Chương 30 - 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 30: Anh là một người đã chết rồi.

"Cái kia, tôi không phải......"

"Không cần giải thích, cô với tên đó rất xứng."

Không đúng, lời này là có ý tứ gì? Lúc mà cô gả cho Kỷ Hạo Du, Kỷ Hạo Du đã không còn nữa rồi, sao lại sẽ thích mình đến nỗi muốn ngừng mà không được chứ?

"Không cần hoài nghi, tôi biết cậu ta đang ở ngay chỗ này!"

Hai mắt Đinh Tâm Nguyệt mở to, Kỷ Hạo Du đột nhiên vụt ra từ bên người cô, dọa cô muốn nhảy dựng lên, "Sao anh......"

"Anh vốn dĩ chính là quỷ, tự nhiên có thể vô thanh vô tức!" Kỷ Hạo Du không thèm để ý nói, sau đó nhấc ấm trà trên bàn lên, trực tiếp đổ vào trong miệng.

"Cẩn thận nóng!" Đinh Tâm Nguyệt muốn ngăn cản, nhưng Kỷ Hạo Du đã uống xong rồi, sau đó, anh nhìn xem ấm trà, gật gật đầu, nhận xét "Trà ngon!"

"Coi như tên nhóc nhà cậu biết hàng, đây chính là lá trà sáng sớm nay mới ngắt, hương thơm phác mũi."

"Anh có thể thấy anh ấy?" Đinh Tâm Nguyệt khiếp sợ nhìn chằm chằm Nghiêm Phong, cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Cô có thể nhìn thấy Kỷ Hạo Du là bởi vì miếng ngọc kia, vậy Nghiêm Phong thì sao? Chẳng lẽ anh ta cũng có một miếng ngọc?

Nghiêm Phong nghe xong lời nói của Đinh Tâm Nguyệt, lại giống như là nghe xong một câu chuyện cười vậy.

"Tâm Nguyệt, em có thể nhìn thấy Nghiêm Phong, là bởi vì thân phận của em, Nghiêm Phong với anh, là giống nhau." Kỷ Hạo Du thấy trên mặt Đinh Tâm Nguyệt đầy vẻ khó hiểu, không nhịn được giải thích cho cô.

"Cái gì? Vậy hai người đều là...... Quỷ!" Đinh Tâm Nguyệt nói đến chữ sau cùng còn có chút không dám tin tưởng, nhưng sự thật cứ thế đặt trước mắt cô, cho dù cô không muốn tin đi nữa, thì cũng không được.

Kỷ Hạo Du gật gật đầu.

"Hóa ra chuyện em thấy quỷ là chuyện bình thường như vậy, nhưng sao mà nhìn thế nào em vẫn thấy anh ấy giống như là người sống vậy?" Đinh Tâm Nguyệt nhìn Nghiêm Phong chằm chằm mấy lần, thấy sắc mặt anh ta hồng hào, giơ tay nhấc chân đều không có vẻ cứng đờ giống như một người đã chết.

"Vậy em thấy anh là cảm giác như thế nào?" Kỷ Hạo Du tiến lại gần, cười hì hì nhìn cô chằm chằm, đôi mắt thường thường nhìn chằm chằm vào trước ngực của cô.

Đinh Tâm Nguyệt tức khắc minh bạch ý của anh, hơi nghiêng người, nói, "Không đứng đắn!"

"Xem ra nhà họ Kỷ, là không trở về được!" Mấy người trò chuyện linh tinh trong chốc lát, rốt cuộc chuyển đến vấn đề chính, ba người đều trở nên nghiêm túc hơn.

"Anh Nghiêm nói đúng, cho nên tôi nghĩ......" Kỷ Hạo Du nói còn chưa nói xong, đã bị Nghiêm Phong ngăn lại, "Đừng mơ tưởng!"

Nghiêm Phong đột nhiên lạnh giọng hô to, Đinh Tâm Nguyệt giật mình một cái, ngơ ngẩn không rõ nhìn nhìn Nghiêm Phong, lại ngó ngó Kỷ Hạo Du.

Vẻ mặt hai người đều nghiêm trọng, tựa hồ đang gạt cô chuyện gì đó.

"Anh Nghiêm, có phải là anh biết gì đó hay không?"

Nghiêm Phong nhìn Đinh Tâm Nguyệt, sau đó lại liếc mắt nhìn Kỷ Hạo Du một cái, không hề tức giận giống lúc trước như vậy, cũng không tươi cười đầy mặt giống như lúc đầu, thần sắc bình tĩnh, nói, "Tâm Nguyệt, tôi biết, trong lòng Hạo Du lắp đầy đều là cô, cậu ta có thể vì cô mà nguyện ý xuống địa ngục, nhưng là, tôi không hy vọng nhìn đến kết quả như vậy."

"Anh Nghiêm!" Kỷ Hạo Du ra tiếng quát muốn bảo ngưng lại, lại bị Đinh Tâm Nguyệt cản lại, "Anh Nghiêm, xin anh tiếp tục nói!"

Không đành lòng la mắng Đinh Tâm Nguyệt, Kỷ Hạo Du chỉ có thể câm miệng, thế nhưng, ánh mắt anh nhìn về phía Nghiêm Phong không hề thiện ý như vậy nữa, mà mang theo vẻ cảnh cáo.

Nghe xong lời nói của Nghiêm Phong, cả người Đinh Tâm Nguyệt như đều chìm trong phẫn nộ rồi, cô nhìn chằm chặp Kỷ Hạo Du, đột nhiên đập một quyền lên ngực của Kỷ Hạo Du, "Có phải anh muốn vĩnh thế không thể siêu sinh hay không, hả?"

"Tâm Nguyệt, em đừng nghe anh ấy nói bừa, anh ấy chỉ đang hù dọa em thôi." Kỷ Hạo Du muốn giải thích, tuy nhiên, giờ phút này, làm sao Đinh Tâm Nguyệt còn chịu nghe nữa.

"Kỷ Hạo Du, em nói cho anh biết, nếu anh không muốn tổn thương em, thì anh không nên đến trêu chọc em, nếu đã trêu chọc em, cũng đừng tưởng có thể buông tay mặc kệ!"

Đối mặt với gào rống của Đinh Tâm Nguyệt, Kỷ Hạo Du thu hồi bộ dạng cợt nhả ban đầu, nắm lấy tay của Đinh Tâm Nguyệt, lại bị Đinh Tâm Nguyệt hất ra.

"Tâm Nguyệt, anh vốn là người đã chết rồi, anh......"

Editor: Nguyệt Trường Ly (5/3/22 tại Việt Nam Overnight truyện)

Chương 31: Còn độc hơn bọ cạp độc.

"Cho dù anh có chết, anh cũng không thể làm chủ cho em!" Đinh Tâm Nguyệt vô cùng tức giận.

Cô biết nếu hôm nay Nghiêm Phong không nói cho cô biết tất cả những chuyện này, anh thật sự sẽ một mình đối mặt với những hồn ma kia, như vậy anh chỉ có thể bị ném vào địa ngục mà thôi.

"Anh Nghiêm, bây giờ chúng ta nên làm gì để thoát khỏi tình trạng khó khăn hiện tại?" Đinh Tâm Nguyệt không hề để ý đến Kỷ Hạo Du, tìm lối thoát.

Nghiêm Phong sờ sờ bộ râu trước nay không có, giống như một ông già, "Còn có một cách, nhưng anh cần em giúp đỡ, hơn nữa..."

"Không thể!" Kỷ Hạo Du đúng lúc ngắt lời Nghiêm Phong.

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Kỷ Hạo Du và sự không đành lòng của Nghiêm Phong, Đinh Tâm Nguyệt đã hiểu rằng việc phá vỡ tất cả những điều này chắc chắn sẽ phải trả giá rất lớn.

"Hạo Du, chỉ cần em có thể cứu anh, anh cũng có thể cứu em, tại sao không thử xem?" Đinh Tâm Nguyệt muốn thuyết phục Kỷ Hạo Du, nhưng Kỷ Hạo Du lại kiên quyết.

Chuyện này không giải quyết được gì.

Sau khi ở đây hai ngày, Kỷ Hạo Du và Nghiêm Phong thi thoảng đi ra ngoài để tìm hiểu tin tức.

Nhà họ Kỷ đang tìm kiếm Đinh Tâm Nguyệt khắp nơi, hai ngày nữa nếu tìm thấy một thi thể, có lẽ giấc mơ của Kỷ Thần Vỹ sẽ thành hiện thực.

Nhưng, hôm nay, Đinh Tâm Nguyệt vừa ăn trưa thì nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, cô nhanh chóng trốn đi.

Bên ngoài có ánh mặt trời, từ cửa sổ rọi lên mặt đất, có thể thấy bóng người rõ ràng. Kỷ Hạo Du và Nghiêm Phong đến và đi không một dấu vết, càng đừng nói là bóng người.

Cô nín thở để không phát ra âm thanh, và khi bước chân dần dần đến gần, trái tim của Đinh Tâm Nguyệt càng đập dữ dội hơn. Hai tay bịt chặt miệng, hai mắt mở to nhìn theo bóng lưng đang dần tiến về phía mình.

Nhìn bóng lưng xoay vài vòng ở trong phòng như đang tìm kiếm thứ gì đó, cuối cùng xoay người rời đi.

Tâm trạng thoải mái ban đầu của cô ấy lại được nâng lên, chỉ thấy cái bóng đó lùi lại và đi thẳng đến chỗ cô đang ngồi xổm.

"Cô quả nhiên là ở chỗ này!" Kỷ Thần Vỹ nhìn Đinh Tâm Nguyệt đang ngồi xổm trên mặt đất, khuôn mặt lộ ra vẻ đắc ý.

Đinh Tâm Nguyệt tìm thấy sơ hở và muốn chạy, nhưng lại bị Kỷ Thần Vỹ đưa trở lại như một con gà.

"Thả tôi ra!" Đinh Tâm Nguyệt vùng vẫy, nhưng cô không thể thoát ra được.

Kỷ Thần Vỹ đột nhiên dùng khăn bịt miệng cô, trong vòng ba mươi giây, cô ngất đi.

"Thần Vĩ, anh thật sự muốn đem cô ta cho người khác sao?" Một giọng nói nhẹ nhàng thanh thao vang lên, mang theo một có chút gợi cảm và ghen tị.

"Như thế nào? Em muốn cầu xin cho cô ta?" Kỷ Thần Vỹ quay lại nhìn cô.

"Đương nhiên không phải, em chỉ nghĩ chuyện này quá tàn nhẫn, còn không bằng trực tiếp giết cô ta!" Người phụ nữ bám vào cổ anh, thân thể giống như rắn, quấn lấy eo người đàn ông.

Đinh Tâm Nguyệt mơ mơ hồ hồ, mắt cô không mở ra được, chỉ có thể nhìn thấy hai bóng người mờ ảo từ khe hở hẹp.

Cơ thể không còn sức lực, toàn thân mềm nhũn.

Kỷ Thần Vỹ vòng tay ôm lấy eo người phụ nữ, ngã xuống, bắt cô ta ngồi trên đùi anh ta, dùng tay phải nâng hàm dưới của cô ta lên, cắn miệng cô ta, sau đó cười xấu xa, "Em đúng là tàn nhẫn!"

"Chỉ cần anh thích, chuyện gì em cũng làm được!" Người phụ nữ không để ý người đàn ông nói như vậy với mình, ngược lại còn hưởng thụ.

"Chỉ có tính của cô là giống tôi nhất!"

"Đương nhiên, nếu không hiện tại chúng ta cũng sẽ không..." Người phụ nữ cúi người cắn vành tai của anh ta, "Chúng ta cũng sẽ không ở cùng nhau, đúng không?"

Người đàn ông dùng hai tay ôm chặt eo người phụ nữ, đột nhiên ngã xuống đất, "Em có biết nơi nào của em hấp dẫn anh nhất không?"

"Đương nhiên là em độc ác!" Người phụ nữ không chút né tránh.

Người đàn ông cười lắc đầu, "Em không độc ác, em còn độc hơn một con bọ cạp độc. Em nói xem, nếu một ngày cô ta biết được em chính là người đẩy cô ta xuống vực, cô ta sẽ báo đáp em như thế nào?"

Editor: Nghiên Di
Đăng ngày 5/3/22 tại Việt Nam Overnight truyện

Chương 32: Bắt được cô ta ở đâu.

Người phụ nữ mỉm cười đầy quyến rũ, "Đừng đùa, cô ta đã ngã xuống, làm sao có thể đứng dậy."

"Em tự tin như vậy, nếu không thì tại sao anh lại yêu em nhiều như vậy?" Người đàn ông không nói nữa, trực tiếp gặm cắn từng bộ phận của người phụ nữ.

Nhiệt độ trong phòng tăng vọt nhanh chóng, Đinh Tâm Nguyệt cố gắng hết sức để tỉnh lại, khi đứng dậy, cô bất lực ngã xuống và ngất đi lần nữa.

Khi Đinh Tâm Nguyệt tỉnh lại, cô chỉ cảm thấy đầu choáng váng, đầu nặng đến mức cô không thể thở nổi.

Cô muốn đưa tay lên ấn trán, lại phát hiện hai tay hoàn toàn không thể động đậy. Cô bị trói vào ghế, hai tay bị trói sau lưng và hai chân cũng bị trói.

Cô loay hoay một hồi vẫn không thoát ra được, ngẩng đầu nhìn bốn phía thì thấy căn phòng này rất lớn, giống như một phòng ngủ trong biệt thự, có một chiếc giường lớn mềm mại và màu trắng hoàn mỹ.

Một lúc sau, cánh cửa mở ra.

Cô nín thở nhìn người bước vào cửa, cô vô cùng sửng sốt, đó là Kỷ Thần Vỹ, còn có Lý Mân Vũ bước vào.

Cô lại đến thành phố Phú Lan?

Ý nghĩ đó khiến cô hoảng sợ không thể giải thích được.

Cô rốt cuộc đã hôn mê bao lâu rồi, thế nhưng bất tri bất giác lại bị người đưa tới nơi này.

Lý Mân Vũ nhìn cô, có chút ngạc nhiên, dường như là ngoài ý muốn.

"Cậu Lý, anh xem tôi đưa ai đến đây?" Kỷ Thần Vỹ quay lại, và Lý Mân Vũ tự nhiên nhìn thấy Đinh Tâm Nguyệt. Trong căn phòng rộng lớn, chỉ có một mình cô ở đây.

"A!" Lý Mân Vũ kinh ngạc a một tiếng, sau đó không đến gặp Đinh Tâm Nguyệt.

"Cậu Lý, lần trước cô gái này đã làm anh mất mặt rồi. Hôm nay, anh muốn chơi như thế nào thì chơi như thế đó!" Kỷ Thần Vỹ cười ha hả nói.

Vốn dĩ anh ta muốn trực tiếp giết Đinh Tâm Nguyệt, nhưng lại nghĩ đến một vài đơn hàng lớn của công ty nhà họ Kỷ gần đây đều là của nhà họ Lý, nhà họ Lý dường như thấy công ty nhà họ Kỷ không bằng trước kia nữa nên muốn hủy đơn hàng. Vừa lúc lần trước Lý Mân Vũ có chút hứng thú với Đinh Tâm Nguyệt, tại sao anh ta lại không nắm bắt cơ hội này!

Đầu tiên, anh ta có thể mượn sức thiếu gia nhà họ Lý, sau đó có thể giữ được một số đơn đặt hàng lớn; thứ hai, nếu Đinh Tâm Nguyệt bị chơi chết cũng không liên quan đến anh ta, anh ta vừa lúc có thể tiếp quản doanh nghiệp và tài sản của nhà họ Kỷ.

"Kỷ tổng thật chu đáo, nhưng tôi không hiểu, anh sẽ không vô cớ tặng cho tôi một món quà lớn như vậy?" Lý Mân Vũ sờ lên khóe miệng, cười xấu xa.

"Cậu Lý, chúng ta đã biết nhau, chúng ta cũng có thể coi là anh em. Nếu anh em của tôi để ý một người phụ nữ, đương nhiên tôi sẽ tìm cách giúp anh!" Lúc này Kỷ Thần Vỹ đang nịnh bợ Lý Mân Vũ.

Lý Mân Vũ mỉm cười, "Anh muốn những đơn hàng lớn từ nhà họ Lý, phải không?"

Một nhát dao đâm thẳng vào tim Kỷ Thần Vỹ.

"Tôi thật sự không giấu được cậu Lý cái gì, không biết cậu Lý..." Kỷ Thần Vỹ cười chờ đợi.

Lý Mân Vũ nhìn xung quanh Đinh Tâm Nguyệt hai lần, cuối cùng gật đầu, "Anh đã tặng một món quà tốt như vậy, tôi sẽ cố gắng hết sức để nói với anh trước mặt cha tôi."

Vừa nghe như vậy, Kỷ Thần Vĩ đương nhiên vui mừng, vội vàng cảm ơn, "Cảm ơn cậu Lý, tôi sẽ không làm phiền chuyện của anh!"

Anh ta chuẩn bị đi ra, nhưng lại bị Lý Mân Vũ ngăn lại, "Anh bắt được cô ta ở đâu?"

"Chuyện này, cậu Lý không cần lo lắng, cậu Lý chỉ cần tùy ý chơi là được."

"Con người tôi không thích nói hai lần!" Vẻ mặt Lý Mân Vũ lộ rõ vẻ không kiên nhẫn.

Kỷ Thần Vỹ không dám giấu giếm, "Tôi mang cô ta về từ số 68 Phố Đông, nhưng cậu Lý đừng lo lắng, cô ấy sẽ biến mất khỏi thành phố Giang."

Lý Mân Vũ nghe xong liền gật đầu, sau đó vẫy tay với anh ta và ra hiệu cho anh ta đi ra ngoài.

Editor: Nghiên Di
Đăng ngày 5/3 tại Việt Nam Overnight truyện

Chương 33: Kỷ Hạo Du ở đây.

Kỷ Thần Vỹ không dám ở lại nên vội vàng ra ngoài, còn đóng cửa lại.

Trong phòng chỉ còn lại Đinh Tâm Nguyệt và Lý Mân Vũ, miệng của Đinh Tâm Nguyệt bị chặn lại nên cô chỉ có thể thút thít vài tiếng, mở to mắt đề phòng nhìn chằm chằm Lý Mân Vũ.

"Chậc chậc chậc, tôi nói sao cô lại có thể dễ dàng bị bắt như vậy?" Lý Mân Vũ nhìn cô vài lần, cuối cùng lấy thứ trong miệng cô ra.

Khóe miệng giật giật, Đinh Tâm Nguyệt bật thốt lên, "Buông tôi ra!"

Thấy cô giãy giụa, Lý Mân Vũ mỉm cười, "Bắt được cô khó như vậy, sao có thể dễ dàng buông tha cho cô?"

"Lý Mân Vũ, anh đừng quên, tôi biết được bí mật của anh!"

Lý Mân Vũ vỗ vỗ đầu của mình, như đột nhiên hiểu ra, "Nhìn trí nhớ của tôi này, cô đã nói như vậy, nhưng tôi đã kiểm tra, chuyện này ngoại trừ cô ra không ai biết, cho nên nếu cô có chết thì sẽ không còn ai đem chuyện này đến uy hiếp tôi!"

Lời nói của anh ta khiến cả người Đinh Tâm Nguyệt như bị đóng băng.

Lý Mân Vũ đột nhiên ôm Đinh Tâm Nguyệt, Đinh Tâm Nguyệt sợ đến mức hét lên: "Buông tôi ra, anh thả tôi ra!"

Cô muốn đá con người ghê tởm này đi, nhưng chân lại bị trói, muốn đẩy ra, hai tay lại bị kìm hãm.

"Kêu đi, kêu đi, tôi thích cô kêu, như vậy mới đủ cay!" Lý Mân Vũ phát điên, gặm cổ Đinh Tâm Nguyệt, lần thứ hai đột nhiên rùng mình một cái.

Sau đó bị một thứ gì đó đập vào lưng, ngã lăn xuống đất.

Đinh Tâm Nguyệt nhìn và thấy đó là Kỷ Hạo Du, cô đã rất ngạc nhiên.

Kỷ Hạo Du nhanh chóng mở trói cho Đinh Tâm Nguyệt.

Lý Mân Vũ thấy sợi dây thừng tự động buông ra, sợ tới mức kêu to.

Kỷ Thần Vỹ vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài, nghe thấy tiếng động, phá cửa xông vào, nhìn thấy Lý Mân Vũ đang ngồi trên mặt đất, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Đinh Tâm Nguyệt. Anh nhìn sang, lúc này, Đinh Tâm Nguyệt đã được cởi trói và đang đứng dậy.

"Có ma, có ma..." Lý Mân Vũ hoảng sợ hét lên với Kỷ Thần Vỹ.

Kỷ Thần Vỹ cũng đề phòng nhìn chằm chằm vào Đinh Tâm Nguyệt, chính anh ta là người trói, Đinh Tâm Nguyệt là người một tay trói gà cũng không chặt, làm sao có thể tự mình cởi trói.

"Cậu Lý, đừng sợ!" Kỷ Thần Vỹ nói xong, trực tiếp bước tới chỗ Đinh Tâm Nguyệt, nắm lấy tay Đinh Tâm Nguyệt, muốn bắt cô lại.

Đinh Tâm Nguyệt nhân cơ hội cố gắng thoát ra, nhưng cổ tay lại bị bắt lấy, cô muốn giãy giụa nhưng không thể thoát ra.

Rầm!

Kỷ Hạo Du cầm lấy một chiếc ghế trong phòng và đập nó vào đầu Kỷ Thần Vỹ.

Lợi dụng lúc Kỷ Thần Vỹ buông ra, Đinh Tâm Nguyệt vội vàng chạy đi, nhưng Kỷ Thần Vỹ đã túm cổ Đinh Tâm Nguyệt, giam cô trước mặt, hung hăng liếc nhìn mọi ngóc ngách trong nhà, "Kỷ Hạo Du, tao biết đó là mày, tin hay không tao giết chết cô ta?"

Ngón tay của Kỷ Thần Vỹ đã bóp vào cổ họng của Đinh Tâm Nguyệt, chỉ cần dùng một chút lực, Đinh Tâm Nguyệt sẽ gặp nguy hiểm.

"Cái... cái .. cái gì? Không phải Kỷ Hạo Du đã chết rồi sao?" Lý Mân Vũ càng rùng mình hơn khi nghe những lời của Kỷ Thần Vỹ.

Kỷ Thần Vỹ không để ý đến câu hỏi của Lý Mân Vũ, trong mắt vẫn cảnh giác, "Mày nghĩ mình là ma nên tao không làm gì được mày? Đáng lẽ ra tao nên sớm nghĩ đến mày, nếu không sẽ có nhiều sự trùng hợp như vậy ở nhà họ Kỷ?"

Lúc này, Kỷ Thần Vỹ tin rằng Kỷ Hạo Du đang ở đây, và anh ta nói với một giọng điệu đe dọa.

Đôi mắt của Đinh Tâm Nguyệt ra hiệu Kỷ Hạo Du hãy rời đi trước.

Kỷ Hạo Du không muốn, anh không thể để Tâm Nguyệt bị thương.

Mấy lần muốn tiến lên nhưng đều không dám, ngón tay của Kỷ Thần Vỹ ở giữa cổ họng Tâm Nguyệt, nếu anh ta bị tấn công, dùng lực vào tay, có thể khiến Tâm Nguyệt bị thương.

"Kỷ Hạo Du, mau đưa nó cho tao!" Kỷ Thần Vỹ hét lên.

Lý Mân Vũ lúc này mới lui tới bên người Kỷ Thần Vỹ, run rẩy dựa vào nói: "Kỷ Hạo Du thật sự đến rồi sao?"

Editor: Nghiên Di (5/3/22 tại Việt Nam Overnight truyện)

Chương 34: Để lộ bản thân sẽ chết nhanh hơn.

"Đương nhiên, tôi..." Kỷ Thần Vỹ đang trả lời, Kỷ Hạo Du nhân cơ hội lao tới, trực tiếp lao đến nắm lấy Đinh Tâm Nguyệt và chạy ra ngoài.

Lý Mân Vũ sợ hãi trước hành vi đột ngột này, mặc dù không nhìn thấy được ma, nhưng bộ dạng vừa rồi của Kỷ Thần Vỹ dường như không phải giả vờ, anh ta vội chạy đi.

Ngay khi cô vừa chạy xuống cầu thang, Kỷ Thần Vỹ đã đuổi kịp và nắm lấy cánh tay của Đinh Tâm Nguyệt.

Kỷ Hạo Du xoay người, đá vào eo Kỷ Thần Vỹ, Kỷ Thần Vỹ ngã lùi ra phía sau.

Lại một cú đấm khác giáng vào bụng anh ta, miệng của Kỷ Thần Vỹ tràn ra máu.

Lý Mân Vũ đuổi theo, Kỷ Hạo Du nghiêng người đi tới, đấm vào mặt Lý Mân Vũ, Lý Mân Vũ ngã xuống và bị đá văng ra xa hai ba mét.

"Đừng đánh nhau nữa!" Đinh Tâm Nguyệt bước tới và kéo Kỷ Hạo Du.

Lúc này Kỷ Hạo Du mới dừng lại, nhưng trên mặt anh tràn ngập sự tức giận. Lý Mân Vũ thực sự đã hôn Tâm Nguyệt, nếu Tâm Nguyệt không ngăn anh lại, anh nhất định sẽ đập nát miệng anh ta.

Họ không thể quay lại số 68, Kỷ Thần Vỹ đã biết về nơi đó, họ chắc chắn không thể quay lại.

Họ tìm thấy một ngôi nhà có thể che mưa gió ở một ngôi làng hẻo lánh ở thành phố Giang.

"Tâm Nguyệt, em sống tạm ở đây trước, chờ đến khi giải quyết xong mọi chuyện, em liền có thể trở về." Kỷ Hạo Du giúp thu dọn nhà cửa.

"Hạo Du, sao anh biết em bị Kỷ Thần Vỹ bắt đi?" Nghĩ đến chuyện vừa rồi, cô vẫn còn sợ hãi, nếu Hạo Du không xuất hiện kịp thời, có lẽ cô đã bị Lý Mân Vũ làm chuyện kia rồi.

Kỷ Hạo Du dừng dọn dẹp nhà cửa, quay lại nhìn cô, chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô, "Lúc anh quay lại không thấy em đâu, nhưng anh lại nhìn thấy một tấm vải nhuộm thuốc, anh nghĩ có lẽ là em đang gặp nguy hiểm. Cấp dưới của Kỷ Thần Vỹ xuất hiện ở xung quanh đó, vì vậy anh đoán em nhất định ở đó."

"Cảm ơn anh!"

"Ngốc, giữa chúng ta còn cần nói cảm ơn sao!"

"Hạo Du, thực xin lỗi, nếu như không phải vì cứu em, anh cũng sẽ không bị lộ. Hôm nay, Kỷ Thần Vỹ biết được sự tồn tại của anh, anh ta có thể hay không sẽ..."

Kỷ Hạo Du đưa ngón tay lên đặt lên môi cô, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ, "Đừng ngốc, sớm muộn gì anh ta cũng biết, an toàn của em càng quan trọng hơn bị anh ta biết!" Các chương còn lại đăng độc quyền tại Việt Nam Overnight truyện.

Anh không thể tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra với Tâm Nguyệt nếu hôm nay anh không đến kịp ngày.

Anh tự trách mình vì không bảo vệ Tâm Nguyệt nên cô mới sợ hãi.

"Nhưng bây giờ, Kỷ Thần Vỹ nhất định sẽ cố gắng đối phó với anh." Đinh Tâm Nguyệt rất sợ, sợ mất đi Kỷ Hạo Du, lại càng sợ Kỷ Thần Vỹ lại lần nữa làm hại anh.

"Đừng sợ, anh là ma, anh có thể âm thầm đối phó với bọn họ, họ không thể làm tổn thương anh." Kỷ Hạo Du ôm cô, khiến cô dựa vào trong ngực anh, nhẹ nhàng an ủi.

"Nhưng mà..."

"Đừng lo lắng, em nghỉ ngơi một lát trước đi, Nghiêm đại ca sẽ nhanh chóng đến tìm chúng."

Dù Kỷ Hạo Du ở bên cạnh nhưng Đinh Tâm Nguyệt vẫn không thể ngủ được.

Cô biết rằng Kỷ Hạo Du đang an ủi cô.

Ngày đó, những gì Nghiêm đại ca chưa nói xong khẳng định là rất quan trọng.

Trong lúc mơ mơ màng màng, cô đã nghe thấy cuộc nói chuyện.

"Cậu bị điên à? Để lộ bản thân như thế này chỉ khiến cậu chết nhanh hơn thôi!"

"Tôi đã là người chết rồi, còn sợ chết nữa sao?" Kỷ Hạo Du không thèm để ý nói.

"Cậu rõ ràng có thể dùng  m Dương nương tử để bảo vệ chính mình, tại sao không..."

"Đủ rồi! Tôi đã nói nhiều lần rồi, tôi sẽ không làm như vậy. Dù tôi có chết nghìn lần vạn lần, tôi cũng sẽ không làm Tâm Nguyệt bị thương!" Vẻ tức giận trên gương mặt Kỷ Hạo Du khiến trái tim Đinh Tâm Nguyệt càng thêm ấm áp.

"Được rồi, đến lúc đó đừng trách tôi không giúp cậu!" Nghiêm Phong hậm hực bỏ đi.

Editor: Nghiên Di (5/3/22 tại Việt Nam Overnight truyện)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh