Chương 11 - 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11: Anh thế mà lại rất yêu cô.

"Nhưng mà, nếu mục đích của anh ta đã đạt được, tại sao nhà họ Kỷ còn muốn gả chị đi?" Cô không hoàn toàn tin lời nói của Kỷ phu nhân khi ở linh đường.

Dương Hoa Hoa lau nước mũi, "Bởi vì anh trai đã sớm để lại toàn bộ tài sản đứng tên anh ấy cho chị rồi! Kỷ Thần Vĩ lấy được chị cũng có nghĩa là anh ta đã lấy được nhà họ Kỷ, cho nên anh ta mới đề nghị dì lấy chị!"

Bây giờ Đinh Tâm Nguyệt đã biết lý do tại sao Kỷ Thần Vĩ khi ở linh đường muốn cô.

Anh ta chỉ muốn biến cô thành của anh ta, cam tâm tình nguyện đem tài sản cho anh ta.

Thật tâm cơ.

Cô cảm thấy hơi đau lòng cho Kỷ Hạo Du, bị chính anh họ của mình tính kế, cuối cùng còn mất mạng.

"Chị dâu, chị đừng trách dì, cũng đừng oán hận anh trai, anh ấy thật sự rất yêu chị." Dương Hoa Hoa vẻ mặt cầu xin.

Thấy Đinh Tâm Nguyệt không nói lời nào, Dương Hoa Hoa nhìn vào trong phòng, đột nhiên chạy tới trước tủ quần áo, ngồi xổm xuống, loay hoay một hồi, ôm một cái túi đi tới, nóng lòng muốn mở ra.

Đóng gói nhiều lớp, mất rất nhiều thời gian để mở nó ra.

Là một quyển album!

Đinh Tâm Nguyệt đã rất sốc khi nhìn thấy bức ảnh trên trang bìa với nụ cười xán lạn, đây là cảnh cô đi chơi suối với Mạn Thu hai tháng trước.

Làm sao anh ta có thể có...

Đinh Tâm Nguyệt giật lấy cuốn album, nhanh chóng lật xem, mặt trên thế nhưng toàn bộ đều là ảnh của cô, từ nhỏ đến lớn, thậm chí là khi cô mới vài tuổi. Đến cuối cùng, thế nhưng lại có một bức ảnh của cô và Kỷ Hạo Du, hiển nhiên là do anh dán lên, Kỷ Hạo Du ôm eo cô cười tươi giống như hoa hướng dương.

Những bức ảnh này khiến cô hít thở không thông, cô không bao giờ tưởng tượng được rằng một người đàn ông chưa từng gặp cô lại có nhiều ảnh về cô như vậy, mỗi một bức ảnh đều được chụp đẹp đến như vậy.

"Chị dâu, anh trai thật sự thực yêu chị!"

"Chị..." Đinh Tâm Nguyệt còn chưa nói xong, liền nghe thấy một giọng nói vang lên, cô quay đầu nhìn về phía giường, Kỷ Hạo Du đang nằm ở trên giường, chỉ là sắc mặt trắng bệch, miệng còn hừ nhẹ, "A!"

"Chị dâu, làm sao vậy?"

"Hoa Hoa, em đi về trước đi, chị còn có việc phải làm!"

"Chị dâu, chị không tin sao? Chị không thích anh trai sao? Chị nhất định phải báo thù cho anh trai, anh ấy chính là vì chị..." Dương Hoa Hoa bị Đinh Tâm Nguyệt đẩy ra khỏi cửa.

Đinh Tâm Nguyệt quay lại, nhìn sắc mặt trắng bệch của Kỷ Hạo Du không biết phải làm sao, "Anh bị làm sao vậy?"

"Tâm Nguyệt, anh... lạnh quá..." Giọng nói của Kỷ Hạo Du hơi yếu ớt.

Đinh Tâm Nguyệt chạy tới, đem toàn bộ chăn đắp trên người anh, nhưng anh vẫn lạnh đến run bần bật.

"Em nên làm gì để anh cảm thấy dễ chịu hơn?" Đinh Tâm Nguyệt rối loạn, nhìn thấy anh khó chịu, cô thực sự rất căng thẳng và sợ hãi.

Cô cởi giày, leo lên giường, từ bên trong ôm chặt lấy Kỷ Hạo Du, dùng cơ thể ấm áp của mình sưởi ấm cho anh.

Ôm lấy anh giống như là ôm một tảng băng, làm Đinh Tâm Nguyệt lạnh buốt.

Khi còn nhỏ nghe người xưa nói, cơ thể của quỷ không độ ấm, bây giờ anh sắc mặt tái nhợt, cơ thể lạnh lẽo, chẳng lẽ là anh phải rời đi sao?

Cô thực sự sợ rằng anh sẽ rời đi!

Không thể!

Cô đột nhiên cúi đầu hôn lên đôi môi trắng như tuyết.

Anh toàn thân yếu ớt, cho dù cô có mút mạnh, Kỷ Hạo Du cũng chỉ là kêu rên vài tiếng, thậm chí còn không cử động được cơ thể.

Khi bên ngoài có tiếng gõ cửa, Đinh Tâm Nguyệt sợ tới mức đột nhiên ngồi dậy, hoảng hốt nhìn xung quanh, Kỷ Hạo Du đã ngủ thiếp đi.

Giờ phút này, sắc mặt của anh đã tốt lên không ít, chẳng lẽ điều này giúp ích được cho anh?

Tiếng đập cửa không ngừng, Đinh Tâm Nguyệt mang giày vào và đi ra mở cửa.

"Hoa Hoa, không phải chị đã nói với em rồi sao? Chị có việc phải làm, em..."

Editor: Nghiên Di
Cập nhật 19/2/22.

Chương 12: Em muốn tận mắt nhìn thấy anh ấy.

"Chị dâu, em đang nghĩ đến sự an toàn của chị, em..." Ánh mắt Dương Hoa Hoa đột nhiên nhìn về phía giường, nghi ngờ nhìn Đinh Tâm Nguyệt, "Chị dâu, em tin tưởng chị như vậy, làm sao chị có thể tìm người đàn ông khác?"

"Hoa Hoa, em vẫn là một đứa trẻ, em..."

"Em đúng là trẻ con, nhưng không có nghĩa là cái gì cũng đều không hiểu! Em cho rằng chị khác với những người phụ nữ khác, sẽ chung thủy với anh trai, cho dù anh trai có rời đi, chị cũng không nên sau khi anh trai đi không bao lâu thì làm ra chuyện này!" Dương Hoa Hoa kích động, cho rằng Đinh Tâm Nguyệt phản bội Kỷ Hạo Du.

"Em nói cho con bé đi!" Đột nhiên, Kỷ Hạo Du ngồi dậy, nhẹ nhàng nói, có vẻ như anh vẫn chưa hoàn toàn bình phục.

Đinh Tâm Nguyệt mím môi, nửa ngồi xổm xuống, đi kéo Dương Hoa Hoa, nhưng lại bị cô bé  tránh đi với vẻ ghét bỏ.

Bất lực, Đinh Tâm Nguyệt chỉ có thể kiên nhẫn nói, "Hoa Hoa, anh trai em đang ở chỗ này!"

Dương Hoa Hoa khịt mũi coi thường, "Đừng nghĩ chuyện đem chuyện này đổ lên người anh trai em!"

"Hoa Hoa, nếu em không tin, em đi đến bên giường đi, anh ấy đang ở trên giường!"

Dương Hoa Hoa nghi ngờ một chút rồi đi tới, trên giường không ai, cô bé cũng không sợ hãi.

Mới vừa đi đến bên giường, cô bé liền thấy chăn đột nhiên bị nhấc lên, nhưng trên giường không có người.

"Điều này..."

Sau đó, giống như có một trận gió lướt qua mặt cô bé, có chút lạnh.

"Hoa Hoa, anh trai em đang sờ mặt em!"

"Thật sao?" Dương Hoa Hoa vừa nghi ngờ vừa kinh ngạc.

Đinh Tâm Nguyệt gật đầu, nhưng Dương Hoa Hoa lại lắc đầu, "Làm sao có thể! Em muốn tận mắt nhìn thấy."

"Trên lưng em có một vết bớt hình tròn, em sợ sấm sét đánh, sợ ngủ một mình, mỗi năm em sẽ cùng anh trai đi đến sau núi để săn thú và ăn món ăn hoang!"

Dương Hoa Hoa kinh ngạc nhìn chằm chằm cô, "Làm sao chị biết?"

"Anh trai em mới vừa nói cho chị biết!"

Lần này Dương Hoa Hoa tin, những chuyện này ngoại trừ bố và mẹ, chỉ có anh trai biết, thậm chí ngay cả dì cũng không biết.

"Vậy em có thể nhìn thấy anh trai không?"

Đinh Tâm Nguyệt lắc đầu, nhưng cô cũng không thể làm gì được, nhìn thấy Dương Hoa Hoa mất mát, cô đột nhiên nở nụ cười, "Nếu em muốn nói gì với anh ấy, chị có thể giúp em truyền đạt!"

Dương Hoa Hoa đã hỏi rất nhiều câu hỏi, Đinh Tâm Nguyệt đều đều trả lời đúng, điều này càng làm cho Dương Hoa Hoa càng thêm tin tưởng Kỷ Hạo Du đang ở chỗ này.

Sau khi ở lại trong một thời gian dài, Đinh Tâm Nguyệt trở thành người chuyển lời để bọn họ có thể trò chuyện.

Lúc đầu cô bé còn nghi ngờ Đinh Tâm Nguyệt, nhưng sau này lại nói chuyện rất thoải mái, có lẽ đều là bởi vì có Kỷ Hạo Du.

Không biết có phải bởi vì Kỷ Hạo Du đang ở đây không, nhưng thái độ của Dương Hoa Hoa đối với Đinh Tâm Nguyệt dần dần tốt hơn.

"Hạo Du, sao anh đột nhiên lại bị như vậy?" Sau khi Dương Hoa Hoa rời đi, Đinh Tâm Nguyệt nhớ tới dáng vẻ lúc trước của Kỷ Hạo Du, cô có chút sợ hãi, vội vàng hỏi.

Kỷ Hạo Du không nói gì, chỉ là nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, "Tâm Nguyệt, anh xin lỗi!"

"Tại sao lại nói như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Nếu không phải vì anh, em sẽ không bị cuốn vào chuyện này, có lẽ em sẽ chết!"

"Anh đã chụp cho em rất nhiều bức ảnh đẹp. Ở nhà em cũng không có nhiều ảnh như của anh, em nghĩ mình đã may mắn như thế nào mới có thể gặp được anh?" Đinh Tâm Nguyệt mỉm cười, đưa tay lên chạm vào mặt anh, "Nếu em thật sự chết, như vậy thì chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau."

Mùi vị âm dương tách biệt thật khó chịu.

Trước đây, cô rất sợ, rất sợ ma.

Bây giờ, cô sợ, sợ một ngày anh sẽ đột ngột biến mất và không bao giờ quay trở lại.

"Sẽ không, anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt." Kỷ Hạo Du đột nhiên ôm chặt lấy cô, tựa hồ muốn đem cô nhập vào trong người mình, không cho cô rời đi, cũng không để cô bị tổn thương.

Editor: Nghiên Di
Cập nhật 20/2/22 tại dembuon

Chương 13: Kỷ Hạo Du, em sẽ đi tìm anh.

"Hạo Du, em không sao, em đã nghĩ kỹ rồi, em sẽ đi tìm kiếm chứng cứ, báo thù cho anh. Hoa Hoa nói ngày đó cô bé đã nhìn thấy Kỷ Thần Vĩ cầm lấy túi của anh, nếu tìm được chiếc túi đó là có thể chứng minh anh ta đã có mặt tại hiện trường."

Kỷ Hạo Du chăm chú nhìn cô.

Đồ ngốc, nếu chỉ là Kỷ Thần Vĩ, anh đã không cần phải lo lắng nhiều như vậy, những người đó khó đối phó hơn Kỷ Thần Vĩ rất nhiều.

Anh không thể nói cho cô biết, nếu cô biết, có lẽ cô sẽ sợ, có lẽ...

Anh không dám nghĩ, một ngày nào đó, khi cô biết tất cả những chuyện này, cô có trách anh hay oán hận anh không.

Giờ đây, anh chỉ mong ở bên cô nhiều hơn và bảo vệ cô thật tốt, dù thời gian có ngắn ngủi.

Hôm nay, Ngải Mạn Thu tới tìm Đinh Tâm Nguyệt.

"Mạn Thu, chúng ta đi đâu vậy?" Ngồi trên xe, Đinh Tâm Nguyệt có chút khó hiểu.

"Tâm Nguyệt, liền tính là cậu có hận chú Đinh, nhưng hôm nay dù sao cũng là sinh nhật của ông ấy, cậu chẳng lẽ cũng không muốn quay về gặp chú ấy sao?" Ngải Mạn Thu kéo tay cô, nhẹ giọng nói.

Sinh nhật của cha?

Đúng vậy, làm sao cô có thể quên được chuyện này, ngày cô kết hôn, cha cô đã làm trái tim cô tan nát.

Đã từng, bọn họ cũng là một gia đình hạnh phúc, nhưng sau khi mẹ cô bỏ đi, cô chỉ là công cụ kiếm tiền mà cha cô nuôi cô để kết hôn với Kỷ Hạo Du.

"Mạn Thu, cảm ơn cậu, tớ..."

Đột ngột phanh gấp, Đinh Tâm Nguyệt đụng đầu về phía trước, đầu choáng váng.

"Tâm Nguyệt, cậu không sao chứ?" Ngải Mạn Thu không sao, kéo Đinh Tâm Nguyệt qua, giúp cô xoa trán.

"Cậu ở đây một chút, tớ sẽ lập tức quay lại!" Ngải Mạn Thu nhìn ra bên ngoài, để Đinh Tâm Nguyệt ở lại, một mình xuống xe.

Khi Ngải Mạn Thu mở cửa xe, một trận gió ập tới, trên trán hơi lạnh.

Cô giơ tay lên sờ thì thấy nhớp nháp, trước mắt là máu.

Vừa mới...

Cô chưa kịp phản ứng thì chỉ cảm thấy xe đang tiến về phía trước, tài xế ngồi ở ghế lái không biết đã xuống xe lúc nào, trên xe chỉ có cô.

Cô hoảng sợ nhìn xung quanh, xe trượt càng lúc càng nhanh, chỉ thấy Ngải Mạn Thu đứng ở nơi đó, càng ngày càng xa.

"Mạn Thu..."

Cô cố gắng gọi cho cô ấy, nhưng Ngải Mạn Thu chỉ mỉm cười với cô, nụ cười đó làm cô cảm thấy rất chói mắt.

Phía sau xe, như có vô số bàn tay đang đẩy xe về phía trước, đôi bàn tay đen kịt, móng tay thon dài sắc nhọn, còn bị che khuất nửa người trên làm cô hoảng sợ đẩy ra sau, lưng tựa vào ghế.

Kỷ Hạo Du, anh đang ở đâu?

Giờ phút này, trong đầu cô chỉ xuất hiện Kỷ Hạo Du, như thể anh chính là điểm tựa duy nhất của cô.

Hai tay gắt gao nắm chặt chỗ dựa của tựa lưng.

Nhìn lại phía sau, đầu xe đang ở bên cạnh mép vực, chỉ cần hơi chút dùng sức, xe sẽ rơi xuống.

Liếc mắt nhìn xuống, phía dưới là vực sâu vạn trượng, sâu không thấy đáy. Nếu rơi xuống sẽ thịt nát xương tan.

"Không!" Đinh Tâm Nguyệt hét lên trong lòng, nhưng không được.

Bùm!

m thanh thanh thúy lọt vào trong tai, chiếc xe mất đi trọng tâm, rơi xuống. Cùng rơi xuống còn có trái tim của Đinh Tâm Nguyệt.

Ở bên trong xe, Đinh Tâm Nguyệt theo xe lăn qua lộn lại khi chiếc xe bị lật.

Vô số đôi bàn tay đen kịt đang nắm lấy cô, đầu cô đau đớn, quần áo trên người cũng lộn xộn, hơn nữa cơ thể giống như bị kim đâm, đau đến muốn thét chói tai, nhưng há mồm lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh gì.

Cô muốn đẩy những đôi tay đó ra nhưng cơ thể cô dường như bị khóa chặt và không thể cử động.

Nhìn lên, những khuôn mặt dữ tợn nhìn chằm chằm vào cô một cách độc ác, như thể cô là thức ăn của họ, vào giờ phút này, họ đang thưởng thức nó. Đôi bàn tay như móng vuốt của chúng xé toạc cơ thể cô giống như hàng ngàn con kiến đang gặm nhấm, đau đến hít thở không thông.

Bùm!

Một âm thanh thanh thúy lọt vào trong tai, từ bên trên một tảng đá không biết từ đâu đập xuống và va vào chiếc xe. Xe mất đi trọng tâm, rơi xuống vực thẳm...

Editor: Nghiên Di
Cập nhật 20/2/22 tại dembuon

Chương 14: Đinh Tâm Nguyệt hợp táng cùng Kỷ Hạo Du.

"Tâm Nguyệt, mau tỉnh lại!"

"Tâm Nguyệt, không thể ngủ, mau tỉnh lại!"

Dường như có một giọng nói gọi cô, nhưng hai mắt cô không mở ra được.

Cô có cảm giác như được nhìn thấy mẹ của mình.

Sắc mặt mẹ tái nhợt, chống tay trước giường bệnh, vẻ mặt lo lắng nói, "Tâm Nguyệt, con phải chăm sóc bản thân thật tốt, mẹ không thể đi cùng con nữa!"

"Mẹ!"

"Mẹ, đừng đi, đừng bỏ lại con!" Cô dùng sức hét to, nhưng lại cảm giác hình như có thứ gì đó chui vào trong miệng cô.

"Ưm..." Cô đột nhiên mở mắt ra, nước, toàn bộ là nước, vừa rồi chính là uống một ngụm nước.

Nàng hoảng sợ, định giãy giụa nhưng lại phát hiện cách đó không xa có một đám màu đen lao đến, cô không thấy đâu.

Một lúc lâu sau, cuối cùng cô cũng nhìn rõ đây là ma nữ tóc dài đội mũ trùm đầu và đeo mặt nạ mà cô đã nhìn thấy ở nghĩa trang ngày hôm đó.

Cô sợ tới mức quay người bỏ chạy, nhưng tốc độ dưới nước không nhanh, không bao lâu một chân của cô liền bị bắt được.

Hai chân đạp loạn nhưng lại không thoát ra được, lại bị kéo lùi về phía sau.

Đinh Tâm Nguyệt muốn giãy giụa nhưng lại phát hiện cơ thể của cô không thể nhúc nhích, như là bị cái gì cuốn lại, đành để ma nữ phía sau kéo cô đi hướng khác.

Đột nhiên, ma nữ dừng lại, Đinh Tâm Nguyệt không biết chuyện gì đang xảy ra, cô chỉ cảm thấy bàn tay đang giữ chân mình vừa động, cả người cũng lắc lư theo, không bao lâu sau trên eo cô có nhiều hơn một bàn tay.

Bàn tay ôm lấy cô và bơi lên.

Đinh Tâm Nguyệt cảm thấy cơ thể có thể cử động, khi nhìn thấy bầu trời xanh ở trên, cô vui mừng và định lên bờ, nhưng khi nhìn thấy những gì bên trên, cô đột nhiên mở to mắt đầy hoảng sợ.

Những thứ đen tối từ trên cao đổ xuống, làm mờ tầm nhìn của họ ngay lập tức.

Kỷ Hạo Du đang ôm eo cô đột nhiên đau đớn kêu lên.

Đinh Tâm Nguyệt thấy anh giãy giụa cơ thể, trong nháy mắt hiểu ra ma sợ phân.

Cô nhanh chóng cởi áo khoác của mình, khoác cho Kỷ Hạo Du, xoay người đi về phía bên kia.

Từ dưới nước lên, sắc mặt Kỷ Hạo Du tái nhợt giống như ngày hôm đó cô nhìn thấy anh trong quan tài. Anh có phải là đã bị thương nặng không?

Đinh Tâm Nguyệt sợ hãi, nhưng lại không thể làm gì được, đột nhiên cô nhớ đến ngày hôm đó sắc mặt anh cũng trắng bệch, nhưng sau khi cùng cô dây dưa liền tốt hơn rất nhiều, chẳng lẽ quan hệ với phụ nữ sẽ giúp anh khỏi bệnh?

Nhưng...

Xung quanh đây có rất nhiều nước, cũng không thể làm loại chuyện đó ở chỗ này!

Nhưng tình trạng của Kỷ Hạo Du rất tệ, cô phải làm sao bây giờ, nên làm cái gì bây giờ?

Cô luống cuống tay chân không ngừng xoa khắp cơ thể của Kỷ Hạo Du để anh có thể ấm lên, khóe môi run rẩy liên tục gọi tên anh. Nhưng giờ phút này Kỷ Hạo Du một chút khí lực đều không có.

Trời dần tối, mặt trời sắp xuống núi.

Bên trong hang, Đinh Tâm Nguyệt lo lắng giữ ấm cho Kỷ Hạo Du, một bên lo lắng nhìn ra bên ngoài.

Đã nửa ngày trôi qua, nhưng tình hình của Kỷ Hạo Du vẫn không có chút chuyển biến tốt đẹp, cho dù là cô đã cùng anh làm chuyện kia nhưng dường như vẫn không có tác dụng gì.

Từ từ, cô phát hiện Kỷ Hạo Du trở nên như ẩn như hiện, cuối cùng trực tiếp biến mất khỏi tầm nhìn của cô. Cô muốn nắm lấy anh nhưng lại chỉ bắt được không khí.

Cô là người duy nhất trong hang động ẩm ướt, sau một thời gian dài Kỷ Hạo Du vẫn không xuất hiện.

Nhà họ Kỷ!

"Phu nhân, đều đã tìm khắp nơi nhưng không tìm được thiếu phu nhân!" Mẹ Phùng từ bên ngoài vội vàng bước vào, càng lớn tuổi, chân tay càng kém linh hoạt..

"Đã tìm ở sông chưa?"

"Dọc theo hạ du, đều đã tìm hết rồi." Mẹ Phùng thấy Kỷ phu nhân buồn bã, không khỏi an ủi, "Phu nhân, có lẽ đây là mệnh, chú định thiếu phu nhân và thiếu gia là trời đất tạo nên, cho dù ở cõi âm họ cũng sẽ trở thành vợ chồng!"

Đối với lời nói của mẹ Phùng, Kỷ phu nhân không tỏ thái độ.

Nếu Đinh Tâm Nguyệt bị Kỷ Thần Vĩ gây khó dễ, có lẽ đi theo Hạo Du cũng xem như lựa chọn không tồi.

"Phu nhân, Thần Vĩ thiếu gia đã về rồi!" Một người hầu chạy đến nói.

Kỷ phu nhân thu lại vẻ cô đơn trong mắt mình, trên mặt là biểu cảm bình tĩnh.

"Đã tìm được người rồi sao?" Sắc mặt Kỷ Thần Vĩ không tốt, thở hổn hển, như là đã lái xe rất lâu.

Mẹ Phùng khẽ liếc mắt nhìn Kỷ phu nhân, "Thần Vĩ thiếu gia, người không tìm được, phu nhân nghĩ có thể là thiếu phu nhân nhớ thiếu gia nên đã đi theo thiếu gia rồi."

Đối với điểm này, Kỷ phu nhân không có phản bác, cũng không có khẳng định.

"Nếu như vậy, hãy để cô ấy và Hạo Du hợp táng đi."

Editor: Nghiên Di
Cập nhật 20/2/22

Chương 15: Gả cho Kỷ Thần Vĩ.

Hợp táng á, cuối cùng cũng là dùng quần áo thay thế Đinh Tâm Nguyệt mà thôi.

Đinh Tâm Nguyệt biến mất ngày thứ năm, trước cửa nhà họ Kỷ bỗng xuất hiện một người nhếch nhác.

Sau một hồi rửa mặt, bộ dạng của Đinh Tâm Nguyệt mới được lộ ra, nhưng khuôn mặt tái nhợt, hơn nữa lại gầy đi một vòng, nhìn dáng vẻ là bị sợ hãi quá mức.

"Chị dâu, chị làm sao vậy?" Dương Hoa Hoa ngồi xổm bên cạnh Đinh Tâm Nguyệt, nhìn cô với vẻ mặt lo lắng.

Nhìn mình trong gương, thật lâu sau Đinh Tâm Nguyệt mới mở miệng, "Anh ấy đi rồi!"

"Anh ấy?" Dương Hoa Hoa khó hiểu, nhưng lại lập tức hiểu được, "Chị là nói anh trai sao?"

Đinh Tâm Nguyệt hơi cụp mắt xuống, không dám nghĩ tiếp.

"Chị dâu, chị đừng buồn, anh trai đi rồi, còn có em, em sẽ ở bên cạnh chị." Dương Hoa Hoa đứng lên, từ phía sau ôm lấy Đinh Tâm Nguyệt.

Một đứa trẻ tám tuổi, muốn dùng cơ thể và lời nói của mình để sưởi ấm cho cô.

Rầm!

Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, ánh sáng tràn vào làm cho Đinh Tâm Nguyệt không kịp thích ứng giơ tay chắn lại.

"Em đang làm gì ở đây?"

Kỷ Thần Vĩ bước vào với vẻ mặt u ám, nhìn đến Đinh Tâm Nguyệt, sau đó cười khẽ, "Em đã ở đâu?"

"Chị dâu nhớ anh trai, tâm trạng không tốt nên ra ngoài đi dạo." Dương Hoa Hoa giống như người lớn đứng chắn trước Đinh Tâm Nguyệt, không cho Kỷ Thần Vĩ tới gần.

"Đi ra ngoài!"

Dương Hoa Hoa ngửa cổ, trừng mắt nhìn anh ta.

"Đi ra ngoài!" Kỷ Thần Vĩ tăng giọng.

Đinh Tâm Nguyệt đột nhiên mở miệng, "Hoa Hoa, em đi ra ngoài trước đi, chị và anh Thần Vĩ của em có chuyện muốn nói."

"Nhưng mà..." Cô bé sợ, sợ chị dâu cũng sẽ giống như anh trai bị người tàn nhẫn như Kỷ Thần Vĩ hại chết.

Cô bé nắm lấy tay áo của Đinh Tâm Nguyệt, không buông tay.

Đinh Tâm Nguyệt cười nhẹ với cô bé, nói nhỏ vào tai vài câu, Dương Hoa Hoa mới ngoan ngoãn đi ra ngoài, trước khi đi ra ngoài còn không quên liếc mắt cảnh cáo nhìn Kỷ Thần Vĩ.

Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, bầu không khí trở nên kỳ quái.

"Em muốn nói gì với tôi?" Kỷ Thần Vĩ lên tiếng trước.

Đinh Tâm Nguyệt cầm lấy hộp phấn nền trên bàn trang điểm, chậm rãi bôi lên má.

"Thấy tôi chưa chết, anh cảm thấy thế nào?" Đinh Tâm Nguyệt không nhanh không chậm nói, không nghe ra một chút cảm xúc.

"Nếu đã biết, em không nên quay trở về." Kỷ Thần Vĩ không hề né tránh.

Sau đó, anh liếc cô một cái, "Nếu em ngoan ngoãn nghe nghe lời anh, thì hôm nay cũng sẽ không đến mức như thế này."

"Anh muốn cưới tôi sao?" Đinh Tâm Nguyệt cười lạnh một tiếng.

Vì tài sản lại có thể không từ thủ đoạn như vậy.

"Đây là lựa chọn tốt nhất của em!"

Thật lâu sau, Đinh Tâm Nguyệt đột nhiên cười, hai má phủ phấn nền làm cho mặt cô có chút sức sống, "Được, tôi đồng ý với anh!"

Vừa nghe như vậy, trên mặt Kỷ Thần Vĩ nở nụ cười tươi.

"Tuy nhiên, anh phải hứa với tôi ba điều!"

"Em nói đi!"

Đinh Tâm Nguyệt nhìn ra bên ngoài, "Dù sao hiện tại tôi cũng là vợ của Kỷ Hạo Du, tôi biết anh cũng không muốn để người khác đàm tiếu, cho tôi thời gian nửa tháng, tôi sẽ về nhà mẹ đẻ, tôi lại gả cho anh!"

Kỷ Thần Vĩ do dự một chút, nhưng lại nghĩ nếu cô chết, muốn chiếm được tài sản còn phải lấy mạng của Kỷ phu nhân, sao lại phải tự làm khó mình.

Thấy anh đồng ý, khóe môi Đinh Tâm Nguyệt nhếch lên một chút, "Thứ hai, trước khi kết hôn, anh không được đến quấy rầy tôi, tôi cần một không gian yên tĩnh."

"Thứ ba, tôi muốn bạn tốt của tôi là Ngải Mạn Thu ở lại với tôi vài ngày."

Mấy vấn đề này đối với Kỷ Thần Vĩ mà nói, quả thực liền không phải vấn đề lớn.

Nhìn mình trong gương, cô thầm nói nhỏ, "Kỷ Hạo Du, anh yên tâm, cho dù em không có năng lực quá lớn, em cũng sẽ giúp anh bảo vệ những thứ thuộc về anh."

Cô không thể để Kỷ Thần Vĩ tùy ý bắt nạt mình.

Editor: Nghiên Di
Cập nhật 20/2/22 tại Việt Nam Overnight truyện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh