♥ [EDIT] Thế giới 3: Tra ma tộc (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍀 Chương 21 🍀 Lâm Triệu.   

Hắn tên Noãn Dương, đây là cái tên mà mẫu thân đặt cho hắn.

Không có họ.

Bởi vì từ trước mười tuổi chưa từng gặp phụ thân.

Bây giờ, hắn được gọi là Lâm Triệu.

Huyền Tuyệt Môn bị giết, bị thương, trong một đêm, máu chảy thành sông.

Ma tộc tiến công quy mô lớn, Huyền Tuyệt Môn không chống cự nổi, một tông môn vốn rộng lớn nguy nga nay bị bao phủ trong mùi máu tươi nồng đậm ghê tởm.

Lâm Triệu lười biếng dựa người ra sau, hắn ngồi trên chủ vị ở đại sảnh tông môn Huyền Tuyệt Môn, phía sau treo một cái chuông đồng thật lớn.

Chưởng môn bị ma khí trói buộc quanh thân, nhe răng trợn mắt nhìn Lâm Triệu, tu vi trong đan điền cuồn cuộn không ngừng nhưng thân thể lại không hề mảy may tránh thoát được.

Từ trong ra ngoài đại điện đều quanh quẩn tiếng cười the thé và âm thanh nhấm nuốt của Ma tộc.

Nửa người chưởng môn đẫm máu, "Ngươi là dã chủng năm đó?!"

Câu hỏi, câu cảm thán, cũng là câu trần thuật.

Mặt mấy vị phong chủ đằng đằng sát khí.

Lâm Triệu vẫn là tư thế lười biếng không đau không ngứa, ma khí áp một cái, hai đầu gối chưởng môn nện thật mạnh xuống đất, trên mặt sàn cẩm thạch lập tức xuất hiện hai lỗ hổng.

Hắn quay đầu, khóe mắt hơi hơi xếch lên nhìn xuống như xem như liếc, đầy vẻ tùy ý cao cao tại thượng coi thường sinh mệnh – thứ dễ dàng tan thành mây khói chỉ trong nháy mắt.

Đoạn cong môi, huyết sắc trong mắt ngày càng đậm, mái tóc dài màu bạch kim phất phới giữa gió tanh.

Hắn nhẹ nhàng giơ tay, ngón tay thon dài trắng nõn lộ ra từ ống tay áo rộng trắng như tuyết ngoắc một cái, tên chưởng môn quỳ dưới đất nhanh chóng tiến về phía này. Đến độ cao thích hợp, hắn vươn tay, vói vào đan điền của chưởng môn mềm nhẹ như để vào trong nước.

Chưởng môn giãy giụa kịch liệt, mắt trừng lớn đến nỗi muốn văng ra, miệng há thật to nhưng lại không phát ra âm thanh nào.

Lâm Triệu gập ngón tay, âm thanh vỡ vụn rất nhỏ nhưng lại vang hơn mọi tiếng động trong đại sảnh.

Chỉ vẻn vẹn trong mấy cái hít thở, hắn ung dung thong thả rút tay về, máu đỏ và thứ gì đó sềnh sệt trên da hắn nhanh chóng tróc ra, lúc toàn bộ bàn tay rời khỏi thân thể chưởng môn thì đã lại sạch sẽ như trước.

Chưởng môn mềm oặt co quắp dưới đất, bởi vì đan điền bổn mạng bị bóp nát nên nhanh chóng già nua, vô số nếp nhăn xuất hiện, gần như là da bọc xương trong nháy mắt, hệt một cái xác ướp cổ thối rữa ngàn năm chưa được khai quật.

Lâm Triệu đứng lên, nỗi hoảng sợ của toàn bộ đại điện đều bị ma khí dày đặc đè lại trong cổ họng, hắn quay đầu nhìn lướt qua một vòng vẻ mặt kinh hãi tột độ của mọi người nơi đây.

Vô vị.

Hắn khẽ vuốt góc áo.

Hai mắt đỏ tươi, vẻ mặt lạnh nhạt hờ hững, nam tử một thân trắng tinh cùng mái tóc dài màu bạc thong thả đi qua Tu La tràng[1], lặng lẽ đứng ở cửa đại điện.

[1] Tu La tràng (修罗场): Từ ngữ Phật giáo, xuất phát từ việc Tu La (họ hàng gần của A Tu La – một trong những vị thần viễn cổ Ấn Độ) liều mạng tranh đấu giữa những hãm hại, người ta thường dùng "Tu La tràng" để hình dung chiến trường thảm thiết.

Ma khí đưa tới phong linh khiến hắn nhẹ nhàng bay lên, không nhanh không chậm rời đi.

Lời nói vọng xuống từ không trung mang theo sự không kiên nhẫn, không thú vị và thái độ chẳng sao cả, "Mười ngày sau, Tĩnh Hợp Môn."

Huyền Tuyệt Môn là một trong bảy đại tông môn của đại lục Đại Châu, thực lực bậc trung, bị tiêu diệt chỉ trong một đêm khiến toàn bộ đại lục đều khiếp sợ.

Sáu đại tông môn còn lại nhanh chóng tập hợp, kể cả một ít môn phái nhỏ ngày thường bị bọn họ khinh thường và những kẻ tán tu đều ngoại lệ được triệu tập nhằm chuẩn bị tấn công bọn Ma tộc ngang ngược.

Mười ngày sau, cao thủ của các đại môn phái trấn giữ thế trận đã được bày sẵn để nghênh đón quân địch ở Tĩnh Hợp Môn.

Không thể tránh thoát.

Tĩnh Hợp Môn thương vong vô số, không bị diệt môn vì trước đó đã bỏ chạy rất nhiều.

Thánh địa trong lòng người tu tiên xưa kia nay đã biến thành một cứ điểm của Ma tộc.

Chỉ hơn mười ngày, Huyền Tuyệt Môn đã tan hoang không kể xiết, khắp cung điện đại khí trang nghiêm đều là vết máu dính gió biến đen và những con trùng độc không biết tên, tùy tiện có thể thấy được cả xương người.

Thuộc hạ tới báo, năm đại môn phái còn lại đều dâng Thánh Nữ của mình đến với hy vọng có thể giảng hòa với Lâm Triệu.

Tu Tiên Giới vô tình thành thói quen, đánh thắng được thì giết, giết người đoạt bảo, giết người đoạt vận đều là những chuyện bình thường như ăn cơm uống nước.

Đánh không lại thì lừa, có thể bán cứ bán.

Tu tiên là tranh thọ với trời, nghịch thiên mà đi, vốn dĩ ngay từ đầu Thiên Đạo đã không dung thứ.

Lúc Thanh Nhược và bốn Thánh Nữ khác được đưa vào cửa thì Lâm Triệu đang ngồi trên chủ vị, bảo vật trấn môn của Huyền Tuyệt Môn được gọi là chuông Trấn Ma, nghe nói đã có linh thức, có thể áp chế Ma tộc.

Hiện tại, nó đang ở dưới ghế Lâm Triệu.

Trong tay hắn là một con hồ ly trắng như tuyết mặt đầy hoảng sợ, đôi mắt tròn xoe đen láy long lanh như chứa nước mắt, bị hắn nắm cổ cũng không dám giãy giụa.

Lâm Triệu quay đầu liền nhìn thấy một hàng năm vị mỹ nhân, mỗi người mặc một màu váy Lưu Tiên[2], chi tiết thiết kế trên váy khác nhau, trang điểm đẹp đẽ mà phong tình.

[2] Váy Lưu Tiên (留仙裙): Tức váy có nếp gấp, cùng loại với váy xếp li ngày nay. Phụ nữ triều Hán có hai cách ăn mặc, kiểu dáng váy cũng nhiều, trong đó nổi danh nhất là váy Lưu Tiên. Váy Lưu Tiên dài là bảo vật trong cung đình thượng cổ, kiểu dáng vô cùng hoa lệ, vừa thấy đã mê, bây giờ đã trở thành truyền thuyết ở dân gian.

Mấy đại tông môn trông thế mà cũng rất bỏ sức suy tính.

Lâm Triệu thuận tay quẳng chú hồ ly đi, nó lăn vài vòng trên đất rồi đụng cột vẫn không dám chạy, choáng váng ngồi dậy dựa vào cột, bộ lông trắng muốt liên tục run rẩy.

Bốn mỹ nhân cũng run run, không thể áp được sự sợ hãi và khinh thường đối với Ma tộc nơi đáy mắt, nhưng lúc này lại không thể không mỉm cười dịu dàng, chỉ ước gì tông môn mình có thể thoát khỏi tên sát tinh này.

Thanh Nhược đang ngây ra nhìn cái chuông dưới ghế hắn.

Nàng mặc một chiếc váy Lưu Tiên màu xanh lá mạ kiểu dáng vô cùng bảo thủ, kín đáo đến ngay cả tay cũng không thấy chứ đừng nói tới hở eo lộ chân như hai người bên cạnh.

Chỉ có cái cổ thon dài trắng ngần lộ ra, thấp thoáng hình dáng xương quai xanh.

Trên mái tóc cố ý để xõa cài một cây trâm màu bạc rất tinh xảo, vài lọn tóc cong ở chỗ xương quai xanh và ngừng ở bả vai như là không nỡ rời đi.

Lâm Triệu liếc mắt qua một lượt, không có hứng thú. Chẳng qua là thuộc hạ tự quyết, hắn chuẩn bị gọi người đưa trả về các tông môn.

Hắn ngồi nơi cao, Thanh Nhược thoáng ngẩng đầu lên, giọng nói trong veo của nàng xuyên qua đại điện bị tàn phá của Huyền Tuyệt Môn có tiếng vọng nho nhỏ.

"Lâm Triệu, ghế của ngươi sao đặt được lên đó thế?"

Nháy mắt, tất cả mọi người trong điện trừ hai bọn họ đều ngừng thở.

Ánh mắt Lâm Triệu rơi xuống mặt nàng.

Nàng ấy đang tò mò, thuần túy là tò mò nên mới đặt câu hỏi.

Lâm Triệu giơ tay nhẹ nhàng vẫy vẫy với nàng, "Tự mình lại đây xem."

Giọng điệu hững hờ bình thản.

Thanh Nhược khe khẽ ồ một tiếng, vươn đôi tay khuất dưới tay áo ra, đầu ngón tay mảnh khảnh kéo vạt váy, đoạn thật sự đi từng bước một về phía hắn.

Nàng đang tiến lên, đưa lưng về phía bốn Thánh Nữ vừa cùng nhau đến nên không hề nhìn thấy nét mặt đặc sắc của họ.

Lâm Triệu nâng tay chống cằm. Đại điện đổ nát, mặt đất đầy vết nứt, Lâm Triệu nghe tiếng bước chân nặng nhẹ không đều của nàng chậm rãi tới gần, bỗng nhiên bắt đầu cảm thấy thú vị.

Đại chuông chóp nhọn, hắn không dùng ma khí nhưng chiếc ghế vẫn đứng vững bên trên.

Thanh Nhược đến cạnh đại chuông, buông váy, đặt tay lên cái chuông dày nặng, ngoẹo đầu ngó nghiêng rồi bất chợt cười rộ lên, "Ô ~ Thì ra ghế này dốc xuống ở phía trên."

Lâm Triệu dùng ma khí cố định ghế giữa không trung.

Hắn cúi đầu nhìn tay nàng, thật sự rất đẹp, hoàn toàn đối lập với mặt chuông cũ kĩ.

Hắn quay đầu đảo mắt qua chú hồ ly lông trắng trốn sau góc cột.

Hồ ly bay lên, trông ngoan như một cái màn thầu tùy ý xoa nắn.

Đến trong tay Lâm Triệu, lại rơi xuống vòng ôm của Thanh Nhược, hồ ly thoải mái đến muốn thở ra một hơi thật dài nhưng khổ nỗi lại không thể biểu hiện ra ngoài.

Thanh Nhược kỳ quái chớp đôi mắt tỏ vẻ kinh ngạc.

Đôi mắt sạch sẽ trong suốt lần này không tò mò thuần túy giống lúc trước mà xen lẫn chút ngoài ý muốn. Nàng cúi đầu nhìn thoáng qua tiểu hồ ly khôn ngoan trong lòng, đặt một tay lên bộ lông dài mềm mại của nó, khóe miệng hơi hơi cong lên, trong mắt lại thêm vài phần yêu thích.

Nàng không hề che dấu cảm xúc.

Răng nanh đột nhiên xuất hiện đâm vào khoang miệng Lâm Triệu, đôi mắt đen như mực chợt nhiễm đầy huyết sắc đỏ tươi.

"Nuôi nó." Hắn mở miệng, nói với đỉnh đầu tròn tròn mềm mại vì hơi cúi đầu mà lộ ra của nàng.

"Được!" Nàng không do dự, thành thật dứt khoát, chất giọng ngọt ngào trong vắt như cô bé được trái cây.

Năm Thánh Nữ bị giữ lại cùng nhau.

Chủ phong[3] của Huyền Tuyệt Môn bị hủy hoại nghiêm trọng nhất. Mấy phong khác cũng không khá hơn chút nào.

[3] Chủ phong (主峰): "Chủ" (主) là chính, quan trọng nhất (như chủ tướng, chủ soái,...). "Phong" (峰) là đỉnh núi. Chủ phong là đỉnh núi chính. Các danh từ có chữ "phong" như phong chủ, Đệ Lục phong, Đệ Nhị phong thì phong đều có nghĩa là đỉnh núi, ngọn núi. Đệ Nhị, Đệ Tam,... là thứ hai, thứ ba,...

Bốn Thánh Nữ được chia cho một phong. Mỗi người đi lựa chọn động phủ, trước hết lấy ra các loại pháp khí bố trí phòng ngự rồi đi dọn dẹp thi thể và vết máu, toàn thân ướt nhẹp mồ hôi lạnh cũng không hề đoái hoài.

Nói là Thánh Nữ, nhưng thật ra bị tông môn đẩy ra như vậy là chịu chết không thể nghi ngờ, thân phận của mỗi người trong tông môn đều không được quá cao hoặc quá thấp, còn phải có một gương mặt hoa nhường nguyệt thẹn và dáng người hoàn mĩ.

Đối với những người ở tầng lớp này của Tu Tiên giới thì sinh tử sớm chẳng có gì đáng để ngạc nhiên, tốc độ dọn dẹp động phủ của họ rất nhanh.

Chỉ có Thanh Nhược là ngoại lệ. Hắn mang nàng đến một phong khác, chưa đầy một phút đồng hồ lại quay về đại điện cao nhất.

Ôm tiểu hồ ly đứng trước mặt Lâm Triệu, nàng mím mím môi, ánh mắt hơi né tránh, giọng mềm nhũn như có chút xấu hổ, "Lâm Triệu này. Ta, ta có thể ở lại đây không?"

Lâm Triệu đã xuống khỏi ghế, bây giờ dưới đất bày đủ loại túi Càn Khôn[4], chủ nhân đã chết, hắn rất dễ dàng hủy bỏ trói buộc, đang nhàm chán nhìn từng cái xem bên trong có gì, vừa ý thì trực tiếp lấy ra ném vào túi Càn Khôn của mình.

[4] Túi Càn Khôn (乾坤袋): Còn gọi là "túi Càn Khôn Như Ý" hay "túi Hoàng Kim", chuyên dùng để cất giữ đồ vật, có sức chứa khó tin, bên trong là một không gian to lớn lạ kỳ, dường như có thể thu cả trời đất.

Lâm Triệu nhìn nàng một cái, hồ ly trong ngực vì những lời này đã ghé vào cánh tay nàng với dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc.

"Hửm?" Hắn lên tiếng, lấy một thứ từ túi Càn Khôn trong tay ra ném vào túi của mình rồi thuận tay vứt tới đống không cần bên kia.

Túi Càn Khôn nho nhỏ đã chất thành ngọn núi cao bằng nửa người.

Thanh Nhược không nói gì, ánh mắt theo đường Parabol rơi xuống ngọn núi.

Lâm Triệu cười khẽ, "Muốn à?"

Không đợi nàng trả lời, hắn vẫy tay, núi nhỏ dời đến bên chân Thanh Nhược.

Hồ ly giả chết trong ngực nàng lập tức cọ người ngồi thẳng dậy.

Lâm Triệu chướng mắt những thứ trong này, nhưng không có nghĩa tất cả mọi người đều có tầm mắt tài đại khí thô[5] giống hắn.

[5] Tài đại khí thô (财大气粗): Ở đây có nghĩa là giàu có, phong thái không tầm thường.

Hồ ly đột nhiên ngồi dậy, Thanh Nhược cúi đầu nhìn một cái, giơ tay xoa đầu tỏ ý trấn an, cũng không nhìn Lâm Triệu, chỉ lắc lắc đầu, "Không muốn." Câu nói tiếp theo nhỏ như muỗi kêu, trên má nhiễm màu hồng phấn mê người, "Ta, ta sợ người chết."

Nhưng thính lực của Lâm Triệu quá tốt.

Động tác trơn tru trên tay hắn hơi khựng lại. Đúng là vậy, khắp các phong của Huyền Tuyệt Môn đều là người chết và tứ chi đứt đoạn. Nơi này tuy bừa bộn, nhưng bởi vì có hắn ở nên thuộc hạ đã sớm dọn dẹp sạch sẽ.

"Sao ngươi lại tới đây?" Lâm Triệu tiếp tục động tác, mở miệng hỏi nàng.

Túi Càn Khôn trong tay nhanh chóng bị ném qua, bên trong chẳng có thứ gì đáng chú ý.

Thanh Nhược cong môi, "Phụ thân vào bí cảnh bế quan, phong chủ và chưởng môn bảo ta tới."

"Phụ thân?"

Ánh mắt nàng ấm áp tươi đẹp như sắc xuân, thoáng qua một nỗi quyến luyến mềm nhẹ mà dài lâu, giọng nói nóng bỏng như hỏa linh chạm vào làn da, "Phụ thân là Vân Trạch phong chủ đó, phụ thân rất là lợi hại luôn ~"

Mặc dù là hắn ở trong Ma giới lâu ngày, gần đây mới xâm nhập vào các thế lực tông môn nhưng cũng đã nghe nói qua về Vân Trạch phong chủ. Kiếm tu, thực lực bá đạo mạnh mẽ, còn có một biệt hiệu, phụ thân đệ nhất thiên hạ. Nghe nói, động phủ của con gái Vân Trạch phong chủ là dùng linh thạch dựng lên.

Tông môn đây là vừa muốn dồn con gái Vân Trạch vào chỗ chết, vừa muốn Vân Trạch cùng hắn không chết không ngừng?

Lâm Triệu lấy ra một viên từ túi Càn Khôn chứa đầy linh quả ma thú trong tay ném cho chú hồ ly sắp chảy nước miếng trong lòng nàng. Đưa túi Càn Khôn cho Thanh Nhược, hắn cong cong môi, "Ừ, phụ thân ngươi rất lợi hại."

Tiểu cô nương nở nụ cười xán lạn, "Cảm ơn ~"

**

Cảm ơn... Ư?

Hai chữ tự thuở nào,

Sự ấm áp tự thuở nào.

——【Hộp đen】


--- 🍀 --- 

Xong chương đầu tiên ròi, có ai ủng hộ ta không nà, đừng quên vote nha 💓

Váy Lưu Tiên:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro