Tra ma tộc (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍀 Chương 22 🍀 Là hắn đang không ngừng kéo thấp tiêu chuẩn của đúng mực.

Hồ ly bây giờ có cái tên, gọi là Cuồn Cuộn.

Bởi vì Thanh Nhược cực kỳ thích xem nó cuộn tròn lăn lăn trên mặt đất, lăn đẹp thì cho linh quả ăn.

Ăn vào một đống linh quả, bụng phồng lên lăn rất tốn sức, nhưng mà trông thật sự thú vị.

Tiểu cô nương ngồi trên khung cửa lớn bên trái đại điện, bên chân là Cuồn Cuộn đang vất vả ra sức lăn lăn. Thanh Nhược một tay đặt trên đầu gối chống cằm, tay còn lại dùng hai ngón kẹp linh quả đỏ au lúc lắc qua lại, Cuồn Cuộn phải vừa cuộn vừa ngó theo phương hướng linh quả, lăn đến nỗi chít chít réo lên.

Rất gấp gáp muốn ăn.

Dù có chút linh trí nhưng dẫu sao phần nhiều vẫn là bản năng động vật, linh quả là thức ăn tốt nhất của ma thú, nó đã ăn nhiều rồi mà hễ thấy vẫn thèm thuồng.

Tiểu cô nương vui vẻ cười không ngừng, trong lúc đung đưa thì bộ diêu[1] trên tóc cũng rung lên đinh linh hòa thành nhịp cùng tiếng cười lanh lảnh của nàng, tựa như một bản hòa tấu vui sướng mùa thu hoạch.

[1] Bộ diêu (步摇): Bộ: bước chân, diêu: rung động. Là loại trâm cài có đính chuỗi ngọc của nữ tử cổ đại, mỗi khi bước đi chuỗi ngọc trên kim bộ diêu sẽ lay động theo bước chân thiếu nữ, tạo dáng vẻ uyển chuyển thướt tha.

Lâm Triệu buông công pháp trong tay nghiêng đầu nhìn thoáng qua bên kia, buồn cười đến thế à?

Cuồn Cuộn bị bức ép nổi nóng, không lăn nữa, nhảy cẫng lên nhào vào tay nàng, Thanh Nhược không phòng bị, cả thân mình vì đang no nên hơi nặng của nó đâm vào cánh tay nàng.

Khung cửa hẹp, Thanh Nhược vốn ngồi không vững lắm lập tức trợn tròn mắt, ngửa ra té xuống đất, ai da một tiếng.

Một người một hồ cùng nhau đụng vào mặt sau cánh cửa.

Cuồn Cuộn đớp được linh quả trên đầu ngón tay nàng như ý nguyện, bốn chân đạp lên người nàng, Thanh Nhược ngã dưới đất, tuy có tu vi hộ thân, đau thì không đau, nhưng mà bộ diêu trên tóc bị lệch đi, quần áo cũng lộn xộn, xị mặt, trông cực kỳ uất ức.

Lâm Triệu cong cong môi, hình như buồn cười thật.

Sau khi lật tung cả Huyền Tuyệt Môn, hắn rốt cuộc cũng như ý nguyện tìm được đồ vật mình mong muốn, thứ cuối cùng mẫu thân muốn cho hắn bị chưởng môn cướp đi năm xưa, bây giờ hắn lại lấy về được.

Lâm Triệu không ra tay với năm tông môn còn lại khiến họ đều tưởng chiêu Thánh Nữ giảng hòa hữu dụng.

Qua ba tháng, không chỉ năm đại tông môn mà một ít tiểu tông môn cũng bắt đầu không ngừng đưa Thánh Nữ đến Huyền Tuyệt Môn.

Huyền Tuyệt Môn hiện tại đã trở thành cứ điểm của Ma tộc, chủ phong và mấy phong xung quanh đã được quét dọn sạch sẽ.

Một phong gồm mười hai ngọn núi liền nhau, cái phong mà bốn Thánh Nữ lúc trước ở gần đây đang nhanh chóng gia tăng người.

Thanh Nhược ở đại điện bên trái, Lâm Triệu bên phải.

Thật ra với tu vi hai người bọn họ hiện tại thì có ngủ hay không cũng không sao cả, chủ yếu là tu luyện.

Thanh Nhược là đạo tu, thời gian tu luyện đến lúc ngộ đạo lâu thì là mấy năm, ngắn cũng là mấy tháng. Linh khí nơi này không bằng một phần ở động phủ của nàng, hiệu quả tu luyện không lớn, mấy tháng này Thanh Nhược đều là trạng thái tu một ngày chơi ba ngày.

Lâm Triệu là ma tu, ma tu không cần ngộ đạo, cách tu luyện của họ chính là không ngừng cắn nuốt. Nhanh chóng mà tàn nhẫn.

Tu vi của Lâm Triệu đang giảm.

Thanh Nhược là người đầu tiên cảm giác được.

Lâm Triệu không thích người khác tới gần, kể cả thuộc hạ cũng rất ít khi đến gần hắn, đại điện vẫn còn sót lại hơi thở tu vi đứt quãng từ các tu sĩ cấp cao của Huyền Tuyệt Môn, trong quãng thời gian Lâm Triệu ở đây, ma khí mà hắn phóng thích ra luôn mạnh mẽ bá đạo tung hoành bên trong.

Cho nên người khác rất khó cảm nhận chuẩn xác được tu vi của hắn.

Lâm Triệu vừa đi ăn cơm về, Thanh Nhược đang ôm Cuồn Cuộn ngồi ở cửa đại điện.

Cuồn Cuộn bây giờ đã biến thành một chủng loại khác, cái mặt hồ ly nhòn nhọn nguyên bản không ngừng tròn ra, thân thể mập mạp, bộ lông xù xù mềm mại, vừa trông liền muốn nựng.

Lâm Triệu đã quen với việc Thanh Nhược thích ngồi ở khung cửa.

Hắn thong thả đến gần, ánh mắt rơi vào đầu ngón tay đặt trên mình Cuồn Cuộn của nàng, "Thanh Nhược."

Ánh mắt Thanh Nhược dừng cạnh đó, nghe thấy giọng hắn thì quay đầu, khuôn mặt nhỏ trước nay luôn thuần khiết thế mà có chút nghiêm túc xị ra.

Nàng ngước lên, bình tĩnh nhìn hắn, "Lâm Triệu."

Giọng nói vẫn mềm nhẹ như cũ, nhưng lại mang theo sự nghiêm túc chưa từng có.

Lâm Triệu đứng cách nàng một mét cúi đầu nhìn nàng.

Bộ quần áo hôm nay nàng mặc hình như là cùng một bộ với lần trước nàng sai Cuồn Cuộn tới quấy rối khi hắn đang tôi thể.

Tu luyện ma tu, một là giết chóc, hai là tôi thể.

Giết chóc là giết những sinh linh khác, tôi thể là để sinh linh khác giết mình.

Ma tu sau khi giết chóc sinh linh sẽ thu gom ma khí, tôi thể chính là lúc thả ra, sinh linh bị giết có tu vi cao bao nhiêu thì lúc tôi thể sẽ phải chịu hành hạ lớn bấy nhiêu. Mà chỉ có sau khi kết hợp giết chóc và tôi thể, tu vi mới thật sự được tăng lên.

Ma tu không cần ngộ đạo nhưng rất nhiều ma tu lại sớm ngã xuống là vì không thể chịu nổi đau đớn khi tôi thể.

Cho dù là hắn thì lúc tôi thể nhịn không kêu ra tiếng đã là cực hạn, một lần bị Thanh Nhược bắt gặp hắn đau đến nỗi phải đâm cả nửa đầu ngón tay vào lòng bàn tay.

Thanh Nhược vừa khóc vừa sợ, trút hết linh dược và thuốc chữa thương trong túi Càn Khôn của mình ra cho hắn dùng, khiến trên dưới Huyền Tuyệt Môn đều ngo ngoe rục rịch vì linh khí từ đồ vật trong túi Càn Khôn của nàng.

Cuối cùng vẫn nhờ hắn thả uy áp ra mới ngăn chặn được.

Lần thứ hai hắn nói phải tôi thể, Thanh Nhược liền trăm phương ngàn kế phá hắn, cuối cùng bí quá liền lệnh cho Cuồn Cuộn tới quấy rối cắt ngang lúc hắn vừa mới bắt đầu.

Cuồn Cuộn nào dám, tiểu cô nương thế là cầm chủy thủ huyền thiết ngàn năm đầy hàn khí chỉ vào Cuồn Cuộn, "Mi có đi hay không, không đi ta đâm mi ráng chịu."

Dáng vẻ nhe răng trợn mắt chắc chỉ có thể dọa mỗi Cuồn Cuộn đang theo bản năng sợ hãi hàn khí của huyền thiết ngàn năm.

Sau đó, hắn bị phá đến phát cáu, biến thành ma hù dọa, dồn nàng vào góc tường, tiểu cô nương sợ muốn chết, nhắm tịt mắt kêu hắn tránh ra.

Thế mà trong tay vẫn siết chặt vạt áo hắn.

Sau đó nữa, hắn đương nhiên là giày vò nàng, bắt nàng nhảy suốt một đêm cho hắn xem để tiêu lửa giận.

Khi ấy, nàng đúng là mặc bộ đồ màu hồng nhạt có thêu hoa đào tại viền áo này, lúc xoay tròn tựa như gió xuân lướt qua vào thời khắc hoa đào nở rộ làm cánh hoa rơi lả tả.

Lâm Triệu không quen với dáng vẻ nghiêm túc này của nàng cho lắm, hắn tiến lên một bước vươn tay với nàng, "Đứng lên."

Thanh Nhược thoạt nhìn có chút buồn buồn, nàng mím mím môi, một tay ôm Cuồn Cuộn, một tay đặt lên tay hắn.

Nhiệt độ tay hắn rất thấp, nhưng không ngờ tay Thanh Nhược còn lạnh hơn.

Lâm Triệu nắm chặt bàn tay nhỏ xinh lạnh lẽo, nhíu nhíu mày, dùng sức kéo nàng lên.

"Ôi chao ~" Không khí nghiêm túc của nàng bị chọc thủng.

Thanh Nhược có thể còn chưa ý thức được rằng bây giờ một tay nàng đã ôm không nổi Cuồn Cuộn, lúc đứng dậy, lực tay của hắn kéo nàng lên trên, trọng lượng của Cuồn Cuộn lại lôi nàng xuống dưới.

Trọng tâm của Thanh Nhược không vững, xoay một cái, ôm Cuồn Cuộn đâm vào lồng ngực hắn.

Tóc lại rối lên.

Cái miệng nhỏ trễ xuống, rất không vui thả Cuồn Cuộn ra.

Cuồn Cuộn biết chính mình gây họa, lại sợ Lâm Triệu nên nó nhanh chóng chạy biến vào đại điện về ổ của mình.

Bước chân dứt khoát kết hợp hình thể hiện tại của nó trông có chút buồn cười.

Thanh Nhược hừ một tiếng với bóng dáng nhỏ xíu đang biến mất kia.

Lâm Triệu buồn bực trong lòng, Thanh Nhược vừa hất tay hắn ra, nâng váy bước vào trong đại điện.

Đi được một đoạn lại bỗng dưng xoay người, Lâm Triệu còn cúi đầu nhìn tay mình, hắn vẫn duy trì động tác tay nâng lên như vừa rồi, chỉ là bây giờ thiếu tay nàng.

Thanh Nhược khẽ hừ một tiếng, xách váy quay ngược về.

Trong tầm mắt Lâm Triệu xuất hiện một bàn tay nhỏ trắng nõn tinh tế, cảm giác lành lạnh chạm vào, tay hắn gần như dư lại một phần ba.

"Đi thôi." Nàng hơi cáu kỉnh, "Ta có lời hỏi ngươi." Nói năng hùng hồn chí khí.

Lâm Triệu nghe thế thì lo lắng.

Trước nay nàng chưa bao giờ che dấu tâm tình của mình.

Lâm Triệu trở tay cầm lại tay nàng, không dùng nhiều sức nhưng nếu lúc này Thanh Nhược lại giãy giụa, tuyệt đối sẽ không rút được tay ra giống như vừa rồi.

Hai người trở vào đại điện, trước đại chuông bày ngang chiếc ghế của hắn và một cái bàn màu gỗ nhạt.

Thật ra hai người rất ít khi ngồi đối mặt nhau nghiêm túc nói chuyện trong đại điện. Lâm Triệu thường xuyên đi ra ngoài, hoặc nếu không thì bọn họ cũng không có chuyện gì cần nói, đại đa số thời điểm là nàng đột ngột chạy tới quấy rối lúc hắn đang nghiêm túc làm việc.

Quấy rối đến đúng lý hợp tình, răng nanh hắn không chỉ một lần không chịu khống chế mà xuất hiện, nhưng cuối cùng lần nào cũng là hắn cười bất đắc dĩ.

Nàng đúng lý hợp tình, trước nay vẫn luôn rất đúng mực.

Hoặc có lẽ nàng sớm đã không đúng mực, là hắn đang không ngừng kéo thấp tiêu chuẩn của đúng mực.

Chỉ có một cái ghế, hai người đều đứng, Thanh Nhược thực hiện một trận cách âm, làm rất cẩn thận nghiêm túc, lấy từ trong túi Càn Khôn ra không ít thứ tốt.

Lâm Triệu yên lặng nhìn nàng, cũng không thúc giục, tốc độ lúc nghiêm túc làm việc của nàng thật vừa vặn, không nhanh không chậm, khuôn mặt nhỏ tuy không có biểu cảm gì nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy nặng nề.

Nhẹ nhàng chậm chạp như nước, dẫu là hình thái gì cũng đem lại cảm giác rất tự nhiên.

Thanh Nhược bố trí một cách cẩn thận nhất, bảo đảm tất cả người có tu vi hoặc ma tu ở Huyền Tuyệt Môn đều không thể nghe được rồi mới kéo tay hắn qua, bắt đầu di từng nét trong lòng bàn tay hắn.

Đầu ngón tay nàng mềm mại no đủ mang lại cảm giác hơi ngưa ngứa, móng tay chăm chút đến sạch sẽ trơn tru đang không nặng không nhẹ chuyển động.

Đầu lưỡi Lâm Triệu chạm chạm vào răng nanh lại không chịu khống chế mà nhô ra, ma xát môi trong của mình một chút.

Hàm răng nhòn nhọn cọ qua, vừa đau đau vừa ngứa ngáy.

Thế nhưng, hoàn toàn không giống cảm giác trong lòng bàn tay.

'Tu vi của ngươi đang giảm xuống?'

Tay trái Thanh Nhược còn nắm cổ tay hắn, tay phải viết xong chưa kịp rút về đã nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt đầy lo lắng.

Lo lắng?

Lo lắng giữa người và ma?

Lâm Triệu cúi đầu, Thanh Nhược nhìn gương mặt đang chậm rãi tới gần, mắt càng ngày càng mở to, hô hấp dần dần chậm lại, đến cuối cùng thì ngừng hẳn.

Cũng không có quay đầu đi.

Hắn cho nàng đủ thời gian để né tránh.

Bàn tay trái đang nắm cổ tay hắn dùng sức hơn vừa rồi, cái tay nhỏ vốn lạnh lẽo lại trào lên sức nóng thiêu đốt da hắn, từ từ khuếch tán ra chung quanh.

Đầu ngón tay phải ngừng ở lòng bàn tay hắn đã biến thành hắn nắm ngang lấy tay nàng, rất chặt, cũng rất nóng.

Lâm Triệu khe khẽ thổi một hơi, khoảng cách gần đến nỗi lông mi thật dài của nàng chạm đến gò má hắn, hơi thở thở ra của hắn giữa nhiệt khí của hai người dường như tan thành những hạt sương li ti phủ lên đôi môi mềm mại của nàng.

Thậm chí cả lông mi cũng trở nên óng ánh.

Dường như hắn có thể nghe thấy tiếng trái tim nàng đập, thình thịch, thình thịch.

Một nàng tiên đang sống, xán lạn như bầu trời bao la đầy tinh tú.

"Ừ. Tu vi đang giảm xuống."

**

Nàng không né tránh,

Phải chăng điều này có nghĩa là,

Ta có thể hôn môi nàng,

Hôn môi nàng,

Hôn môi nàng.

——【Hộp đen】


--- 🍀 ---

Úi, chỉ là hôn môi thôi mà, làm thấy ghê hà :">

*Bộ diêu:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro