Chương 8: Kiểm toán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Uyên đi rồi, Tiết Vân Chu ở trên giường nằm một lát liền đứng dậy, bảo Dư Khánh chuẩn bị chút trà nóng cùng điểm tâm, vén tay áo đốt đèn lên, tuy không kịp kiểm tra hết sổ sách, nhưng cũng đã xong một cửa hàng.

Đây là một cửa hàng tơ lụa, nhìn sơ qua thì thấy tình hình rất tốt, nhưng lúc sau Tiết Vân Chu lại phát hiện rất nhiều lỗ hổng, trong lòng không khỏi bội phục lão cha của y.

Nguyên chủ quá chấp nhất với công danh lợi lộc, đối với những việc này quả thật dốt đặc cán mai, những sản nghiệp làm của hồi môn này có lẽ sẽ bị quăng vào một góc nào đó, một khi phát hiện tiền lời năm thứ hai giảm mạnh, mà bản thân lại không phát hiện có gì kì quái, nhất định y sẽ tự cho rằng là do bản thân không giỏi kinh doanh, tuyệt đối sẽ không nghĩ tới bản thân bị người cha kia lừa.

Tiết Vân Chu ngáp liên miên mà chống đỡ tới hừng đông, ghé vào trên bàn mơ mơ màng màng ngủ một lát rồi đứng lên rửa mặt.

Dư Khánh ở bên cạnh ngó mắt nhìn y, trong lòng căm giận, bất bình: Vương gia thật là thất thường, trước kia khi coi trọng Vương phi, hận không thể lập tức liền mang người về phủ, nhưng bây giờ cưới hỏi đàng hoàng, lại không ở qua đêm, tối hôm qua thật vất vả ở đây ăn bữa cơm, thế mà ăn xong liền đi, làm hại Vương phi cuộc sống hàng ngày khó an lòng.

Tiết Vân Chu nếu biết hắn suy nghĩ cái gì, nói không chừng sẽ đem nước súc miệng phun hết lên mặt hắn.

Rửa mặt xong, đồ ăn cũng đãđược mang lên, Tiết Vân Chu vừa ngồi xuống đã nghe hạ nhân kích động thông báo: Vương gia tới!

Tiết Vân Chu: "......"

Hạ Uyên nhấc chân bước vào cửa, ánh mắt đảo tới trên mặt Tiết Vân Chu, đi thẳng đến ngồi xuống bên cạnh.

Tiết Vân Chu bị ánh mắt hắn làm hãi hùng khiếp vía, vội vàng đứng dậy quy quy củ củ chắp tay hành lễ, cố tự nhiên hỏi: "Không biết Vương gia đến đây, là có việc gì......"

Hạ Uyên đánh gãy lời nói của y: "Tới ăn cơm."

Biểu tình Tiết Vân Chu lập tức đơ ra, chỉ cảm thấy trong lòng có mấy vạn cái đầu của thảo nê mã* đang vui sướng nhảy nhót: Ta là ông chủ tiệm cơm đó!

Hạ Uyên vừa nói xong, Dư Khánh liền vô cùng nhanh nhạy đem thêm chén đũa tới cho hắn.

Hạ Uyên nói: "Tất cả lui hết đi."

Ở đây đều là những hạ nhân mà Tiết Vân Chu tỉ mỉ lựa chọn, ai cũng đều mong muốn chủ tử của mình có được sủng ái, nghe thấy mệnh lệnh liền vô cùng vui sướng mà dạ vâng, nhanh chóng lui ra ngoài.

Tiết Vân Chu ngồi thẳng lên, đoan đoan chính chính, một lần nữa cảm thấy ông trời như trêu mình, xuyên qua thành thổ phỉ cũng được đi, nhưng cố tình lại cho y xuyên qua làm một thư sinh, quả thực chính là chịu tội.

Hạ Uyên giương mắt nhìn chằm chằm mặt y: "Tối hôm qua ngủ không ngon?"

Tiết Vân Chu cảm thấy hắn hôm nay kì kì, nhưng vẫn thành thành thật thật đáp: "Vâng."

"Sao lại như vậy?"

Tiết Vân Chu bịa đặt lung tung: "Thức đêm đọc sách."

Hạ Uyên cầm đũa, thuận miệng hỏi: "Xem sách gì?"

Tiết Vân Chu vẻ mặt "Đậu phộng" sửng sốt một chút, lắp bắp trả lời: "Du ký." Nói xong liền có chút lo lắng nghĩ: Có phải sẽ tiếp tục hỏi cái gì 'Du ký' hay không?

May mắn Hạ Uyên không làm khó y, không hỏi tiếp, chỉ nói: "Có việc thì làm vào ban ngày, buổi tối nghỉ ngơi cho tốt."

Tiết Vân Chu đột nhiên nhớ tới, trước kia khi Nhị ca giáo huấn mình cũng giống như vậy, trong lòng lại cảm thấy khác thường, nhịn không được trộm liếc hắn một cái, thấy hắn đã bắt đầu ăn, vội chớp chớp mắt làm vẻ mặt 'không hiểu nổi'.

Hạ Uyên dùng cơm xong liền đi, Tiết Vân Chu vẫn không hiểu chuyệngì, sau đó nghĩ đến bản thân còn có việc phải làm, vội sai người chuẩn bị xe ngựa, vội vàng đổi y phục đi đến cửa hàng tơ lụa của mình.

Bên ngoài cửa hàng nhìn rất đẹp, đáng tiếc bên trong lại không có khách, Tiết Vân Chu từ xa đã thấy hai tiểu nhị đang ngồi xổm bên trong cắn hạt dưa. Đi tới gần hơn, liền thấy vị Lý chưởng quầy y đã gặp trước khi thành thân kia đang vô cùng hưởng thụ mà nằm trên ghế xem sách giải trí.

Tiết Vân Chu đứng ở cửa một lúc lâu, thấy mấy người bên trong vẫn không có phản ứng, khoé môi không khỏi cười lạnh, cao giọng gọi: "Lý chưởng quầy."

Lý chưởng quầy chậm rì rì buông quyển sách trên tay, lười biếng nâng mí mắt, ánh mắt dừng trên người y, hoảng hốt suýt ngã từ trên ghế xuống, cuống quít đứng lên, kinh sợ nói: "Vương phi, người sao lại đến?"

Tiết Vân Chu không đáp, trực tiếp đi vào, ở bên trong tuần tra một vòng, liếc hắn một cái: "Lý chưởng quầy, việc làm ăn không tốt?"

Lý chưởng quầy xấu hổ: "Hôm nay có chút rảnh rỗi."

Tiết Vân Chu nhìn hắn cười cười: "Lý chưởng quầy ở chỗ này mấy năm rồi?"

"Bẩm Vương phi, đã 5 năm."

"Đã 5 năm, vậy chắc Lý chưởng quầy sẽ rất am hiểu việc kinh doanh của cửa hàng."

Lý chưởng quầy đoán không ra ý đồ của y, đành phải gật đầu.

Tiết Vân Chu không nói thêm, trực tiếp vươn tay với Dư Khánh đi theo phía sau.

Dư Khánh liền đem sổ ra trình lên.

Lý chưởng quầy nhìn sổ sách, sắc mặt hơi đổi, tuy rằng hắn cảm thấy vị Hầu phủ công tử này sẽ không mấy hiểu biết chuyện kinh thương, nhưng trong lòng vẫn có chút bất an.

Tiết Vân Chu đi đến trước quầy, đem sổ sách mở ra, chỉ vào nói: "Lý chưởng quầy, ta hỏi ngươi, lợi nhuận ba ngàn lượng này làm sao mà tính ra? Còn chỗ này, chi tận hai vạn lượng, sao lại không có ghi chép gì? Chỗ này nữa, có một số hàng hoá bị mưa làm hư hại, tại sao không tính lại chi phí tổn thất? Còn có......"

Lý chưởng quầy trán đổ mồ hôi lạnh, không dám nghe tiếp, mặt đầy nôn nóng giật lấy sổ sách, giải thích: "Cái này...... trong quyển khác có đem những thứ này ghi rõ......"

"Quyển nào?" Tiết Vân Chu hỏi, lại từ trongtay Dư Khánh nhận lấy mấy quyển sổ sách khác, ném đến trước mặt hắn, "Ngươi tìm cho ta."

Lý chưởng quầy lúc này đã biết y có chuẩn bị mà đến, lập tức không biết làm sao, ngập ngừng một lúc lâu, lật lật sổ, càng thấy nôn nóng, tay càng rối ren.

Tiết Vân Chu không có kiên nhẫn cùng hắn tốn thời gian, nhìn thần sắc hắn, chờ đến khi hắn thật sự chịu không nổi, đột nhiên mở miệng: "Ngươi chỉ cần đem sổ sách thật giao cho ta, chuyện này ta sẽ không truy cứu, ngươi vẫn có thể ở chỗ này tiếp tục làm chưởng quầy, chỉ là về sau phải dùng tâm mà làm, nếu không, e là không phải chỉ đuổi ngươi đi đơn giản như vậy đâu. Lý chưởng quầy, sổ sách đâu?"

Sắc mặt Lý chưởng quầy vẫn chưa thả lỏng, ngược lại càng khẩn trương, ấp a ấp úng sau một lúc lâu mới nói: "Sổ...... Sổ sách ở...... Ở trong tay Hầu gia ......"

Tiết Vân Chu nói: "Ngươi ở đây cũng phải có một phần."

Lý chưởng quầy cả kinh, vội vàng nói: "Đều...... Đều đã giao cho Hầu gia!"

Tiết Vân Chu nghiêng mắt nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, đột nhiên cười rộ lên: "Ngươi có phải đã quên thân phận của ta hay không? Hiện giờ ta không chỉ là Hầu phủ công tử, còn là Nhiếp Chính Vương phi, ngươi nếu dám lừa gạt ta, sẽ là tội càng thêm tội, nếu truy cứu, đến Hầu gia cũng sẽ không cứu được ngươi."

Sắc mặt Lý chưởng quầy trắng bệch, sợ tới mức "Bộp" một tiếng quỳ gối trên đất: "Vương phi thứ tội, sổ sách này đúng là giả, tất cả sổ sách cũng thật là đều nằm trong tay Hầu gia, cho dù là đại thần tiên chuyển thế, tiểu nhân cũng không có để giao ra cho người!"

Tiết Vân Chu thở dài, ngồi xuống cái ghế bên cạnh, đem chây này gác lên chân kia, mũi chân quơ quơ: "Lý chưởng quầy, ngươi đang hoảng sợ kìa!"

Lý chưởng quầy nghẹn một chút, giương mắt nhìn nhìn y, nhìn đến tư thế cà lơ phất phơ này của y, sắc mặt hơi chút cứng đờ, thấy ánh mắt y nhìn hắn, vội vàng rũ mắt, cung kính nói: "Tiểu nhân không thể giúp cho Vương phi, trong lòng có chút hoảng sợ."

Tiết Vân Chu nói: "Sổ sách thật sự là ở chỗ Hầu gia?"

Lý chưởng quầy gật gật đầu: "Tiểu nhân không dám lừa gạt!"

Tiết Vân Chu nghĩ nghĩ, nói: "Không phải chỉ là làm sổ sách giả thôi sao, có chuyện gì to tát, mà ngươi lại sợ thành như vậy? Chẳng lẽ trong sổ sách thật kia có chuyện gì không thể nói sao?

Lý chưởng quầy khóe mắt giật giật, lần nữa cong lưng: "Thứ tiểu nhân không biết."

Tiết Vân Chu trầm mặc chốc lát, y chỉ muốn đến đây chỉnh chỉnh chưởng quầy, không ngờ nghi hoặc trong lòng bây giờ còn lớn hơn. Không thể moi được tin tức gì từ chưởng quầy, nếu muốn biết nhiều hơn chỉ có thể xuống tay từ chỗ lão cha đó. Thật sự phải tiếp tục truy cứu sao?

Nhưng y hiện tại đang ăn ngon uống tốt trong vương phủ, cục diện rối rắm này thật con mẹ nó không muốn quản!

Tiết Vân Chu âm thầm bực bội một trận, cất bước chạy lấy người.

Dư Khánh bước nhanh đuổi kịp: "Vương phi, chúng ta hồi phủ sao?"

Tiết Vân Chu dừng một chút: "Trở về."

Trở về tiếp tục kiểm toán!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro