Chương 21 - 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21: Em, thế nhưng lại lén xem loại video này.

Nhìn biểu tình khó xử của cô ta, Đinh Tâm Nguyệt muốn từ bỏ, nhưng mà, nghĩ đi nghĩ lại mục đích tới đây của cô hôm nay, cô nói, "Tôi là ai, cô hẳn nên rõ ràng, nếu Kỷ tổng hỏi đến, cô bảo anh ta cứ đi tìm tôi là được."

"Này!" Tiếp tân muốn ngăn trở lần nữa, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt không vui của Đinh Tâm Nguyệt, cô ta tức khắc không dám tiến lên.

Xem ra quan hệ giữa mợ chủ và Kỷ tổng không đơn giản, lỡ như chọc giận mợ chủ, đến lúc bị Kỷ tổng biết, thì ngay cả công việc, cô ta cũng không còn.

Đi vào thang máy, Đinh Tâm Nguyệt đắc ý chớp chớp mắt với Kỷ Hạo Du.

Cửa phòng bị khóa, Đinh Tâm Nguyệt vặn một lúc lâu cũng không mở ra được, ảo não cực kỳ.

Rắc!

Chỉ nghe thấy một tiếng động nhỏ vang lên xong là thấy cửa đã mở ra, cô quay đầu tìm Kỷ Hạo Du, nhưng đằng sau đâu còn có người nào, đi vào trong thì đã thấy Kỷ Hạo Du đang ngồi ở trên ghế sô pha, hai mắt nhìn cô chằm chằm.

"Anh thật đáng ghét, vào được cũng không nói một tiếng." Đinh Tâm Nguyệt méo miệng.

"Anh thấy em cố gắng vặn khóa như vậy, còn tưởng rằng em có thể mở ra! Không nghĩ tới, em chơi đến hỏng khóa luôn." Kỷ Hạo Du cười khẽ.

"Anh......" Đinh Tâm Nguyệt cắn răng, không nói chuyện với anh nữa, xoay người đi tìm chứng cứ.

"Anh nói xem, liệu bằng chứng có thể bị tiêu hủy rồi hay không?" Đinh Tâm Nguyệt tìm một vòng, lại không tìm được bất kỳ manh mối gì.

Kỷ Hạo Du lắc đầu, "Sẽ không, nếu anh ta làm như vậy, nhất định là để bắt được nhược điểm của đối phương, sao anh ta có thể dễ dàng phá hỏng lợi thế trong tay mình được chứ."

Kỷ Thần Vĩ chủ mưu đã lâu, chuyện như vậy chắc chắn đã làm không chỉ một lần, chỉ cần có thể tìm được một ít, thì anh ta nhất định không thể thoát khỏi được tội danh này.

"Đây là cái gì?" Đột nhiên, Đinh Tâm Nguyệt tò mò nhìn chằm chằm một cái video đen như mực ở trong máy tính.

Kỷ Hạo Du đi vòng qua, bảo Đinh Tâm Nguyệt click vào, bật lên.

Hình ảnh bật lên, chỉ thấy hình ảnh khó coi bên trong tức khắc, dần dần hiện ra.

Đinh Tâm Nguyệt lập tức nghiêng mặt đi, tay chuẩn bị tắt đi, thế nhưng, nghe thấy âm thanh quen thuộc kia, lại không nhịn được mà đi xem, người trong video không nhìn thấy mặt, âm thanh cũng rất mơ hồ.

"Em đừng nhìn!" Kỷ Hạo Du muốn ngăn cản, lại bị tay Đinh Tâm Nguyệt chặn lại.

" m thanh này, em đã từng nghe thấy rồi."

"Em, thế nhưng lại lén xem loại video này?" Kỷ Hạo Du khiếp sợ, nhìn Đinh Tâm Nguyệt chăm chăm, rõ ràng là không thể tin được.

Đinh Tâm Nguyệt hoàn toàn làm lơ Kỷ Hạo Du, nghiêm túc nhìn chằm chằm hình ảnh bên trong, muốn thấy rõ xem người phụ nữ kia là ai, chỉ là nhìn sao cũng không rõ, giọng nói tuy rằng quen thuộc, nhưng lại không phân rõ ra được là ai.

Video kết thúc, cô có chút nhụt chí thở dài.

Cô quay đầu, vừa lúc đối diện với ánh mắt hung ác kia của Kỷ Hạo Du.

"Anh làm sao vậy?"

Nhìn bộ dạng vô tội của cô, Kỷ Hạo Du đều sắp tức đến nổ phổi rồi, nếu như anh chưa chết.

"Có phải em thường xuyên xem loại video này hay không?"

Lúc này, Đinh Tâm Nguyệt mới hiểu được lý do Kỷ Hạo Du nổi giận đùng đùng, cuối cùng, cô phụt một cái, cười ra tiếng.

"Chẳng lẽ anh không hy vọng em học thêm chút kiến thức ở phương diện này sao?"

"Không cho, trừ bỏ anh, thân thể của ai em cũng không thể xem!" Lại một lần tuyên thệ chủ quyền một cách bá đạo.

Đinh Tâm Nguyệt chỉ có thể là của Kỷ Hạo Du, chỉ của một mình anh.

"Em không xem a!" Đinh Tâm Nguyệt chất phác nhìn anh chằm chằm, thấy mặt anh đỏ bừng mà tuyên thệ chủ quyền, trong nội tâm cô đã sắp không nín cười được nữa, thế nhưng, trên mặt cô vẫn là biểu cảm rất mờ mịt.

"Vừa nãy em mới xem nghiêm túc như vậy, còn kêu không xem?"

"Không phải anh cũng xem sao?"

"Anh, anh là đang nhìn em!"

Nhìn Kỷ Hạo Du bây giờ, cứ giống như một cậu nhóc mới lớn vậy, cuối cùng, Đinh Tâm Nguyệt vẫn không nhịn được mà cười to ra tiếng.

Cô giơ tay phải lên, vẻ mặt nghiêm túc, "Em thề, em chỉ xem mỗi ngày hôm nay, mỗi lần này thôi, hơn nữa còn là để tìm......"

Lời cô còn chưa kịp nói xong thì đã bị chặn lại rồi.

Rất lâu sau, Kỷ Hạo Du mới buông cô ra, vẻ mặt vẫn còn đầy bất mãn, cuối cùng lại khẽ gặm chóp mũi của cô một cái, cảm thụ hô hấp hỗn loạn cực nóng kia của cô, nói, "Về sau không được xem nữa!"

Nhìn bộ dáng tức giận của anh, Đinh Tâm Nguyệt hung hăng gật đầu, "Tuân lệnh!"

"Ai, anh nói xem, người đàn ông trong này chắc chắn là Kỷ Thần Vĩ, nhưng mà người phụ nữ này, anh có thấy quen quen không?" Sau khi bình phục lại tâm tình, Đinh Tâm Nguyệt vẫn muốn biết người phụ nữ trong video này, rốt cuộc là ai.

Editor: Nguyệt Trường Ly (27/2/2022)

Chương 22: Tìm kiếm người phụ nữ kia.

"Em muốn biết người phụ nữ này là ai đến vậy sao?"

"Đương nhiên rồi, Kỷ Thần Vĩ biến thái như vậy, quay cái video này, nhất định là có tác dụng gì đó, hơn nữa, nếu chúng ta tìm được người phụ nữ này, có lẽ cô ta có thể giúp chúng ta tìm được chứng cứ phạm tội của Kỷ Thần Vĩ thì sao!" Đinh Tâm Nguyệt tinh tế nghĩ.

Nếu người phụ nữ kia có mối quan hệ không rõ ràng với Kỷ Thần Vĩ, vậy thì họ nhất định là rất thân mật, rất nhiều chuyện của Kỷ Thần Vĩ, chắc chắn cô ta có thể biết đến.

Kỷ Hạo Du do dự một lát, "Có lẽ đây chỉ là một trong số những phụ nữ của anh ta thì sao?"

"Không đúng, nếu chỉ là người phụ nữ bình thường, anh ta sẽ vô duyên vô cớ để lại một cái video ở chỗ này? Hơn nữa, người cũng nhìn không rõ, anh ta lưu trữ trong máy để làm gì? Chỉ có thể là do anh ta muốn dùng cái video này uy hiếp người phụ nữ kia."

"Người đều nhìn không rõ, uy hiếp được cái gì?"

"Anh bị ngố à, bây giờ, chỉ cần giọng nói cũng có thể phân rõ ra ai là ai, anh ta không quay rõ người, chỉ là vì không muốn chính mình cũng lộ ra ngoài ánh sáng mà thôi."

Kỷ Thần Vĩ thật đúng là, nghĩ đến đủ xa.

Cho dù cái video này sau này có bị lộ ra, thì với anh ta mà nói, cũng chẳng có ảnh hưởng gì, bởi vì bên trong video ấy, không có giọng của anh ta, chỉ có giọng của người phụ nữ kia.

"Một người phụ nữ như này, nào có dễ tìm như vậy"

"Thật ra cũng không khó, lần trước người phụ nữ này đã từng xuất hiện ở nha họ Kỷ rồi, điều này chứng tỏ, người phụ nữ này với thường xuyên gặp lén Kỷ Thần Vĩ, nói không chừng, cô ta còn sẽ đến nhà họ Kỷ tìm Kỷ Thần Vĩ." Bằng trực giác của phái nữ, Đinh Tâm Nguyệt cảm thấy, người phụ nữ này sẽ còn xuất hiện.

Chỉ cần tìm được cô ta, có lẽ, chứng cứ cách bọn họ sẽ không còn xa nữa. Khi đó, chân tướng cái chết của Kỷ Hạo Du có thể được vạch trần, cũng có thể đủ làm cho Kỷ Thần chịu đựng sự trừng phạt mà anh ta nên có, cũng trả cho nhà họ Kỷ một cuộc sống an bình.

Kỷ phu nhân sợ hãi, không hiện ở trên mặt, mà là ở sâu trong lòng, chỉ có trừ tận gốc nỗi sợ ấy, thì mới có thể giải quyết vấn đề.

Thời gian chậm rãi trôi đi, mấy ngày nay, Đinh Tâm Nguyệt không có đến xí nghiệp nhà họ Kỷ, cô sợ hành động của mình sẽ làm cho Kỷ Thần Vĩ ngờ vực. Không biết có phải là do cô đã đáp ứng yêu cầu của Kỷ Thần Vĩ rồi hay không mà Kỷ Thần Vĩ cũng vẫn chưa gây sự với cô.

Ở lại nhà họ Kỷ, cuộc sống của cô ngược lại lại rất chi là yên tĩnh.

Hôm nay, cô nhận được tin báo, cha cô vào cục cảnh sát.

Cô không kịp nghĩ nhiều, chỉ kêu tài xế nhanh chóng đưa mình trở về.

Tuy rằng cô chỉ là một mợ chủ không có quyền lực thật sự, thế nhưng, công cụ ra ngoài như này, vẫn phải có, có lẽ có thể xem như bồi thường của Kỷ phu nhân đối với cô đi, trên vấn đề tiền nong, cô chưa từng bị đối xử hà khắc.

Ngồi trên xe, Đinh Tâm Nguyệt thấp thỏm bất an, cô sợ sẽ có chuyện xảy ra với cha mình. Lúc trước, khi cô rời đi, cô chỉ liếc mắt nhìn lại cha mình một cái, hôm nay, chuyện này thế nhưng lại khiến cô thấy có chút hối hận. Lại nói, dù có như thế nào đi chăng nữa, kia cũng là cha của cô, cô không nên đối xử với ông ấy như vậy, nhưng mà, lúc trước, cô lại bất lực đến vậy.

Nhìn phong cảnh bên hai sườn xe dần dần lùi lại, cô vậy mà lại nở một nụ cười chua xót. Quá khứ không vui biến thành may mắn của hôm nay. Nếu lúc trước cô không gả cho Kỷ Hạo Du, lại làm sao sẽ có được cuộc gặp gỡ này.

Có lẽ, đây chỉ là khảo nghiệm trời cao cho cô, cho dù là kết hôn với người cõi âm đi nữa, thì cô cũng không hy vọng sẽ để lại tiếc nuối cho cuộc sống của chính mình.

Cha, hy vọng cha hết thảy mạnh khỏe. Lúc cô về đến nhà, trong nhà một mảnh hỗn loạn. cô hoảng sợ vọt vào nhà ở, hoa cỏ vốn dĩ xinh đẹp kia, giờ phút này đã đổ ngã hết xuống, trên mặt còn có thể thấy được những vết chân lộn xộn.

Vọt vào nhà ở, tìm kiếm một lần, không tìm được bóng dáng của cha mình, cô nhanh chóng liên hệ mấy ông bác trước kia, nhưng không có ngoại lệ, mới nghe được tên cô, điện thoại đã lập tức bị cúp rồi.

Nhìn di động, cô cảm thấy bất lực, hai tay buông xuống ở hai sườn.

Tiếng bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, chậm rãi đi đến bên cạnh cô, Đinh Tâm Nguyệt nhìn giày, chậm rãi ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô, thế nhưng là Ngải Mạn Thu.

"Tâm Nguyệt!" Ngải Mạn Thu nhẹ giọng gọi, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cô, ôm lấy Đinh Tâm Nguyệt.

Vốn Đinh Tâm Nguyệt là tùy ý cho cô ấy ôm, chỉ là, đột nhiên, cô nghĩ tới hôm sinh nhật đó của cha cùng tình cảnh trên đường kia, đột nhiên đẩy Ngải Mạn Thu ra.

Ngải Mạn Thu trực tiếp bị đẩy ngã đến trên mặt đất, vẻ mặt khó hiểu nhìn chằm chằm Đinh Tâm Nguyệt, "Tâm Nguyệt, cậu......"

"Mạn Thu, cậu là người bạn tốt nhất của tớ, thế nhưng, tại sao, tại sao cậu lại muốn hại tớ?" Mỗi lần nghĩ đến tình cảnh ngày hôm đó, là trái tim của cô liền co rút, đau đớn vô cùng.

Editor: Nguyệt Trường Ly (27/2/22)

Chương 23: Tớ không hại cậu.

Ngải Mạn Thu là người bạn thân nhất của cô, lại là người thương tổn cô sâu nhất.

Ngải Mạn Thu dùng sức lắc đầu, nước mắt trong hốc mắt nước đã không ngăn được nữa, chảy ra, "Không phải, không phải, Tâm Nguyệt, tớ không hại cậu, tớ thật sự không hại cậu."

Đinh Tâm Nguyệt đứng ở trước mặt cô ấy, cười nhạo, "Ngày đó, chuyện ở bên vách núi ấy, chẳng lẽ cậu đã quên rồi ư? Cậu có thể quên được, nhưng tôi không thể quên được!"

Ngải Mạn Thu đột nhiên đứng lên, chạy chậm tiến lên, một phen kiềm chế lại cánh tay của Đinh Tâm Nguyệt, vẻ mặt cầu xin nhìn cô, "Ngày đó, tớ cũng không muốn thế, tớ thấy xe cậu càng ngày càng xa, tớ muốn tiến lên ngăn cản, nhưng mà thân thể của tớ không thể động đậy được, giống như là bị thứ gì đó giam cầm tại chỗ vậy, tớ......"

"Đủ rồi, cậu cho rằng tôi sẽ tin lời cậu nữa sao? Nụ cười đắc ý kia của cậu, cả đời tôi đều không thể quên mất."

"Tâm Nguyệt, tớ thật sự không có, thật sự không có!" Biểu tình của Ngải Mạn Thu tràn đầy thống khổ, yên lặng cầu xin.

"Cậu đi đi!" Đinh Tâm Nguyệt vô lực nói, cô không muốn gặp Ngải Mạn Thu nữa, có lẽ là do đáy lòng cô có hận, nhưng lại không thể nhẫn tâm làm cô ấy bị thương tổn.

"Tâm Nguyệt, cậu nhất định phải tin tưởng tớ, hôm đó tớ thật sự không biết chính mình là bị làm sao, xong việc, khi tớ tỉnh lại, đã ở trong nhà rồi. Tớ cũng không biết là mình trở về như thế nào!" Ngải Mạn Thu kích động không thôi, gắt gao bắt lấy cánh tay của Đinh Tâm Nguyệt, cầu xin cô tha thứ.

Đinh Tâm Nguyệt bị buộc đến một góc, bị ép lên vách tường lạnh lẽo, nhìn Ngải Mạn Thu đầy mặt nước mắt trước mặt này cô đột nhiên nhớ tới, ngày đó, trước khi bị đẩy xuống vách núi, tuy rằng Ngải Mạn Thu vẫn luôn nở nụ cười, thế nhưng hai tay cô ấy tựa hồ cũng đang vùng vẫy.

Chẳng lẽ, cô ấy cũng bị quỷ quấnlấy?

"Cậu...... Nói thật?" Đinh Tâm Nguyệt nghiêng mắt, thử tính dò hỏi.

Cô không dám xác định, đây rốt cuộc là chuyện như thế nào. Dù sao thì, chuyện càng kỳ quái hơn cô cũng từng trải qua rồi.

Nghe thấy Đinh Tâm Nguyệt nói như vậy, Ngải Mạn Thu lập tức hung hăng gật đầu, hai hàng nước mắt trên má rõ ràng có thể thấy được, "Đương nhiên là sự thật, sao tớ có thể lừa cậu cơ chứ?"

"Cậu có thể thấy......" Đinh Tâm Nguyệt vừa muốn nói cái gì, lại đột nhiên ngừng lại.

"Chuyện cô là người vợ âm dương, không thể để người thứ ba biết được, nếu không, cô và Kỷ Hạo Du, vạn kiếp đều sẽ bất phục!" Lời dặn của đại sư tức khắc văng vẳng bên tai cô.

Suýt chút nữa, là cô đã nói lỡ miệng rồi.

"Thấy cái gì?" Hai mắt của Ngải Mạn Thu gắt gao nhìn Đinh Tâm Nguyệt chằm chằm, như là muốn nhìn xuyên ý nghĩ trong lòng cô luôn vậy.

Phục hồi lại tinh thần, Đinh Tâm Nguyệt mím môi, ánh mắt né tránh, "Cậu có thấy cha tớ không?"

Nói xong, trong lòng cô thấy hơi hoảng, cô vốn không am hiểu nói dối, giờ phút này, càng là không dám nhìn thẳng vào mắt của Ngải Mạn Thu, cô sợ mình bị nhìn thấu.

"Ai, cậu nhìn tớ này, sao tớ lại quên mất chuyện này cơ chứ. Lần này cậu trở về, nhất định là bởi vì bác Đinh đi."

"Cậu biết cha tớ ở đâu không?"

Đinh Tâm Nguyệt đi theo Ngải Mạn Thu, vào đến đoạn đường phồn hoa nhất thành phố, ở chỗ này, có một kiến trúc rất độc đáo, cao chót vót, tọa lạc giữa thành thị nơi đây, nhìn qua, vừa khiến người ta hướng tới, lại vừa khiến người ta khiếp đảm.

Kiến trúc này được một kiến trúc sư nổi danh thời xưa xây dựng cho một người địa chủ, sau đó, không biết làm sao lại rơi vào trong tay của phú thương của thành phố Phú Lan, nhà họ Lý, chỉ là hiện nay, hẳn là cậu chủ thứ hai nhà họ Lý, Lý Mân Vũ đang ở trong cái lâu đài cổ này.

"Mạn Thu, chúng ta đây là?" Đinh Tâm Nguyệt có chút do dự không quyết.

Tuy rằng nhà họ Đinh bọn họ không phải rất giàu có, nhưng cũng coi như là người trên thương trường, địa vị của nhà họ Lý ở thành phố Phú Lan này là cái gì, làm sao mà cô không biết được chứ.

"Tâm Nguyệt, tớ đã hỏi thăm qua, bác Đinh ở ngay bên trong này." Ngải Mạn Thu chỉ vào kiến trúc uy nghiêm kia, rất khẳng định mà trả lời.

Nhìn tòa lâu đài cổ cao ngất kai, trái tim của Đinh Tâm Nguyệt thế nhưng run rẩy một cách khó hiểu, hai bàn tay nhỏ gắt gao xoắn lấy nhau.

Sao cha cô lại trêu chọc phải người của họ Lý, nhà họ Lý chính là có tiếng không dễ chọc. Cậu chủ thứ hai nhà bọn họ càng là nhân vật không thể trêu vào. Rất nhiều người trên thương trường chỉ vì trêu chọc cậu hai này, mà, nếu cuối cùng chỉ rơi vào hoàn cảnh cửa nát nhà tan thì không nói, nhưng sau đó, cả một nhà kia còn đều sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thành phố Phú Lan.

"Tâm Nguyệt, cậu đừng sợ, tớ đi với cậu!" Ngải Mạn Thu kéo tay của Đinh Tâm Nguyệt, cảm giác được sự lạnh lẽo và mồ hôi toát ra trên tay cô, cô ấy gắt gao nắm lấy tay cô, nhằm an ủi cô.

Editor: Nguyệt Trường Ly

Chương 24: Thích phụ nữ của người chết.

"Mạn Thu, tớ sợ quá!" Đinh Tâm Nguyệt dựa vào Ngải Mạn Thu, cô thật sự rất sợ hãi.

Chưa từng có người có thể sống sót ra khỏi tòa lâu đài này.

Bên ngoài tòa lâu đài cổ được trấn giữ bằng tầng tầng lớp lớp cổng, càng đi vào sâu lại càng là như thế, mỗi một cổng đều có mấy đôi mắt nhìn bọn họ chằm chằm, như là đang nhìn con mồi vậy.

Có lẽ là do được sự đồng ý của chủ nhân, ngoại trừ phải tiếp thu những ánh mắt khác thường đó ra, thì thật ra không có gì khác biệt, hai người họ an an ổn ổn đi vào bên trong của lâu đài cổ.

Lầu các bên trong trang nghiêm, tinh xảo lại mỹ lệ, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ bị áp lực.

Bọn họ được một người hầu dẫn vào bên trong, đi rất nhanh, căn bản là không kịp xem kỹ kiến trúc độc đáo tinh mỹ chung quanh.

Cách trang trí và sắp xếp bên trong thật sự có thể so với vương công quý tộc ngày xưa, mỗi một đồ vật được bài trí đều cực kỳ đáng chú ý, có thể hiện phẩm vị của nhà họ Lý. Ở phía trước, chính giữa là một người đàn ông đang ngồi, hẳn gã ta chính là cậu hai của nhà họ Lý.

Giờ phút này, mặt của gã ta đang bị che đậy bởi một quyển sách, nên không nhìn thấy mặt gã ta, tuy nhiên, dáng ngồi tùy ý lười biếng kia đã nói rõ, gã ta là một người đàn ông ngông cuồng, phóng đãng không kiềm chế được.

"Cậu hai, cô ấy đã tới!" Một người đàn ông cao khoảng mét sáu đi đến bên cạnh Lý Mân Vũ, thân thể cúi thấp xuống, đưa miệng đến bên tai Lý Mân Vũ, nói.

Người đang dựa vào trên ghế kia cũng không động đậy.

Đinh Tâm Nguyệt cẩn thận quan sát một chút, hình như là đã ngủ rồi.

Qua khoảng nửa giờ, Lý Mân Vũ kia mới chậm rãi cầm quyển sách trên mặt lên, duỗi eo một cái. Người đàn ông kia nhanh chóng nhận lấy quyển sách này, cười hì hì nhìn Lý Mân Vũ, người vừa đứng lên một cái là cao ước chừng một mét chín.

Mặt mày gã ta khẽ thả lỏng, "Cô chính là Đinh Tâm Nguyệt?"

Hai tay nhỏ của Đinh Tâm Nguyệt quấn lấy nhau, nhấp môi đáp: "Đúng!"

"Hôm nay tới đây có việc gì?"

"Có phải cha tôi ở chỗ này hay không?" Đinh Tâm Nguyệt ổn định lại tinh thần, vẫn là lớn lá gan dò hỏi.

Ngón tay Lý Mân Vũ đỡ lấy trán, "Cha cô không hiểu quy củ!"

"Lý thiếu gia, nếu cha tôi có đắc tội gì với anh, thì xin cho tôi bồi tội, có thể xin anh buông tha cho cha tôi được không?" Tiếng nói của Đinh Tâm Nguyệt mang theo sự cầu xin.

Lý Mân Vũ đột nhiên nâng lên mí mắt, chầm chậm bước đến trước mặt cô, tinh tế đánh giá cô một vòng, cuối cùng tấm tắc hai tiếng, "Thật đúng là, nhìn thấy mà thương, chỉ tiếc một cô gái trẻ tuổi đẹp đẽ lại phải gả cho một người chết, cô nói xem có đáng tiếc hay không?"

Đinh Tâm Nguyệt không nói gì, cô biết bọn họ muốn châm chọc cô, nhưng cô không cảm thấy đây là châm chọc, chỉ thấy may mắn, may mắn chính mình có thể gặp được Kỷ Hạo Du.

Nhấp chặt cánh môi, cô không nói gì.

"Cậu hai, cậu nhìn xem, còn không dám nói gì, thật sự là một kẻ đáng thương!" Người đàn ông đi theo bên cạnh cậu hai này vội vàng a dua lấy lòng gã ta, mở miệng trào phúng Đinh Tâm Nguyệt.

Bốp!

Lý Mân Vũ trở tay một cái, đánh vào mặt tên đàn ông kia, tên kia tức khắc lảo đảo một chút, sau đó té ngã trên đất.

"Cậu...... Cậu hai......" Người đàn ông trên mặt đất sợ hãi đến mức run rẩy không ngừng.

"Mỹ nhân như vậy cũng là người mà anh có thể đánh giá?" Lý Mân Vũ mắng to tên đàn ông trên mặt đất kia.

"Vâng vâng vâng, cậu hai nói chí phải!"

"Anh Lý, anh có yêu cầu gì thì xin cứ nói ra đi, chỉ cần có thể làm được, tôi đều sẽ đi làm." Đinh Tâm Nguyệt không muốn tiếp tục ở lại chỗ này, không khí nơi đây làm cô cảm thấy áp lực.

"Yêu cầu gì cũng được?" Lý Mân Vũ đột nhiên cười, sờ sờ đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm Đinh Tâm Nguyệt, "Cô thật đúng là cho rằng, gả cho một cái người chết rồi, thì cô sẽ thành thiếu phu nhân của nhà họ Kỷ giàu nhất một vùng à?"

"Anh Lý, hiện giờ, tôi chính là thiếu phu nhân nhà họ Kỷ!"

Hai mắt Lý Mân Vũ trừng trừng mở to, "Được thôi, tôi đây chính là thích lấy được vợ của người khác đây, huống chi còn là người phụ nữ của một người chết."

Editor: Nguyệt Trường Ly (27/2/22)

Chương 25: Muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm.

Đinh Tâm Nguyệt ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén, không có chút sợ hãi nào, hoàn toàn khác với biểu cảm lúc mới vào, cô nhìn chằm chằm Lý Mân Vũ, "Anh Lý, đều nói người chết lớn nhất, mong cậu tôn trọng một chút. Cha tôi nợ anh bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả thay ông ấy!"

Bộp bộp bộp!

Lý Mân Vũ vỗ tay, xong lại tùy ý cười to, dường như vừa mới nghe được chuyện cười gì lớn nhất trên đời vậy.

"Người đâu, mang cô ta vào cho tôi!"

"Các người muốn làm gì? Buông tôi ra!" Đinh Tâm Nguyệt bị hai người trực tiếp cấp kéo đi, mặc cô tùy ý hô to, đều không làm được gì.

"Anh Lý, xin cậu buông tha Tâm Nguyệt đi, cầu xin cậu!" Ngải Mạn Thu đau khổ cầu xin, lại bị Lý Mân Vũ hất văng ra, rồi gã ta mới sải bước, đi vào bên trong.

Cái lâu đài cổ này rất lớn, Đinh Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy chính mình bị kéo đi, rẽ vào không biết bao nhiêu vòng, cuối cùng bị đặt trên một cái giường mềm như bọt biển.

Cô dùng sức giãy giụa, ngẩng lên, lại đối diện với loại biểu tình nghiền ngẫm kia của Lý Mân Vũ.

"Cô nói xem, hương vị của vợ người chết là cái dạng gì đây?"

"Anh tốt nhất là đừng có chạm vào tôi, nếu không, anh sẽ hối hận!" Đinh Tâm Nguyệt đề phòng nhìn gã ta chằm chằm, nội tâm vẫn có chút sợ hãi.

Cơ thể nhỏ bé này của cô á, căn bản không thể đấu lại được chiều cao một mét chín của Lý Mân Vũ đâu.

"Thế à? Chẳng lẽ cô còn có thể ăn tôi hay sao?" Thấy ánh mắt đề phòng của cô, lại nghe được câu nói uy hiếp kia, Lý Mân Vũ đột nhiên cười như điên dại,như là nghe được chuyện gì hài hước lắm.

Mắt thấy Lý Mân Vũ bước đến càng ngày càng gần, Đinh Tâm Nguyệt chỉ có thể lùi về sau, lại lui về phía sau một chút, cho đến khi phần lưng của cô chạm đến chỗ tựa lưng ở phía sau, cô có chút kinh hoảng, muốn trốn ra từ phía cạnh bên, nhưng lại bị Lý Mân Vũ đẩy một cái, ngã lại xuống giường.

Ý thức của Đinh Tâm Nguyệt làm cô nhanh chóng tự ngồi dậy, nhằm không cho gã ta có thể nhân cơ hội động vào mình.

Lý Mân Vũ đột nhiên nhào tới, bắt lấy tay mảnh khảnh kia của Đinh Tâm Nguyệt, đè chúng ở hai bên sườn, khiến cho Đinh Tâm Nguyệt phải nhìn thẳng vào gã ta, "Nếu đấu với tôi, cô chỉ sẽ thất bại thảm hại, không bằng ngoan ngoãn thuận theo tôi, biết đâu cô mà làm tốt, khiến tôi vui vẻ, là tôi sẽ thả cô với ông cha già ma quỷ kia của cô một con ngựa thì sao."

Đinh Tâm Nguyệt giãy giụa, hai cái cổ tay bị giam cầm đã đỏ thắm, lờ mờ có thể thấy được vết máu.

"Mèo hoang nhỏ, sớm đã nghe nói em là một mỹ nhân, hôm nay thấy, quả nhiên không giả. Tính cách nóng bỏng này, đúng là hợp với khẩu vị của tôi." Lý Mân Vũ đột nhiên cúi người xuống, muốn hôn cô.

Ngay lúc gã ta lanh mồm lanh miệng sắp đụng tới Đinh Tâm Nguyệt, thì Đinh Tâm Nguyệt thở gấp gáp nói: "Chuyện ngày hai sáu tháng ba!"

Vẻ mặt vốn đang âm tà tức khắc che kín bằng vẻ khiếp sợ, nhìn biểu tình khẩn trương của Đinh Tâm Nguyệt, đột nhiên bóp chặt lấy cổ cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô nói cái gì?"

Đinh Tâm Nguyệt bị bóp chặt đến nỗi có chút không thể hô hấp, một đôi tay nhỏ dùng sức đập vào cánh tay của Lý Mân Vũ.

Mắt thấy má cô phồng lên, đỏ rực, Lý Mân Vũ mới chậm rãi buông lỏng tay ra Đinh Tâm Nguyệt, từ trên giường xuống dưới, nhưng trên mặt gã ta vẫn tràn đầy vẻ khiếp sợ và phẫn nộ như cũ, "Cô muốn nói cái gì?"

Đinh Tâm Nguyệt lấy lại hô hấp, đỡ giường, chậm rãi ngồi dậy, nhìn chằm chằm bóng lưng của Lý Mân Vũ, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, "Hai sáu tháng ba, con gái của anh Lâm chết oan chết uổng, tuy hiện trường không nhìn ra được bất kỳ dấu vết giết người nào, nhưng chuyện đó là do anh làm!"

Lý Mân Vũ đột nhiên xoay người lại, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm cô, "Làm sao cô biết?"

Chuyện này, gã đã xử lý khá hoàn hảo rồi, đến nay, chuyện đã qua đi hơn nửa năm, vẫn không có người biết chuyện này.

"Muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm. Anh Lý, tôi không muốn uy hiếp anh, tôi chỉ hy vọng, anh có thể buông tha cho cha tôi, chuyện này, tôi sẽ làm nó nát ở trong bụng."

Đây cũng coi như một giao dịch, thế nhưng, chỉ cần có thể giữ được mạng của cha, dù có là giao dịch, thì lại làm sao chứ?

Đột nhiên, Lý Mân Vũ lại gần cô, trong ánh mắt hung ác là sát ý thoáng hiện, "Cô dám uy hiếp tôi?"

"Anh Lý, tôi chỉ nói ra tình hình thực tế. Anh Lâm là loại người gì, so với tôi, anh chắc là rõ ràng hơn rất nhiều. Nhà họ Lý các người sở dĩ có thể lăn lộn đến hô mưa gọi gió ở thành phố Phú Lan, không phải không thể bỏ qua sự giữ gìn của anh Lâm hay sao."

"Cô còn biết cái gì?" Giờ phút này, Lý Mân Vũ cơ hồ là muốn bóp chết Đinh Tâm Nguyệt.

Editor: Nguyệt Trường Ly
Đăng ngày 28/2/22 tại dembuon.vn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh