《 Lăng Việt 》Paracetamol - 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: 扑热息痛

Tác giả: 兔咪拌饭 (https://weibo.com/u/7608923228)

01.

Vương Siêu chết rồi.

Lúc nhận được điện thoại, Vương Việt đang trên đường giao hàng, trong giỏ đựng đồ có một chiếc bánh kem, nếu không ship đến nơi bánh sẽ bị chảy nước, cậu không có tâm trạng để bắt máy, nhưng lại không chịu nổi tiếng chuông điện thoại kêu réo không ngừng.

Đèn vàng đếm ngược còn một giây, Vương Việt nghĩ một lúc, cuối cùng không dừng lại.

Cậu vượt đèn đỏ, bị một chiếc xe máy phía đối diện chạy quá tốc độ lao tới, đụng sát bên người, khiến cậu phải đánh lái, hộp đựng đồ cùng chiếc bánh kem rơi xuống đường, nát bét.

Chẳng khác gì đời này của cậu. Vương Việt ngồi giữa đường thở dài. Cuối cùng cũng có thời gian để trả lời cú điện thoại đổ chuông như muốn đòi mạng.

Giọng người phụ nữ phía bên kia vừa khóc lóc vừa la hét, Vương Việt nghe không rõ, cảnh sát giao thông đang đi tới, cậu buộc phải tắt điện thoại đứng lên, mặc kệ vết thương đang chảy máu, dựng lại chiếc xe điện nằm chổng vó.

Tai nạn không có thương vong, chỉ có chiếc bánh kem rơi giữa đường, khiến người đi đường không may tạt qua đều chửi bới.

Đến nơi an toàn, Vương Việt gọi cho người mua hàng xin lỗi hoàn tiền, đồng thời bản thân cậu cũng cảm thấy tiếc nuối, giá như có thể mang bánh về nhà ăn cùng ăn trai.

Cậu nghĩ đến Vương Siêu, lại nghĩ tới cuộc điện thoại ban nãy, liền lướt tới lịch sử cuộc gọi, lần này cuối cùng cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

"Anh Vương, anh trai anh chết rồi!" Người phụ nữ là y tá mới được nhận vào bệnh viện, phụ trách chăm sóc cho Vương Siêu, vì là người mới đến nên Vương Việt vẫn chưa có thông tin liên lạc cụ thể.

"Anh đang ở đâu? Đến ngay đi!"

Vương Việt tắt máy.

Vết thương ở chân đột nhiên không còn đau nữa, cảnh vật xung quanh dần biến mất, trở thành một tờ giấy trắng, không cảm xúc, không niềm vui, cũng chẳng còn nỗi buồn.

Cậu đứng đó rất lâu, tận đến khi bé gái trên đường nhìn thấy vết thương đáng sợ đến mức òa khóc, mới khiến thần trí cậu kéo ngược trở về.

Cậu im lặng không nói một lời, rồi nhảy lên chiếc xe điện cũ nát. Bệnh viện cách đó không xa, cũng không thể xem như cậu đến quá muộn.

"Cuối cùng anh cũng đến!" Người phụ nữ kia chạy thoát khỏi đám người kéo cậu hướng về bên trong: "Anh trai anh tự mình nhảy xuống, không liên quan đến chúng tôi!"

"Sao lại không liên quan đến cô?" Vương Việt dừng chân, nhìn Vương Siêu nằm trên mặt đất, giọng lạnh lẽo: "Không phải tôi mời cô đến trông anh trai sao? Không phải chuyện của cô? Lúc anh ấy nhảy xuống, cô ở đâu?"

Người phụ nữ khúm núm không dám mở miệng, lúc Vương Siêu nhảy xuống, cô đang ngồi bên cạnh đan khăn cho con trai, mới không thể giữ chặt Vương Siêu.

"Anh ấy nói gì?" Vương Việt hỏi: "Lúc nhảy xuống, anh ấy nói gì?"

"Cậu ấy nói..." Người phụ nữ nói nhỏ: "Cậu ấy nói, ba mẹ đang gọi cậu ấy về nhà ăn cơm."

Vương Việt gật đầu, cũng không rõ tại sao lại gật đầu, có lẽ theo thói quen vô thức, khi nghe được đáp án sẽ tự động gật đầu.

Vương Siêu nằm ở đó, mặt cỏ xanh biếc, máu đỏ tươi, hai mắt nhắm nghiền, khóe miệng còn đang nở nụ cười.

Giống một chiếc bánh kem, Vương Việt nghĩ, giống chiếc bánh kem ban đầu ai cũng háo hức đợi nó tới, nhưng đến khi bị hỏng chẳng còn ai để ý nữa.

02.

Sau khi an bài tang lễ cho Vương Siêu, Vương Việt sốt cao ba ngày. Trong căn phòng giá rẻ thuê chung nhà, cậu ngủ li bì ba ngày, gần như không mở mắt, chìm trong một giấc mộng đằng đẵng, một giấc mơ bình thường, Vương Siêu không chết, ba mẹ không chết, một nhà bốn người bên nhau cười nói không ngừng.

Thế nhưng có ngày nằm mơ cũng sẽ có ngày tỉnh giấc, đêm thứ tư, Vương Việt mở mắt ngồi dậy, im lặng lúc lâu, cuối cùng giữa mặt sàn chất đầy đồ, cậu tự nhét mình ngồi trong tủ quần áo, òa khóc.

Cậu không có tư cách để khóc giữa đêm, thời gian này làm việc quá mệt mỏi cũng như tuyệt vọng, cậu không có thời gian để khóc, có ngày về đến nhà đã là nửa đêm, liền lăn ra ngủ mà không buồn rửa mặt.

Giờ cậu đã có thời gian, rất nhiều là đằng khác. Thẻ ngân hàng có tận 25 vạn tệ, gồm 20 vạn phía bệnh viện chuyển qua, là tiền mua mạng Vương Siêu, hy vọng cậu không làm lớn chuyện.

Như vậy cũng tốt, Vương Việt nghĩ, cậu làm lụng vất vả nhiều năm như vậy mới tiết kiệm được hơn 5 vạn, Vương Siêu chỉ cần nhảy một bước, không những có người giúp cậu lo tang lễ, còn kiếm được 20 vạn tệ.

20 vạn tệ, cho dù có làm thêm mười năm nữa cũng chẳng thể kiếm đủ. Vương Việt dở khóc dở cười, giờ cậu có tiền rồi, cậu không cần làm việc nữa, không cần sống như trước nữa, con mẹ nó làm công nhân gì chứ, giao thức ăn gì chứ, 20 vạn...mua hoa đi! Mua nhẫn tặng Mĩ Lâm! Kết hôn cùng cô ấy! Đi thôi, anh trai không còn, trói buộc không còn, đến xem nhà cô ấy có chấp nhận không?

Chấp nhận cái rắm! Vương Việt lảo đảo chui ra khỏi tủ quần áo, đem chìa khóa mở cửa xuống dưới nhà mua bia, có phải sẽ gặp con trai của Mĩ Lâm không? Lần trước trên đường đứa nhỏ gọi cậu là chú, còn cậu cho nó cái gì? Một cây kẹo mút, một tờ hai trăm tệ móc không thấy, vậy mà giờ có thể đào ra 20 vạn tệ!

20 vạn tệ, không đổi được một người phụ nữ, cũng không đổi được một mạng người. Cậu mang bia về nhà, dạ dày nổi cơn đau, cậu nghĩ có lẽ nên ăn thêm gì đó.

Anh trai muốn ăn gì? Những thứ Vương Siêu muốn ăn cầm đầy khắp hai tay, một nắm cơm ba tệ rưỡi, Vương Siêu run tay đánh rơi xuống nồi nước, không còn cách nào khác, uống canh đi, dù sao rong biển cũng nở ra.

Nhưng giờ chẳng còn gì, Vương Việt vừa đi vừa nghĩ, rong biển và tôm khô vẫn ở đó, nhưng người đàn ông có đôi tay run rẩy vĩnh viễn không thể quay trở về.

Một thứ khi đã mất đi chính là sẽ hoàn toàn biến mất. Khi một người chết, họ biến mất. Pháo hoa sau khi nổ tung trên bầu trời sẽ biến mất, không rơi xuống đất, không ở trong gió, không có trong mưa, không ở đâu hết.

Đau quá, Vương Việt lấy chìa khóa mở cửa, vết thương không băng bó trên đùi đóng vảy, miệng vết thương nhói lên, có nên chú ý đến nó không? Hay cứ để nó đau đớn đi?

Cho dù thế nào, mọi chuyện rồi cũng sẽ tốt lên, giống như cậu, rồi cũng sẽ ổn.

Cậu đem lon bia đặt trên bậu cửa sổ, đến phòng tắm tắm rửa, lúc bước ra bắt gặp cô gái thuê phòng cách vách đúng lúc trở về, nhìn thấy cậu, ánh mắt đột nhiên né tránh.

Vương Việt nghĩ có lẽ cậu đã dọa cô gái, hắng giọng ngại ngùng muốn nói, không ngờ tới giây kế tiếp cô gái kia đã òa khóc lên.

"Anh, anh giúp em đi!" Cô gái khóc như mưa nguồn suối chảy: "Cầu xin anh, xin hãy giúp em."

Giúp cô? Vương Việt cảm thấy nực cười, vậy ai sẽ đến giúp cậu chứ.

Cô gái nhỏ cứ đứng đó khóc, mà biểu cảm của cậu, so với khóc còn khó nhìn hơn.

03.

Vương Việt không biết cách nói chuyện với phụ nữ.

Phụ nữ làm bằng nước, cho dù là một người bị cuộc sống đè nặng, ám mùi dầu khói bếp như Mĩ Lâm, hay một cô gái tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng nhưng không muốn ở lại làm việc trong thành phố lớn dường này, hoặc người phụ nữ từ nông thôn đến chăm sóc Vương Siêu, đều làm từ nước.

Chỉ cần họ khóc òa lên, Vương Việt liền bó tay. Thật ra cậu cũng sẽ khóc, rất lâu trước đây, khi tranh nhau gói bánh gạo cuối cùng với Vương Siêu, cậu khóc lớn, ba mẹ vẫn cho anh trai vì trước đó cậu đã ăn quá đủ rồi.

Cô gái khóc một lúc lâu, lau nước mũi, gượng cười méo mó rồi đưa ra yêu cầu không hề quá đáng.

"Anh, có thể cho em mượn tiền không?" Cô gái nói: "Mai ba mẹ em đến, tháng này chưa trả lương, em muốn đưa ba mẹ đi chơi."

"Nói thật đi." Vương Việt nhìn cô gái: "Nếu ba mẹ đến chơi, em sẽ không khóc như vậy, đừng nói dối."

"Em có thai rồi." Nước mắt cô gái lưng tròng "Em phải bỏ nó, em có một vạn rưỡi, cần thêm một vạn rưỡi, anh cho em mượn, sang tháng lấy lương em sẽ trả lại."

"Người đàn ông của em đâu?" Vương Việt lờ mờ đoán ra, "Bỏ chạy rồi?"

Cô gái nhỏ gật đầu.

Hai người nhìn nhau rất lâu, đột nhiên trong lòng Vương Việt có một suy nghĩ điên cuồng, có thể kết hôn cùng cô gái, để cô nhóc sinh hạ đứa trẻ, như vậy sau này cậu cũng không còn cô đơn.

Làm cha sẽ thế nào? Vương Việt muốn làm một người cha thật tốt, dành những thứ tốt nhất cho nhóc con.

"Anh, sao anh không nói gì?" Cô gái rụt rè hỏi: "Nếu không có cũng không sao, em sẽ nói với người nhà, không sao đâu."

"Bằng không..." Vương Việt liếm đôi môi nứt nẻ, "Em đẻ nó ra đi?"

Cô gái lắc đầu.

"Không được. Em mới hai mươi ba tuổi, còn cả tương lai trước mắt, không thể để bị chôn vùi chỉ vì cục thịt viên này được."

Cô gái gọi đứa trẻ là cục thịt viên, Vương Việt nhấp ngụm bia, có lẽ cô ấy không thích nó.

"Được rồi." Cuối cùng Vương Việt cũng đồng ý, cậu trở về phòng đem một vạn năm trăm tệ tiền mặt đưa đến, "Em cầm lấy đi, không cần gấp, làm phẫu thuật xong phải chú ý nghỉ ngơi."

"Cảm ơn anh." Cô gái nhỏ rối rít đội ơn nhận tiền, "Ngày mai...có thể giúp em ... cùng đi theo được không? Một mình em hơi sợ."

"Được rồi." Vương Việt gật đầu, vừa đúng lúc cậu cần tìm chuyện gì đó để làm thay vì cả ngày ở nhà khóc, cậu vẫn phải tiếp tục sống, "Ngày mai anh đi cùng em, yên tâm, đừng sợ."

Không lâu sau khi trời vừa sáng, cô gái nhỏ gõ cửa phòng Vương Việt, hai người lần lượt bước ra khỏi căn nhà trọ, đến một bệnh viện phụ khoa cách đó không xa.

Cô gái bước vào phòng phẫu thuật, Vương Việt ngồi trên ghế bên ngoài chờ đợi.

Thật ra, cậu vẫn cảm thấy nặng lòng tiếc nuối đối với sinh mệnh bé nhỏ này. Đợi được một lúc, cậu thấy một người phụ nữ ôm bọc đồ lẻn vào nhà vệ sinh, sau đó tay không trở ra.

Có lẽ người phụ nữ kia đã khóc, ánh mắt còn ửng đỏ, lúc đi ngang qua Vương Việt thấy cậu đang nhìn tới còn trừng mắt lại với cậu.

Dĩ nhiên cậu biết chỗ đó là nhà vệ sinh nữ.

Cậu cũng biết, người phụ nữ đó đã bế một đứa trẻ vào bên trong.

04.

Trong nhà vệ sinh không có người, một điều may mắn trong nỗi bất hạnh. Vương Việt nín thở đẩy cửa từng phòng, cuối cùng tìm thấy bọc đồ trong thùng rác cuối phòng, cậu run rẩy tay chân vội vã mở tung túi đồ, bên trong có một đứa trẻ đang ngủ, nói là ngủ nhưng có lẽ đã hôn mê, sắc mặt không tốt lắm, cũng may vẫn còn thở.

Vương Việt ôm đứa trẻ chạy ra ngoài chặn đường y tá, y tá liền gọi bác sĩ đến.

Bác sĩ kia mặc áo blouse trắng, dáng người so với Vương Việt cao hơn nửa cái đầu, sống mũi thẳng tắp, nhìn tới đứa trẻ, cau mày nhéo hai bên má, rồi chạy đi lấy bông băng.

"Anh có phải ba đứa trẻ không?"

"Bác sĩ, không phải cố ý." Vương Việt đột nhiên đỡ lấy chậu nước bẩn, thoạt nghĩ người phụ nữ kia nhất định sẽ không trở lại, cậu chắc chắn phải mang đứa trẻ này đi, nên nở một nụ cười dối người: "Các cụ ở nhà nghe theo mấy cái thuốc đông y gì đó, lúc tôi về nhà đã hơi muộn, bác sĩ xem giúp, đừng để đứa nhỏ phải đợi."

Lăng Duệ nghi ngờ nhìn tới hai mắt Vương Việt rồi ôm đứa trẻ rời đi.

Nhỏ nhắn mềm mại như vậy, Vương Việt trở về ghế ngồi, trên tay bày ra tư thế đang ôm đứa trẻ, là một bé trai, nhìn qua rất khỏe mạnh, không biết có gặp chuyện gì không, mà nếu có, hai mươi vạn tệ liệu có đủ chữa trị?

Cô gái nhỏ làm xong phẫu thuật trở ra ngoài, sắc mặt không tốt lắm, Vương Việt gọi xe cho cô gái trở về trước, chính mình ở lại chờ tin tức đứa trẻ, cậu đã tự hứa sẽ mang nó về nhà.

Không. Vương Việt lắc đầu, chỉ thuê một phòng trọ thôi ư? Hay là về quê thuê hẳn một căn nhà? Nhưng điều kiện trên thành phố vẫn tốt hơn, gì cũng thuận tiện, sau này nhóc con còn đi học, không thể ở quê mãi được.

Cậu suy nghĩ miên man, cảm giác như mình vừa sống lại. Ngày mới lại có hy vọng để sống, bởi cậu đã có một đứa nhóc con. Nửa giờ sau, Lăng Duệ ôm đứa trẻ ra, vẫn còn chút lo lắng giao cho Vương Việt, dặn dò: "Đứa nhỏ bây giờ chỉ có thể uống sữa mẹ hoặc sữa bột, không thể ăn mấy thứ vớ vẩn khác! Nhà anh ở đâu, tôi qua nói chuyện với các cụ."

"Mấy người già cả đi về hết rồi." Vương Việt đỡ lấy đứa trẻ. "Giờ tôi sẽ một mình chăm con, anh đừng tức giận, hay là thêm Wechat đi? Nếu anh lo lắng có thể nhắn tin, đúng lúc tôi cũng có nhiều chuyện muốn hỏi khi chăm cháu?"

"Quét mã đi." Lăng Duệ sốt ruột gửi mã QR, "Năm giờ tôi tan làm, đến lúc đó anh quay video đứa nhỏ gửi cho tôi."

"Được được được." Vương Việt có được tư vấn miễn phí, vui vẻ không thôi, bế nhóc con ra ngoài: "Vậy chúng tôi về nhà trước đây."

"Đợi một lát." Lăng Duệ giữ tay: "Con trai anh so với những đứa trẻ khác có lẽ chăm sóc sẽ vất vả hơn một chút, nhưng cũng không có gì xấu, là một đứa trẻ rất khỏe mạnh, chú ý một chút."

"Hả?" Vương Việt ngẩn người, "Chuyện gì?"

"Không thể nói chuyện cũng không phải bệnh gì nghiêm trọng." Lăng Duệ nói, "Ít nhất nhóc con vẫn có thể nghe thấy, chỉ là không nói được."

Lúc này Vương Việt mới phản ứng lại, đã nói rồi, bị người ta đối xử như vậy cũng không khóc, thì ra là một đứa câm.

Vậy gọi nhóc con là Mặt trăng nhỏ đi, Vương Việt muốn hôn con, lại nhớ đến đám râu lún phún nên ngừng lại.

Mặt trăng cũng không biết nói, Vương Việt bắt xe về nhà, nhưng mặt trăng rất sạch sẽ, cũng rất xinh đẹp.

Vương Việt đưa con trở về, ngay chiều hôm đó liền chuyển nhà, cậu thuê một căn nhà nhỏ tầng trệt trong một tiểu khu, dưới sân có khu vui chơi trẻ con, có một góc vườn và xích đu, người chủ trước đã đi nước ngoài, nhà không dùng tới, giá không hề rẻ, Vương Việt cắn răng thuê trước ba năm.

Ba năm sau, Vương Việt tính toán, có thể thuê bất kỳ chỗ nào tiện cho nhóc con đi học mẫu giáo.

Cậu đã mua rất nhiều thứ trong cửa hàng bán đồ bỉm sữa, căn nhà trống trải bắt đầu giống nhà hơn. Đem nhóc con đặt ổn định trong cũi lắc, Vương Việt mới dọn dẹp chút không gian để đặt giường lớn, nhìn nhóc con đã ngủ say, cậu tranh thủ đi tắm, mùi xà phòng tắm thơm ngát từ trong nhà tắm tỏa ra, cậu mặt bộ áo ngủ bảo mẫu mới mua, râu ria xồm xoàm, cẩn thận bế nhóc con.

Mặt trăng nhỏ tỉnh giấc, mặt mếu máo, nhìn bộ dáng của Vương Việt liền há miệng òa khóc.

Không có âm thanh, chỉ có nước mắt, mặt nhỏ đỏ bừng. Vương Việt vội vàng pha sữa bột, nhớ lại hướng dẫn của nhân viên bán hàng, dùng cổ tay kiểm tra độ ấm sau đó mới nhét vào miệng Mặt trăng nhỏ.

Mặt trăng nhỏ tìm thấy núm vú cao su, lập tức mút lấy hút sữa, Vương Việt một bên dỗ con, một bên nhìn vạch mức trên bình sữa, sợ con uống quá nhiều.

05.

Trải qua giai đoạn cho con ăn đầy khó khăn, mái tóc Vương Việt đã ướt đẫm mồ hôi.

Điện thoại đúng lúc phát ra tiếng thông báo, Vương Việt nhìn thấy tên Lăng Duệ, vội vàng nghe máy.

"Mau xem nhóc con." Lăng Duệ vừa về nhà liền thay đồ thoải mái, so với lúc trước có phần dễ gần hơn, "Đã cho ăn chưa?"

"Mới ăn xong, uống sữa bột." Vương Việt hướng camera cho bác sĩ Lăng xem Mặt trăng nhỏ đang nằm trên giường, "Nhìn này, sắp ngủ rồi."

"Có thể mở TV", Lăng Duệ nói, "Tiếng động sẽ không dọa nhóc con trong lúc ngủ, nếu không một thời gian nữa đến năm mới, tiếng pháo ngoài đường sẽ dọa đến con."

"A, anh nói đúng." Vương Việt mở TV, "Cảm ơn bác sĩ."

"Không có gì." Lăng Duệ uống một ngụm nước rồi quyết định nói hết toàn bộ sự thật với Vương Việt. "Hôm nay thật xin lỗi, tôi không nên nói những lời như vậy với anh."

"Không vấn đề gì." Vương Việt cười, "Cũng không phải chuyện gì."

"Tôi đã kiểm tra." Lăng Duệ nói thêm, "Đứa trẻ này căn bản không phải con anh."

Nụ cười trên mặt Vương Việt đông cứng, cậu muốn cúp điện thoại rồi ôm Mặt trăng nhỏ bỏ chạy.

"Đừng căng thẳng." Lăng Duệ có chút xấu hổ, "Chúng tôi không tìm được người phụ nữ kia, anh có thể giúp chúng tôi nuôi đứa trẻ này hoặc là gửi trả lại, phía chúng tôi có người có chuyên môn hơn."

"Cái gì mà nuôi hộ mấy người?" Vương Việt lớn tiếng: "Đây là con tôi! Sao có thể không phải con tôi? Là tôi tìm thấy nó!"

"Được được, anh đừng quá kích động." Lăng Duệ cách màn hình trấn an: "Nếu như chúng tôi không thể tìm được mẹ đứa trẻ, tôi sẽ nói lại với phía bệnh viện, đưa tên anh vào danh sách người đầu tiên nhận nuôi, được không?"

"Không phải người đầu tiên!" Vương Việt đỏ mắt: "Là duy nhất!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro