CHƯƠNG 13 GIẢ TÌNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn: wikidich



Edit: Mona



Lâm Tịch Điềm vừa làm nũng nói chuyện với Triển lão gia xong, quay đầu lại vừa bắt gặp Ninh Thu Thu đi xuống từ cầu thang, hơi sửng sốt một chút, quay đầu lại hỏi Triển lão gia.



"Nguyên lai trong nhà mình đang có khách ạ?"



"Không tính là khách được. Gần đây Thu Thu đang chuyển qua nhà chúng ta sống"



Triển lão gia giải thích cho Lâm Tịch Điềm, chuyện Ninh Thu Thu xung hỉ cho Triển Thanh Việt thì cả hia nhà đã thỏa thuận, tạm thời không nói cho người khác biết, trừ bỏ một số người trong nhà biết, thì ngay cả cháu ngoại của ông, ông cũng chưa nói cho biết. Huống chi tại hiện trường còn có một người ngoài đang ngồi sừng sững ở bên kia.



"Hả, là sao, có phải là....."



Lâm Tịch Điềm hướng cô làm bộ mặt chọc ghẹo cười cười nói.



"Có phải là sắp lên chức chị dâu nhỏ của em cho nên mới chuyển đến đây sống không nhỉ?"



Ai da, chuyện này, thật ra đã lên hẳn chức chị dâu lớn của cô rồi đó tiểu cô nương !



"Không đâu, anh hai của em đã có bạn gái rồi"



Những lời này làm Lâm Tịch Điềm và Giả Tình giật mình một chút, Lâm Tịch Điềm quay lại hỏi Triển lão gia để xác nhận



"Thật hả ông? Anh hai thật sự có bạn gái rồi ạ? Sao người làm em gái như con cũng không biết ạ?"



Triển lão gia tử gật đầu mỉm cười xác nhận lời của Ninh Thu Thu nói là thật.



"Nhưng mà không phải Thu Thu ......"



Lâm Tịch Điềm chớp chớp mắt, quay lại nhìn Ninh Thu Thu bằng ánh mắt thương xót , hiển nhiên là cô ấy cũng biết chuyện lúc trước Ninh Thu Thu rất thích Triển Thanh Viễn, theo đuổi TrieernThanh Viễn cũng đã lâu như vậy...



"Không sao đâu, tớ đã buông xuống tình cảm đối với anh hai rồi"



Ninh Thu Thu nhìn biểu cảm trên mặt mặt Lâm Tịch điềm, liền hiểu được cô nhóc đã tự vẽ trong đầu cái kịch bản tôi yêu anh nhưng anh không yêu tôi, nhưng mà tôi vẫn nguyện bên cạnh anh canh giữ, cho dù chịu bao nhiêu đớn đau thì vẫn không sao. Liền bổ sung thêm một câu.



"Tớ hiện tại đã có người trong lòng rồi, cậu không cần bận tâm đâu"



"A, thật không? Nhanh như vậy sao?"



Lâm Tịch Điêm nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn biết điều mà không hỏi tiếp vấn đề này nữa



"Đừng đứng đó nữa, lại đây ngồi xuống rồi hẳn trò chuyện"



Triển lão gia cùng lúc mà lên tiếng đanh gãy chủ đề khó nói này của các cô, lại hướng tới cửa gọi quản gia ra



"Anh gọi cho Triển nhị thiếu bên kia, nói hôm nay có Điềm Điềm ghé chơi, bảo nó về nhà ăn trưa"



Lâm Tịch Điềm bổ sung thêm



"Kêu anh hai dẫn chị dâu nhỏ về luôn ạ, con cũng chưa gặp qua chị dâu nhỏ đau đó"



Quản gia " Được"



Cả bốn người ngồi hàn huyên một hồi, Lâm Tịch Điềm liền muốn lên thăm anh cả một chút, Triển lão gia liền nói về phía Ninh Thu Thu ngồi bên này



"Vậy Thu Thu, con dẫn hai đứa nó lên nhìu Thanh Việt đi"



Ninh Thu Thu "Được ạ"




Lâm Tịch Điềm tuy rằng có chút bực bội vì ông ngoại cô vì cái gì mà sai sử Ninh Thu Thu đưa bọn cô lên phòng thăm anh cả cơ chứ. Bình thường việc này đều là hạ nhân làm cơ mà, nhưng nghĩ lại Ninh Thu Thu cũng đã ở đây lâu, ông ngoại lại rất thích vãn bối, nên thân thiết như vậy cũng là điều bình thường nên cũng không quan tâm đến nữa.



Lâm Tịch Điềm vừa vào đến phòng Triển Thanh Việt liền quay qua nói voiwsw Giả Tình đang đi bên cạnh



"Cậu đã lâu rồi chưa nhìn thấy anh cả , có phải hay không bây giờ đang rất kích động?"



Giả Tình gật gật đầu, trên mặt nháy mắt đã đỏ ửng



"Còn chứ"



Ninh Thu Thu đột nhiên thấy vẻ ngại ngùng giả dối trên mặt Giả Tình quả thật rất chói mắt, thật ra cô ta từ lâu đã không còn thích Triển Thanh Việt nữa, còn ở nơi này diễn cảnh tương tư cho ai xem đây.



"Không cần tỏ ra rụt rè như vậy đâu, nơi này cũng đâu có người ngoài"



Lâm Tịch Điềm tỏ vẻ cảm thong mà vỗ vai an ủi Giả Tình mà nói



"Ai ai cũng cho rằng anh cả của tớ không thể tỉnh dậy nữa, nhưng cậu vẫn một lòng đợi chờ anh ấy, nếu anh ấy tỉnh lại mà biết được thì khẳng định sẽ hiểu ra tấm chân tình của cậu dành cho anh ấy"




"Triển tiên sinh cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ tỉnh lại thôi"



Ninh Thu Thu nhịn xuống nội tâm muốn phát hỏa, bất động thanh sắc mà nghe bọn họ trò chuyện xong, mới mở cửa ra bước vào, hướng họ nói



"Nói đi cũng phải nói lại á, lần trước có một thầy bói tới nhà xem, đã tính cho Triển tiên sinh một quẻ, nói cái gì mà muốn Triển tiên sinh sớm ngày tỉnh lại thì tìm cho Triển tiên sinh một người tình nguyện xung hỉ mà gả đến Triển gia"



Lâm Tịch Điềm sang mắt lên "Thật vậy không?"



"Đúng vậy"



Ninh Thu Thu dẫn hai người đến trước giường của Triển Thanh Việt, hắn đang được chuyền nước vào cơ thể nhưng vẫn an tĩnh mà ngủ như vậy, hôm nay ánh mặt trời bên ngoài rất hoàn hảo, toàn bộ phòng đều dược ánh sang rọi nhìn rất ấm áp, ánh sáng rọi đến làn da trắng như bạch ngọc của Triển Thanh Việt càng làm hắn thêm mỹ mạo vài phần, Ninh Thu Thu lại nghĩ đến hình ảnh thân mật của hai người lúc sáng, mặt già của cô cũng đỏ lên một chút.



Ninh Thu Thu liếc mắt đến Giả Tình đang đứng ở một bên thở dài nói:



"Ai nha! Đáng tiếc chỉ là lời nói đoán mệnh, làm sao có thể tin tưởng một tram phần trăm được, cũng không có cô nương nào ngốc đến mức vì một câu đoán mệnh như vậy mà gả cho một người thực vật, hai người nói xem có phải hay không a!"



Lâm Tịch Điềm nói:



"Cũng đúng, mấu chốt là không thể nào hại đời của cô nương nhà người ta, rốt cuộc thì cái loại chuyện như này, ai cũng không dám làm liều, truyền ra ngoài cũng không tốt cho danh tiếng của Triển gia... Aiii Tình Tình không lẽ chị sẽ.."



Giả Tình cười khổ một chút nói:



"Triển tiên sinh vẫn luôn không thích ta, ta đâu thể nhân lúc cháy nhà mà hôi của"



Ninh Thu Thu cố ý chọc ngoáy nói:



"Này cũng thể không làm được, giống như lúc nãy Lâm tiểu thư đã nói a, nếu như Triển tiên sinh tỉnh lại biết được cô đợi hắn nhiều năm như vậy, khẳng định sẽ rất cảm động, đặc biệt là cô đến xung hỉ thì Triển tiên sinh tỉnh lại, tương đưng với ân nhân cứu mạng rồi, đương nhiên Triển tiên sinh sẽ lấy thân báo đáp a"



Giả Tình sắc mặt không được tốt lắm, trong lúc nhất thời không nói nên lời.



Cô thật sự thích Triển Thanh Việt, cũng nguyện ý đợi hắn tỉnh lại, chính là đã đợi lâu như vậy rồi, ngay cả bác sĩ cũng nói cơ bản là hắn không có hi vọng tỉnh lại nữa, cô vì một câu đoán mệnh mà gả cho hắn, thì thật sự cô không muốn.



Vạn nhất Triển Thanh Việt mà không tỉnh lại thì chẳng phải cả cuộc đời của cô đều hỏng hay sao?



Cô không có tinh thần hi sinh như vậy, huống chi thứ cô thích chính là sự ưu tú, cao cao tại thượng của Triển Thanh Việt lúc xưa, chứ không phải thích cái người đang nằm yên lặng trên giường kia, chính là một người nam nhân ngay cả sinh hoạt cơ bản đều không làm được. Cô thích chính là người đàn ông đứng trên đỉnh cao khiến mọi người ngước nhìn, người như vậy mới cô thể làm người đàn ông của cô.



Lâm Tịch Điềm thấy không khí có điểm không đúng liền nói:



"Thu Thu cô đừng có đùa cô ấy nữa, lỡ như cô ấy tưởng là thật liền làm theo thì không được đâu, cô cũng biết là cô ấy rất thích anh lớn mà"



Lâm Tịch Điềm vốn tuổi còn nhỏ, tính tình lại đơn thuần, đương nhiên không nhìn ra được, Ninh Thu Thu nhìn sắc mặt của Giả Tình thay đổi trong lúc vừa rồi, căn bản cũng thấy được cô ta không có tinh thần hy sinh lớn như vậy cho Triển Thanh Việt.



Bất quá cô cũng lười vạch trần cái loại chuyện này, cứ coi như là cô không biết gì là được, kỳ thật Giả Tình cũng không có sai, cô chỉ là trong lòng rất khó chịu rõ rang cô ta đã thay lòng đổi dạ từ lâu, còn ở đây diễn cảnh thâm tình đối với Triển Thanh Việt, nhìn khiến người ta chán ghét vô cùng, nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn xuống cười cười nói:



" Đúng vậy, nếu như người trong lòng của tôi mà trở thành người thực vật, nếu như người nhà anh ấy muốn tôi xung hỉ, thì chắc chắn không nói hai lời mà lập tức đồng ý gả đến a, nếu không thì đâu gọi là tình yêu nữa, đúng hay không ?"



Giả Tình.......



Giữa trưa, Triển Thanh Viễn mang theo Quý Vi Lương qua đây ăn cơm, hai người phảng phất như việc không thoải mái tối hôm qua không tồn tại, trước mặt vẫn là đang biểu tình rất hòa hợp, Quý Vi Lương đúng là điều chỉnh tư tưởng cũng nhanh.



Hôm nay chắc là Triển Thanh Việt tan ca từ công ti rồi đến thẳng đây ăn cơm, hắn mặc một thân âu phục, rất giống như tiểu thuyết miêu tả qua, là âu phục cao cấp được đặt may theo cơ thể của hắn, một bộ dáng mặc âu phục giơ tay nhấc chân đều là bộ dáng của người lãnh đạo, anh tuấn soái khí vô cùng, khiến người đối diện tầm mắt không thể dời khỏi, khó trách các cô gái đều bị nam chủ làm cho mê mẩn.



Hắn mặc như vậy làm Ninh Thu Thu nhớ đến một tủ tây trang kia của Triển Thanh Việt. Chắc chắn Triển Thanh Việt mặc âu phục lên sẽ bỏ xa tên đáng ghét này mấy con phố, chờ đi!



Lâm Tịch Điềm tươi cười hướng đến Triển Thanh Viễn cười nói:



"Oaaa, anh hai, như thế nào lại trở nên đẹp trai như vậy a, mặc một bộ âu phục lên rất ra dáng con người nha"



Triển Thanh Viễn gõ nhẹ đầu Lâm Tịch Điềm một cái:



"Như thế nào, nói chuyện như thế với anh?"



"Thật sự a, từ lúc anh lớn xảy ra chuyện thì anh đã thay đổi rất nhiều, thay đổi nhanh đến mức em không nhận ra anh nữa rồi, đúng không Tình Tình?"



Giả Tình hướng về phía Triển Thanh Viễn cười cười chào hỏi:



"Triển nhị thiếu"



"Giả tiểu thư cũng tới?"



Hắn cũng gật đầu đáp lại rất lịch sự , lại liếc mắt đến Ninh Thu Thu đứng bên cạnh



"Đến xem anh hai sao?"



"Đã lâu cũng không có đến, hôm nay cùng Tịch Điềm ghé qua ngồi một chút"



Giả Tình không dấu vết phủ nhận lời Triển Thanh Viễn nói.



Ninh Thu Thu ở bên cạnh nghe được thực sự muốn cười một cái,Triển Thanh Viễn là đang ngốc thật hay giả bộ ngốc đây, đề phòng thân chủ cơ thể này như vậy mà không đề phòng đến Giả Tình hay sao, hắn toàn thân mị lực bắn ra bốn phía, quá phù hợp với tiêu chuẩn người đàn ông trong mơ của Giả Tình, người ta đối với hắn hận không thể bày tỏ tình cảm thắm thiết thì có, chứ thăm hỏi đến anh ngươi hay sao?



Triển Thanh Viễn cũng không có nghĩ nhiều như Ninh Thu Thu, chỉ tưởng là Giả Tình đang ngượng ngùng , hắn giới thiệu Quý Vi Lương cho các cô, cả nhà ngồi xuống một lúc, lão quản gia đến thông báo đồ ăn đã làm xong, chuẩn bi dọn lên dùng bữa.



Triển lão gia tử rất thích nhà cửa náo nhiệt, đặc biệt là trên bàn cơm đều là hậu bối nhỏ tuổi ngồi chung, Triển lão gia tử cười đến mức mắt cũng kéo thành sợi chỉ rồi, còn gọi quản gia mang rượu quý lâu năm đến đẻ uống cùng bọn họ.



"Triển lão tiên sinh, chốc nữa Triển nhị thiếu bọn họ còn quay lại làm việc, chúng ta uống tượng trưng là được rồi, không cần phải làm long trọng đâu ạ"



Giả Tình vội ngăn cản



"Cũng đúng, vẫn là tiểu Tình nghĩ chu đáo"



Triển lão gia tử thấy Giả Tình nói cũng có lý nên không uống nữa.



"Không có đâu ạ, vẫn là gần đây con đến công ty của ba, thấy sự tình như này thường xxuyeen diễn ra nên con biết thôi ạ"



Giả Tình giả vờ ngượng ngùng mà cười cười đáp lời Triển lão gia tử.



"À"



Triển lão gia tử hướng về phía Giả Tình hỏi



"Cha con cũng bắt đầu bồi dưỡng người nối nghiệp rồi sao?"



Giả Tình là con gái một, nhà họ Giả có một cái công ty riêng, người thừa kế dĩ nhiên chính là Giả Tình.



Giả Tình lại ngượng ngùng cười cười



"Con quả thật là thấy hổ thẹn với ba chữ [ người nối nghiệp ],con đang học tâm lý học, đối với mấy cái kiến thữ thương trường này con không hiểu, ba con cũng sắp hết kiên nhẫn để dạy cho con, con quả thật rất bội phục Triển nhị thiếu gia, một năm thời gian ngắn ngủi đã có thể tiếp nhận một công ty lớn như Triển gia, cho con ba năm cũng không thể làm được như vậy"



"Cũng là tình huống bắt buộc thôi"



Triển Thanh Viễn nhàn nhạt đáp lại lời khen của Giả Tình, lại săn sóc mà đem món ăm Quý Vi Lương thích chuyển đến trước mặt.



"Cái này em thích ăn, ăn nhiều một chút"



Quý Vi Lương gật đầu rất nghe lời mà gắp một đũa lên ăn.



Ninh Thu Thu vốn biết được nội tình bên trong của bọn họ, chứng kiến cảnh tượng săn sóc ôn nhu trước mặt như vậy, liều mạng mà nhịn cười, thiếu chút nữa cả cái mặt cũng úp vào chén cơm.



Một lát sau Giả Tình lại nói:



"Đối với việc làm quản lý nhiều như vậy, có nhiều chỗ ta cũng không hiểu lắm, Triển nhị thiếu là người từng trải, có thể chỉ điểm ta một hai hay không, những thứ quản lý đó ta thật sự rất sợ"



Quý Vi Lương đang bình ổn mà ăn cơm, nháy mắt sắc mặt rõ ràng rất khó coi. Cũng đúng thôi, nghĩ xem bạn trai của ngươi bị một cô gái trẻ xin chỉ giáo, ai có thể bày ra sắc mặt tươi cười được đây?



"Cái này sợ là ta có lòng nhưng không giúp được rồi, ta thật rất bận"



Triển Thanh Viễn thân là nam chủ, thì đương nhiên không thể làm tra nam như vậy được, nếu khôn người đọc không rủa hắn đến chết mới là lạ.



"Không sao, ta không vội, nếu như nhị thiếu đã bận như vậy, ta gửi tin nhắn cho ngươi, khi nào rảnh rỗi xem một chút rồi chỉ điểm một hai là được rồi"



Quý Vi Lương "..."



Ninh Thu Thu lại một lần nữa liều mạng nhịn cười, nhìn về phía Quý Vi Lương mặt đen hơn than bên kia, cô cảm thấy rằng Quý Vi Lương sắp quăng đũa mà bỏ chạy.



Giả Tình đối với tình cảm vẫn luôn lớn mật mà bày tỏ ý tứ như vậy, mục tiêu chính xác, không chút nào che dấu cả, kể cả đứa ngốc cũng nhìn ra được ý định của Giả Tình a. Quý Vi Lương thì không cần phải nói, cô ta cảm nhận rõ ràng hơn ai hết.



Thiên hạ nhiều quản lý như vậy, ở Giả gia ngoại trừ ba cô ta ra, khẳng định cũng còn rất nhiều CEO, quản lý ưu tú thành đàn, chỉ cần mở miệng nhờ vả, ai mà từ chối được Giả đại tiểu thư, một hai cứ bắt Triển Thanh Viễn chỉ bảo, chẳng phải là lạy ông tôi ở bụi này hay sao?



Lâm Tịch Điềm đối với chuyện tình cảm không có mẫn cảm như những người còn lại đang trong bàn ăn, đương nhiên cô phải giúp đỡ chị em tốt một tay nói:



"Anh nhỏ, anh giỏi như vậy thì giúp Tình Tình một chút, cũng đâu có mất miếng thịt nào đâu, hay là anh kì kèo như vậy là đòi học phí của Tình Tình mới chịu dạy bảo đây"



"Ăn cơm của em đi"



"Em ăn no rồi!"



Đáp lời Triển Thanh Viễn không phải là Lâm Tịch Điềm mà là Quý Vi Lương, buông đôi đũa xuống, lễ phép đứng dậy chào hỏi



"Mọi người cứ tiếp tục ăn "



Nói xong cô liền rời bàn xoay người đi mất, Triển Thanh Viễn sẵ mặt cũng khó coi liền đứng dậy đuổi theo Quý Vi Lương.



Lâm Tịch Điềm vẫn còn ngạc nhiên chưa kịp hoàn hồn, nhìn theo bóng lưng của hai người Triển Thanh Viễn nói



"Chị dâu nhỏ đang giảm cân hay sao,mới ăn một chút như vậy liền no rồi a"



Triển ;ão gia tử xem hết thảy cũng hiểu rõ ràng tình huống, lắc lắc đầu nói:



"Người trẻ tuổi đúng là có khác, Thu Thu đừng có học theo bọn họ đấy, ăn nhiều thêm một chút,Điềm Điềm cũng đừng có nhìn theo anh nhỏ của con nữa, ăn cơm ăn cơm đi"



Ninh Thu Thu mỉm cười thoải mái đáp lời Triển lão gia tử




"Được ạ"





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro