Chương 7: Điều tra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết Vân Chu phát hiện trên mặt khác thường, hai ngón tay đang xoay bút lông bỗng dừng lại, đối với việc xem sổ sách càng tức giận, hận không thể đem tất cả của hồi môn kiểm tra lại lần nữa.

Nếu như vàng bạc ngọc khí kia đều là hàng giả, vậy không phải mình chịu rất nhiều thiệt thòi sao? Bất quá Hầu phủ chắc sẽ không thất đức đến mức đó đi? Nếu bị truyền ra ngoài cũng sẽ ảnh hưởng không tốt!

Tiết Vân Chu tự an ủi mình một phen, cuối cùng đè nén xúc động muốn đứng bật dậy đi ngay, quyết định ngày mai lại kiểm tra, trước mắt đem đống này giải quyết cái đã .

Tiết Vân Chu đứng lên, đặt bút lông ngang miệng, ngậm lấy cán bút, hai tay ở trên bàn lật lật, trong miệng hàm hàm hồ hồ lẩm bẩm.

"Lão cáo già, ông khi dễ ta thì bỏ đi, muốn khi dễ cả mẹ ta, ta sẽ không để yên!"

Hạ Uyên đứng bên ngoài không nghe rõ hắn đang nói gì, theo bản năng mà tiến lên hai bước, nhìn người bên trong, trong lòng đặc biệt muốn đem mặt y ấn vào chậu nước mà rửa

Tiết Vân Chu lần nữa ngồi xuống, bút lông run lên: "Lão cáo già, ta nguyền rủa ông sinh con không có lỗ đít!" Nói xong sửng sốt một chút, vội vàng đổi lại, "Bậy bậy, là sau này sinh con không có lỗ đít, nhưng mà, vẫn không ổn."

Tiết Vân Chu đem sổ sách nhanh chóng xem một lần, tuy không có nhìn kỹ, nhưng cơ bản đã đoán được, chính mình đã bị hố.

Lừa cả con mình...... người cha này thật độc ác!

Tiết Vân Chu trong mắt một trận lạnh lẽo, ném bút tựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm lên xà nhà bắt đầu phát ngốc, dần dần, phẫn nộ trên mặt đã biết thành mê mang.

Đồ phá hoại này xuyên qua, sau này quỹ đạo cứ như vậy sao? Trong tay một đống thứ rối rắm, chết dần chết mòn trong Vương phủ? Nếu đến khi chết vẫn còn là xử nam, trong lòng hắn còn có chút an ủi, nói chông chừng có thể xuyên về lại gặp Nhị ca, nhưng vạn nhất họ Hạ biến thái kia một ngày nào đó tâm huyết dâng trào muốn lăn giường với mình...... Nếu như có thể tránh chuyện đó, cũng sẽ khó mà tránh được quân khởi nghĩa có ngày xông vào Vương phủ trong Kinh thành phóng hoả, nếu như tin tức của mình không nhạy sẽ khó mà thoát thân....

Tiết Vân Chu càng nghĩ càng xa, cảm giác lần sống lại này thật u ám, bỗng chốc tuyệt vọng.

Mà Hạ Uyên đứng bên ngoài, nhíu mày trầm tư một lát, ánh mắt thâm thuý đột nhiên trở nên sâu không thấy đáy, nhìn chằm chằm người trong thư phòng, thở sâu đè xuống sự kích động trong lòng, xoay người định rời đi, lại phát hiện bên ngoài đã đổ mưa.

Cơn mưa này đến rất nhanh, rất nhanh đã chảy xuống mái hiên.

"A?" Phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh của Tiết Vân Chu.

Hạ Uyên xoay người nhìn y.

"Vương gia? Không biết Vương gia ghé qua......" Tiết Vân Chu đứng ở cửa sổ, đối diện với ánh mắt của hắn, lời muốn nói lại bị nghẹn ở cuống họng, rụt rụt cổ lại.

Sao lại như thế! Tuy khẩn trương là không sai, nhưng sao lần này lại khác xa so với cảm giác khẩn trương?

Hạ Uyên thấy y đã phát hiện, dứt khoát không rời khỏi, lại tiến lên hai bước, cách cửa sổ dùng ánh mắt thật sau mà nhìn y: "Đến nhìn ngươi."

Tiết Vân Chu cảm thấy hai người đã quá mức thân thiết, nhanh chóng rút lại cái tay đang đặt trên cửa sổ, cười cứng nhắc, thật sự không biết nói gì mới đúng.

Hạ Uyên xoay người, từ cửa đi vào, đi đến bên cạnh y, lại nhìn chằm chằm mặt y, nhíu mày nói: "Có nước không?"

Tiết Vân Chu vội vàng rót trà.

Hạ Uyên không cầm chén trà kia, mặt khác lấy chút nước sạch, lại nhìn xung quanh, tìm một cái khăn nhúng nhúng vào trong nước.

Tiết Vân Chu vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn.

Hạ Uyên lấy khăn ra, nhìn y: "Muốn soi gương không?"

Tiết Vân Chu: "......"

Hạ Uyên giơ tay, đem khăn lau tới trước mặt y.

Tiết Vân Chu sợ tới mức lui về phía sau một bước.

Hạ Uyên duỗi tay đem y kéo qua, nâng đầu y: "Đừng nhúc nhích." Nói xong lấy khăn xoa xoa trên mặt y, đổi sang chỗ khác, lại xoa.

Tiết Vân Chu cứng đờ, mí mắt nhảy nhảy: "Vương vương vương......"

Hạ Uyên nhíu mày: "Ngươi là chó sao?"

"......" Tiết Vân Chu dừng một chút, "Vương gia!"

Hạ Uyên không để ý tới y, đem khăn đổi sang góc khác, chấm chấm nước, tiếp tục lau cho y.

Tiết Vân Chu sợ tới mức gan muốn nứt ra.

Hạ Uyên lau cho y xong, cầm khăn đưa tới trước mặt y: "Tự mình nhìn xem."

Tiết Vân Chu cáikhăn lấm tấm đen, im lặng một chút, lại liếc mắt sang gương mặt nghiêm túc của đối phương, nơm nớp lo sợ nói: "Vương gia, ngài có thói ở sạch sao?"

Hạ Uyên giương mắt nhìn hắn.

Tiết Vân Chu vội vàng giải thích: "Thói ở sạch nghĩa là thích sạch sẽ! Vương gia, ngài có phải đặc biệt thích sạch sẽ không?"

Hạ Uyên trầm mặc mà nhìn chằm chằm y trong chốc lát, ném khăn xuống: "Ừ."

Tiết Vân Chu thở mạnh một hơi: Làm ta sợ muốn chết! Có thói ở sạch thì nói thẳng đi! Làm hại ta tưởng ngươi có ý đồ gì với ta!

Ánh mắt Hạ Uyên quét về phía trên bàn.

Tiết Vân Chu cả kinh, luống cuống tay chân mà đem sổ sách cất lại, cười gượng nói: "Đây là của hồi môn của ta! Của hồi môn!"

Hạ Uyên không để ý, sao cũng được gật gật đầu.

Tiết Vân Chu thu thập xong, cùng hắn hai mặt nhìn nhau, cuối cùng khô cằn hỏi: "Vương gia, ngài ăn chưa?"

Hạ Uyên: "......"

Tiết Vân Chu nói xong liền hối hận, quả thực phải khóc cho sự ngu ngốc của mình, cũng không biết tại sao, vừa thấy họ Hạ kia liền khẩn trương muốn chết.

Hạ Uyên đốn trong chốc lát: "Chưa ăn."

Tiết Vân Chu khó nén thất vọng, căng da đầu mời: "VậyVương gia có muốn nán lại dùng bữa không?"

"Cũng được."

Tiết Vân Chu: "......"

Hai người một trước một sau đi ra thư phòng, Tiết Vân Chu nhìn bóng dáng hắn, bước chân dừng lại một chút, trong mắt lộ ra vài phần mê mang.

Bữa cơm này ăn lại làm Tiết Vân Chu khẩn trương, sợ Hạ Uyên sẽ muốn ngủ lại chỗ này.

Tuy rằng trên danh nghĩa hắn là phu quân của y, ngủ lại là chuyện bình thường, nhưng bản thân lại không phải Tiết Vân Chu thật sự, hoàn toàn không thể chấp nhận chuyện này, huống chi đối phương còn là một tên biến thái......

Hạ Uyên thấy y bắt đầu thất thần, buông đũa nhìn y: "Suy nghĩ gìthế?"

"Biến thái."

Hạ Uyên: "......"

Tiết Vân Chu cả kinh, vừa định bào chữa một chút, nhưng nghĩ lại chắc là người cổ đại sẽ không hiểu rõ biến thái là gì, vậy nên im bặt, tận lực tỏ vẻ thản nhiên.

Hạ Uyên lần nữa cầm lấy đũa: "Ăn cơm đàng hoàng."

"Vâng." Tiết Vân Chu lên tiếng, trộm bĩu môi.

Phuphu trên danh nghĩa mà thôi, quản nhiều quá đi!

Một bên chửi thầm, y trong lòng lại sinh ra nghi hoặc: Họ Hạ nếu nhìn trúng Tiết Vân Chu, vì cái gì đêm động phòng hoa chúc không thấy bóng dáng đâu hết? Hơn nữa cho đến bây giờ cũng chưa thấy hắn đòi hỏi phương diện kia, tuy đúng như mình mong muốn, nhưng tóm lại vẫn cảm thấy quái quái......

Hạ Uyên phát hiện y lại thất thần, sắc mặt đen lại, trầm giọng nói: "Ăn cơm cho đàng hoàng!"

Tiết Vân Chu giật mình một cái, vội vàng lùa cơm, bỗng nhiên trước mắt nhoáng lên, trong chén có thêm một miếng thịt vịt.

Tiết Vân Chu nghi hoặc mà giương mắt nhìn hắn, bị ánh mắt hắn đảo qua, lại nhanh chóng cúi đầu.

Một miếngthịt vịt ăn vào miệng, Tiết Vân Chu bỗng trừng lớn hai mắt: Xong đời! Họ Hạ có phải đã hoài nghi mình là hàng giả? Nếu không sẽ không thể đối đãi mình như khách! Hắn hiện tại là làm gì? Thử mình sao?

Thời gian Tiết Vân Chu ở Hầu phủ chờ gả muốn học làm người đọc sách văn nhã, chỉ cảm thấy mệt như cún, sau đó lại nghe nói Nhiếp Chính Vương chỉ mới gặp Tiết Vân Chu này một lần, cảm thấy vui ngoài ý muốn, sinh hoạt sau khi được gả đi cũng coi như tự do tự tại, vẫn luôn làm mọi việc theo ý mình, căn bản không nghĩ tới sẽ có một ngày bản thân bị bại lộ.

Tiết Vân Chu lúc này mới phát hiện bản thân quá mức vô ý, vội vàng ngồi thẳng tắp, tận lực ăn đến văn nhã một chút.

Hạ Uyên nhìn y một cái: "......"

Ănxong một bữa cơm, thể xác và tinh thần Tiết Vân Chu đều mệt, nghe nói Hạ Uyên phải về, lập tức vui mừng, cố nhịn mới không tỏ ra vui mừng, cuối cùng lại khách sáo hai câu, cung cung kính kính tiễn ngườiđi.

Tiễn Hạ Uyên đi, Tiết Vân Chu duỗi cái eo lười, mệt đến trực tiếp bò lên giường.

Màsau khi Hạ Uyên trở về, trước tiêngọiTống Toàn đến trước mặt, phân phó: "Tìm hiểu về Tiết Vân Chu."

Tống Toàn chấn động: " Là Vương phi?"

Chẳng lẽ Vương gia lần trước trúng độc hôn mê có liên quan đến Vương phi?

Hạ Uyên nói: "Tra xem trước khi xuất giá y là người như thế nào, hành động cử chỉ đều phải tra hết."

Tống Toàn đối với nhiệm vụ lần này vô cùng nghi hoặc, bất quá cũng không dám hỏi nhiều, liền lĩnh mệnh lui xuống.

Đêm nay Hạ Uyên chuyện gì cũng chưa làm, đứng trước cửa sổ tới hơn nửa đêm, nghe âm thanh của Tống Toàn, khóe mắt nheo lại: "Tiến vào."

Tống Toàn mang theo nghi hoặc mà đi, cũng mang theo nghi hoặc mà trở về: "Khởi bẩm Vương gia, Vương phi trước khi xuất giá vẫn làm mọi việc như khuôn phép, thật ra cũng không có gì đặc biệt, giống với đa số những người đọc sách khác."

Nói xonglại trình lên một tờ giấy, bên trong ghi chép kỹ càng mỗi một tiếng nói cử chỉ của Tiết Vân Chu, làm chuyện gì, nói lời gì, đều có thể tra được, đem tất cả nhớ kỹ.

Hạ Uyên tiếp nhận, không vội vã lật xem: "Ngươi lui xuống trước."

"Vâng."

Tống Toàn rời đi, Hạ Uyên đốtthêm đèn, trầm mặc chốc lát mới bắt đầu xem nội dung trên tờ giấy.

Từ từ lật xem, Hạ Uyên đọc từng trang, từng trang, cuối cùng vo tờ giấy thành một cục, một lúc sau mới thở dài, đáy mắt khôi phục gió êm sóng lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro