Tra ma tộc (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍀 Chương 23 🍀 Ta ở đây.

"Ừ. Tu vi đang giảm xuống."

Đôi mắt vốn hơi mê mang quyến luyến của Thanh Nhược lập tức trợn to, con ngươi trong suốt dưới ánh sáng lờ mờ ở đại điện nhuốm màu xanh biển mông lung.

Thanh Nhược muốn lui ra một chút để nói chuyện với hắn.

Một bàn tay lớn giữ chặt gáy nàng, Lâm Triệu nhắm mắt, lông mi chậm rãi cọ qua vùng da quanh mắt nàng, ngứa ngáy tê dại.

Môi nàng bị ngậm lấy, nơi đầu lưỡi hắn quét qua chợt lành lạnh, sau đó lại dấy lên luồng nhiệt cực nóng.

Động tác của hắn rất dịu dàng, bàn tay còn bị nàng nắm nhẹ nhàng rút ra, phủ lên đôi mắt đang trợn tròn kia, tiện đà ôm lấy eo nàng.

Nóng, nóng, nóng.

Hô hấp xen giữa răng môi của hai người bắt đầu nóng lên, làn hơi trắng hóa thành những hạt nước nhỏ li ti vương trên chóp mũi.

Lâm Triệu giữ lấy thân thể nàng rồi từ từ xâm nhập vào, đầu lưỡi vừa mềm nhẹ thong thả vừa bất chấp kháng cự mà tiến công.

Thanh Nhược nãy giờ vẫn nín thở, nàng vô thức nuốt vào hơi thở đối phương, sự thanh lãnh mang theo hương vị lành lạnh thuộc về riêng hắn tiến vào trong phổi nàng quẩn quanh một vòng như tuần tra lãnh thổ mình, sau đó mỹ mãn thoát ra từ giữa cánh mũi.

Nàng nhỏ nhắn mềm mại, Lâm Triệu cảm thấy đầu óc hắn bỗng trắng xóa, chợt khựng lại giây lát.

Sự dịu dàng lúc trước như biến thành ảo giác, động tác của hắn bắt đầu ngang ngược bá đạo, cánh tay sau thắt lưng nàng căng lên, phía trong tay áo to rộng xuất hiện đường cong cơ bắp.

Hắn bế bổng Thanh Nhược lên, nuốt trọn tiếng kinh hô của nàng, mãnh liệt như dã thú, không còn sót chút dịu dàng nào.

Thanh Nhược thở gấp, cả người gần như đẫm mồ hôi nằm gọn trong ngực hắn.

Ma khí tàn bạo sôi trào quanh thân Lâm Triệu, răng nanh đã sớm xuất hiện đâm thủng đôi môi mềm mại của nàng, mùi máu tươi thơm ngon bốc lên trong khoang miệng hai người khiến tóc bạc sau người hắn tung bay, lỗ tai cũng nhọn lên. Trong khoảnh khắc, hắn dường như muốn nuốt nàng vào bụng.

Thanh Nhược vòng tay ôm cổ hắn, khẽ vỗ lưng đối phương từng cái một, nhẹ chậm trấn an.

Hơi thở trong đan điền bị ma khí nồng đậm xung quanh đè ép đến gần như muốn làm nàng nổ tung.

Khó chịu, thân thể khó chịu đến cực hạn.

Nhưng khoái cảm tê tê dại dại đang từ chỗ môi mà răng nanh hắn đâm thủng và nơi bị đầu lưỡi hắn chạm qua theo dòng máu cuồn cuộn sôi trào truyền khắp toàn thân.

Thân thể như rách toạc.

Thanh Nhược không biết khi nào mình dừng vỗ lưng hắn, cũng không biết khi nào mình ngất đi.

Lúc nàng khôi phục ý thức thì đang nằm trong lòng Lâm Triệu.

Không phải ở đại điện, xung quanh rất tối, nàng mơ mơ màng màng giật giật người.

Thân thể đang ôm nàng hơi cứng nhắc, cả cánh tay cũng bắt đầu đờ ra.

Hắn đang căng thẳng.

Thanh Nhược khẽ hít một hơi, nuốt một ngụm nước bọt, vươn đầu lưỡi thử liếm môi, không đau, cũng không thấy miệng vết thương, nơi bị răng nanh hắn đâm thủng đã lành lặn.

Nàng chầm chậm nhắm mắt, hô hấp vài cái để ổn định dòng khí trong thân thể, Lâm Triệu ôm nàng cũng không muốn trở mình.

Hơi thở của hắn rất dễ phân biệt, không có cảm giác máu tanh tàn bạo thường có ở Ma tộc, ngược lại phần nhiều là hương vị lành lạnh của thực vật, rất nhạt rất trong, lại có phần nam tính.

Khuôn mặt nhỏ cọ cọ vào quần áo hắn, Thanh Nhược mở miệng, giọng hơi khàn, "Lâm Triệu."

"Ừm." Lâm Triệu lên tiếng đáp.

Trong bóng tối, một đôi mắt màu đỏ máu của hắn nom như ma thú săn mồi ban đêm.

Hắn cúi đầu nhìn nàng, nửa khuôn mặt giấu sau quần áo hắn, tóc thật dài xõa lung tung, nửa đắp lên cánh tay đang rũ xuống, nửa vòng quanh vành tai nàng rơi xuống người.

Thầm thở phào một cái, hắn giật giật cánh tay, ý cho nàng biết vị trí của hắn, "Tỉnh rồi?"

Thanh Nhược cũng không hỏi hắn lúc trước xảy ra chuyện gì.

Ma khí của hắn dồn ép đến nỗi khiến nàng mất ý thức, bây giờ tỉnh táo lại thì trạng thái thân thể vô cùng hỏng bét, nàng duỗi tay kéo vạt áo hắn, khe khẽ gật gật đầu, ăn vạ trong ngực hắn, tròn mắt quan sát xung quanh.

Hiện tại nàng cần tĩnh dưỡng, tận khả năng không dùng chân khí trong thân thể.

Bốn phía một màu đen kịt.

Nàng ngẩng đầu, hấp háy nhìn đôi mắt đỏ như máu của hắn, giọng buồn buồn, "Tu vi của chàng lại giảm xuống sao?"

Ma tộc tu vi càng cao thì đặc tính càng ít, chỉ có ở dưới tình huống ma khí trong thân thể của hắn trào ra mới có thể khôi phục một ít đặc thù của ma.

Không chờ Lâm Triệu trả lời, Thanh Nhược hơi nhỏm dậy, vươn tay sờ lên đầu hắn, quả nhiên có hai cái tai nhòn nhọn lạnh ơi là lạnh. Sờ soạng một chút nàng liền rụt tay, bị lạnh đến nỗi chen bàn tay nhỏ nhắn vào dưới cánh tay hắn tìm ấm áp.

Động tác cực kì tự nhiên.

Lâm Triệu khẽ ừ một tiếng, ôm nàng tùy ý ngồi dưới đất.

Nơi này là một cái động phủ mà hắn từng tìm được rất lâu về trước.

Hắn những tưởng sẽ một mình trốn ở chỗ này một thời gian ngắn, nhưng ngờ đâu giờ lại mang theo một cô nương.

Ban đêm là thiên hạ của Ma tộc, thị lực hắn trong bóng tối còn tốt hơn ban ngày, nên không hề nghĩ tới việc chuẩn bị vật chiếu sáng.

Một tay hắn ôm nàng, một tay lấy túi Càn Khôn của mình ra lục lọi một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy một viên dạ minh châu[1] cực to.

[1] Dạ minh châu (夜明珠): Một loại đá quý nổi tiếng với khả năng phát sáng và được cổ nhân xếp vào hàng báu vật.

Xung quanh lập tức sáng lên.

Nơi này đơn sơ không tả nỗi, trống huơ trống hoác, hắn đang ngồi tựa vào vách tường ôm nàng.

Tiện tay ném dạ minh châu xuống đất, Lâm Triệu quay sang nhéo nhéo thịt mềm bên hông nàng, "Chúng ta phải ở đây một thời gian ngắn."

Dạ minh châu cưng cứng, quả nhiên da nàng vẫn là tuyệt nhất.

Thanh Nhược hơi uể oải rúc vào ngực hắn đáp một tiếng, có chút nửa tỉnh nửa mê kéo kéo vạt áo hắn.

Lâm Triệu cúi đầu vén tóc trên má nàng, giữ lại cái tay đang nghịch áo hắn, "Khó chịu thì cứ nghỉ ngơi đi, ta ở đây."

"Vâng." Nàng khe khẽ trả lời, nghiêng đầu dựa vào hắn nhắm hai mắt lại.

Lúc Lâm Triệu lại tôi thể một lần nữa thì Thanh Nhược đã sắp khôi phục, túi Càn Khôn của nàng có vô số thánh dược chữa thương, nơi này một màu tối đen, không biết thời gian không biết đêm ngày, Thanh Nhược chỉ có thể suy tính đại khái.

Nàng bày đầy đồ xung quanh, dạ minh châu lớn nhỏ không đồng đều xếp men theo mép động phủ, nàng tiêu tốn bao tâm tư trang trí vừa đẹp vừa độc đáo.

Có một cái giường lớn cổ xưa tinh xảo, hai người họ đều không cần ngủ, nàng phải viện cớ thân thể không thoải mái mới đòi được giường.

Dù sao không có giường thì đâu thể có cảm giác giống như nhà.

Thanh Nhược dọn bàn ghế ra, thậm chí có cả một vài cái tủ, đặt vào đó linh quả, tinh thạch và một ít đồ trang trí tạo hình độc đáo.

Lâm Triệu nói nàng rảnh rỗi không biết tu luyện, nhưng nghe chẳng thấy tí lập trường nào, không cần nhìn vào mắt hắn cũng có thể cảm giác được sự hớn hở đang tản ra quanh người hắn.

Hắn lại tôi thể, lần này là ngồi trên giường.

Thanh Nhược đã thấy hắn tôi thể ba lần, đây là lần đầu tiên hắn dùng phương thức ngồi xếp bằng.

Qua khoảng hai ba canh giờ, quần áo trên người hắn đã ướt đến độ có thể nhỏ giọt, mái tóc màu bạc dính lại với nhau vì mồ hôi đang rũ ra giường.

Tai nhọn cụp xuống.

Sắc mặt nhợt nhạt đến gần như trong suốt.

Trên giường còn vương đầy máu hắn.

Vì là tư thế ngồi nên hắn moi phá hai bên đầu gối của mình, bây giờ nơi đó be bét máu thịt đã có thể thấy cả xương trắng.

Từ đầu tới cuối, hắn đều chưa rên một tiếng.

Thanh Nhược ngồi trên giường đối diện với hắn, im lặng không quấy rầy, chỉ trợn tròn mắt nhìn hắn.

Trên gương mặt hoàn mỹ tinh xảo tựa điêu khắc của Lâm Triệu hiện ra một vết đao, sau đó là nhiều vết đao chồng lên nhau sâu đến nỗi nhìn thấy từng lớp da thịt, hiện tại đã biến thành màu đen, trông giống những con rết đen bò trên mặt hắn, đỉnh đầu cũng hiện ra một vết sẹo sâu hơn dài hơn, gần như muốn bổ đôi xương đầu của hắn ra.

Lâm Triệu mở mắt, điều đầu tiên hắn thấy chính là Thanh Nhược đang lẳng lặng nhìn hắn ở đối diện.

Ánh mắt thứ hai là nàng khóc, nước mắt như hai dòng suối nhỏ cứ ào ào tuôn ra, sau đó không nói gì nhẹ nhàng dịch về phía hắn.

Nàng cầm các loại thuốc đút vào miệng hắn, còn bôi lên đầu gối, tốc độ đều đều, không nhanh không chậm.

Nhưng mà tay nàng lại run lẩy bẩy.

Nước mắt và chân khí trị liệu của nàng cùng nhau ùa vào đầu gối hắn.

Nóng quá, còn đau nữa.

Lâm Triệu cười cười.

Một tay Thanh Nhược trị liệu cho hắn, một tay lung tung quệt nước mắt, hung dữ quát, "Chàng còn cười, không cho cười!"

"Được." Nói thế nhưng hắn vẫn không tài nào dừng cười được.

Nàng muốn đánh hắn á?

Đúng vậy, Thanh Nhược duỗi tay ra đánh hắn, nhìn như rất dùng sức nhưng khi rơi xuống trên vai hắn lại nhẹ đến mức không khác gì làm nũng, hắn chẳng cảm giác được gì ngoại trừ chút mồ hôi nóng hổi trong lòng bàn tay nàng.

Lâm Triệu đưa tay kéo nàng vào lòng, Thanh Nhược đang cúi đầu trị liệu cho đầu gối hắn, bị hắn kéo cho đâm thẳng lại, lọ thuốc trong tay rơi xuống giường, tràn ra. Trên tay hắn đầy huyết nhục của chính mình, lại va chạm như thế, trên người họ toàn máu là máu.

"Ơ kìa, chàng làm gì đó, buông ra nhanh, trị liệu trước đã!"

Nàng không dám giãy giụa, giọng nói sau khi khóc vừa cao vừa khàn, hệt như chú mèo bị giẫm phải đuôi.

"Không buông." Lâm Triệu cười không dứt.

Đầu gối còn đang máu thịt mơ hồ tùy ý rung rung, hắn kéo người ta vào lòng, cúi đầu định hôn.

Đôi mắt nàng mở thật to, sáng trong đen nhánh.

Lâm Triệu rất dễ dàng nhìn thấy bản thân trong đó.

Hắn, mặt xấu xí đầy sẹo, tai nhọn, mắt đỏ tươi.

Ma tộc.

Đây mới là dáng vẻ nguyên bản của Ma tộc Lâm Triệu.

Những vẻ đẹp bề ngoài kia chẳng qua là sự che giấu sau khi tu vi tăng cao.

Đầu Lâm Triệu khựng lại giữa chừng.

Nhưng Thanh Nhược bỗng ôm cổ hắn, thẳng lưng, chạm vào môi hắn.

Trên môi hắn cũng có sẹo, mang lại cảm giác gồ ghề nơi đầu lưỡi.

Nước mắt trượt xuống, len vào giữa hai đôi môi giao hòa.

Thanh Nhược ngồi dậy, xoay người tiếp tục xử lý đầu gối cho hắn.

Lâm Triệu giơ tay sờ sờ vết sẹo trên môi mình, phía trên ẩm ướt.

Hắn thè lưỡi liếm liếm.

Mặn.

Thanh Nhược vẫn đang đưa lưng về phía hắn xử lý đầu gối.

Lần này thật sự bị hắn moi đến nỗi sâu thấy cốt, khắp giường toàn máu tanh. Trên người nàng cũng chẳng khá khẩm là bao.

Một đôi tay đầy máu vòng lấy eo nàng từ phía sau.

Lâm Triệu tựa đầu vào lưng nàng, cọ trái cọ phải.

Giọng hắn rất mềm, rất khẽ, "Thanh Nhược, nhẹ chút được không, ta đau quá."

"Vâng."

**

Thanh Nhược, nhẹ chút nhé,

Nước mắt nàng rơi xuống.

Ta đau quá.

——【Hộp đen】


--- 🍀 ---

Khoan khoan khoan khoan đã, ai đó nói cho ta biết đi, chuyện gì đang xảy ra thế này, hình như lúc đầu chỉ là hôn thôi mà, sao bỗng dưng đi xa thế?! Chỉ là hônnnnnnnnn thôi mà!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro