Chương 11 - 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11: Có lẽ, anh không phải GAY.

Tưởng Ban Hoa ủ rũ đứng pha cafe ở phòng nghỉ nhân viên, ánh mắt có chút mơ hồ.

Bởi vì chỉ ngủ có hai tiếng, thế nên nhìn qua, khuôn mặt Ban Hoa lộ rõ sự mệt mỏi. Mặc dù cô đã đánh phấn nền rất dày, nhưng điều đó cũng không thể giúp cô giấu đi quầng thâm mắt.

Trái ngược với cô, Quý Vi tuy bị thương ở chân nhưng tinh thần lại rất tốt đang ngồi gõ bàn phím nghiêm túc làm việc. Cả người cô ấy tỏa ra năng lượng tích cực, chẳng có biểu hiện mệt mỏi nào của người thức khuya.

“Thật hâm mộ sức sống của cậu quá đi.” Ban Hoa đặt ly cafe cô tiện tay pha thêm cho cô ấy lên bàn, đáp lại cô chính là một nụ cười tươi rói và câu cảm ơn từ Quý Vi.

"Tâm trạng cậu không tốt sao?” Quý Vi uống một ngụm cà phê, hỏi.

Tưởng Ban Hoa thở dài, cô vừa gật gật đầu vừa ngồi xuống.

Tâm trạng cô sao có thể tốt được chứ? Thế mà Hách Nhân lại đi thích Lý Tiếu Thảo.

“Nào, tới đây, mau kể cho chị nghe?” Quý Vi nhướng mày, làm bộ chị cả ôn nhu, ấm áp sẵn sàng nghe em nhỏ tâm sự.

“Xì, còn chị cơ đấy!” Ban Hoa khinh thường bĩu môi, tâm trạng vốn u buồn của cô cũng vì thế và vui vẻ lại. Cô nhìn Quý Vi, bảo: “Tối qua tớ về muộn, cũng chẳng có thời gian để nghỉ mấy.”

Quý Vi nói: “Là quá muộn! Đều do tên Hách Nhân kia, hại bà bây giờ ngay cả giày cao gót cũng không đi được.”

Lúc nói lời này, trong mắt Quý Vi như bốc lửa. Chỉ cần hiện tại có người đi ngang qua cô ấy, nhất định sẽ cảm thấy sức nóng tỏa ra.

Nghe thấy tên Hách Nhân, Tưởng Ban Hoa lại buồn bực nhíu mày. Cô vẫn không thể hiểu được, tại sao Hách Nhân lại có thể thích đàn ông?

“Đúng rồi, lát nữa tớ nhất định phải bắt Hách Nhân giúp tớ lấy cơm. Anh ta phải phụ trách bữa ăn của tớ tới lúc chân tớ đi bình thường được!” Dứt lời, Quý Vi nhanh chóng lục tìm điện thoại để gửi tin nhắn cho Hách Nhân.

Tưởng Ban Hoa nâng ly, lại tiếp tục uống thêm một ngụm cafe. Cô chớp chớp đôi mắt chua xót, cố gắng tập trung vào công việc.

Rất nhanh đã đến thời gian nghỉ trưa.

Lý Tiếu Thảo bước ra từ thang máy, nhanh chóng tìm đến bàn làm việc của Ban Hoa.

Anh đứng bên cạnh cô, đưa tay gõ nhẹ vài cái vào góc bàn.

Tưởng Ban Hoa giật mình ngẩng đầu. Thấy người đến là anh, cô mỉm cười hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Đi ăn cơm.”

Ai có thể nghĩ ra, người luôn trầm mặc ít nói như Lý Tiếu Thảo lại chủ động đến mời cô đi ăn cơm. Điều quan trọng nhất là, cô với Lý Tiếu Thảo mới quen biết được mấy ngày.

“Ấy? Quý Vi đâu?” Ban Hoa nhìn vị trí trống trơn bên cạnh, nghi hoặc cất tiếng. Rõ ràng lúc nãy còn đang nói chuyện, chớp mắt cô ấy đã lặn mất tăm.

“Hách Nhân đưa cô ấy đi ăn cơm.” Lý Tiếu Thảo nói.

Tưởng Ban Hoa gật gật đầu. Cô nhìn đồng hồ, thấy thời gian nghỉ trưa đã trôi qua 10 phút thì vội hỏi: “Vậy chúng ta đi ăn gì đây?”

"Cô muốn ăn gì?” Lý Tiếu Thảo dò hỏi. Trước mắt, anh mới chỉ biết cô thích ăn cá.

“Ừm…” Tưởng Ban Hoa nghĩ nghĩ. Một lát sau, cô trả lời: “Chúng ta đi ăn mì sợi đi. Bên cạnh công ty mới khai trương một quán mì, nghe nói ăn rất ngon.”

Lý Tiếu Thảo gật đầu, nói: “Cũng được.”

Cả người Lý Tiếu Thảo đều treo biển người sống chớ tới gần, bởi vậy, Tưởng Ban Hoa cũng ngại hỏi anh vì sao lại mời cô đi ăn cơm.

Lúc đi trên đường, Tiếu Thảo biết rõ Ban Hoa đang trộm quan sát anh. Anh không vạch trần cô, cũng không tỏ thái độ gì. Chẳng qua, khóe miệng của anh đã dần nâng lên, trên mặt cũng hiện lên sự vui vẻ.

Lý Tiếu Thảo là người mặt lạnh nổi danh, nếu để người trong văn phòng bắt gặp "Tiếu Thảo cười", hẳn họ sẽ bị Lý Tiếu Thảo hù chết. Còn không, chắc chắn cũng sẽ hoài nghi hôm nay mặt trời mọc hướng Tây.

"Tôi muốn một phần mì sợi thịt bò chiêu bài của quán, anh thì sao?” Ban Hoa hỏi.

Lý Tiếu Thảo liếc nhìn thực đơn, sau đó anh đáp: “Lấy món giống của cô là được.”

Ban Hoa gật đầu gọi món, sau đó cô nhanh chóng trả thực đơn lại. Đợi người phục vụ rời đi, cô mới đưa tay che mặt ngáp dài.

Thật ra, ở trước mặt Lý Tiếu Thảo, cô có chút tự tại. Ngược lại, lúc bên cạnh Hách Nhân, cô luôn không biết nên làm gì.

Nghĩ vậy, Ban Hoa liền đưa mắt mông lung buồn ngủ nhìn Lý Tiếu Thảo ngồi đối diện.

Tiếu Thảo cũng ngẩng đầu nhìn cô, thế nên ánh mắt anh vô tình chạm phải ánh mắt của Ban Hoa. Chẳng qua, cô rất nhanh liền thu hồi tầm mắt.

Có lẽ, anh không phải là GAY, cô nghĩ.
__
Editor: Trịnh Tô Nguyệt (Tiểu Bạch)

Chương 12: Anh có lúm đồng tiền này!

Tưởng Ban Hoa cúi đầu hút mì sợi. Có lẽ là do sức nóng từ tô mì, thế nên mặt Ban Hoa đã dần dần ửng đỏ.

Cô ăn rất vui vẻ nên không chú ý tướng ăn. Trái lại, Lý Tiếu Thảo phía đối diện ngồi vô cùng nghiêm chỉnh, tư thế ăn đầy tao nhã.

“Anh không thích ăn mì sợi sao?” Sau khi xử lí hơn nửa tô mì xuống bụng, Tưởng Ban Hoa mới có thời gian quan tâm Lý Tiếu Thảo.

Tiếu Thảo lắc lắc đầu, nói: “Không phải, tôi rất thích.”

Thật ra anh đã ăn qua cơm trưa. Lúc Quý Vi xuống lầu tìm Hách Nhân, bọn anh cũng vừa trở về sau khi dùng bữa.

Ban Hoa nghi ngờ gật đầu, cô cũng không để tâm mấy đến sở thích của Lý Tiếu Thảo. Vì nguyên tắc không thể hoang phí lương thực, cô tiếp tục ăn nốt tô mì sợi.

"Tôi no quá đi mất!” Ban Hoa nhẹ nhàng vỗ vỗ bụng mình, thỏa mãn cười tươi.

Tiếu Thảo cũng buông đũa trong tay xuống, nhanh chóng rút giấy lau miệng. Một lát sau, anh hỏi: “Cô có muốn đi dạo để tiêu thức ăn không?”

Tưởng Ban Hoa vui vẻ đồng ý. Mặc dù cô rất muốn về ngủ trưa, nhưng nếu ăn nhiều như vậy lại vội về ngủ, chắc chắn cô sẽ béo lên.

Trên đường về công ty, bọn họ đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, bởi vậy, hai người đều nhất trí ghé vào mua chút đồ ăn vặt.

“Cái này có thể giải quyết vấn đề điểm tâm lúc chiều rồi.” Tưởng Ban Hoa thảy thảy kẹo cầu vồng trong tay, hạnh phúc nói.

Thấy cô vui vẻ, Tiếu Thảo cũng nở nụ cười, làm lộ ra hai lúm đồng tiền xinh đẹp.

Tưởng Ban Hoa mở to mắt như phát hiện được châu lục mới. Cô che miệng, kinh ngạc: “Lý Tiếu Thảo, anh có lúm đồng tiền này!”

Lý Tiếu Thảo làm bộ ho khan, sau đó nhanh chóng thu hồi nụ cười.

“Tôi rất ít thấy con trai có má lúm đồng tiền, đặc biệt là còn đẹp như vậy.” Tưởng Ban Hoa không chút nào bủn xỉn lời khen.

Lý Tiếu Thảo nghe thế thì có chút ngại ngùng. Anh đưa tay sờ sờ mặt mình, mất tự nhiên quay đầu sang nhìn hoa cỏ ven đường.

“Hai người ra rồi à?” Giọng nói của Quý Vi vang lên từ phía sau. Tưởng Ban Hoa thấy bạn tốt thì vẫy tay ra hiệu, rồi cô nhanh chóng chạy đến đó.

“Mới vừa ăn xong cơm trưa.” Tưởng Ban Hoa nói.

Dù chân Quý Vi bị thương không nặng, thế nhưng lúc đi đường cô ấy vẫn có chút khó khăn. Tưởng Ban Hoa đi bên cạnh Quý Vi, nhanh tay đỡ lấy cô ấy.

Hách Nhân nhìn Tưởng Ban Hoa bên này, lại nhìn sang Lý Tiếu Thảo bên kia, vẻ mặt một lời khó nói hết.

Chờ trở lại văn phòng, anh ta ngồi xuống vị trí của mình, quay qua hỏi Tiếu Thảo: “Thảo Thảo, cậu chưa ăn no sao? Chưa ăn no cho nên mới cùng Ban Hoa đi ăn tiếp?”

Tiếu Thảo lắc lắc đầu: “Ăn no, chỉ là bồi cô ấy đi ăn.”

“Ồ.” Hách Nhân gật đầu hỏi:  “Thế hai ngươi ăn gì?”

“Mì sợi.”

“À….” Hách Nhân quay người, mang theo vẻ mặt ai oán rời đi.

Tiếu Thảo nhìn bóng lưng của Hách Nhân, anh không để ý mà tiếp tục cúi đầu sửa sang bàn làm việc của mình.

Anh hiểu rõ tâm ý của mình. Tuy rằng Ban Hoa không có cảm giác với anh, nhưng mà, anh có thể từ từ mưu tính. Nhất định, anh sẽ khiến cô ấy thích mình!

Tưởng Ban Hoa ngồi ở chỗ mình, tay cầm cái gối chuẩn bị ngủ. Chưa kịp yên giấc, Quý Vi đã ngồi xuống bên cạnh cô.

“Cái kia, Lý Tiếu Thảo thích cậu nhỉ?” Quý Vi nhẹ giọng hỏi. Tưởng Ban Hoa ôm gối ghé vào bàn, khẳng định: “Anh ta không thích.”

“Nhưng mà… rõ ràng anh ta ăn cơm xong rồi, còn quay về mời cậu đi ăn.”

“Hả? Anh ta đã ăn cơm rồi?” Tưởng Ban Hoa ngạc nhiên nhìn Quý Vi. Cô nhíu mày, bảo: “Anh ta cũng chẳng nói gì với tớ.”

Ra đó là lí do Lý Tiếu Thảo không ăn mì sợi. Tưởng Ban Hoa nghĩ. Cô nâng mắt nhìn Quý Vi, nhắc nhở: “Cậu không cần nghĩ loạn, tớ và Lý Tiếu Thảo chỉ là đồng nghiệp bình thường thôi.”

Quý Vi nhướn mày, vỗ vỗ vai Ban Hoa: “Tớ tin vào trực giác của tớ.”

“Được rồi. Tớ buồn ngủ, cậu ngủ ngon.” Dứt lời, Tưởng Ban Hoa liền nhanh chóng nhắm mắt.

Dù cô thấy bản thân rất ưu tú, nhưng cô cũng không tin Lý Tiếu Thảo sẽ thích mình. Huống hồ, Hách Nhân còn rất thích Lý Tiếu Thảo. Người ta nói vật họp theo loài, người phân theo nhóm, ai biết Lý Tiếu Thảo có phải là cong hay không?!
__
Editor: Trịnh Tô Nguyệt

Chương 13: Trong giọng nói của anh có chút giấu đầu lòi đuôi.

Ngày mai là cuối tuần, nhưng vì Tưởng Ban Hoa còn chưa hoàn thành xong công việc, thế nên cô tự nhiên là chuẩn bị tinh thần để tăng ca.

Cô ra cửa hàng tiện lợi mua một thùng mì gói, sau đó chính thức mở hình thức tăng ca.

"Tớ đi trước đây.” Quý Vi đeo túi xách lên, sau khi chào Tưởng Ban Hoa xong liền rời khỏi văn phòng.

Chờ đến lúc tất cả mọi người rời đi, Tưởng Ban Hoa mới dừng việc đánh máy lại. Cô giơ tay chống cằm, sau đó nhìn màn hình máy tính của mình mà phát ngốc.

Gần đây, hiệu suất làm việc của cô vô cùng thấp.

Cô lại nhớ tới việc mình gặp Hách Nhân lúc trưa. Có lẽ, cô không tan tầm sớm, là bởi vì không muốn ở bến xe gặp phải anh ta?

Từ khi biết xu hướng giới tính của Hách Nhân, mỗi lần gặp anh ta Ban Hoa đều vô cùng xấu hổ.

Tưởng Ban Hoa thở dài, mắt nhìn sang thùng mì gói của mình. Cô nhanh chóng đứng lên, cầm nó đi vào phòng nghỉ.

Có đôi khi, lấp đầy bụng so với miên man suy nghĩ càng quan trọng.

“Còn chưa về nhà sao?”

Giọng nói trầm thấp từ phía cửa truyền đến.

Ngay lập tức, giọng nói kia đã dọa đến Tưởng Ban Hoa đang đổ nước ấm. May mắn là cô phản ứng nhanh, nếu không, tay cô đã bị nước ấm đổ trúng.

Cô cố gắng ổn định tinh thần, cũng chỉnh đốn luôn biểu cảm trên mặt. Đợi thấy bản thân đã bình thường, Ban Hoa mới xoay người lại hỏi: “Không phải anh cũng chưa về sao?”

Lý Tiếu Thảo đi đến, đứng một bên nhìn cô, đáp: “Tôi vừa lúc đi ngang qua, nhìn thấy cô còn ở lại nên tới đây xem thử.”

Lúc nói những lời này, vẻ mặt của của Lý Tiếu Thảo một chút cũng không đổi. Chẳng qua, nếu có người thứ ba ở đây, người đó nhất định sẽ nhận ra trong giọng nói của Tiếu Thảo có chút giấu đầu lòi đuôi.

Tưởng Ban Hoa không lắm để ý, cô vừa cắt lạp xưởng trong tay vừa hỏi: “Mì gói nè, có muốn ăn không?”

Khóe miệng Lý Tiếu Thảo nhẹ nhàng cong lên, anh trả lời: “Cô ăn đi.”

Tưởng Ban Hoa gật đầu, cô cũng không biết nên nói gì. Cô ngẩng đầu nhìn anh, sau đó lại tiếp tục với tô mì gói.

“Muốn tăng ca đến khuya sao?” Anh hỏi.

Tưởng Ban Hoa nghĩ nghĩ, sau đó bảo: “Không biết nữa. Chẳng qua về nhà cũng không có việc gì làm, chi bằng ở lại công ty làm thêm việc.”

Lý Tiếu Thảo không nói gì, ai cũng không biết anh đang suy nghĩ gì trong lòng.

Tưởng Ban Hoa lại tiếp tục ngẩng đầu nhìn anh. Nghĩ đến Hách Nhân, cô lại không nhịn được lòng hiếu kỳ mà hỏi: “Cái đó… Hách Nhân nói anh ta thích anh, chuyện này anh có biết không?”

Lý Tiếu Thảo đưa tay nới lỏng cà vạt, bàn tay anh khớp xương rõ ràng, ngón tay lại trắng nõn, trông rất đẹp mắt.

Anh nhíu mày nhẹ mày, sau đó gật đầu nói: “Tôi biết.”

Tưởng Ban Hoa liền mở ra lòng bát quái của mình: “Thế anh có thích anh ta không?”

Tiếu Thảo nhìn cô, hỏi lại: “Cô nghĩ sao?”

Không biết vì cái gì, Tưởng Ban Hoa không dám nhìn thẳng vào mắt Tiếu Thảo. Đôi mắt anh rất sâu, cô sợ mình vừa nhìn vào liền hãm sâu trong đó, không thể nào thoát ra.

“Mì của tôi được rồi!” Tưởng Ban Hoa lập tức dời đề tài đi. Cô cúi đầu rút đũa thìa, tiếp đó là mở ra tô mì.

Lý Tiếu Thảo quay người nhìn đồng hồ. Hiện tại đã là 7 giờ, anh còn phải đi về viết xong số liệu của mình.

Nói cái gì mà trùng hợp đi ngang qua chứ, rõ ràng là trong lòng muốn tới đây xem cô.

Anh nhìn Ban Hoa, sau đó nhẹ giọng nói: “Tôi đi viết số liệu.”

Tưởng Ban Hoa vẫn tiếp tục ăn mì sợi, chỉ gật gật đầu tỏ ý đã biết. Cô liếc bóng lưng anh, tuy trong lòng cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Mùi mì gói nhanh chóng bay lên mũi Tưởng Ban Hoa, mới ngửi được một ít, bụng cô đã không ngừng kêu vang.

Lý Tiếu Thảo quay đầu lại nhìn, anh thấy Tưởng Ban Hoa vì ăn được mì gói mà híp mắt hạnh phúc, giống như phát hiện ra mỹ vị nhân gian.

Có lẽ cô rất thích ăn mì, anh nghĩ. Tiếu Thảo vì phát hiện này của mình mà vui vẻ mỉm cười, loại cảm giác này lấp đầy lục phủ ngũ tạng của. Anh vui đến nỗi ngay cả chuyện ăn tối của bản thân cũng vất lên chín tầng mây.
__
Editor: Trịnh Tô Nguyệt (Tiểu Bạch)

Chương 14: Không có việc không lên điện Tam Bảo.

Tưởng Ban Hoa nằm ở trên giường, hiện tại cô chẳng muốn ngồi dậy tí nào. Vì tối qua trở về muộn, thế nên bây giờ ngay cả ý muốn mở mắt cô cũng không có. Chẳng qua, đồng hồ sinh học lại nhắc nhở Ban Hoa, cô đã tỉnh rồi.

"Cốc cốc cốc.”

Bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng đập cửa. Tưởng Ban Hoa trở mình, thở dài mấy cái. Cô đứng dậy, vuốt chỗ tóc rối rồi nhanh chóng ra mở cửa.

Đứng ở bên ngoài là Hách Nhân. Anh ta dù bận rộn vẫn ung dung, nếu so sánh với Tưởng Ban Hoa, thật sự có thể dùng từ "Bù xù rối tùng phèo." Hách Nhân khoanh tay trước ngực, bảo: “Cuộc sống của cô đúng là thay đổi nhiều đấy.”

Trong lời nói của anh ta còn mang theo chút âm dương quái khí*.

Tưởng Ban Hoa xoa xoa đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ của mình. Vừa thấy trước mặt là Hách Nhân, trong lòng cô bay qua ngàn vạn con Thảo Nê Mã. Vừa định đem cửa đóng lại, Hách Nhân đã lập tức dùng tay chặn cửa.

“Không chào đón tôi như vậy?” Hách Nhân nhướng mày, không mời mà tự tiến vào phòng.

Tưởng Ban Hoa gãi gãi đầu tóc lộn xộn của mình. Vốn dĩ lúc rời giường cô đã hơi tức giận, hiện tại nhìn đến Hách Nhân, tâm trạng càng thêm không tốt.

Cô nhíu mày, hỏi: “Giờ là cuối tuần, cái ông cụ anh không ngủ, tới chỗ của tôi làm gì?”

“Đến xem cuộc sống của hàng xóm, sau đó lại so sánh với cuộc sống của tôi.” Hách Nhân vừa nói vừa nhìn bốn phía chung quanh. Mặc dù không gian không lớn, thế nhưng nơi này được Tưởng Ban Hoa bố trí vô cùng ấm áp.

Tưởng Ban Hoa liếc anh ta, sau đó đi vào toilet, cô thò đầu ra thăm dò: “Anh cứ từ từ xem, tôi đi giải quyết một lúc.”

Từ sau khi biết Hách Nhân không thích phụ nữ, thái độ của cô đối với anh ta đã không giống như trước.

Khoảng nửa tiếng sau, Tưởng Ban Hoa mới hoàn toàn giải quyết hết vấn đề của mình. Cô bước ra từ phòng ngủ, lập tức thấy được Hách Nhân ôm bụng béo ngồi trên sô pha ở phòng khách xem chương trình văn nghệ hot trên TV.

A, anh ta cũng thật tự nhiên nhỉ? Tưởng Ban Hoa thầm nghĩ. Rồi cô bước qua đó, ngồi xuống bên cạnh Hách Nhân.

“Anh chỉ muốn đến đây ngồi?” Ban Hoa rót cho mình một ly nước, thuận tiện cũng rót cho anh ta một ly.

Hách Nhân nhận lấy ly, sau đó lắc đầu nói: “Không hẳn là vậy.”

Tình cảm mà Tưởng Ban Hoa dành cho Hách Nhân đã sớm bị bóp chết khi còn trong nôi. Bởi vậy, cô đã không còn xem Hách Nhân là đàn ông nữa.

“Hả?” Cô gật đầu, ý bảo anh ta cứ nói tiếp.

Hách Nhân nằm trên sofa, bày ra bộ dạng nằm ườn kiểu Cát Ưu*.

“Tôi muốn cô giúp tôi một chuyện rất vội..” Sau khi nói xong, Hách Nhân liền ngồi nghiêm chỉnh, nhìn thẳng về phía Tưởng Ban Hoa.

“Cô có thể làm bạn gái tôi không?”

Tưởng Ban Hoa lập tức phun ngụm nước vừa uống ra. Cô không ngừng ho khan, nhất thời không có cách trả lời vấn đề của Hách Nhân.

Hách Nhân bước đến vỗ vỗ lưng cho cô, hỏi: “Cô kích động như vậy làm gì?”

Sau khi hít thở thông, Tưởng Ban Hoa lại uống tiếp ngụm nước, sau đó nói: “Tôi kích động chỗ nào, rõ ràng là bị dọa sợ đấy!”

Cô hít sâu một hơi, lại hỏi: “Có phải ông trời phái anh tới gây tai họa cho tôi không?”

Hách Nhân nở nụ cười, đôi mắt híp thành một khe nhỏ: “Không phải lần trước nói, cô phải chịu trách nhiệm với tôi sao?”

Dứt lời, đôi tay anh ta ôm vòng lấy cánh tay Ban Hoa, giống như làm nũng nói: “Cô dành một ngày làm bạn gái trả tôi, được không?”

“Tại sao chứ?” Từ giờ phút này, Tưởng Ban Hoa quyết định sẽ xem Hách Nhân thành con gái, như thế cô có thể vui vẻ ở chung.

“Tôi đến tuổi rồi, bị trong nhà không ngừng thúc giục. Thật sự rất phiền phức. Cô biết đấy, cả đời này tôi cũng không thích phụ nữ.”

“Anh làm như vậy chẳng khác gì lừa gạt.” Tưởng Ban Hoa nhíu mày nói.

Hách Nhân thở dài, bất đắc dĩ nói: “Nếu để tôi và một cô gái kết hôn, thế lại càng không tốt.”

Tưởng Ban Hoa nhìn sang Hách Nhân bên cạnh. Trong một khoảng thời gian ngắn, cô không biết phải trả lời thế nào, là đồng ý, hay là nên cự tuyệt đây?

Thấy Ban Hoa do dự, Hách Nhân liền lắc lắc cánh tay của cô: “Tôi xem như cô đồng ý. Chiều mai, cô nhớ cùng ăn tối đấy!”

Vốn Tưởng Ban Hoa còn muốn từ chối, thế nhưng Hách Nhân đã sớm chạy ra khỏi cửa rồi.

Tưởng Ban Hoa nhìn cửa bị đóng lại, trong lòng đột nhiên hiểu rõ ý nghĩa câu “Không có việc không lên điện Tam Bảo*”.
__
Editor: Trịnh Tô Nguyệt
m dương quái khí: Nghĩa đen kà khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.

Nằm ườn kiểu Cát Ưu: Cách nói này xuất hiện sau bộ phim "Tôi yêu nhà tôi" do nam diễn viên Cát Ưu đóng. Mọi người lên mạng tìm là ran gay.

Thảo Nê Mã: Lạc đà alpaca [img]http://farm66.staticflickr.com/65535/51633326986_c684ec8c04_o.jpg[/img]

Thêm kiến thức: Thảo Nê Mã còn là một câu nói tục "Địt mẹ mày."

Không có việc không lên điện Tam Bảo: Ý chỉ việc không có rắc rối, vấn đề gì thì không tới tìm

Đăng hoàn tại Việt Nam Overnight truyện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro