Chương 7:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Nhạt.
Beta: Nhạt.

••• @tramkyuccuanhat

“Tướng quân, kỳ thật trẫm…… Khụ, vẫn luôn ngưỡng mộ ngươi.” Tô Duyên đuổi thái giám đi, cố giữ lấy chút mặt mũi trước Hàn Ứng mặt đầy phẫn nộ.

Nàng mặt vô biểu tình mà nói, đổi lấy một tiếng cười nhạo của Hàn Ứng.

Cũng đúng, thân là hoàng đế lại ỷ vào quyền lực mà muốn lên giường với tướng quân, thật đúng là mất hết nhân tính mà. Huống chi, tâm tư dơ bẩn này của bản thân còn bị đương sự nghe được, mặt Tô Duyên đỏ như trái ớt, càng nhìn bộ dạng của Hàn Ứng lúc này thì mặt nàng càng đỏ.

Tô Duyên tiến đến bên cạnh Hàn Ứng. Nàng đưa tay chạm vào sợi dây thừng trói chặt trước ngực hắn, không rõ là do ai thắt nút, nhưng sợi dây được buộc rất khéo léo và chắc chắn, tạo nên một hình thế phức tạp. Khi nàng chạm vào, cơ thể Hàn Ứng khẽ run lên. Hắn nhìn về phía Tô Duyên, ánh mắt càng thêm phẫn nộ và căm hận. Chiếc khăn bịt miệng Hàn Ứng đã bị thấm ướt nước bọt, khiến hắn khó thở. Nhận thấy điều này, Tô Duyên đưa tay kéo chiếc khăn xuống.

“Ưm……” Hàn Ứng vốn định chửi ầm lên, ai ngờ mới vừa mở miệng thì từ trong cổ họng đã phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào, dâm đãng vô cùng. Hắn đem nỗi thẹn thùng cùng phận nộ đẩy lên trên người Tô Duyên: “Ngươi buông ta ra!”

"Ngươi vừa gọi trẫm là gì?" Vẻ mặt  Tô Duyên lạnh lùng, không biểu lộ cảm xúc. Nàng đưa tay véo mạnh vào ngực Hàn Ứng. Cơn đau khiến người đàn ông cắn chặt môi, cố gắng kìm nén không để thoát ra tiếng kêu nào.

Tô Duyên nghĩ thầm: "Ta không nhầm chứ? Nhiệm vụ chính của trò chơi này là khiến hắn mang thai sao?"

“Đương nhiên, ta rất tin tưởng ngươi.” Tiếng cười quyến rũ của Y Y vang lên trong đầu Tô Duyên, khiến nàng không khỏi rùng mình, không hiểu sao một hệ thống lại có thể thiết kế đến mức này.

Lúc này, Y Y ngồi trên đài chiêm tinh, xung quanh bao phủ bởi tinh vân mờ ảo, Linh nằm gối đầu lên đùi nàng. Hắn vừa nóng vừa mềm mại, toàn thân mơ màng. Y Y nhẹ nhàng vuốt ve má hắn, ánh mắt đầy thích thú nhìn về những đám mây khổng lồ trong không gian. "Ồ... vận may của ta hôm nay không tốt lắm."

Hàn Sở Nặc cũng đang gọi Linh, nhưng không có hồi âm. Nhiệt độ cơ thể dần tăng lên, hắn cảm thấy việc giữ vững lý trí ngày càng khó khăn, tầm nhìn mờ nhòe, hắn miễn cưỡng nhớ lại những lời Linh đã nói. "Phải làm sao đây? Làm sao để khiến nữ nhân này thích mình? Nhưng... nàng vừa nói là luôn ngưỡng mộ ta mà..."

"Ưm..." Hàn Sở Nặc không kìm được thở dài, hắn cọ xát trong chăn, vừa mới uống thuốc nên bắt đầu có hiệu lực, và điều làm hắn sợ hãi nhất là một cơn ngứa kỳ lạ phát sinh ở nơi khó nói phía sau.

Tại bữa tiệc trước đó, hắn đã bị lão thái giám hạ thuốc, sau đó bị đưa đến một phòng tối để tắm rửa. Ban đầu, thuốc chỉ làm cơ thể hắn mềm nhũn, hắn dựa vào thùng gỗ, không còn sức lực, để một người phụ nữ giống như mụ tú bà trói hắn lại. Sau đó, nàng cầm một cái lông chim nhúng vào một chất lỏng nào đó và không hề do dự chọc vào hậu huyệt của hắn. Hàn Sở Nặc bị kích thích mạnh đến mức nước mắt chảy ra, định chửi ầm lên nhưng lại bị khăn bịt miệng. Nữ nhân ấy tiếp tục dùng lông chim lướt qua những điểm nhạy cảm trên cơ thể hắn.

Nhớ lại thật kinh hoàng.

Giờ đây, toàn thân hắn bị dược liệu hành hạ, hắn thở hổn hển, không biết phải cầu xin ai đến cứu mình. Đột nhiên, một cơn lạnh lẽo truyền đến, hắn mơ màng mở mắt và thấy hoàng đế đang dùng một cây ngọc lướt trên cơ thể hắn. Đó là bạch ngọc thượng hạng, được Tô Duyên bôi dược liệu lên, làm cơ thể hắn sáng lấp lánh. Xung quanh nàng còn có những món đồ khác như san hô, trân châu, và những món bảo vật khác, tất cả đều được dùng cho những trò đồi trụy.

"Bệ hạ... A... Bệ hạ quả là một thế hệ minh quân." Hàn Ứng bị kích thích đến mức dục vọng dâng trào nhưng vẫn cố mở miệng châm chọc. Tô Duyên nghe xong, cười nhạt và đặt cây ngọc lên người hắn.

"Tướng quân, ngươi và ta chỉ cần qua một đêm xuân thì ta sẽ thả ngươi. Ngươi chỉ cần hưởng thụ, việc gì phải giữ gìn thanh cao." Nàng nói rồi nâng đầu gối Hàn Ứng lên, để lộ chỗ kín đỏ ửng.

Hàn Sở Nặc cảm thấy vô cùng nhục nhã, hắn cố gắng giãy giụa nhưng lại càng siết chặt dây trói: "Đừng nói hay ho như vậy, ta... A!" Hắn chưa kịp nói hết câu, Tô Duyên đã đưa cây ngọc vào, khiến khuôn mặt tướng quân đỏ bừng, chân hắn run rẩy không ngừng. Tô Duyên đè hắn xuống, nhẹ nhàng thao tác, quan sát biểu hiện của Hàn Ứng mỗi khi nàng rút ra. Nàng nhìn thấy nét nhăn nhó vì đau đớn, mồ hôi chảy xuống từ cổ, và đôi môi trắng bệch vì bị cắn chặt.

Tô Duyên nghĩ: "Nếu dưới thân là Hàn Sở Nặc, nàng sẽ không nỡ để hắn cắn chặt môi mình, nàng sẽ hôn hắn, đầu lưỡi len lỏi vào miệng hắn, liếm môi trên, mút lấy đầu lưỡi, nuốt trọn những tiếng rên rỉ của hắn. Nàng sẽ vừa thao vừa an ủi hắn, xoa bóp eo để hắn thả lỏng, vuốt ve từng điểm nhạy cảm trên cơ thể hắn..." Đúng vậy, nàng đã nghĩ đến việc đối xử với Hàn Sở Nặc như vậy. Nàng thậm chí đã suýt mua những món đồ cần thiết trên mạng, nhưng cuối cùng lại không ấn mua. Nàng không biết Hàn Sở Nặc nghĩ thế nào, liệu hắn có chấp nhận không?

Nàng như lạc vào cõi thần tiên, không nhận ra rằng Hàn Ứng, đại tướng quân, đã gần như không thể chịu đựng nổi. Hắn vặn vẹo dưới thân nàng, cây ngọc máy móc hoạt động, nhưng không thể làm dịu cơn khát khao bên trong hắn. Hàn Sở Nặc cũng không thể tránh khỏi sự tra tấn đó.

Tô Duyên cảm thấy lòng ngực nóng lên, nàng hoàn hồn, nhận ra Hàn Ứng đang rúc vào ngực nàng, run rẩy và khóc.

"Sao vậy?" Nàng dừng tay. Hàn Ứng lập tức mở to mắt, khóe mắt đỏ hoe, trong mắt là dục vọng không thể kiểm soát: "Cho ta... A..." Hắn khó nhịn mà đẩy eo về phía nàng.

Hàn Ứng nóng bừng, bị mị dược hành hạ đến mức thần trí không rõ. Tô Duyên nghe thấy hắn chịu thua, đắc ý cười, rồi tách hai chân hắn ra. Lần này, nàng lấy ra từ kho đạo cụ của Y Y một món đồ đặc biệt.

Tô Duyên mặc vào một chiếc quần đặc chế, bên hông đính một mô phỏng vật khổng lồ, chuẩn bị đưa vào cơ thể Hàn Ứng.

Đến đây, Y Y nghĩ rằng mình đã chắc chắn thắng. Nàng quỳ giữa hai chân Linh, đẩy áo sơ mi lên ngực, cúi người hôn lên ngực hắn. Linh  cũng đã chịu ảnh hưởng của mị dược, ý thức mờ mịt mà rên rỉ. Trận này, Y Y đã thiết kế phân đoạn mị dược từ trước, và Linh gần như không thể chống cự, dường như nàng lại sắp thắng.

Nàng đang đắc ý, nhưng trong trò chơi lại có sự biến đổi.

Khi Tô Duyên chuẩn bị tiến vào cơ thể Hàn Ứng, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng ồn ào, tiếp theo đó là giọng nói khàn khàn của lão thái giám: "…Nô tài khó xử quá, ôi, nương nương... Đây… Bệ, bệ hạ, Tụ Sân nương nương có việc cầu kiến."

Lời nói vang lên như sấm bên tai, kéo cả Tô Duyên lẫn Hàn Ứng trở về thực tại. Tô Duyên ngừng động tác, thoáng do dự. Tụ Sân nương nương chính là một trong những phi tần được sủng ái nhất trong hậu cung, và việc hắn ta đến tìm vào lúc này là không thể xem nhẹ. Hàn Ứng cũng ngừng lại, mồ hôi đầm đìa trên trán, hơi thở hổn hển nhưng ánh mắt đã lấy lại được một phần sự tỉnh táo.

Tô Duyên thở dài, đôi mắt lóe lên sự tính toán. Nàng rút cây ngọc ra khỏi cơ thể Hàn Ứng, tiếng rên đau đớn của hắn bị nghẹn lại, thân thể co rúm lại như một phản ứng tự nhiên trước sự đau đớn đột ngột.

Nàng quay đầu nhìn lão thái giám đang đứng ngoài cửa: "Bảo nương nương chờ, trẫm sẽ đến ngay."

Lão thái giám cúi người sâu, rồi lùi lại với vẻ kính cẩn. Tô Duyên quay trở lại nhìn Hàn Ứng, người vẫn đang thở dốc, toàn thân ướt đẫm mồ hôi và đầy vẻ bại trận. Nàng ngồi xuống bên cạnh hắn, dịu dàng vuốt ve mái tóc rối bời của hắn.

"Ngươi nghỉ ngơi đi, tướng quân." Nàng nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng nhưng không kém phần uy quyền. "Trẫm có việc cần giải quyết. Khi quay lại, chúng ta sẽ tiếp tục."

Hàn Ứng không đáp, chỉ quay mặt đi, cố gắng kìm nén nỗi nhục nhã và căm hận trong lòng. Nhưng ánh mắt hắn vẫn không thể che giấu được sự đau đớn và mệt mỏi.

Tô Duyên đứng dậy, chỉnh lại y phục rồi bước ra khỏi phòng, để lại Hàn Ứng nằm đó với những cảm xúc hỗn loạn.

Trong lòng nàng dấy lên một nỗi phiền muộn khó hiểu. Cuộc gặp với Tụ Sân nương nương có thể là một thách thức mới mà nàng không mong đợi. Nhưng Tô Duyên biết rõ, dù chuyện gì xảy ra, nàng vẫn phải giữ vững địa vị của mình trong hậu cung, và không được để bất kỳ ai  dù là tướng quân Hàn Ứng hay Tụ Sân nương nương  làm lung lay quyền lực của mình.

••• @tramkyuccuanhat

Không ai cả:
Nhạt: Đọc truyện nữ tôn cho lắm vào rồi bây giờ không biết nên thay mấy từ nương nương, phi tần... bằng từ gì cho hợp lí.

Cả nhà thấy từ nào hợp lí, chỗ nào chưa ổn thì cmt cho Nhạt biết nhaa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro