Chương 5. Lần Đầu Gặp Gỡ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5 : Lần Đầu Gặp Gỡ (1) 
Editor : San

Mười năm trước, Bắc Yên đô thành.

Đầu xuân tháng ba, Đại Ân đã là một mảnh đào mận nở đến kiều diễm, thế mà Bắc Yên ở phía Bắc thời tiết vẫn rét đậm đến tiêu điều. Sáng sớm ở Bắc Yên đường đi có vẻ quạnh quẽ, chỉ có mấy cửa hàng điểm tâm lục đục mở sớm.

Đột nhiên, ở phía Tây truyền đến một hồi rối loạn, tiếp đấy có người quát : '' Con tin Đại Ân chạy trốn, mau đuổi theo! Bắt hắn lại! ''

Trong lúc nhất thời tiếng đao kiếm va chạm, tiếng hét, tiếng ồn ào không dứt, thậm chí có nhiều người mở cửa sổ xem náo nhiệt, xoa mắt hướng ra ngoài nhìn ngó.

Tiếng bước chân hỗn loạn ngày càng gần, tiếp đến một hài tử gầy yếu lao ra từ ngõ hẻm, một bên liều mạng chạy, một bên với tay lấy mấy cái sọt, bao cát hướng sau lưng mà vứt đi, ý muốn làm truy binh chậm lại.

Mà giờ khắc này trước sạp bánh rán, Đồ Linh Trâm nữ phẫn nam trang mặc võ bào trắng yên lặng gặm bánh, lúc này mới thỏa mãn thở một ngụm bạch khí, tiện tay đem số bánh còn lại vứt cho võ sĩ sau lưng, hỏi : '' Đây chính là Hoàng thái tử mà chúng ta sắp cứu ? ''

Võ sĩ áo đen híp híp con ngươi màu xanh thẫm , không đáp.

'' Nguyên kế hoạch tác chiến, gặp nhau ở phía Đông. '' Đồ Linh Trâm cong môi, cặp mắt phượng linh động kia long lanh mà sáng rỡ. Nàng nghiêng đầu cười nói : '' Tại hạ đi trước một bước. ''

Dứt lời, nàng điểm mũi chân, như một con yến tước nhẹ nhàng linh hoạt, xông lên bầu trời âm trầm u ám, từ trên nóc nhà cửa hàng lướt nhanh như gió, hướng bên kia con tin Đại Ân đang cực lực chạy như điên nhảy xuống.

Mà bên kia, con tin nhỏ chạy trốn hiển nhiên đã sức lực cạn kiệt, thời gian dần qua truy binh đuổi theo, bức vào một ngõ cụt.

Thiếu niên gầy yếu tuyệt vọng nhìn ngõ cụt trước mặt, thở hổn hển, không ngừng lui đến chân tường, thẳng đến khi không thể lui được nữa, bị truy binh vây quanh...

Bốn năm trước, vì bình ổn chiến loạn, hắn bất đắc dĩ bị đưa đến Bắc Yên làm con tin. Năm đó, hắn mới bảy tuổi.

Bây giờ Đại Ân cùng Bắc Yên quan hệ ngày càng ác liệt, mùa đông bởi vì tranh đoạt biên thành mà trở mặt, hắn không muốn ngồi chờ chết, xem như công cụ cho Bắc Yên hả giận, cho nên sáng nay thừa dịp thủ vệ nghỉ ngơi trốn đi, không nghĩ tới là vẫn bị bắt lại.

Thiếu niên oán hận nhìn chằm chằm binh sĩ Bắc Yên trước mặt, cắn chặt răng, nửa ngày sau, hắn cười nhạo một tiếng, lạnh lùng nói : '' Chết trận sa trường, tuy bại nhưng vinh! ''

Dứt lời, hắn chỗ binh sĩ mà vọt tới, đúng là dự định cá chết lưới rách.

Binh lính Bắc Yên thấy hắn đột nhiên nổi loạn, nhao nhao rút đao ra nghênh đón. Mắt thấy con tin đáng thương sắp bị đâm, đã thấy mấy đạo hàn quang vù vù hiện lên, khiến mấy tên lính kêu thảm một tiếng, ầm ầm ngã xuống, bất động.

Biến cố bất thình lình, làm cho tất cả mọi người nhất thời sững sờ.

Người Bắc Yên vốn dũng mãnh thiện chiến, đồng bọn chết không thể nghi ngờ là khơi dậy máu nóng trong chúng, dồn dập chĩa đao thét lớn vọt lên. Ngay lúc này, một đạo thân ảnh màu trắng từ trên trời giáng xuống, hướng chỗ thiếu niên mà xuống, cầm trong tay binh khí sắc bén nghênh đón.

Sau một khắc, Đồ Linh Trâm xoay người, từ trong ngực móc ra ngọc quyết (*) óng ánh ôn nhuận, lại duỗi tay lấy ngọc quyết từ trên cổ thiếu niên, hai nửa hợp làm một thể, thiên y vô phùng (**), chính diện có khắc hình rồng, mặt trái có khắc hai chữ '' Phong Tuyền ''.

(*) Ngọc quyết : ngọc đeo hình nửa vòng tròn. ( Ở đây một nửa là Linh Trâm lấy ra, nửa còn lại của Phong Tuyền, ghép lại được một khối ngọc tròn. )

(**) Thiên y vô phùng : Nghĩa đen là áo tiên không một đường may.
Nghĩa bóng là những gì tự nhiên chưa có tác động của con người đều hoàn hảo và hoà hợp với tổng thể.

Thân phận xác thực không sai, Đồ Linh Trâm hướng thiếu niên cười một tiếng : '' Điện hạ, theo sát ta! ''

Năm đó Lý Phong Tuyền mười một, Đồ Linh Trâm mười bốn. Nàng hăng hái cười một tiếng, trong lòng hắn liền khắc sâu chẳng thể phai mờ.

Đồ Linh Trâm tay cầm hai thanh kiếm, những nơi nàng đi qua, quân địch hét lên rồi ngã gục. Nàng một đường chém giết, vọt tới đầu ngõ, cơ hồ không ai cản nổi!

Lý Phong Tuyền đi sau lưng nàng, một bên kinh ngạc cảm thán người trước mắt này tuổi không sai biệt lắm so với hắn, lại có thân thủ sắc bén như vậy, một bên cảm giác từ trước đến nay chưa bao giờ an tâm như lúc này. Phảng phất chỉ cần đi sau người nọ, hết thảy sợ hãi cùng bất an đều sẽ biến mất.

Vừa xông ra đầu ngõ, lại trông thấy nhóm truy binh thứ hai nghe tiếng đuổi đến, từ trái phải hai đầu vây kín hai người.

Trước có truy binh, sau không có đường lui, Đồ Linh Trâm lại không hề hoảng hốt, thậm chí tươi cười, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn. Nàng cất cao giọng nói : '' Đến so một trận xem sao, Ô Nha ? ''

Dứt lời, một thân ảnh màu đen vút tới như mũi tên rời cung phóng đến quân địch.

Chỉ thấy người này ăn mặc giống thích khách, thân hình cao gầy có vẻ hơi đơn bạc, xem ra cũng là thiếu niên mười mấy tuổi. Trên lưng hắn mang hai thanh đoản kiếm, mái tóc xoăn buộc nửa, dùng khăn màu đen che nửa khuôn mặt, chỉ thấy mi mục thâm thúy đậm chất Tây Vực, cùng một con người màu lục hừng hực thăm thẳm.

Thích khách áo đen tốc độ cực nhanh, cơ hồ là trong chớp mắt liền xông vào giải quyết được mấy địch nhân. Hắn quay đầu lại, giơ ngón cái cùng ngón trỏ, hờ hững phỏng theo số '' Tám '', ý là vừa rồi mình xử tám người.

Thấy đối phương khiêu khích Đồ Linh Trâm cũng không chịu yếu thế, nói với Lý Phong Tuyền sau lưng : '' Điện hạ, đi theo ta! ''

Hai người mang theo Lý Phong Tuyền vọt tới cửa thành, truy binh đến gần đều bị đánh tơi bời, trong nhất thời đường đều là một mảnh đẫm máu không ai dám tới gần.

Cửa thành đóng chặt, đông đảo trọng binh trấn giữ, Đồ Linh Trâm trầm giọng nói : '' Tới chậm, cửa thành đóng rồi. ''

Lý Phong Tuyền từ khúc quanh liếc mắt một cái, nhíu mày : '' Chỉ có thể đợi đến trời tối mới đi được. Ta biết, giờ Tý là bọn hắn đổi ca...''

Nghe vậy, Đồ Linh Trâm cùng tên gọi quạ đen kia liếc nhau, đều là bật cười. Đồ Linh Trâm duỗi ngón tay mảnh khảnh gõ gõ trán hắn : ''Không cần phiền toái như vậy, điện hạ. ''

'' Hẳn là ngươi có biện pháp tốt hơn ? '' Bị giễu cợt, Lý Phong Tuyền che lấy cái trán nhíu mày.

'' Đừng lo lắng, điện hạ. Chúng ta rất mạnh. '' Đồ Linh Trâm cúi người, mắt phượng xinh đẹp nhìn thẳng vào Lý Phong Tuyền, thu lại ý cười chân thành nói : '' Phi thường, vô cùng mạnh. ''

Sau một khắc, Lý Phong Tuyền cảm giác thân thể của mình bị người bay trên không ôm lấy.

Tiếng kinh hô bị hắn chặn lại trong cổ họng, hắn cắn môi, vừa sợ vừa thẹn trừng mắt nhìn Đồ Linh Trâm đang ôm ngang người mình, gương mặt trắng nõn hiện lên một tia xấu hổ đỏ ửng, nửa ngày cũng không nói ra lời.

Tiếp theo, Đồ Linh Trâm ôm Lý Phong Tuyền nhảy lên một cái, xuyên thằng qua nóc nhà Bắc Yên đô thành, như giẫm trên đất bằng. Cảm giác mất trọng lượng không hề dễ chịu, Lý Phong Tuyền vô thức nắm chặt ngực Đồ Linh Trâm, một bên yên lặng oán thầm nàng : Người này nhìn như nữ hài nhi, sao khí lực lại lớn như vậy ?

Đang nghĩ ngợi, Đồ Linh Trâm ôm Lý Phong Tuyền nhảy mấy cái liền xông lên tường thành, từ trên tường thành cao hơn mười trượng nhảy xuống.

Một cái chớp mắt kia, thời gian phảng phất như kéo dài đến vô tận. Bầu trời Bắc Yên rộng lớn bao la, gió Bắc lạnh thấu xương, Lý Phong Tuyền có thể trông thấy mỗi phiến mây biến ảo, mỗi góc y phục ma sát nhè nhẹ, mỗi một sợi tóc lay động,...cùng mồ hôi óng ánh từ thái dương nàng trượt xuống, mong manh dưới ánh mặt trời chiết ra tia sáng chói mắt làm người ta sợ hãi.

Tiếp đến, bọn hắn vững vàng tiếp đất.

Binh sĩ trên thành lúc này mới lấy lại tinh thần. Giương cung lắp tên hạ lệnh bắn giết. Quạ đen xoay người rút đoản kiếm trên lưng, đem mũi tên phóng đến chỗ ba người đều chặt đứt, chờ đến lúc trận mưa tên thứ hai rơi xuống, ba người sớm đã biến mất ở ngoài thành, không thấy bóng dáng.

. . .

Xe ngựa lăn bánh ròng rã một ngày, cuối cùng đã tới biên cảnh Đại Ân, Lương thành.

Thôn xóm hoang vu tĩnh mịch, bởi vì chiến sự mà người ở thưa thớt. Ngoài thôn dưới một gốc táo xiêu vẹo, chỉ thấy một hán tử râu quai nón uy phong lẫm liệt vươn người đứng thẳng, theo sau là mười mấy thân vệ.

Thô kệch hán tử này Lý Phong Tuyền vẫn nhớ kĩ, Trấn Quốc Đồ tướng quân, hai năm trước vì chiến công hiển hách nên được phong làm nhất phẩm quân hầu.

Đồ Linh Trâm nhẹ nhàng nhảy xuống xe ngựa, cung cung kính kính hướng Đồ tướng quân ôm quyền, tiếng nói thanh thúy khí phách : '' Bẩm phụ thân, A Trâm không có làm nhục sứ mệnh, đã đưa Tam hoàng tử an toàn trở về! ''

Đồ tướng quân tự mình đưa Lý Phong Tuyền xuống xe ngựa, lại từ trong tay Đồ Linh Trâm tiếp nhận ngọc quyết, cùng khối ngọc Lý Phong Tuyền đeo trên cổ hợp làm một thể.

Bàn tay vuốt ve hai chữ '' Phong Tuyền '' trên ngọc quyết, vị hán tử tám thước không khỏi đỏ cả vành mắt. Hắn vỗ vỗ bả vai gầy yếu của Lý Phong Tuyền, lại lui lại một bước, ôm quyền quỳ xuống, tiếng như hồng thủy : '' Thần Đồ Phong Khởi cung nghênh Tam hoàng tử điện hạ! Từ hôm nay, có Đồ thị ta một ngày, liền thề sống chết tận trung với hoàng đế, trung thành với điện hạ! ''

Đồ Linh Trâm cùng đám thuộc cấp thấy vậy, cũng nhao nhao quỳ lạy, ôm quyền nói : '' Chúng thần thề sống chết tận trung với hoàng đế, trung thành với điện hạ! ''

Trong giây lát, thiên địa tịch liêu, gió cuốn tàn diệp (*), đây là lần đầu sau bốn năm quân thần gặp nhau.

(*) Thiên địa tịch liêu, gió cuốn tàn diệp : hiểu là trời đất trống trải, tịch mịch, gió cuốn lấy tàn lá, không gian như chỉ còn quân- thần hội ngộ.

Lý Phong Tuyền trong nháy mắt vành mắt đỏ ửng. Hắn hất cằm lên, quật cường không cho nước mắt chảy xuống. Sau đó, hắn chậm rãi đưa tay đỡ lấy Đồ tướng quân, dùng thanh âm trịnh trọng mà uy nghiêm nói : '' Chúng ái khanh...Bình thân!''

Tiếng nói non nớt, thân thể gầy yếu, tương lai đặt ở trên người thiếu niên này, là một đế quốc bấp bênh.

Đồ Linh Trâm cũng đứng dậy theo, nàng ôm cánh tay đứng ở một bên, hướng Lý Phong Tuyền trêu ghẹo nói : '' Bệ hạ đặc cách, ta có thể không bái quỷ thần, không quỳ trước thiên tử, hôm nay lại quỳ trước ngươi! ''

Lý Phong Tuyền mặt ngoài bình tĩnh, trong lòng lại âm thầm giật mình : Không nghĩ tới trước mắt chỉ là thiếu niên lớn hơn mình mấy tuổi, dáng dấp thanh tú như nữ hài nhi, lại có một thân bản lĩnh lợi hại như vậy, còn được đặc cách không quỳ thiên tử...

Lại nói, nếu mình nhớ không nhầm, Đồ tướng quân chỉ sinh hai nữ nhi, cũng không có nhi tử...

Đang nghĩ ngợi, Đồ tướng quân như nhìn thấu suy nghĩ hắn, vỗ vỗ bả vai Đồ Linh Trâm tự hào nói : '' Đây là tiểu nữ Đồ Linh Trâm, đứng hàng lão đại. ''

Tiểu nữ. . .Nữ?!

Lý Phong Tuyền kinh ngạc nhìn bạch bào thiếu niên môi hồng răng trắng trước mặt, lập tức chỉ thấy trời đất quay cuồng, cả kinh nói : '' Ngươi, ngươi là nữ hài tử? ''

Đồ Linh Trâm thấy bộ dạng chấn kinh bứt rứt của hắn, không khỏi ha ha cười nói : '' Gọi tỷ tỷ! ''

Đồ tướng quân trừng mắt một cái : '' A Trâm, chớ có làm càn! ''

Lý Phong Tuyền hồi tưởng lại hôm qua, mình đường đường là một nam tử hán lại bị thiếu nữ trước mặt ôm chạy loạn khắp thành, không khỏi từ cổ một đường đỏ bừng đến tai, nửa ngày không dám ngẩng đầu lên nhìn nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro