Chương 37: Suy nghĩ xấu xa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cậu là fan của Hứa Minh Nguyệt?"

"Đúng vậy," thanh niên kia đầy vẻ phẫn nộ, "Anh có biết vì anh mà Tiểu Nguyệt của chúng tôi bị chửi rủa thê thảm không?"

Hoắc Văn Thanh khẽ cau mày, đặt bộ dao nĩa trong tay xuống.

Tô Nam liếc mắt nhìn, rồi lạnh lùng nói: "Tôi không đạo nhái, và tôi với Hứa Minh Nguyệt chỉ là quan hệ hợp tác đã gặp hai lần."

Cậu thanh niên kia tỏ vẻ nghi ngờ, Tô Nam không có kiên nhẫn dây dưa với người vô lễ, thẳng thừng nói: "Mời cậu rời đi cho."

Đường nét trên khuôn mặt Tô Nam không sắc sảo, nhưng khi lạnh lùng lại có chút uy hiếp. Chưa kể đối diện anh còn có một người đàn ông cao lớn với khí chất điềm tĩnh. Ánh mắt của thanh niên kia lướt qua lướt lại giữa hai người, cuối cùng miễn cưỡng nói một câu "Tốt nhất là như vậy" rồi rời đi.

Bầu không khí thoải mái ở khu vực này đã bị phá hỏng hoàn toàn. Tô Nam nhìn mặt biển đen ngòm, uống cạn ly rượu vang, sau đó quay sang nhìn Hoắc Văn Thanh: "Xin lỗi, lẽ ra tôi nên chọn một nhà hàng riêng tư hơn."

Cũng không đến nỗi bị làm phiền liên tục như vậy, cuối cùng lại mất cả hứng ăn.

"Không sao." Hoắc Văn Thanh dùng khăn lau tay, "Tôi thấy bữa tối hôm nay rất ngon."

"Ngon cái gì mà ngon, anh chẳng ăn được mấy." Tô Nam buột miệng nói.

Thực đơn tối nay, ngoại trừ món gan ngỗng và bò bít tết mà Hoắc Văn Thanh ăn gần hết, còn lại hắn đều ăn rất ít.

"..." Hoắc Văn Thanh nói, "Đây là vấn đề của tôi, dạo này tôi ăn không ngon miệng lắm."

Quả thật là làm khó cho vị quý công tử này, hắn phải lo lắng cho tâm trạng của Tô Nam, đến mức tự kiểm điểm bản thân.

Tô Nam bất lực nhếch mép: "Thôi, không quan trọng, chúng ta đi thôi."

Sau khi rời nhà hàng du thuyền, cả hai không vội đi ngay, Tô Nam đề nghị đi dạo trên bãi biển bên cạnh, có lẽ để tránh bị người khác nhận ra, Tô Nam dẫn Hoắc Văn Thanh đi đến nơi tương đối vắng vẻ và ít người qua lại.

"Thật ra anh đã biết chuyện trên mạng từ lâu rồi đúng không." Tô Nam nói.

Hoắc Văn Thanh nghiêng đầu nhìn sang, Tô Nam nói tiếp: "Anh vừa gọi điện cho Giám đốc Triệu, ông ta đã thay đổi ý định, nói rằng việc vi phạm hợp đồng sẽ tạm hoãn, bảo tôi chờ tin tức."

Hoắc Văn Thanh không phủ nhận. Sau khi Tô Nam từ chối nghe điện thoại của hắn, hắn đành phải tìm hiểu sự việc qua các kênh khác.

Việc để Giám đốc Triệu tạm hoãn xử lý, không chỉ vì nhân vật chính của sự việc là Tô Nam, mà còn vì Hoắc Văn Thanh ghét kiểu hành vi công tư lẫn lộn này. Chưa điều tra kỹ lưỡng mà đã vội vàng xử lý vấn đề, hắn cũng rất ghét điều đó.

Tô Nam dừng bước, nhìn bãi biển đen kịt phía xa. Trong gió biển, giọng anh cũng có chút trôi nổi, bất lực như những con sóng bị gió xô đẩy.

"Thực ra những gì trên mạng nói, cũng không phải là hoàn toàn sai. Ban đầu công ty thực sự định để tôi đứng tên bộ tác phẩm đó để xoa dịu bà Đỗ. Tôi đã đồng ý, nhưng sau đó lại không yên lòng, nên tìm cách thỏa hiệp. Tôi đã để cho Tiểu Húc, chính là nhà thiết kế thực sự của bản vẽ đó, để cậu ấy cùng tôi chế tác, rồi vòng vo trả lại quyền tác giả cho cậu ấy. Vì chuyện này, tôi còn tính kế cả bà Đỗ, khiến bà ta không vui, chỉ là không ngờ cuối cùng lại thành ra như vậy."

Khách hàng bị đắc tội, đạo nhái bị khẳng định.

Thật nực cười.

Điều an ủi duy nhất có lẽ là Triệu Tiểu Húc không trách anh. Những bức ảnh trên mạng cũng không phải do Triệu Tiểu Húc đăng, mà là do Phó Vĩ, nói là để bênh vực Triệu Tiểu Húc. Sau khi biết chuyện, Triệu Tiểu Húc đã yêu cầu Phó Vĩ xóa ảnh, đăng Weibo làm rõ, sau đó cũng tìm Tô Nam để xin lỗi.

Tô Nam đương nhiên sẽ không trách cậu ta, cậu ta mới là người thật sự vô tội.

"Cho nên Tổng giám đốc Hoắc, tôi thực sự đã phụ lòng tin của anh."

Tiếng sóng biển đêm mang đến sự an yên tự nhiên, cũng mang lại cảm giác cô đơn tột cùng. Gió đêm thổi bay tóc mái và vạt áo của Tô Nam, ánh sáng yếu ớt chiếu vào bên mặt anh, khiến biểu cảm của anh hiện rõ vẻ chán nản hiếm thấy và nỗi buồn khó tả.

Nỗi buồn này có lẽ là sự bất lực trước sự trêu ngươi của số phận, cũng có thể là sự hối hận vì phụ lòng tin tưởng. Dù sao đi nữa, Tô Nam trông thật mềm yếu, mong manh, như thể có thể bị gió thổi ngã.

Hoắc Văn Thanh nhớ đến lúc hắn nghe thấy Tô Nam đấu khẩu với Tổng giám đốc Hoàng và Du Khâm qua điện thoại. Hắn không nhìn thấy tận mắt, nhưng chỉ cần nghe thôi cũng đủ để tưởng tượng, lúc đó Tô Nam cứng rắn, kiêu ngạo, dù đầy tức giận nhưng vẫn lý trí rõ ràng, như một thanh kiếm đã được tôi luyện từ lâu, đột nhiên rút ra khỏi vỏ.

Hắn từng chứng kiến cảnh tượng đó. Vào đêm mưa, khi Tô Nam chống đỡ sự kiêu ngạo mỏng manh của mình, không bao giờ cúi đầu.

Đây thực sự là hai thái cực hoàn toàn khác biệt với con người trước mắt, nhưng dường như lại hoàn toàn hòa quyện, anh vừa mong manh vừa kiên cường, vừa giận dữ vừa đau buồn.

Trong khoảnh khắc này, Hoắc Văn Thanh cảm thấy một niềm vui kỳ lạ vượt qua sự ngưỡng mộ và yêu thích.

Bởi vì nỗi buồn mơ hồ của Tô Nam lúc này đã khơi dậy những suy nghĩ xấu xa trong lòng Hoắc Văn Thanh.

Đối mặt với cấp trên của công ty, Tô Nam cứng rắn như vậy. Nhưng trước mặt hắn, đối phương lại là dáng vẻ bất an, mong manh, như một chú sói con bị oan ức nhưng vẫn phải cố tỏ ra mạnh mẽ, trở về nhà run rẩy tìm kiếm sự an ủi từ chủ nhân của mình.

Khiến hắn thương yêu, cũng khiến hắn cảm thấy ngứa ngáy trong lòng. Điều này khiến Hoắc Văn Thanh khó có thể không cảm thấy vui vẻ.

Hoắc Văn Thanh lặng lẽ co các ngón tay lại, tỏ vẻ bình thản: "Không thể nói là phụ lòng, em cũng không lấy đồ của người khác."

Tô Nam quay sang nhìn Hoắc Văn Thanh, Hoắc Văn Thanh nhìn vào đôi mắt đen của anh, chậm rãi nói: "Em đã nói với bà Đỗ sự thật, và khi công bố tác phẩm, em đã trao quyền đứng tên chính cho nhà thiết kế đó. Trên thực tế, tác phẩm đó từ đầu đến cuối đều là của nhà thiết kế đó."

Ngừng lại một chút, hắn an ủi tiếp: "Còn về dư luận trên mạng, đây không phải là chuyện lớn, em không cần phải quá để tâm."

Nghe xong những lời này, Tô Nam chợt nhận ra một điều khác, đó là Hoắc Văn Thanh không chỉ hiểu biết về sự việc này thông qua những lời đồn đại trên mạng. Hắn hiểu rõ đến mức này, chắc chắn đã điều tra và biết được nguyên nhân trước sau.

Đúng vậy, Hoắc Văn Thanh là người thừa kế của tập đoàn lớn, làm sao có thể chỉ nghe lời từ một phía? Trước khi đưa ra quyết định, hắn chắc chắn sẽ tìm hiểu kỹ sự việc, biết toàn bộ câu chuyện, rồi mới đưa ra quyết định.

Tô Nam bất chợt bật cười. Có lẽ anh đã mất trí rồi, làm sao có thể nghĩ rằng người thừa kế của một tập đoàn lớn lại ra tay bảo vệ anh chỉ vì tin tưởng anh.

Anh đang tự trách mình, lo lắng không yên, không ngờ những chuyện này trong mắt Hoắc Văn Thanh, thật ra chẳng là gì cả.

Cho nên Hoắc Văn Thanh không chủ động đề cập đến chuyện này, có thể là vì lịch sự, cũng có thể là thật sự không quan tâm.

Vậy thì việc hắn có thể dành cho Tô Nam cả một đêm để nghe anh tâm sự, đột nhiên trở nên đáng suy ngẫm.

"Quả thật không phải chuyện gì lớn, chỉ tại tôi tự mình làm khổ mình thôi." Tô Nam mỉm cười, nhưng nụ cười không chạm tới ánh mắt, "Cảm ơn Tổng giám đốc Hoắc đã nghe tôi than thở."

Hoắc Văn Thanh nhận ra tâm trạng của đối phương đã thay đổi, thêm vào đó là sự bực bội và một chút chế giễu khó nhận thấy mà trước đây không có.

Hắn cau mày, chưa kịp lên tiếng thì nghe Tô Nam nói tiếp: "Đúng rồi, nói đến dư luận trên mạng, một loạt sự việc này không giống như sự bùng phát của dư luận đơn thuần, đằng sau chắc chắn có kẻ giật dây. Ý tôi là, ngoài đối thủ của Hứa Minh Nguyệt, có lẽ còn có những người khác đang thừa nước đục thả câu, hẳn là nhắm vào buổi ra mắt bộ sưu tập Xuân Hè của Lynx."

Hứa Minh Nguyệt và Lynx không có bất kỳ hợp tác nào, không có lý do gì một scandal nhỏ của cô ta lại có thể ảnh hưởng đến hình ảnh thương hiệu của Lynx, lại còn đúng vào vài ngày trước buổi ra mắt bộ sưu tập Xuân Hè.

Hoắc Văn Thanh hơi ngạc nhiên trước sự nhạy bén của Tô Nam. Trong lúc chịu áp lực từ nhiều phía, cảm xúc của mình cũng gần như sụp đổ, anh vẫn có thể nhanh chóng tìm ra mấu chốt của vấn đề, xử lý, thậm chí còn nghĩ đến âm mưu sâu xa hơn, đưa ra lời nhắc nhở.

Thật sự là một người thông minh và kiên cường, vô cùng quyến rũ trong đêm tối.

Tô Nam ngước mắt lên, bắt gặp ánh nhìn trần trụi và chăm chú của Hoắc Văn Thanh, tim anh đột nhiên hẫng một nhịp.

Có lẽ là do màn đêm sâu thẳm. Màu mực trầm tĩnh trong mắt đối phương lúc này nhuốm màu cuồn cuộn của biển đêm, khiến Tô Nam có cảm giác bị nhấn chìm.

Tô Nam lảng tránh ánh mắt, nói: "Tôi không nói thì Tổng giám đốc Hoắc chắc cũng sẽ điều tra ra thôi."

Hoắc Văn Thanh không thừa nhận, chỉ nói: "Tôi sẽ cho người đi điều tra, sẽ không để em bị mắng oan."

Đây là muốn giúp Tô Nam xả giận, Tô Nam cười nhạt: "Cũng không cần, tôi coi như rèn luyện tâm lý vậy."

Lúc này cả hai đã đi đến cuối bãi biển, phía trước là một vách đá dựng đứng, xa hơn một chút là một ngọn hải đăng.

Đêm nay không có ánh trăng, ngọn đèn tròn trên hải đăng tạm thời thay mặt mặt trăng, rải xuống biển những tia sáng lấp lánh.

Tô Nam đột nhiên hỏi Hoắc Văn Thanh: "Anh có biết bơi không?"

Hoắc Văn Thanh nhướng mày: "Bây giờ em muốn bơi à?"

Giữa đêm khuya ở một bãi biển xa lạ, bơi tự do, điều này thật sự vượt quá nhận thức của một công tử nhà giàu.

Tô Nam cười: "Không, tôi muốn nhảy xuống biển."

Nói xong, anh nhanh chóng bước về phía vách đá trong sự ngỡ ngàng của Hoắc Văn Thanh, bước lên những bậc đá lởm chởm, từng bước leo lên.

Hoắc Văn Thanh vội vàng đuổi theo, nắm lấy cổ tay Tô Nam: "Em nghiêm túc đấy à?"

"Đương nhiên rồi." Tô Nam nói, "Rất kích thích, cũng rất xả stress, có muốn thử cùng không?"

Hoắc Văn Thanh chưa kịp nói gì. Do tầm nhìn bị cản trở, Tô Nam giẫm lên hòn đá không vững, trượt chân. Hoắc Văn Thanh lập tức đưa tay kia ra ôm lấy eo anh, giữ thăng bằng cho cả hai, cùng nhau ngã xuống một tảng đá tròn lớn.

Tô Nam chống tay xuống, nên không bị va đập trực tiếp. Nhưng Hoắc Văn Thanh ở phía trên lại đè nặng lên người Tô Nam. Bụng và hông hoàn toàn áp sát vào nhau, hơi thở ấm áp như lông vũ lướt qua vành tai Tô Nam, mang đến từng cơn tê dại.

Khoảng cách thân mật chưa từng có khiến cả hai đều im lặng trong chốc lát, có thứ gì đó theo cảm giác tê dại lan tỏa mà biến chất.

Tô Nam có thể cảm nhận được cánh tay mạnh mẽ của Hoắc Văn Thanh ôm chặt eo mình, cũng cảm nhận được lồng ngực rắn chắc phía sau lưng. Rộng rãi và ấm áp, như một cái ôm muộn màng, khiến Tô Nam có một thoáng muốn dựa vào, hoặc là muốn buông thả.

"Nếu muốn xả stress thì có thể đổi cách khác, đêm hôm khuya khoắt nhảy xuống biển thì thôi đi." Hoắc Văn Thanh hơi nhổm dậy, kéo giãn khoảng cách với anh.

Tô Nam quay nửa thân trên lại, nhìn thấy sườn mặt Hoắc Văn Thanh bị màn đêm che khuất. Chỉ có đôi mắt đen như mực sáng ngời, tựa như có sóng biển cuộn trào.

"Đổi cách gì?" Anh hỏi ngược lại, "Làm tình sao?"

---

Tác giả:

Sếp Hoắc: Hả?

---

Chú thích của biên tập viên: Có vẻ như một số độc giả không hiểu tại sao thầy Điểm Tâm lại đột ngột đề cập đến tình dục ở đây. Đó là bởi vì sếp Hoắc đã nói rằng dư luận không phải là vấn đề, bảo Tô Nam đừng bận tâm.

Vì vậy, từ góc nhìn của Tô Nam, đó là: Nếu dư luận không phải là vấn đề đối với anh, anh không quan tâm đến điều này, vậy thì việc anh sẵn sàng dành thời gian để nghe tôi giải thích, động cơ có thể không chỉ đơn giản là tin tưởng tôi, mà còn có những suy nghĩ khác, chẳng hạn như có ý với tôi.

Vì vậy lúc này Tô Nam hơi bực. Anh tức giận vì mình nghĩ đơn giản, cũng tức giận vì Hoắc Văn Thanh khiến anh suy nghĩ quá nhiều.

Và Tô Nam lúc này không dám nghĩ rằng Hoắc Văn Thanh thích mình, nên cố ý nhắc đến tình dục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro