Chương 26: Xấu hổ và giận dữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên tờ giấy là một bài thơ.

Vì kinh văn là do Thư Đồng tự tay chép, nên đương nhiên sẽ suy ra người viết là nàng.

Thư lão Tướng quân không hiểu chuyện gì, nhìn về phía cháu gái: "Thanh Đồng, chuyện gì vậy?"

Thư Dịch Hằng nhíu mày, cảm thấy kỳ lạ: "Muội viết sao? Viết gì vậy?"

Thư Thanh Đồng nhìn người nhà, khẽ lắc đầu, khi đứng dậy, nhìn về phía bạn tốt cách đó không xa.

Thương Di Quân cũng nhìn nàng, ánh mắt đầy lo lắng và căng thẳng.

Thư Thanh Đồng bước ra giữa yến tiệc, hành lễ với Thịnh Võ Đế: "Bẩm Bệ hạ, là đồ của thần nữ."

Tám chữ ngắn gọn, Thư Thanh Đồng phát âm rõ ràng, giọng điệu kiên định.

Kinh văn là do nàng tự tay sao chép và đóng lại thành quyển, để tránh bị lem mực, thậm chí còn kiểm tra từng trang một, chưa từng kẹp bất cứ tờ giấy nào bên trong.

Nhưng mà, lúc này, bên trong cuốn kinh văn lại có một tờ giấy không biết từ đâu đến.

Nàng giống như đánh cuộc với bản thân mình, cắn răng thừa nhận.

Thịnh Võ Đế đưa tờ giấy trong tay cho nội quan, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Thư Thanh Đồng: "Ngươi, tự mình đọc lên đi."

Lời vừa nói ra, mọi người đều sững sờ.

Tại sao Bệ hạ lại để cho một cô nương đọc tờ giấy kẹp trong kinh văn trước mọi người chứ? Bên trong rốt cuộc viết cái gì?

Bản thân Thư Thanh Đồng cũng không ngờ rằng Bệ hạ lại làm như vậy, nhưng nội quan đã đưa đến trước mặt, nàng chỉ có thể đè xuống tâm trạng hỗn loạn, nhận lấy tờ giấy.

Nhìn rõ bên trên viết cái gì, mắt trừng lớn, lộ ra vẻ kinh ngạc.

Chốc lát, giọng nói trầm lắng của nữ tử vang lên trong yến tiệc ——

"Núi sông xa xa chiến chưa ác liệt, khói lửa hừng hực tư thế anh hùng. Lạnh lẽo ngàn dặm mênh mông sương trắng, sáng tỏ lòng son trấn quốc an."

Vốn là một bài thơ hào hùng, nhiệt huyết, bị một giọng nói trầm lắng của nữ tử trở nên thê lương, nặng nề, cũng gợi ra một câu chuyện cũ đầy bi thương của phủ Trấn Viễn Tướng quân.

Tam thúc của Thư Thanh Đồng, Thư Sính, là đứa con trai mà Thư lão Tướng quân yêu thương nhất, văn võ song toàn. Nhiều năm trước, An Hoa Trưởng Công chúa nhận thấy Bắc Quyết có hành động khác thường, đã nhờ Thư Sính đang trấn giữ cửa ải phía Bắc truyền tin tức, để Đại Tề mau chóng chuẩn bị, cũng hi vọng Thư Sính có thể mang con gái mới chào đời của mình về Đại Tề.

Thư Sính cảm động trước hành động cao cả của An Hoa Công chúa, lập tức nhận lệnh, cam đoan sẽ bảo vệ cho tiểu Công chúa.

Năm đó, tuyết bay lả tả, Thư Sính lên đường đưa Công chúa về nước, lại kinh động đến trinh thám của Bắc Quyết, rơi vào đường cùng, hắn chia thuộc hạ đi ba đường, nhằm che mắt quân địch.

Không ngờ trong quân lại có mật thám, hành tung của Thư Sính hoàn toàn bị bại lộ.

Đối với Bắc Quyết mà nói, thả một tiểu Công chúa đi, đổi lại một mạng người của Thư gia, quả thực rất đáng.

Cuối cùng, tiểu Công chúa khỏe mạnh trở về Đại Tề, nhưng Thư Sính lại vùi trong tuyết, vạn tiễn xuyên tim, khi chết không hề ngã xuống, giống như việc hắn trấn thủ cửa ải nhiều năm, như một chiếc rễ đầy sức sống cắm chặt ở nơi khắc nghiệt này, khiến lòng quân kiên định, là lá cờ đầu khiến quân địch phải khiếp sợ.

Có người nói, năm đó, binh sĩ Đại Tề như bạo phát, đánh cho quân địch không gượng dậy được, là vì An Hoa Công chúa đứng trên tường thành Bắc Quyết, mắng Bắc Quyết Vương thất tín bội nghĩa, hãm hại vợ cả, mới gây ra trận phẫn nộ này.

Nhưng càng nhiều người tin rằng, sự phẫn nộ năm đó, chỉ vì quân địch đã nhổ xuống lá cờ quan trọng nhất của cửa Bắc, như tàn nhẫn khoét đi trái tim của bọn họ.

"Cạch" một tiếng, kèm theo là tiếng nước đổ, chén rượu trên tay Thư lão Tướng quân rơi xuống áo bào, Thư lão phu phân ngồi cạnh kinh ngạc, không kịp lau nước mắt trên mặt, vội lau trang phục cho ông trước.

Lão tướng trải qua gió sương, hai mắt đỏ bừng nhưng không rơi lệ, chỉ có bàn tay đang đặt trên bàn dần nắm chặt lại, hơi run rẩy.

Con trai của ông...

Sau chiến thắng, Thịnh Võ Đế tuyên bố hành động cao cả của An Hoa Công chúa với thiên hạ, phong thưởng lớn, thậm chí càng yêu chiều An Âm Công chúa, hơn cả con gái ruột. Còn Thư gia, ông ban tặng vàng bạc châu báu, đan thư thiết khoán(*), cùng với ý chỉ truy phong Thư Sính là Trấn Quốc Đại Tướng quân.

(*) Đan thư thiết khoán丹书铁券 được hiểu như kim bài miễn tử.

Không ai dám nói Thịnh Võ Đế thiên vị ai, lại coi nhẹ ai.

Từ xưa đến này, vị trí tướng quân vốn dĩ là người trước hi sinh, người sau tiếp bước, không thể vì người nhà ai ngã xuống, cho dù cả đất nước đều ngã xuống, cũng không thể vì người đó bảo vệ quốc gia mà trở thành đại biểu của cả đất nước, thậm chí vượt qua Vương quyền Hoàng thất. Sau đó, Thư gia tạ ơn long ân, tiếp tục gánh vác trách nhiệm trên vai, người trấn thủ cửa Bắc trở thành cha của Thư Thanh Đồng, Thư Chấn.

Lạnh lẽo ngàn dặm mênh mông sương trắng, sáng tỏ lòng son trấn quốc an.

Đây chắc chắn là Thư Sính, không thể là ai khác.

Không khí trong yến tiệc tĩnh lặng, thậm chí có người nhớ lại—Năm đó, Thịnh Võ Đế chỉ công bố với thiên hạ việc nghĩa của An Hoa Công chúa, nhưng lại bỏ qua chuyện Thư Tướng quân liều chết cứu tiểu công chúa, hoặc là không muốn ai quên công lao của An Hoa Công chúa, hoặc là không muốn Thư gia ỷ có công lớn.

Thư Thanh Đồng lại kẹp lẫn một bài thơ tưởng niệm Thư Tướng quân trong cuốn kinh Phật chép tay, theo góc độ nào đó, liệu có phải là Thư gia không tán thành quyết định của Bệ hạ năm đó, ấm ức về cái chết thảm của công tử Thư gia.

Trong bầu không khí im lặng đó, Thư Thanh Đồng quỳ xuống trước mặt Đế Hậu, bình tĩnh nói: "Bẩm Bệ hạ, hồi nhỏ, thần nữ thường nghe người lớn kể về chuyện trước kia của Tam thúc, tuy rằng thấy đáng tiếc vì Thư gia mất đi người tài, nhưng quân dân Đại Tề đồng lòng, tướng quân anh dũng ngã xuống thì có người sau đứng dậy bảo vệ quốc gia, Tam thúc có thể trở thành một trong số đó, chính là vinh quang của Thư phủ."

"Tam thúc bỏ mạng tại quan ngoại, vì quân địch xảo quyệt, đến nay hài cốt vẫn chưa hoàn chỉnh, sắp đến Thanh minh, thần nữ tự tay chép kinh văn, chỉ mong anh linh của Tam thúc yên nghỉ, bất chợt to gan phỏng đoán tâm trạng năm đó của Tam thúc khi trấn giữ biên quan, làm ra bài thơ này. Không ngờ rằng, thiên tai ập tới, có buổi đấu giá từ thiện này, không kịp bỏ bài thơ ra, thần nữ cho rằng, nếu Tam thúc ở trên trời có linh, biết được hạt xá lị và kinh văn có thể đổi ra thành tiền cứu trợ bách tính, nhất định sẽ cảm thấy thanh thản, cầu chúc cho Đại Tề."

An Âm nhìn chằm chằm vào Thư Thanh Đồng, như muốn dùng ánh mắt dìm chết nàng, Thư gia nhiều con trai như vậy, chết có một người, nhưng nàng ta lại mất đi người mẫu thân duy nhất. Thư gia dựa vào cái gì mà bày ra vẻ mặt bi thương như vậy, ỷ có công lớn sao!? Nhưng ở trước mặt Đế Hậu, nàng ta không thể tức giận, mà còn phải cùng cảm kích Thư gia.

Đôi mắt lạnh lùng của Thịnh Võ Đế nhìn chằm chằm vào Thư Thanh Đông một lúc lâu, như đang phân biệt xem nàng thành thật hay nói dối, một lúc lâu sau, ông giơ tay lên, nội quan vội vàng tiến lên cầm lấy tờ giấy từ tay Thư Thanh Đồng, trả lại cho Thịnh Võ Đế.

Thịnh Võ Đế gấp tờ giấy trong tay về như ban đầu, lại gấp đôi lần nữa, nắm trong tay, giọng hơi khàn khàn: "Bài thơ này, viết rất hay."

Trong yến tiệc nổi lên tiếng xì xào, Thư Thanh Đồng ngạc nhiên ngước mắt.

Thịnh Võ Đế bật cười: "Không ngờ rằng, phủ Trấn Viễn Tướng quân không chỉ có con trai trung thành với đất nước mà còn có cô nương tài hoa đầy mình thế này. Đứng dậy đi."

Thư Thanh Đồng khấu tạ Hoàng đế, nhấc váy đứng dậy.

Thịnh Võ Đế lại nói: "Trẫm vô cùng thích bài thơ này, không biết Thư cô nương có đồng ý tặng nó cho Trẫm?"

Thư Thanh Đồng hoảng hốt đáp: "Đây là may mắn của thần nữ."

Thịnh Võ Đế gật đầu, nắm tờ giấy trong tay, ý là việc này kết thúc tại đây.

Khi Thư Thanh Đồng quay về chỗ ngồi, ánh mắt lướt qua đài đấu giá, hai tay của Trịnh Dục Đường chắp lại phía trước, mắt rũ xuống, không liếc nhìn ai, An Âm đứng bên cạnh bắt gặp ánh mắt của nàng, trong mắt là ý cười đầy thù hận.

Thư Thanh Đồng thản nhiên thu lại ánh mắt, cũng không nhìn ai nữa.

Vừa nãy, cảm xúc của Thư lão Tướng quân dâng trào, bây giờ có tiếng ho nhẹ, một đám tiểu bối tiến lên hỏi thăm, người khác nhìn cũng không dám nói nhiều. Thịnh Võ Đế sai người đưa Thư lão Tướng quân đến nơi yên tĩnh để tạm thời nghỉ ngơi, lại gọi cả thái y. Thư lão phu nhân và mấy người cháu đỡ Thư lão Tướng quân rời tiệc, để lại Thư Thanh Đồng và Thư Dịch Hằng ngồi lại.

Tâm trạng của Thư Dịch Hằng cũng đi xuống, liếc nhìn muội muội: "Có ổn không?"

Thư Thanh Đồng rõ ràng không thoải mái, nhưng vẫn cười một cái: "Không sao."

Thư Dịch Hằng lại hỏi: "Bài thơ đó là muội viết sao?"

Ánh mắt của Thư Thanh Đồng trống rỗng, sau đó tập trung trở lại, khóe miệng lộ ra nụ cười giễu: "Có quan trọng không?"

Thư Dịch Hằng cũng không hỏi nữa, trong nháy mắt, đột nhiên nhìn thấy sắc mặt của vị Thương cô nương phủ Tả tướng hơi kì lạ, vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, khi phát hiện ánh mắt của hắn còn chột dạ né tránh.

Thư Dịch Hằng nhíu mày, hắn vốn không thích Thương Di Quân lắm, nhưng Thanh Đồng thích chơi cùng nàng ta, hắn cũng không tiện nói gì.

Sau phủ Trấn Viễn Tướng quân, tiếp theo là phủ Tả tướng.

Vật mà phủ Tả tướng mang ra là một chiếc bình bạch ngọc, vô cùng tinh xảo, quý giá.

Cuối cùng, mây mù trong mắt An Âm cũng tan biến, thay bằng khuôn mặt tươi cười, xen vào nói: "Nghe nói chiếc bình bạch ngọc này chính là quà tặng của Du phi nương nương khi Thương cô nương cập kê. Đồ quý giá như vậy, Thương cô nương cũng tình nguyện mang ra bán từ thiện, có thể nói vô cùng lương thiện, dụng tâm."

Cô cô của Thương Di Quân, Du phi, là người được Thịnh Võ Đế sủng ái nhất trong bốn vị phi tần, nhưng danh vọng thì kém xa Lan Quý phi, cô cô của Trịnh Vân Hạm.

Phi tần đều là thiếp của Hoàng đế, hôm nay không thể xuất hiện, nàng muốn nâng cao danh vọng của mình, chỉ có thể lợi dụng đồ bán từ thiện bên nhà mẹ đẻ để thể hiện một phen.

Quả nhiên, chiếc bình bạch ngọc này rất được săn đón, cuối cùng được Hộ bộ Thượng thư Tào gia mua lại với giá mười tám nghìn lượng.

Giá cả đã vượt qua giá trị của chính chiếc bình, nhưng nhìn mặt mũi của Du phi nương nương, Tào gia cũng phải bán cái tình nghĩa này. Dù sao, Tào Mạn Nghi cũng sắp vào cung, nếu có thể kết giao với phi tần, sau này cũng sẽ có nhiều đường đi.

Lần này, An Âm rất nể mặt, không nhắc tới việc tự tay dâng lên, chỉ sai cung nữ mang đồ đến chỗ của Tào Thượng thư.

Từ sau thọ yến của phủ Trung Liệt Hầu, Thượng thư Tào Chính Xuân luôn nghẹn trong lòng, thấy Thái tử không trách móc gì, mới dần thở phào. Buổi từ thiện hôm nay, Tào gia bỏ ra mười tám nghìn lượng, cũng coi như là cố hết sức rồi.

Tào Chính Xuân nở nụ cười hài lòng, tự tay nhận lấy chiếc bình bạch ngọc, nhưng phát hiện miệng bình hình như chưa đậy chặt, nắp ngọc hơi vênh, liền xoay chiếc bình ngọc để kiểm tra, phát hiện có cái gì đó màu hồng kẹt ở nắp bình.

Đây, đây là cái gì?

Trong lòng Tào Chính Xuân nghi hoặc, đột nhiên bị cái gì đó chọc vào huyệt, tay buông lỏng, chiếc bình trượt khỏi tay, lăn ra giữa yến tiệc, đồng thời vỡ tan tành, cũng lộ ra đồ vật được giấu bên trong bình.

Mọi người bỗng nhiên thò người ra, ngạc nhiên nhìn Tào Thượng thư, lại nhìn vật màu hồng giữa đống mảnh vỡ, trợn mắt há mồm.

Buổi từ thiện hôm nay, đúng là hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.

Hai cung nữ nhanh chóng đến dọn dẹp, một cung nữ nhặt vật màu hồng lên, nhỏ giọng kinh ngạc.

Sắc mặt của Thương Di Quân hoàn toàn trắng bệch.

Vật màu hồng đó, chính là đồ lót của nữ tử.

"Đây, đây..." Thương Di Quân lúng túng, ánh mắt kinh hoàng: "Đây không phải là của ta! Không phải của ta!"

Cung nữ là người hiểu đạo lý, đường đường là thiên kim phủ Thừa tướng, vật cá nhân như vậy lại để lộ trước mặt mọi người, đồng nghĩa với việc thanh danh bị hủy, nhanh chóng vo vật màu hồng đó lại, lặng lẽ lui xuống.

Nhưng động tác của cung nữ có nhanh đến đâu, cũng không nhanh bằng đôi mắt của những người hóng chuyện!

Vừa nãy còn nói, đây là vật Du phi nương nương tặng cho nàng lúc cập kê, vậy đó chắc chắn là bảo bối được đặt trong khuê phòng, cô nương này rốt cuộc là tùy ý đến mức nào mới đem vật cá nhân cất lung tung như vậy?

Từ kích cỡ đến màu sắc của đồ lót đều bị nhìn thấy hết, thậm chí có người sau khi nhìn thấy, còn trắng trợn liếc nhìn Thương Di Quân một cái, Thư Tướng gia sầm mặt, trong lòng phát cáu.

Thương Di Quân vừa xấu hổ vừa tức giận, đột nhiên nhìn về phía An Âm Công chúa trên đài: "An Âm Công chúa, ngươi..."

An Âm vừa nghe đã biết nàng ta định nói gì, ánh mắt trở nên sắc bén: "Trong cái bình Thương cô nương dâng lên có lẫn đồ cá nhân. Chẳng lẽ muốn vu oan cho Bản Công chúa nhét vào sao?"

Ánh mắt của An Âm xoay chuyển, cười nói: "Nghe nói Thương cô nương và Thư cô nương là bạn tốt của nhau, không ngờ đến thói quen cũng tương tự nhau thế này, Thư cô nương thì bỏ quên bài thơ tự sáng tác, còn Thương cô nương thì..."

"Ngươi nói bậy! Đó không phải đồ của ta!" Thương Di Quân vô cùng suy sụp, không đợi thêm một giây phút nào nữa, rời tiệc trong xấu hổ và tức giận.

Thương phu nhân liên tục gọi nàng, định rảo bước đuổi theo thì bỗng nhiên có người đứng trước mặt.

Thư Thanh Đồng nói với Thương phu nhân: "Phu nhân đừng hoảng hốt, để ta đi nhìn nàng, sẽ không có chuyện gì đâu."

Thương phu nhân thấy Thư Thanh Đồng, cũng không nghĩ nhiều, liên tục cảm ơn.

Thư Thanh Đồng nhanh chóng đuổi theo.

Trịnh Vân Hạm không muốn tọc mạch, nhưng trong nháy mắt, nàng đã không thấy Đại ca đâu nữa, vị trí ban nãy của huynh ấy đã đổi thành một nội quan, liền đổi ý, nói một tiếng với Nhị ca rồi đứng dậy đuổi theo Thư Thanh Đồng.

Bóng dáng xinh đẹp vừa rời đi, Vệ Nguyên Châu ngẩng đầu nhìn theo.

Thấy Trịnh Vân Hạm rời tiệc, Vệ Nguyên Châu quay đầu, nói nhỏ với Thái tử mấy câu. Thái tử liên tục gật đầu, còn làm động tác mời, Vệ Nguyên Châu dẫn theo Phàn Nhẫn đứng dậy rời đi...

Tác giả có lời muốn nói: Trịnh Dục Đường: Đi xem kịch thôi.

Trịnh Vân Hạm: Đi xem kịch thôi.

Vệ Nguyên Châu: Đi xem kịch thôi.

Thư Thanh Đồng: Tâm tình phức tạp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro