Chương 4: Gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Sáng sớm hôm sau, Tiết Vân Chu bị tiếng đập cửa làm tỉnh, mở mắt ra nhìn trái nhìn phải, phát hiện bản thân đang ghé trên bàn ngồi ngủ cả đêm, sửng sốt một lát sau đóâm thầm kinh hỉ.

Gia thành công tránh được một kiếp! Tuy rằng chỉ là tạm thời......

Tiếng đập cửa lại lần nữa vang lên: "Vương phi, người đã thức chưa?"

Tiết Vân Chu xoa xoa mặt thanh tỉnh một chút, bỗng nhiên phản ứng lại, tiếng "Vương phi" này là kêu y đó, liền đen mặt đi mở cửa

Đứng ở bên ngoài là gã sai vặt mà Hầu phủ an bài cho y, tên là gì y cũng không nhớ...

Gã sai vặt nhìn tân Vương phi thế mà tự mình đi mở cửa, hơn nữa trên người còn mặc hỉ phục nhăn nhúm, trong lòng khinh thường, chửi thầm: Quả nhiên là được nuôi ở bên ngoài, một chút khí chất thế gia đều không có.

Tiết Vân Chu có chút bực bội, lại còn lăn lộn một ngày, bò hết một đêm, lúc này eo có hơi nhức, không thể bày ra sắc mặt tốt, cau mày lãnh đạm nói: "Chuyện gì?"

Gã sai vặt mặt đầy tươi cười: "Đồ ăn sáng đã xong, tiểu nhân tới hỏi Vương phi khi nào muốn rửa mặt dùng bữa."

"Được, ngươi mang vào đi."

"Vâng, tiểu nhân liền đi ngay."

Chốc lát, mấy gã sai vặt nối đuôi nhau tiến vào, Tiết Vân Chu được bọn họ hầu hạ đem y phục thay sạch sẽ, ngồi ở trước bàn ăn sáng.

Ăn uống no đủ mới nhớ tới nên hỏi thăm phu quân: "Vương gia đâu?"

Một gã sai vặt đáp: "Hồi Vương phi, Vương gia đã vào triều từ sớm." Nói xong hắn liếc mắt một cái.

Tiết Vân Chu âm thầm thở ra, trên mặt lại bình tĩnh, tùy tay chọn một gã sai vặt thuận mắt: "Ngươi, bồi ta đi ra ngoài một chút."

Gã sai vặt kia ngẩn người, vội vàng đuổi theo.

Hai người đi qua bên dưới mái hiên, Tiết Vân Chu đang đánh giá Vương phủ thuận tiện ghi nhớ đường đi, trong lúc lơ đãng quay đầu liền thấy gã sai vặt kia mang vẻ mặt muốn nói lại thôi, 'chậc' một tiếng, dừng lại: "Có chuyện gì cứ nói thẳng đi."

Gã sai vặt thật cẩn thận liếc y một cái, cung kính nói: "Vương phi xin thứ tiểu nhân lắm miệng, đêm qua Vương gia ở...... Ở thư phòng nghỉ ngơi, bây giờ từ trên xuống dưới trong phủ đều đang nghị luận chuyện này."

Tiết Vân Chu vẻ mặt vô ngữ mà nhìn hắn.

Gã sai vặt dừng một chút, lại tận tâm nói: "Lát nữa hẳn sẽ có mấy chủ tử khác đến vấn an chào hỏi, Vương phi nếu không ở đó, sợ là sẽ thất lễ, Vương gia lại đối với Vương phi người......"

Tiết Vân Chu vẻ mặt "Ta nghe hiểu được ngươi đang nói cái gì" nhìn hắn: "Vương gia không cùng ta động phòng, nhưng ta vẫn là chính phi, đến đúng lúc mới tỏ ra an phận quy củ."

Mặt gã sai vặt lập tức đỏ lên, khóc không ra nước mắt: Đúng là vậy, nhưng không cần phải nói trực tiếp như vậy đâu!

Tiết Vân Chu đột nhiên cười rộ lên: "Ngươi tên là gì?"

Gã sai vặt theo không kịp ý nghĩ của y, ngơ ngác đáp: "Hồi Vương phi, tiểu nhân gọi là Dư Khánh."

"Ừm, tên hay!" Tính cách cũng không tồi, ít nhất còn biết thiện ý nhắc nhở.

Tiết Vân Chu nghe theo kiến nghị của hắn, bỏ ý niệm xuất phủ, vừa mới trưng ra vẻ mặt hiền lành, liền thấy mấy nữ tử trẻ tuổi đi tới.

Tiết Vân Chu khóe miệng vừa giương lên, thấp giọng nói: "Đây là mấy vị thiếp thất của Vương gia?"

Dư Khánh cũng đè thấp giọng: "Hẳn là vậy."

Đậu phộng! Nếu mình là nữ nhi, cũng được tính là nữ đương gia đi? Nhưng mình lại là nam nhân, vậy gọi là gì? Chủ công?

A...... Kêu là Chủ công, cảm giác cũng không tệ lắm......

Tiết Vân Chu đối với oanh oanh yến yến ở hậu viện này muốn tránh còn không kịp, vội vàng tránh đi làm như không thấy bọn họ, mới vừa quay người sang hướng khác, lại thấy mấy nam tử trang điểm thanh tú đang đi tới.

Tiết Vân Chu: "......"

Dư Khánh hảo tâm nhắc nhở: "Những người đó cũng vậy."

Tiết Vân Chu: "............" Ta biết!

Nhóm thị thiếp hoa hoè lộng lẫy này vô cùng náo nhiệt mà tiến tới, trên mặt là không khí vui mừng hướng y hành lễ, mặt ngoài tỏ vẻ cung kính, nhưng đáy mắt lại trộm đánh giá cùng vui sướng khi thấy người gặp nạn.

Tiết Vân Chu không nghĩ tới mình sẽ lưu lạc đến tình huống này, xấu hổ thầm hướng bọn họ rống một câu: Vương gia nhường cho các ngươi đó! Ta không cần!

Vì thế, tân "Đương gia chủ công" một bên ở trong lòng phun huyết, một bên sống không còn gì luyến tiếc mà ở phía trước dẫn đường, dẫn một đám liễu xanh hồng đào đi đến viện của mình, để bọn họ dâng trà, lại theo quy củ thưởng cho mỗi người một chút vàng bạc trang sức.

Hết nửa ngày, Tiết Vân Chu cái gì cũng chưa làm được, liền chán đến chết ngồi một chỗ, nhìn như đang nghe đám vợ nhỏ của Nhiếp Chính Vương thổi phồng lẫn nhau, nhưng thực tế suy nghĩ của y đã chạy đi thật xa.

Vẫn là Dư Khánh vô cùng trách nhiệm, ở bên cạnh nghiêm túc mà nghe hết mọi chuyện, còn nghiền ngẫm hàm nghĩa, người vừa đi liền hướng Tiết Vân Chu báo cáo công tác.

"Vương phi, người không cần lo lắng, nghe ý tứ của bọn họ, hình như mấy tháng vừa qua Vương gia vẫn luôn ngủ ở thư phòng, ai cũng không gần được."

Tiết Vân Chu còn đang ngẩn người, nghe vậy sửng sốt một chút: "Ta lo lắng cái gì?"

Dư Khánh nói: "Vương gia đêm qua không có tới, có lẽ là có chuyện quan trọng, nếu không sẽ không để Vương phi một mình."

Tiết Vân Chu vô ngữ mà nhìn hắn: Ta quan tâm chắc!!

Dư Khánh thấy y ánh mắt dại ra, tưởng vì đêm qua phòng không gối chiếc mà bị đả kích, vội trấn an nói: "Nghe nói lần trước Vương gia từng bị trúng độc hôn mê, có lẽ gần đây đang vội vàng tra hung thủ, Vương phi có muốn tiểu nhân đi nghe ngóng một chút không?

Tiết Vân Chu vốn định nói không cần, nhưng cảm thấy mình không biết gì sẽ không có lợi, liền gật đầu đáp ứng.

Hai ngày tiếp theo, Tiết Vân Chu nơi nào cũng không đi, cũng không gặp mặt người gọi là phu quân kia, tuy rằng vui vẻ tự tại, nhưng cũng thực sự nhàm chán. May mà y đời trước có luyện qua thư pháp, hiện tại không có việc gì làm, liền bắt chước chữ viết của nguyên chủ mà luyện chữ giết thời gian.

Buổi tối trước ngày hồi môn*, Dư Khánh nghe ngóng được ít tin tức, nói: "Hung thủ đã sớm bắt được, nghe nói đã bị nhốt vào đại lao giao cho Hình Bộ. Phía dưới đều cảm thấy kì quái vì Vương gia đột nhiên nhân từ, trước kia nếu gặp phải chuyện này, đều là đem người trực tiếp lột da."

*hồi môn: sau tân hôn, tân lang tân nương cùng nhau về nhà ngoại kính lễ

Tiết Vân Chu cảm thấy một trận lạnh ngắt: "Lột da?"

Dư Khánh gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Vương gia vốn dĩ tính tình không được tốt, trong phủ đã từng chết mất mấy thị thiếp, đều là bị đánh đến chết, hiện tại có một số được sủng ái, nhưng trên người cũng tràn đầy vết thương. Bọn họ tuy rằng có lệnh hạ nhân không được lắm miệng, nhưng phía dưới vẫn trộm truyền ra ngoài. Hiện giờ là ai Vương gia cũng đều không chạm vào, cũng không biết bọn họ lại có ý tưởng gì."

Tiết Vân Chu nhớ tới đám thê thiếp đó, có chút cạn lời, một thân đau đớn mà còn ở trước mặt tình địch miễn cưỡng tươi cười, ngẫm lại cũng thấy thật chua xót.

Dư Khánh sau khi nói xong, đột nhiên phát hiện Tiết Vân Chu híp mắt dùng ánh mắt nghiên cứu tìm tòi nhìn mình, có chút không biết phải làm sao.

Tiết Vân Chu bắt chéo chân, mũi chân quơ quơ, nghi hoặc nói: "Bọn họ đều đang chê cười ta, ngươi tại sao không giống như bọn họ?"

Dư Khánh trừng lớn mắt, trên mặt lập tức đỏ bừng, lắp bắp giải thích: "Vương phi đừng hiểu lầm tiểu nhân, tiểu nhân là ghi nhớ ân tình của phu nhân, hiện giờ may mắn được đi theo Vương phi, chỉ muốn toàn tâm toàn ý báo đáp Vương phi, tuyệt đối không có tâm tư khác."

Tiết Vân Chu sửng sốt một chút: "Phu nhân? Mẹ của ta?"

"Đúng vậy." Dư Khánh vội vàng gật đầu, "Năm đó cha ta là người gác cổng đêm, trong phủ bị mất đồ, Hầu gia không biết là nghe ai nói, nhận định là do cha ta trộm, thiếu chút nữa là đem chân cha ta đánh gãy rồi đưa đi quan phủ, nhờ có phu nhân thiện tâm, tra ra có người hãm hại, cho cha ta một con đường sống, lại cho bạcmua thuốc trị thương. Nếu không có phu nhân, một nhà tiểu nhân hiện giờ không biết đã lưu lạc đâu......"

Tiết Vân Chu dừng đong đưa chân, gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nghĩ thầm, hôm nào trở về cùng Khang thị xác nhận một chút, bên người không có một người đáng tin cậy quả thực khó khăn, Dư Khánh này nhìn qua cũng không tệ lắm.

Trời tối, Hạ Uyên trở về phủ, mới vừa ngồi xuống trong thư phòng, liền thấy Hà Lương Tài đứng ở cửa, nhịn không được nhíu nhíu mày: "Lại có chuyện gì?"

Vương phủ tổng quản này thật đủ nhọc lòng, mỗi ngày đều nhắc nhở hắn đi xem Vương phi, hắn hiện tại vừa nhìn thấy Hà Lương Tài liền đau đầu.

Hà Lương Tài cười nói: "Vương gia, ngày mai là ngày Vương phi hồi môn, Vương gia cần phải cùng đi Hầu phủ. Lão nô đã chuẩn bị xong chút lễ vật."

Hạ Uyên trầm mặc nhìn hắn, không nói một lời.

Hà Lương Tài nhịn không được bắt đầu run, hắn cũng không biết làm sao, từ lần trước trúng độc hôn mê, Vương gia tựa như đã thay đổi, trên người không còn mang theo mùi máu tươi cùng sát khí, nhưng một ánh mắt đảo qua, so với phía trước còn sắc bén hơn.

Hạ Uyên yên lặng nhìn hắn trong chốc lát, đột nhiên mở miệng: "Ta gần đây thường hay quên, ngươi có biết lúc trước ta đối với vị công tử Hầu phủ kia như thế nào không?"

Hà Lương Tài vẻ mặt khó xử: Cũng không thể nói thẳng là ngài háo sắc đi? Hơn nữa, ngài lại không phải bảy tám chục tuổi, như thế nào lại hay quên, chẳng lẽ là đang lừa ta?

"Như thế nào? Không biết?"

Hà Lương Tài vội vàng lấy lại tinh thần, châm chước nói: "Vương gia người đối với Vương phi...... Nhất kiến chung tình...... Sau khi hỏi thăm rõ ràng thân phận của hắn, liền đến Hầu phủ cầu hôn."

Hạ Uyên trầm mặc một lát, "Ừ" một tiếng đứng dậy nhấc chân rời đi.

Hà Lương Tài kinh ngạc, vội vàng đuổi theo: "Vương gia?"

"Đi xem Vương phi."

Hạ Uyên có dự cảm, hôn nhân này, đối phương có lẽ không phải là cam tâm tình nguyện, nếu quả thực như thế, hai người nói rõ ràng, về sau đường ai nấy đi, nước sông không phạm nước giếng, chính mình cũng không cần phải lo lắng

Lúc này Tiết Vân Chu mới vừa đi bộ trong viện xong, nhàn nhã đến mốc meo, đang chống tay lên thành giường hít đất, đột nhiên nghe được âm thanh kinh hỉ của Dư Khánh: "Vương phi! Vương phi! Vương gia tới!"

Tiết Vân Chu trượt tay, "Thình thịch" một tiếng, mặt nện trên giường.

Hạ Uyên tới quá mức đột ngột, Dư Khánh vừa nói xong, Tiết Vân Chu còn chưa kịp ngồi dậy, liền nghe được bên ngoài vang lên tiếng bước chân, tiếp theo chính là Dư Khánh đang luống cuống tay chân mà hành lễ.

Tiết Vân Chu không bình tĩnh, vội vàng từ trên giường bò dậy, phủi phủi quần áo bày ra vẻ mặt bình đạm, vòng qua bình phong đi ra ngoài, rũ mắt chắp tay hành lễ: "Vân Chu bái kiến Vương gia."

Không ai trả lời.

Tiết Vân Chu đợi một lát, nghi hoặc mà ngẩng đầu, lập tức đối diện với đôi mắt sâu không thấy đáy kia

Người đối diện dùng đôi mắt thật sâu nhìn y, tựa như khiếp sợ, tựa như kinh hỉ, ánh mắt kia quá phức tạp, nhất thời không thể nhìn thấu.

Nhưng mà người ta là Nhiếp Chính Vương, bình thường đã nhìn không thấu.

Tiết Vân Chu đang chửi thầm, đột nhiên nghe thấy Hạ Uyên cảm xúc động nói một câu: "Tất cả lui ra!"

Tiết Vân Chu: "......"

Bao gồm cả ta sao? Ta có thể cùng lui sao?

Hà Lương Tài cùng Dư Khánh hai người đều tràn đầy hỉ khí lui xuống, còn phi thường tri kỷ khép cửa lại.

Hạ Uyên tiến lên hai bước.

Tiết Vân Chu vội vàng lui về phía sau hai bước, khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, liền nghe đối phương tiếng nói hơi khàn mà kêu: "Châu Châu......"

Đậu phộng! Kêu thân mật như vậy làm gì!

Tiết Vân Chu sợ tới mức lại tiếp tục lùi hai bước, lưng đụng trúng bình phong, lui không thể lui, đành phải nhếch miệng, cố gắng bình tĩnh nói: "Không biết Vương gia đến là vì chuyện gì?"

Hạ Uyên bước nhanh tiến lên, một tay đem y ôm vào trong ngực, kích động nói: "Châu Châu, ngươi không chết!"

Tiết Vân Chu tóc đều dựng thẳng lên: Ta đã chết ta đã chết ta là bị ngươi khắc chết! Mau thả ta ra!

"Nhờ có phúc của Vương gia, Vân Chu đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời, ha...... Ha......"

Hạ Uyên thân mình hơi cứng lại, buông người trong lòng ra, cẩn thận đánh giá.

Tiết Vân Chu nghẹn từ 'ha' thứ ba ở cổ họng, đối diện với ánh mắt của hắn, cảm thấy quen thuộc đến kỳ lạ, nhưng rất mau bị bất an trong lòng thay thế.

Biến thái này đột nhiên đến đây, không phải là muốn tìm mình chơi SM đi? Không biết có thể chạy hay không......

Hạ Uyên trầm mặc nhìn chằm chằm y một lát, chần chờ nói: "Châu Châu, ta là......"

Tiết Vân Chu lộ vẻ nghi hoặc.

Hạ Uyên thối lui nửa bước, khôi phục trấn định: "Nghe nói viết chữ rất khá?"

Tiết Vân Chuvốn đang cảm khái người kia thay đổi nét mặt thật nhanh, vội vàng khiêm tốn cười: "Có thể để xem chơi thôi, Vương gia muốn nhìn thử không?"

Hạ Uyên nghe xong, đáy mắt có chút thất vọng: "Được."

Tiết Vân Chu lập tức đi tới bàn lấy ra chữ y viết hai ngày nay, đưa tới trước mặt hắn.

Hạ Uyên lật xem, thất vọng ngày càng nặng, cuối cùng hình như còn có chút không cam lòng, lãnh đạm nói: "Viết cho ta xem."

Tiết Vân Chu tuy rằng rất muốn kéo dài thời gian, nhưng đối với yêu cầu này của hắncó chút không hiểu nổi, đành phải mở giấy đàng hoàng mà viết chữ.

Y rất am hiểu bắt chước chữ viết của người khác, bởi vậy viết một cách tự tin, đây đều là nhờ Nhị ca ban tặng.

Chữ viết Nhị ca rất khá, trên thực tế ở trong mắt y, Nhị ca không có chỗ nào không ưu tú, y vì để đuổi kịp Nhị ca, mỗi ngày đều ở mọi phương diện mà khổ công luyện tập, thậm chí còn rất hoa si mà bắt chước chữ viết của Nhị ca.

Bất quá y vẫn luôn lén luyện chữ, luyện xong liền đem huỷ, chữ viết của y trên tập vở cùng bài thi đều như gà bới, chỉ có viết đến khó coi, Nhị ca mới bỏ ra công phu dạy dỗ đứa em trai không nên thân này.

Rõ ràng là luyện được chữ rất đẹp, lại phải viết như gà bới, rõ ràng có thể làm học sinh xuất sắc, một hai phải thi cực kì tệ. Vì muốn Nhị ca chú ý, thời kì phản nghịch của y như vậy liền không kết thúc.

Tiết Vân Chu một bên cảm khái một bên viết chữ, viết đến hứng khởi, liền nghe Hạ Uyên ở bên người nói: "Được rồi, không cần viết."

Tiết Vân Chu quay đầu lại, thấy sự thấtvọng không thể che giấu của hắn, trong lòng có chút 囧: Gia viết chữ không tốt sao? Ngươi thất vọng cái lông.

Hạ Uyên nhàn nhạt nói: "Ngày mai ta đưa ngươi hồi Hầu phủ, ta sẽ sai người chuẩn bị lễ vật, ngươi không cần nhọc lòng." Nói xong liền xoay người đi.

Tiết Vân Chu nhìn bóng dáng hắn, lần nữa cảm thấy quen thuộc đến kì lạ, sửng sốt một chút, lúc sau lại thở phào nhẹ nhõm.

Thì ra Nhiếp Chính Vương thích xem viết chữ, xem ra nguy cơ đã được giải trừ!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro