạch Hiền thôi! Bởi vì, lúc cậu rớt xuống vách núi cũng là lúc quyết định tính mạng cậu không phải do anh đổi lại! Giờ cậu còn có thể hít thở bầu không khí trên cõi đời này hoàn toàn là nhờ vận may của bản thân, cậu nên cảm ơn ngư dân đã cứu cậu lên trong lúc hấp hối chứ không phải anh!

    Vì vậy, không cần lo lắng quá nhiều, cậu chỉ cần hoàn thành kế hoạch của mình, vậy là đủ rồi!

    Do Lộc Hàm ngồi sấp bóng nên Ngô Thế Huân không tài nào nhìn thấy rõ gương mặt cậu. Nhưng anh có thể cảm giác được cậu đang trầm tư. Mặc dù không biết cậu đang suy nghĩ điều gì, Ngô Thế Huân vẫn quay đầu, nhắm mắt lại, lặng lẽ nằm đó, không muốn cắt ngang mạch suy nghĩ của cậu.

     Một lúc lâu sau, bên tai mới vang lên giọng nói nhẹ nhàng chỉ có nơi cậu.

     "Sao lại lừa tôi?"

      "..." Câu hỏi đột ngột của Lộc Hàm khiến Ngô Thế Huân mở choàng hai mắt. Anh không nói gì, chỉ khẽ nhướn mày, nhìn cậu với vẻ nghi hoặc.

      "Tôi và anh đã từng là người yêu phải không?" Hít sâu một hơi, Lộc Hàm hỏi.

   "Em..." Trong đôi mắt thâm thúy lộ rõ vẻ kinh ngạc, Ngô Thế Huân nhìn vẻ mặt khẳng định của cậu, trái tim hơi co thắt lại. Chẳng lẽ cậu nhớ ra rồi?!

     "Không phải như anh nghĩ đâu!" Đối mặt với vẻ kinh ngạc của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm lắc đầu vô tội, mỉm cười. "Tôi không nhớ ra điều gì. Thế nhưng một người bạn kể cho tôi, trước đây tôi là bạn trai của anh."

   Cậu phải nhanh chóng đẩy mạnh quan hệ giữa bọn họ. Nếu anh đã không chủu nói gì, vậy để cậu chủ động.

   "Tôi nghĩ, người bạn tốt nhất của tôi chắc sẽ không lừa tôi. Anh là bạn trai tôi, đúng không?" Nói xong, cậu chăm chú nhìn thẳng vào mắt Ngô Thế Huân.

     Cảm giác thất vọng như có, như không, dâng lên trong lòng, Ngô Thế Huân nhìn vẻ cố chấp và chắc chắn trên khuôn mặt cậu, không trả lời ngay.

     Hai hàng mi khẽ rủ xuống, giấu đi những tâm sự hiện lên trong đôi mắt, một lát sau, anh mới thản nhiên hỏi: "Nếu đúng là vậy, em có thể tiếp nhận chuyện đó ngay không?"

   "Không thể." Câu trả lời nhanh chóng và thẳng thắn.

       Một câu trả lời có thể dễ dàng đoán ra, song lúc này, khi nó vang lên từ trong đôi môi ấy với vẻ thong dong và điềm tĩnh, đáy lòng anh vẫn gợn buồn. Nhưng câu nói tiếp theo của cậu khiến đôi mắt anh không khỏi chuyển sang nhìn cậu.

     "Không thể lập tức tiếp nhận. Nhưng tôi nghĩ, chỉ cần cho tôi chút thời gian thích ứng, chắc là cũng không khó." Một nụ cười rạng rỡ hiện lên trên khuôn mặt thanh tú. "Đương nhiên, đầu tiên anh cũng phải đồng ý tiếp tục mối quan hệ của chúng ta trong quá khứ mới được."

      Thật hiếm khi thấy Ngô Thế Huân lộ vẻ sững sờ. Nhìn đôi mắt trong trẻo đã bớt đi vài phần xa cách kia, anh bỗng có một cảm giác kỳ lạ, cảm thấy chàng trai trước mặt bỗng trở nên khó đoán —— cứ như một giây trước vẫn là vẻ lạnh nhạt xa lánh, đảo mắt qua bỗng chủ động ôn hòa trở lại.

     Rốt cuộc là chuyện mất ký ức đã thay đổi tính cách cậu hay lúc trước mình không phát hiện ra một mặt khác của cậu, anh cũng không rõ nữa. Chỉ có điều, Lộc Hàm với nhiều dáng vẻ như vậy lại càng làm toát lên thứ khí chất khiến người ta say đắm.

    "Đã không còn sớm nữa rồi, tôi phải về đây." Lộc Hàm đứng dậy, không đợi Ngô Thế Huân nói chuyện, lại bổ sung: "Anh nghỉ ngơi đi cho khỏe, hôm khác gặp lại."

     Ngô Thế Huân nhìn theo bóng lưng dịu dàng đang bước đi kia, lặng lẽ chìm vào trầm tư.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro