Chương 3: Xuất giá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau, Tiết Vân Chu hứng thú bừng bừng đi xem của hồi môn của mình, y nằm mơ cũng không nghĩ đến, có một ngày cái từ "Của hồi môn" này sẽ dính với y, hơn nữa còn có một tên Nhiếp Chính Vương lúc nào cũng có thể cho mình đi bán muối, y thật sự không có cách nào vui nổi, nhưng cũng không đến mức phải tức giận, chỉ là cảm thấy có chút vớ vẩn.

Trần tổng quản không nhìn ra được cảm xúc trên mặt y, không khỏi có chút lo sợ, liền không dám nói nhiều, chỉ yên lặng ở một bên dẫn đường, tới nơi lại cung cung kính kính đem danh mục trình lên.

Tiết Vân Chu mặt mày nhạt nhẽo duỗi tay tiếp nhận, đáy mắt vân đạm phong khinh, chỉ hơi cúi đầu lật từng trang . Ánh mắt nhanh chóng lướt qua khung giường, bàn ghế, đệm chăn, lại hơi chút để ý đến mấy dòng liệt kê vàng bạc, châu báu. Xem hết danh sách, đuôi lông mày hơi giật giật, nhìn đến dòng 'thôn trang làm của hồi môn, cửa hàng làm sản nghiệp', mắt y sáng ngời, cuối cùng cũng có chút tinh thần.

Trần tổng quản vẫn luôn trộm liếc thần sắc y, thấy ánh mắt y dừng ở cuối danh sách, vội lấy lòng mà cười cười: "Hầu gia nói, đối với của hồi môn của Đại công tử, đều phải chọn thứ tốt nhất, không chỉ vì mặt mũi của Nhiếp Chính Vương phủ cùng Trung Nghĩa Hầu phủ, còn là vì để Đại công tử có đủ của hồi môn hộ thân, ở Vương phủ có thể sống thoái mái một chút. Hai thôn trang này, địa thế cực tốt, mỗi năm đều thu hoạch được rất nhiều, hai cửa hàng kia mỗi năm cũng sinh ra lợi nhuận không ít. Những thứ này đều là đích thân Hầu gia chọn vì người."

Hầu gia nếu thật sự đau lòng cho nhi tử, vậy không phải nên đem trưởng tử này lưu lại bên người kế thừa tước vị hay sao? Nếu vậy thì y sẽ nhận được cả toà Hầu phủ này đó.

Bất quá Tiết Vân Chu cũng không để ý, nhớ tới bình sứ được giấu ở trong lòng ngực kia, nhịn không được cười châm chọc một tiếng, Trần tổng quản vẫn đang liên hồi nói, gõ gõ vào danh mục quà lễ, miệng tươi cười: "Vào xem thử." Nói xong lại bước nhanh vào.

Chỉ là không nghĩ tới, khi nhìn thấy bên trong, y hoàn toàn không tin vào mắt mình

Người hiện đại rất khó có thể tưởng tượng được của hồi môn thời cổ đại đến tột cùng có bao nhiêu hoành tráng, Tiết Vân Chu nhìn một phòng đầy gia cụ cùng vàng bạc, y có ảo giác đang có một trận mưa nhân dân tệ đang xối xả đổ xuống, sau một trận loá mắt, y cảm thấy có chút mất mặt, sờ sờ trán lấy lại bình tĩnh.

Kỳ thật y ở hiện đại trước nay chưa từng thiếu tiền, Đàm Luật mỗi tháng đều cho y một khoảng sinh hoạt phí xài mãi không hết.

Khái niệm của y đối với tài sản của chính mình là một dãy số dài thật dài, nhưng nhìn đến đống đồ của hồi môn xa hoa này, y cũng có chút choáng váng.

Nghĩ đến Đàm Luật, Tiết Vân Chu bỗng nhiên thấy toàn thân vô lực, đáy lòng dâng lên một nỗi tuyệt vọng. Tuy rằng y luôn cảm thấy Đàm Luật quản y như quản con, y đã chuẩn bị tốt để tỏ tình, cũng chuẩn bị tinh thần khi bị từ chối sẽ bị răn dạy bằng một đống tư tưởng, nhưng lúc đó tốt xấu gì bọn họ vẫn ở cùng một thế giới, mỗi ngày muốn nhìn một cái cũng dễ dàng, còn tốt hơn bây giờ, làm gì cũng không được.

Tiết Vân Chu rất giận, giận đến đau cả ruột gan, nhìn của hồi môn đầy nhà, chỉ cảm thấy dị thường chói mắt.

Thật giống như ông trời đang ở góc nào đó cười nhạo y, cười y si tâm vọng tưởng.

Ai làm y rối rắm, mơ tưởng đến điều xa vời?

Đàm gia thu dưỡng y, đối với y có ơn, y ăn không ngồi rồi mà còn mơ mộng hão huyền, có ý đồ lôi trụ cột Đàm gia xuống vũng nước đục, khó trách ông trời nhìn y không vừa mắt, trừng phạt đem y sung quân đến nơi đây, làm y chỉ còn lại một sợi linh hồn, gì cũng không còn

Tiết Vân Chu thần sắc ảm đạm, dạo qua một vòng, đần độn vô vị, ngay cả hứng thú ban đầu với thôn trang cùng cửa hàng cũng không để ý đến.

Sau đó y ở Hầu phủ nhàm chán, ăn không ngồi rồi, ngày ngày nhàn nhã, chán đến vô vị, chi bằng sớm gả đi thì hơn, tuy rằng y rất muốn hỏi thăm một chút chuyện về Nhiếp Chính Vương, nhưng vì muốn làm một con dân tốt, ngoại trừ ngẫu nhiên cổ vũ hoặc là nghe một chút tin bát quái, ngày thường cũng chỉ có thể ra vẻ bình tĩnh mà bảo trì trầm mặc.

Nghe nói Nhiếp Chính Vương Hạ Uyên đã ba mươi, tuy rằng hậu viện 'hoa thắm liễu xanh' rất náo nhiệt, đến nay lại chưa có con. Tiết Vân Chu yên lặng cảm thấy người này có phải não bị úng hay không, trong tay nắm trọng quyền nhưng người kế tự lại không có, vậy mà còn cưới nam thê, về sau lấy đâu ra trưởng tử? Tự mình sa ngã à?

Như thế qua mấy tháng, rốt cuộc cũng tới ngày thành thân.

Tiết Vân Chu không thể làm gì, chỉ có thể đen mặt để người trang điểm thay đồ cho mình, cuối cùng vô cùng náo nhiệt mà bị nhét vào kiệu hoa, tức giận đến đầu đều bốc khói luôn. Hung hăng kéo  khăn voan đỏ trên đỉnh đầu xuống, ngồi trong kiệu hít sâu mấy cái mới không đem kiệu đá ngã.

Khăn voan đỏ! Khăn voan! Đầu! Má nó!

Tiết Vân Chu mặt vặn vẹo thở hổn hển một trận, dần dần bình tĩnh trở lại, phiền muộn nhanh tới cũng nhanh đi, nói dễ nghe thì y là người phóng khoáng, khó nghe thì là vô tâm vô phế. Tựa hồ chuyện gì cũng bị y vứt ra sau đầu, trừ chuyện của Đàm gia cùng Nhị ca.

Cho nên, đối với Nhiếp Chính Vương phủ, đối với đêm động phòng hoa chúc sắp đến, tuy rằng ngẫu nhiên nhớ tới y sẽ nôn nóng, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa hề sợ hãi.

Việc này cũng có thể là do y mới vừa xuyên qua chưa bao lâu, còn chưa thể hoà nhập xã hội 'Tay có Hoàng quyền, ta có thiên hạ' này, cũng chẳng sợ tai vạ đến nơi chỉ cảm thấy mình chỉ là một người qua đường đứng xem.

Đội ngũ rước dâu tấu sáo và trống đi hơn nửa vòng kinh thành mới đi về hướng Nhiếp Chính Vương phủ, Tiết Vân Chu cách mành nhìn ra phong cảnh bên ngoài, ngẫu nhiên sẽ nghe được bá tánh vây xem khe khẽ nói nhỏ.

"Không phải nói Nhiếp Chính Vương khắc thê sao? Bây giờ sao lại làm vậy."

"Không nhất định, còn không có bái đường, ai biết vị công tử Hầu phủ này có thể sống đến khi buổi lễ kết thúc không?"

"............" Tiết Vân Chu rất muốn gia nhập bọn họ: Nhiếp Chính Vương khắc thê là thật! Thật đó! Còn vị công tử Hầu phủ này mấy tháng trước đã chết rồi! Hắn nếu không chết, ta cũng tới không được nha!

Náo nhiệt bên ngoài truyền vào bên trong kiệu yên lặng, Tiết Vân Chu lắng nghe tiếng tim đập cùng tiếng hít thở của bản thân, rốt cuộc cũng cảm thấy khẩn trương, hơn nữa bị xóc hồi lâu, y vẫn luôn ở trạng thái choáng váng, đến nỗi khi nào đem khăn voan đội lên lại, khi nào xuống kiệu, khi nào bái đường, hoàn toàn không có ấn tượng.

Toàn bộ quá trình, y vẫn luôn vội vàng hướng ông trời xin khoan dung, hy vọng giây tiếp theo sẽ có thể thấy mình tỉnh lại ở bệnh viện, sau đó phát hiện đây chỉ là một giấc mộng.

Đáng tiếc thẳng đến khi vào phòng tân hôn, ông trời cũng không có đáp lại y.

Nhiếp Chính Vương nắm lụa đỏ đem y vào phòng, nửa câu cũng chưa nói, cao lãnh mà xoay người liền đi, thoạt nhìn không chút lưu luyến.

Tiết Vân Chu nghe tiếng bước chân dần đi xa, nghĩ bên ngoài hỉ yến* còn phải một lúc nữa mới tàn, nhẹ nhàng thở ra, vội đem khăn voan ném một bên, bực bội xoã tóc, đột nhiên nhớ tới tóc mình không ngắn như trước, lại luống cuống tay chân lột hết trang sức xuống.

*hỉ yến: tiệc hỉ, tiệc vui

Trên bàn có nến đỏ, kế bên là rượu hợp cẩn.

Tiết Vân Chu tựa cằm vào bên cạnh bàn, nhìn chằm chằm bầu rượu một lúc lâu, có chút rối rắm, sờ sờ bình sứ giấu ở trong áo, nếu không dùng lúc này, lát nữa y có hối hận không.

Trước khi xuyên qua y cũng không ngoan ngoãn gì, phân rõ trắng đen lại không phạm sai, bất quá khi muốn có được sự chú ý của Đàm Luật, cũng là vi phạm những chuyện nhỏ nhặt như đánh nhau ẩu đả gì đó.

Nhưng những cái đó chỉ có thể xem là những việc cỏn con, y ở xã hội pháp trị sống đã hai mươi năm, tiếp thu nền giáo dục nước nhà, cũng không muốn làm ra chuyện gì ảnh hưởng đến mạng người.

Cho nên hiện tại đối mặt với chuyện giết chết tân lang này, y thật sự lấy không ra dũng khí.

Qua lúc lâu, âm thanh ồn ào ở tiền viện dần biến mất, Tiết Vân Chu lập tức căng thẳng, lưng thẳng tắp như sắp ra trận, gắt gao nhìn chằm chằm cửa, mãnh liệt thôi miên chính mình: Bình tĩnh! Dù sao thân thể này cũng không phải của mình, nhịn một chút liền qua, bảo toàn mạng sống là quan trọng!

Thật vất vả mới đem tâm lý chuẩn bị tốt, nhưng chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy người đâu, y đứng dậy đi tới đi lui.

Hừ, không thể nhẫn nhịn được, vậy thì phản kháng đi!

Tiết Vân Chu lau mặt hít thở sâu, nhìn trên dưới trái phải các góc trong phòng, muốn tìm vũ khí phòng thân, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Ừm, giá cắm nến có thể chọc chết người, bình hoa có thể đập chết người, lụa đỏ có thể siết chết người, bình độc dược giấu trong tay áo kia

Haizzzzz, vẫn là nên cùng Hầu phủ giữ khoảng cách đi!

Náo nhiệt cả ngày, Nhiếp Chính Vương phủ dần dần an tĩnh lại, Tiết Vân Chu vẫn còn nắm tóc khổ sở tìm kiếm đối sách, Nhiếp Chính Vương Hạ Uyên lại sớm đã thay hỉ phục, trầm mặc ngồi trong thư phòng, dưới ánh nến lật xem đống tấu chương chồng chất trên bàn.

Vào triều đại Thái Tổ, đám người Đột Lợi bị đuổi đến nơi khỉ ho cò gáy, mấy năm gần đây thường tụ tập xây dựng thế lực ở phía Bắc tiến hành du kích quấy rầy, đốt giết đoạt của, không chuyện ác nào là không làm, người dân bá tánh cùng các tướng sĩ ở biên cương thương vong thê thảm. —— thực khó giải quyết

Giang Nam tham quan ô lại hoành hành, bá tánh rõ ràng thu hoạch không tồi, lại khổ cực đến nỗi bữa thiếu bữa no, có người chạy đến kinh thành cáo trạng, còn chưa kịp mở miệng đã bị bắt ném vào đại lao. —— quá hoang đường!

Trung Nguyên đất phía Tây cằn cỗi, Triều đình phát tiền cứu tế, chỉ có số lẻ là đến tay người dân, toàn bộ còn lại chẳng biết đi đâu, nơi đó nạn đói khắp nơi, bá tánh dưới sự giận dữ quyết định khởi nghĩa, Triều đình lại phái đại quân đi trấn áp, thủ đoạn so với đối phó Đột Lợi tàn nhẫn không hơn không kém. —— thật bi ai!

Tấu chương khắp nơi chuyển về, thậm chí còn có chuyện của một năm trước, đáng tiếc lại không có một dòng chỉ thị nào.

Nhiều vấn đề như vậy, người cầm quyền lại không thấy đâu. ——cục diện rối rắm!

Tổng quản Vương phủ, Hà Lương Tài, rón ra rón rén đi vào thư phòng, trong lòng thầm nói Vương gia mấy tháng gầy đây đột nhiên đổi tính, nhưng trên mặt lại không dám tỏ vẻ gì, chỉ cung kính cẩn thận nói: "Vương gia, thời gian không còn sớm, nên nghỉ ngơi."

"Ừ......" Hạ Uyên cau mày gật gật đầu, không đem lời hắn nói nghe vào ttai.

Hà Lương Tài đợi một lúc lâu, muốn lại nhắc nhở một tiếng lại sợ chọc giận hắn sẽ bị ăn mấy trượng.

Haizz......! Ai bảo mình mệnh khổ, đi hầu hạ chủ tử tính tình bất định như vậy chứ.

Hà Lương Tài đánh cược cả tính mạng, làm như lau mặt, tươi cười: "Vương gia, nên nghỉ ngơi sớm!"

Hạ Uyên bỗng nhiên hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thu hồi ánh mắt: "Ngươi đi nghỉ trước, ta xem xong lại nói."

A?

Ai u! Ngài còn ngồi ở nơi này, ta nào dám đi nghỉ ngơi?

Hà Lương Tài khổ sở: "Vương gia, ngài quên mất? Hôm nay là ngày đại hỉ của ngài sao, Vương phi còn ở trong phòng đợi ngài!"

Hạ Uyên thân mình cứng đờ, trầm mặc một lát: "Ta ngủ ở thư phòng."

Hà Lương Tài: "!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro