Chương 6: Cục diện rối rắm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thạch Thái y thấy Hạ Uyên trầm mặc lại chậm chạp không có động tĩnh, không dám thúc giục, đành phải đứng ở một bên khoanh tay chờ, đồng thời trong lòng cũng tự phỏng đoán.

Chứng bệnh này của Vương gia đã mười năm, nếu uống thuốc hữu dụng, đã sớm khỏi.

Lần trước tới bắt mạch, Vương gia vẫn là vẻ mặt âm trầm, giữa mày lệ khí chưa tan, tại sao bây giờ lại tốt rồi?

Nhưng mà nhìn khí sắc này, quả thật cùng lúc trước khác nhau rất lớn, chẳng lẽ là do thành thân, việc vui thì tâm tình cũng thoải mái, khúc mắc liền được hoá giải?

Hạ Uyên trầm mặc một lát, đứng dậy đem xiêm y mặc lại, chỉ chỉ một bên ghế dựa: "Ngồi."

Thạch Thái y ngày thường đến đây đều là đứng nhìn ghế chứ không được ngồi, lúc này nhìn tới ghế dựa cùng chiếc nệm hoa lệ kia, có chút thụ sủng nhược kinh, nơm nớp lo sợ ngồi xuống.

Hạ Uyên nhìn chằm chằm ông.

Thạch Thái y lập tức có cảm giác bị cái gì đó chọc vào mông, thiếu chút nữa là đứng bật dậy.

Hạ Uyên nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, nói: "Thạch Thái y, ngươi xem bệnh cho ta bao lâu rồi?"

Thạch Thái y thoáng thả lỏng, đáp: "Thưa Vương gia, đã được mười hai năm rồi."

Hạ Uyên cảm thán: "Lâu như vậy sao, khi đó ta mới 18 tuổi......"

"Là, Vương gia năm đó......" Thạch thái y bỗng nhiên im bặt, biết mình lỡ lời, sắc mặt cứng đờ.

Hạ Uyên cười cười: "Có chuyện gì cứ việc nói thẳng, không cần kiêng dè."

Thạch Thái y nhìn thấy khoé miệng hắn có chút ý cười, thấy hắn lại đảo mắt tới lần nữa, vội hoàn hồn, lắp bắp nói: "Năm đó Vương gia bị trúng độc, đã để lại di chứng, là hạ quan chẩn trị cho Vương gia. May mắn được Vương gia tín nhiệm, hạ quan vẫn luôn một lòng vì Vương gia, chẩn trị đến nay, Vương gia nếu như vẫn còn tin tưởng hạ quan, không ngại để cho hạ quan xem lại lần nữa, hạ quan sẽ đem phương thuốc sửa lại."

Hạ Uyên không đáp lời ông, giống như có chút cảm khái: "Mười hai năm...... quả thật là người ác độc. Có phải ngươi biết là ai làm không?"

Thạch Thái y lắc đầu thở dài: "Qua lâu như vậy, nếu Vương gia muốn điều tra, chỉ sợ là không dễ dàng."

Ông còn có một câu không dám nói, lúc ấy tuy Hạ Uyên tuổi trẻ, thân thể lại cường thịnh, mà tiên hoàng đã bệnh nặng, mặc kệ là ai hạ độc, đều tránh không khỏi do hoàng quyền tranh đấu, sao mà có thể dễ dàng điều tra.

Hạ Uyên cũng không mong sẽ hỏi ra được tin tức gì, vì tránh cho ông nghi ngờ, liền không nói thêm nữa, khi được yêu cầu để ông kiểm tra thân thể lần nữa, hắn cũng không đáp ứng.

Thạch Thái y đi rồi, Hạ Uyên đứng dậy đi đến trước cửa sổ, mệt mỏi xoa xoa giữa mày.

Vốn tưởng rằng cục diện hiện giờ chỉ rối rắm, không ngờ vẫn còn nhiều thứ khác nữa, hắn vẫn luôn vội vàng tìm hiểu tình hình, cũng không chú đến thân thể này có vấn đề gì.

Hạ Uyên sắc mặt khó coi mà trở lại án thư, cũng không để ý chuyện này có bao nhiêu gấp, lần nữa ngẩng đầu thì phát hiện sắc trời bên ngoài có chút âm u.

Hắn không quen trong lúc làm việc có người không liên quan đứng ở bên cạnh, nên sớm đã đem hạ nhân đuổi đi, lúc này trong thư phòng không còn ai khác. Hắn cảm thấy trời sắp đổ mưa, liền đứng dậy đi đến bên cửa sổ, vừa vươn tay ra, liền thấy có người đang đi tới, là tâm phúc hộ mà hắn phân phó đi điều tra vài chuyện, Tống Toàn.

Tống Toàn đi tới cửa cầu kiến, được sau khi được phép đi vào, đưa cho hắn một phần khẩu cung: "Khởi bẩm Vương gia, lúc trước người hạ độc đã khai, nói là được Quý Tướng quân sai sử."

Hạ Uyên tiếp nhận phần khẩu cung, nhíu mày nhớ lại: Nếu không lầm, Quý Tướng quân chính là nhạc phụ của Trung Nghĩa Hầu Tiết Trùng.

"Chỉ có một mình Quý Tướng quân?"

"Vâng, hắn chỉ khai ra Quý Tướng quân."

Hạ Uyên trầm ngâm một lát, gật gật đầu: "Đã biết, ngươi lui xuống đi."

"Vâng."

Saukhi Tống Toàn rời khỏi, Hạ Uyên ngồi trong thư phòng một lát, đứng dậy đi đến dưới mái hiên: "Hà Tổng quản." 

Hà Lương Tài lập tức từ trong góc chui ra, cung kính khom người: "Vương gia."

"Vương phi trở về chưa?"

"Bẩm Vương gia, Vương phi đã trở về được một lúc."

Hạ Uyên nhấc chân, đi về hướng viện của Tiết Vân Chu: "Không cần đi theo."

"Vâng." Hà Lương Tài nhìn bóng dáng hắn, thầm nghĩ: Quả nhiên là vẫn nhớ thương người ta, cũng không biết tại sao đêm tân hôn lại nhất định ngủ ở thư phòng.

Hạ Uyên đến nơi, giơ tay ngăn Dư Khánh đang định thông báo, chỉ hỏi: "Vương phi ở đâu?"

Dư Khánh đáp "Ở thư phòng", liền phi thường thức thời mà tránh đi.

Hạ Uyên đi đến bên ngoài thư phòng, xuyên qua cửa sổ đang mở, nhìn Tiết Vân Chu một tay đang chống  cằm,  tay kia khẽ lay động một chút, tựa hồ là đang viết chữ.

Hắn dừng bước, ánh mắt thẳng tắp nhìn người bên trong, như đang suy tư gì đó.

Tiết Vân Chu lúc này đang xem sổ sách, đây là sổ sách của một cửa hàng trong của hồi môn mà người cha kia cho y, bên trong ghi lại những mục thu chi trong năm qua.

Nhìn nhìn, y phát hiện có gì đó không đúng, không khỏi hơi nheo hai mắt lại, một lát sau, trong mắt lộ ra vài phần lạnh lẽo, hừ cười một cái, nhấc bút lên ghi vào khoảng trống trên sổ, đem phương pháp ghi chép phức tạp của thời cổ đại đổi thành cách ghi của thời hiện đại.

Y vào kỳ nghỉ mỗi năm đều bị Nhị ca xách đến công ty thực tập, sớm đã đem kỹ năng xem sổ sách luyện thành bản lĩnh, hiện tại đem những mục này sửa lại một chút, mới viết được một ít, liền phát hiện ra chỗ sai, tức giận đến sắp quăng luôn bút.

"Lão già gian manh!" Tiết Vân Chu đập lên đống sổ sách một cái.

Chắc chắn nguyên chủ là một mọt sách chính hiệu, Tiết Trùng cứ như vậy mà kê khai số giả, cũng không sợ bị mọt sách này phát hiện.

Cái gì mà lợi nhuận hàng năm, cáimông!

Đây là đem rác vứt cho mình sao?

Tiết Vân Chu bắt đầu kiểm tra lại lần nữa, một bên nghĩ đối sách, một bên vô thức mà xoay bút.

Hạ Uyên ngoài cửa sổ thấy cử chỉ của y quá mức quen mắt, lại bỗng phát hiện vài giọt mực từ trên bút lông bắn ra.

Hạ Uyên: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro