Chương 2: Hồi phủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Tiết Vân Chu bị đả kích, đem ánh mắt từ xà nhà chuyển đến trên mặt Trần tổng quản: "Hơ hơ...... Ta? Xuất giá? Nhiếp Chính Vương?"

Trần tổng quản mơ hồ cảm thấy tiếng cười này có chút cổ quái, cho rằng y cao hứng đến nỗi không nói nên lời, vội vàng gật đầu: "Đúng vậy! Đây chính đại hỉ! Hầu gia phân phó lão nô nhanh chóng đón Đại công tử trở về, Hầu gia rất nhớ mong người ......"

Âm thanh Trần tổng quản dần dần mờ mịt, trong đầu Tiết Vân Chu bỗng chốc hiện ra một đống chữ lớn đỏ chói: Ta! Xuất giá! Nhiếp Chính Vương!

Khang thị thấy ánh mắt y dại ra, lo lắng sốt ruột mà kéo kéo tay áo y.

Tiết Vân Chu mất một lúc mới đem hồn quay trở về, vội hướng nàng trấn an.

Y đối với Hầu gia trong miệng Trần tổng quản thật sự không có mấy hảo cảm, không nói đến chuyện người nọ vì sao bỏ vợ bỏ con, chỉ nhìn thái độ của tên Trần tổng quản này, Trung Nghĩa Hầu phủ chắc chắn không phải là thứ gì tốt. Hơn nữa còn muốn dùng y làm quân cờ liên hôn cho Nhiếp Chính Vương, nghĩ đến liền thấy lòng lạnh băng.

Trần tổng quản vẫn còn lải nhải Trung Nghĩa Hầu gia đối với nhi tử vô cùng quan tâm, Tiết Vân Chu nghe đến không còn kiên nhẫn, nghiêng đầu thấy sắc mặt khó coi của Khang thị, giống như sắp ngất xỉu, y vội vàng đỡ lấy bà, hướng Trần tổng quản cười như không cười, nói: "Đa tạ Hầu gia quan tâm, chỉ là hôn sự này quá đột ngột, ta chưa có chuẩn bị gì, có lẽ hôm nay không thể trở về cùng ngươi. Hơn nữa, ta còn đang định tham gia kì thi mùa thu......"

Trần tổng quản đã sớm phát hiện hôm nay cử chỉ cùng lời nói của Tiết Vân Chu không giống mọi khi, lúc này lại nghe y nói như vậy, càng thêm kinh ngạc: "Đại công tử không phải lần trước đã đáp ứng Hầu gia sao? Làm sao lại chưa chuẩn bị gì hết? Còn kì thi mùa thu này,.... Đã gả vào Vương phủ thì không thể tham gia."

Khang thị choáng váng đầu óc, ngẩng đầu nhìn Tiết Vân Chu, thần sắc có vài phần bi thương: "Vân Chu, con đã đi gặp Hầu gia?"

"Con......" Tiết Vân Chu hiểu chuyện gì.

Khang thị thấy y vẻ mặt chần chờ, thương tâm lại vội vàng mà bắt lấy cổ tay y, "Thanh danh của Nhiếp Chính Vương không phải con chưa nghe thấy, con làm sao có thể gả cho hắn? Hầu gia nói gì với con? Có phải hắn ta ép buộc con? Con không thể đáp ứng hắn được!"

"Phu nhân, chuyện này không thể trách Đại công tử, càng không thể đổ cho hầu gia." Trần tổng quản thấp giọng nói, như sợ người khác nghe được, "Là Nhiếp Chính Vương coi trọng Đại công tử, một hai muốn đem Đại công tử về phủ. Nếu Đại công tử không phải xuất thân từ Hầu phủ, e rằng còn không có tam môi lục sính*, trực tiếp bị ép sang làm thiếp."

* tam môi lục sính: nghi thức kết hôn của Trung Quốc, gồm 3 lễ giới thiệu và 6 lễ sính, tương tự "tam thư lục lễ".

Làm thiếp...... Tiết Vân Chu chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà, nhịn không được run lên một chút.

"Con làm sao vậy?" Khang thị quan tâm nhìn y.

"Không có gì ạ......" Tiết Vân Chu nhếch môi, nói thầm một câu: Ta chỉ là đang cảm thán thế giới thần kỳ này.

Trần tổng quản lần nữa cười nói: "Đại công tử, xe ngựa đã ở bên ngoài chờ, người xem khi nào thì có thể đi?"

"A...... Ta ở đây còn có chút việc, ngươi ngày mai lại đến đi."

Tiết Vân Chu sai sử đến tự nhiên, Trần tổng quản trong lòng lần nữa kinh ngạc, lúc trước Đại công tử này rất mong được hồi phủ, thậm chí còn ở trước mặt một số hạ nhân của Hầu phủ mà cung kính vâng vâng dạ dạ, sao hôm nay lại đột nhiên trở nên kiên cường?

Chẳng lẽ là y tự tin mình nhất định sẽ được sủng ái sau khi gả cho Nhiếp Chính Vương? Nghe nói Nhiếp Chính Vương cùng y chỉ mới gặo nhau có một lần, lẽ nào bọn họ đã lén gặp nhau không ít lần?

Trần tổng quản nghĩ tới nghĩ lui, không dám chậm trễ, thấy Tiết Vân Chu kiên trì không chịu cùng hắn hồi phủ, đành phải đáp ứng, lại khen tặng vài câu rồi xoay người rời đi.

Người vừa đi, lão nương giết heo cách vách lại ghé nhà, đưa cho Khang thị hai cái giò heo: "Này, nhi tử ngươi không phải bị đánh suýt mất mạng sao, hầm canh cho y bồi bổ."

Khang thị không thèm để ý bà ta, cười nói: "Vẫn luôn để các ngươi chiếu cố, thật là xấu hổ. Ta có làm cho ngươi bộ quần áo, bây giờ đi lấy cho ngươi, ngươi ngồi chơi một chút."

Lão nương lập tức cười tươi đến lộ hai lúm đồng tiền, hào sảng nói: "Hàng xóm với nhau, hôm nay ta giúp ngươi, ngày mai ngươi giúp ta, có qua có lại, đừng có khách khí!"

Tiết Vân Chu cảm lão nương giết heo này có chút ý tứ, nhịn không được buồn cười nhìn bà.

Lão nương giết heo bày ra vẻ mặt bát quái, nhìn về phía cửa lớn hỏi: "Người nọ là ai vậy?"

"Ngươi đoán xem?" Tiết Vân Chu không chút để ý lên tiếng, cũng không cùng bà khách sáo, tùy tiện ngồi xuống bên cạnh, ngón tay thon dài ở trên mặt bàn nhẹ gõ mấy cái, trong đầu tính xác suất đào hôn thành công.

Lão nương giết heo lúc này không rảnh để ý đến cử chỉ khác với ngày thường của y, mặt có vẻ hứng thú: "Ta thấy hắn giống như từ gia đình giàu có nào đó, chậc chậc, bộ dạng kia, thật sự gây chú ý! Bên ngoài kia còn có xe ngựa, không nói khí chất, thế nhưng còn có bảy tám thủ vệ đi theo. Nơi này chính là kinh thành, có rất nhiều kẻ giàu có, tuy rằng ta là người mổ heo, nhưng không thiếu chút kiến thức này, những kẻ đó luôn thích treo thẻ bài trên xe ngựa. Trương phủ, Lý phủ, Thượng Thư gia, Thừa Tướng gia, miễn cho đụng độ với nhau. Tiếc là ta không biết chữ, nếu không liền có thể nhận ra bên ngoài kia là ai ......"

Tiết Vân Chu vẫn còn lâm vào trầm tư, đối với lời nói của bà vào tai này ra tai kia.

Lão nương giết heo nói một lúc cũng không thấy ai phản ứng, cảm thấy thật nhàm chán, tròng mắt xoay chuyển, ghé sát tai y nói: "Ai! Người nọ cùng nương ngươi có quan hệ mật thiết sao?"

Trùng hợp lúc này Khang thị từ bên trong đi ra, nghe thấy những lời lão nương kia nói, trên mặt lập tức xấu hổ: "Ngươi nói bậy gì đó?"

Lão nương giết heo ngượng ngùng mà nhận lấy y phục trong tay Khang thị, "Y phục này thật đẹp! Tay nghề của ngươi hoàn toàn có thể so với tú nương của các gia đình giàu có kia."

Khang thị mất tự nhiên, cười cười: "Là để sinh sống qua ngày thôi."

Lão nương giết heo biết lúc này rất thoả mãn, khen thêm vài câu rồi mới rời khỏi.

Khang thị khẽ thở dài, trầm mặc đem giò heo rửa sạch sẽ, lại bắt đầu nhặt rau, trong phòng nhất thời im lặng.

Tiết Vân Chu cuối cùng cũng hoàn hồn, thấy bà mất hứng, chạy nhanh lại gần hỗ trợ, nhưng lại bị đẩy ra, vội lấy lòng mà cười cười: "Mẹ, người không cao hứng?"

"Không có, quân tử xa nhà bếp, đây không phải việc con nên làm."

Tiết Vân Chu đoạt lấy đồ ăn trong tay bà: "Cái gì mà quân tử, đó đều là cái cớ của những thư sinh lười biếng, mẹ mới là người xa nhà bếp, là con lúc trước không hiểu chuyện để mẹ phải vất vả, về sau con sẽ chỉ để người ngồi không hưởng phúc."

Khang thị không phải người cổ hủ, rất vui mừng nên tuỳ theo ý y, chỉ là thấy y động tác thuần thục, không khỏi kinh ngạc: "Con học những thứ này khi nào đó?"

Tiết Vân Chu dừng một chút, nói sang chuyện khác: "Mẹ, con không muốn gả cho Nhiếp Chính Vương, chúng ta có thể rời khỏi kinh thành không?

Khang thị nhìn chằm chằm y, thở dài: "Con nếu không muốn, vì sao trước kia lại đáp ứng? Nhiếp Chính Vươn tàn bạo lại háo sắc, nghe nói còn khắc chết thê tử, lúc trước có mấy hôn sự đều thất bại, hậu viện có vài tiểu thiếp nghe nói đã có hai ba người mất mạng, chết như thế nào, người ngoài không rõ lắm, nhưng lời đồn đại quả thật không dễ nghe. Hắn coi trọng con, cũng không phải là chuyện tốt......"

"......" Tay Tiết Vân Chu run lên, thiếu chút nữa đem toàn bộ đồ ăn ném lên tường, nỗ lực khắc chế mới không mắng hai chữ "Tên Khốn", y cơ bản không định sẽ làm theo những gì 'Tiết Vân Chu' sẽ làm, cũng lười nghiên cứu tính cách thật sự của nguyên chủ, nhưng bây giờ y đối với cơ thể này mãnh liệt sinh ra tò mò

Tên này có bao nhiêu não tàn mới chịu đáp ứng gả cho một kẻ cặn bã như vậy?

Tiết Vân Chu một đêm không ngủ ngon, ở cái thời đại xem trọng hoàng quyền này, chống lại ý chỉ của Vương gia chính là tìm đường chết, huống chi đây còn là Nhiếp Chính Vương. Một khi y mang theo mẹ già chạy trốn, phía sau tuyệt đối là bị người của Hoàng tộc cùng Trung Nghĩa Hầu phủ liên hợp đuổi giết.

Y không tin người cha ở Hầu phủ kia sẽ nhân từ đối với mình, y cũng không hy vọng Khang thị vì mình mà lang bạt khắp nơi, tuy rằng Khang thị sẽ không một lời oán trách.

Hơn nữa theo y biết, hiện giờ thế đạo chính loạn, phía nam còn nảy ra mấy cuộc khởi nghĩa nông dân, để cho Khang thị lẫn vào đám lưu dân chạy nạn, không chừng bản thân còn khó có thể chu toàn, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Đào hôn là tuyệt đối không được, chẳng lẽ chỉ có thể nhận mệnh mà gả đi?

Tiết Vân Chu ở trên giường gỗ lăn qua lộn lại cả đêm, cuối cùng quyết định đi một bước tính một bước.

Ngày hôm sau, mang theo ánh mắt lo lắng của Khang thị, y ngoan ngoãn theo Trần tổng quản hồi phủ.

Tuy thanh danh Nhiếp Chính Vương không tốt, nhưng có quyền thế địa vị, ai cũng không dám coi khinh, Tiết Vân Chu thân là Nhiếp Chính Vương phi chưa qua cửa, chỉ cần không bị hố chết, liền vĩnh viễn là đối tượng để mọi người a dua nịnh hót.

Từ lúc tiến vào đại môn, ai gặp hắn cũng đều có thêm phần cung kính, tựa như y thật sự là trưởng tử mà Hầu phủ coi trọng, chưa từng bị đuổi ra ngoài

Phu nhân Hầu phủ hiện giờ là Quý thị, nữ nhi của Quý Tướng quân, Tiết Vân Chu vừa vào đã bị mang đến chỗ bà ta thỉnh an.

Quý thị có lẽ là do bảo dưỡng cẩn thận, nhìn trẻ hơn nhiều so với Khang thị, đáng tiếc nếu bị lẫn vào một đám người trên đường, nếu không phải nhờ quần áo đẹp đẽ quý giá, chắc là sẽ không có ai nhận ra. Tiết Vân Chu cùng bà ta mẫu từ tử hiếu nói nửa ngày, thẳng đến khi rời đi cũng chưa nhớ kỹ bà trông như thế nào.

Tới lúc chạng vạng, Trung Nghĩa Hầu - Tiết Trùng hồi phủ, đem Tiết Vân Chu kêu đến thư phòng, thấy y khi hành lễ động tác có chút cứng nhắc, thần sắc lại vô cùng thong dong, không khỏi nhìn y vài lần.

Tiết Vân Chu đối mặt với ánh mắt đánh giá của, nhàn nhạt cười.

Tiết Trùng gần như không hề phát hiện mà nhíu mày, sau đó vẻ mặt liền hoà hoãn, ôn hòa nói: "Ngày mai con đi xem của hồi môn của ngươi, cha sẽ không bạc đãi con, những cái đó sau này chính là của con, nếu còn cái gì thiếu, hãy nói với mẫu thân của con." 'mẫu thân' này tất nhiên là chỉ Quý thị.

Tiết Vân Chu cung kính, trong lòng đánh chủ ý lên của hồi môn, y hiện giờ hai bàn tay trắng, tự nhiên có thêm một phần sản nghiệp, trong lòng thấy phấn chấn hơn hẳn.

Tiết Trùng lại ôn tồn nhỏ nhẹ quan tâm vài câu, tiếp theo từ trong tay áo móc ra một bình sứ nhỏ đưa tới trước mặt y, thấp giọng nói: "Có việc sẽ dùng tới."

Tiết Vân Chu trong lòng lộp bộp một tiếng, theo bản năng duỗi tay nhận lấy, ánh mắt gắt gao chăm chú nhìn vào này bình sứ, hận không thể chọc ra một cái lỗ thủng xem bên trong là . Loại cảm giác này thật là không tả nổi, người này rồi đến người khác đem y xoay như chong chóng, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, một câu thần thần bí bí này, đương nhiên là ta biết ngươi biết trời biết đất biết, y còn có thể ngu ngốc đến nỗi hỏi bên trong là thứ gì sao?

Tiết Vân Chu suy nghĩ, lập tức bày ra bộ dáng do dự, nhìn nhìn người cha trước mặt, muốn nói lại thôi.

Tiết Trùng trấn an vỗ vỗ cánh tay y, nói: "Nếu hắn coi trọng con, đêm tân hôn nhất định sẽ buông lỏng cảnh giác, nếu con muốn nhân cơ hội hành sự, nhớ lấy an nguy của bản thân làm đầu. Con vì cha làm nhiều như vậy, cha biết con hiếu thuận, sẽ không bạc đãi con."

Tiết Vân Chu rất muốn làm ra bộ dáng cảm động đến rơi nước mắt, nhưng kỹ thuật diễn của y chỉ bình bình, đành phải trịnh trọng gật đầu: "Cha yên tâm, nhi tử hiểu rõ!"

Đồng thời ở trong lòng hung hăng dựng thẳng hai ngón giữa.

"Cha đối với con luôn yên tâm." Tiết Trùng ha hả cười, ngay sau đó đổi chủ đề, "Đúng rồi, mẹ con gần đây thế nào?"

Tiết Vân Chu kinh ngạc, chẳng lẽ ông ta còn nhớ thương vợ cũ sao?

"Mẹ rất tốt."

"Ngô......" Tiết Trùng tựa hồ không quá vừa lòng câu trả lời của y, rũ mắt trầm mặc một cái, chậm rãi nói, "Trước mắt lấy việc hôn nhân làm trọng, phía mẹ con không vội, từ từ đi."

Từ từ? Từ từ cái gì a!

Tiết Vân Chu cảm thấy lần xuyên qua này quá là xao động nhân tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro