Chương 170.2: Bán sắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit & Beta by Thiên Bách Nguyệt.

***

"Ta phải về đây! Mi mi mi nhớ kỹ cho ta! Sau này không được để Ung Trạch búng ta nữa! Nếu mi ghét ta thì tự mà tới đánh ta, không được để anh ta đánh!"

U U đã hiểu nói: "Mình biết rồi, cậu sợ anh Ung Trạch đánh rất đau đúng không?"

"Không phải!! Ta mới không sợ!!"

Cũng không biết câu kia chọc giận Hầu Thời Việt cái gì, lúc trở về vẻ mặt hắn gắt gỏng, bước chân dậm bình bịch gây chấn động.

U U gãi gãi đầu, chỉ dùng ba giây để tự hỏi bản thân đã nói sai lời nào, ba giây sau đã dứt khoát từ bỏ việc suy nghĩ đau đầu này, chậm rãi bò về căn nhà nhỏ trên cây của bé.

Ngủ một giấc trong căn phòng ấm áp thoải mái trên cây, sáng hôm sau thức dậy, sắc trời đã sáng rực.

U U mơ mơ màng màng ngồi dậy, nhìn mặt trời bên ngoài sáng chói, chưa đến 12 giờ thì cũng đã 10 giờ.

Trong lúc nhất thời bé còn chưa tỉnh táo hẳn, còn tưởng rằng mình đang ở nhà, thế là gấu trúc con liền bò ra, muốn hỏi mẹ vì sao không gọi bé dậy đi học, hại bé hôm nay đi trễ.

Kết quả vừa mở cửa của ngôi nhà nhỏ trên cây...

"A a a a vẫn còn một bé con!"

"Đáng yêu quá đi, có phải nó mới thức dậy không?"

"A a a trời ạ, nó nhìn qua kìa! Chụp nhanh lên! Tui muốn chụp ảnh chung với nó!"

U U: "..."

Bé rụt đầu lại, quyết đoán lựa chọn trở về trước để bình tĩnh.

À, hình như hôm qua anh Ung Trạch từng nói với bé, vé vào sở thú hôm qua đã bán, không thể không mở cửa, vì vậy sẽ có rất nhiều du khách tới đây nhìn bọn nó.

Mà vì U U biến thành gấu trúc, thời gian buồn ngủ tương đối nhiều, lúc tỉnh dậy cũng đã trễ, vừa hay trúng phải thời điểm có nhiều du khách nhất.

Tiếp nhận được hiện thực này rồi, U U mới lấy hết can đảm, khẽ khàng vươn đầu nhỏ ra nhìn bên ngoài một chút.

Trước kia bé đều đứng ở ngoài nhìn vào trong, lần đầu nhìn ra từ bên trong, U U cảm thấy góc nhìn này rất mới lạ.

Mấy du khách đang giơ camera điện thoại điên cuồng chụp ảnh đó... Ở trong mắt bé trông rất giống phạm nhân bị nhốt trong ngục giam vỗ thanh sắt muốn đi ra.

Wow—

Thật là tráng lệ.

Nhóm gấu trúc thổ dân ở một bên liếc nhìn U U chưa trải việc đời, động vật bình thường như bọn chúng thường giữ khoảng cách theo bản năng với yêu quái, cần đu dây thì đu dây, cần leo cây thì leo cây, đang lăn đất thì cứ lăn đất.

Khu gấu trúc rất lớn, được bố trí thành khu rừng rậm cách du khách một tấm kính trong suốt, phần lớn các du khách chỉ có thể đứng ở xa xem, dù vậy thì sự nhiệt tình của họ vẫn không hề giảm.

Thật ra U U rất tò mò bọn họ đã chụp được gì, chủ động bò đến phía kính thủy tinh.

"A a a a—"

"Bé con kia đang bò tới đây! Nó tới đây!!"

Trong đám người vang lên tiếng thét hưng phấn chói tai, dọa U U sợ đến mức đứng lại.

"Xuỵt xuỵt xuỵt— Âm thanh lớn như vậy! Dọa sợ bé con rồi kìa!"

"Đúng đúng, mọi người nhỏ tiếng một chút! Đừng ầm ĩ!"

Các du khách tự động yên lặng, ai cũng không lên tiếng, nhưng vẫn kích động đầy mặt mà chụp ảnh tách tách.

Có thể chụp một bé gấu trúc gần như vậy, không phải ai cũng có cơ hội này nha!

Mà thời điểm U U đến sát kính thủy tinh, tiếng thét chói tai của du khách đều sắp kìm nén không nổi nữa, kích động đến mức hận không thể xuyên qua tấm kính này, ôm bánh bao nhỏ mềm mại kia vào ngực rồi dùng sức xoa nắn.

U U đặt móng vuốt nhỏ lên kính thủy tinh nào biết suy nghĩ điên cuồng của mọi người, bé đẩy đẩy tấm kính, nhìn chằm chằm điện thoại của hàng du khách phía trước, duỗi dài cổ muốn nhìn.

—Cho tôi nhìn cho tôi nhìn đi!

—Cho tôi nhìn xem có ai chụp ảnh dìm của tôi không!!

U U chỉ im lặng nhìn xuyên qua tấm kính, nhưng mà mấy du khách hàng phía trước lại hiểu được sự cấp thiết trong đôi mắt nhỏ ấy, quay điện thoại lại đưa cho bé xem: "Xem được không? Bé con muốn nhìn thấy cái này sao?"

Tuy U U không nói chuyện nhưng đôi mắt nhỏ lại rất tự nhiên nhìn theo.

Í, tấm ảnh chụp này rất đáng yêu! Đáng khen!

Các du khách: "Nó thật sự đang xem ảnh kìa!"

"Có phải gấu trúc con này nghe hiểu lời chúng ta nói không?"

"Quan tâm nó nghe hiểu hay không làm gì, đáng yêu là được! Nhanh nhanh chụp nhiều chút!"

"Đúng đúng đúng! Chụp xong thì đăng lên vòng bạn bè Weibo, để nơi khác có thể thấy được một bé gấu trúc đáng yêu như này!"

Vì thế ai ai cũng kích động chụp ảnh rồi lại chụp ảnh, quay video và quay video.

U U được người người chú ý có cảm giác làm gấu trúc còn được hoan nghênh hơn cả khi làm người.

Bé nhớ đến video mẹ bước trên thảm đỏ, cảm giác này... không khác lắm với lúc đi trên thảm đỏ đi?

Mẹ gọi cái này là gì nhỉ...

Hình như là...

Bán sắc?

U U đứng tại chỗ được chụp ảnh một lúc lâu, bỗng nhiên nghe thấy du khách nói "Nếu có thể đổi tư thế thì hay biết mấy", "Đúng đúng đúng, nghiêng qua một bên thôi cũng được".

Là một bạn nhỏ dốc lòng làm thiếu nữ xinh đẹp, U U quyết định thỏa mãn nguyện vọng của mọi người.

Nhưng lúc chuẩn bị đổi tư thế, bé lại không nhớ rằng bản thân hiện không phải là thiếu nữ xinh đẹp, mà là một gấu trúc con tròn vo.

Vì thế vừa quay người lại...

Gấu trúc con dưới ống kính chậm rãi hoàn thành... một cú nhào lộn hoàn mỹ.

U U: "..."

Các du khách: ...Thật đáng yêu TAT.

U U vất vả lắm mới bò dậy được quay đầu nhìn, thấy du khách chụp ảnh bé té ngã còn kích động hơn cả khi nãy, thậm chí còn đưa ra yêu cầu vô lý như "Thật đáng yêu! Có thể ngã một cái nữa không".

Nằm mơ!

Hôm nay bổn mỹ nữ không buôn bán gì hết!

27/7/2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro