Chương 16 - 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16: Sao anh nỡ lòng rời xa em.

Ngày hôm sau, Đinh Tâm Nguyệt đưa Dương Hoa Hoa ra cửa, nhưng lại có một cái đuôi lớn theo phía sau.

Cô muốn đi tìm âm dương sư để xem có thể giúp cô xem tình hình của Kỷ Hạo Du hay không. Biết Kỷ Thần Vĩ nhất định sẽ không yên tâm để cô ra khỏi cửa.

Đầu tiên bọn họ đi đến một cửa hàng trang sức xem trang sức bên trong, sau đó đến cửa hàng quần áo đi dạo một vòng.

Đang thử quần áo, cô nhân cơ hội chuồn mất, Dương Hoa Hoa ở lại nơi đó.

Trước đó cô đã hỏi thăm qua, ở trên thành phố Giang cũ có một âm dương sư rất lợi hại, cô lập tức đi tới nơi đó.

Đường phố ở đây đầy ổ gà và đi lại gập ghềnh.

Cánh cửa vừa đóng, Đinh Tâm Nguyệt đang định giơ tay định gõ cửa thì lại nghe thấy tiếng nói từ bên trong, "Mời vào!"

Tuy cô có chút ngạc nhiên, nhưng có thể biết bên ngoài có người, quả thực có chút năng lực.

Bên trong tối đen như mực, những câu thần chú và những thứ tương tự treo ở khắp mọi nơi.

Một bóng người gầy ốm đang ngồi xếp bằng ở phía trước.

"Đại sư, xin chào!"

"Hoan nghênh âm dương nương tử đến với mảnh đất nhỏ của tôi." Đột nhiên, đại sư bật cười, giọng nói có chút quái dị.

Cô nhíu mày, cô còn chưa kịp mở miệng, đại sư kia lại lên tiếng, "Trong lòng cô hẳn là có rất nhiều thắc mắc, đến, cô ngồi xuống trước đi!"

Nhìn vào chỗ đại sư chỉ, nơi đó có một cái cái đệm, nhìn qua có chút cũ.

Đang ngồi trên đó, đại sư vừa xoay người lại, cô liền bắt gặp đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy, nếu nhìn kỹ thì tối đen đến rợn người.

"Ông biết tôi?" Đinh Tâm Nguyệt hỏi.

"Nếu như tôi còn không biết âm dương nương tử là ai, ta còn làm âm dương sư làm chi?"

" m dương nương tử?" Đinh Tâm Nguyệt không hiểu.

"Cô có thể thấy hồn ma, phải không?"

Đinh Tâm Nguyệt gật đầu.

"Trên đời này, chỉ có một người còn sống có thể nhìn thấy hồn ma, chỉ có một, đó chính là cô, âm dương nương tử!"

Lời nói của ông khiến Đinh Tâm Nguyệt càng ngạc nhiên hơn.

Trở lại cửa hàng quần áo, cái đuôi kia vẫn còn quan sát  ở bên ngoài.

Lời nói của đại sư khiến tim cô đập thình thịch không thể giải thích được.

"Cuộc hôn nhân của cô là âm hôn, từ ngày cô và Kỷ Hạo Du ở chung một phòng, đôi mắt âm dương của cô liền mở ra. Đó là lý do tại sao bây giờ cô có thể nhìn thấy hồn ma, nhưng trước đây không thể thấy được."

"Cô đã được định sẵn là sẽ gả cho Kỷ Hạo Du!"

"Cậu ta quá yêu cô, muốn vì cô mà giành lấy cơ hội, có thể sẽ khiến cô mất nhiều hơn được!"

Cơ hội?

Kỷ Hạo Du rốt cuộc đang làm cái gì?

Cô vẫn luôn cảm thấy Kỷ Hạo Du có chuyện gì gạt cô, nhưng cô không biết chuyện gì.

"Cậu ta còn chưa biến mất, cậu ta còn sẽ lại trở về." Lời nói cuối cùng của đại sư đã làm cô thả lỏng hơn một chút.

Trong phòng thay đồ, cô mới vừa cởi ra thay quần áo mới liền phát hiện sống lưng lạnh toát, quay đầu nhìn lại, chính là Kỷ Hạo Du, sắc mặt đã trở lại bình thường.

"Dáng người vẫn rất tốt, nhưng sao gương mặt lại gầy nhiều như vậy?" Kỷ Hạo Du đau lòng sờ gương mặt cô.

"Em tưởng anh..." Nói đến đây hơi nghẹn ngào.

"Đừng lo lắng, làm sao anh nỡ lòng rời xa em." Kỷ Hạo Du một tay ôm cô vào trong ngực, nhiệt độ thiêu đốt khiến khuôn mặt cô lại nở nụ cười.

Không biết từ khi nào cô đã không thể rời xa anh.

Từ nỗi sợ hãi ban đầu cho đến sự miễn cưỡng sau này, đến sự lưu luyến và mong đợi hiện tại.

Có lẽ đây là tình yêu!

Cô đã yêu anh, cho dù âm dương cách biệt, cho dù có thể ở bên anh thêm một giây phút nào, cô cũng không muốn lãng phí.

Đột nhiên, cô kiễng chân lên hôn lên bờ môi gợi cảm.

Dù hơi bị sốc nhưng anh lập tức phản ứng lại, đảo khách thành chủ, đem cô đẩy vào tường của phòng thử đồ.

Editor: Nghiên Di
Cập nhật 27/2/22

Chương 17: Đưa ra trước công lý.

Mãi đến khi cô hít thở không thông, Kỷ Hạo Du mới miễn cưỡng buông cô ra, nhìn hai má ửng hồng của cô, anh không khỏi gãi gãi chóp mũi của cô, khẽ hôn trên trán cô một cái, cảm giác thoải mái như gió xuân.

"Anh đã đi đâu?" Đinh Tâm Nguyệt vẫn là nhịn không được hỏi.

Kỷ Hạo Du không nói gì, chỉ là nhẹ nhàng ôm cô, gối đầu lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng xoa, như có thể cảm nhận được sự tồn tại của cô bằng cách này.

"Em vừa đi gặp Giang đại sư."

Đinh Tâm Nguyệt vừa nói, bàn tay ôm chặt lấy eo cô.

"Làm sao vậy?" Cảm nhận được sự thay đổi của anh, Đinh Tâm Nguyệt ngước mắt lên, ngơ ngẩn nhìn anh.

Vẻ mặt Kỷ Hạo Du ảm đạm, "Em không nên đi gặp ông ta!"

Nhìn vẻ mặt có chút tức giận của anh, Đinh Tâm Nguyệt không chút nào trốn tránh, "Anh cho rằng nếu anh giấu em, em sẽ vĩnh viễn không biết được sao?"

"Anh giấu em chỉ vì không muốn em bị tổn thương!"

Anh vốn tưởng rằng chỉ cần cô không biết, chuyện này liền sẽ được chôn giấu mãi mãi.

Nhưng hiện tại, cô lại tự mình tìm hiểu!

Đinh Tâm Nguyệt đưa tay lên, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên môi của Kỷ Hạo Du, trên mặt nở nụ cười nhẹ, dịu dàng như ánh mặt trời, đánh sâu vào trái tim của Kỷ Hạo Du, "Hạo Du, em không biết bắt đầu từ khi nào, em rất để ý, để ý khi nào anh xuất hiện, để ý quá khứ của anh, để ý đến cái chết của anh..."

Có lẽ, cô đã yêu anh từ lúc nào không hay.

Có lẽ từ cuộc gặp gỡ trong hôn lễ của bọn họ, hay là từ những lần anh cứu cô, cũng có thể là từ khi nhìn thấy những bức ảnh đó?

Cô cũng không rõ, cô chỉ biết hiện tại mình muốn cái gì nhất.

"Tâm Nguyệt, anh... rất xin lỗi... anh..."

Đinh Tâm Nguyệt lấy tay che miệng anh, "Đừng nói những lời này đó, em nguyện ý yêu anh, em không quan tâm anh tồn tại trong đời em bao lâu, em chỉ hy vọng trong khoảng thời gian này, em và anh có thể nói về tình yêu chúng ta!"

Đúng vậy, cô muốn cùng Kỷ Hạo Du yêu đương, cưới trước yêu sau, có lẽ sẽ càng khiến cô ấy không thể nào quên.

"Em không ngại anh là ma sao?"

Đinh Tâm Nguyệt lắc đầu, kiễng chân chạm nhẹ lên môi anh, "Anh có phải ma hay không, đối với em mà nói không quan trọng, quan trọng là anh chính là Kỷ Hạo Du, cho dù anh sống hay chết, em đều có thể thấy được anh, đây là duyên phận chúng ta."

Duyên phận của bọn họ tới quá muộn, nên cô không nỡ buông tay và cứ để số phận trôi đi một cách lặng lẽ.

Trở lại nhà họ Kỷ, Đinh Tâm Nguyệt đem chính mình và Kỷ Hạo Du khóa ở trong phòng.

"Hạo Du, tai họa của em sắp đến rồi sao?" Đinh Tâm Nguyệt quay đầu nhìn về phía Kỷ Hạo Du đang ngồi ở bên cạnh bàn, trên mặt nở một nụ cười nhạt.

"Ừm, bọn họ đã phát hiện ra em." Kỷ Hạo Du sắc mặt nghiêm trọng gật đầu.

Gần đây anh đã ngăn cản, nhưng chuyện này đã nhanh chóng bị truyền ra ở âm phủ, hiện tại đều vội vàng tới tìm cô, một mình anh không thể bảo vệ tốt cho cô.

Đinh Tâm Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Kỷ Hạo Du, dựa vào vai anh, "Nếu đó là định mệnh, cũng đừng khổ sở, anh nên nghĩ, nếu em chết, chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi."

Nhìn thấy nụ cười ngây thơ trên khuôn mặt cô, Kỷ Hạo Du cảm thấy trong lòng đau đớn không thể giải thích được, "Anh sẽ không để em chết."

Ngay cả khi nó có nghĩa là anh sẽ không bao giờ được siêu sinh.

"Đúng rồi, Kỷ Thần Vĩ vẫn chưa từ bỏ ý định đối với tài sản của nhà họ Kỷ, em sẽ tìm ra bằng chứng cho thấy anh ta đã làm hại anh và đưa anh ta ra trước công lý, cũng có thể bảo vệ mẹ của anh."

"Không được, hiện tại em đã rất nguy hiểm, không thể lại chọc tức Kỷ Thần Vĩ, anh ta không phải người đơn giản." Kỷ Hạo Du lập tức bác bỏ quyết định của cô.

"Hạo Du, vì mẹ anh, cũng là vì em, chẳng lẽ anh thực sự muốn em kết hôn với người đã giết anh sao?" Đinh Tâm Nguyệt nắm lấy vai của Kỷ Hạo Du, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh.

Cô không thể ngồi yên.

Sau bữa trưa, Đinh Tâm Nguyệt gọi Dương Hoa Hoa tới.

"Chị dâu, chị xem!" Dương Hoa Hoa chỉ vào cái ly trên bàn treo lơ lửng trên không, lại nghiêng đi, nhưng không thấy nước tràn ra ngoài.

Đinh Tâm Nguyệt cười khẽ, "Anh trai em uống nước!"

Dương Hoa Hoa mở to hai mắt nhìn, gật gật đầu, tuy rằng biết đến sự tồn tại của anh, nhưng tùy tiện uống trà như vậy cũng có chút ngạc nhiên.

Sau bữa tối, Đinh Tâm Nguyệt cùng với Dương Hoa Hoa, đi đến chỗ ở của Kỷ Thần Vĩ.

Kỷ Thần Vĩ không sống tại nhà họ Kỷ, mà là ở một sân riêng bên cạnh, tuy rằng không lớn, chính là cũng coi như một tòa nhà lớn.

Nhìn thấy Đinh Tâm Nguyệt, Kỷ Thần Vĩ rõ ràng là rất kinh ngạc, "Sao em lại tới đây?"

Editor: Nghiên Di
Đăng ngày 27/2/22

Chương 18: Chủ động tấn công.

Đây là lần đầu tiên Đinh Tâm Nguyệt chủ động tới tìm Kỷ Thần Vĩ, Kỷ Thần Vĩ kinh ngạc cũng là bình thường.

Đinh Tâm Nguyệt nhìn chung quanh một vòng phòng khách, diện tích không lớn, nhưng bàn ghế mọi thứ đầy đủ hết, nhìn dáng vẻ đều là loại chất lượng. Xem ra Kỷ Thần Vĩ đã sớm coi mình là người thừa kế của nhà họ Kỷ.

"Chẳng lẽ tôi không thể đến xem sao?" Đinh Tâm Nguyệt khẽ cười một tiếng.

"Đương nhiên có thể!" Nhìn Đinh Tâm Nguyệt cười, Kỷ Thần Vĩ gật đầu.

Tìm một chiếc ghế, ngồi xuống, "Tôi tới để cùng anh thương lượng chuyện của chúng ta."

"Chuyện của chúng ta?"

Đinh Tâm Nguyệt khẽ nhướng mày, "Như thế nào, anh không muốn cưới tôi?"

"Đương nhiên muốn!" Kỷ Thần Vĩ lập tức trả lời.

Hắn nghĩ đến ngày này đã không biết bao lâu rồi.

"Tôi muốn nói, tuy rằng Kỷ Hạo Du đã đi rồi, nhưng dù sao tôi cũng là vợ trên danh nghĩa của anh ấy. Tôi đột nhiên tái giá, cũng không thể làm lớn, anh thấy thế nào?"

"Đó là điều đương nhiên." Kỷ Thần Vĩ trầm mặc một lát, "Chuyện về hôn lễ, đều do em định đoạt."

"Nếu như vậy, tôi có thể mua chút đồ vật trang trí tôi thích trang trí nơi này không?"

Kỷ Thần Vĩ khẽ liếc nhìn căn nhà của mình, cũng không có trả lời, một lúc sau mới nói, "Em không cần dọn khỏi nhà lớn, đến lúc đó..."

Đinh Tâm Nguyệt đột nhiên đứng lên, "Làm sao có thể được? Nếu tôi gả cho anh, đương nhiên muốn cùng anh chia sẻ khổ cực, làm sao có thể sống ở nhà lớn? Hơn nữa, tôi còn có mặt mũi nào mà sống ở nơi đó? Dù sao thì đó cũng là nhà của Kỷ Hạo Du..."

Cô khóe mắt hơi nghiêng, liếc nhìn Kỷ Thần Vĩ, tự lẩm bẩm, "Tôi cũng không muốn bị người khác nói xấu."

Nhìn cô vài lần, Kỷ Thần Vĩ nói, ""Được rồi, tạm thời chúng ta tổ chức hôn lễ ở đây, sau này khi thời cơ tới, dọn đến ở cũng không muộn."

Đinh Tâm Nguyệt ngượng ngùng gật đầu, nhưng đáy lòng đã sớm nguyền rủa anh ta mấy nghìn lần.

Còn muốn dọn đến nhà lớn của nhà họ Kỷ?

Ngày hôm sau, thừa dịp Kỷ Thần Vĩ đến công ty, Đinh Tâm Nguyệt và Dương Hoa Hoa bước vào nhà của anh ta. Cùng nhau đi vào còn có Kỷ Hạo Du.

"Tâm Nguyệt, em xác định như vậy có thể tìm được sao?" Kỷ Hạo Du có chút nghi ngờ.

Ai sẽ ngốc giữ chứng cứ đến bây giờ, còn đặt ở trong nhà.

"Đúng rồi, Hạo Du, anh cẩn thận nhớ một chút, lúc Kỷ Thần Vĩ hại anh có để lại chứng cứ gì không, hoặc là vì nguyên nhân gì mà giết anh." Đinh Tâm Nguyệt tìm một vòng, không tìm được cái gì khả nghi, không thể không hỏi lại Kỷ Hạo Du.

Kỷ Hạo Du đứng bên cạnh cây cột, ngả người ra sau, đặt hai tay lên ngực, suy tư một lúc, sau đó vỗ đầu, "Anh nhớ ra rồi, có một lần anh đến công ty, nghe được Kỷ Thần Vĩ gọi điện thoại, nói là chuyển tiền đến một tài khoản. Anh đã bị anh ta nhìn thấy, không biết có phải vì vậy không!"

Đinh Tâm Nguyệt gật đầu, "Nếu anh ta muốn gia sản, biết rõ anh sống không quá 22 tuổi, tại sao còn chưa gần một năm liền động thủ với anh? Hoá ra là lo lắng nhược điểm của mình bị anh biết được."

"Vậy phải tìm như thế nào?" Dương Hoa Hoa bĩu môi có chút nản lòng.

"Chuyện này có gì khó, vì đó là việc của công ty, vậy phải đến công ty tìm hiểu."

"Tuy nhiên, hiện tại Kỷ Thần Vĩ đang nắm quyền điều hành công ty, chúng ta đi vào như thế nào?" Dương Hoa Hoa xem thường, tỏ vẻ đề nghị này không thể thực hiện được.

"Tâm Nguyệt, nếu không lại nghĩ biện pháp khác đi?" Kỷ Hạo Du an ủi cô.

Anh sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ cô thật tốt.

"Không được, em nhất định phải tìm được chứng cứ." Đinh Tâm Nguyệt hạ quyết tâm.

Hiện tại Kỷ Thần Vĩ chỉ yêu cầu cô kết hôn với anh ta, để lấy tài sản một cách hợp lý, nhưng nếu cô ấy kết hôn, tài sản chắc chắn sẽ được chuyển ngay lập tức, khi đó tính mạng của cô và Kỷ phu nhân có thể thật là giữ không nổi.

Kỷ Hạo Du bị giết chuyện này cũng sẽ là đá chìm đáy biển, về sau sẽ không ai nhắc tới nữa. Cô không cam lòng, không thể cứ để như vậy được.

Ngày hôm sau, trước bữa trưa, Đinh Tâm Nguyệt mang hộp đồ ăn đi vào công ty của nhà họ Kỷ.

"Tâm Nguyệt, anh hy vọng người em đang đợi là anh." Kỷ Hạo Du đứng ở bên cạnh Đinh Tâm Nguyệt, giọng hơi không hài lòng.

Nheo mắt nhìn anh, sau đó cười nhạo, liếc nhìn xung quanh, hạ giọng, "Sao, anh ghen à?"

Editor: Nghiên Di
Đăng ngày 27/2/22

Chương 19: Nhận rõ hiện thực.

Biết rõ cố hỏi!

Thấy anh có chút không vui, Đinh Tâm Nguyệt chỉ có thể nghiêng sang hôn nhẹ một cái ở trên mặt anh.

Vẻ mặt Kỷ Hạo Du lúc đầu vẫn còn không vui đã tan biến rất nhiều.

Đúng lúc này, một thư ký bước xuống, mời Đinh Tâm Nguyệt đi lên. Đinh Tâm Nguyệt liếc nhìn Kỷ Hạo Du một cái, liền đi theo thư kí.

Kỷ Thần Vĩ hiện tại ngồi văn phòng mà lúc trước chính là của Kỷ Hạo Du, ở tầng cao nhất.

Đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Kỷ Thần Vĩ đang dựa vào ghế. Thấy Đinh Tâm Nguyệt tiến vào, cũng không có đứng dậy, chỉ là hơi nhíu mày, "Sao em lại tới đây?"

Đinh Tâm Nguyệt khẽ cười, giơ tay lên, "Tôi mang cho anh chút đồ ăn, sợ anh ở chỗ này ăn không ngon."

Đi lên trước, đang chuẩn bị đem ăn lấy ra, lại bị Kỷ Thần Vĩ ngăn lại, "Anh đã ăn rồi."

Đinh Tâm Nguyệt sững người trong giây lát, theo sau khẽ cười một tiếng, "Có vẻ như tôi đã đến muộn."

Cô không lấy đồ ăn nữa, cầm lấy túi trong tay, liếc mắt nhìn Kỷ Thần Vĩ một cái, "Vậy tôi sẽ không quấy rầy công việc của anh, đi trước!"

Mới vừa đi tới cửa, lại bị Kỷ Thần Vĩ gọi lại, "Chờ đã!"

Kỷ Thần Vĩ vòng qua cái bàn, chậm rãi đi đến bên cạnh Đinh Tâm Nguyệt, vòng qua cô, "Xem ra em đã nhận rõ con đường của mình, chỉ là về sau không cần đến đây nữa, nơi này không phải là nơi em nên tới."

Đinh Tâm Nguyệt cảm thấy hơi khó chịu khi ngửi thấy làn khói dày đặc trên người anh ta, nhưng cô vẫn kiềm chế và nhìn anh ta, không chút sợ hãi, "Đúng vậy, tôi nhận rõ, nhưng nếu có chướng ngại vật cản đường tôi nhìn rõ, có lẽ tôi có thể quay đầu lại và tìm một con đường khác."

Nhìn xuống đôi mắt kiêu ngạo của cô, Kỷ Thần Vĩ cười lạnh, "Cô còn cách nào khác không?"

Anh ta chính là con đường duy nhất của cô.

Đinh Tâm Nguyệt vỗ nhẹ lớp bụi vô hình trên người cô, xoay người, đem túi đặt ở trên bàn trà, thuận thế ngồi xuống sô pha, "Hôm nay tôi đến đây đưa đồ ăn cho anh, chỉ là bởi vì con đường này đối với anh và tôi đều là lựa chọn tốt nhất. Vì anh đã có thái độ này, thì tôi cũng có thể chọn cách thứ hai, tuy không tốt bằng cách này, nhưng ít nhất một mình tôi cũng được lợi."

"Em cho rằng bây giờ em còn có tư cách thương lượng với anh?"

"Có hay không chẳng lẽ anh không rõ sao?" Đinh Tâm Nguyệt nhướng mày, "Tuy rằng hiện tại anh đang quản lý công ty, nhưng chính tôi mới là sở hữu thực sự ở đây. Chủ là cố định, quản lý có thể chọn người khác!"

"Chỉ bằng em?"

"Đúng vậy, chỉ bằng tôi."

"Em tin hay không anh..."

"Không tin, nếu tôi chết ở chỗ này, đừng nói anh có được này công ty, anh cũng phải ngồi tù."

Trên mặt Đinh Tâm Nguyệt không nhìn ra chút sợ hãi nào, đó là bởi vì bên cạnh có Kỷ Hạo Du, cho cô lời khuyên hết lần này đến lần khác. Trên thực tế, lòng bàn tay cô đã sớm đổ mồ hôi.

Từ chuyện Kỷ Thần Vĩ giết Kỷ Hạo Du, có thể biết Kỷ Thần Vĩ có bao nhiêu tàn nhẫn.

"Em..." Kỷ Thần Vĩ tức giận đến mức đầu bốc khói.

Anh ta ghét Đinh Tâm Nguyệt xuất hiện ở chỗ này, cô xuất hiện chính là nhắc nhở anh, nơi này không thuộc về anh.

"Nếu không có việc gì, tôi về trước." Đinh Tâm Nguyệt đứng lên, chuẩn bị rời đi, lại bị Kỷ Thần Vĩ giữ lại, "Anh có chút đói bụng, nếm thử tay nghề của em xem."

Vừa nói, anh ta đã mở túi, chuẩn bị ăn.

Trái tim của Đinh Tâm Nguyệt rốt cuộc cũng được thả lỏng.

Nhìn Kỷ Thần Vĩ ăn, Đinh Tâm Nguyệt thực sự muốn nôn. Vừa mới còn một bộ cao cao tại thượng, lúc này liền bắt đầu cười lấy lòng.

Đinh Tâm Nguyệt hướng bên cạnh Kỷ Hạo Du chớp chớp mắt, nhún nhún vai, tỏ vẻ bất lực.

Kỷ Hạo Du cúi xuống và chạm nhẹ vào má cô, Đinh Tâm Nguyệt hơi ngượng ngùng, cô nhìn lên liền đối diện với đôi mắt của Kỷ Thần Vĩ .

"Anh ăn cơm rất đẹp sao?"

Phốc!

Đinh Tâm Nguyệt thực sự muốn ói, người này cũng quá tự luyến đi?

Sau khi điều chỉnh tâm trạng, trên mặt thoáng hiện lên một nụ cười nhẹ, "Không có ai nghĩ như vậy sao?

Editor: Nghiên Di (27/2)

Chương 20: Tập đoàn Hân Nguyên.

Kỷ Thần Vĩ khẽ cười một tiếng, nhưng lại không nói, tiếp tục ăn, còn liên tiếp khen cô nấu ăn ngon.

Sau khi rời khỏi công ty của nhà họ Kỷ, Đinh Tâm Nguyệt trực tiếp bị Kỷ Hạo Du ôm vào trong lòng, với sức lực rất lớn, như thể đang tuyên bố chủ quyền của anh.

Bọn họ cũng không có trở về, mà là ở ngồi ở quán cà phê đối diện. Ở quán cà phê vừa lúc có thể thấy quang cảnh của công ty nhà họ Kỷ phía đối diện.

"Anh có chắc buổi chiều anh ta sẽ rời đi không?" Đinh Tâm Nguyệt có chút không yên tâm hỏi Kỷ Hạo Du.

"Yên tâm đi, hôm nay là ngày hẹn cùng chủ tịch tập đoàn Hân Nguyên chơi bóng, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua cuộc hẹn quan trọng như vậy." Kỷ Hạo Du bình tĩnh nói.

Sau khi nói xong, cô để ý thấy ở quầy thu ngân thỉnh thoảng có hai người phục vụ liếc qua, cúi đầu nói nhỏ, trên mặt mang theo nụ cười chế nhạo.

Cô hiểu ngay lập tức, bọn họ nhất định là xem cô như kẻ điên, nói chuyện một mình ở đó.

Cuối cùng, Đinh Tâm Nguyệt thay đổi một vị trí, vị trí đó quay lưng lại với nhân viên thu ngân, để cô không nhìn thấy biểu hiện thì thầm của họ từ phía trước.

"Tập đoàn Hân Nguyên rất lợi hại sao?" Đinh Tâm Nguyệt tò mò hỏi.

Kỷ Hạo Du lắc đầu, "Tập đoàn lớn mạnh nhất ở thành phố Giang nhất định là tập đoàn của nhà họ Kỷ, chủ tịch tập đoàn Hân Nguyên là là bạn tốt của ba anh, Sau này, hai công ty cũng có quan hệ làm ăn thân thiết."

Đinh Tâm Nguyệt gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, "Nói như vậy, tập đoàn Hân Nguyên sẽ không thông đồng cùng Kỷ Thần Vĩ!"

"Không nhất định!"

"Tại sao?" Đinh Tâm Nguyệt không hiểu.

Nếu cha Kỷ Hạo Du và chủ tịch tập đoàn Hân Nguyên là bạn tốt, tại sao lại giúp Kỷ Thần Vĩ?

Kỷ Hạo Du đưa tay phải lên xoa nhẹ chóp mũi của Đinh Tâm Nguyệt, cưng chiều trách cứ, "Em chính là quá đơn thuần. Em cho rằng kinh doanh đơn giản như vậy sao? Tuy rằng anh không dám nói nhân phẩm chú Mộc thế nào, nhưng có thể xác định, ông ấy đã bị Kỷ Thần Vĩ lừa."

"Cái gì?"

"Em nghĩ đi, hiện tại cha anh không còn nữa, anh cũng không còn nữa, tập đoàn của nhà họ Kỷ còn phải tiếp tục kinh doanh, chú Mộc sẽ để tập đoàn của nhà họ Kỷ sụp đổ sao?" Kỷ Hạo Du thấy Đinh Tâm Nguyệt không rõ, không chê phiền giải thích.

Cô chống hai tay lên cằm, ngây người nhìn Kỷ Hạo Du, thỉnh thoảng lại mỉm cười. Kỷ Hạo Du đang nghiêm túc phân tích vấn đề, đã mất đi vẻ điềm đạm thường ngày, tăng thêm vài phần trưởng thành, hương vị đàn ông hơn.

Dù sao đi chăng nữa, cô luôn cảm thấy nhìn thế nào anh cũng rất đẹp trai.

"Tại sao trước đây anh không biết, em lại hoa si như vậy?" Kỷ Hạo Du trêu ghẹo nói.

Đinh Tâm Nguyệt lập tức ngồi thẳng, ánh mắt nhìn quanh, sau đó ho nhẹ một tiếng, hơi mất tự nhiên nói, "Em đang nghiêm túc nghe anh phân tích và đang nghĩ biện pháp đối phó."

Môi Kỷ Hạo Du hơi cong lên, có chút gian xảo, "Thật sao? Vậy thì em đã nghĩ ra biện pháp đối phó tốt nào chưa?"

Một tay chống ở trên mặt bàn, ngón tay gõ nhẹ lên huyệt Thái Dương, khóe môi hơi hơi nhếch lên, sau đó vỗ bàn, "Em biết rồi!"

Kỷ Hạo Du nhìn thẳng vào cô mà không nói lời nào.

"Chúng ta có thể đến gặp chú Mộc trước, nói cho ông ấy biết Kỷ Thần Vĩ có âm mưu và bảo ông ấy không được hợp tác cùng Kỷ Thần Vĩ."

Nhìn vẻ mặt hưng phấn của cô, Kỷ Hạo Du nhẹ gõ đầu cô, "Cũng chỉ có em mới nghĩ ra cách ngu ngốc như vậy. Em đi tìm chú Mộc rồi nói gì? Nói em nhìn thấy anh, anh nói cho em Kỷ âm mưu của Thần Vĩ, anh ta hại chết anh?"

Đây là điều hoàn toàn khó tin.

Mặc dù có những truyền thuyết về ma và thần trong thời cổ đại, nhưng có bao nhiêu người đã thực sự nhìn thấy chúng?

Nói như vậy, mọi người khẳng định sẽ cho rằng cô bị điên, nói không chừng còn đưa cô vào bệnh viện tâm thần.

"Vậy thì phải làm sao bây giờ?" Lần này, cô hoàn toàn bất lực.

Kỷ Hạo Du đột nhiên vỗ cô, cô thuận thế nhìn lại, thấy Kỷ Thần Vĩ ra khỏi tập đoàn của nhà họ Kỷ, lên xe rời đi.

Kỷ Hạo Du nói hoàn toàn chính xác.

Bọn họ chạy nhanh xuống lầu, tiến vào tập đoàn của nhà họ Kỷ.

Ở đại sảnh, gặp lễ tân và chào cô ấy.

"Thiếu phu nhân, Kỷ tổng mới rời đi!"

Đinh Tâm Nguyệt hắng giọng, "Vậy thì tôi sẽ đợi anh ấy trên lầu!"

"Thiếu phu nhân, Kỷ tổng đã ra lệnh rằng không ai được phép vào phòng làm việc của anh ấy mà không có anh ấy." Nhân viên lễ tân khó xử ngăn Đinh Tâm Nguyệt đang chuẩn bị đi lên.

Editor: Nghiên Di (27/2 tại Việt Nam Overnight)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh