1. [Rhadamanthys x Kanon] Lãng tử quay đầu (Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tác giả: Vũ Phong Ninh Viễn

- Editor: Hải Đường Đêm

- Nguyên tác: Saint Seiya - Minh Giới thiên

- Cp: Minh đấu sĩ Thiên Mãnh Tinh Rhadamanthys & Hoàng Kim thánh đấu sĩ chòm Song Tử Kanon

*Lời tác giả:

- Lần đầu viết đồng nhân văn Rha x Kanon, có thể rất OOC ....

- Kỳ thật chủ yếu là muốn viết Kanon, có thể Rha bị tôi viết thành công cụ 2333, tôi không biết thân phận cùng danh hiệu của Kanon nên định nghĩa thế nào, cá nhân tôi thích anh ấy làm Hải Long tướng quân nhất, trong văn thực tế cũng an bài chức vụ này, phương diện chòm Song Tử ở Thánh Vực vẫn là Saga, nhưng trong mắt Rha, anh hẳn không phải ám tinh, cũng không phải người dự khuyết, lại càng không phải em trai của ai đó, chính là thừa nhận thánh đấu sĩ chòm Song Tử độc nhất vô nhị đi.

- Bối cảnh sau khi Thánh Chiến chấm dứt, tam giới hòa bình.

———

Ước chừng ba tháng sau khi Minh Giới hoàn thành trùng kiến, toàn bộ khôi phục quỹ đạo, Rhadamanthys đột nhiên tuyên bố quyết định quan trọng nhất với hai anh em của hắn.

Đó là một ngày bình thường của các ngày bình thường, thân là Tam Cự Đầu của Minh Giới làm việc dưới tay Minh Vương, bọn họ vẫn trước sau như một ở trong văn phòng chia nhau trầm mê làm việc—— đương nhiên, lời này có thể chỉ dành cho một mình Rhadamanthys. Dù sao hai vị khác một người đang định thần nhàn nhã bưng trà xem báo, một vị khác nồng nhiệt tựa vào bàn làm việc chơi trò chơi.

"Tôi có chuyện muốn nói rất lâu rồi." Rha vùi đầu trong hồ sơ đột nhiên ngừng bút, nghiêm trang nói.

Minos nhìn mặt báo không chút nhúc nhích, giống như không nghe thấy. Ngón tay của Aiacos đang đặt trên bàn phím đánh đánh, đầu cũng không nâng: "Chuyện gì?"

"Khi tôi vừa mới sống lại về Minh Giới đã muốn nói, nhưng lúc ấy trăm phế đợi hưng, không ít công việc, suy nghĩ này liền trì hoãn lần nữa." Rha bắt tay chỉnh giấy tờ, tiếp tục nói, "Tôi thích một người, hơn nữa muốn theo đuổi người đó."

 "Ừ, không tệ." Aia hừ một tiếng, "Cô gái nhà ai không may bị cậu nhìn trúng thế, cần các anh em đi giúp cậu cướp dâu sao?"

"Là cùng giới, hơn nữa còn là người bên Thánh Vực, các cậu đều đã gặp."

"Hả?" Lúc này cuối cùng Aia cũng ngẩng đầu khỏi màn hình, dùng một biểu tình kinh sợ đến rớt cằm sửng sốt chừng ba phút, mãi đến khi máy chơi game truyền đến tiếng game over, vẻ mặt Rha nghiêm túc, nhìn qua không giống nói giỡn.

"Không phải là...?"

"Tôi phải sửa một vấn đề, cậu đang nói cái vị hiện tại làm hải tướng quân dưới trướng Poseidon. Nếu cậu máy móc tìm đến Thánh Vực, Giáo Hoàng đương nhiệm có thể tặng cậu Ngân Hà Tinh Bạo lúc vào cửa—— cũng chính là anh của cậu ta." Minos buông báo, "Bình tĩnh một chút, Aia, cậu phải biết rằng bây giờ thông gia là chủ lưu, không phải hai ngày trước tiểu thư Pandora mới vừa viết thư cho chòm Phượng Hoàng?"

"Đúng vậy, người nào đó sau khi không đánh không quen biết, theo đuổi Hoàng Kim thánh đấu sĩ khóa trước hơn hai trăm năm, đuổi tới bây giờ dinh Song Ngư cũng đổi chủ, hiện giờ mỗi lần đi đều bị người ta ném hoa hồng đuổi trước." Aia không chịu thua mà đáp lễ. Mà Rha ở một bên vì lời nói của Minos lâm vào trầm tư, tướng quân của đáy biển rốt cuộc có dáng vẻ gì? Đúng vậy, cậu ấy còn có anh trai, năm đó anh trai cậu ấy còn mang theo một đám thánh đấu sĩ đã chết một đường nửa ra tay ở Thánh Vực tổn binh hao tướng (nửa ra tay khác tất nhiên là bị em trai sau khi tiến vào Minh Giới xử lý). Hắn không rõ ràng lắm, hắn chưa đến đáy biển, trong đầu hắn vẫn còn bộ dáng Kanon đang mặc Hoàng Kim thánh y chòm Song Tử.

Thiên Mãnh Tinh gương mẫu của Minh Giới đặc biệt ngoài ý muốn xin phép một ngày, trên báo cáo xin phép viết một hàng chữ to bắt mắt:

Thế giới to lớn, tôi muốn ngắm biển.

Rhadamanthys đi chân trần đứng trong nước biển của Bắc Đại Tây Dương ôn hòa. Lúc này đúng lúc hạ hết thu đến, bị dòng nước ấm Mexico ảnh hưởng, cho dù vùng biển này ở vĩ độ cao cũng có thể quanh năm không lạnh. Hắn nhìn chăm chú vào trời chiều chạng vạng chiếu hào quang vào nước biển xanh biếc chiết ra màu cam đỏ, nhất thời có chút thất thần, từ sau khi trở thành Minh đấu sĩ, hắn không rõ đã bao lâu chưa thấy ánh mặt trời. Hắn mặc áo sơ mi màu trắng cùng quần dài vàng nhạt đơn giản, giày màu nâu đặt trên bờ cát, ống quần xắn qua mắt cá chân, tay đang cầm chậu dạ lan hương—— một chậu rất nhỏ. Minh Giới không có hoa, nhưng Minos rất chân thành đề nghị hắn đi cầu ái tốt nhất mang theo hoa, vì thế ban ngày hắn đi dạo chợ lớn một vòng mang theo cái này về. Sau khi Minos cười nhạo hắn một phen hỏi hắn có phải dựa vào văn học vỉa hè thấy được dạ lan hương là hoa đại diện cho chòm Song Tử, trên thực tế Rhadamanthys chỉ cảm thấy loại hoa màu lam này làm hắn nhớ tới biển rộng và Kanon trong ký ức duy nhất—— đúng, từ khi thức tỉnh trở thành Minh đấu sĩ, trí nhớ của hắn ít đến đáng thương, hắn nhớ khi hắn làm con người sinh ra lớn lên ở nơi rất gần biển rộng, nói không chừng chính là Bắc Đại Tây Dương, nước biển màu lam sẫm còn thường xuyên đi kèm tiếng gió.

Hắn không báo cho Kanon, nhưng hắn có trực giác Kanon nhất định biết hắn sẽ đến, chẳng sợ anh không cảm nhận ra cũng sẽ có hải đấu sĩ báo lại, báo cho anh có người xa lạ xâm nhập lãnh địa của anh. Hắn đứng một hồi liền cảm giác được cosmo quen thuộc, người kia mặc lân y đứng trên sóng biển, tóc dài màu lam bị gió biển thổi, anh bỏ mũ giáp, đạp sóng đi đến trước mặt hắn.

"Rất rõ ràng, hôm nay tôi không đến tìm anh khiêu chiến." Rhadamanthys tự nhận là vẻ mặt thành khẩn. Hắn cất chậu hoa vào trong túi, nghĩ không cần lập tức đưa cho anh. Trên mặt Kanon xẹt qua một tia tươi cười, lại khôi phục vẻ nghiền ngẫm, anh ghé sát bên tai Rhadamanthys, nhẹ giọng nói một câu, “đợi tôi một chút.”

Sau đó Hải Long lại lặn xuống đáy biển. Rhadamanthys đứng sững sờ trong nước, hai chân hắn ngâm nước hơi lạnh, hắn không hiểu rốt cuộc chàng trai này suy nghĩ này. Đang lúc hắn xoay người muốn đi Kanon đột nhiên nhảy ra từ trong nước, thân lân y Hải Long đã không còn, thay bằng áo ngắn màu lam cùng quần màu nâu, anh đùa dai kéo hắn vào trong nước, Rhadamanthys cảm thấy mình như mất trọng tâm chầm chậm chìm xuống, dạ lan hương theo đó bị phá hủy.

 Thật sự là xong đời. Hắn tận lực nín thở, sau đó cảm thấy răng cùng đầu lưỡi bị thứ gì trên người đối phương cạy mở. Kanon đang hôn hắn, bọn họ cố gắng lấy không khí còn sót lại trong khoang miệng cho nhau. Một giây trước khi hắn mất đi ý thức, được kéo lên.

"Quả nhiên kỹ năng bơi của anh vẫn kém như vậy." Kanon cười khanh khách với hắn, sắc mặt thiếu đánh.

"Cuối cùng tôi cũng biết vì sao bọn họ muốn đuổi anh khỏi Thánh Vực còn đưa vào thủy lao." Rhadamanthys căm giận. Kanon trầm mặt.

"Không có 'bọn họ', chỉ có anh trai ngu ngốc của tôi làm, anh ấy muốn ném tôi trong đó tự sinh tự diệt, nhưng tôi lại không như ý của anh ấy."

Cuộc đối thoại này khiến Rhadamanthys thật sự không nhịn được đánh một quyền lên mặt anh kết quả còn bị né tránh, bọn họ mãn nguyện đánh một trận trên bãi biển, sau đó khi màn đêm buông xuống đến quán bar gần đó, trấn nhỏ hẻo lánh bên biển nên số lượng giải trí không nhiều lắm.

"Tôi không biết trước đây anh là hải tướng quân của Poseidon." Rhadamanthys chăm chú nhìn Whiskey trong ly, ánh đèn chiếu vào chất lỏng làm màu sắc của nó rực rỡ như độc dược.

"Thế nào, so với thánh đấu sĩ của Athena mà nói, hải tướng quân có vẻ rất không bài diện?" Kanon ngồi xuống ghế cao nhỏ, gót giày vô thức gõ chân ghế.

"....Ít nhất không phải địch mà chúng tôi chủ yếu nhắm vào." Rhadamanthys nhún vai.

"Kỳ thật tôi cũng không phải Hải Long tướng quân chân chính, chỉ là giả thôi." Kanon nhấp một ngụm rượu, "Lúc hải tướng quân chân chính còn chưa thức tỉnh đã đoạt lân y của hắn, sau đó thả Hải Hoàng."

"Ít nhất đối với tôi mà nói, anh là thánh đấu sĩ chòm Song Tử chân chính."

"Đó là Saga." Kanon không chút khách khí phản bác hắn.

"Khi chiến đấu với tôi, cậu quả thật mặc Hoàng Kim thánh y chòm Song Tử, lấy danh nghĩa thánh đấu sĩ của Athena."

"Đó là vì anh ấy đã sớm chết."

"Quả thực không có cách nói chuyện với anh." Rhadamanthys tức giận nói, bắt đầu nghiêm túc tự hỏi chuyện chạy lên mặt đất muốn thổ lộ có phải sai rồi không. Kanon ngồi đối diện hắn uống một ly đến một ly, không gian nhỏ hẹp mờ mịt lại oi bức, người càng ngày càng nhiều, ca sĩ trên hậu trường bắt đầu khàn gào, nâng âm điệu đến lớn nhất.

Đây quả nhiên là quyết định sai lầm, Rhadamanthys trải qua một phen đấu tranh suy nghĩ, rất không tình nguyện mà thừa nhận. Hắn vô cùng xác định mình tuyệt đối là bạn trai không tồi, nhưng rõ ràng Kanon không phải người yêu tốt của hắn, chàng trai này đã sớm quen đơn độc một mình, giống gió tùy tiện đi đâu thì đi, không có cái gọi là ràng buộc.

"Anh không cần nỗ lực đi tìm , trên thế giới này căn bản không có gì chân chính thuộc về tôi." Kanon ghé vào quầy bar. Rhadamanthys khẳng định đêm nay anh sẽ uống nhiều. Hắn nhớ chậu hoa dạ lan hương còn trong túi, có lẽ lúc này hắn nên lấy nó ra đặt trước mặt Kanon, đưa cho anh một thứ hoàn toàn thuộc về anh, nhưng chậu hoa nho nhỏ đã bị phá hủy —— đương nhiên không trách anh, là Kanon không nên quậy hắn dẫn đến hỏng, đơn thuần là hắn tự làm tự chịu.

"Nhưng sau này Poseidon vẫn gọi anh về làm hải tướng quân dưới trướng hắn."

"Đó là vì hắn không tìm thấy những người khác, lại không muốn bản thân mất mặt."

"Cuối cùng anh vẫn đồng ý với hắn." Trong giọng điệu và biểu tình của Rhadamanthys viết ba chữ anh xứng đáng.

Kanon không nói. Anh rất mạnh, như thế xem ra cũng rất xứng đáng, Rhadamanthys nghĩ như vậy. Hắn trả tiền rượu, kéo Kanon trở về. Gió biển ban đêm mang theo chút mát mẻ, tiếng sóng biển tựa hồ làm Kanon tỉnh táo chút.

"Đừng đưa tôi về." Anh cầm lấy tay Rhadamanthys nói nhỏ, "Tôi không muốn họ thấy tôi như vậy."

"Anh còn biết anh như vậy không thể gặp người khác." Rhadamanthys đặt anh trên bờ cát, Kanon chạm đầu xuống đất liền gối tay ngủ luôn.

Đây là cuộc hẹn hò vô cùng hỏng bét —— Rhadamanthys rời khỏi bờ cát trước đêm khuya, trước khi đi hắn còn quay đầu nhìn thoáng qua đối tượng thiếu chút nữa muốn thổ lộ, Kanon cuộn mình ở đó, bóng bị ánh trăng kéo đến dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro