Chương 11: Kiểu quan hệ này

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vết thương trên eo Tô Nam chỉ là một vết xước nhỏ, ngoài lúc tắm có chút đau rát nhẹ thì Tô Nam không để tâm lắm.

Còn về sự quan tâm của Hoắc Văn Thanh dành cho anh, Tô Nam nghĩ một nửa là vì Hoắc Văn Thanh được giáo dục tốt, nửa còn lại là vì mối quan hệ với Lương Triết.

Sau hai ngày bận rộn, công đoạn phức tạp nhất của chiếc đồng hồ đeo tay đã hoàn thành, chỉ cần chờ lắp ráp là xong.

Hiệu quả sau khi thay đổi cách khảm thậm chí còn tốt hơn dự kiến, mặt đồng hồ cầu kỳ tinh xảo nhưng không đến mức rối mắt khiến người ta nhìn không rõ kim đồng hồ.

Lương Triết khen ngợi hết lời. Rebecca cũng rất hài lòng, thở phào nhẹ nhõm và nói sẽ mời Tô Nam đi ăn tối tại một nhà hàng Pháp sau khi hoàn thành. Tô Nam xoa xoa vai, cười nói: "Được thôi, nhưng tiền công cũng phải trả đúng hạn đấy nhé."

Rebecca cười mắng: "Đồ mê tiền!"

Khi Tô Nam kết thúc công việc chuẩn bị rời đi, Lương Triết vội vàng chạy theo, không giấu nổi sự vui mừng nói: "Em được nhận lương rồi! Anh Nam, em mời anh đi ăn nhé!"

Tô Nam mỉm cười hỏi: "Được bao nhiêu vậy, cậu tự ăn có đủ không? Còn muốn mời anh đi ăn nữa."

Lương Triết bĩu môi: "Tám ngàn tệ đủ để ăn một bữa chứ?"

"..." Không chỉ một bữa, mười bữa cũng đủ.

"Ăn một bữa hết sạch, rồi sau đó cậu tính sao? Uống nước lã à?" Tô Nam bật cười.

Tô Nam đến giờ vẫn không rõ chuyện gì đã xảy ra sau khi Hoắc Văn Thanh đến hôm đó. Lương Triết nói cậu ta cũng không biết, sau khi Tô Nam rời đi không lâu, cậu ta cũng bị đuổi ra khỏi văn phòng.

Chỉ biết rằng ngày hôm sau Lynx đã đưa ra thông báo mới, đó là tất cả các khu vực nghỉ ngơi của công ty sẽ không còn được phân chia theo cấp bậc chức vụ nữa, mà sẽ mở cửa cho toàn thể nhân viên. Còn Lương Triết và Lý Minh vì xảy ra xô xát trong công ty, vi phạm quy định, bị phạt trừ tiền thưởng cuối năm nay.

Lương Triết chỉ là một thực tập sinh mới vào làm được một tháng, vốn dĩ làm gì có thưởng cuối năm, nên hình phạt này nói cho cùng chỉ nhắm vào Lý Minh.

Tô Nam cũng xác nhận Hoắc Văn Thanh chính là người chống lưng cho Lương Triết. Anh cứ nghĩ họ có quan hệ họ hàng hoặc là em trai của bạn bè gì đó, không ngờ lại hoàn toàn không phải vậy.

Lương Triết cứ nằng nặc đòi mời anh đi ăn, Tô Nam không thể từ chối tấm lòng nhiệt tình đó, bèn chọn một quán lẩu không quá đắt, hai người ăn hết năm trăm tệ.

Lương Triết thấy rất lạ, cũng vì thế mà nhớ ra hiện tại mình đang đóng vai "một thực tập sinh bình thường không có nhiều tiền". Dẫu vậy, cậu ấm họ Lương vẫn cảm thấy năm trăm tệ không đủ để bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với Tô Nam, nên lại kéo Tô Nam đi uống rượu, dù sao ngày mai cũng là cuối tuần không phải đi làm.

Tô Nam dạo này làm việc liên tục, quả thực đã lâu không được thư giãn, không cưỡng lại được sự nhiệt tình của Lương Triết nên đồng ý.

Trước khi đi, Lương Triết gọi một cuộc điện thoại: "Bác Phương, bác có biết quán bar nào ở Ma Đô có rượu ngon không ạ?" Nghĩ một lúc rồi bổ sung: "Kiểu quán phù hợp với sinh viên mới ra trường đi thực tập ấy, nhưng cũng không được quá tệ, cháu mời bạn đi chơi."

Quản gia Phương cười hỏi: "Cậu Triết được nhận lương rồi à?"

"Vâng ạ." Lương Triết đáp với vẻ chán ghét, "Có hẳn tám nghìn tệ lận."

Quản gia Phương lại cười: "Vậy thì vẫn nên tiết kiệm một chút."

Có lẽ vì thương xót số tiền lương ít ỏi của Lương Triết, quản gia đã mách nước cho cậu đến một quán bar không quá cao cấp do Triệu Tự Hàn mở, Lương Triết có thể ký sổ ghi nợ vào tên Hoắc Văn Thanh, không cần trả tiền.

Dĩ nhiên, quản gia làm vậy cũng vì lo lắng, sợ Lương Triết đi những nơi không quen biết sẽ không an toàn, dù sao cậu chủ này ngay cả ở công ty nhà mình cũng có thể gây sự với người khác được cơ mà.

Quán bar đó tên là "Stop", không gian yên tĩnh, thiết kế trang nhã, đồ uống cũng rất ngon, Lương Triết rất hài lòng.

Tô Nam biết quán bar này, trước đây anh và Du Khâm đã đến đây vài lần. Quán bar này cùng chủ với trung tâm giải trí Khải Minh ở trên lầu, đẳng cấp không thấp, giá cả đương nhiên cũng không rẻ.

Khi nghe tên quán bar, Tô Nam có hơi không muốn đến. Bởi vì hai năm trước, lần đầu tiên anh và Du Khâm xảy ra chuyện không ngờ cũng chính vì quán bar này.

Thực tế chứng minh, phản ứng tiềm thức của con người cũng không phải là không có lý. Tô Nam không ngờ là mình lại tình cờ gặp Du Khâm cùng với một cô gái xinh đẹp ở tầng dưới.

Tô Nam nhận ra cô gái này, là con gái của bạn thân ba Du Khâm, tên là Đồ Hy, nhỏ hơn Du Khâm vài tuổi, hai người có thể coi là lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Đồ Hy vừa mới du học về năm ngoái.

Ba của Du Khâm từng đề nghị hai người thử hẹn hò, nếu hợp thì có thể kết hôn, nhưng Du Khâm không đồng ý, nói rằng y không có ý định đó. Nhưng Đồ Hy thì chắc chắn có, Tô Nam không thể nhìn nhầm được.

Đồ Hy thân mật khoác tay Du Khâm, ngẩng mặt mỉm cười nhìn y, nói rằng bánh kem lạnh của nhà hàng trên lầu thật sự rất ngon, y đến đây lần này chắc chắn không uổng phí.

Du Khâm tuy nhíu mày nhưng thực ra không hề khó chịu, mà đó là một biểu hiện của sự bất lực, cũng là một sự nuông chiều hiếm thấy.

Tô Nam đã từng nhiều lần đối diện với ánh nhìn ấy, đến nỗi anh đã nhầm tưởng rằng tình cảm đơn phương của mình có lẽ còn cơ hội.

Nhưng ảo giác rõ ràng chỉ là ảo giác. Sau một cái liếc mắt vội vã, Tô Nam đã thu hồi tầm nhìn.

Thế nhưng Du Khâm bên kia dường như cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên nhìn về phía anh. Bước chân Du Khâm dừng lại ngay lập tức, Đồ Hy hỏi y có chuyện gì, rồi quay đầu lại thì nhìn thấy Tô Nam.

"Đó là anh Tô Nam phải không?" Mắt Đồ Hy sáng lên, gọi to một tiếng, "Anh Tô Nam ơi."

Tô Nam vốn định vờ như không nghe thấy, nhưng khoảng cách giữa họ không quá xa, xung quanh lại yên tĩnh không có ai khác, nên anh chỉ còn cách kìm nén biểu cảm, giả vờ như vừa mới phát hiện và quay đầu lại.

Du Khâm theo phản xạ muốn rút tay lại, nhưng ngay khoảnh khắc Tô Nam quay đầu nhìn qua, y lại từ bỏ ý định đó, để Đồ Hy thân mật khoác tay mình.

Biểu cảm của Tô Nam không chút sơ hở, anh mỉm cười chào Đồ Hy. Mãi cho đến khi Đồ Hy nói họ đến dự sinh nhật của bạn cô và ngước lên nhìn Du Khâm, Tô Nam mới liếc nhìn y một cái.

Du Khâm chắc hẳn rất bận rộn, hiện tại trông có vẻ mệt mỏi rõ rệt.

Bận rộn như vậy mà vẫn phải dành thời gian tham dự bữa tiệc sinh nhật mà trước đây y cho là nhàm chán.

"Cậu đang làm gì ở đây?" Giọng Du Khâm có hơi cứng nhắc, dường như vẫn còn đang giận.

Nhưng Tô Nam không quan tâm, cứ như không nghe ra ý đó: "Đến chơi với bạn bè, thư giãn một chút."

Du Khâm nhíu mày, vừa định hỏi bạn nào thì Lương Triết đã quay lại từ tòa nhà trung tâm thương mại: "Anh Nam, sao anh đi nhanh thế... Ơ? Đây là bạn của anh à?"

"Ừm," Tô Nam mỉm cười với cậu ta, "Đây là sếp của anh."

Nghe thấy từ "sếp", sắc mặt Du Khâm đen lại như đáy nồi.

"À, ra vậy." Vì là sếp mà, chắc chắn phải cư xử lịch sự, thế nên Lương Triết nhiệt tình mời: "Vậy anh sếp, có muốn lên chơi cùng không ạ?"

Chỉ có thằng nhóc ngốc này mới không biết ý, mời sếp đi chơi trong tình huống này.

Tô Nam cười khẽ: "Không cần đâu, họ còn có việc." Nói xong, anh nhìn Du Khâm và Đồ Hy, "Vậy hai người cứ bận việc đi, tôi đi trước đây."

Đồ Hy: "Vâng, tạm biệt anh Tô Nam."

Du Khâm đứng đó với vẻ mặt u ám, lần đầu tiên y cảm thấy nụ cười của Tô Nam chói mắt đến thế. Nụ cười đó khiến y không thể kiềm chế sự khó chịu và giận dữ, nhưng Tô Nam vẫn không hề quay đầu nhìn y lấy một lần.

Sự tức giận này đạt đến đỉnh điểm khi nhìn thấy Lương Triết đưa tay nắm lấy cánh tay của Tô Nam, y đột nhiên hét lên "Tô Nam".

Tô Nam ở phía trước khựng lại, cùng Lương Triết quay đầu nhìn.

Du Khâm thở nặng nhọc, nhìn chằm chằm vào anh: "Ngày mai về công ty một chuyến."

"Có việc gì sao?" Tô Nam nghi hoặc hỏi.

Du Khâm không nói gì mà rời đi luôn, Đồ Hy vội vàng theo sau.

"Anh Nam, sếp của anh trông đáng sợ thật đấy." Lương Triết ngốc nghếch nói, "Cuối tuần còn sắp xếp công việc cho anh, thật là mất hứng."

Tô Nam tất nhiên cảm nhận được Du Khâm vẫn còn giận, nhưng anh không còn muốn tìm hiểu nguyên nhân nữa, cũng không muốn xoa dịu cơn giận của y, anh chỉ muốn lặng lẽ lùi về vị trí mà mình nên ở, cho dù quá trình này khiến anh đau khổ và mất ngủ.

Im lặng một lúc, Tô Nam thở dài: "Đúng là mất hứng thật."

Lương Triết nói: "Không sao đâu, em sẽ dẫn anh đi chơi!"

Tô Nam cười, xoa đầu Lương Triết, rồi theo cậu vào quán bar.

Lương Triết rất hào phóng bảo anh cứ uống thoải mái, Tô Nam không khỏi dở khóc dở cười, cảm thấy người này vừa ngốc nghếch mà cũng vừa đáng yêu.

Dĩ nhiên là anh không uống bừa bãi. Tô Nam chưa bao giờ là người buông thả, dù là uống rượu hay hút thuốc cũng đều có chừng mực, những thứ này có thể dùng để giải tỏa cảm xúc, nhưng không thể để chúng chi phối cảm xúc.

Anh rất giỏi kiềm chế, cũng đã quen với việc kiềm chế, trông có vẻ dễ gần và hòa nhã, nhưng thực chất lại không phải người dễ tiếp cận. Cảm xúc của anh phần lớn đều được kìm nén, âm thầm lặng lẽ.

Cũng giống như tình cảm anh dành cho Du Khâm, bắt đầu như thế nào, kết thúc cũng như thế đó, anh cố gắng tự mình chấp nhận và nỗ lực dập tắt.

Lương Triết hoàn toàn ngược lại, là một người hoàn toàn cởi mở, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, muốn nếm thử đủ loại rượu, sau khi ngà ngà say còn ra sàn nhảy một lúc.

Kết quả là chẳng mấy chốc đã say khướt, miệng thì cứng cỏi nói mình không say, nhưng lại loạng choạng đi vào nhà vệ sinh, còn không cho Tô Nam đi theo, Tô Nam đành phải đứng đợi ở gần hành lang.

Ánh đèn rực rỡ, âm nhạc du dương, Tô Nam nheo mắt lại, ngước nhìn vầng trăng mờ ảo trên bầu trời đêm, nhận ra bây giờ đã là giữa tháng, đã nửa tháng trôi qua kể từ khi anh đề nghị kết thúc với Du Khâm.

Nhưng dường như ngoài anh ra, chẳng ai để tâm.

Cảm giác mất mát là có, nhưng cũng có lúc cảm thấy nhẹ nhõm.

Tô Nam đợi khoảng bảy tám phút không thấy Lương Triết ra, trong lòng bất an nên vào tìm một vòng không thấy, gọi điện mới biết Lương Triết vì không quen đường nên đi lạc, đã đi nhầm sang bên kia của nhà vệ sinh.

Tô Nam bảo cậu đứng yên đó, cúp điện thoại rồi đi tìm.

Phía nam của quán bar là một khoảng sân thượng rộng mở, nối liền với trung tâm giải trí trên tầng, thuộc không gian bán riêng tư, có mức tiêu tối thiểu năm chữ số trở lên, nên so với quán bar có mức tiêu tối thiểu bốn chữ số, nơi này yên tĩnh hơn nhiều.

Tô Nam nhanh chóng nhìn thấy Lương Triết. Nhưng cậu không đứng một mình, bên cạnh cậu còn có một người già tinh thần minh mẫn, chính là quản gia của Hoắc Văn Thanh.

Lương Triết gần như dựa cả người vào cánh tay của quản gia, miệng lẩm bẩm: "Sếp, sếp lớn của cháu cũng ở trên lầu sao?"

Thấy cậu ta vẫn chưa sửa lại cách xưng hô, quản gia biết chắc cậu đã uống say.

"Anh ấy làm gì ở đây?" Lương Triết nhíu mày, "Anh Hàn lại định giới thiệu người cho anh ấy à?"

Quản gia: "Cái đó thì tôi không biết."

"Sao anh ấy có thể làm vậy chứ?" Lương Triết rất bất mãn với cách làm của Triệu Tự Hàn, giọng cũng cao lên, rồi lại uất ức khóc lóc, "Hèn gì anh ấy không cho cháu đến nhà anh ấy ở, cháu hết tiền tiêu, anh ấy chỉ gửi cho cháu có tám nghìn tệ tiền lương! Anh ấy không yêu cháu nữa, không còn là anh trai tốt nhất yêu thương cháu nhất nữa."

Lương Triết chỉ đang nũng nịu trong cơn say, nhưng những lời này lọt vào tai Tô Nam lại không đơn giản như vậy.

Những câu như "đến nhà anh ấy ở", "không còn yêu cháu nữa", "không còn thương cháu nhất nữa" kết hợp lại khiến cho cái gọi là "anh trai tốt" trở thành một cách gọi thân mật đầy ẩn ý.

Tô Nam nhướn mày, anh thực sự không ngờ Lương Triết và Hoắc Văn Thanh lại có quan hệ như vậy.

Hóa ra Hoắc Văn Thanh cũng không phải là một quý ông như anh tưởng.

Quả nhiên trên đời này vẫn còn nhiều gã đàn ông tồi lắm.

---

Tác giả:

Lúc này sếp Hoắc vẫn chưa biết hình ảnh quý ông mà mình dày công xây dựng đã sụp đổ trong lòng vợ iu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro