Chương 171: Sẽ không hối hận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit & Beta by Thiên Bách Nguyệt.

***

U U là một bạn nhỏ khá cáu kỉnh.

Nói không bán chính là không bán.

Bé nổi giận đùng đùng đi về phía xích đu, không ngờ rằng muốn chơi xích đu còn phải bò lên bậc thang, cái đầu bé nho nhỏ, bậc thang lại cao cao, muốn bò lên trên cần không ít sức lực của đại boss.

Chờ leo xong một bậc rồi quay đầu lại...

"A a a a đáng yêu muốn chết, vì sao leo bậc thang cũng đáng yêu như vậy!!"

"Bé con cố lên! Em có thể! Đẩy mạnh chân sau một chút nữa!"

"Đúng đúng đúng, trước tiên nhấc chân trái rồi lại đến chân phải!"

U U: "..."

Tuy rằng tôi ngốc, nhưng cũng không ngốc như vậy, cảm ơn.

U U thở hổn hển hồng hộc cuối cùng cũng bò lên được trên ghế xích đu, bé lay lay chỗ tựa của xích đu, làm nó chầm chậm lắc lư.

Trên tay bé là một rổ măng trúc tươi, đây là do Ung Trạch cho người vận chuyển hàng không suốt đêm vào hôm qua.

Đương nhiên U U không biết chuyện này, bé nằm trên ghế xích đu lắc lư mà tắm nắng, thân hình vốn tròn vo dưới ánh mặt trời trở thành một chiếc bánh gạo nếp.

Mí mắt của U U bắt đầu lim dim trong lúc bé cắn một miếng măng, nhắm mắt một chút lại cắn một miếng, hai nhu cầu sinh lí rất cần thiết bắt đầu chiến đấu với nhau kịch liệt, cuối cùng khi Ung Trạch tới đây, U U đã ngủ ở trên xích đu.

Đương nhiên cho dù gấu trúc con ngủ chảy nước miếng ròng ròng, tình cảm mãnh liệt muốn chụp ảnh của du khách bên ngoài cũng không hề giảm.

Ung Trạch mặc trang phục của nhân viên chăn nuôi đeo khẩu trang tới đây xem, nhịn không được cong khóe môi.

Tuy trông bé ngủ vô cùng thoải mái, nhưng rốt cuộc thì U U cũng vì bị sốt mới biến thành gấu trúc, hiện tại đã là cuối thu, vẫn là không nên ngủ ngoài trời.

Nhưng mà vừa mới bước được một bước, Ung Trạch mơ hồ cảm giác được một chút lực cản.

Cúi đầu thì thấy...

Một con gấu trúc bám trên chân.

"Trước tiên mi qua chơi ở một bên đi." Ung Trạch sợ làm ồn đến U U, nhỏ giọng nói: "Chờ ta đưa con bé trở về rồi sẽ đến chơi với mi."

Con gấu trúc bò lên giày cậu này cũng xem như là nửa đứa trẻ, những đồng loại khác đều sợ hãi Ung Trạch không dám đến gần, còn nó thì rất thích bò lên người cậu.

Nhưng mà nó cũng không phải là yêu quái, nghe không hiểu lời của Ung Trạch.

"Buông ra." Ung Trạch thở dài một tiếng.

"Mi không buông thì ta cũng phải đi."

Gấu trúc dùng bốn chân ôm lấy chân Ung Trạch nghe không hiểu cậu nói gì, chỉ ngây ngô ôm chân cậu.

Ung Trạch không còn cách nào, chỉ có thể mang cả gấu trúc không hiểu tiếng nói này đi về phía trước, con gấu trúc này không hề nhẹ, như một bao cát nhất định phải treo trên chân cậu.

Loại hành vi khiến người ta tức giận này làm du khách đau đớn vô cùng: "Vì sao chỉ ôm một bé con!! Dưới chân còn một bé kia kìa!!"

"Bé lớn bé nhì thì đều là bé cưng mà! Nhân viên chăn nuôi này sao có thể bất công như vậy!"

Nhìn Ung Trạch mang theo gấu trúc sống chết không chịu buông kia đi một đường, các du khách hận không thể trèo tường đi vào, tự mình ôm lấy bé con kia vào lòng mà ôm ấp hôn hít.

Không cần gấu trúc thì có thể tặng cho người cần nó!

Nhưng mặc cho du khách bên ngoài bất mãn bao nhiêu, Ung Trạch vẫn vô cùng bình tĩnh đưa U U trở về giường nhỏ của bé.

Còn con gấu trúc trên chân kia bị cậu lôi xuống nghiêm túc giáo dục: "Mi đã trưởng thành, theo lẽ thường thì ta không ôm được mi nữa biết chưa? Sau này đừng tiếp tục bò lên người ta."

Gấu trúc: ? Con cậu vừa mới ôm kia ta thấy cũng rất béo mà??

Hiển nhiên, Ung Trạch bất công rất rõ rệt, tùy tiện đưa một cây măng trúc đã đuổi nó đi.

Chờ đến sáu giờ sở thú đóng cửa, Cố Khải Châu cùng Úc Lan đón Cố Diệu Diệu và Thẩm Tịch Xuyên tan học thì tới sở thú xem U U.

Sau đó bọn họ lại bị cảnh tượng các yêu quái tay cầm tay đi tới nhà ăn sau khi sở thú đóng cửa đánh động mạnh mẽ.

Nhưng mà cũng xem như là trước lạ sau quen, với những tiểu yêu quái trông khá đáng yêu kia, người nhà họ Cố đã từng chứng kiến uy nghiêm của chúa sơn lâm cũng không tính là khó thích ứng được.

Chỉ là Cố Diệu Diệu đem một túi chocolate đến thăm U U xém chút đã bị một đám khỉ con cướp đi trên đường.

Thẩm Tịch Xuyên và Cố Diệu Diệu trở tay một cái đã tóm được đầu một con, mấy con khỉ nhỏ khác đại khái là không ngờ được bọn họ phản ứng nhanh như thế, vậy mà thật sự bị bọn họ ấn xuống.

"Đi đi đi, bọn mày còn dám đoạt đồ của khách thì chuẩn bị tâm thế bị Ung Trạch búng đầu đi!"

Hầu Thời Việt đứng trên cây ra lệnh một tiếng, đám khỉ con đều phần phật tản ra.

Cố Diệu Diệu ngước nhìn Hầu Thời Việt.

Khỉ con trên cây mở miệng hỏi: "Mấy người tới để thăm U U?"

Cố Khải Châu và Úc Lan ngẩng đầu xác nhận rằng kẻ đang nói là một con khỉ, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

"Cậu biết U U?" Thẩm Tịch Xuyên nhìn về phía hắn.

"Biết nha." Hầu Thời Việt vô cùng thản nhiên nói: "Hôm qua ta còn cướp kẹo của nó đó!"

Cố Diệu Diệu và Thẩm Tịch Xuyên: "..."

"Lúc U U ở hình người cũng giống mấy người à?" Hầu Thời Việt ngắm nghía khuôn mặt bốn người: "Sao ta có cảm giác mấy người không giống nhau? Mấy người là người một nhà à... Ai u!"

Hầu Thời Việt đang ngắm nghía khuôn mặt của những người phía dưới không hề phòng bị chút nào, hắn bỗng nhiên nhìn thấy cô gái vóc dáng nho nhỏ không chớp mắt ném một viên đá lớn, chuẩn xác tàn nhẫn va vào trán của hắn.

Không sai, chính là ở vị trí hôm qua bị Ung Trạch búng.

"Đau đau đau–"

Khỉ con lập tức rơi từ trên cây xuống, hắn tiếp đất vững vàng nhưng trán lại càng thêm đau.

Hầu Thời Việt phẫn nộ vừa muốn mở miệng đã nghe thấy âm thanh lạnh lùng từ cô gái có vẻ là chị gái U U: "Mày thì trông giống ai? Nếu nói không giống ai cả thì khả năng là giống cha mày đi."

Hầu Thời Việt: ...??

Khỉ con trong núi lần đầu nghe được có người mắng kiểu cao cấp như vậy, ngày thường bọn họ chửi nhau chỉ dừng lại ở trình độ "Mày là đồ ngốc", đâu bị người ta châm chọc như vậy bao giờ.

Chờ lấy lại tinh thần rồi, nhà họ Cố đã sớm đến khu gấu trúc.

"Biết ngay là không có ai xem chừng U U sẽ bị bắt nạt mà!" Cố Diệu Diệu tức giận: "Nhưng mà bị một con khỉ nghịch ngợm bắt nạt cũng rất quá đáng đi?"

Cố Khải Châu nhịn không được nhắc nhở: "Khỉ con rất đáng sợ, mấy năm trước ba đi núi Nga Mi, xém chút đã bị chúng cởi quần áo..."

Thẩm Tịch Xuyên: "Đó là vì chú thật sự rất dễ bắt nạt."

Cố Khải Châu: "..." Bọn con không cần phải nói như vậy.

Ngày đầu tiên Cố gia đến sở thú yêu quái, Ung Trạch cố ý cho người chuẩn bị một tiệc BBQ ngoài trời ở cạnh hồ nhỏ, sở thú này dựa núi gần sống, diện tích lại rộng, không hề kém hơn danh lam thắng cảnh.

Chỉ là mấy tiểu yêu quái bất ngờ xuất hiện có chút dọa người.

Đương nhiên cũng có những con không đáng sợ, ví dụ như hồ ly đỏ đang ngậm một bông hoa đưa cho Úc Lan, bà vô cùng thích thú.

"Chị thật xinh đẹp, lần đầu tiên tôi nhìn thấy một con người đẹp như vậy."

"Cậu cũng rất xinh đẹp, tôi cũng là lần đầu tiên sờ được một hồ ly đẹp như vậy, lông hồ ly này của cậu thật là... Nếu như làm thành áo khoác..."

Cố Khải Châu: "Khụ khụ khụ."

(TBNguyệt: Không biết ai mới đáng sợ nữa :")

"Nếu lớn hơn một chút, chắc chắn sẽ càng xinh đẹp, cậu là nam hay nữ?"

Hồ ly đỏ thành thật đáp: "Hồ ly chúng ta đều chọn giới tính sau khi trưởng thành, tôi còn chưa có nghĩ đến."

Úc Lan nói lời thấm thía sờ sờ đuôi của nó: "Nam hồ ly tốt hơn, chị cảm thấy cậu nhất định sẽ là một nam hồ ly tinh đủ tư cách."

Cố Khải Châu: ??

Bên này Úc Lan câu kết làm bậy với tiểu hồ ly, bên kia U U bị Cố Diệu Diệu ôm vào ngực bị sờ đến sắp tróc cả da.

"Khỉ con kia là thế nào? Có phải tới bắt nạt em không? Ngoài cướp kẹo của em thì còn làm gì nữa? Chờ lát nữa thế nào chị cũng sẽ lột da hắn..."

U U trong ngực cô ai oán nói: "Chị ơi, chị có thể lột da cậu ấy, nhưng đừng sờ đầu em nữa, em cảm thấy em sắp hói rồi."

Cố Khải Châu nhìn nhóm động vật nhỏ ríu rít nhảy nhót bên hồ, kỳ thật trông bọn họ không khác gì động vật bình thường, hơn nữa có lẽ vì có thể nói chuyện giao tiếp được nên càng dễ thân cận hơn chút.

"Anh Ung Trạch, em muốn ăn xiên nướng kia!"

"Em cũng muốn ăn!"

"Còn có xúc xích nướng nữa! Còn bao lâu nữa mới chín vậy!"

Ngay cả Thẩm Tịch Xuyên lạnh lùng cũng bị một đám thỏ con vây quanh, tranh nhau muốn nhìn cái chân máy của cậu.

"Wow– Loài người đều thông minh như vậy ư? Đến chân cũng có thể tự làm!"

"Có thể sờ sờ không? Em muốn sờ!"

Hết thảy những chuyện này, trông kỳ diệu mà lại hài hòa.

Không thể giải thích được, rồi cũng sẽ không cảm thấy đáng sợ nữa.

Vấn đề duy nhất chính là...

"Thỏ con." Cố Khải Châu ngồi xổm xuống trên bãi cỏ, hỏi một con thỏ: "Cháu có thể cho chú biết cháu bao nhiêu tuổi không?"

Thỏ trắng chớp chớp mắt: "Thưa chú, cháu 231 tuổi ạ!"

Cố Khải Châu: ...Xin lỗi, là tôi mạo muội khi tự xưng là chú.

Ông sầu lo nhìn thỏ con tung tăng nhảy nhót rời đi, trên đường có sắc vàng chợt lóe, thỏ con trực tiếp biến thành một cô bé tám chín tuổi.

Nếu như thế đã hơn hai trăm tuổi... Vậy thì Ung Trạch phải bao nhiêu tuổi?

Cố Khải Châu không dám suy nghĩ sâu xa.

U U hiển nhiên sẽ không nghĩ nhiều như vậy, trong mắt bé, cho dù Ung Trạch là một ông lão ngàn tuổi thì bé cũng không ngại trở thành bạn tốt với cậu.

Đương nhiên nếu Ung Trạch trông giống một ông lão, đây lại là vấn đề khác.

"Cho em."

Ung Trạch đưa một que xiên đã nướng xong đầu tiên cho U U.

Thức ăn nướng đến cháy xém còn ăn ngon hơn cả lúc bình thường, U U ỷ vào việc sau khi biến thành gấu trúc có thể ăn một miếng lớn, một ngụm liền ăn hết xiên dài.

"Ngon!" U U thỏa mãn phồng mặt.

"Anh Ung Trạch, em đói bụng, khi nào chúng ta mới có thể ăn thịt nướng vậy?"

"Em muốn ăn thịt gì?"

U U nghĩ nghĩ, cười nói: "Thịt thỏ được không?"

Thỏ con chờ ăn cà rốt nướng ở một bên lộ ra ánh mắt hoảng sợ.

Dường như U U cũng ý thức được bản thân nói muốn ăn thịt thỏ trước mặt người ta không tốt lắm, vì thế xin lỗi nói: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thỏ thỏ cậu rất đáng yêu, nhưng mà cậu thực sự ăn quá ngon."

Thỏ thỏ hoảng sợ.jpg

Ung Trạch cười cười, lặng lẽ nói bên tai bé: "Không sao, thịt nướng và đồ chay nướng tách biệt nhau, chúng ta nướng ở bên kia."

Mọi người đều là yêu quái hoang dã trong núi, cảnh tượng máu me nào mà chưa thấy qua, ăn thịt thỏ trước mặt thỏ thật ra cũng không phải chuyện lớn gì.

Ở nhà ăn sở thú, động vật ăn thịt và động vật ăn cỏ đều tách ra ngồi riêng.

Vì thế không lâu sau, U U không chỉ được ăn thịt thỏ thơm ngào ngạt mà còn ăn đủ loại thịt xiên.

"Ăn ngon không?"

Ung Trạch ngồi trên bàn nhỏ, véo má bé.

"Ngon ạ!" Có điều U U chỉ ăn thử một vài xiên thịt: "Nhưng măng nướng vẫn là ngon nhất!"

Hình dạng yêu quái không giống hình người, thị cũng sẽ bị ảnh hưởng, đây là chuyện bình thường.

Cậu nhìn U U ăn vô cùng vui vẻ, khóe môi cong cong, hiển nhiên cũng rất vui vẻ.

Thiếu niên dưới ánh mặt trời mặt mày sáng sủa, giống như có trận gió thổi tan sương mù giữa núi, nơi khóe mắt và đuôi lông mày của cậu đều ẩn chứa một chút lạnh giá của băng tuyết, bây giờ lớp băng ấy tựa như đang chậm rãi tan đi dưới ánh nắng ngày xuân.

Đẹp đến mức có chút không chân thật và xa cách.

U U cắn một miếng măng bỗng nhiên có chút ngây ngốc, buột miệng thốt ra: "Anh Ung Trạch, anh sẽ đau buồn ạ?"

Ung Trạch sửng sốt.

"Vì sao đau buồn?"

"Thời Việt nói, trong sinh mệnh của yêu quái, nhân loại tựa như sương sớm, vừa quay đi ngoảnh lại đã biến mất."

Giọng nói U U ngây ngô, hoàn toàn không biết lời mình nói tàn nhẫn thế nào.

"Nếu em cũng biến mất giống như sương sớm, anh sẽ đau buồn ạ? Anh sẽ hối hận vì gặp được em khiến anh đau buồn như vậy ạ?"

Trên mặt hồ có gió thổi đến, mang theo sự lạnh lẽo của mùa thu.

Trận gió này không biết đến từ đâu, có thể từ một ngọn núi ở rất xa, cũng có thể vượt qua sông dài, đi qua quãng thời gian dài xa xăm mới đến trước mặt bọn họ.

Ung Trạch nhìn bạn nhỏ trước mặt, nhẹ nhàng rũ mắt.

"Anh sẽ đau buồn."

"Nhưng anh nhất định sẽ không hối hận vì gặp được em."

Sau khi vượt qua năm tháng tịch mịch, ngày đêm luân phiên, mùa xuân ra hoa, mùa thu kết quả, cậu nhất định sẽ không hối hận vào ngày đầu tiên bước chân vào thế giới dưới núi, gặp được một bạn nhỏ tên Cố U U.

28/7/2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro