chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

        Ánh sáng yếu ớt chiếu vào xuyên qua lớp rèm cửa dày, Ngô Thế Huân rướn người dậy, tựa nửa người vào đầu giường. Trong con ngươi đen nhánh là vẻ trầm tư sâu không thấy đáy.

       Từ ba ngày trước, Lộc Hàm đột nhiên tới, sau khi để lại câu nói đó bèn vội vã bỏ đi rồi không hề xuất hiện nữa. Ngẫm lại thái độ trước sau bất đồng của cậu, cả việc tính cách thay đổi nhiều so với lúc trước, nghi hoặc trong lòng Ngô Thế Huân càng lúc càng lớn dần.

     Mấy ngày nay, anh bị ép nằm trên giường tĩnh dưỡng, ngoại trừ thi thoảng phải xử lý công việc, anh có đủ thời gian để tự hỏi cảm giác khó hiểu quẩn quanh trong lòng mình đến từ đâu.

     Hôm đó, nếu anh không nhìn nhầm, khi Lộc Hàm đứng bên giường hỏi anh: "Chúng ta đã từng là người yêu phải không?", ngay trước lúc đó, trong mắt cậu thoáng hiện vẻ phức tạp, vừa hay bị anh để ý thấy. Ánh mắt đó đại biểu cho điều gì, anh không tài nào hiểu được, song nó lại khiến trong lòng anh có cảm giác lạnh lẽo khó hiểu.

     Cậu như vậy, cho dù là hành động hay ánh mắt đều như bị một câu đố khó giải, khiến anh không thể nắm bắt được nhưng lại có cảm giác bất an mơ hồ.

      Nhưng ít ra có một điều anh có thể xác định —— cậu hiện giờ chắc chắn không phải chàng trai nhẹ nhàng như làn nước, trầm tĩnh lặng lẽ khi xưa. Mà cho dù ra sao, bản thân anh cũng muốn ở bên cậu, cho dù một ngày nào đó trong tương lai cậu nhớ lại truyện lúc trước, muốn anh bồi thường bất cứ điều gì, anh cũng cam tâm tình nguyện, lấy ra mọi thứ anh có...

      Lộc Hàm ôm lấy đầu gối, ngồi trên giường, phía đối diện là hai gương mặt đầy vẻ không đồng tình và bất đắc dĩ.

T      hật muốn cười khổ. Cậu cảm thấy, người nên cảm thấy bất đắc dĩ đáng lẽ là mình mới đúng chứ! Sao ai nấy đều đứng về phía Ngô Thế Huân? Vì sao cậu còn chưa làm bất cứ chuyện gì quá đáng mà cũng bị bạn tốt chỉ trích? Vì sao không ai hiểu cho cảm xúc của cậu?

     "Tớ thật không ngờ cậu lại tính làm như vậy?" Nghệ Hưng ngồi trên ghế sô pha, nhíu mày. Vừa trở về từ chuyến cậung tác ở nước ngoài, cậu lập tức kéo theo hành lý chạy thẳng tới nhà của Lộc Hàm, tiện kéo luôn cả Tử Thao theo.

     "Không ngờ cậu lại giả vờ mất trí nhớ! Đã lừa anh ta thì chớ, lại còn muốn trả thù nữa?"Đây là điều cậu không hiểu nổi nhất, lúc đầu ở nước ngoài nhận được điện thoại của Tử Thao, cậu gần như không dám tin Lộc Hàm lại định làm như vậy. Vì vậy, với bản tính vốn ngay thẳng, nóng nảy, cậu lập tức chạy tới chỗ Lộc Hàm hỏi cho ra lẽ.

   "Phản ứng của cậu cũng hơi quá đấy!" Thản nhiên nhìn Nghệ Hưng, cảm giác bất lực trong lòng Lộc Hàm càng lúc càng lớn. Ngô Thế Huân... từ lúc nào lại tốt tới mức khiến những người bạn thân thiết nhất của cậu đều bảo vệ cho anh ta?!

    Khuôn mặt lạnh lùng thản nhiên trước mắt khiến Nghệ Hưng nhịn không nổi, bỗng có cảm giác rất muốn lao tới véo cho cậu một trận. Nghệ Hưng hít một hơi thật sâu: "Cách làm của cậu rất quá đáng! Cậu không nghĩ xem, hai năm qua, anh ấy vì tìm cậu đã tốn bao nhiêu sức người sức của! Hơn nữa còn chưa từng buông tay! Chỉ riêng việc cố chấp đó cũng không thể khiến cậu dừng ý định trả thù sao? Nếu không muốn bắt đầu lại với anh ấy thì thôi, đã là quá khứ thì cứ để nó qua đi! Việc gì phải trả thù anh ấy!"

    Tử Thao ngồi bên cạnh vẫn luôn im lặng, không nói gì. Là bạn bè đã nhiều năm, sao cậu không hiểu tính cách của Lộc Hàm?! Chuyện đã quyết định sẽ rất ít khi thay đổi. Nhưng chính vì hiểu nên cậu mới gần như khẳng định, tình cảm của Lộc Hàm với Ngô Thế Huân còn rất sâu đậm. Cậu không muốn thấy người bạn tốt này hại người hại mình nên mới gọi điện báo cho Nghệ Hưng, hi vọng cậu ấy có thể ra mặt khuyên can Lộc Hàm, cho dù kết quả cuối cùng có lẽ vẫn không thay đổi.

  "Tớ biết cậu luôn để ý tới chuyện gì." Thở gấp một chút, Nghệ Hưng nói tiếp: "Thế nhưng, tớ nghĩ cậu hiểu chứ, nhà họ Ngô có ơn với anh ấy, trong hoàn cảnh như vậy, bất cứ người đàn ông có trách nhiệm nào cũng không thể để con trai duy nhất của nhà họ Ngô phải chịu cảnh nguy hiểm! Còn cậu..."

    "Tớ biết chứ!" Lộc Hàm ngắt lời cậu, ánh mắt liếc sang nhìn mặt sàn trơn bóng, nói tiếp:"Tớ cũng hiểu." Vẫn luôn hiểu.

  "... Vậy cậu còn cố chấp cái gì?"

Lộc Hàm lắc đầu, nhìn Nghệ Hưng và Tử Thao.

    "Chuyện của tớ với anh ta hãy để tớ tự xử lý." Nói xong, cậu nhắm mắt lại, vùi khuôn mặt vào đôi tay.

      Hai hàng mi run run lộ ra chút cảm xúc sâu trong đáy mắt —— thật ra, chuyện cậu cố chấp, chuyện cậu luôn để ý là người đàn ông cậu đã toàn tâm toàn ý yêu suốt ba năm trời rốt cuộc có thực sự yêu cậu hay không. Chí ít, ngày hôm đó, mãi tới lúc rơi xuống vách núi, cậu vẫn không thấy được chút lo lắng và yêu thương mà mình muốn thấy trong đôi mắt đen nhánh lặng lẽ và hờ hững kia.

    Mà giờ đây, nói là trả thù, chẳng bằng nói là một nguyện vọng tận sâu trong đáy lòng cậu... Hy vọng mình có thể thực sự cảm nhận được tình yêu của người đàn ông đó với mình.

——

    Cánh cửa lớn của nhà họ Ngô được mở ra, người giúp việc đưa Lộc Hàm vào phòng khách.

    "Cậu Lộc, cậu chủ đang tập phục hồi chức năng, xin cậu chờ cho một lát." Bưng trà bánh lên, người giúp việc lui sang một bên.

     "Phục hồi chức năng? Có lâu lắm không?"

       "Mỗi tuần hai lần, mỗi lần khoảng hai tiếng. Bác sĩ tới đã khá lâu rồi, chắc cũng sắp kết thúc." Người giúp việc cung kính trả lời.

      Gật đầu, Lộc Hàm khẽ nhấp một ngụm trà thơm, đứng dậy nhìn ra vườn hoa ngoài cửa sổ.

     Mọi thứ vẫn hoàn hảo như trước khi cậu đi khỏi.

       Chỉ có điều, ở góc vườn phía đông nam có một khoảnh đất bị bỏ hoang —— đó là khoảnh vườn riêng của cậu trong cả khu vườn rộng lớn này, nơi đó có các loại cây cỏ do cậu tự tay trồng, ngày ngày cậu đều bỏ chút thời gian ra chăm sóc chúng.

     Nhìn mảnh đất giờ mọc đầy cỏ dại kia, lòng cậu hơi thắt lại.

      Đúng lúc này, cửa phòng bật mở, một người đàn ông trung niên bước ra, người giúp việc đi tới nghênh đón.

"Thời gian tập phục hồi chức năng của cậu chủ đã kết thúc rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro