Chương 38: Ý nghĩ điên rồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tô Nam bốc đồng, nói xong lập tức hối hận.

Hoắc Văn Thanh trước mặt anh không trả lời, trên khuôn mặt ngược sáng chỉ có thể nhìn thấy đuôi mắt nheo lại, hằn lên một vết nhăn có phần nguy hiểm.

Vài giây im lặng trôi qua, chỉ có tiếng sóng biển không ngừng vỗ vào bờ.

"Đi thôi." Hoắc Văn Thanh lên tiếng rồi quay người định đi.

Tô Nam như chưa hoàn hồn, không nhúc nhích. Hoắc Văn Thanh dừng bước, quay đầu nhìn lại, có vẻ hơi bất lực: "Nguy hiểm lắm."

Hắn đang nói đến chuyện nhảy xuống biển, Tô Nam chống tay vào tảng đá đột nhiên cười khẽ.

Không rõ là cười Hoắc Văn Thanh muốn che đậy điều gì, hay cười chính mình vừa kém cỏi vừa muốn khiêu khích.

Hoắc Văn Thanh có lẽ cũng không còn kiên nhẫn để thuyết phục nữa. Hắn nhướn mày, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống đầy mạnh mẽ: "Muốn tôi bế em đi, hay là em tự mình đứng dậy đi với tôi?"

Nụ cười trên mặt Tô Nam không tan, cứ như vậy dựa vào tảng đá nhìn Hoắc Văn Thanh.

Hoắc Văn Thanh hơi cúi xuống, khom lưng ép sát, vòng tay rộng lớn gần như bao trùm toàn bộ Tô Nam.

Khoảng cách đột ngột rút ngắn, màn đêm không còn tác dụng che khuất tầm nhìn, Tô Nam va thẳng vào ánh mắt mạnh mẽ của Hoắc Văn Thanh. Anh như bị giật mình mà lùi lại một chút, động tác này tuy nhỏ nhưng lại để lộ ra sự hoảng loạn của anh.

Hoắc Văn Thanh cười khẽ một cách khó hiểu, sau đó chống nửa người dậy, đưa tay xoa đầu Tô Nam: "Được rồi, tôi đưa em đến một nơi."

Sự phách lối của Tô Nam đã bị dập tắt, cảm thấy mình có ý mà không có dũng. Thật sự là vô dụng, anh chỉ đành ngoan ngoãn đứng dậy đi theo.

Nơi Hoắc Văn Thanh đưa Tô Nam đến là một câu lạc bộ nằm trên đường về, không xa nơi Tô Nam ở. Đó là một câu lạc bộ thể thao rất sang trọng và đầy đủ tiện nghi, hồ bơi trong nhà thậm chí còn có một bục nhảy cao ba mét.

Đối mặt với hồ bơi rộng lớn, sang trọng và không một bóng người, Tô Nam không khỏi há hốc mồm.

"Ở đây em muốn nhảy thế nào cũng được." Hoắc Văn Thanh hào phóng nghiêng đầu về phía anh, "Đi chơi đi."

Tô Nam bất lực cười: "Tôi còn không biết bể bơi ở đây có cả bục nhảy."

Anh là người ngoại tỉnh mà lại biết rõ vậy.

"Triệu Tự Hàn đầu tư, tôi đã đến chơi vài lần." Hoắc Văn Thanh giải thích.

Chả trách.

Đã đến đây rồi, Tô Nam cũng không từ chối: "Tổng giám đốc Hoắc bơi cùng không?"

Hoắc Văn Thanh nhìn anh một lát, lắc đầu: "Tôi xem em bơi là được rồi."

Tô Nam bỗng nhớ đến buổi sáng hôm đó ở khách sạn Ritz Carlton Hong Kong. Anh không một mảnh vải che thân, còn Hoắc Văn Thanh thì ăn mặc chỉnh tề, anh đã biến thành một cảnh đẹp trong mắt đối phương.

Điều này có phần mập mờ đối với hai người có xu hướng tính dục giống nhau.

Nếu là bình thường, Tô Nam chắc chắn sẽ không làm như vậy. Nhưng lúc này anh lại không từ chối, như thể đang giận dỗi hoặc đang đánh cược điều gì đó.

Nhưng không ai ngờ rằng, đêm nay ông trời không để cho Tô Nam xuống nước - ván nhảy của bể bơi đang được sửa chữa, tạm thời ngừng sử dụng.

Mặc dù thất vọng, nhưng cũng không còn cách nào khác.

Cách xả stress của Tô Nam hoàn toàn không thể thực hiện được.

"Nếu vậy, cậu muốn thử cách xả stress của tôi không?" Hoắc Văn Thanh hỏi.

Tô Nam ngẩng đầu nhìn hắn: "Cách gì?"

Hoắc Văn Thanh nhướn mày với anh: "Đi theo tôi."

Tô Nam lại một lần nữa đi theo, hai người không rời khỏi câu lạc bộ, chỉ đổi tầng.

Vừa bước vào cửa, Tô Nam đã nghe thấy tiếng đấm bốc nặng nề, trước mắt là hàng loạt bao cát treo lơ lửng giữa không trung, đây là phòng tập boxing.

"Cách xả stress mà anh nói là đánh boxing?" Tô Nam có chút ngạc nhiên.

Trong mắt anh, Hoắc Văn Thanh là người tao nhã và cao quý. Chơi bi-a, bowling, golf đều rất phù hợp với hình tượng của hắn, nhưng hắn lại thích cách xả stress có phần bạo lực này.

Xem ra áp lực cũng khá lớn nhỉ.

Hoắc Văn Thanh: "Không phải boxing, mà là kickboxing."

Có gì khác nhau? Tô Nam thật sự không phân biệt nổi.

Không lâu sau, đi theo Hoắc Văn Thanh vào phòng tập riêng tư trong cùng, anh mới biết được sự khác biệt giữa kickboxing và boxing.

Hoắc Văn Thanh đi vào phòng thay đồ trước.

Hắn đã đến đây vài lần, ở đây có chuẩn bị sẵn áo ba lỗ thể thao cho hắn. Chỉ là kích cỡ không phù hợp với Tô Nam, nhưng may mắn là bên trong Tô Nam mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình, không bất tiện như áo sơ mi.

Hoắc Văn Thanh cởi áo sơ mi và áo khoác ngoài, chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, thân hình đẹp đẽ hiện rõ trước mắt Tô Nam.

Cả cơ bắp vai và cơ bắp cánh tay đều được rèn luyện vừa đủ. Không phô trương như huấn luyện viên thể hình, nhưng vẫn có thể khiến người ta cảm nhận trực quan sức mạnh căng tràn của các múi cơ.

Đôi chân dài đã đủ hấp dẫn rồi, người đàn ông này còn có một cặp cơ ngực lớn quá đẹp, khiến chiếc áo ba lỗ căng ra. Kết hợp với khuôn mặt pha trộn giữa sự phong trần và ấm áp, thật sự là gợi cảm đến chết người.

Tô Nam cảm thấy sự bực bội trong lòng lại tăng thêm một chút, anh thầm chửi một câu tục tằn, khi đeo găng tay cũng vô thức dùng lực mạnh hơn một chút.

Hoắc Văn Thanh quay đầu lại, thấy anh đang cau mày vật lộn với đôi găng tay, vẻ mặt có chút hung dữ bỗng trở nên đáng yêu lạ thường.

Khi Tô Nam định dùng răng cắn chặt miếng dán của chiếc găng tay còn lại, Hoắc Văn Thanh bất ngờ đưa tay ra nắm lấy cổ tay anh, mu bàn tay lướt qua một chỗ mềm mại.

Tô Nam giật mình, vô thức mím môi. Nhưng Hoắc Văn Thanh lại như không để ý mà cúi đầu, nhẹ nhàng và dịu dàng siết chặt miếng dán, hỏi Tô Nam có chặt không.

Chặt cái gì mà chặt?

Hiện giờ chặt là cổ họng và chỗ nào đó bên dưới của anh!

Tô Nam lúng túng đáp một tiếng, vội vã rời khỏi phòng thay đồ, đi đến bên bao cát, thử đấm một cú.

Hoắc Văn Thanh không đeo găng tay, đứng bên cạnh hướng dẫn Tô Nam tư thế đấm và cách dùng lực.

Khi Hoắc Văn Thanh thị phạm cách đấm, Tô Nam càng cảm nhận rõ hơn sức mạnh căng tràn trong cánh tay hắn. Đàn ông không ai là không khao khát sức mạnh. Sự nhanh nhẹn và sắc bén trong từng cú đấm của Hoắc Văn Thanh, trong mắt Tô Nam đã va chạm tạo nên một vẻ đẹp bạo lực đặc biệt.

Cơ bắp rung chuyển, gân xanh nổi lên, hormone tràn ngập.

Chết tiệt, càng quyến rũ hơn nữa.

Tô Nam cũng bị khơi dậy ý chí chiến đấu, sự không thoải mái đôi chút do tiếp xúc cơ thể thỉnh thoảng cũng hóa thành lực đấm, mỗi lần lại mạnh hơn lần trước. Trong phòng liên tục vang lên tiếng đấm, kèm theo tiếng thở dốc của đàn ông và thỉnh thoảng là những lời khen ngợi trầm thấp pha chút ý cười.

Trong từng tiếng "Rất tốt" và sự điều chỉnh liên tục, biểu cảm trên khuôn mặt Tô Nam từ nghiêm túc lạnh lùng chuyển sang phấn khích sảng khoái.

Mồ hôi không ngừng tuôn rơi, làm ướt tóc mái, cơ thể nóng lên nhanh chóng trong quá trình vận động, dopamine cũng không ngừng tăng lên. Tô Nam dường như hiểu tại sao Hoắc Văn Thanh lại thích chơi kickboxing để xả stress.

Đây là một cảm giác hoàn toàn khác so với việc Tô Nam đắm mình dưới nước. Không phải sự thu mình trốn tránh sau khi tách biệt, mà là sự giải tỏa thô bạo trong sự va chạm, trực tiếp và nhanh chóng.

Sau khi liên tục tung ra những cú đấm nhanh, Tô Nam dùng một tay chống găng tay để thở, mồ hôi chảy xuống làn da ửng hồng. Còn Hoắc Văn Thanh đứng bên cạnh nhìn anh thì lại trắng trẻo sạch sẽ, không hề đổ một giọt mồ hôi nào, chỉ có đôi mắt là sâu thẳm.

"Anh chỉ đứng nhìn thôi sao?" Tô Nam hỏi hắn.

Hoắc Văn Thanh nhướn mày, đề nghị: "Muốn thử đối kháng không?"

Tô Nam cũng nhướn mày: "Tôi đấu với anh? Vậy chẳng phải chỉ có bị đánh thôi sao."

Hoắc Văn Thanh nhếch mép, nói với anh: "Mục đích của tôi tối nay là để em giải tỏa, để em đánh tôi." Sao tôi nỡ đánh em.

Tô Nam sững sờ, trái tim đang đập nhanh vì vận động đột nhiên ngừng lại một nhịp. Anh thở hổn hển, cố gắng xoa dịu lại cảm giác bất an vừa chợt nảy sinh.

Người này thật quá nhạy bén, cũng quá chu đáo, thậm chí có phần dịu dàng.

Tô Nam tưởng mình che giấu rất giỏi, nhưng Hoắc Văn Thanh vẫn cảm nhận được.

Anh đang tức giận, tức giận với chính mình, và cả với Hoắc Văn Thanh.

Tô Nam cố che giấu bằng cách đấm mạnh vào bao cát, giả vờ hung hãn nói: "Nói trước nhé, tôi sẽ không nương tay đâu."

Hoắc Văn Thanh bật cười, cũng không biết là ai nương tay với ai.

So với việc hướng dẫn Tô Nam đấm bao cát, việc hai người đối kháng trực tiếp rõ ràng là có nhiều tiếp xúc cơ thể hơn. Tô Nam chỉ là một người mới bắt đầu học kickboxing, đương nhiên không phải là đối thủ của Hoắc Văn Thanh, một tay lão luyện.

Nhưng cả hai cũng không đánh thật, mà giống như lúc nãy là kiểu dạy kèm hướng dẫn. Hoắc Văn Thanh thậm chí còn dạy Tô Nam một số kỹ năng đối kháng, Tô Nam học một biết mười.

Tinh thần hiếu thắng trong xương cốt của người đàn ông hoàn toàn bị kích thích, Tô Nam vung nắm đấm càng lúc càng mạnh. Cả hai người giao đấu liên tục, cơ bắp va chạm, da thịt ma sát, mồ hôi và tiếng thở dốc bốc hơi và ngưng tụ trong không gian tràn ngập dopamine và hormone.

Sau vài hiệp đấu gần như kiệt sức, Tô Nam cuối cùng cũng tìm được cơ hội ôm lấy Hoắc Văn Thanh và vật hắn xuống đất.

Rầm một tiếng, Tô Nam cười to sảng khoái, giữa hai lông mày vẫn còn chút hoang dã chưa tan và sự đắc ý của chiến thắng.

Hoắc Văn Thanh nhìn khuôn mặt đầy mồ hôi của anh, ánh mắt gần như cưng chiều.

Cả hai nằm trên sàn, không ai nhúc nhích, điều hòa nhịp thở gấp gáp sau khi vận động.

Tô Nam thậm chí còn giữ nguyên tư thế hai tay ôm lấy eo Hoắc Văn Thanh, anh ngẩng đầu lên từ dưới cánh tay Hoắc Văn Thanh, nhìn thẳng vào mắt hắn.

Tiếng cười tắt ngấm, căn phòng trở nên yên tĩnh. Tiếng tim đập loạn nhịp rõ ràng đến mức có thể nghe thấy, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng trở nên càng nóng bỏng hơn khi da thịt chạm nhau.

Đây là tư thế còn thân mật hơn cả lúc ở bờ biển.

Ánh sáng rực trong phòng khiến mọi thứ không thể che giấu. Tô Nam đột nhiên nhớ đến Lương Triết từng nói với anh rằng hãy tìm một người bạn trai cao hơn mình, để mỗi lần đối phương cúi xuống nhìn anh, anh sẽ là người quyến rũ nhất.

Tô Nam nhìn thấy trong mắt Hoắc Văn Thanh có ngọn lửa vượt quá giới hạn an toàn, và sự dịu dàng mơ hồ.

"Tâm trạng đã tốt hơn chưa?"

Ngay cả giọng nói cũng dịu dàng, khiến người ta rung động. Tô Nam khẽ đáp lại một tiếng, hoàn toàn dựa vào bản năng.

Hoắc Văn Thanh cong khóe miệng cười. Ngọn lửa bùng lên, Tô Nam như bị bỏng. Anh lảng tránh ánh mắt, thoát khỏi vòng tay của Hoắc Văn Thanh, ngồi dậy nói: "Cảm ơn anh."

"Nên làm mà." Hoắc Văn Thanh cũng ngồi dậy, tạo ra một chút khoảng cách với Tô Nam.

Nghe vậy, Tô Nam lại quay đầu nhìn Hoắc Văn Thanh. Anh vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ da thịt của Hoắc Văn Thanh, cũng có thể ngửi thấy mùi hương lạnh lẽo pha lẫn mồ hôi trên người đối phương khi thở. Hormone tràn ngập, khiến điều mà Tô Nam liên tưởng đến không phải là khu vườn đầu thu nữa, mà là một ly brandy vào buổi trưa hè, là cảm giác khát khô dưới nhiệt độ cao.

Cái gì gọi là nên làm.

Và tại sao lại là "nên làm"?

Lý trí mách bảo Tô Nam rằng anh không nên băn khoăn, không nên tìm hiểu. Nhưng anh lại không thể không nhìn qua, và nhìn thấy trong mắt đối phương cũng có sự xao động vì hormone.

"Anh lại khiến tôi nảy sinh một vài ý nghĩ điên rồ." Tô Nam vô thức hạ giọng.

Nếu không có từ "lại" này, Hoắc Văn Thanh có lẽ sẽ không nhanh chóng hiểu được đó là những ý nghĩ điên rồ gì.

Nhưng chính chữ "lại" này đã khiến câu nói vừa thẳng thắn vừa mơ hồ, sự mập mờ còn hơn cả câu hỏi ngược lại trên bãi biển lúc trước.

Nụ cười trong mắt Hoắc Văn Thanh dần tan biến.

Lần này, hắn không làm ngơ như không nghe thấy, mà hỏi ngược lại: "Điên rồ sao?"

Tô Nam không trả lời, cũng không rời mắt, như đang chờ ngọn lửa bùng lên.

Hoắc Văn Thanh dùng ánh mắt gần như trần trụi để vẽ nên đôi mắt sắc bén và mơ màng của Tô Nam. Đôi môi đỏ mọng hơi hé mở thở dốc, mồ hôi từ cằm nhỏ xuống, rơi vào hõm cổ đỏ ửng của anh, tạo nên những gợn sóng vô hình lan tỏa dần.

Yết hầu chuyển động, dục vọng như lửa cháy lan ra đồng cỏ, Hoắc Văn Thanh thầm nghĩ: Tôi đã tha cho em một lần rồi.

Cách của em không được, vậy chỉ có thể làm theo cách của tôi thôi.

Tô Nam không biết Hoắc Văn Thanh đang nghĩ gì, chỉ thấy bóng tối đổ xuống. Hoắc Văn Thanh nghiêng người lại gần, cúi xuống hôn anh.

---

Tác giả:

Sếp Hoắc không nhịn được nữa rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro