Chương 8:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Nhạt.
Beta: Nhạt.

••• @tramkyuccuanhat

Hàn Sở Nặc bàng hoàng, thần trí chấn động khi nghe giọng nói, đưa ánh mắt nhìn nữ hoàng và vật thô lậu trên hông nàng. Khuôn mặt hắn ngay lập tức tái nhợt, toàn thân không còn sức lực, chỉ có thể dùng chút sức cuối cùng đá mạnh vào Tô Duyên. Cú đá ấy trúng eo, khiến nàng cảm thấy đau buốt như ảnh hưởng đến cả thận.

"Cút ngay! Nếu hôm nay ngươi dám dùng thứ này với ta, ta... ta sẽ..." Hàn Sở Nặc cuống quýt tìm kiếm vật gì đó trong cơn hoảng loạn, nhưng chỉ thấy lụa mềm và màn che mờ ảo xung quanh. Tô Duyên cười thách thức: "Ngươi sẽ làm gì? Chẳng phải mới đây ngươi đã cầu xin ta sao?"

"Ngươi vô sỉ!" Hắn chửi thề, nhưng sâu thẳm trong cơ thể, ngọn lửa dục vọng lại dâng trào. Trong lòng, Hàn Sở Nặc tức giận nghĩ: "Không biết loại mị dược gì lại có thể khiến mình rơi vào tay một nữ hoàng trơ trẽn như vậy, hơn nữa, nàng còn mang khuôn mặt của Duyên Duyên, thật đáng ghét!"

Tô Duyên liếc nhìn Hàn Sở Nặc, ánh mắt đại tướng quân lúc này còn lạnh lùng hơn khi đối diện với kẻ thù. Tiếng la hét bên ngoài ngày càng to, khiến nàng mất hứng. Nàng nhìn Hàn Sở Nặc đã mềm yếu nhưng vẫn cứng cỏi, rồi lại hướng ánh mắt ra phía cửa. Thấy nụ cười hiện lên trên khuôn mặt nàng, Hàn Sở Nặc bỗng nhiên lạnh sống lưng.

Tô Duyên vuốt ve hắn, rồi hô lớn: "Cho hắn vào!"

Bản năng khiến Hàn Sở Nặc co người lại. Hắn nhớ tới lần trước khi bị yêu tu biến thái bắt phải đẻ trứng trước mặt đông người. Liệu lần này nữ hoàng có định làm điều tương tự? Nghĩ đến đây, hắn không kiềm được mà bật ra một tiếng nức nở, cảnh giác nhìn Tô Duyên.

"Ngươi định ăn thịt người sao?" Tô Duyên gắt nhẹ, tay nàng vẫn không dừng, rồi nàng lấy ra một chuỗi hạt châu từ trong hộp bảo. Những viên hạt to tròn, sáng trong, với một viên nút ở cuối. Tô Duyên không chút chần chừ, nhét toàn bộ chuỗi hạt vào nơi mềm yếu của Hàn Sở Nặc.

Dưới tác động của mị dược, cơ thể Hàn Sở Nặc tiếp nhận mọi thứ dễ dàng, chuỗi hạt châu ấy không thể nào lấp đầy được sự trống rỗng bên trong hắn. Đùi hắn run rẩy, định nói gì đó thì nữ hoàng đã nhanh chóng bịt miệng hắn lại bằng một mảnh lụa trắng. Tiếp đó, nàng lấy ra một đôi kẹp ngực bằng bạc, hình cánh bướm tinh xảo. Kẹp vào hai đầu vú của Hàn Sở Nặc, những con bướm như sống động bay lên mỗi khi hắn khẽ run. Mắt hắn dần ướt đỏ, sự xấu hổ và đau đớn hòa quyện khiến hắn không biết phải làm gì.

Khi thấy nương nương ngoài cửa bước vào, Hàn Sở Nặc kinh hoàng. "Không lẽ nữ hoàng định để người khác chứng kiến cảnh này sao?" Hắn nghĩ mà toàn thân không ngừng run rẩy, dù không biết là do dược hay do sự phẫn nộ trong lòng.

"Ngươi không muốn à? Vậy thì cứ ở yên đó mà nhìn ta vui vẻ với người khác. Nếu không chịu nổi, cứ việc kêu lên để ta nghe."

Nói xong, Tô Duyên đóng cửa tủ lại.

Cánh cửa tủ vừa khép lại, Tụ Sân nương nương bước vào, nhẹ nhàng vén màn giường lên. Khi nhìn thấy Nữ hoàng, Tụ Sân nương nương lập tức nở một nụ cười, miệng không khép lại được vì vui sướng.

Tô Duyên nhìn thấy Tụ Sân, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt cô hoàn toàn trống rỗng. Đầu óc cô như ngưng trệ trong giây lát. Tụ Sân đã nhanh chóng bước đến, kéo cô vào trong vòng tay mình. Mãi một lúc sau, Tô Duyên mới dần dần hồi tỉnh.

Trong tâm trí cô chợt hiện lên hình ảnh của một bóng dáng quen thuộc - một người từng mang bữa sáng đến cho cô mỗi ngày. “Đây chẳng phải là cậu bạn học đã theo đuổi mình suốt hai năm sao? Tên cậu ta là gì nhỉ?” Tô Duyên tự hỏi trong đầu, khi nhìn thấy khuôn mặt chất phác kia giờ đã trở nên quyến rũ và mê hoặc.

"Bệ hạ." Tụ Sân nương nương nói với giọng mềm mại và thẹn thùng, đồng thời đưa tay chạm vào thứ đồ trên eo của Tô Duyên. "Bệ hạ thật nóng vội, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng rồi." Nói xong, nương nương phát ra một chuỗi tiếng cười yêu kiều kèm theo tiếng chuông bạc đeo trên người vang lên.

Tô Duyên cau mày như thể cô vừa nuốt phải thứ gì đó không ngon. Cô nhìn xuống món đồ dưới cơ thể mình, rồi liếc mắt nhìn về phía chiếc tủ. Sau đó, cô quay lại với vẻ mặt không hề nao núng, sẵn sàng đối diện với tình huống trước mắt.

“Trẫm đã nói thì không thể thất hứa được.” Tô Duyên mạnh mẽ nắm lấy hai cánh tay mảnh khảnh của Tụ Sân nương nương và kéo hắn xuống giường. “Đêm nay, trẫm sẽ khiến ngươi kêu đến khản cổ!”

"Ai da, thật là ghét quá! Ha ha ha ha ha!" Tụ Sân nương nương bật cười, không thể che giấu sự phấn khích của mình.

••• @tramkyuccuanhat

Trong ngăn tủ, Hàn Sở Nặc run rẩy không kiểm soát được cơ thể. Không rõ liệu sự run rẩy này đến từ tác dụng của thuốc hay từ cơn giận dữ đang bùng cháy trong lòng hắn. Bên ngoài, hắn nghe rõ tiếng cười và giọng nói ngọt ngào của Tụ Sân nương nương. Chỉ cần nghe một lần, hắn đã nhận ra giọng nói này. Hóa thành tro, hắn cũng không bao giờ quên.

Đó chính là Lâm Tu Thân! Hắn ta là người đã cùng tranh giành Tô Duyên với Hàn Sở Nặc trước đây. Lâm Tu Thân, với sự trợ giúp của gia đình giàu có, từng thuê người đánh Hàn Sở Nặc và dạy hắn một bài học về việc tránh xa Tô Duyên. Nhưng Hàn Sở Nặc không bao giờ chịu khuất phục. Mỗi tối, hắn vẫn ăn tối cùng Tô Duyên, thậm chí còn nói dối cô về những vết thương trên người mình, giả vờ rằng đó chỉ là do hắn tự ngã.

Hắn nhớ lại ngày hôm đó, sau khi họ ngồi trong công viên, Tô Duyên đã giúp hắn băng bó vết thương với sự nhẹ nhàng và quan tâm. Đó là lần đầu tiên cô ấy nhận món quà từ hắn, một chiếc bánh kem mà hắn tự làm.

Nhưng dòng hồi ức ngọt ngào ấy đột ngột bị cắt đứt. Tiếng cười của Lâm Tu Thân từ bên ngoài lại vang lên, kéo Hàn Sở Nặc trở lại thực tại đau đớn. Mắt hắn đỏ hoe, cả cơ thể co rúm lại vì bị trói chặt trong không gian chật hẹp của ngăn tủ. Chiếc nút chặn từ chuỗi hạt phía sau làm hắn cảm thấy đau đớn không thể chịu nổi. Nhưng cơn đau thể xác không thấm vào đâu so với nỗi căm hận trong lòng hắn.

"Tại sao chứ? Tại sao lại là hắn? Ta mới là người xứng đáng với Tô Duyên!" Hàn Sở Nặc nghiến chặt răng, không thể chịu nổi cảnh tượng bên ngoài kia. Hắn là người đã thua trong cuộc tranh giành, nhưng trong lòng hắn, Tô Duyên mãi mãi thuộc về hắn, Hàn Sở Nặc!

••• @tramkyuccuanhat

Vẫn câu nói cũ, cả nhà thấy chỗ nào chưa ổn thì vui lòng góp ý giúp Nhạt ạ, Nhạt cảm ơn nhiều!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro