Chương 6 - 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Anh thật sự tồn tại.

Không khí sáng sớm mới mẻ nhất.

Đinh Tâm Nguyệt trở mình, đột nhiên nghĩ tới cái gì, ngồi bật dậy, nhìn thấy chỉ có một mình cô trên giường, trái tim của cô rốt cuộc buông xuống, nhưng khi cúi đầu thấy thân thể của mình trần như nhộng, cô sững sờ.

Tối hôm qua...

"Làm sao vậy?" Đầu giường truyền đến một câu hỏi, giọng từ tính, ôn nhu.

Đinh Tâm Nguyệt sợ tới mức nhảy dựng lên, dựa vào đầu giường, đề phòng nhìn quanh phòng.

"Anh là ai? Ra đây!"

Trong mắt đầy sự sợ hãi.

Cô vừa dứt lời, bên cạnh cô liền xuất hiện một người.

Anh dựa đầu vào giường, nửa người trên lộ ra da thịt màu đồng cổ, một đôi chân thon dài thẳng tắp. Khi nhìn đến khuôn mặt của anh, Đinh Tâm Nguyệt rốt cuộc không kìm được nội tâm sợ hãi, "A..."

Tuy nhiên, toàn bộ âm thanh cô phát ra nháy mắt bị người đàn ông bên cạnh chặn lại.

Ngón tay thon dài bưng kín miệng cô, làm cô không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ có thể hoảng sợ mở to hai mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt quen thuộc mà lại xa lạ kia.

Kỷ Hạo Du?

Nhưng mà khuôn mặt anh lúc này hồng nhuận, làm sao có thể giống Kỷ Hạo Du khuôn mặt trắng bệch trong quan tài kia?

Nhưng...

"Nếu em không hét, anh sẽ buông em ra!" Giọng nói mê hoặc của người đàn ông truyền đến.

Cuối cùng bất đắc dĩ Đinh Tâm Nguyệt chỉ có thể thỏa hiệp gật đầu, nhưng mới vừa được đến tự do liền lại muốn kêu.

Lúc này đây, miệng cô bị chặn bởi môi của người đàn ông.

Đôi môi nóng rực của anh ngậm chặt lấy đôi môi ngọt ngào của cô, cho đến khi cô quên thở, khuôn mặt đỏ bừng, người đàn ông mới lưu luyến không rời buông ra.

Môi anh nóng rực, không giống như là người chết, lạnh lẽo.

"Anh..." Đinh Tâm Nguyệt nhìn anh, hơn nửa ngày mới phun ra một chữ.

"Không sai, anh là Kỷ Hạo Du!"

"A..." Đinh Tâm Nguyệt sợ tới mức lại lần nữa thét chói tai, Kỷ Hạo Du dường như biết cô sẽ làm gì, trực tiếp che kín môi cô lại, "Nếu em lại hét lên, bọn họ tới nhất định em sẽ bị coi như là kẻ điên."

Không sai, nếu bọn họ tới, khẳng định không tin lời cô nói, vậy chỉ có một lời giải thích, cô là kẻ điên.

Cuối cùng, Đinh Tâm Nguyệt gật gật đầu, nhưng sau khi buông ra, cô nhanh chóng chạy đến giường giác, giữ khoảng cách với Kỷ Hạo Du.

"Em mắc cỡ à?"

Ôm chặt hai đầu gối, Đinh Tâm Nguyệt không để ý đến anh, mặc dù không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra đêm qua, nhưng cô vẫn có chút ấn tượng. Thậm chí cô còn chủ động lôi kéo anh, cô thế mà lại ở cùng một con ma cả một đêm.

Đây là chuyện buồn cười cỡ nào!

"Anh biết, em đừng sợ, em ngàn vạn đừng sợ, anh sẽ không làm tổn thương em." Kỷ Hạo Du thấy cô không nói lời nào, nhẫn nại nói.

"Không phải anh đã... được chôn cất rồi sao?" Đinh Tâm Nguyệt khi nói chuyện liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Cô đã tận mắt nhìn thấy anh bị đặt xuống, sau đó lấp đất rồi mà.

Nghe thấy Kỷ Hạo Du đang cười, Đinh Tâm Nguyệt nghi ngờ nhìn qua, đẹp trai không ai bằng, cô nhìn đến ngây người.

Kỷ Hạo Du đột nhiên đứng dậy kéo cô qua, "Anh và em là duyên phận, làm sao anh có thể nỡ lòng mà rời đi?"

"Anh không phải là quỷ sao? Làm sao tôi... làm sao tôi có thể nhìn thấy được anh?" Đinh Tâm Nguyệt ngay từ đầu đã sợ hãi, nhưng bây giờ không còn sợ như vậy nữa, có lẽ là do lời anh nói, cũng có thể là do độ ấm trên người anh không khác với người bình thường.

Đột nhiên, trên cổ đột nhiên nhẹ đi, là Kỷ Hạo Du cầm lấy miếng ngọc trên cổ cô, đặt ở trong tay, cẩn thận nhìn một chút. Cuối cùng, anh hơi nhướng mi, trong mắt tản ra ánh sáng, "Bởi vì duyên phận của anh và em đã sớm bị khối ngọc này lôi kéo, cho nên anh mới đến đây!"

Kỷ Hạo Du như thế nào cũng không thể quên được những chuyện xảy ra ở âm phủ, nhưng anh không thể nói cho Tâm Nguyệt, anh không muốn Tâm Nguyệt đã chịu bất kỳ thương tổn nào.

Thịch thịch thịch...

Editor: Nghiên Di
Cập nhật 12/2/22

Chương 7: Tôi không phải là vợ ma.

Có tiếng đập cửa truyền đến, ngay sau đó cánh cửa bị đẩy ra, làm Đinh Tâm Nguyệt không kịp chuẩn bị, nhanh chóng mặc quần áo lên người, vò đầu bứt tóc.

Người bên cạnh Kỷ phu nhân bước vào, giống như nha hoàn hào môn.

"Thiếu phu nhân, phu nhân mời cô đến gặp bà ấy một chuyến." Mẹ Phùng cung kính, chỉ là trong ánh mắt rõ ràng có chút không tôn trọng, có lẽ vì bà nghĩ cô vì tiền mới gả đến nhà họ Kỷ.

Đinh Tâm Nguyệt liếc mắt một cái liền đi ra ngoài.

Mẹ Phùng mới ra đi, Kỷ Hạo Du liền thoáng hiện lên bên cạnh cô, cô sợ tới mức thiếu chút nữa té ngã ở trên giường.

"Anh là quỷ à, làm tôi sợ muốn chết!" Cô vô tình nói, mới phát hiện chính mình đã nói đúng.

"Đúng vậy, anh là quỷ!" Kỷ Hạo Du không phủ nhận.

"Anh rốt cuộc tìm tôi có chuyện gì?"

"Em là vợ của anh, anh tìm em là chuyện đương nhiên!"

"Vợ của anh? Tôi không phải vợ của anh."

"Em không thích anh?"

"Tôi lại không quen biết anh, thích anh mới có bệnh."

"Vậy thì đêm qua em và anh..."

"Lúc đó tôi chính là bị ma ám!"

Có lẽ là Kỷ Hạo Du bị tổn thương, sau khi Đinh Tâm Nguyệt nói vậy, anh liền biến mất.

"Tâm Nguyệt, hôm nay cùng mẹ đến nghĩa trang để gặp Hạo Du đi!" Kỷ phu nhân vẫn là khí chất cao quý, giơ tay nhấc chân đều có phong thái của tiểu thư khuê cát.

Một người phụ nữ như vậy, đã mất chồng, lại mất con, vận mệnh của bà cũng không hoàn toàn giống với vẻ ngoài. Sự chua xót của bà thể hiện rõ rệt sau khi con trai rời đi.

"Tôi không..." Đinh Tâm Nguyệt vừa định cự tuyệt, nhưng lại nghĩ đến, có lẽ cô có thể đến nghĩa trang, có phải nơi nào sơ sót hay không, cho nên Kỷ Hạo Du mới có thể chạy ra ngoài.

Cô vẫn hoài nghi về việc mình đã bị một hồn ma quấn lấy cả đêm.

Nghĩa trang cách nhà họ Kỷ cũng không xa, lái xe mười mấy phút liền đến, đó là nghĩa trang riêng của nhà họ Kỷ, nơi này tất cả đều là tổ tiên của nhà họ Kỷ.

Mộ của Kỷ Hạo Du cũng không phải lớn nhất, có lẽ liên quan đến quy định của nhà họ Kỷ, mộ của người chết yểu không được vượt quá mộ của tổ tiên, và quy cách cũng không được quá lớn.

Không thể không nói chính là nhà họ Kỷ mộ rất có chú ý, cho dù là Kỷ Hạo Du là chết ngoài ý muốn, nhưng các hoa văn trên bia mộ của anh đều được điêu khắc cực kỳ tỉ mỉ, hình ảnh sinh động như thật.

Nghe nói khi biết Kỷ Hạo Du chết ngoài ý muốn, Kỷ phu nhân suốt đêm sắp xếp người điêu khắc mài giũa, nhằm giành địa vị tôn quý cho con trai sau khi anh qua đời.

"Tâm Nguyệt, con đang nhìn gì vậy?" Thấy Đinh Tâm Nguyệt đi xung quanh mộ mấy vòng, Kỷ phu nhân nghi hoặc hỏi.

Anh thoát ra từ đâu?

Có thực sự là vậy không?

"Thiếu phu nhân?" Mẹ Phùng nhắc nhở nói.

Đinh Tâm Nguyệt  lúng túng trả lời: "Kỷ phu nhân!"

"Được rồi, trở về đi!" Mắt thấy Đinh Tâm Nguyệt mất hồn mất vía, Kỷ phu nhân bất đắc dĩ lắc đầu.

Nếu không phải vì Hạo Du, bà cũng sẽ không làm chuyện không có tính người như vậy, để một cô gái mới lớn làm vợ của ma.

Mới vừa đi vài bước, Đinh Tâm Nguyệt đột nhiên nhìn thấy đằng xa có một bóng người lay động, tập trung nhìn lại thì đã biến mất.

Đáy lòng nghi hoặc, nhưng mới vừa đi vài bước, cô cảm giác có người đứng trước mặt mình, chính là Kỷ Hạo Du.

"Anh..."

"Không thích anh còn tới gặp anh?" Kỷ Hạo Du khẽ cười một tiếng, như có thể nhìn thấy sự mất tự nhiên trong mắt cô.

"Tôi..." Đinh Tâm Nguyệt vừa muốn nói chuyện, lại thấy bóng người cách đó không xa, mở to hai mắt nhìn, lần này cô mới có thể nhìn rõ.

Mặc đồ đen, để tóc dài, đôi mắt đen, đôi mắt đó...

Kỷ Hạo Du đột nhiên giữ chặt ót Đinh Tâm Nguyệt, khóa lại đôi môi ngọt ngào của cô.

"Ưm!" Đinh Tâm Nguyệt mở to hai mắt nhìn, nhưng thân thể không thể nhúc nhích, chỉ có thể bị Kỷ Hạo Du gắt gao giữ chặt.

Giọng nói gợi cảm của anh truyền đến bên tai nhưng lại nghiêm túc lạnh lùng, "Đừng nhìn, chỉ cần nhớ kỹ, anh sẽ bảo vệ em thật tốt."

Editor: Nghiên Di
Cập nhật 13/2/2022

Chương 8: Kỷ Thần Vĩ uy hiếp.

Anh không cho phép bất luận kẻ nào bắt nạt cô.

Nếu muốn bắt nạt cô, anh sẽ chặn ở cửa.

"Thiếu phu nhân? Thiếu phu nhân?"

Mẹ Phùng kêu mấy lần, Đinh Tâm Nguyệt ngẩn ra một chút:

"Làm sao vậy?"

"Tâm Nguyệt, cô làm sao vậy?"

Bà thấy cô ngẩng đầu, mở to mắt, như thể cô bị bỏ bùa.

Đinh Tâm Nguyệt tìm kiếm khắp nơi, nhưng không có tìm được Kỷ Hạo Du, anh đi rồi?

Trở lại nhà họ Kỷ, tim Đinh Tâm Nguyệt càng thêm lạnh. Chẳng lẽ những gì cô nhìn thấy ở nghĩa trang cũng là ma?

Nhưng làm thế nào mà cô có thể nhìn thấy ma? Cô có thể thấy Kỷ Hạo Du, Kỷ Hạo Du nói là vấn đề của ngọc, nhưng những hồn ma khác thì sao?

Cô không hiểu, ngồi ở trong phòng cả buổi trưa, thẳng đến chạng vạng Dương Hoa Hoa tới gặp cô, cô cũng chỉ tùy tiện nói vài câu.

Điều kỳ lạ hơn nữa là đêm nay Kỷ Hạo Du không xuất hiện nữa, cô muốn một lời giải thích, cô dựa vào bên giường chờ đợi, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm, Kỷ Hạo Du đứng ở bên giường Đinh Tâm Nguyệt, nhìn cô ngủ đang ngủ ngon, cuộn tròn người lại, có vẻ rất không yên tâm.

Ngồi ở mép giường, anh giơ tay vuốt lông mày đang nhíu chặt của cô:

"Tâm Nguyệt, nếu vận mệnh không trêu cợt, anh thật sự muốn ở bên em cả đời, cưng chiều em, không để em phải chịu bất kỳ sự tủi thân nào.."

Anh ước gì mình luôn có thể ở bên cạnh cô.

Ngày hôm sau, Đinh Tâm Nguyệt đột nhiên bừng tỉnh, đã sáng rồi, cô nhìn căn phòng trống rỗng, Kỷ Hạo Du không có ở đây, cô cúi đầu cô đơn.

Vừa đi ra ngoài đã gặp một vị khách không mời mà đến.

Theo bản năng tránh đi, đi đường vòng, nhưng lại bị Kỷ Thần Vĩ chặn lại ở cuối hành lang.

"Trốn tôi làm gì?"

"Đường lớn như thế này, tôi đi đâu chẳng lẽ cũng là trốn anh? Tôi không cần thiết phải trốn anh!"

Đinh Tâm Nguyệt trở nên can đảm.

Nếu cô làm theo lời thì sẽ bị Kỷ Thần Vĩ ức hiếp, nên cô cũng có thể can đảm hơn, nếu đến tai Kỷ phu nhân nơi đó tốt nhất, dù sao thì không ai muốn người khác làm ô uế con dâu mình.

"Thật sao?"

Kỷ Thần Vĩ đưa tay vuốt cằm cô, buộc cô phải nhìn mình:

"Em nói xem nếu anh ở chỗ này muốn em thì sẽ thế nào?"

"Tôi khuyên anh tốt nhất đừng làm chuyện ngu ngốc, nếu bị Kỷ phu nhân biết, anh chắc chắn sẽ bị đuổi ra khỏi nơi này."

Đinh Tâm Nguyệt hung dữ nhìn chằm chằm anh ta.

Những ngày này ở đây cô cũng biết được vài chuyện.

Kỷ Thần Vĩ là anh họ của Kỷ Hạo Du, là con trai của người chú thứ hai không có tiền đồ chỉ biết đánh bạc, từ nhỏ đi theo cha của Kỷ Hạo Du làm buôn bán, nhưng Kỷ Hạo Du đem đem tất cả tài sản đều để lại cho Đinh Tâm Nguyệt.

Vì để được đến khối tài sản kếch xù, Kỷ Thần Vĩ sẽ bằng mọi giá lấy được cô bởi vì hiện tại cô là người thừa kế của nhà họ Kỷ.

Kỷ Thần Vĩ cười khẽ:

"Xem ra em đối nhà họ Kỷ vẫn là không đủ hiểu biết, nếu em biết sẽ biết Kỷ phu nhân không có quyền lên tiếng ở cái gia đình này."

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Đinh Tâm Nguyệt, Kỷ Thần Vĩ càng thêm đắc ý:

"Anh tin rằng em cũng biết, bà ấy để em gả cho đứa con trai đã chết của bà ấy để bà ấy có thể an dưỡng tuổi già, như vậy bà ấy có thể danh chính ngôn thuận dùng tiền của nhà họ Kỷ."

"Chuyện đó không liên quan gì đến anh!"

Đinh Tâm Nguyệt đẩy anh ta ra, rời đi.

"Anh sẽ cho em hai ngày để suy nghĩ về điều đó, hãy suy nghĩ thật kỹ, em tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời anh, bằng không anh sẽ làm cho nhà họ Đinh sống không bằng chết."

Nghe thấy lời cảnh cáo của Kỷ Thần Vĩ, Đinh Tâm Nguyệt chạy nhanh hơn, nhưng trong lòng lại mang theo sợ hãi.

Khi Đinh Tâm Nguyệt đi, một người từ chỗ rẽ hành lang đi ra, nhìn về phía Đinh Tâm Nguyệt rời đi, cười nói:

"Xem ra mị lực của anh còn chưa đủ, anh ta đã chết còn tốt hơn so với anh!"

Kỷ Thần Vĩ đột nhiên dùng tay siết chặt cổ người đó, nghiến răng nghiến lợi, dùng ánh mắt khát máu nhìn chằm chằm vào người đó, rồi đẩy vào cột:

"Cô tốt nhất dùng đầu của mình đo, nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ làm cô khóc lóc từ nơi này bò đi ra ngoài."

Editor: Nghiên Di

Cập nhật: 13/2/22

Chương 9: Kỷ Hạo Du giải vây.

Phủi tay rời đi, người đó hít thở không thông cố hít thở không khí, gương mặt ửng đỏ, vẻ mặt oán hận nhìn chằm chằm hướng Đinh Tâm Nguyệt rời đi.

Yên lặng hai ngày, vào ngày này Đinh Tâm Nguyệt không dám ra ngoài, cô không biết lời nói của Kỷ Thần Vĩ có mấy phần là thật.

Cô cũng đã thử Kỷ phu nhân, nhưng Kỷ phu nhân cái gì cũng không muốn nói.

Tới gần giữa trưa, cô muốn tránh cũng tránh không được, mẹ Phùng bảo cô đi đến đại sảnh ăn cơm.

Khi cô đến đại sảnh, cô lại thấy người kia.

"Tâm Nguyệt, đây là Thần Vĩ, trước đây con cũng đã gặp nó, nó đối xử với Hạo Du rất tốt, sau này nó chắc chắn cũng sẽ đối xử tốt với con." Kỷ phu nhân một bên nói, một bên gắp đồ ăn cho Đinh Tâm Nguyệt.

Nếu không phải chuyện xảy ra ở hành lang hai ngày trước, cô thật sự sẽ cho rằng lời nói của Kỷ phu nhân chỉ đơn giản là Kỷ Thần Vĩ sẽ chăm sóc cô, nhưng Kỷ phu nhân sao có thể nói như vậy?

"Tâm Nguyệt, ăn nhiều một chút, em gầy quá!" Kỷ Thần Vĩ cũng bắt đầu gắp đồ ăn cho cô.

Đinh Tâm Nguyệt có chút kháng cự, vừa muốn nói chuyện, phát hiện ống tay áo bị kéo một chút, quay đầu liền thấy Kỷ Hạo Du đang ngồi ở bên cạnh.

Đinh Tâm Nguyệt khẩn trương nhìn Kỷ phu nhân và Kỷ Thần Vĩ.

Kỷ Hạo Du vỗ vỗ tay nàng, "Yên tâm đi, bọn họ không thấy được anh."

Đinh Tâm Nguyệt lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm.

"Em nói với anh ta, em muốn qua tám mươi mốt ngày của anh rồi sẽ suy xét chuyện này!"

Cô không hiểu rõ lắm nhìn Kỷ Hạo Du, anh muốn gả cô cho Kỷ Thần Vĩ sao?

Anh nắm lấy tay cô, "Chỉ là tạm thời ổn định bọn họ, anh sẽ nghĩ cách."

Đinh Tâm Nguyệt lúc này mới an tâm một chút, "Mẹ, con muốn đợi chuyện của Hạo Du xong xuôi rồi mới nghĩ đến chuyện đó. Mẹ thấy có được không?" Sau hôn lễ, Kỷ phu nhân đã bảo cô gọi bà ấy là mẹ.

Kỷ phu nhân liên tục gật đầu, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Kỷ Thần Vĩ, bà nhanh chóng cúi đầu xuống.

Bà hình như sợ Kỷ Thần Vĩ.

"Tâm Nguyệt..." Kỷ Thần Vĩ vừa muốn mở miệng, lại bị Đinh Tâm Nguyệt chặn lời, "Anh họ, em biết yêu cầu này có chút vô lý, nhưng dù nói thế nào cũng phải tính đến thể diện của nhà họ Kỷ!"

Lúc này đây, Kỷ Thần Vĩ không thể nói lời nào nữa, chỉ có thể ngầm đồng ý.

Trái tim đang treo lơ lửng của Đinh Tâm Nguyệt rốt cuộc cũng có thể tạm thời bình tĩnh lại, vừa lúc cô không biết phải đối phó với hai ngày này như thế nào.

Bữa cơm này cô ăn không nhiều, khi trở về phòng Đinh Tâm Nguyệt nhanh chóng đóng cửa lại, bắt lấy cánh tay của Kỷ Hạo Du, dò hỏi, "Anh họ của anh quá đáng sợ, em..."

Cô còn chưa nói xong, miệng đã bị lấp kín.

Mở to hai mắt nhìn chằm chằm Kỷ Hạo Du, cô không nghĩ tới sẽ như vậy.

Kỷ Hạo Du mặc kệ Đinh Tâm Nguyệt đang sốc, bế cô lên, trực tiếp đặt trên giường, đè lên người cô.

Dáng người của anh rất tốt, rất cường tráng, nhiệt độ như thiêu đốt khiến Đinh Tâm Nguyệt cảm thấy xấu hổ và khó chịu.

Cô sao lại có thể làm chuyện này?

Nhưng vào giờ phút này, đại não của cô đã không thể suy nghĩ lý trí nữa.

Sau khi kết thúc, Kỷ Hạo Du ôm Đinh Tâm Nguyệt dựa vào đầu giường, nhiệt độ trên tay khiến anh cảm thấy ấm áp dễ chịu. Anh đã tưởng tượng vô số lần ôm cô như thế này, cảm nhận được sự tồn tại của cô.

"Tâm Nguyệt, thứ mà anh họ anh muốn là tài sản của nhà họ Kỷ, nếu em đem tài sản cho anh ấy, có lẽ..."

Đinh Tâm Nguyệt hơi hơi ngồi dậy nhìn anh, mặt ửng hồng còn chưa phai nhạt, vô cùng quyến rũ.

"Anh bỏ được?"

Kỷ Hạo Du khẽ cười một tiếng, đưa tay lên vuốt nhẹ sống mũi cô, hơi lạnh nhạt, "Đồ ngốc, tiền tài đối với một người chết như anh không quan trọng, nhưng anh sẽ không cho phép em bị thương. Nhưng em yên tâm, nửa đời sau của em và mẹ anh đều đã sớm suy tính rồi."

Cho dù là vứt bỏ toàn bộ nhà họ Kỷ, anh cũng không quan tâm, chỉ cần Tâm Nguyệt có thể bình yên vô sự.

"Tại sao anh lại tốt với em như vậy?"

Dù họ gặp nhau không nhiều nhưng anh đã đã cứu cô rất nhiều lần rồi.

Trong nhà tang lễ, trong lễ đường, hay vừa rồi, nếu anh không xuất hiện, cô đã sớm bị Kỷ Thần Vĩ làm hại từ lâu rồi.

Kỷ Hạo Du ôm eo cô, khiến cô lại gần anh hơn, đặt cằm lên đỉnh đầu cô, "Tâm Nguyệt, anh sợ rằng em sẽ hối hận, dù sao thì anh cũng là người đã chết, còn em thì sao? Nếu em ở bên anh, tương lai em sẽ gặp rất nhiều khó khăn!"

Editor: Nghiên Di
Cập nhật 13/2/22.

Chương 10: Nghe lén được bí mật.

Vốn dĩ anh chỉ muốn ở bên cạnh bảo vệ cô thật tốt cho đến khi thời gian đến, chính là chuyện lần trước, anh không thể không làm như vậy, cũng không thể nhịn được mà muốn làm như vậy.

Đinh Tâm Nguyệt không nói gì, cô không biết mình có hối hận không, nhưng cô chỉ biết rằng chính anh đã cứu cô.

Ngày hôm sau, Đinh Tâm Nguyệt đi tìm Kỷ Thần Vĩ, muốn đem tài sản đưa cho anh ta, hy vọng sau này anh ta sẽ không tìm cô gây phiền phức.

Ở ngoài cửa, cô vừa mới chuẩn bị giơ tay gõ cửa, lại nghe thấy bên trong có giọng nói của một người phụ nữ.

"Anh thật sự sẽ đợi cô ấy hơn hai tháng sao?"

Giọng nói này rất quen thuộc, nhưng cũng rất xa lạ, mang theo vẻ lười biếng và chế giễu.

Đinh Tâm Nguyệt cảm thấy khó hiểu.

"Hừ! Cô cho rằng tôi ngốc sao? Nếu phải đợi lâu như vậy, tôi còn cần thiết phải diệt trừ thằng nhãi kia sao?" Giọng nói thiếu kiên nhẫn của Kỷ Thần Vĩ vang lên.

Đinh Tâm Nguyệt cả người chấn động, không kịp nghĩ nhiều, xoay người liền đi.

Trở lại phòng, trái tim Đinh Tâm Nguyệt không khỏi loạn lên, thỉnh thoảng lại nhìn cánh cửa đóng chặt, lo lắng nhìn xung quanh tìm Kỷ Hạo Du, nhưng Kỷ Hạo Du lại không có ở đó.

"Kỷ Hạo Du... Kỷ Hạo Du..." Sau khi tìm kiếm một lúc lâu, vẫn không thấy bóng dáng của Kỷ Hạo Du.

Làm sao bây giờ?

Làm sao bây giờ?

Đột nhiên Dương Hoa Hoa tới.

"Chị dâu, chị làm sao vậy? Mất hồn mất vía!" Dương Hoa Hoa tuy rằng mới tám tuổi, chính lại trưởng thành hơn so với những đứa trẻ bình thường, thấy mồ hôi đầu trên trán Đinh Tâm Nguyệt, cô bé đã rất lo lắng.

"Hoa Hoa, em cảm thấy Kỷ Thần Vĩ là người thế nào?" Đinh Tâm Nguyệt ngập ngừng hỏi.

Tuy rằng cô không quá xác định, nhưng cô cảm thấy Hoa Hoa cùng Kỷ Hạo Du rất thân thiết.

Dương Hoa Hoa đem thức ăn đặt lên trên bàn, ngẩng đầu lên, "Sao chị đột nhiên lại hỏi câu này?"

"Cái kia chị..." Cô cũng không thể đem chuyện mình nghe được nói cho đứa trẻ nghe được.

Trẻ con nói chuyện khắp nơi, tới lúc đó không phải tất cả mọi người đều biết cả sao?

"Chị muốn hỏi anh trai có phải bị Kỷ Thần Vĩ hại chết phải không?"

Ai biết được một câu nói của Dương Hoa Hoa trực tiếp khiến Đinh Tâm Nguyệt choáng váng.

Đinh Tâm Nguyệt mở to hai mắt nhìn chằm chằm cô bé, không thể tin được!

"Đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn em, chuyện này có cái gì đáng kinh ngạc?" Dương Hoa Hoa không cho là đúng.

"Làm thế nào mà em..." Đinh Tâm Nguyệt không thể tưởng tượng nổi Dương Hoa Hoa làm sao có thể bình tĩnh đối mặt với bí mật động trời này được, con bé chỉ là một đứa trẻ tám tuổi.

"Khi anh trai chết, em đã ở đó!"

Dương Hoa Hoa lâm vào hồi ức, "Hôm đó, em cùng anh trai chuẩn bị đến thành phố Phú Lan, thành phố Phú Lan và thành phố Giang chỉ có một con đường duy nhất. Ở nơi đó, xe của bọn em đột nhiên mất lái lao thẳng vào vách núi cạnh đó."

Giờ phút này Dương Hoa Hoa không còn đáng yêu như trước, có phần thương cảm và khổ sở.

"Em ngồi ở ghế phụ, còn anh trai lái xe. Xe lao xuống vực, anh trai bảo vệ cho em nhưng chân lại bị kẹt. Em từ cửa sổ xe bò ra ngoài, nhưng sức lực quá yếu không thể kéo chân của anh trai được."

"Anh trai bảo em đi tìm người giúp! Em đang tính tìm người cứu anh trai, nhưng đi được một đoạn, chợt nhớ trong túi xách của anh trai có điện thoại di động nên liền trở lại."

"Khi trở về, em thấy..."

Nói tới đây, Hoa Hoa bình tĩnh như người lớn cũng không nhịn được khóc thút thít, tiếng khóc thấu tim khiến nước mắt cô nhòe đi.

"Em thấy Kỷ Thần Vĩ đâm con dao găm vào ngực anh trai, em muốn chạy lên nhưng lại bị anh trai giơ tay chặn lại. Anh ấy bảo em đừng đi tới!"

Nghe được những lời này, Đinh Tâm Nguyệt bị sốc.

Hóa ra Kỷ Hạo Du chết không phải ngoài ý muốn, là Kỷ Thần Vĩ cố ý giết anh!

"Anh ta làm vậy chỉ vì để lấy được tài sản của nhà họ Kỷ?"

Dương Hoa Hoa gật đầu.

Editor: Nghiên Di
Cập nhật 13/2/22 tại Việt Nam Overnight

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh