CHAP 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 4

Sehun hít một hơi thở sâu không khí trong lành bên ngoài nhà tù. Anh nhìn luật sư của anh, Wu YiFan và sau đó bước đến, hai người bắt tay nhau.

- “Cảm ơn chú”, anh thì thầm chân thành.

Wu YiFan lắc đầu. “Đừng cảm ơn tôi. Tôi ko phải là người đã giúp cậu tự do đâu”

Sehun cau mày. Anh nhìn chằm chằm vào YiFan. Mái tóc dài của anh bị gió thổi ngược lại, khuôn mặt nhợt nhạt. Đôi mắt anh đang chờ đợi một câu trả lời.

- “Chính là Xi Luhan”.

Sehun sốc. Anh cảm thấy như một con dao găm vào trái tim mình. Luhan, khuôn mặt cậu, nụ cười của cậu, nỗi đau đớn của cậu đã ám ảnh anh trong từng phút, từng giây trong suốt thời jan anh ở tù. Làm thế nào cậu có thể để cho anh tự do một cách dễ dàng sau những gì mà anh đã làm với cậu? Anh rên rĩ và nhìn chằm chằm vào cây lớn trước mặt ngây người, không nhận ra rằng luật sư của anh đang chờ anh lên xe.

- “Sehun , Sehun…”

Anh đã trở lại với thực tế và hỏi “Dạ!”

- “Đi thôi nào”.

Anh bước về phía xe, mở cửa và thắt dây an toàn như một con robot.

Wu YiFan kéo đĩa từ máy nghe nhạc trong xe. “Hãy tận hưởng một cái gì đó tươi sáng hơn, Sehun. Celine Dion thì thế nào?”

Sehun giữ im lặng. tâm trí của anh vẫn đang nghĩ về người con trai đẹp mà anh đã làm tổn thương nặng nề. “Tôi phải gặp được cậu ấy”, anh tự nói với chính mình bằng sự quyết tâm.

====================

Sehun đang đi bộ chầm chậm về phía phòng khách trong ngôi nhà sang trọng của mình thì bỗng nghe thấy tiếng mẹ anh. Anh dường như bị đóng băng. “Mẹ ơi?”

Hai năm qua, anh đã nhớ mẹ anh rất nhiều. Mẹ anh rời khỏi nhà sau một cuộc chiến tranh lớn với cha anh hai năm trước đây. Khi 2 người li dị thì anh đang học thạc sĩ quản trị kinh doanh tại Đại học EXO.

Việc này mang lại cho anh một cú sốc lớn vì mẹ anh là người gần gũi nhất với anh. Bà là người duy nhất có thể hiểu được anh, cho anh chỗ dựa bất cứ khi nào anh tuyệt vọng, bất cứ khi nào anh ở tình trạng gần như sắp chết rồi. Người bố đầy quyền lực của anh thì không có thời gian dành cho gia đình, vì công việc kinh doanh luôn luôn được ông ưu tiên hàng đầu trong cuộc sống của mình. Nghe tin cha mẹ mình li dị, Sehun vội vã trở về Bắc Kinh và cố gắng hết sức để họ đoàn tụ với nhau. Nhưng anh đã quá muộn. Mẹ anh đã đi mà không nói 1 lời tạm biệt. Anh đã rất thất vọng khi cha anh từ chối nói cho anh địa chỉ của mẹ anh.

Đã có một thời gian, không lâu trước đây, lúc đó mọi người đều ghen tị với gia đình nhà họ Oh- 1 gia đình hoàn hảo. Bây giờ, họ đang đi mỗi người 1 hướng- như những người xa lạ. Kể từ ngày đó, Sehun bắt đầu chống lại cha mình. Sehun trở thành 1 đứa trẻ cứng đầu, anh từ chối quay trở lại Mỹ để hoàn tất việc học của mình. Anh bắt đầu gia nhập cuộc sống về đêm. Để làm cho cha mình tức giận và thất vọng, anh đã hoang phí rất nhiều tiền, đi đến quán bar mỗi đêm, bắt đầu hút thuốc và trở thành một người nghiện rượu.

Tháng trước, một trong những người bạn của anh tại quầy bar đã giới thiệu anh dùng thuốc. Tuy nhiên, anh đã thề là anh không bao giờ sử dụng nó. Lần đầu tiên anh sử dụng nó là khi anh ko thể kiềm chế bản thân mình trước sự cám dỗ của người con trai quyến rũ có tên là LUHAN , người đã cư xử lạnh lùng với anh đêm đó. Cậu ấy đã đã làm cho lòng kiêu hãnh của anh bị tổn thương, đối xử với anh như một kẻ thua cuộc.

Tiếng mẹ anh gọi đưa anh trở lại với hiện tại.

- “Sehun … Sehun ” Mẹ anh ôm anh thật chặt.

Sehun nhắm mắt lại và ôm chầm lấy mẹ. Đôi mắt anh đột nhiên cảm thấy nóng. Đã bao lâu kể từ ngày mẹ anh biến mất?

- “Điều gì đã xảy ra với con? Tại sao họ lại giam giữ con? Báo chí toàn nói chuyện vớ vẩn thôi đúng ko? Mẹ ko tin những j mà họ nói về con”

Không thấy phản ứng nào từ Sehun , Oh Lay ngước mắt lên nhìn Sehun để tìm kiếm câu trả lời. ( đi theo chồng thì vợ cũng sẽ lấy họ của chồng nhé mọi người )

- “Mẹ ơi, con đã làm những điều thật khủng khiếp. Ngay cả con cũng ko tin rằng bản thân con có thể làm được những việc đó. Con sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình. Con cảm thấy rất xấu hổ”- Sehun buồn bã trả lời. Anh lấy một hơi thở sâu trước khi tiếp tục. “Đó là một người con trai vô tội. Con đã h..ã..m h..i..ế..p cậu ấy”. - Anh thì thầm những lời cuối cùng bên tai mẹ. Giọng anh run rẩy.

Mẹ anh ngước nhìn anh. Trông Sehun thật xanh xao, thất vọng và mệt mỏi. Bà cắn môi dưới của mình. “Thôi nào, con yêu. Đi vào bên trong thôi. Chúng ta sẽ nói chuyện này sau. Bây giờ, việc con cần làm là phải đi tắm, thay quần áo và cùng ăn trưa với cha mẹ”.

Anh gật đầu và đi vào trong nhà. Ở góc ở phòng khách, anh nhìn thấy cha mình, ông đang ngồi nhìn Sehun với một vẻ mặt mà anh ko tài nào đoán được ông đang nghĩ j.

- “Cha”

Oh Suho quay đầu về hướng khác, từ chối nói chuyện với anh. Sehun thở dài và đi từ từ vào phòng của mình với cái đầu cúi xuống.

Khi dòng nước mát lạnh chảy vào cơ thể mình, Sehun cảm thấy thật thoải mái. “Mình nhất định sẽ gặp cậu ấy hôm nay” - Anh tự nói với mình một cách mạnh mẽ. “Nhưng mình sẽ phải nói j với cậu ấy đây? Xin chào, tôi là Sehun. Tôi là người đã…đã…đã…” , “Chúa ơi, làm ơn giúp con” - Anh thì thầm với chính mình.

Anh mở tủ quần áo và tìm kiếm một bộ đồ để chưng diện. Mình nên mặc j đây nhỉ? Mặc trang trọng hay thông thường. Thật vô lý nếu mình mặc áo sơ mi với cà vạt để gặp cậu ấy, anh cười chua chát. Anh lấy ra một chiếc áo sơ mi sáng màu xanh và một quần jean màu xanh. Tay anh vẫn còn run rẩy khi nhớ lại cái đêm khủng khiếp đó.

Anh nhìn chằm chằm vào cái gương phòng ngủ của mình. Anh đang chưng diện như thể sắp tới cuộc hẹn đặc biệt với một người con trai đặc biệt. Đôi mắt màu nâu tối như không có chút ánh sáng nào. Bộ ria mép lâu ngày chưa đc xử lý, mái tóc dài thì bờm xờm. “Mình trông thật khủng khiếp”, anh nói với chính mình. “Mình ko thể để cậu ấy thấy bộ dạng của mình trong tình trạng này được”. Anh nhanh chóng chộp lấy chiếc ví và chìa khóa xe và đi về phía nhà xe mà không nói bất cứ điều gì.

==========================

Trong vòng hai giờ, Sehun đã trở lại. Tóc anh đã được cắt ngắn, gọn gàng ngăn nắp. Khuôn mặt của đã được cạo sạch. Trông anh có vẻ thoải mái hơn. Anh đã quay lại với khuôn mặt trẻ con đẹp trai của mình . Anh đậu xe bên ngoài nhà xe sau đó đi về phía phòng ăn, nơi cha mẹ anh đã ngồi chờ.

- “Sehun, ngồi xuống đây! Chúng ta đang đợi con” - Mẹ anh chào đón anh tại bàn ăn.

- “Con xin lỗi vì đã để cha mẹ phải đợi” - Anh trả lời nhẹ nhàng. Anh rút ghế và ngồi xuống bên cạnh mẹ.

Suho lặng lẽ nhìn anh. “Con đi đâu về đó?” Giọng ông nghiêm lại.

Sehun ngước mắt và nhìn vào đôi mắt sắc sảo của cha. “Con đã đi đến tiệm làm tóc”, anh trả lời ngay.

- “Con nói dối. Đi làm tóc mà mất hơn 2 giờ. Cha hỏi lại, Oh Sehun. Con đã đi đâu?” - Suho buộc con trai nhìn thẳng vào mắt ông, ông sợ Sehun đã cố gắng tìm nhà của Luhan. Ông đã có một thỏa thuận với Luhan, ko cho phép bất cứ sự quấy rầy nào từ phía nhà ông, đặc biệt là từ Sehun.

Sehun cảm thấy khó chịu. Anh nhìn quanh một lần nữa. Anh thở dài khi biết ko thể nói dối được nữa. “Con đã lái xe đi trên đường cao tốc gần nhà cậu ấy”.

- “Ai cho con gặp cậu ấy? Ai cho con địa chỉ của cậu ấy?” - Suho đã nói, mắt ông ánh lên một tia nhìn cảnh báo. Ông nhìn chằm chằm vào anh.

- “Con không gặp được cậu ấy. Con chỉ lái xe quanh đó. Chú YiFan đã cho con địa chỉ của cậu ấy” - Anh dừng lại và nhanh chóng tiếp tục trước khi cha anh định nói điều j đó.

- “Đừng đổ lỗi cho chú YiFan. Con đã ép chú ấy đưa cho con”.

- “Cha nói cho con biết ngay bây giờ. Con” – Suho nói và chỉ vào Sehun với ngón tay trỏ của mình. - “ Không có quyền và không được phép gặp cậu ấy. Chúng ta có một thỏa thuận, rõ ràng trắng đen. Con đừng có gây thêm rắc rối nữa, Sehun! Thế là quá đủ rồi!” - Câu cuối cùng của ông nhấn mạnh 1 cách khắc nghiệt.

- “Cha! Không ai có quyền quyết định người nào mà con muốn gặp. Ngay cả cha cũng vậy” - Sehun trả lời mạnh mẽ. Họ nhìn trừng trừng vào nhau.

Lay nhìn chồng cũ và con trai. Cả hai đều trong một tình trạng căng thẳng cao độ và sẵn sàng bùng nổ. Sehun cứng đầu như cha của mình. “Đủ rồi đó, Suho , Sehun!”

Sehun nhìn mẹ. Mẹ anh ra dấu bằng ánh nhìn của mình, rằng anh không nên tiếp tục gây chiến với cha mình nữa, Có một sự im lặng giữa bọn họ.

- “Ôi, ở đây thật nóng quá đi” Lay đứng dậy và giảm nhiệt độ của điều hòa không khí bằng remote. Bà hy vọng không khí lạnh sẽ làm giảm bầu không khí căng thẳng trong phòng.

Bà tiến đến phía sau ghế của Sehun và nhẹ nhàng vỗ lưng anh. “Cà phê chứ, Sehun?”

- “Cảm ơn mẹ, thật là tốt quá” - Sehun thì thầm mà không nhìn mẹ. Anh đang xoa các ngón tay của mình một cách lo lắng.

Bà pha cà phê và rót cho anh. Sau đó bà ngồi xuống bên cạnh anh.

- “Con đã cố gắng chứng tỏ cho ta điều j vậy, Sehun? Con đã tiêu rất nhiều tiền của ta, hẹn hò với nhiều đứa con trai lẫn con gái khác nhau trong cùng một thời điểm, đến các quán bar, vũ trường hàng đêm và trở về nhà trong tình trạng say mèm. Con trở nên nổi tiếng trên cột tin đồn của tất cả các tờ báo và tạp chí trong hai năm qua. Và sự cố mới nhất thật sự khủng khiếp và gây sốc. Con trai duy nhất của ta phải ở trong tù! Phạm tội dùng ma túy, say rượu và h..ã..m..h…” - Ông dừng lại và ko thể thốt nên từ cuối cùng.

- “Con muốn giết chết người cha già này đúng ko, Sehun” - Suho hỏi với giọng khàn khàn và chỉ vào ngực mình.

Một giọt nước mắt rơi vào tách cà phê của Sehun. Anh cảm thấy mình đang run, anh đã làm j với cha mình và chính mình? Tại sao anh lại nhận ra điều này khi quá muộn. Anh cảm thấy như ngàn mũi kim đang đâm vào da thịt

- “Con xin lỗi cha” - Anh thì thầm yếu ớt.

Suho chỉ có thể gật đầu một cách lạnh lùng, cổ họng ông nghẹn ngào.

- “Làm ơn đi Suho, đừng có tra tấn con nữa. Nó cũng đã nhận những hình phạt của nó rồi” - Lay nói nhẹ nhàng với chồng cũ.

Cha anh thở dài tuyệt vọng - “Chỉ có Chúa mới biết những gì nó sẽ bị trừng phạt sau những gì nó đã làm với cậu trai đó”.

- “Suho” - Lay lên tiếng, giọng nói có một chút giận dữ. Bà nhìn chằm chằm vào ông. Nhưng ông ko quan tâm đến điều đó.

- “Cậu ấy là một đứa con trai vô tội. Con đã phá hủy tương lai tươi sáng của cậu ấy. Làm thế nào mà con có thể làm điều đó, Oh Sehun?” - Suho vẫn tiếp tục truy hỏi, mặc kệ những cảnh báo từ bà vợ.

Sehun ko dám ngẩng đầu lên. Anh vẫn đang nhìn chằm chằm vào tách cà phê trước mặt ông. Mũi tên dường như đã bắn trúng mục tiêu của mình.

- “Những j đã xảy ra không hoàn toàn là lỗi của con” - Lay nói.

- “Nhưng nó đã xảy ra!” - Trái tim của Sehun đang bật khóc.

Lay liếc nhìn anh sau đó quay sang nói với chồng cũ. “Chúng ta có thể ngừng nói về chủ đề này được ko?” Lay thì thầm sau.

- “Mẹ đã ở đâu trong hai năm qua, mẹ?” - Sehun đột ngột hỏi. Những lời nói trông có vẻ đơn giản, rất ít cảm xúc, nhưng các biểu hiện buồn bã trên khuôn mặt, trên đôi mắt của người con trai yêu quý của bà đã khiến Lay xúc động.

- “Chính vì lỗi của ta mà mẹ con phải bỏ đi” - Suho cất tiếng, ko cần chờ vợ ông trả lời. - “Ta đã quá đam mê công việc mà quên rằng ta có một người vợ và phải trách nhiệm với gia đình. Lẽ ra ta ko nên đánh đổi như vậy”.

Lay quay đầu về phía ông. Bà ấy đã quay về với chồng cũ. - “Mẹ có thể hiểu được những áp lực của cha con lúc đó. Chúng ta xin lỗi, Sehun. Chúng ta đã quá ích kỷ mà quên đi một biểu tượng gắn liền chúng ta với nhau, đó chính là con.” - Lay chớp mắt cố ngăn những giọt nước mắt đang rơi. Bây giờ, vì sự cố của con mà chúng ta đã quay trở về với nhau 1 lần nữa”.

Sehun nhìn cha mẹ mình với đôi mắt đầy nước mắt và thở dài nhẹ nhõm. “Ba, mẹ, con rất hạnh phúc”.

Sau một lúc tạm dừng, Sehun nói chắc chắn. - “Con phải gặp bằng được Luhan , cha à. Con muốn nói lời cảm ơn từ đáy lòng. Cậu ấy đã trả tự do cho con, nhưng con vẫn không có tự do thực sự chừng nào cậu ấy chưa tha thứ cho.

Suho thở dài lớn. “Con ko nên gặp cậu ấy, Sehun”.

- “Có, con nhất định sẽ gặp cậu ấy. Con biết cậu ấy ghét con cho đến chết. Nhưng thật lòng mà nói, con thà rằng ở trong tù để nhận hình phạt của mình thay vì là một người tự do với một tảng đá lớn tội lỗi đè nặng trong trái tim”.

- “Luhan, đừng quá khắc nghiệt với chính mình như vậy” - Mẹ anh nói nhẹ nhàng. Tay bà cầm lấy tay Sehun một cách dịu dàng.

- “Cậu ấy là một người con trai tốt, mẹ à, nhưng cậu ấy đã đến sai địa điểm, sai thời điểm và gặp sai người”

Những lời nói của Sehun như bóp nghẹn trái tim của Suho.

- “Cậu ấy có lẽ là người thật đặc biệt” - Lay thì thầm.

Sehun im lặng. Đúng, cậu ấy là người đặc biệt. Mẹ anh đã đúng. Trái tim của anh đang đau đớn. Có thể một ngày Luhan sẽ tha thứ cho anh ta. Điều này khiến cho

-“Sehun, có một điều mà con nên biết” - Suho nói.

- “Cậu ấy có một vị hôn phu. Ta chỉ lo lắng là hôn phu của cậu ấy sẽ từ chối cậu sau vụ việc này, ta ko thể chịu đc khi nhìn thấy khuôn mặt đau khổ của cậu ấy một lần nữa”.

Nghe những j mà cha mình nói, Sehun cảm thấy máu đông cứng trên khuôn mặt của mình. Anh rút tay mình ra khỏi tay mẹ. Anh hít một hơi thật sâu và mân mê cốc cà phê. Nếu hôn phu của cậu ấy xúc phạm cậu, tôi sẽ ko để cho hắn ta yên.

Sehum nhanh chóng đứng dậy, chụp lấy chìa khóa xe và bước nhanh ra khỏi phòng ăn. “Con phải gặp bằng được cậuấy”. Đó là những lời cuối cùng của anh trước khi biến mất khỏi tầm mắt của cha mẹ. Suho và Lay nhìn nhau lo lắng.

====================

Sehun đậu chiếc BMW mới màu bạc ở cuối đường. Chính là đường này, anh nói với chính mình và nhìn vào tờ báo trên tay. Anh liếc nhìn vào hộp thư bên góc trái ngôi nhà để tìm kiếm số nhà. Anh mỉm cười. Ngôi nhà màu trắng ở giữa chính là nhà cậu ấy, anh nói một lần nữa.

Anh bước đi chậm rãi và kéo thẳng chiếc áo của mình. Bình tĩnh nào, Sehun, trông mày OK mà, anh tự trấn an mình.

Anh đã đứng trước ngôi nhà của cậu hơn 5 phút. Sehun cảm thấy rất hồi hộp. Anh nhấn chuông và chờ đợi một ai đó ra mở cửa. Anh lau mồ hôi trên trán của mình và ko thể khiến con tim đập chậm lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro